Ngày cuối cùng của tháng 9, nhiệt độ hạ xuống mức hai mươi độ.
Hàng cây ngô đồng hai bên đường bị làn gió thu se lạnh thổi qua, lá rơi rào rạt, xoay mình đáp đất. Cây bạch quả vàng óng ánh đung đưa trong gió.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen vững vàng lướt trên con đường lớn giữa trời thu, kín đáo không kém phần trang nhã.
Tuy nhiên, bên trong xe——
“Sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết ‘bạch nguyệt quang’ của cậu sống ngay bên cạnh hả? Dù mình bận quay phim không có thời gian ngủ, nhưng tám chuyện thì luôn có thời gian mà!”
“Anh ta nói gì cơ? ‘Để tôi mở giúp cậu’?”
Thích Dao ngồi ở ghế sau, trên đùi chất một chồng tài liệu, cúi đầu lật xem, hàng mi dài khẽ rung, tùy ý đáp một tiếng: “Ừm.”
Diệp Thanh Mạn hét lớn: “Trời đất ơi!! Đây chẳng phải là đang tỏ tình với cậu sao?! Anh ta chủ động đề nghị giúp cậu mở nắp chai, anh ta yêu cậu thật rồi đó!!”
Thích Dao chậm rãi nhíu mày: “……?”
“Cậu lén vào hội fan couple phải không?”
Nếu không thì cái khả năng “từ trong dao kiếm gọt ra đường kẹo ngọt” này từ đâu mà ra.
“Làm gì có, đến mạng còn không có.” Diệp Thanh Mạn bĩu môi. “Đây là sự nhạy cảm trời ban của người đứng ngoài nhìn các cặp đôi thôi! Câu nói đó với lời tỏ tình khác nhau chỗ nào hả?!”
“Chứ không thì người ta rảnh rỗi tới mức đó sao? Có thể mua được nhà đối diện cậu, mười phần thì chín phần là giàu có, mà người như vậy lại ngày ngày ở nhà chờ mở nắp chai cho cậu à?”
Chỉ là một câu nói bâng quơ, vui đùa của anh mà thôi.
Thích Dao bị cô nàng chọc cười: “Được, cậu nói sao thì là vậy. Mình đang trên đường đi phỏng vấn, không rảnh đôi co với cậu.”
“Phỏng vấn gì cơ?” Tay Diệp Thanh Mạn đang bóc hạt dưa bỗng dừng lại, cằm suýt rớt xuống đất. “Trời, là hôm nay hả?!”
“Thế mà giờ này còn nghe điện thoại của tớ?! Thôi, thôi, tớ cúp máy đây. Cậu tập trung chuẩn bị đi, lát nữa đừng căng thẳng quá.”
Thích Dao nhướng mày: “Được.”
Thật ra cô không quá căng thẳng.
Diệp Thanh Mạn vẫn luôn cho rằng cô rất coi trọng chuyện này, có lẽ là vì những năm gần đây thứ cô muốn rất ít.
Khi xuống xe, cô chỉ đeo khẩu trang, cầm theo điện thoại, còn tài liệu thì để lại trên xe.
Việc ôn bài vào phút chót chỉ khiến người ta thêm hoảng loạn, đây là điều cô đã hiểu rõ từ thời học sinh.
Mọi việc có thể làm đã làm, không cần gấp gáp thêm.
Cố gắng hết sức mình, phó mặc trời định.
Lịch trình của Phong Hành rất chặt chẽ, mỗi người 20 phút, thứ tự được xáo trộn ngẫu nhiên. Có thể người trước là ảnh đế, người sau là nữ phụ vừa ra mắt trong phim chiếu mạng.
Tất nhiên, các tên tuổi lớn vẫn được ưu tiên đặc biệt.
Mặc dù không nói rõ, nhưng tỷ như họ có thể không cần đến trực tiếp, sử dụng video họp trực tuyến, hoặc để quản lý tham dự thay.
Lật Tử đi theo Thích Dao băng qua đại sảnh rộng lớn, tráng lệ của Phong Hành, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai lên tầng tám.
Những năm gần đây, Thích Dao đã quen lui tới những nơi xa hoa, không có gì lạ lẫm. Cô im lặng giấu mặt sau mũ lưỡi trai và khẩu trang. Chỉ có cô bé đi cùng là không ngừng tò mò ngó nghiêng.
Sau khi đăng ký, Lật Tử đi tới, hạ giọng nói: “Dao Muội, đó có phải là Triệu Mẫn lão sư không?”
Nghe vậy, Thích Dao liếc vào phòng nghỉ số một, xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn thấy ngay. Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ vest trắng gọn gàng, ngồi trên sofa đơn, tư thế và biểu cảm cực kỳ thoải mái.
“Phải,” cô trả lời.
Triệu Mẫn hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, người phụ nữ kia giơ chiếc cốc giấy trong tay lên, trên mép cốc còn lưu lại dấu son đỏ, từ xa chào hỏi cô.
Thích Dao gật đầu qua tấm kính, bước vào phòng nghỉ bên cạnh, tháo mũ lưỡi trai, vén tóc lên.
“Sao cô ấy cũng đích thân đến vậy? Theo lý mà nói, chúng ta còn chẳng cần có mặt, địa vị của cô ấy như vậy mà cũng dồn sức cho một buổi phỏng vấn đại ngôn sao?”
Lật Tử rót cho cô ly nước, thì thầm đầy thắc mắc.
Vẻ mặt Thích Dao bình tĩnh, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, uống một ngụm nước. “Nghe nói cô ấy đang chuẩn bị rời công ty, tự mình khởi nghiệp, còn muốn dẫn người theo.”
Lật Tử ồ một tiếng: “Vậy thì không có gì lạ. Đây là Phong Hành mà, nắm trong tay tất cả tài nguyên chất lượng, đúng là khác biệt thật.”
Cánh cửa không đóng chặt, mấy thực tập sinh đứng trong góc nhỏ giọng nói chuyện phiếm, âm thanh lọt qua khe hở truyền vào.
“Một tuần rồi, tôi vẫn chưa gặp phó tổng giám đốc được điều tới. Nghe nói ai gặp qua cũng khen đẹp trai, vừa trẻ vừa giỏi.”
“Tôi biết, tôi biết. Hình như anh ấy tốt nghiệp trường TOP trong nước và Thạc Sĩ Ivy League. Năm ngoái mới ra trường, nhưng là dân kỹ thuật. Lần trước Tiểu Từ lên đưa tài liệu, về kể bị mê choáng váng luôn.”
“Người đó thường ở trên tầng, không xuống dưới đâu. Chúng ta thì lên không nổi, chỉ có thể mong một ngày nào đó tình cờ gặp trong thang máy thôi.”
“Gặp gỡ tình cờ có ích gì? Mấy người biết anh ấy họ gì không? Có gan lớn cũng không dám mơ xa như vậy, đọc tiểu thuyết tổng tài nhiều quá hả?”
“Cộp cộp” hai tiếng.
Đám thực tập sinh đang tụ lại tám chuyện liền giật mình hoảng sợ, liếc nhìn nhau rồi tản ra như chim muông.
“Thích lão sư, đến lượt cô rồi.”
Nhân viên cúi người, mở cửa mời.
Phòng hội nghị rộng rãi, thoáng mát, hình vuông, ánh đèn trắng rực rỡ trên trần, cửa sổ sát đất trong suốt, quang cảnh khu trung tâm thành phố C hiện ra rõ ràng.
Ba người đàn ông mặc vest chỉnh tề ngồi đối diện.
Nhân viên kéo ghế cho cô, làm động tác mời.
Khi Thích Dao ngồi xuống, tâm trạng cô rất vi diệu.
Từ khi chưa tốt nghiệp đại học, cô đã ký hợp đồng với công ty, từ đó chạy hết đoàn phim này tới đoàn phim khác, không có cơ hội trải nghiệm cảm giác phỏng vấn của sinh viên mới ra trường. Hôm nay coi như bù đắp một chút trống vắng ấy.
Dù vậy, đây không hẳn là một buổi phỏng vấn đúng nghĩa. Do tính chất nghề nghiệp, bầu không khí giống như một buổi trò chuyện hơn.
“Thích lão sư.”
Người phụ nữ tóc ngắn ở giữa gật đầu, sau đó màn hình bên cạnh bắt đầu phát tác phẩm của cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Thích Dao cùng người khác xem thành phẩm, cô ngả người vào ghế, nét mặt chăm chú.
*
Tầng 12, văn phòng bộ phận Marketing.
Chu Tất ngồi căng thẳng trên sofa, nhìn ra những trạm làm việc đông đúc bên ngoài qua tấm kính trong suốt.
Nhìn thoáng qua, một màu đen đồng nhất của những mái đầu cúi gằm, ai nấy đều chăm chú làm việc.
Nhìn kỹ hơn, không ít người mái tóc đã không còn đen hoàn toàn, thấp thoáng thấy cả da đầu bên dưới.
Cậu xoa xoa cánh tay: “Mẹ ơi, bầu không khí làm việc ở Phong Hành ngột ngạt ghê. Em đi ngoài hành lang mà không dám nói to luôn.”
Nếu không phải tiện đường ăn ở gần đây, muốn nhờ người nào đó cho đi nhờ xe về, thì chắc chắn cậu không muốn bước vào đây.
Lời vừa dứt, cửa văn phòng bị gõ nhẹ, cậu sinh viên đại học ngây thơ kia lập tức ngậm miệng, nín thở.
“Tiểu Dụ Tổng.”
Người phụ nữ mặc váy ôm sát, tóc uốn lượn sóng dài chạm thắt lưng, môi đỏ tươi rạng rỡ, chân đi đôi giày cao gót tám phân, chân dài miên mang nhẹ nhàng sải bước.
Chu Tất kinh ngạc nhìn đôi giày cao gót, cảm thấy phụ nữ công sở ngày nay thực sự kiên cường quá đỗi.
“Loạt quảng cáo cùng hình ảnh poster cho dòng sản phẩm X-11 đã hoàn thành, buổi phỏng vấn dưới lầu cũng sắp kết thúc, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ có kết quả. Bản thảo văn bản đã được chỉnh sửa xong, để ở đây, ngài có muốn xem qua không?”
“Cứ để đó.” Dụ Gia Thụ không ngẩng đầu, ngón tay dài gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn.
Thư ký hiểu ý, đặt tài liệu xuống bàn, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, đôi giày cao gót gõ đều trên sàn.
Cho đến khi tiếng “cộc cộc” bị cánh cửa đóng kín ngăn lại, Chu Tất mới len lén nhìn theo bóng dáng cô ấy, sau đó cẩn thận lên tiếng.
“…Anh, anh có định ở Phong Hành thêm một thời gian, tiện thể dẫn chị dâu về không?””
Dụ Gia Thụ: “?”
“Tình yêu công sở, nghe ngầu thế mà. Tổng tài bá đạo và thư ký e thẹn, ban ngày là cấp trên cấp dưới, ban đêm thì…”
“Bệnh viện tâm thần, ra cửa rẽ trái.” Dụ Gia Thụ thậm chí không buồn ngẩng lên.
Chu Thất câm nín, ngồi trên sofa chơi đùa với ngón tay, chẳng được bao lâu đã không nhịn được lại mở miệng.
“À đúng rồi.” Cậu thăm dò hỏi: “Hôm trước Dao Muội tới nhà, anh không bắt nạt chị ấy chứ?”
Dụ Gia Thụ hơi nhướng một bên chân mày, lười biếng liếc cậu ta một cái.
“Tại sao cậu nghĩ tôi sẽ bắt nạt cô ấy?”
“Chứ anh không phải kiểu người đó sao, không vừa mắt ai thì phớt lờ. Vừa nãy còn làm thế với em.” Chu Tất nhỏ giọng lầm bầm, đột nhiên nhớ ra điều gì, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
“Đừng nói với em là anh không thèm mở cửa cho cô ấy luôn nhé?!”
“…”
Dụ Gia Thụ tức đến mức bật cười. Ánh mắt lướt qua bảng lịch trình phỏng vấn trải trên bàn, các ngón tay đan vào nhau, tựa lưng vào ghế, nét mặt mang ý cười không rõ ràng.
“Cậu xuống hỏi cô ấy thử xem?”
*
Tầng 8.
Ánh đèn trong phòng hội nghị tối dần, chỉ còn ánh sáng từ màn hình phát video, tựa như bức màn sân khấu đang chầm chậm được kéo ra.
Mở đầu là khung cảnh toàn cảnh của trung tâm thành phố C.
Xe cộ tấp nập, mặt trời mọc rồi lặn, những tòa nhà kính phản chiếu sự thay đổi của bầu trời. Khung hình trôi qua nhanh như thể đang xem một bộ phim tài liệu hay đoạn quảng cáo của CCTV.
Ngay sau đó, góc nhìn thu hẹp lại, tiến gần hơn vào khung cảnh đường phố.
Người qua lại đông đúc, kẻ vội vã, người thong thả.
Khi dòng người dần khuất, giữa màn hình từ từ hiện lên dòng chữ lớn:
“Điều dũng cảm nhất bạn từng làm là gì?”
Một cậu bé mất hai chiếc răng cửa, tay cầm chiếc kẹo m*t, ngẩng lên nhìn người mẹ trẻ của mình rồi nói: “Con chưa bao giờ bắt nạt các bạn nữ trong lớp.”
Một cô bé đeo khăn quàng đỏ chỉnh tề, vừa lắc lư đuôi tóc vừa suy nghĩ một lát, gương mặt đầy tự hào: “Con đã trúng cử trở thành lớp trưởng.”
“Mỗi người chúng ta đều có một nơi muốn đến.” Những nữ sinh trung học ôm trên tay cả chồng sách bài tập dày cộp, nhìn nhau rồi cùng cười rộ lên:
“Dù xa đến đâu cũng muốn đi.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh, tay xách túi laptop, vội vã bước ra từ cửa ga tàu điện ngầm. Chợt nhớ đến điều gì đó, vẻ bối rối trên mặt anh dịu lại, xen chút hoài niệm: “Thời đại học, tôi từng chơi trống trong một ban nhạc. Ngầu lắm.”
Ở một góc quán cà phê, người phụ nữ đang chuẩn bị bài báo cáo ngây người ra một lúc, rồi nở nụ cười dịu dàng, hơi ngại ngùng: “Hồi mới thực tập, tôi đã từng trốn việc ngay trước mắt sếp, bất chấp cơn bão để đi xem concert.”
Bên cạnh công viên, một cụ ông chắp tay sau lưng, vừa đi dạo vừa nheo mắt, chậm rãi trả lời bằng giọng địa phương: “Khi cha ta qua đời, ta không khóc. Người ta nói không cần học thì ta không học nữa, đi làm nuôi cả gia đình.”
Bà lão ngồi bên cạnh là vợ ông. đang chìa tay chơi với chú chim, nụ cười rạng rỡ nhìn ông một cái: “Điều dũng cảm nhất của ta ư? Tất nhiên là bất chấp mọi phản đối, gả cho ông ấy rồi.”
…
Nam nữ già trẻ, từ trẻ thơ đến người già, đủ mọi hình dáng, mọi lứa tuổi, lần lượt lướt qua màn hình nhanh như những thước phim tua nhanh, mỗi khung cảnh đều để lại nhiều cảm xúc, suy nghĩ.
Khoảnh khắc mà hàng ngàn người nghĩ họ thật dũng cảm hòa vào cuộc sống của một người trong khoảnh khắc này.
Cuối con đường là ánh sáng rực rỡ, hai bên là những hàng cây ngô đồng lay động trong gió, phát ra tiếng xào xạc, chào đón một cô gái chậm rãi bước tới.
Thích Dao mặc váy hoa nhí, giày vải trắng, giẫm lên lá thu rơi, dáng người thon thả, khuôn mặt bình thản, chậm rãi đi trên phố.
Cô đi ngang qua một ngôi trường mẫu giáo với bức tường rào thấp, tiếng trẻ con nô đùa vọng ra từ trong sân.
Một cậu bé với hàm răng sún bất ngờ lao ra, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy vạt áo, trên mặt cố tỏ ra can đảm. Cậu bé đứng chắn trước mặt cô bé đang bị bắt nạt, đôi mắt tròn xoe nhìn trừng trừng đối phương.
Khuôn mặt mất hai chiếc răng thực ra trông khá đẹp trai.
“Tách.”
Cô kẹp điện thoại giữa ngón trỏ và ngón cái, chụp một bức ảnh, tiện tay lấy một cây kẹo m*t từ đống đồ ăn vặt bên ngoài lớp học, bóc vỏ rồi cho vào miệng, tiếp tục đi về phía trước.
Lớp 1/2 nằm ở tầng trệt. Qua cửa sổ đang mở, có thể nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn đang đứng trên bục giảng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Đuôi tóc cô bé khẽ đung đưa đầy căng thẳng. Cô bé nuốt khan một cái, mở miệng nói: “Xin chào các bạn…”
Tay cô bé nắm chặt tờ giấy, khi bài phát biểu dần tiến triển, tờ giấy mỏng manh ấy cuối cùng cũng thoát khỏi sự vò nát. Lời nói ngày càng lưu loát, sự tự tin bắt đầu xuất hiện trong giọng điệu.
“Tách.”
Một khúc quanh nữa, cảnh vật lại đổi khác.
Không khí ở trường trung học căng thẳng hơn nhiều. Trong hành lang yên tĩnh, học sinh cắm cúi chăm chỉ học tập.
Thích Dao đi thật khẽ, đứng bên ngoài khung cửa sổ trong suốt. Cô gái ngồi bên cửa sổ vẻ mặt chăm chú. Các ngón tay cầm bút siết chặt, từng chữ từng chữ viết vào cuốn nhật ký: “Ba năm sau, tôi sẽ đến Bắc Kinh.”
Nét chữ thanh thoát, từng nét bút tuy nhẹ nhàng lại toát lên sự mạnh mẽ vô thanh.
“Tách.”
Chợt xoay người, cảnh tượng đã chuyển đến khuôn viên trường đại học.
Sau giờ học tối, trong trường vẫn còn không ít người đi lại. Từng nhóm thanh niên ba, bốn người đứng ở ven đường, chỉnh dây đàn guitar, bass, trống. Một chân chống lên ghế tròn, nhẹ gảy những hợp âm đầu tiên.
Biểu cảm còn đôi phần ngượng ngùng, nhưng ánh mắt đã dần dạn dĩ đối diện với khán giả. Đêm dịu mát, gió thổi nhẹ nhàng, vô số người dừng lại ngắm cảnh.
“Tách.”
Thích Dao hai tay chắp sau lưng, đi từng bướt nhẹ nhàng, linh hoạt.
Bầu trời dần tối lại, những đám mây xám trĩu nặng lơ lửng ngay trên đầu.
Mưa thu đến vội vàng lại rả rích, từng giọt rơi tí tách trên những chiếc lá ngô đồng còn chưa kịp úa vàng, men theo những đường gân rộng lớn mà trượt xuống.
Cô gái trong chiếc váy hoa nhỏ rẽ vào cửa hàng tiện lợi, chuông gió trước cửa ngân lên trong làn gió mát lành.
Những giọt mưa rơi thành từng hàng dưới mái hiên. Một cặp vợ chồng tóc hoa râm ngồi trên băng ghế, vẻ mặt bình thản, khóe mắt, lông mày đều ánh lên nét cười an yên. Trước mặt họ, hơi nóng từ hộp đồ ăn Oden bốc lên làn khói mờ ảo.
Thích Dao ngồi dưới mái hiên, nhìn cô gái trẻ mặc đồ công sở chạy khỏi tòa nhà văn phòng hướng về phía nhà thi đấu trong cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Trên màn hình LED khổng lồ, buổi hòa nhạc được phát trực tiếp. Sân khấu rộng lớn, ánh sáng xanh thẳm từ trên cao rọi xuống, chiếu vào người phụ nữ trong chiếc váy dài.
[Tôi cũng không phải là không sợ chết, cũng không phải là không biết sợ hãi.]
Khoảnh khắc giọng hát cất lên, tiếng reo hò của hàng vạn khán giả trong hội trường như muốn phá tan mái vòm, vang vọng khắp thành phố.
Người phụ nữ đứng yên lặng ở trung tâm sân khấu, dáng người mảnh mai, nét mặt bình thản, dịu dàng. Khóe môi nàng thoáng nở nụ cười, tiếng hát lại làm người ta ngạc nhiên, ấm áp, tiếng Quảng Đông du dương hòa quyện với tiếng mưa lớn truyền đi thật xa.
[Nhưng trước nụ hôn lãng mạn ấy, dù là vực sâu núi hiểm, vì anh cũng hóa thành đồng bằng.]
Thích Dao ngồi dưới mái hiên trong mưa, lắng nghe tiếng hát của cô gái giữa cơn mưa giông, giọng ca ấy như mang theo sức mạnh xuyên thấu, tràn đầy cảm xúc.
[Người khác chẳng bao giờ tán thành, lý lẽ cũng không cho phép. Nhưng vẫn dốc hết tình cảm, vết thương cũng không thấy đau.]
Cô gái trẻ nghiêng tai lắng nghe, rũ mắt lật xem những bức ảnh vừa chụp trên đường.
Đứa trẻ dũng cảm đứng ra, cô bé ngây thơ cố tỏ ra bình tĩnh, những học sinh cấp ba cắm cúi làm bài…
Từng khoảnh khắc mà mỗi người tin rằng đó là lúc họ dũng cảm nhất.
[Như đang đuổi theo một giấc mơ, dẫu ai cuồng nhiệt đến đâu, cũng không thể so với sự dũng cảm của em dành cho anh.]
Một lúc sau, như thể đã đưa ra quyết định trọng đại nào đó, bàn tay cô nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi, bấm nút gọi.
Khung cảnh dần xa, hạt mưa rơi xuống từ lá ngô đồng, giọt mưa tạo thành một đường dưới mái hiên.
Tiếng tút tút vừa vang lên, Dương Thiên Hoa vừa kịp cất câu hát đó.
[Dọc đường đèn đỏ chồng chất, không ai ngăn được lòng tôi.
Dù phía trước là vạn mã thiên quân, em vẫn lao thẳng tới.]
Trong cảnh cuối cùng, Thích Dao đứng dưới mái hiên ngày mưa, tà váy cùng mái tóc dài lay động trong gió. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, đôi mắt trong trẻo, lạnh lẽo tựa tuyết phủ trên cây hương bách mùa đông.
Cô từ từ cúi mắt, giọng nói nhẹ nhàng.
“Xin chào?”
Từ nơi xa xăm, câu hát vẫn vang lên.
[Em không dịu dàng, chỉ có một chút dũng cảm này mà thôi.]