Đôi mắt đó tràn ngập những tia sáng nhỏ vụn, phản chiếu rõ ràng gương mặt ngỡ ngàng gần trong gang tấc của cô.
Thình thịch, thình thịch.
Sau một hồi im lặng, tiếng tim đập dồn dập chấn động cả thính giác.
Tầm mắt từng chút từng chút một di chuyển xuống.
Người đàn ông lông mày cao thẳng, hàng mi đen nhánh, đường cằm sắc nét gọn gàng, một lớp da mỏng ôm lấy những đường nét cương nghị đầy nam tính.
Cô không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào mắt anh, gần như ngơ ngác trước hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, lấp lánh như dãy ngân hà bập bùng ánh sáng.
Không gian tức khắc một mảnh yên tĩnh.
“… Ấy da.”
Cánh tay đang đưa ra của Chu Tất liền rụt về, giấu đầu lòi đuôi đặt lên đầu mình, làm bộ muốn vò đầu, cố gắng che giấu lỗi lầm, cực kỳ giống học sinh tiểu học, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm, trên mặt toàn là kinh ngạc.
Thích Dao đột nhiên bừng tỉnh, hốt hoảng dời mắt, bước về phía trước một bước:“… Vừa nãy chân tôi bị tê thôi.”
Lời còn chưa dứt, đôi chân như đổ chì vẫn chưa hồi phục khiến cô loạng choạng.
Trên mặt Dụ Gia Thụ không có biểu tình gì, ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích, chỉ duỗi tay ra, xuyên qua lớp quần áo nắm lấy cổ tay cô, giúp cô đứng vững.
“Đã tê rồi thì đừng cử động lung tung.”
Anh điềm nhiên nói.
“…”
Văn phòng càng yên tĩnh hơn.
Cổ tay thon dài bị anh nắm chặt, cổ tay áo trượt xuống, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, cảnh đẹp ý vui.
Ngay cả Tôn Văn Bác cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người không bình thường, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, đột nhiên thở dài.
“Cứ như đang đóng phim thần tượng ấy.”
Thích Dao: “…”
Thằng nhóc con toàn ngủ gật trong lớp mà cũng xem qua phim thần tượng cơ đấy.
Cũng may cô Nhậm nhanh chóng đến đỡ cô, Tôn Văn Bác cũng đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ.
Hai người một trái một phải ngồi cạnh Thích Dao, liếc nhìn nhau, lập tức dời mắt đi. Cuộc cãi vã trước đó cũng ngầm kết thúc không lời.
“Đến đây, ngồi đi.” Cô Nhậm lấy ra hai chiếc ghế nhỏ, đặt bên cạnh ghế sofa, rót hai ly nước, vui vẻ chào hỏi: “Tiểu Dụ sao cũng đến đây thế? Công việc của cháu có vẻ bận rộn lắm mà.”
Thích Dao ngồi một mình trên ghế sofa, cổ tay vẫn còn hơi ấm, rũ mắt ăn thạch trái cây, đầu óc hỗn loạn.
…Chuyện gì thế này?
Sao bọn họ lại ở đây, hơn nữa còn quen nhau?
Dụ Gia Thụ lướt mắt nhìn về phía trước, nhanh chóng thu lại, rũ mắt không rõ biểu cảm, nghe vậy liền mỉm cười: “Cũng ổn ạ, dạo này cháu không bận lắm.”
Chu Tất nhìn thoáng qua Thích Dao, dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây, có chút câu nệ bổ sung.
“Anh trai thật ra chủ yếu đến nhà máy xem dây chuyền sản xuất, kết quả là đường tắc quá, tạm thời không về được, nên cháu rủ anh đi cùng qua đây xem một chút.”
“Ồ, tốt quá, cũng lâu lắm rồi cô không gặp các cháu.” Nhậm Đan Đan cười nhìn Chu Tất từ đầu đến chân, “Ai da, Chu Ngưu Ngưu giờ lớn thế này rồi cơ à, tốt, tốt lắm.”
Thích Dao vừa nghe vậy một ngụm không thể nuốt xuống, hạt trái cây kẹt ở cổ họng, ho sặc sụa mấy lần.
Cô ngạc nhiên nhíu mày, nhìn Chu Tất một lúc rồi nhìn cô Nhậm.
“Ai? Chu Ngưu Ngưu?”
Khuôn mặt Chu Tất đỏ bừng, “Ai” một tiếng.
Khích Dao cảm thấy sự ly kỳ của ngày hôm nay đã vượt xa tưởng tượng của mình, cô không thể tin đánh giá Chu Tất, kinh ngạc xác nhận: “Cậu là Chu Ngưu Ngưu, cái cậu lúc nào cũng ch** n**c mũi, ngủ không bao giờ dậy nổi đó hả?”
Là cái cậu Chu Ngưu Ngưu 140 cân từ tiểu học ấy hả?
“…”
Chu Tất hận không thể chui xuống đất mà trốn: “Là em.”
Dụ Gia Thụ bật cười, âm thanh phiêu đãng trong không khí, thản nhiên nói: “Giờ lại rụt rè thế này à? Hồi cấp ba tìm tôi đánh nhau đâu có như vậy?”
Thích Dao:? ? ?
“Cậu còn từng tìm cậu ấy đánh nhau?”
Đây thật sự là Chu Ngưu Ngưu luôn trầm lặng trong ký ức của cô sao?
Sau khi Thích Dao vào trung học cơ sở rất ít khi về viện, bởi cô không thích bầu không khí ở đó.
Các bạn nhỏ được các cô trêu, cười khúc khích không ngừng, căn phòng tràn ngập tiếng cười, tiếng cười vang vọng khắp phòng, nhưng luôn ngắn ngủi và dễ tan biến.
Nếu suy nghĩ kỹ, những đứa trẻ có khiếm khuyết cơ thể hoặc khó khăn về tâm lý bị vây trong không gian nhỏ bé ấy, từ góc nhìn của người ngoài, luôn khiến người ta chạnh lòng, thậm chí trào dâng lòng thương hại.
Mặc dù cô không hẳn là người ngoài cuộc thật sự.
Trong số những ngày ít ỏi cô ghé qua viện phúc lợi, Chu Ngưu Ngưu luôn ngồi an tĩnh ở góc phòng, chăm chú đọc sách trước mặt, không khóc, không gây ồn ào, ngoan ngoãn đến mức kỳ lạ.
Vậy mà bây giờ…
Thích Dao trầm mặc một lúc lâu, không nói.
Chu Tất nắm chặt cốc nước trong tay, muốn nói lại thôi: “Em vốn định hôm nay ghé qua thăm cô Nhậm, ăn bữa cơm, không ngờ lại gặp được chị. Biết vậy, chúng ta đi chung luôn rồi.”
Cô Nhậm ngạc nhiên: “A? Hai đứa còn liên lạc với nhau sao?”
“Không đâu ạ,” Chu Thất xua tay, “Gần đây mới thành hàng xóm thôi, nhà ở đối diện. Có lẽ Dao Muội không nhận ra cháu, mà cháu cũng chưa tìm được cơ hội để nói.”
Thật ra là có cơ hội.
Thích Dao cụp mắt, bọn họ gặp nhau nhiều lần như vậy, quán nướng, nhà cậu, nhà cô, cả ở Phong Hành. Cẩn thận nhớ lại, thậm chí có một, hai lần lời nói đều đã đến cổ họng.
Chỗ nào không có thời gian nói, rõ ràng là Chu Tất không định nói.
Cậu không muốn dùng lý do vài lần gặp gỡ thời thơ ấu để tiếp cận cô, mà chọn cách dùng thân phận một người hâm mộ, một người hàng xóm để bắt đầu lại từ đầu.
Không ai bắt buộc con người phải mãi mãi là phiên bản trước kia của mình, hào phóng, thẳng thắn, chân thành, Chu Tất như bây giờ cũng rất đáng yêu.
… Giống như cảm xúc cô dành cho Dụ Gia Thụ vậy.
Không muốn chỉ là bạn học cấp ba.
Muốn đường đường chính chính, thoải mái hào phóng mà đứng trước mặt anh, nói với anh:
Cậu xem, tôi đã khác trước rất nhiều.
Liệu có khiến cậu chú ý đến tôi hơn một chút không?
Dụ Gia Thụ lười biếng dựa vào lưng ghế, tay cầm tách trà tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn cô như cảm nhận được điều gì đó.
Nếu anh biết cô đang nghĩ gì, có thể hay không không chút do dự trả lời.
“Có.”
*
Nhậm Đan Đan cùng Chu Tất ngồi nói chuyện phiếm về những chuyện thú vị gần đây trong viện, khiến mọi người đều bật cười.
Sau vài câu trò chuyện, bầu không khí trong văn phòng đã hoàn toàn thoải mái.
“Anh Dụ, dẫn em đi lắp xe đồ chơi đi!” Tôn Văn Bác đã nhịn không nổi từ lâu, cuối cùng cũng tìm được thời cơ để đứng dậy, ánh mắt sáng rỡ kêu lên.
Dụ Gia Thụ hừ cười một tiếng: “Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến xe đồ chơi thôi hả?”
“Không có đâu!”
Tôn Văn Bác chột dạ, sợ Dụ Gia Thụ đến sớm nghe thấy cậu cãi nhau với cô Nhậm, vội vàng tìm lý do.
“Vừa nãy em còn nói với chị Dao Dao là em muốn học hành chăm chỉ giống chị ấy, thi đỗ vào Bắc Kinh nữa cơ! Phải không, chị Dao Dao?”
Khoảnh khắc đứa nhóc quay lại, Thích Dao hơi giật mình, cứng ngắc nặn ra một nụ cười, “…Phải.”
Dụ Gia Thụ quét mắt nhìn cô, dường như không hề kinh ngạc trước chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm vào thằng nhóc kia, không mặn không nhạt mở miệng: “Thật sao?”
Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie màu đen, rộng thùng thình lười nhác, đôi chân dài của anh gác trên mặt đất, như có như không chắn đường cậu bé.
Khuôn mặt kia của anh thật sự rất đẹp, lông mày rõ ràng, góc cạnh sắc bén, khi cười phóng khoáng kiêu ngạo, khi mệt mỏi lông mày lại cụp xuống, lộ ra một chút lạnh lẽo.
Tôn Văn Bác bị anh nhìn càng chột dạ hơn, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Vì chiếc xe đồ chơi còn dang dở, cậu bé giơ ba ngón tay lên trán, nghiêm trang thề thốt: “Em hứa sau này nhất định sẽ nghiêm túc đọc sách, học tập thật tốt!”
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng: “Hỏi xem chị Dao Dao của em có đồng ý không?.”
Đôi mắt của cậu nhóc sáng rực lên, đầy mong đợi nhìn về phía Thích Dao.
Thích Dao sững lại, mắt nhìn Dụ Gia Thụ: “Đi đi.”
Lúc này Dụ Gia Thụ mới nhẹ nhướng mày, chống khuỷu tay lên đầu gối, thản nhiên đứng dậy: “Đi thôi.”
Tôn Văn Bác hoan thiên hỉ địa mở cửa vọt ra ngoài.
Trên hành lang, cậu bé vừa đi vừa cảm thấy không đúng.
Trước giờ người này vốn chẳng bao giờ quan tâm mấy chuyện này, chỉ lắp xong mạch điện trong xe đồ chơi là để mặc cậu tự xoay sở. Tôn Văn Bác trái lo phải nghĩ, lấy hết can đảm, âm thầm tiếp cận Dụ Gia Thụ.
“Anh ơi, tại sao lại cần sự đồng ý của chị Dao Dao nha?”
Dụ Gia Thụ không trả lời.
Nhưng điều đó không làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu nhóc cấp hai tò mò, cảm thấy vừa rồi ở cửa có người, tra hỏi cặn kẽ: “Có phải anh thấy em cãi nhau với cô Nhậm không? Anh đến lúc nào vậy ạ?”
Dụ Gia Thụ không nói có hay không, dừng lại một lát, trước mắt hiện ra thân ảnh mảnh mai kia.
Sườn mặt trắng nõn xinh đẹp, sống lưng thẳng tắp, dáng người cực đẹp, ngồi xổm trước mặt anh bạn nhỏ không chút kiểu cách, vừa dịu dàng lại vừa lý trí.
Cô ấy rõ ràng không phải đang ở trên sân khấu, chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, thậm chí văn phòng còn đơn sơ, cũ kỹ. Nhưng cô vẫn giống như đang dưới ánh đèn sân khấu, khiến người ta không thể rời mắt.
Dụ Gia Thụ ngồi xổm xuống kiểm tra mạch điện trong xe đồ chơi, dùng ngón tay dài dễ dàng di chuyển chúng, thản nhiên trả lời.
“Chắc tầm lúc chị Dao Dao của em đưa lon Coca thôi.”
Tôn Văn Bác nửa tin nửa ngờ “Ồ” một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống cùng anh, cảm thấy khi anh nói…
Ba chữ “chị Dao Dao” lại như ngập ngừng một chút, giọng điệu dường như pha chút gì đó lưu luyến, vấn vương.
*
Năm nào Thích Dao cũng đến, nhưng thật ra cũng không có nhiều chuyện để nói. Chỉ là vài câu chuyện phiếm, nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa.
Cho đến khi Lật Tử gõ cửa văn phòng báo ảnh đã in xong, cô mới đứng dậy ra ngoài.
“Nhiều vậy à?” Cô lật xem xấp ảnh, ngạc nhiên hỏi.
“Em sợ thiếu nên in dư một chút cho chắc.” Lật Tử đáp.
“Được rồi.” Thích Dao đứng trước cửa một phòng học trống gần đó, cầm xấp ảnh cùng cây bút trong tay, chợt nhớ ra gì đó liền dặn: “Nhân tiện em qua giá sách hàng thứ ba của cô Nhậm lấy giúp chị một tập tài liệu.”
Lật Tử gật đầu nhận lời.
Thích Dao đẩy cửa bước vào, quen thuộc băng qua lối đi hẹp, ngồi xuống chỗ gần cuối dãy bên cửa sổ, mở nắp bút bắt đầu ký từng bức ảnh một.
Là nghệ sĩ đã nhiều năm, ký tên với cô như một thói quen cơ học.
Lướt qua hai chữ qua loa nhưng vẫn thanh thoát, ngòi bút vàng sau đó kéo một đường gạch ngang, nơi góc cuối lại hạ xuống tạo thành một đường cong thẳng đứng. Cuối cùng, nét bút nhẹ nhàng rời khỏi giấy, khép lại bằng một đường thẳng đơn giản.
Tên kèm biệt danh, đây cũng là đặc trưng riêng trong chữ ký của cô.
Thích Dao, 71.
Vừa ký, cô vừa nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay, tâm trí quay cuồng.
Thì ra Chu Tất chính là Chu Ngưu Ngưu ngày xưa ở viện phúc lợi. Không trách được cậu nói cậu là đàn em trung học cộng đồng với cô. Lúc đó cô nghe không rõ, giờ nhớ lại mới nhận ra, câu cậu nói chính là: “Hồi cấp hai em đã biết chị rồi.”
…Còn Dụ Gia Thụ thì sao?
Sao anh lại có mặt ở đây?
Chẳng lẽ vì anh tài trợ Chu Tất học đại học, nên có chút liên quan đến viện phúc lợi?
Nhưng thông thường, những đứa trẻ được viện nuôi dưỡng đến mười tám tuổi sẽ tự động rời khỏi nơi đây, bắt đầu cuộc sống độc lập.
Thích Dao nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do hợp lý. Xa xa nghe Nhậm Đan Đan gọi mọi người dùng cơm, vội vàng ký nốt vài tấm ảnh còn lại.
Đột nhiên, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
“Anh thật lợi hại! Em đem khoe với mọi người đây!” Tôn Văn Bác phấn khích hét lên, giơ cao bảng mạch ô tô đồ chơi mới lắp, định chạy đi.
“Khoan đã.” Dụ Gia Thụ giơ tay kéo áo cậu bé lại.
“Sao vậy ạ?”
Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu, hướng vào trong phòng học nhìn một cái. Có người đang ngồi thẳng lưng, tay thoăn thoắt ký tên, giả vờ như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Anh nhếch môi cười, giọng nói có chút to hơn bình thường: “Chẳng phải chị Dao Dao nói sẽ tặng em ảnh có chữ ký sao?”
Ngòi bút trong tay Thích Dao khẽ khựng lại, trên giấy hiện ra một nét bút không hề có trong dự tính.
“Đúng rồi! Các bạn nữ trong lớp em thích chị ấy lắm, em sẽ mang về tặng các bạn”, Tôn Văn Bác ngẫm nghĩ rồi nói thêm, “À, chắc còn có cả bạn nam nữa.”
“Vậy sao?” Dụ Gia Thụ nhướng mày, vẻ mặt tùy ý, ngón tay nhịp nhẹ trên bệ cửa sổ.
“Thế em hỏi hộ anh một câu…”
Anh cố ý kéo dài giọng, nghe có phần lười nhác.
“Câu gì ạ?”
Tôn Văn Bác tò mò, hỏi đúng câu mà trong lòng Thích Dao cũng thắc mắc.
“Bạn học nam hồi cấp ba của chị ấy, có được xin một tấm không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Dao Muội: Được, nhưng phải thêm tiền (không phải đâu).