Câu nói cuối cùng tan biến vào không khí, quang cảnh dần trở lại tối tăm.
Cho đến hai phút sau khi video kết thúc, phòng hội nghị vẫn yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Công bằng mà nói, đây chắc chắn là một tác phẩm hay.
Cho dù là từ góc độ của chủ đề hay từ bản thân video.
Một góc nhìn nhất quán, câu chuyện hoàn chỉnh, khoảng trắng được để lại vừa đủ.
Màu sắc có độ bão hòa thấp mang lại cho toàn bộ khung cảnh một vẻ mềm mại, nhẹ nhàng mà chất lượng hình ảnh thông thường không thể đạt được, giống như một giấc mơ bên cửa sổ vào ngày mưa, rất truyền cảm hứng.
Nhưng……
Đèn trong phòng hội nghị bật sáng, kéo mọi người trở về với thực tại.
Người phụ nữ HR có tóc ngắn ở giữa trầm tư, mở lời trước.
“Trước hết, chúng tôi muốn hỏi tại sao bạn lại chọn phương pháp trình bày này?”
Cô ấy dừng lại một chút, “Bạn biết đó, đây chỉ là buổi phỏng vấn ban đầu, hầu hết mọi người đều ngồi đây đều thuộc lòng kịch bản, giải thích mối liên hệ giữa chủ đề và sản phẩm.”
Thích Dao không nghĩ nhiều, “Tôi chỉ đơn giản là rất thích chủ đề này, nếu không làm tốt một chút, tôi sẽ rất thất vọng.”
Âm thanh nhẹ nhàng, giọng điệu lại chắc nịch, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng lướt qua tai, khiến người ta có cảm giác như đang tắm trong làn gió xuân.
Nhưng xét cho cùng, đây là cuộc phỏng vấn để Bên A chọn người phát ngôn.
Người đàn ông bên trái khá sắc bén, lập tức lên tiếng: “Vậy có nghĩa là bạn chỉ đơn thuần thích chủ đề này, mà không đào sâu mối quan hệ giữa chủ đề và bộ sản phẩm mới của chúng tôi?”
Thích Dao nhìn anh ta.
Nhiều khi người ta phải thừa nhận, vẻ đẹp có thể mang lại ưu ái.
Ánh mắt họ chạm nhau, đôi bàn tay đan vào nhau của người đàn ông trên bàn khẽ động, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút.
“Tôi thừa nhận, tác phẩm này dù chỉ hoàn thành trong một tuần, từ kịch bản, góc quay đến biên tập đều có thể coi là xuất sắc, nhưng trong video dài năm phút này, tôi gần như không thấy bất kỳ điều gì liên quan đến sản phẩm. Bạn giải thích thế nào về điều này?”
Thích Dao im lặng lắng nghe, hơi nghiêng đầu, bình tĩnh trả lời câu hỏi.
“Đây chính là điều tôi muốn thể hiện.”
Phòng hội nghị im lặng một lúc.
Cô bình tĩnh nhìn mọi người trước mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiếp tục.
“Video quảng cáo nhất định phải bám sát chủ đề, mỗi câu đều phải xoay quanh sản phẩm, không phải cũng giống như cách quay video quảng cáo hay họp báo sao?”
Khi xem qua các video quảng cáo sản phẩm trước đây của Phong Hành, cô phát hiện cả video quảng cáo cùng nội dung quảng cáo của họ đều dựa trên góc nhìn về văn hóa doanh nghiệp.
Thay vì giới thiệu sản phẩm, nó giống như việc truyền bá các khái niệm văn hóa doanh nghiệp theo cách cực kỳ cứng nhắc.
“…”
Ba vị trong phòng phỏng vấn ngẩn người một lúc, sau đó họ trao nhau ánh mắt, trên khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của cô.
“Nhìn lại những chiến dịch quảng bá của Phong Hành suốt nhiều năm qua, hầu hết đều xuất phát từ góc độ kể chuyện vĩ mô, dễ dàng nâng tầm giá trị xã hội, thậm chí là giá trị quốc gia. Điều này chắc chắn có ưu điểm, nhưng nhược điểm cũng rõ ràng hơn rất nhiều.”
Thích Dao nhấp môi, ánh mắt dừng lại ở tạp chí trên bàn.
Cái tên “Doanh nghiệp quốc gia” đặc biệt thu hút sự chú ý.
“Mọi người đều biết các bạn là một thương hiệu quốc nội uy tín, là một doanh nghiệp viễn thông lâu đời đáng tin cậy. Một bộ phận người tiêu dùng sẵn sàng trả tiền vì tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều đồng ý với kiểu tuyên truyền này.”
“Mục đích ban đầu của video quảng cáo là tăng nhận diện thương hiệu. Bây giờ tên thương hiệu đã được biết đến rộng rãi, câu hỏi tiếp theo là làm thế nào để sản phẩm đó phù hợp với nhu cầu của người tiêu dùng.”
“Official Weibo có gần 400.000 người theo dõi, nhưng không có video quảng cáo nào cho một loạt sản phẩm vượt qua trăm lượt chia sẻ, cũng không có lần nào vì chủ đề quảng bá mà gây được sự chú ý rộng rãi, công ty của các bạn thực sự chưa từng tự vấn về điều này sao?”
Phản ứng đầu tiên của phòng HR là cau mày.
Đây rõ ràng là những câu hỏi rất sắc bén, bất kỳ ai ngồi ở vị trí bị động mà nói ra những điều này cũng sẽ khiến đối phương cảm thấy bị xúc phạm.
Nhưng cô ấy quá bình tĩnh.
Lời nói rõ ràng, giọng điệu nhẹ nhàng, biểu cảm nghiêm túc, đôi mắt đào hoa lấp lánh, khiến người ta cảm nhận được sự chân thành bất kể cô ấy ở địa vị nào.
“Dòng sản phẩm Phong Hành X-11 lần đầu tiên sử dụng chip hoàn toàn tự nghiên cứu, sản xuất trong nước, điều này thể hiện sự dũng cảm tiên phong.”
“Đối tác hợp tác Tinh Phàm lần đầu tiên vượt qua rào cản công nghệ, tự nghiên cứu sản xuất, đưa hệ điều hành thiết kế của mình cùng với chip cơ sở vào quy trình sản xuất, điều này thể hiện sự không chịu thua kém, dũng cảm phấn đấu vươn lên.”
“Những kiểu trả lời như vậy giống như những câu hỏi trong chính trị cấp trung học, tất nhiên rất dễ dàng nói ra, thậm chí không cần phải học thuộc lòng.”
Thích Dao hơi nghiêng đầu, suy nghĩ hai giây rồi lại nói tiếp. Trong đôi mắt đào hoa có những tia sáng lấp lánh, giống như những vì sao trong đêm hè.
“Quý công ty có từng nghĩ đến việc, nếu chỉ chăm chăm khai thác những giá trị quá cao siêu, có lẽ sẽ trở nên thiên lệch hay không?”
Giọng nói của cô ấy cực kỳ đặc biệt, nhẹ nhàng nhưng vẫn rất cuốn hút, khiến người ta tạm thời mất đi h*m m**n phản bác, không tự chủ được mà muốn nghe tiếp.
“Đất nước, xã hội, tinh thần dân tộc… tất nhiên những điều này rất quan trọng, nhưng với tư cách là một video quảng cáo, rất khó để khơi dậy sự đồng cảm của hầu hết người tiêu dùng.”
“Phong Hành cần một điểm chạm, một mồi lửa khởi nguồn từ những điều nhỏ bé, sau đó lan tỏa ra quảng cáo, áp phích, thậm chí là toàn bộ buổi họp báo.”
“‘Đa dạng’ cũng tốt, ‘dũng cảm’ cũng vậy.”
Cô ấy sắc mặt bình tĩnh, nghiêm túc nhìn người đối diện, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua bức tường trắng phía sau người đối diện, như thể đang nói chuyện với những người bên ngoài phòng họp qua tấm kính một chiều.
“Cho dù là từ ngữ nào, hay đề tài nào, nếu muốn tạo ra sự đồng cảm trong đám đông, thực sự làm lay động trái tim người khác, phải bắt đầu từ góc nhìn của mỗi cá nhân, chứ không phải những thứ mơ hồ như văn hóa doanh nghiệp.”
Gió thu thổi qua ngọn cây, rít qua cửa sổ các tòa nhà cao tầng. Thích Dao yên lặng ngồi trên ghế, ánh mắt bình tĩnh, kiên định.
Trong một khoảnh khắc im lặng, Dụ Gia Thụ nghe thấy cô nói:
“Những người bình thường dưới góc nhìn vĩ mô mới là đối tượng mà chúng ta nên quan tâm nhiều hơn.”
Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, cả căn phòng đều im lặng.
Hai người đang xem phỏng vấn qua lớp kính bên cạnh phòng họp cũng im lặng, chỉ còn lại tiếng gió rít ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn vàng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên người cô.
Người bình thường à.
Chính là người bình thường là những người gánh củi để sưởi ấm trong gió tuyết, cũng là những người dân bình thường mở đường trong rừng gai để giành lấy tự do.
Công nhân vệ sinh, đầu bếp, giáo viên, bác sĩ, nhà nghiên cứu khoa học, nghệ sĩ, người làm việc tự do, hàng ngàn nghề nghiệp, vô số cái bóng nhỏ bé hòa vào nhau thành một dòng chảy, tạo nên toàn bộ xã hội loài người.
Dù câu chuyện có vĩ đại đến đâu thì nó cũng đều được tạo nên từ con người.
Ngay cả những thành tựu hiện tại của Phong Hành cũng là nhờ vô số con người làm việc ngày đêm.
Không nên đặt tinh thần doanh nghiệp ảo tưởng lên trên cá nhân, cũng không nên tách biệt hoàn toàn khỏi quan điểm cá nhân và nói về những lâu đài trên không không tồn tại.
“…Nói rất hay.” Chu Tất lẩm bẩm.
Dụ Gia Thụ dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào chân hai lần, sau đó ngẩng đầu cẩn thận quan sát Thích Dao.
Cô ăn mặc đơn giản, không quá trang trọng cũng không quá xuề xòa.
Áo len dài tay màu kem, cổ V nhẹ nhàng lộ ra chiếc xương quai xanh tinh tế, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, khác hẳn so với lần cô mặc đồ ở nhà, để mặt mộc đến nhà anh hôm trước.
Ở nhà là một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, vì chú chó nhỏ cùng dây cáp không thể kết nối mà lo lắng. Nhưng khi ra ngoài lại có thể sắc bén, không vội vã, phân tích lý trí, giữ vững toàn bộ thế giới của riêng mình.
Nghiên cứu kỹ lưỡng về quá khứ của Phong Hành không cho phép cô chìm vào lối mòn cũ. Thay vào đó, cô phát hiện ra vấn đề, mạnh dạn nêu ra.
Dù là sử dụng tác phẩm gần như hoàn hảo của mình để truyền cảm hứng cho người khác hay thẳng thắng bày tỏ quan điểm của mình, cô đều làm rất đẹp.
Rất đẹp.
Trong phòng họp, ba nhân viên HR nhìn nhau, một lúc lâu không ai lên tiếng.
Người phụ nữ ngồi ở vị trí bên phải vẫn im lặng, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô có vẻ dịu dàng.
“Mặc dù có hơi mạo muội, nhưng chúng tôi cần xác nhận, ý tưởng này có phải là của bạn không?”
“Phải.”
Thích Dao ngồi rất yên lặng, dừng lại hai giây rồi nói thêm: “Nói chính xác thì toàn bộ công việc đều do tôi tự mình hoàn thành.”
Người phụ nữ mặc bộ vest xanh dương tỏ ra ngạc nhiên:”Cả phần chỉnh sửa video?”
“Cả quay phim lẫn chỉnh sửa.”
Nhân viên phòng nhân sự tỏ vẻ ngạc nhiên, do dự một lát rồi nói tiếp: “Đây chỉ là một cuộc phỏng vấn ban đầu đơn giản kéo dài 20 phút. Không phải là quá tốn kém sao?”
“Vậy nếu không qua được, bạn không cảm thấy lãng phí thời gian của mình sao?”
Thích Dao lắc đầu: “Tôi không sợ lãng phí.”
“Thời gian dành cho những việc bạn muốn làm, dù tốt hay xấu, đều không lãng phí.”
Mặt bên kia của tấm kính.
Dụ Gia Thụ đột nhiên sững lại, chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng nâng lên, đồng tử sâu thẳm màu đen, đôi mắt hẹp dài lóe lên, có vẻ như đang suy nghĩ.
Tôi không sợ lãng phí.
Giọng nói êm ái, trật tự đầy đủ, một câu nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng không hiểu sao, vẫn cứ văng vẳng bên tai anh.
Cô ấy như viên kẹo cứng nằm trong lớp bông gòn, nhìn từ xa thì mềm mại mỏng manh, nhưng phải chạm đến mới biết bên trong thực sự là gì.
“Ôi chúa ơi…”
Chu Tất cảm động đến mức suýt ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng: “Nữ thần của tôi thật tuyệt vời, nhìn xem! Khí chất này, suy nghĩ này, thật hoàn hảo quá đi.”
Dụ Gia Thụ không biết đang nghĩ gì, không đáp lại.
Chu Tất vừa ngậm nước mắt vừa nhiệt tình khen ngợi: “Cô ấy không phải là bình hoa! Là bình đặc!”
“…”
Dụ Gia Thụ lấy lại tinh thần, hơi nhướng mày, cụp mắt xuống xem giờ, chậm rãi xoay người, cầm áo khoác bước ra ngoài.
“Cái gì đặc. Bowling à?”
“…”
Chu Tất cạn lời, vẻ mặt đầy sự ngưỡng mộ lẫn cảm thán vẫn chưa kịp tắt, cậu ta luyến tiếc nhìn vào người trong phòng, vội vàng đuổi theo.
“Này, anh, có phải lúc trước anh cũng nói như vậy không?” Cậu vừa nhíu mày suy nghĩ vừa đi theo bước chân của người phía trước.
“Cái gì?” Dụ Gia Thụ không mấy để tâm trả lời.
“Chính là nói Phong Hành quá chú trọng giá trị công ty, không tập trung vào cá nhân, quá vĩ mô và hư vô.”
Đến giờ tan ca, trong hành lang có không ít nhân viên chào hỏi anh. Dụ Gia Thụ gật đầu đáp lại, thản nhiên trả lời, “Vậy sao.”
“Quên mất rồi.”
Chu Tất: “…”
Mới hôm trước anh còn nói rõ ràng mà! Em không tin là anh không nhớ!
Cậu ta thở hắt ra một hơi, không dám nổi giận, đi theo Dụ Gia Thụ vào thang máy.
Tầm mắt vô tình lướt qua gương phản chiếu, phát hiện khóe miệng Dụ Gia Thụ hơi nhếch lên, đuôi mắt cũng cong lên, biểu cảm có vẻ rất vui vẻ.
…Mặc dù rất nhỏ, nhưng rõ ràng anh ấy đang cười.
Chu Tất: “……”
Có chút bối rối.
Lật Tử cầm mũ cùng khẩu trang của Thích Dao trong tay, âm thầm đánh giá biểu cảm của cô, vừa đi vừa lo lắng về kết quả phỏng vấn của cô, cố tìm chuyện để pha trò.
“Dao Muội, lúc nãy khi chị phỏng vấn, Thanh Mạn đã gửi rất nhiều tin nhắn cho chị đó.”
Thích Dao cách Lật Tử hai bước, vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
HR nói sẽ thông báo kết quả trong vòng ba ngày, cô gật đầu cảm ơn, vừa bước ra ngoài thì gặp Triệu Mẫn. Cô ấy mỉm cười chào Thích Dao rồi vào phòng họp, có vẻ như là người phỏng vấn sau cô.
Nếu tính theo nhóm, Triệu Mẫn hẳn phải cùng chủ đề với cô.
Có ít nhất một trăm người trong nhóm, vậy mà cô lại chung nhóm với nữ thần Kim Ưng, vận khí của cô cũng không tồi.
“Vậy sao?” Thích Dao vừa nghĩ vừa lơ đãng đáp lại, “Cô ấy nói gì vậy?”
Lật Tử dừng lại, vẻ mặt do dự, đưa tay ấn nút thang máy, nghiêng người về phía Thích Dao, nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Mạn nói, nếu chị qua vòng phỏng vấn…”
Nhìn trái nhìn phải, trong hành lang chỉ có vài người đứng ở rất xa, Lật Tử hạ giọng nói tiếp:
“Chị ấy mời chị đến Câu lạc bộ Bạch Mã tốt nhất ở Thành phố C.”
“…”
Thích Dao không kịp trở tay, suýt nữa thì bị sặc, ho khan hai lần.
…… Cái gì vậy?!
Tiếng máy móc chuyển động chậm rãi vang lên, cửa thang máy chưa kịp đóng lại, còn để lại một khe hở lọt ánh sáng từ ngoài vào, lại từ từ mở ra lần nữa.
Ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào một góc phòng, soi sáng hai người bên trong.
Một người há hốc miệng, mắt trợn tròn, tóc ngắn trên đầu cũng sắp dựng đứng lên.
Người còn lại có dáng người cao ráo, tay xách áo khoác, biểu cảm hơi lạ, nhìn cô mỉm cười.
…Dụ Gia Thụ.