Ở nhà Diệp Thanh Mạn ngủ lại một đêm, tỉnh dậy chủ nhà đã dậy từ sớm để trang điểm, chỉ để lại hai phần bữa sáng.
Thành phố ven biển chuyển lạnh rất nhanh, cơn gió thu thổi qua, còn u ám hơn cả thành phố C. Trời lạnh đến mức Thích Dao run bần bật, quấn khăn cổ kín người rồi lên máy bay.
Bắt đầu từ hôm nay cô phải lồng tiếng cho bộ phim cổ trang quay hồi tháng 5. Đến cuối năm là vừa kịp hoàn thành, sau đó lại lao vào công việc mới.
Mùa thu không phải cao điểm du lịch, khoang thương gia vắng lặng, thập phần yên tĩnh.
Thích Dao tựa người lên ghế lật kịch bản đọc, chuẩn bị hòa vào cảm xúc nhân vật trước.
Tấm che cửa sổ chưa kéo xuống, thời tiết hôm nay rất đẹp. Những đám mây bồng bềnh trôi xa xa, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa.
Tiếng động cơ ù ù, như một thứ tiếng ồn trắng của máy móc, khiến người ta dễ buồn ngủ.
Tối qua tâm sự nặng nề, còn cùng ekip giải quyết vấn đề dư luận, thành ra giấc ngủ không được ngon.
Dần dần, bàn tay cầm kịch bản hạ thấp xuống, Thích Dao nhắm mắt, rơi vào giấc mơ hỗn loạn.
Loại thời tiết trong xanh thế này hiếm thấy ở thành phố C. Hễ có là y như rằng sẽ leo lên hot search. Nhưng ở Bắc Kinh thì lại rất đỗi bình thường.
Bắc Kinh dường như lúc nào cũng nắng ráo.
Mặt trời treo cao trên bầu trời, nắng hanh khô, hút sạch hơi ẩm trong không khí, khiến cô lúc nào cũng cảm thấy thiếu nước.
Có lẽ vì câu chuyện tối qua chưa kể hết, cô lại mơ về quãng thời gian từng làm thêm trong quán cà phê.
Thích Dao học ngành Văn. Từ năm hai, lịch học đã thưa dần.
Lúc đó bộ phim Giữa Hè vừa quay xong, vẫn chưa phát sóng. Cô bị Cừu Lãng gọi đi đóng vai nữ phụ ba, bốn, năm trong các đoàn phim nhỏ.
Những lúc không có lịch quay, cô làm thêm ở một quán cà phê cách trường hai con phố.
Ông chủ cùng trường với cô. Ban đầu nghe nói ca làm không cố định nên không muốn nhận. Không biết là sau đó bị cô thuyết phục thế nào mà hai ngày sau lại gọi điện bảo cô đến làm.
Thích Dao rất cảm kích, làm việc cực kỳ nghiêm túc, chăm chỉ học cách pha cà phê và làm bánh. Cô có năng khiếu, ngâm mình trong hương thơm nồng đậm của cà phê cùng bánh ngọt, kỹ năng tiến bộ vượt bật.
Có một ngày, cô đang làm bánh brownie trong bếp.
Chocolate và bơ được đun chảy cách thủy, đặt sang một bên để nguội. Cô đánh tan trứng rồi cho thêm đường cát mịn, máy đánh trứng rung nhẹ, quấy đều phần trứng vàng óng, khiến tay cũng hơi tê.
Giữa những âm thanh ù ù, cô nghe thấy đồng nghiệp gọi mình, liền rửa tay rồi đi ra xem.
“Ây da, Dao Muội, bụng mình đau quá, cậu trông quầy thu ngân hộ mình một lát được không?”
“Được.” Thích Dao đồng ý, nhân tiện buộc lại mái tóc dài sắp tuột xuống. Cô vòng dây chun quanh hai đầu ngón tay, kéo ra rồi buộc lên tóc.
Đúng lúc đó, cửa kính bị đẩy ra, tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, báo hiệu có khách mới.
Sợi chun trắng quấn trên ngón tay thon dài bỗng dưng rối thành nút.
Giữa tiếng bàn luận về cuộc thi mô hình toán học, giải thưởng quốc gia về điện tử, bước chân càng lúc càng gần, Thích Dao cúi mắt, nhíu mày, dùng ngón trỏ kéo mạnh.
“Á…”
Một tiếng kinh hô khe khẽ.
Sợi dây nhỏ đột nhiên tuột khỏi tay, bật lên hai lần trong không trung rồi bay qua quầy thu ngân.
Trước quầy có mấy chàng trai trẻ, nhìn như sinh viên đại học. Hai người theo phản xạ đưa tay ra định bắt giúp, nhưng đều chụp hụt.
Sợi chun vẽ thành một đường vòng cung trên không rồi rơi xuống—
Ánh mắt Thích Dao đuổi theo nó.
Khi chạm tới người kia, đáy mắt cô thoáng chốc khựng lại.
“Cạch.”
Một âm thanh khe khẽ vang lên trong không khí.
Là tiếng đồ trang trí va vào màn hình điện thoại.
Người đứng giữa nhóm bỗng sững lại.
Ngón tay thon dài lỏng lẻo cầm lấy mép điện thoại, tay còn lại đang tháo tai nghe.
Trên màn hình ngang, đang phát trực tiếp một trận game, bỗng dưng có thêm một sợi chun trắng nhỏ.
Trắng tinh, thuần khiết, trên đó còn có hình một chú thỏ bé xíu.
Động tác tháo tai nghe của Dụ Gia Thụ chỉ dừng lại một giây.
Sau đó, ngón tay thon dài khéo léo quấn dây tai nghe thành một vòng, trong khi tay kia dùng ngón trỏ móc lấy sợi chun, lật tay tắt màn hình điện thoại, thả lỏng giữ trên tay.
Tim Thích Dao đập thình thịch, nhìn anh hờ hững quét qua cô một cái, đưa tay trả lại sợi chun, đồng thời cúi mắt lướt qua thực đơn, giọng nói lẫn chút mệt mỏi lạnh nhạt:
“Một ly Americano, cảm ơn.”
“…Ồ, được ạ.”
Cô cẩn thận đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay vẫn không thể tránh khỏi lướt qua lòng bàn tay anh, mang theo hơi lạnh.
Gần trong gang tấc, xa tận chân trời.
“…Cảm ơn.” Thích Dao mím môi, nói nhỏ.
Là anh.
Cô cúi đầu nhập đơn, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Dưới chân hoàng thành, đâu đâu cũng là người, khu đại học lại càng đông hơn.
Trước đây, khi còn học cấp ba, cô từng nghĩ trường Nhất Trung rất rộng, nhưng chỉ cần rẽ một góc hành lang đi vệ sinh thôi cũng có thể gặp được người mình mong thấy.
Chưa bao giờ cô nhận thức rõ ràng như lúc này—giữa biển người mênh mông, muốn gặp một người không hề có giao điểm với mình, thực sự là một chuyện khó khăn đến nhường nào.
Trường cô và Đại học T cách nhau hai con phố. Hai năm qua, họ chưa từng chạm mặt.
Vậy mà hôm nay lại gặp nhau, chỉ một lần này.
Cho đến khi nhóm người kia lần lượt gọi đồ xong, tiếng ù ù bên tai Thích Dao vẫn chưa dứt.
Cô gần như làm theo quán tính, dựa vào danh sách trên hóa đơn mà pha chế từng ly. Chiếc máy pha cà phê nhỏ giọt từng dòng chất lỏng nồng đậm xen chút đắng chát. Tầm mắt cô không kìm được mà liếc về phía anh.
Anh cùng bạn tìm được một chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ.
Hôm đó trời cũng rất đẹp, ánh nắng không hề keo kiệt mà xuyên qua ô kính trong veo, phủ lên người anh một tầng sáng mờ ảo.
Vài người ngồi đối diện nhau, bàn đầy máy tính, tài liệu. Khi Thích Dao bưng khay bước tới, gần như không còn chỗ để đặt cốc xuống.
Một nam sinh ngồi mép bàn để ý thấy, liền vội vàng dọn dẹp một chút. Thích Dao lần lượt đặt từng ly xuống, nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Oán giận vì không đặt được phòng hội thảo trong trường, phòng thí nghiệm phải chờ xét duyệt, mà thời hạn dự án lại sắp đến, đến cả chỗ làm việc xuyên đêm cũng không có.
Những người khác ai nấy đều phụ họa thêm, chỉ riêng anh là im lặng.
Ngón tay dài gõ trên bàn phím, thỉnh thoảng cầm bút sửa lại bản vẽ, hàng mi nhạt rũ xuống, ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc.
Thích Dao mím môi, thu dọn khay, xoay người rời đi.
Anh lúc nào cũng nghiêm túc với những điều mình thích.
Bộ dạng đó rất đẹp.
Cô vẫn luôn biết điều đó.
Đồng nghiệp đi vệ sinh quay lại, cảm ơn cô hai câu, Thích Dao gật đầu rồi quay vào bếp.
Bơ và chocolate đã tan chảy rồi nguội bớt, trứng cũng được đánh tới độ sánh mịn hoàn hảo. Mọi nguyên liệu để làm brownie đã sẵn sàng, nhưng cô lại không thể tập trung, trong lòng thấp thỏm không yên.
Thích Dao ngước mắt, cứ thế mà nhìn anh.
Cách một lớp kính, sườn mặt anh mơ hồ như bị phủ một lớp filter, xen lẫn ánh nắng vàng óng, tựa như một giấc mộng xa vời.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ.
Máy bay từ từ hạ độ cao.
Tiếng động cơ gầm rú lớn hơn, áp suất thay đổi, tai cô như bị nước ùa vào, nhẹ nhàng ong ong.
Giấc mơ vụt tắt.
Hàng mi dài khẽ run, Thích Dao mở mắt, ánh nhìn trống rỗng rơi về phía trước, tâm trí chao đảo.
Một lúc lâu sau, cô cụp mắt xuống, chậm rãi ngồi dậy, nhặt lại cuốn kịch bản rơi dưới đất.
Trang đang mở, chính là cảnh nữ chính đem mối tình khắc cốt ghi tâm bấy lâu thổ lộ.
Bên cạnh những câu thoại, một hàng chữ nắn nót được ghi lại.
“Thầm yêu giống như một cơn mưa lớn.”
Gió lạnh ào ào lướt qua.
Chỉ có một mình cô ướt đẫm.
Những điều chẳng ai hay biết, cứ dừng lại ở đây thôi.
*
Tầng mười tám, trung tâm thành phố C.
Âm thanh trò chơi vang lên trong phòng khách, nhân vật hoạt hình nhấp nháy trên màn hình TV, hiệu ứng rực rỡ sặc sỡ, vô cùng màu mè.
Cuối tuần được nghỉ, dù là đi học hay đi làm thì cũng hiếm khi có lúc thảnh thơi như thế này.
Dụ Gia Thụ duỗi chân, ngồi dựa hờ hững trên sofa, ngón tay thon dài cầm lấy tay cầm Switch, thỉnh thoảng đẩy nhẹ cần điều khiển, điều khiển nhân vật trong game.
Chu Tất khẩn trương chăm chú nhìn màn hình, tay siết chặt lấy tay cầm, dùng sức đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, toàn thân căng cứng, vô thức nghiêng trái nghiêng phải theo chuyển động của nhân vật.
Vậy mà vẫn gắng gượng phân tâm, thấp thỏm hỏi một câu: “Này, anh.”
“Hửm?”
Dụ Gia Thụ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Ánh sáng từ màn hình nhấp nháy phản chiếu trên gương mặt anh, dáng vẻ ung dung, cằm hơi nhấc lên, đường nét sắc sảo, vừa có chút lơ đễnh, vừa thong dong điềm tĩnh.
“Chuyện anh nói ấy, nữ thần của em… A a a mẹ nó sao tên này cứ dí em đánh thế này a a a a!”
Sau một hồi thao tác loạn xạ đầy căng thẳng, con khỉ đột trong game cuối cùng cũng bám trụ lại được, dính chặt vào nhân vật Mario mà Dụ Gia Thụ điều khiển, nhìn không khác gì đàn em theo sau đại ca. Chu Tất thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi.
“Nữ thần của em phủ nhận chuyện tình cảm, dù ầm ĩ thật đấy, nhưng chắc không ảnh hưởng đến việc điều tra lý lịch của Phong Hành đâu nhỉ?”
Từ sau khi phát hiện Dụ Gia Thụ lén xem livestream của Thích Dao trong thư phòng, Chu Tất không đoán nổi rốt cuộc anh có thái độ gì, nên nói năng cực kỳ cẩn trọng.
Dụ Gia Thụ không tỏ vẻ gì, tay vẫn không ngừng thao tác, sau khi tung một chuỗi combo tiễn bay một người, anh mới chậm rãi nhướng mày nhìn cậu ta.
“Có thể ảnh hưởng cái gì?”
“……”
Chu Tất nghẹn lời, quay sang nhìn anh, cảm thấy nét mặt điềm nhiên kia còn có chút vui vẻ không rõ nguyên do.
Tối qua, ngay sau khi văn bản thông báo được đăng tải, tin tức “Studio Thích Dao phủ nhận tin đồn tình cảm” lập tức leo lên hot search.
Trong siêu thoại “Thích Cố tương phùng”, bầu không khí vốn như trẩy hội, fan hâm mộ vui sướng đến rơi nước mắt, hết ảnh hậu trường, video cắt ghép đến poster chế đều bị lôi ra thưởng thức đi thưởng thức lại. Ai ngờ, niềm vui kéo dài chẳng được bao lâu.
Ngay khi thông báo vừa đưa ra, quảng trường mạng xã hội lập tức loạn một mảnh.
【…Diễn viên tự mình ra mặt phủ nhận tin đồn tình cảm của CP đang hot, đây là lần đầu tiên tôi thấy trong giới giải trí. Chị gái này không cần lượng fans khổng lồ này nữa à?】
【Tôi không xem phim, cũng không hề ship CP nam nữ, ngay cả tôi cũng biết “Thích Cố tương phùng” hot đến mức nào. Sao cứ dính tới đời thực của diễn viên thì lại cắt đứt quan hệ thế này? Có nội tình gì chăng?】
【Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nếu không phải đi tìm Dao Muội, vậy Cố Hằng đến gặp ai…】
Có người tin, có người không tin, nhưng nhìn chung, những chiếc bong bóng màu hồng đã bị bóp tắt phần nào, hướng dư luận dần dồn về phía Cố Hằng.
Thế là không ít fan only của Cố Hằng lập tức mắng chửi Thích Dao thậm tệ, lời lẽ cay nghiệt vô cùng.
【Cười chết mất, lúc chị đây bám vào CP để PR thì không biết xấu hổ, ăn sạch lợi ích rồi, giờ lại lên tiếng phủ nhận? Mẹ nó ai thèm để mắt đến chị chứ? Đúng là kiểu người hai mặt, tôi coi như đã được mở rộng tầm mắt.】
【Nói thật, chị ơi, tỉnh táo lại đi, không ai coi chị là chị dâu của chúng tôi đâu, khỏi cần vội vàng chặt đứt quan hệ vậy.】
【Nữ diễn viên web drama này rớt độ hot đến tận tâm trái đất rồi à? Định mua hot search CP để vớt vát độ nổi sao? Tác phẩm tiêu biểu của Thích Dao: Thích Cố tương phùng [Trà xanh]】
【Ôi mẹ ơi, có ai sẵn lòng dùng tiền mua giúp tôi một đôi mắt chưa từng xem phim này không. Nhìn cũng chẳng phải xinh đẹp gì cho cam, đúng kiểu phổ nữ trong giới giải trí, suốt ngày nhảy nhót gây chú ý.】
【Tôi là người qua đường đây, mà nhìn fan Cố đang rối loạn phòng tuyến trông hài thật. Ai có mắt cũng thấy trong thời gian quảng bá, người tích cực nhảy vào nhất là ai rồi đúng không?】
【Muốn nói Thích Dao không có khiếu tham gia show thực tế, thậm chí bảo cô ấy quá kín kẽ cũng được, tôi chấp nhận hết. Nhưng chê cô ấy xấu á? @Viện trưởng bệnh viện tâm thần thành phố C, vào đây xem có ca bệnh nào mới không này.】
…
Cư dân mạng hình như ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chuyện gì cũng phải nhảy vào bình luận cho bằng được.
Chuyện này nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng nghĩ kỹ lại, thực ra đâu phải vấn đề của Thích Dao.
“Trên mạng ngày nào chẳng có sóng gió đủ kiểu, dư luận xôn xao một chút không phải chuyện bình thường sao?” Dụ Gia Thụ đẩy nhẹ cần điều khiển, thờ ơ nói.
“Cô ấy đâu có làm gì sai.”
“Không bị ảnh hưởng là tốt rồi.” Chu Tất thở phào một hơi dài, chép chép miệng tò mò, “Mà tên đàn ông kia đến đó làm gì vậy? Em cũng muốn biết đây.”
Dụ Gia Thụ không biết nghĩ đến chuyện gì, im lặng, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, ngón cái lướt nhẹ trên cần điều khiển, hờ hững nhướng mày: “Muốn chết thì đừng bám theo tôi.”
“Ôi trời ơi!” Chu Tất bừng tỉnh, phát hiện nhân vật của mình đã bị đánh đến mức chỉ còn một lớp máu mỏng. Cậu ta nhảy lên né tránh, chưa kịp phản ứng thì đã bị đối thủ đánh bay khỏi sàn đấu.
“Chết tiệt!” Cậu tức tối ném tay cầm lên ghế sofa, “Lại là hắn! Sao cái thằng này chơi mất dạy thế chứ!”
“Anh phải báo thù cho em đó, anh ơi!!! Chính là hắn, chính là cái con Pikachu đó!”
Dụ Gia Thụ chẳng thèm liếc nhìn, lười nhác đáp một tiếng “Ừ”, điều khiển nhân vật đạp hai cú lên cái xác vừa bị hạ gục của con khỉ đột: “Lát nữa xuống dưới giúp tôi làm một chuyện.”
Trận Smash Bros kéo dài đến hồi kết, điểm số của người chơi S vẫn luôn đứng đầu. Chu Tất nhìn thấy anh điều khiển nhân vật di chuyển linh hoạt, ra chiêu gọn gàng, nhanh nhẹn tránh né, bận rộn gật đầu lia lịa, cái gì cũng đồng ý làm hết.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu Tất lưu luyến đứng dậy khỏi sofa, ra mở cửa. Đại Bạch xách theo mấy túi lớn túi nhỏ bước vào.
“Trời ạ, anh làm gì đấy? Dọn nhà luôn hả?” Chu Tất kinh ngạc.
“Nhảm.” Đại Bạch đặt túi lớn xuống bếp, “Vợ tôi làm sủi cảo với hoành thánh, còn nướng cả bánh ngọt nữa, sợ mấy cậu không có gì ăn, nên bảo tôi mang đến đây.”
Dụ Gia Thụ nâng mí mắt nhìn thoáng qua.
“Ngày nào cũng kêu ca lo lắng, sợ mấy người chết đói.” Đại Bạch vứt cái túi nhỏ lên bàn trà.
“Trời ơi, chị Thiến đúng là Bồ Tát cứu thế, ân nhân tái sinh của em!” Chu Tất xúc động suýt rơi nước mắt, lập tức mò lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng.
“Thế còn tôi thì sao? Tôi là thằng vác đồ tới đây đó, không nhắc đến tôi à?”
“Sao dám quên được.” Chu Tất nịnh nọt tiến lên bóp vai đấm lưng cho Đại Bạch, chưa được mấy cái thì lại tò mò thò đầu nhìn vào túi nhỏ: “Đây là gì nữa vậy?”
“Tránh ra tránh ra, dí sát vào mặt tôi rồi kìa.” Đại Bạch gạt tay cậu ra.
“Mấy bức ảnh hồi đại học của tôi với Thụ. Vợ tôi dọn nhà thấy nên bảo mang qua đây để chỗ cậu.”
Màn hình game dừng lại, trang tổng kết hiện lên, điểm số của người chơi S cao nhất trận, chiến thắng tuyệt đối.
Dụ Gia Thụ ném tay cầm sang bên, lười nhác liếc nhìn: “Để chỗ tôi làm gì?”
“Ai mà biết?” Đại Bạch bĩu môi, ra vẻ tủi thân, “Tôi cũng không dám hỏi.”
Chu Tất vừa cười vừa mở ra xem.
Đúng là ảnh thật, xếp ngay ngắn trong một album. Có ảnh chụp chung của câu lạc bộ, có ảnh Dụ Gia Thụ nhận giải quốc gia với tư cách trưởng nhóm dự án, có ảnh anh đứng trên bục nhận danh hiệu sinh viên xuất sắc, thỉnh thoảng còn có vài tấm chụp cảnh thực hành dự án.
“Cái cuộc thi thiết kế điện tử này hai anh cùng tham gia à?” Chu Tất chỉ vào một tấm ảnh.
“Ừ.”
“Lúc đó tôi đã học cao học rồi, vậy mà còn bị lôi theo đi thi.”
“Cũng may là rinh được giải quốc gia thật.” Đại Bạch chống cằm cười hề hề, hồi tưởng lại, “Năm cuối cùng, giành được học bổng hạng nhất, đủ tiền mua nhẫn cho vợ tôi.”
“Gớm ghê… Ủa?” Chu Tất đột nhiên dừng lại, giơ album lên soi dưới ánh đèn, dí sát mắt vào nhìn kỹ, “Chẳng phải Dao Muội đây sao?”
Ngón tay thon dài của Dụ Gia Thụ khẽ xoa sau gáy, ngửa cổ nhẹ nhàng xoay sang bên, dáng vẻ tùy tiện, nghe vậy liền liếc sang.
“Cái gì mà Dao Muội?”
Đại Bạch hừ một tiếng, khinh bỉ nói: “Ngày nào cậu cũng ‘Dao Muội Dao Muội’, tôi thấy cậu cuồng Dao Muội mất rồi. Lúc đó bọn tôi còn đi học, có liên quan gì đến cô ấy đâu?”
Chu Tất rút tấm ảnh ra, dí sát vào mắt, nhìn chằm chằm một lúc rồi nhảy dựng lên, chìa ra trước mặt bọn họ: “Thật mà!”
“Em làm fan cứng của Dao Muội bao nhiêu năm nay, con mẹ nó chắc chắn là chị ấy! Nếu không phải thì em lộn ngược đi vòng quanh khu này trăm lần!”
Người đàn ông trên sofa hơi ngước mắt, nửa người nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, ngón tay co lại gõ nhẹ lên bàn mấy cái.
Ý tứ là “Đưa tôi xem.”
Đại Bạch cũng ghé vào: “Đâu đâu?”
Trong ảnh là một chiếc bàn gỗ lớn, vuông vức ngay ngắn, ba người ngồi quanh đang vùi đầu vào tài liệu, miệt mài thiết kế phương án.
Trên mặt bàn bày la liệt giấy tờ, dưới ánh mặt trời hắt vào, có chút cháy sáng. Mấy dòng chữ in lớn vẫn còn lờ mờ nhìn thấy, như “Bộ dao động LC điều khiển điện áp”, “Máy đo khuếch đại tích hợp”…
Dụ Gia Thụ chỉ thoáng nhìn đã lập tức nhớ ra.
Đây là hồi thi thiết kế điện tử năm ba.
Lúc đó các cuộc thi lớn thường trùng thời gian với nhau, lại sát kỳ thi cuối kỳ, thư viện kín chỗ, phòng nghiên cứu không đặt được, còn phòng thí nghiệm thì phải xin duyệt qua đủ cấp. Nhóm bọn họ đang chạy đua với thời gian, phải hoàn thành năm bộ đề thi thử trong một tuần, không còn cách nào khác.
Đúng lúc ấy lại vào mùa du lịch cao điểm, khách sạn cháy phòng.
Ban ngày họ lang thang qua đủ quán cà phê, tối đến nếu may mắn thì tìm được quán bar mở suốt đêm, còn không thì thuê tạm phòng riêng trong quán net, vô cùng chật vật.
“Sau đó bọn mình giải quyết thế nào nhỉ?” Đại Bạch cau mày nhớ lại, “Hình như chỉ khổ sở hai hôm đầu, sau đó thì đâu lại vào đấy.”
Tấm ảnh được chụp ngẫu hứng, bố cục không đẹp lắm, góc trên bên phải còn lộ ra quầy pha chế của quán cà phê.
Có một bóng dáng mảnh mai yên tĩnh cuộn mình ở đó.
Dụ Gia Thụ cụp mắt.
Cô rất trắng, góc nghiêng thanh tú xinh đẹp, dáng vẻ mỏng manh, hai tay chống cằm, mắt khép hờ, nhìn như đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi, gục xuống mà thiếp đi.
Trời trong nắng đẹp.
Ánh nắng rọi xuống người cô, làn da trắng mịn, sống lưng thẳng tắp, cả con người như đang phát sáng.
… Rốt cuộc đã giải quyết thế nào nhỉ?
Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm một lát, nỗi lòng hỗn loạn, trái tim bất giác siết chặt như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Đó là một cảm giác khó có thể dùng lời để diễn tả.
Giống như một người độc bước băng qua khu rừng u tối, kéo dài bất tận suốt đêm dài vô tận, đến tận sau này khi đã vượt qua tất cả, anh mới giật mình nhận ra— Hóa ra đã từng có một người lặng lẽ cầm theo đèn lồng, âm thầm đi bên cạnh anh, trong khả năng mà cô có thể.
“Quán cà phê này đã mở cửa suốt cả tuần.”
Mà chỉ có một nhân viên.
Dụ Gia Thụ rũ mắt, giọng nói bình thản.
Phòng khách bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Không ai nói lời nào.
Đại Bạch cùng Chu Tất đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ sửng sốt.
Trong dòng ký ức lặng lẽ cuộn trào, anh dõi theo bóng dáng nhỏ bé ở góc bức ảnh, bỗng nhiên nhớ lại—
Ngày đó bọn họ từng nửa thật nửa đùa, nói lần này chắc chắn phải đoạt giải. Bởi vì mọi khó khăn đều đã dễ dàng vượt qua như thế.
Nhưng không phải.
Ngay cả Dụ Gia Thụ, cuộc đời này chưa từng có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió.
Mà là cô gái ấy—
Cô gái từng thích anh.
Cô gái lặng lẽ nép mình nơi góc phòng, thức trắng cùng bọn họ suốt đêm.
Cô đã từng không một lời nào, thắp sáng một ngọn đèn trong cuộc đời anh.