Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 32

Tiếng máy móc chậm rãi ngừng lại, cửa thang máy mở ra.

Vừa hoàn thành buổi lồng tiếng tan làm, Thích Dao ôm kịch bản cùng bình giữ nhiệt, theo sau Lật Tử bước ra khỏi thang máy.

Lặp đi lặp lại việc nhập tâm vào cảm xúc khiến cô khá mệt mỏi, cổ họng cũng khô rát.

“Đừng đi theo nữa, về sớm ăn cơm đi.”

Thích Dao vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ đã tiễn cô tan làm, chui vào xe bảo mẫu. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lại thò đầu ra.

“Tôi có kẹo dẻo vị dâu tây này, cho mọi người nè.”

Một tràng reo hò thích thú vang lên, Thích Dao cũng bật cười: “Đi đây, bye bye!”

Cửa xe được nhân viên đóng lại, xe từ từ lăn bánh.

Mãi đến khi hai bên đường chỉ còn những cảnh vật vùn vụt lướt qua, không còn bóng dáng fans vẫy tay, Thích Dao mới thả lỏng, dựa người vào lưng ghế.

Vừa buông lỏng cơ thể, cô liền cảm nhận được cơn đau nhức ở vai gáy, tứ chi rã rời, mệt mỏi vô cùng.

Thích Dao mở điện thoại nhìn thoáng qua, Dụ Gia Thụ gửi tin nhắn WeChat cho cô.

【S】: Bao giờ về?

Thích Dao dừng lại hai giây, không biết anh có chuyện gì, vẫn trả lời thành thật: “Đang trên đường rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ đến nhà.”

Bên kia không nhắn lại nữa.

Mệt quá rồi, đến cả cầm điện thoại lướt cũng chẳng còn sức, Thích Dao đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, nhận lấy chiếc chăn Lật Tử đưa cho, dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đến nơi thì gọi chị dậy nhé.”

Lật Tử đồng ý.

Tiết Thu phân đã qua, ngày càng ngắn, đêm càng dài.

Hơn 6 giờ, bầu trời đã trở nên âm u, xe lặng lẽ chạy trong hoàng hôn, lắc lư nhẹ nhàng.

Những giấc mơ cứ lơ lửng mơ hồ, vụn vỡ rời rạc.

Có lúc Thích Dao mơ thấy mình bị fans của Cố Hằng treo lên đánh đập. Có lúc lại thấy Cố Hằng lo lắng đứng trước cửa nhà tìm cô.

Thậm chí cả người vừa nhắn tin cho cô cũng xuất hiện.

Anh đứng ở cửa, gương mặt không chút biểu cảm, đôi mắt trầm lắng, mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn, sau đó giơ tay đấm cho Cố Hằng một trận.

… Toàn mấy chuyện vớ vẩn.

Tóm lại, chẳng có giấc mơ nào tốt đẹp cả.

Những giấc mộng rối loạn, đứt gãy không khiến cô được nghỉ ngơi, trái lại còn càng thêm mệt mỏi, khiến tinh thần cũng trở nên mơ hồ.

Như thể rơi vào một vực sâu, cảm giác trống rỗng đột ngột ập tới, Thích Dao giật mình tỉnh dậy, mở bừng mắt, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Lật Tử phát hiện động tĩnh ở ghế sau, giật mình, luống cuống cất điện thoại, vội vàng nhìn về phía trước.

Thích Dao bình tĩnh lại một chút.

Bên trong xe yên tĩnh, người ngồi ghế phụ giả vờ không có chuyện gì xảy ra, ngay ngắn ngồi thẳng.

Đảo mắt một vòng, cô nhận ra điện thoại mình không còn trên bảng điều khiển trung tâm nữa.

Thích Dao thở dài, nắm lấy góc chăn mềm mại.

Đúng là trẻ con không biết giấu giếm gì cả, dễ dàng bị nhìn thấu.

“Sao thế?” Cô hạ mắt hỏi.

“Không… không có gì.” Lật Tử nhìn thẳng phía trước, lắp bắp đáp.

Thích Dao chậm rãi gấp gọn chiếc chăn màu xanh nhạt, ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên lớp vải mềm mại, đặt sang một bên.

“Nếu em không nói, chị tự xem đó.”

“… Chị Kiều Niệm nói chị đừng xem điện thoại.” Lật Tử rất kiên quyết, nắm chặt lấy điện thoại của cô, có vẻ không chịu đưa.

“Chị không xem thì có tác dụng gì?”

Có thể đoán được chắc là chuyện chẳng hay ho gì, Thích Dao đưa tay ra, ngón tay khẽ động hai cái, giọng điệu rất bình tĩnh: “Chị không xem thì mọi chuyện sẽ tốt lên à?”

“Là sẽ không bị mắng nữa sao?”

Vừa mới ngủ dậy, giọng cô hơi khàn, âm cuối cao lên, nghe bình thản mà dịu dàng vô cùng. Rõ ràng cổ họng rất khó chịu, cô vẫn nhẹ nhàng dỗ dành người khác.

Lật Tử im lặng hồi lâu, nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của cô, mím môi đưa điện thoại ra.

Từ chuyện Cố Hằng bị chụp lén đến hôm nay, chỉ trong vòng một hai ngày, dư luận đã xoay chuyển hoàn toàn.

Giới giải trí là thế đấy, cây đổ thì khỉ tan.

Cô đăng nhập vào tài khoản phụ trên Weibo, thông báo mới vẫn không ngừng nhảy ra, bình luận, tin nhắn riêng gần như liên tục, có thể tưởng tượng tài khoản chính còn nhốn nháo đến mức nào.

Thích Dao không có biểu cảm gì đặc biệt, mở thanh tìm kiếm.

Từ khóa đứng đầu lúc này là #CốHằngNgoạiTình#.

Tim cô hơi siết lại, dừng một chút rồi mím môi bấm vào.

Bài đăng nổi bật nhất là của một người dùng có ID “Tiểu Lý Ngủ Không Tỉnh.”

Một bài viết dài kèm chín bức ảnh, ngay câu mở đầu đã là: “Chào mọi người, tôi là bạn gái yêu nhau bảy năm của Cố Hằng.” Câu chữ đủ để thu hút ánh mắt người đọc.

Nội dung bài đăng kể về chuyện tình của họ, từ khi còn là bạn cùng bàn ở cấp ba, hẹn ước cùng thi vào một trường đại học, đến những buổi học tối lặng lẽ đan tay nhau, ngọt ngào hạnh phúc.

Cho đến khi Cố Hằng bước chân vào giới giải trí, cô ở bên làm trợ lý, mọi thứ dần dần thay đổi.

“Khi trước, tôi nhạy cảm, yếu đuối, thường hay hỏi anh ấy: Có phải ai rồi cũng sẽ thay đổi không? Anh ấy nắm chặt tay tôi, quả quyết nói rằng, có lẽ người khác sẽ thay đổi, nhưng anh ấy thì không.”

“Giờ tôi mới biết, ngay cả câu này cũng là lời dối trá.”

“Năm năm trước, tôi có cuộc sống riêng, có công việc riêng, là anh ấy nói với tôi rằng, anh ấy phải bôn ba khắp các đoàn phim, không người chăm sóc, không nơi nương tựa, muốn tôi theo cùng. Tôi mới từ bỏ công việc ổn định, đi theo anh ấy khắp các đoàn phim.”

“Nhưng sau cùng, người bị vứt bỏ lại chính là tôi.”

“Tôi có thể chịu đựng việc anh ấy muốn đi trên con đường này. Tôi có thể làm người vô hình bên cạnh anh ấy, có thể im lặng giả vờ chỉ là quan hệ công việc trước công chúng. Nhưng tôi không thể chấp nhận sự nhường nhịn của mình lại trở thành cái cớ để anh ấy thản nhiên vui chơi bên ngoài.”

“Cũng không thể chấp nhận việc một nữ minh tinh nào đó, dù biết rõ về mối quan hệ của chúng tôi, vẫn chọn dây dưa với anh ấy.”

“Đêm không về nhà, anh nói là vì công việc. Không trả lời tin nhắn, anh bảo mình quá bận. Muốn tôi quay lại đi làm, lại ấp a ấp úng, không thể đưa ra một lý do chính đáng. Thật sự quá buồn cười.”

“Cố Hằng, anh là đàn ông, chí ít cũng nên có chút khí phách. Nếu anh thẳng thắn nói với tôi một câu: ‘Tôi không còn thích em nữa, tôi muốn chia tay’, tôi sẽ rộng lượng mà chấp nhận. Sau này dù có thấy anh trên màn ảnh, tôi vẫn sẽ mong anh tốt.”

“Nhưng anh không làm thế.”

“Anh quá hèn nhát. Vừa muốn có tình một đêm, vừa muốn giữ lại một trợ lý không lương, tận tâm phục vụ mình. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Ở trên giường người khác trả lời tin nhắn của tôi, nghe điện thoại của tôi, rồi bịa ra một cái cớ nực cười đến mức chính anh cũng không tin nổi để lừa tôi—anh và nữ minh tinh hai chữ kia thật sự không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”

“Nếu không phải tận mắt thấy tin tức bùng nổ, có lẽ cả đời này tôi vẫn bị giấu trong bóng tối. Trong mắt các người, người ngoài giới giải trí thì không phải là người à? Chỉ vì không nổi tiếng, nên có thể tùy tiện bị vứt bỏ sao?”

…..

Càng đọc, lòng cô càng trầm xuống. Ngón tay Thích Dao lướt màn hình, kéo xuống tận cùng.

Ảnh chụp từ thời cấp ba của hai người, ảnh thân mật như nắm tay lúc đại học, đến tin nhắn Cố Hằng nói bận công việc không thể về, cuối cùng là nhật ký cuộc gọi với hàng loạt cuộc gọi nhỡ không ai bắt máy. Từng chi tiết đều là bằng chứng không thể chối cãi.

Thích Dao cụp mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Công bằng mà nói, bài viết này được viết rất hay. Ngôi kể thứ nhất, hành văn rõ ràng, mạch lạc, sức lôi cuốn mạnh mẽ.

Đặc biệt là đoạn kết với hàng loạt câu hỏi tu từ, khiến người đọc dễ dàng đồng cảm, cùng chung nỗi thất vọng đau đớn.

Ngoại trừ một số từ ngữ cố tình đổ lỗi, thì bài viết này gần như hoàn hảo.

Mức độ lan truyền cũng không làm cô thất vọng.

Thích Dao nhìn qua, bài viết đã có hơn trăm nghìn lượt chia sẻ, đứng đầu bảng thịnh hành, số bình luận lên đến ba trăm nghìn. Chủ bài viết còn dành thời gian trả lời một số bình luận, lại né tránh một vài câu hỏi quan trọng.

【Wtf, không ngờ hắn ta lại là loại người này! Nhìn thì bảnh bao, lên phỏng vấn toàn nói mình độc thân, xây dựng hình tượng bạn trai lý tưởng. Đến khi lăng xê couple giả mà không thấy áy náy à?】

@Tiểu Lý Ngủ Không Tỉnh: Biết người biết mặt không biết lòng.

【Chủ bài này cũng thật hồ đồ, vì đàn ông mà từ bỏ sự nghiệp của mình sao? Phụ nữ thời nay không thể mạnh mẽ lên một chút à?】

@Tiểu Lý Ngủ Không Tỉnh: Bạn nói đúng. Bây giờ tôi cũng đang hối hận, nên muốn dùng cách này để nhắc nhở mọi người, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng phải đặt bản thân lên hàng đầu.

【Chỉ có mình tôi quan tâm nữ minh tinh được nhắc đến là ai sao? Là người mới tuyên bố không hẹn hò hôm qua à?】

Bình luận này có lượng thích và trả lời cực cao, đứng thứ hai trong danh sách bình luận hot. Nhưng lạ thay, vị chủ bài này lại không hồi đáp.

Sự im lặng chói mắt đó càng khiến dân mạng suy đoán không ngừng.

【Trời đất… bảo sao cô ta vội vàng phủ nhận chuyện couple, hóa ra là chột dạ à?】

【Buồn cười thật, hình tượng bạch liên hoa trong sáng gì chứ, đúng là trà xanh biết rõ đàn ông có bạn gái nhưng vẫn xen vào】

【Tôi luôn thấy cô ta có vẻ ngoài giả tạo, đúng kiểu “trà xanh” đội lốt ngây thơ】

【??? Ai thấy chữ nào nhắc đến Dao Muội chưa???】

【Không tin đồn, không lan truyền tin đồn! Không thể vì một câu nói vu vơ mà kết tội một nữ nghệ sĩ vô tội! Dao Muội đang tập trung làm việc, đừng cố tình lôi cô ấy vào chuyện này!】

【@Tiểu Lý Ngủ Không Tỉnh, blogger có thể nói rõ không? Rốt cuộc là ai? Chuyện này rất quan trọng với chúng tôi!】

【Dựng chuyện thì dễ, thanh minh mới khó! Người này nói nữ minh tinh biết thì các người tin ngay? Chưa chắc cô ấy biết mình là người thứ ba, nhưng tên đàn ông kia thì chắc chắn biết mình đang ngoại tình! Người đáng bị chửi nhất không phải hắn sao?】

【Fan couple Thích Cố đâu rồi? Hôm qua còn không tin tuyên bố của nữ chính mà, giờ sao im re thế? Bỏ chạy rồi à?】

Thích Dao không đọc tiếp, thoát khỏi bài viết.

Trở lại trang chủ, từ khóa “Cố Hằng ngoại tình” vẫn đang gây bão, vị trí hot search thứ hai đã trở thành tên cô.

#CốHằngNgoạiTình# và #ThíchDao# bị gắn liền với nhau, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Lật Tử ngồi bên cạnh, nơm nớp lo sợ nhìn Thích Dao lướt điện thoại, mặt cắt không còn giọt máu, thấp thỏm không yên.

Bên phía công ty, Kiều Niệm còn căng thẳng hơn.

Đội ngũ quản lý lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, điện thoại liên tục reo lên.

“Người này rất thông minh, chọn đúng thời điểm để đăng bài nhằm tạo độ hot cực cao. Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ bị vạ lây. Cô ta úp úp mở mở, không chịu trả lời rõ ràng, điều này thực sự quá nguy hiểm với chúng ta.”

“Bây giờ cả mạng xã hội đều nghĩ người cắm sừng là Thích Dao! Nếu không làm rõ, cái mũ này sẽ đội cả đời!”

Dựng chuyện thì dễ, thanh minh mới khó.

Kiều Niệm đau đầu nhức óc, Cừu Lãng giận tím mặt: “Xóa hết từ khóa bôi đen đi!”

“Lập tức liên hệ với phía Cố Hằng! Hành trình hôm đó đã đối chiếu chưa? Đăng ngay lên, thuê vài tài khoản truyền thông đè bớt tin đồn, liên hệ trực tiếp với blogger!”

Chiếc xe dần giảm tốc, cần số tự động nâng lên, chậm rãi lướt vào bãi đỗ.

Một cục tức nghẹn trong ngực Thích Dao, bỗng thấy nực cười, liếc nhìn trang chủ.

Ngày càng có nhiều người gán chuyện này lên người cô. Những người lịch sự thì để lại bình luận hỏi han, mong chờ một câu trả lời. Còn những cư dân mạng có xu hướng công kích thì không chút nể nang, chửi bới thậm tệ.

Khi sự việc tiếp tục leo thang, phần bình luận, tin nhắn riêng trên Weibo của Thích Dao cũng tràn ngập những lời mắng nhiếc khó nghe. Những từ như “tiểu tam”, “hồ ly tinh” xuất hiện nhan nhản, thậm chí có cả những lời nguyền rủa gia đình cô.

【Cười chết mất, hôm qua còn khen cô ta tỉnh táo, tẩy chay nữ minh tinh vì sự nghiệp, hóa ra là để tránh hiềm nghi à… Đúng là buồn cười thật.】

【Làm ơn đừng làm “tiểu tam” có được không? Trên đời này hết đàn ông rồi chắc?】

【Cô mù à? Biết người ta có bạn gái còn chen vào thấy vui lắm hả? Bố mẹ cô sinh cô ra là để cô làm cái loại đó à???】

Vừa kết thúc cảnh quay, Diệp Thanh Mạn lập tức gọi điện đến, mở miệng là một tràng mắng xối xả.

“Cái con nhỏ đó có bị vấn đề gì không vậy? Bạn trai mình ngoại tình với ai mà cũng không biết à? Còn giả bộ mập mờ cái gì nữa? Hả?”

“Uổng công hôm qua cậu còn nghĩ cho cô ta! Người ta có thèm để ý đâu, chỉ muốn lôi cậu xuống bùn, tranh thủ kiếm tí nhiệt độ thôi đúng không?”

Thích Dao không nói gì, chờ xe dừng hẳn rồi cúi người bước xuống, hít sâu một hơi, giọng nhẹ bẫng. “Được rồi.”

“Mẹ kiếp, rốt cuộc gã đàn ông đó đã tìm ai? Bà đây nhất định phải lôi ả ra bằng được!”

Thích Dao mím môi, định lên tiếng thì bỗng nghiêng đầu, thấy một ánh sáng lóe lên từ xa.

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm lúc này rất yên tĩnh, ít người qua lại. Khu vực họ đỗ xe nằm ở góc trong cùng, tiếng bấm máy và ánh flash cực kỳ rõ ràng.

“Làm cái gì đấy?!” Lật Tử cũng phát hiện ra, lao thẳng đến, lớn tiếng quát. “Làm gì đấy hả?!”

Tiểu Vương từ trên xe bước xuống, chạy nhanh qua, đè chặt người đang vác máy ảnh định bỏ chạy. Lật Tử giữ chặt cánh tay của một kẻ khác, không cho đi, đồng thời hét gọi bảo vệ.

Gã đàn ông kia đội mũ, đeo khẩu trang, xoay máy ảnh về phía họ, mạnh miệng nói: “Mấy người làm gì đấy? Tôi chỉ đi ngang qua, tiện tay chụp vài tấm thôi! Sao nào?”

“Tiện tay cái quái gì! Đồ paparazzi thối tha, tưởng tôi không nhận ra hả?!” Tiểu Vương ghìm chặt hắn, gân xanh nổi rõ trên cổ.

“Anh là ai hả? Anh trai?” Gã đàn ông bị áp chế, mặt đỏ bừng, vẫn cố chĩa máy ảnh về phía Thích Dao, vừa la hét vừa giả vờ đáng thương. “Có ai không? Cô ta là minh tinh mà ngang ngược thế à? Bắt nạt người qua đường hả?”

Lật Tử tức đến run người, suýt nữa nhào lên cào hắn. “Anh nói cái gì cơ?!”

“Có chuyện gì vậy?” Từ xa, bảo vệ chạy đến, giọng nghiêm nghị. “Anh là ai?”

Mặt gã đàn ông lập tức biến sắc.

Khu chung cư này có an ninh rất nghiêm ngặt, hắn khó khăn lắm mới trà trộn vào một nhóm người nhà nào đó để đi nhờ thang máy. Nói trắng ra là xâm nhập trái phép, nếu bị phát hiện, khả năng cao sẽ bị đưa thẳng đến đồn cảnh sát.

“Nếu tôi bị bắt, đoạn phim ban nãy sẽ bị tung ra đấy.”

Gã đàn ông nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Thích Dao. “Minh tinh nổi tiếng ra tay phá máy ảnh của người qua đường, không phải là tin tốt đâu nhỉ?”

“Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, đúng không?”

Thích Dao không chút biểu cảm lặng lẽ nhìn hắn,

Đôi mắt đào hoa không có độ cong, đồng tử màu nâu sẫm, bị vành mũ che bớt ánh sáng nên không ai thấy rõ cảm xúc bên trong.

Gã đàn ông cười bất thiện, tiếp tục nói:

“Cô đoán xem, vào lúc này, mọi người sẽ tin một nữ minh tinh đang hot, hay tin một người dân yếu ớt vô tội?”

Câu nói một ý hai nghĩa, ý vị thâm trường.

Gã ta uy h**p cô.

Tính tình tốt như Lật Tử mà cũng tức đến mức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn hắn, hận không thể lao vào cắn cho hai phát. “Anh nói cái gì đấy?!”

Tiếng bước chân của bảo vệ mỗi lúc một gần, bóng dáng đung đưa trên nền xi măng.

Thích Dao dừng lại vài giây, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, chậm rãi thở dài.

“Thả hắn đi.”

“Hả?” Lật Tử trợn tròn mắt, giậm chân tức tối. “Dao Muội! Thả hắn dễ dàng như vậy, lần sau hắn có khi xông thẳng vào nhà chụp ảnh luôn đấy!”

Thích Dao đã xoay người, bóng dáng mảnh mai càng trở nên đơn độc, giọng nhẹ nhàng lặp lại. “Thả đi.”

Tiểu Vương th* d*c, ngực phập phồng, mu bàn tay nổi gân xanh, túm cổ áo gã đàn ông, nhấc lên rồi mạnh tay đẩy ngã xuống đất.

“Cút!”

Lật Tử tức đến đỏ mặt, trừng hắn một cái, miễn cưỡng buông tay, còn phải quay lại giải thích với bảo vệ đây chỉ là hiểu lầm.

Vài phút sau.

Hai gã kia khoác vai nhau cười nói rời đi, giọng cười phóng đại lên gấp bội, vang vọng khắp bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Thích Dao vẫn im lặng, khuôn mặt khuất sau lớp khẩu trang, không ai nhìn ra biểu cảm.

Tiểu Vương đi cùng họ lên lầu, cố ý bấm thêm mấy tầng khác, đi lên đi xuống vài lần, cuối cùng mới dừng lại ở tầng mười tám.

Thật nực cười.

ThíchDao nghĩ.

“Đinh đoong”—cửa thang máy mở ra.

Thích Dao bước ra trước, Lật Tử ở phía sau, quay lại cảm ơn Tiểu Vương.

Vành mũ kéo thấp, tầm nhìn bị thu hẹp, cô chỉ có thể thấy một đoạn đường nhỏ phía trước. Đang định bước nhanh về nhà, thoáng liếc sang cửa bên cạnh, cô chợt khựng lại.

Trong tầm mắt, đầu tiên là một đôi chân dài—quần jogger xám, ống quần rủ lỏng lẻo.

Cô dừng lại một giây, chậm rãi ngước lên.

Người đàn ông đứng dựa bên khung cửa, dáng cao ráo, thẳng tắp tùy ý. Một tay anh xoắn nhẹ sợi dây tai nghe, ánh mắt đen láy nhìn về phía cô.

Giằng co hồi lâu.

“Kẹt xe à?” Anh hỏi.

“…Hả?”

Thích Dao mất một lúc mới phản ứng lại, nhẹ nhàng lắc đầu. “Không kẹt.”

Lông mày Dụ Gia Thụ hơi nhướng lên. “Vậy sao về muộn thế?”

Thích Dao hơi hé miệng, chậm chạp tiêu hóa câu nói này.

“…Cậu đang đợi tôi à?”

— Chứ còn gì nữa?

Câu nói đến cổ họng rồi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đào hoa lúc sáng lúc tối của cô, trong veo mà ngơ ngẩn, giống như con thỏ nhỏ trên sợi dây chun, anh lại im lặng hai giây rồi nuốt xuống.

Anh vừa bước lên hai bước, Thích Dao như có phản xạ, lập tức lùi về sau. “…Cậu đừng qua đây.”

Dụ Gia Thụ đứng yên, khẽ nâng mắt, cứ thế nhìn cô.

Không khí lặng đi vài giây.

Đôi môi ẩn sau lớp khẩu trang của Thích Dao mím lại, ngón tay vô thức siết chặt, thoáng liếc sang ô cửa sổ mở ở giữa hành lang, giọng nói mang chút âm mũi, nhỏ giọng giải thích:

“Tôi sợ… nhỡ đâu có người đang chụp.”

Thật ra, nói ra chính cô cũng cảm thấy điều đó không có mấy khả năng xảy ra.

An ninh khu chung cư này nghiêm ngặt, để paparazzi lẻn vào bãi đỗ xe đã là sơ suất hiếm thấy, chứ đừng nói đến việc lần ra số tầng cô ở rồi rình rập trong hành lang để chụp ảnh.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô vẫn theo bản năng mà nghĩ—

Không thể để anh bị cuốn vào chuyện này.

Anh là ánh trăng sáng, thanh thanh bạch bạch.

Những tin đồn ái muội thật giả lẫn lộn kia, không nên có bất kỳ liên quan gì đến anh.

Anh xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Thời gian chậm rãi trôi, gió thu rít qua ô cửa sổ hành lang chưa đóng chặt, bị hiệu ứng đường hầm khuếch đại, càng thêm thê lương.

Kết hợp với phản ứng chậm chạp cùng tâm trạng rối bời của cô, anh đại khái đoán ra đã có chuyện gì xảy ra.

Dụ Gia Thụ bật cười một tiếng, đôi mắt trầm xuống, mang theo vẻ khinh thường lạnh lùng, sải bước tiến đến.

Bóng dáng cao lớn che khuất ánh đèn cảm ứng, kéo theo một khoảng tối.

Anh đột nhiên áp sát, nhìn vào đôi mắt đào hoa như phủ sương của cô—

Tiếp theo vươn tay, kéo cô ra khỏi luồng gió lùa.

Thật ra khoảng cách giữa chỗ gió thổi và cửa nhà chỉ có một bước chân.

Thích Dao đứng bên trong, ba phía là tường, duy nhất hướng có gió đã bị anh chắn lại.

Kín kẽ.

Như một tòa thành ấm áp, mái phủ đầy tuyết, bên trong lay động ánh lửa màu cam ấm, củi trong lò sưởi tí tách cháy.

Không biết nhà ai đang nấu món gì, hương thơm đậm đà quyến rũ len lỏi đến.

Ánh đèn cảm ứng hòa cùng ánh đèn hiên nhà đối diện, sáng rực cả góc hành lang.

Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn cô, mặt mày thường ngày ôn hòa hiếm khi nhuốm chút lạnh lùng, giọng điệu lười nhác, thấp giọng dỗ dành.

“Sợ cái rắm.”

Bình Luận (0)
Comment