Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 19

Năm tốt nghiệp, mọi người đồng loạt chuyển chiến trường, từ những tài khoản QQ màu mè sang dùng WeChat. Mã QR danh thiếp hoặc số WeChat được chia sẻ trong nhóm, như một dấu hiệu cho thấy họ đã trưởng thành.

Duy chỉ có Dụ Gia Thụ không gửi.

Nhưng điều kỳ lạ là hầu như mọi người đều biết ID WeChat của anh, danh thiếp cứ được chuyền tay nhau, như một kiểu “truyền miệng” hiện đại.

Con người là vậy, họ có xu hướng để lại cho mình một lối thoát. Ngay cả khi chúng ta không có nhiều điểm chung, thậm chí sau này không liên lạc, họ vẫn muốn giữ lại một cách để kết nối, phòng trường hợp cần.

Huống chi anh là người được xướng tên trên bảng vàng, các trường top luân phiên gọi đến mời.

Anh nhận được yêu cầu kết bạn suốt mùa hè. Khi rảnh, anh tiện tay bấm chấp nhận, chẳng buồn yêu cầu ghi chú hay trả lời tin nhắn.

Khi không có thời gian, các yêu cầu kết bạn sẽ chất thành một hàng dài, những chấm đỏ nhỏ bé tội nghiệp sẽ bị nhấp chuột qua loa, khiến một nhóm người dần hết hạn.

Thích Dao có lẽ cũng đã chen vào đúng lúc ấy.

Lớp trưởng của lớp cô từng tham gia một cuộc thi cùng Dụ Gia Thụ, vô cùng “xui xẻo” trở thành người duy nhất trong lớp có WeChat của anh. Ngày nào cũng bị các nữ sinh đeo bám, làm phiền đến mức phát bực. Cuối cùng, lớp trưởng không chịu nổi nữa, gửi thẳng số WeChat của anh vào nhóm lớp để tránh phiền phức thêm.

Khi gửi yêu cầu kết bạn, Thích Dao còn rất thận trọng. Sau khi được chấp nhận, nhận tin nhắn tự động, cô ngập ngừng một lúc, không biết phải bắt đầu thế nào. Cô vừa hy vọng Dụ Gia Thụ chủ động mở lời, vừa sợ hãi anh thực sự nói chuyện.

Họ quá xa lạ, chưa đến mức có thể đùa cợt khoảnh khắc đời thường trên vòng bạn bè.

Nhưng nỗi lo đó hóa ra lại thừa.

Dụ Gia Thụ không nói một lời, cứ như cô chỉ là một người xa lạ anh tiện tay chấp nhận khi chờ đèn giao thông, không cần trò chuyện, càng không cần biết tên.

Sự mong đợi của cô dần tan biến, vô số phiên bản giới thiệu bản thân mà cô đã chuẩn bị kỹ càng như những tia lửa rơi xuống biển, lặng lẽ tắt ngấm.

Anh thậm chí còn không mở vòng bạn bè. Mỗi lần Thích Dao vào xem, chỉ có một đường kẻ xám im lìm.

Sau này, trong một buổi họp lớp, các bạn nữ trong lớp mới bàn tán xác nhận, Dụ Gia Thụ thực sự không bao giờ đăng trạng thái.

Thích Dao lặng lẽ ngồi bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thầm cười bản thân mình.

Cô nào có đặc quyền để khiến Dụ Gia Thụ phải thiết lập riêng chế độ ẩn bài đăng với mình.

Về sau, những người đồng hành năm đó ai cũng mỗi người một ngả, cách biệt hai đầu Nam Bắc, không bao giờ gặp lại.

Cô cứ nhìn vào đường kẻ xám đó, nhìn suốt nhiều năm.

Như một vực thẳm ngăn cách giữa hai người, sâu và dài, chênh lệch như trời với đất, không thể vượt qua.

Cho đến bây giờ.

Dụ Gia Thụ tìm cô từ danh sách liên lạc đông đảo, gửi đi tin nhắn đầu tiên kể từ khi kết bạn.

Không lời chào hỏi khách sáo, không câu hỏi thừa thãi, thậm chí không có chút ngạc nhiên nào lộ rõ, anh chỉ hờ hững tiếp nối câu chuyện từ trước đây, yêu cầu cô một tấm ảnh có chữ ký chẳng mấy giá trị.

Cứ như thể anh đã bước qua vực thẳm mà cô từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ lấp đầy được.

Nghiêng mình về phía cô.

Tay Thích Dao hơi run, nồi lẩu cay đỏ rực mà cô vẫn luôn mong đợi đang sôi sùng sục, mùi hương thơm lừng giờ chẳng còn hấp dẫn, chỉ còn hơi nước trắng bốc lên khiến mắt cay cay.

“……Có chuyện gì vậy?”

Diệp Thanh Mạn dừng đũa trên miếng đậu phụ, mắt mở to, thận trọng hỏi.

“Không sao chứ?”

Lai Phúc nhảy dựng lên, cái mũi đen ngửi khắp nơi, cố gắng trèo lên bàn. Diệp Thanh Mạn vội đuổi nó đi, thử dò hỏi.

“Bị account marketing dựng chuyện à? Hay bị chửi lên hot search rồi?”

“Không sao.”

Thích Dao rời mắt khỏi màn hình điện thoại, úp màn hình xuống bàn, cầm đũa gắp lấy miếng thịt bò sắp chín nhừ.

“Ăn trước đi.”

Sau bữa cơm, để tiêu hóa, cả hai cùng chơi game đại mạo hiểm trên phòng tập thể dục. Thay đồ đầy hào hứng nhưng chưa chơi được vài màn đã nằm dài trên thảm yoga, mỗi người một chiếc điện thoại.

Diệp Thanh Mạn đã quen với việc không thể kiên trì, “ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới,” mỗi lần giảm cân cho vai diễn là lại tức tối đăng cả trăm bài lên vòng bạn bè.

“Phim cổ trang đúng là yêu cầu cân nặng cao kinh khủng.”

Cô ấy ngồi dưới đất than thở, ngửa đầu tựa vào sofa lướt Weibo, bỗng nghiêng đầu: “Không đúng nha, sao cậu cũng bỏ dở giữa chừng thế?”

Thích Dao chống khuỷu tay lên đệm ghế sofa, nhìn tin nhắn trên màn hình, không tập trung, “Ăn nhiều quá.”

“Để tớ đoán nhé.” Diệp Thanh Mạn liếc qua một cái, “Cái người có tên S kia, không phải bạch nguyệt quang của cậu đấy chứ?”

Thích Dao: “…”

“Rõ ràng thế à?”

Diệp Thanh Mạn hừ một tiếng, chỉ kém trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ sao? Cho dù ban đầu tớ không đoán ra, nhìn phản ứng của cậu cũng đủ hiểu được bảy, tám phần rồi.”

“Không chỉ vì thế.” Thích Dao ngồi dậy, trầm ngâm: “Tớ chỉ cảm thấy, cậu ấy không có lý do gì lại đột nhiên nhận ra đó là tớ.”

“Tớ chưa từng nhắn tin cho cậu ấy, cũng chưa đăng gì lên vòng bạn bè, tài khoản của tớ chẳng có thông tin liên quan nào. Làm sao cậu ấy biết được người đó là tớ?”

“Vậy cậu nghĩ có chuyện gì đã xảy ra khiến anh ta nhận ra?” Diệp Thanh Mạn đồng tình, suy nghĩ cùng cô, “Dạo gần đây cậu có đưa thông tin liên lạc của mình cho ai không?”

“Trong cuộc sống hay công việc ấy?”

Thích Dao ngồi dưới đất, nhíu mày suy nghĩ. Trong cuộc sống thì không, còn trong công việc…

Kiều Niệm vừa mới gọi cho cô, nói nghệ sĩ mới bất ngờ xảy ra chuyện, đội nhóm bận không xoay xở kịp, muốn người phụ trách dự án của Phong Hành trực tiếp liên hệ với cô!

Hành lang yên tĩnh. Cánh cửa an ninh màu đen nặng nề mở ra đóng lại. tiếng bước chân nhẹ nhàng làm đèn cảm biến bật sáng, ánh sáng trắng chiếu lên nền gạch vân đá, in bóng một dáng người mảnh khảnh.

Thích Dao cong đốt ngón tay, cầm tấm ảnh trên tay, gõ cửa căn hộ đối diện.

Gió lùa qua hành lang, thổi từ cầu thang lên, vén tà áo, luồn qua cổ áo, lạnh buốt đến tận xương. Thích Dao không nhịn được rụt cổ lại.

Từ bên kia bức tường vọng đến tiếng bước chân đang tiến lại gần, nhịp nhàng, thong thả, không nhanh không chậm, sau đó là tiếng khóa cửa xoay nhẹ.

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa mở ra.

Có lẽ là vì ở nhà nên Dụ Gia Thụ ăn mặc rất thoải mái, áo hoodie đen, quần thể thao màu xám. Đôi vai rộng làm nổi bật đường nét trang phục, vóc dáng cao lớn, chỉ đứng đó thôi cũng đủ tạo nên một vùng bóng râm.

Có vẻ rất an toàn.

Ánh mắt Thích Dao lướt qua lớp nhung mỏng trên chiếc áo hoodie của anh.

Trông cũng rất ấm áp.

“Cứ tưởng sẽ phải chờ lâu cơ.”

Dụ Gia Thụ nhướng mày nhìn cô, lùi lại một bước, kéo cửa mở ra, rõ ràng mời cô vào nhà.

Thích Dao mím môi, kéo áo bước vào để tránh gió.

Người đàn ông khép cửa lại, ánh mắt khẽ liếc qua căn hộ đối diện.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, thần thái lãnh đạm, ánh mắt đen láy sắc bén khiến người đang len lén nhìn qua khe cửa chột dạ.

Diệp Thanh Mạn rùng mình một cái: “…”

Không thể nào, ánh mắt này là sao chứ?

Sao lại làm tôi cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba lén lút nhìn trộm thế này!

Trước lạ sau quen, Thích Dao tự nhiên ngồi xuống sofa trong phòng khách, nhìn những thiết bị điện tử vương vãi ở góc nhà, bỗng nhớ ra: “Máy ảnh của Chu Tất, tôi quên trả rồi.”

“Không cần vội.” Dụ Gia Thụ rót một cốc nước, “Dù sao cậu ta cũng không cần dùng đến nó ở trường.”

Thích Dao “Ồ” một tiếng, nhìn anh bước lại gần, các ngón tay vô thức nắm chặt.

Năm đó gửi thư nặc danh, cô cũng không đến mức bối rối như lúc này. Gửi một tấm ảnh có chữ ký của mình cho người mình từng thích, cảm giác lo lắng gấp hàng ngàn lần so với viết thư tình nặc danh.

Dù rằng chính anh là người chủ động đòi.

Dụ Gia Thụ giương mắt, nhàn nhạt cười, “Cậu định vo tròn đưa cho tôi à?”

“Hả?”

Ánh mắt anh lướt qua tay cô, “Phiên bản giới hạn của bạn học cũ?”

“…”

Cuối cùng Thích Dao cũng phản ứng lại, hai tai nóng bừng, đưa cho anh.

Dụ Gia Thụ chống chân dài, dáng vẻ thảnh thơi ngả người lên lưng ghế sofa, hoàn toàn không chút ý thức trong nhà còn có người, tay cầm tấm ảnh mỏng, khẽ ngẩng cằm, toát lên vẻ ngạo mạn, thoải mái như một cậu thiếu gia.

Thích Dao đột nhiên cảm thấy, chỉ khi làm việc, anh mới có vẻ lạnh lùng, sắc bén, bộc lộ mũi nhọn, còn khi ở nhà, anh lại là dáng vẻ phóng khoáng, vô tư như ngày trước, đôi lúc còn nói đùa vài câu, chẳng ngại trêu chọc người khác.

Sự trẻ trung đó dường như không bao giờ rời xa anh.

Cái nét trẻ trung, ngông nghênh đó dường như chưa từng rời khỏi con người anh.

Lòng cô bỗng dưng trào dâng cảm giác chua xót khó tả, vì bản thân có thể thấy một mặt khác của anh.

Như thể một chai nước có ga, bong bóng khí chua nhẹ đang sủi bọt không ngừng.

Dụ Gia Thụ cúi mắt, chăm chú nhìn tấm ảnh trong tay.

Đó là bức hình chụp cho tạp chí, tạo hình hoàn hảo, bố cục tinh tế, nét bút ký màu vàng ánh kim ở góc phải trên cùng phản chiếu ánh sáng, rất đẹp.

“Đúng rồi, kết quả phỏng vấn của tôi có phải đã có rồi không?”

Ngón tay của Dụ Gia Thụ dường như vô tình lướt qua khóe mắt của người trong ảnh, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ kẹp tấm ảnh lật úp xuống, sau đó nhìn cô, như cười như không.

“Sao tôi biết được? Tôi chỉ đang thực tập ở Phong Hành thôi.”

Thích Dao im lặng: “Lần trước cậu nói là đang đi học mà.”

“Vậy sao?” Du Gia Thụ hơi nghiêng đầu, không để ý lắm, “Vậy thì vừa học vừa thực tập thôi.”

“…”

Lại chọc cô nữa!

Thích Dao cắn nhẹ phần thịt mềm bên má: “Đừng giả vờ nữa!”

“Ồ, sao thế, hôm nay không tin tôi à?” Dụ Gia Thụ giả vờ ngạc nhiên, nhướng mày, “Không phải lần trước tin tôi lắm sao?”

“Ăn lẩu xong thông minh ra rồi hả?”

“…”

Còn mang chuyện ăn lẩu ra trêu nữa!

Thích Dao bị anh chọc cho không nói nên lời, cơn giận bốc thẳng lên đầu, tay nắm lại thành quyền, đập mạnh xuống sofa một cái, từng chữ một gọi tên anh.

“….Dụ Gia Thụ!”

“Ừm.”

Anh ta chỉ trả lời một cách trơ tráo.

Anh cũng không biết xấu hổ mà trả lời.

Âm cuối kéo thật dài, pha chút ý cười, vang nhẹ trong không khí, khẽ rung động.

“Kết quả có rồi.” Nhìn cô tức giận đến mức tai đỏ bừng, anh cuối cùng cũng đại phát từ bi thu tay lại, khóe môi vẫn nhếch lên, “Mỗi nhóm lấy hai người, ngoài ra còn ba suất vào thẳng vòng cuối. Đoán xem cậu thuộc nhóm nào.”

Vào thẳng vòng cuối, tức là được bỏ qua vòng hai cạnh tranh khốc liệt nhất, thường là những ứng viên được hội đồng phỏng vấn đánh giá cao nhất. Đây là lựa chọn khắt khe, nếu không có ứng viên phù hợp, họ thà để trống suất.

Mỗi nhóm lấy hai người, vòng hai sẽ có khoảng hai mươi người, qua vòng này cộng với ba suất đặc cách, cuối cùng chỉ còn bảy, tám người tham gia vòng cuối do lãnh đạo cấp cao của công ty tổ chức.

Thích Dao dừng lại một chút: “Chắc tôi phải tham gia vòng hai.”

Phòng khách to như vậy lại im phăng phắc.

Không phải cô không tin vào bản thân, cũng không phải tự ti, chỉ là từ trước đến giờ, cô cảm thấy mình không gặp may mắn trong nhiều chuyện.

Khi thi đại học, cô đã cố gắng hết sức, đến môn cuối cùng lại đau bụng đến mức toát mồ hôi lạnh, chỉ vừa đủ điểm để đỗ nguyện vọng một.

Lên đại học, cuộc sống khó khăn, điểm chuyên ngành của cô đứng đầu toàn khóa, nhưng bị người có quan hệ can thiệp, điểm tổng kết bị trừ vô lý, vuột mất suất học bổng.

Ngoài việc sự nghiệp diễn xuất khá thuận lợi, phim quay xong không bị “đắp chiếu”, đều lần lượt được phát sóng, cô thật sự không nghĩ mình có chút may mắn nào khác.

“Một suất còn lại, tôi đoán là Triệu Mẫn lão sư.” Thích Dao nhỏ giọng nói.

Dụ Gia Thụ nhìn cô vài giây, ngón tay gõ nhẹ hai lần bên chân, những ngón tay thon dài khép lại, giống như búng tay một cái, đầu hơi nghiêng về phía sau.

“Đúng.” Anh nhìn cô, “Nhưng cũng không đúng.”

“… Hả?”

Im lặng một hồi, Dụ Gia Thụ dường như thở dài.

“Thật ra không định nói đâu.”

Anh ngồi thẳng dậy, cánh tay chống lên đệm sofa ngay cạnh Thích Dao, cơ thể đột ngột nghiêng sát lại gần, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

Hôm nay Thích Dao chỉ thoa chút kem nền, cũng chỉ vì phải ra ngoài. Làn da cô trắng mịn, mềm mại, dưới ánh sáng lờ mờ còn thấp thoáng ửng hồng.

Mùi hương bạc hà tuyết tùng nồng nặc phả vào mặt, cô không kịp chuẩn bị, ngón tay bất giác siết chặt, bấu vào đệm sofa, mắt mở to nhìn thẳng anh.

……Nói cái gì?

Cô không thể kiểm soát được nín thở, ánh mắt dừng lại trên người anh.

Đôi mày anh sắc nét, thần thái thanh lãnh, không khác mấy so với dáng vẻ nhiều năm trước anh lướt qua bên cô.

Đồng tử sâu thẳm phản chiếu ánh đèn mờ nhạt từ phòng ăn cùng cửa ra vào, như dải ngân hà thu nhỏ.

Đang thất thần, Dụ Gia Thụ đột nhiên lùi lại, đặt tấm ảnh xuống bàn trà, ép dưới những ngón tay thon dài.

“Vừa rồi định hỏi.”

Anh với tay lấy một chiếc bút đen, nhẹ nhàng mở nắp bằng một tay, đầu bút lơ lửng trên giấy một lát, như đang cân nhắc.

Sau đó, anh cầm bút chấm một nốt ruồi nhỏ cách đuôi mắt phải của cô một centimet.

“Nốt ruồi này của cậu đâu rồi?”

Không khí lập tức lặng ngắt.

Gió ngừng thổi, cành cây thôi đung đưa, luồng gió xuyên qua hành lang như ngừng lại, tràn đầy trong lồng ngực, rồi chậm rãi bị ép ra, dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, mang theo sức nặng của thời gian, dư vị đọng lại dai dẳng.

Một lúc lâu vẫn không có phản hồi.

Anh nghiêng đầu nhìn.

Thích Dao ngồi ở đó, hàng mi không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ hoe mà không hề hay biết, chỉ mở to đôi mắt đào hoa ngập nước, khẽ hỏi:

“Cậu biết đó là tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment