Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 15

Một khoảng im lặng đầy ngượng ngùng lan tỏa giữa bốn người.

…Cái gì mà hội sở Bạch Mã a a a! Tôi là người đứng đắn đấy nhé.

Hơn nữa vì cái gì, cứ phải cố tình đụng phải anh!

Thích Dao ngượng đến mức da đầu tê rần, gần như đứng chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô không nhúc nhích, Lật Tử cũng không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi cửa thang máy sắp đóng lại vì không cảm nhận được có người, Dụ Gia Thụ mới giơ tay dùng ngón trỏ ấn nút giữ cửa.

Anh vẫn giữ dáng vẻ như cười như không, giọng điệu hờ hững:
“Không vào à?”

“Hay là…” Anh ẩn ý ngừng một chút, như có thâm ý nhìn cô: “Cậu có hẹn với ai khác?

“…”

Thích Dao im lặng hai giây, cảm thấy mình nên chờ chuyến thang máy tiếp theo thì hơn.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi. Cô hơi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười có phần miễn cưỡng, bước vào.

Bước chân, xoay người, một loạt động tác hoàn thành trong một nhịp, ánh mắt suốt quá trình chỉ dán vào mũi chân. Sau khi quay người, cô lập tức nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt đến hai người kia.

Nhưng thật không may, khi cửa thang máy khép lại, khuôn mặt của bốn người đang nhìn về phía trước đều phản chiếu rõ ràng trong tấm gương sáng bóng.

Cao cao thấp thấp, nam nam nữ nữ, người buộc tóc đuôi ngựa, người đầu đinh, người để tóc xõa dài, người có vài sợi tóc đen rũ trước trán.

Bốn cái đầu, bốn biểu cảm kỳ quặc, tất cả hiện rõ mồn một.

Thích Dao: “……”

Không gian hình vuông chật hẹp, yên tĩnh đến mức kỳ cục. Cô nhìn chằm chằm vào dãy số đang chậm rãi giảm xuống, quyết định phá vỡ bầu không khí trước.

“Sao cậu lại ở đây?” Thích Dao hỏi.

Chu Tất vốn đã khó chịu nãy giờ, liếc nhìn Dụ Gia Thụ hai lần.

Người kia cụp mắt, hàng mi đen dày che khuất cảm xúc trong đáy mắt, gương mặt lạnh nhạt, trông không có vẻ gì là muốn đáp lại cô. Chu Tất vội vàng lên tiếng:

“Em đi ăn gần đây, qua đây xin đi nhờ xe. Anh trai đến đây để…”

“Học.” Dụ Gia Thụ bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời cậu, thản nhiên tiếp câu.

Chu Tất đang nói dở phải nuốt lại chữ cuối vào cổ họng, “…Đúng, học.”

Nói xong, cậu liếc nhìn Dụ Gia Thụ. Người kia thản nhiên như không, ánh mắt vẫn đặt trên gương.

Đây là làm trò gì thế?

Đầu nhỏ vui vẻ có chút khó hiểu.

“Hửm?” Thích Dao ngẩng lên, thực sự có chút tò mò: “Học gì vậy?”

“Marketing, quản lý dự án, cái gì cũng học.”

Giọng nói của Dụ Gia Thụ hơi kéo dài, không làm người ta cảm thấy lười nhác mà lại toát lên vẻ thoải mái từ trong ra ngoài, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.

Thích Dao đứng trước mặt anh.

Cô không tính là thấp, nhưng người đàn ông kia quá cao, rõ ràng vẫn có chút chênh lệch chiều cao.

Nghe tiếng, cô ngước lên, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau qua tấm gương—

Đôi mày thanh tú, đường nét gương mặt rõ ràng, con ngươi đen nhánh như diệu thạch, cảm giác không phải qua một tấm gương, mà là đang trực tiếp nhìn thẳng vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim Thích Dao khựng lại một nhịp.

Thang máy nhỏ hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần, tựa như chỉ cần quay đầu là có thể chạm vào anh. Mùi hương thanh mát của tuyết tùng cùng bạc hà được phóng đại lên gấp bội, quẩn quanh bên chóp mũi.

Tiếp theo cô nghe thấy giọng nói mang chút ý cười của anh vang lên từ phía sau, âm cuối kéo dài tùy ý, đầy phong thái nhàn nhã của một đại thiếu gia.

“Nhưng vẫn không ai nói hay bằng Thích lão sư.”

“…”

Anh đã xem buổi phỏng vấn của cô!

Thích Dao lập tức nhận ra điều này.

Không hiểu sao lúc nãy khi ngồi trước mặt ba người, cô không hề cảm thấy e ngại, vậy mà lúc này lại bỗng dưng có chút bối rối.

“Đâu có đâu.” Cô hơi không tự nhiên, lảng mắt đi.

Đúng lúc thang máy mở cửa, ánh sáng lẫn tiếng ồn từ sảnh tầng một ùa vào.

Thích Dao cúi đầu nhận lấy khẩu trang cùng mũ từ tay Lật Tử, bước lên phía trước một bước, sau đó quay lại vẫy tay chào họ: “Thế tôi đi trước nhé.”

Ống tay áo hơi dài, khép hờ ở lòng bàn tay, chỉ để lộ năm ngón tay trắng nõn, thon dài như hành non, hơi mở ra, đong đưa hai cái trước mắt họ.

Lật Tử muốn nói gì đó lại thôi, liếc nhìn hai người họ một cái, theo cô đi ra ngoài.

Chu Tất nhìn cô đi xa. Chiếc áo len dệt kim màu trắng ngà cùng chiếc quần ống rộng cùng tông khiến dáng người mảnh mai của cô trông vừa dịu dàng lại thanh thoát.

“Sao mặc đơn giản thế mà vẫn đẹp vậy chứ, chắc lại lên mấy bài phối đồ nữa cho xem.”

Dụ Gia Thụ hạ mắt, ấn nút đóng cửa, thang máy tiếp tục đi xuống tầng B1.

“Ai, không đúng.” Chu Tất tỉnh ngộ, “Chẳng phải nhà bọn mình đối diện nhà chị ấy sao? Sao không đi chung luôn, cọ một chuyến xe là được mà?”

Dụ Gia Thụ cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ vào thanh vịn.

“Cậu xem, cô ấy có muốn đi chung với chúng ta không?”

*

Thích Dao vừa bước ra khỏi cổng liền phản ứng lại, dừng bước chân.

Lật Tử theo sát sau lưng cô, suýt chút nữa va vào vai cô, ôm mũi dừng lại.

“Không đúng.” Thích Dao quay đầu lại: “Xe của chúng ta chẳng phải đỗ ở bãi dưới tầng hầm sao?”

Cuối cùng chị cũng nhận ra à.

Lật Tử bĩu môi nhìn cô: “Đúng vậy. Vừa nãy định gọi chị mà chị đi nhanh quá.”

Nửa gương mặt Thích Dao giấu sau chiếc khẩu trang, thở dài.

Giờ mà quay lại, có lẽ sẽ lại chạm mặt bọn họ, rất ngượng ngùng, chi bằng đợi thêm chút nữa.

Một mùi hương thoang thoảng ấm áp từ xa truyền đến, cô ngoảnh đầu nhìn, chầm chậm đi tới một quầy hàng rong bên đường.

Lò nướng trên xe đẩy tỏa ra hơi nóng nghi ngút, hạt dẻ bóng mẩy đảo lộn không ngừng trong lòng lò, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.

Hơi thở của mùa thu.

Thích Dao ngồi trong xe, một tay nâng một túi giấy nặng trĩu.

Ấm áp thoải mái truyền đến lòng bàn tay, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp cả xe.

Cô ngước nhìn những bông hoa quế nở rộ dọc con đường bên ngoài cửa sổ, nghiêng đầu chụp một bức ảnh.

Chiếc xe màu đen chầm chậm dừng trước vạch trắng ở ngã tư, đợi đèn tín hiệu. Thích Dao tựa vào cửa sổ, thái dương chạm vào lớp kính lạnh, ánh mắt dõi theo những đứa trẻ đang nô đùa bên lề đường.

“Lật Tử.” Cô đột nhiên nhớ ra cái gì, “Tuần này chị có lịch trình gì không?”

Lật Tử lướt qua ghi chú, nhanh chóng trả lời: “Thứ Sáu có buổi chụp tạp chí, thứ Bảy và Chủ Nhật quay show thực tế. Thứ Hai tuần sau chị Niệm sẽ mang kịch bản đến cho chị chọn.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh, ánh mắt Thích Dao rời khỏi cậu bé đang ngồi chồm hổm chơi đánh bản, khẽ đáp: “Vậy ngày mai tới viện một chuyến nhé.”

Lật Tử khựng lại, quay đầu nhìn cô, “Được ạ.”

Trong xe bỗng chốc im lặng.

Thích Dao rũ mắt, gõ vài chữ trên màn hình, nghĩ ngợi chần chừ một lúc, rồi lại xóa đi, thay vào đó là chia sẻ một bài hát.

Vừa bước vào nhà, màn hình điện thoại của Dụ Gia Thụ liền nhấp nháy, thông báo từ Weibo hiện lên.

[Xem những người bạn có thể quen gần đây!]

Anh không chút cảm xúc định gạt bỏ, nhưng Chu Tất nói gì đó khiến anh nghiêng đầu nhìn. Ngón tay lỡ chạm vào màn hình, khi quay lại, đã nhấn vào thông báo.

Bài đăng kèm theo ba bức ảnh.

Một túi giấy đựng hạt dẻ rang nóng hổi, hàng cây quế đỏ dọc bên đường nhìn từ cửa sổ xe, tựa như qua màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào pha chút hương quế.

Anh nhìn con đường quen thuộc trong ảnh cùng một phần ống tay áo lộ ra, dừng lại hai giây.

Cổ tay áo hơi dài, lơ lửng trên lòng bàn tay, bị chiếc túi giấy nặng nề đè xuống, để lộ ra một góc áo đáng thương.

Cái góc nhỏ ấy, vừa mới đây thôi, còn đung đưa trước mặt anh.

Dụ Gia Thụ dừng lại một chút rồi nhấp vào bức ảnh thứ ba.

Một trang sách, góc trên bị chủ nhân nó gấp nhẹ lại.

Anh nhìn thoáng qua câu kia.

“Dũng cảm là khi bạn biết trước mình sẽ thua, nhưng vẫn quyết tâm làm đến cùng, dù thế nào cũng phải kiên trì đến tận phút cuối.”

“Bạn hiếm khi chiến thắng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể.”

Anh ngẩn người hồi lâu.

Góc nghiêng thanh tú, sống mũi cao thẳng, hàng mi đen nhánh rũ xuống, không rõ biểu cảm.

Sau đó, ngón tay nhẹ di chuyển trên màn hình.

Trang chủ được làm mới, số 0 trong danh sách theo dõi bỗng chốc nhảy thành 1.

*

Sáng sớm hôm sau, toàn thành phố hạ nhiệt độ.

Trước khi ra ngoài, Thích Dao không nhịn được mà mặc thêm một bộ quần áo, khoác thêm một chiếc áo khoác dày cộm, vcòn đội cả mũ len.

Lật Tử ngồi trên xe, kinh ngạc nhìn cô: “…Không biết còn tưởng chị chuẩn bị đón đông về rồi đấy.”

“Thật sự rất lạnh.” Thích Dao hứng cơn gió lớn, vội leo lên xe, đóng sầm cửa lại, ngồi phịch xuống ghế: “Đi thôi.”

“Đồ đạc mang đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” Lật Tử quay đầu nhìn cô, cả người rúc vào chiếc áo khoác rộng, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vô cùng xinh đẹp.

Ngàn tính vạn tính, lại không tính được hôm nay là Quốc Khánh. Chặng đường chỉ hơn chục cây số tắc nghẽn cả buổi sáng.

Thích Dao ngủ một giấc tỉnh dậy, mở mắt ra, xung quanh xe cộ vẫn đứng yên như tượng, cả đoàn xe kẹt cứng trên đường cao tốc.

Cô bất lực, đành gọi một cuộc điện thoại.

“Alo? Cô Nhậm ạ?”

Giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rõ ràng, lẫn cả tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ, rất ồn ào: “Ôi, có chuyện gì thế, Dao Dao?”

“Chắc trưa nay cháu không đến kịp, cô đừng đợi cháu ăn trưa nhé. Chúng ta cùng ăn tối được không ạ?”

Cô Nhậm ai da một tiếng: “Nhưng mà tối nay có khách khác đến thăm rồi.”

“Cô giáo Nhậm! Cô giáo Nhậm!”

Thích Dao còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã có người gọi to, Nhậm Đan Đan nhanh chóng nhìn quanh, vội vàng cúp máy.

“Thế thôi không sao, dù gì ăn ở căn-tin cũng như nhau, cứ cùng ăn đi nhé. Giờ cô bận chút, rảnh sẽ gọi lại cho cháu nha, Dao Dao.”

Sau đó cuộc gọi bị cắt ngang.

Thích Dao thở dài, còn chưa kịp rời tai khỏi điện thoại, chuông đã reo lên lần nữa, làm cô giật bắn mình.

“Alo?”

“Dao Dao, Dao Dao! Phân cảnh của tớ quay xong rồi, giờ chỉ chờ đoàn quay nốt rồi quay về Hoành đ**m. Quốc Khánh tớ bay về tìm cậu chơi nhé!”

Thích Dao vừa bị giọng nói bên kia làm ù tai, bèn đưa điện thoại ra xa một chút, lạnh lùng đáp lại.

“Chơi gì cơ? Hội sở Bạch Mã à?”

Diệp Thanh Mạn cười to đầy khoái trá: “Tớ chỉ đùa thôi mà! Ha ha ha ha ha!”

Thích Dao nghĩ, cậu thì đùa, nhưng hại tớ khốn đốn lắm đó.

“Đúng rồi, buổi phỏng vấn của cậu sao rồi?”

“Chưa biết nữa.” Thích Dao nghiêng đầu, nhìn đoàn xe phía trước cuối cùng cũng nhích lên, không còn phải chờ đợi trong bất lực. “Họ nói ba ngày nữa sẽ có kết quả.”

“Hả?” Diệp Thanh Mạn lấy thẻ lên máy bay. “Chắc không cần đến ba ngày đâu. Lúc tớ phỏng vấn, một hai ngày sau là người phụ trách dự án đã nhắn tin cho quản lý của tớ rồi.”

“Giờ tớ cũng chẳng muốn nghĩ nhiều,” Thích Dao ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài. “Không kỳ vọng thì không thất vọng.”

“Sáng suốt ghê ha.” Diệp Thanh Mạn khen ngợi, “Vậy nhớ ngày mai ra ngoài chơi với tớ đấy!”

“Được.” Thích Dao trả lời.

Cuối cùng cũng thoát khỏi đoạn đường cao tốc. Con đường nhỏ ở ngoại ô không còn cảnh tắc nghẽn, xe bắt đầu tăng tốc.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua những tòa cao ốc san sát ở trung tâm thành phố, dần chuyển thành những ngôi nhà mái bằng bằng bê tông nằm rải rác ven đường, khung cảnh ngày càng tiêu điều, hoang vắng.

Xe cuối cùng dừng trước một tòa nhà khá nổi bật.

Những năm gần đây, tòa nhà này đã được sửa sang, trông khang trang hơn trước. Hàng rào được điểm xuyến bằng dây thường xuân rậm rạp, trước cổng đúc mấy chữ lớn bằng kim loại màu vàng đồng: “Viện Phúc Lợi Trẻ Em thành phố C.”

“Đến rồi à.” Bác bảo vệ hơn năm mươi tuổi đã sớm nhìn thấy xe của họ, đứng sẵn bên ngoài phòng bảo vệ, mỉm cười niềm nở chào.

“Chú Lâm.” Thích Dao mỉm cười.

Lật Tử đi vòng ra sau xe, bắt đầu mang đồ xuống.

Chú Lâm vội mở cánh cổng sắt, bước ra đỡ lấy mấy túi lớn trên tay Thích Dao cùng Lật Tử.

Vừa dẫn họ đi vào, ông vừa liếc nhìn những túi đồ đủ màu sắc bên trong, toàn là đồ ăn, vật dụng, không thiếu thứ gì. Ông thở dài, vẻ mặt xúc động.

“Dao Dao đúng là người trọng tình trọng nghĩa. Năm nào cũng mang theo bao nhiêu đồ thế này.”

Thích Dao cong mắt, lấy một hộp trà từ trong túi ra, đặt lên bàn trong phòng bảo vệ: “Cháu nghĩ chú lớn tuổi rồi, nên hút ít thuốc lá thôi, đổi sang trà sẽ tốt hơn.”

“Được, được, được.” Chú Lâm nheo mắt cười, giúp hai người xách đồ lên phòng làm việc trong cùng ở tầng hai.

Tầng một của viện phúc lợi là nhà ăn và phòng sinh hoạt chung. Tầng hai là các lớp học, nơi trẻ em chưa đến tuổi đi học được giáo dục mầm non. Hiện trường học đang nghỉ, ngoài những học sinh trung học nội trú, hầu như tất cả trẻ em trong viện đều tập trung ở tầng hai. Đứa thì đọc sách, đứa thì làm bài tập.

Khi Thích Dao đi ngang qua, mấy đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi, tinh mắt nhìn thấy cô từ cửa sổ, liền lập tức hét lên:

“Chị Dao Dao!!!”

Thích Dao vội vàng giơ ngón trỏ lên áp vào môi, ra hiệu cho bọn trẻ im lặng.

Trẻ em phòng bên cạnh đang ngủ trưa, cô hạ thấp giọng, nhép miệng: “Lát nữa chị qua chơi với các em.”

Hai đứa nhỏ sáng mắt gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhưng rõ ràng tâm trí đã bay đâu mất, chúng ngồi xiêu vẹo, vẽ linh tinh lên vở bài tập.

Để đó lát nữa cô sẽ thu thập bọn nhóc này sau.

Thích Dao đẩy cửa bước vào phòng làm việc.

Phòng làm việc của viện trưởng được trang trí đơn giản, tường trắng, sàn xi măng. Nội thất chỉ có một chiếc bàn lớn, tủ sách, bàn trà nhỏ cùng một chiếc ghế sofa nhỏ.

Trên bàn đủ thứ lộn xộn, mấy chồng tài liệu chất cao, một vài bài tập đang chờ ký, thậm chí cả một chiếc áo len đang đan dở, với bốn cây kim đan vắt chéo nhau.

“Sao lại thế này hả?” Nhậm Đan Đan đang ngồi ở bàn làm việc mắng ai đó, nghe thấy tiếng, bà thoáng nhìn cô, ra hiệu cô ta ngồi xuống chờ, sau đó lại nghiêm mặt.

“Giáo viên ở trường nói con không chú ý trong giờ học, ngồi ở hàng cuối ngủ gật, không giao lưu với bạn cùng lớp. Bây giờ con quay lại còn nổi nóng với người khác?”

Trước mặt bà là một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đứng im, đầu cúi gằm, cổ gồng cứng, không nói một lời.

Thích Dao ngồi xuống chiếc sofa nhỏ duy nhất, đặt đồ lên bàn trà, ngước mắt nhìn hai người một đứng một ngồi.

Cô Nhậm mấy năm nay già đi trông thấy, vóc dáng dần thay đổi, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, tóc cũng bạc hơn nhiều.

Khuôn mặt vốn luôn thân thiện, dễ chịu, giờ đang nghiêm lại, thoáng chút thất vọng và bất lực.

“Nói chuyện!” Nhậm Đan Đan đập tay xuống bàn.

Cổ cậu bé cứng đờ, gân xanh ẩn hiện, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, vẫn nhất quyết giữ im lặng.

“Không nói đúng không? Được thôi.” Nhậm Đan Đan lật tập tài liệu, tìm hồ sơ của cậu. “Bây giờ cô sẽ nói với giáo viên của con, xin cho con ở nội trú cả năm. Không chịu học hành tử tế thì khỏi quay về nữa.”

Thích Dao nhìn thân thể thiếu niên đột nhiên cứng đờ, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hít sâu mấy hơi, vẫn không nhịn được tức giận, chỉ có thể bùng nổ, nắm chặt nắm đấm, hét lớn:

“Con không muốn học nữa!”

“Chúng nó đều nói con là trẻ từ viện phúc lợi, là trẻ mồ côi! Trẻ mồ côi học thì có ích gì!”

Giọng nói vẫn còn khàn vì thời kỳ vỡ giọng, trầm nặng mất tiếng, nhưng nghe như tiếng sấm đánh ngang phòng làm việc.

Sau câu nói đó, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Động tác của Nhậm Đan Đan khựng lại một lát.

Không thể tin, kinh ngạc, đau lòng, thất vọng, đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt bà, đan xen phức tạp. Ngực bà phập phồng, mất một lúc lâu mới thốt được thành lời.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Giọng bà run rẩy. “Chỉ vì chuyện này thôi sao Tôn Văn Bác?”

“Con nhìn những đứa trẻ ngoài kia mà xem!” Nhậm Đan Đan ngực kịch liệt phập phồng, duỗi tay chỉ tay về phía cửa.

“Em bé mắc hội chứng Down nằm trên giường không thể dậy được, Tiểu Béo bị u xơ toàn thân sưng tấy, còn có không chỉ một hoặc hai đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh đang ngóng chờ phẫu thuật!”

Nhậm Đan Đan cảm xúc dâng trào, khóe mắt ngấn lệ. “Con chỉ là một đứa trẻ mồ côi! Con có tay có chân, trí não bình thường, có cơ hội học hành, không có cha mẹ ruột thì đã sao chứ? Hả?!”

“Con nói con không có cha mẹ ruột, cô chấp nhận. Nhưng con có nghĩ đến cảm xúc của cô không? Nghĩ đến cảm xúc của các cô dì ở đây không?”

“Học hành sao có thể vô ích? Con học tốt thì sẽ có cơ hội ra khỏi đây, có trường đại học tốt, công việc tốt. Khi đó ai còn quan tâm con là trẻ mồ côi?”

Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt đầy nếp nhăn, giọng bà nghẹn ngào, nghe có phần xót xa.

Tôn Văn Bác vẫn cứng cổ, đầu cúi gằm, hai tay buông thõng bên hông, nắm chặt thành nắm đấm, lộ rõ ​​mạch máu, chóp mũi hơi đỏ, cắn chặt môi.

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Hai tờ khăn giấy được đưa đến trước mặt Nhậm Đan Đan.

Tề Dao đi vòng ra phía sau bàn, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy của cậu bé, ôm nhẹ cậu, nghiêng người sang một bên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa một già một trẻ.

Cô nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cậu bé, cảm nhận được đôi vai cậu đang run nhẹ dưới tay mình. Ánh mắt cô dịu dàng, khóe mắt cong cong, nở một nụ cười khích lệ.

“Một năm không gặp, Tiểu Bác đã cao lớn thế này rồi.”

Được khen như vậy, Tôn Văn Bác mới thả lỏng đôi môi đang bị cắn đến trắng bệch, thấp thấp gọi một tiếng: “Chị Dao Dao.”

Thích Dao nhẹ nhàng đẩy vai cậu, đem người kéo đến ngồi xuống ghế sofa nhỏ.

Cô ngồi xổm trước mặt cậu, lục lọi túi mua sắm: “Coca-Cola hay Pepsi?”

“… Coca.”

“Đây.” Thích Dao đưa lon nước cho cậu, sau đó ngước lên nhìn cậu. “Giờ em có thể kể cho chị nghe chuyện ở trường không?”

Trẻ em trong viện phúc lợi thường là trẻ mồ côi hoặc trẻ khuyết tật. Một số em sinh ra đã mắc các bệnh bẩm sinh như u xơ, bệnh tim bẩm sinh… nên phải được điều trị và giáo dục đặc biệt ngay tại viện.

Một số trẻ em có sức khỏe thể chất cùng trí thông minh bình thường sẽ được gửi đến các trường tiểu học và trung học gần đó để học tập.

Viện nằm ở ngoại ô, xung quanh không có trường tốt, cộng thêm những rào cản tâm lý thể chất, rất ít trẻ em từ viện phúc lợi đạt thành tích xuất sắc. Hầu hết các em học ở trường trung học cộng đồng cách đó chỉ khoảng một cây số.

Tôn Văn Bác đang học cấp hai tại trường trung học cộng đồng này, khó tránh khỏi ngư long hỗn tạp, dạng người nào cũng có.

“Bọn họ không muốn chơi với em, nói em tới từ viện mồ côi, người bẩn, nói em mang theo virus, sẽ lây bệnh.” Cậu bé cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt gấu áo, giọng nghèn nghẹn.

“Ừm.” Tề Dao gật đầu, tựa hồ không để ý lắm. “Là cả lớp đều nói như vậy, hay chỉ có một số ít người?”

“… Mấy bạn nam trong lớp.”

Thích Dao lại ừm một tiếng: “Ngẩng đầu.”

Tôn Văn Bác chớp mắt hai cái, lông mi run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, sau đó chạm phải đôi mắt hoa đào bình tĩnh dịu dàng, lại chứa đựng sức mạnh vô hạn của cô.

“Em bẩn sao?” Thích Dao nhìn thẳng vào mắt cậu.

Hô hấp của Tôn Văn Bác ngưng trệ, vô thức muốn quay đi, nhưng bị ánh mắt lấp lánh của cô hấp dẫn, khó mà rời đi.

Thích Dao không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục hỏi.

“”Em có bệnh không?”

Căn phòng nhỏ chìm trong sự im lặng. Tôn Văn Bác nhìn cô, không nói lời nào.

“… Không bẩn. Em tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ mỗi ngày.”

Cổ họng cậu đắng ngắt, khó khăn bật ra từng chữ: “… Cũng không có bệnh.”

“Thế thì đúng rồi.” Thích Dao bình tĩnh nói.

“Chính em tự biết mình là người như thế nào, không phải là đủ rồi sao?”

“Những người ở trường cấp hai phần lớn chỉ là những vị khách thoáng qua trong đời em, thậm chí, hầu hết những người em gặp trong đời cũng vậy.”

“Cuộc sống của em còn rất dài, không cần vì vài lời nói vu vơ mà đánh mất tương lai.”

Thích Dao ngước lên nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng:

“Em lớn lên trong viện phúc lợi thì sao chứ? Em có cô Nhậm, có chú Lâm, có hai mươi mấy cô chăm sóc khác, có cả chị. Tất cả mọi người đều rất yêu thương em.”

“Yêu em rất, rất nhiều.”

Cơn gió thu thổi qua bệ cửa sổ, chuông gió treo bên trên leng keng rung động.

Mấy đứa trẻ ngủ trưa hầu như đã tỉnh dậy, đang nô đùa ngoài hành lang, tiếng cười đùa hòa tan không khí tĩnh lặng trong văn phòng.

Đôi mắt Tôn Văn Bác đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ, ngón tay nắm chặt góc áo, không còn dựng gai phòng thủ như con nhím nữa.

“Chị Dao Dao hồi cấp hai cũng học ở trường trung học cộng đồng sao?”

“Đúng vậy.” Thích Dao lấy ra một túi thạch vị cam, “Ngày trước chị cũng bị nói xấu như thế, nhưng giờ thì sao? Có khi chị còn được lên tường vinh danh cựu học sinh xuất sắc đấy chứ?”

“Là thật, em có thấy rồi.” Tôn Văn Bác chợt nhớ ra. “Chị là minh tinh, rất nhiều bạn nữ trong lớp em nghỉ hè còn xem phim chị đóng.”

“Vậy sao?” Thích Dao mỉm cười: “Thế đợi lát nữa để chị Lật Tử mang vài tấm ảnh lại đây, chị ký tặng cho, khi nào đi học lại em đem tặng các bạn nữ trong lớp.”

Tôn Văn Bác đáp lại, một lúc sau mới nhớ ra mình vừa nói sẽ không quay lại trường nữa.

“Em…”

“Hửm?”

Thích Dao đang cặm cụi mở hộp thạch, lòng bàn tay cọ xát đến ửng đỏ, chợt nghĩ đến cuộn băng dính mà ai đó đưa lần trước, có chút xuất thần.

Mười hai, mười ba là tuổi phản nghịch, càng cứng rắn thì càng phản tác dụng. Chỉ cần dỗ ngọt một chút, cơn giận liền tiêu tan. Tôn Văn Bác ngẩng đầu nhìn Thích Dao cúi xuống ăn thạch, lời từ chối đến miệng lại bị nuốt ngược trở vào, giọng lí nhí.

“Thế em sẽ quay lại học, học thật giỏi, giống chị Dao Dao, thi đỗ vào Bắc Kinh.”

Thích Dao dừng lại hai giây, ngón tay mảnh mai lướt nhẹ trên bao thạch màu cam, ngẩng lên nghiêm túc nhìn cậu.

“Hãy đi đến nơi em muốn, đừng vì ai mà thay đổi.”

Tôn Văn Bác nửa hiểu nửa không, khẽ gật đầu.

Khuôn mặt quá non nớt, thần sắc ngây thơ.

Thích Dao thở ra một hơi, cảm thấy mình làm một chuyện không cần thiết, một đứa trẻ thì biết cái gì? Vì thế rũ mắt, tiếp tục ăn thạch.

Ngồi xổm hơn mười phút, chân cô bắt đầu tê rần. Đỡ lấy mép bàn trà, cố đứng dậy thì bất ngờ nghe Tôn Văn Bác reo lên:

“Anh Chu Tất!”

“Ừm.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô. Tim Thích Dao nhảy lên một cái, đôi tay đang chống trên bàn trà cũng dừng lại.

Không nhúc nhích thì thôi, vừa động đậy, đôi chân như đổ chì, tê đến mức không thể cử động.

Thích Dao hít một hơi thật sâu, dùng năm ngón tay bấu vào mép bàn trà, dồn sức đứng dậy.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Chu Tất chỉ nhìn thấy một người, không kịp nhìn kỹ, liền trêu đùa cậu bé: “Còn một người không biết gọi à?”

Tôn Văn Bác cười toe toét, mắt híp lại, vô cùng phấn khích.

“Anh Dụ!”

Cả chân Tề Dao tê dại, giống như bị điện giật, đứng không vững, nghe xong lời này, hô hấp đột nhiên đình trệ, cả người loạng choạng.

“… Cẩn thận!”

Chu Tất hoảng sợ muốn đưa tay ra đỡ cô, lại thấy thân thể cô đã ngã ngửa ra sau—

Ngã thẳng vào vòng tay của ai đó.

Khi tấm lưng chạm phải điểm tựa, Thích Dao quên cả thở.

Khoảnh khắc đó, mọi giác quan dường như ngừng hoạt động. Cảm giác mất trọng lượng khủng khiếp lẫn đau nhức ở chân đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.

Áo khoác sớm đã cởi ra khi bước vào phòng, bên trong chỉ mặc chiếc áo mỏng ôm sát. Lúc này, tấm lưng cô áp vào lồng ngực ai đó, gần như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của người kia.

Nhiệt độ ấm áp, chân thực, đứng ngay sau cô.

Mùi hương bạc hà tuyết tùng được khuếch đại vô số lần, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Không gian dường như bị hút thành chân không. Mọi âm thanh trở nên xa vời, không rõ ràng. Chỉ còn nhịp tim của cả hai hòa vào nhau, vang dội tựa tiếng sấm.

Thích Dao từ từ quay lại, chạm phải đôi mắt đen láy.

Bình Luận (0)
Comment