Thực ra nói là dỗ dành cũng không hẳn chính xác.
Anh chỉ đứng đó, mặt mày lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ có chút mất kiên nhẫn, khi dừng lại trên người cô lại dịu đi đôi phần.
Giọng trầm thấp, âm cuối kéo dài nhẹ, tan vào không khí, vậy mà lại mang theo chút dư vị triền miên.
Tim Thích Dao khẽ run, cô ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt anh hơi hẹp dài, đồng tử đen láy, ánh mắt giao nhau giữa không trung, tim cô chợt lỡ một nhịp, lại đập dồn dập.
Lạ thật.
Thích Dao thầm nghĩ.
Người này, dường như lúc nào cũng có thể khiến cô vui lên.
Dù trong hoàn cảnh nào, chỉ cần anh nhìn cô một cái, nói đôi ba câu không đứng đắn, cô liền cảm thấy mọi chuyện chẳng còn gì to tát.
Cửa thang máy từ từ khép lại, mang theo hai người đang ngây người không biết phải làm gì cùng nhau đi xuống.
Mãi đến khi có người khác ấn nút, thang máy mở ra ở tầng khác, hai người mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn nhau.
“… Chuyện gì vậy?” Tiểu Vương há hốc miệng.
Lật Tử lắc đầu, vẻ mặt khó tả: “… Không biết.”
“Thôi để tôi đưa anh ra ngoài trước rồi lên sau.”
Lăn tăn mất hơn mười phút, ước chừng bọn họ chắc cũng xong xuôi rồi, Lật Tử mới chậm rì rì lên lầu.
Mở khóa vân tay, đẩy cửa bước vào.
Hai người trong phòng khách thế nhưng hoàn toàn không phát hiện ra cô.
“Muốn chơi cái nào?”
Dụ Gia Thụ cắm dây xong, ngồi trở lại, hờ hững cầm tay cầm, bấm nút.
Trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ pixel trắng, ô chọn di chuyển xuống, theo động tác của anh phát ra tiếng bíp bíp của trò chơi.
“Thật sự có hả?” Tuy không tập trung lắm, nhưng Thích Dao vẫn có chút ngạc nhiên.
Lần trước mượn máy ảnh của Chu Tất, cô chỉ thuận miệng nhắc đến máy điện tử băng đỏ trắng, rồi cũng quên mất, không ngờ bọn họ lại nhớ.
Dụ Gia Thụ hừ cười một tiếng: “Đừng coi thường nó, tuổi cũng chẳng thua cậu bao nhiêu đâu.”
“Thật sao?”
Thích Dao kinh ngạc, ban đầu không mấy hứng thú, nhưng bị anh khơi gợi lòng hiếu kỳ, liền ghé sát lại quan sát một lúc.
“Đây không phải cái cậu chơi hồi bé chứ?”
Chiếc máy nho nhỏ đặt trên bàn trà, phần nhựa đỏ trắng vẫn nguyên vẹn, sạch sẽ như mới, không một vết trầy. Nói là hàng new cũng có người tin.
Thích Dao nửa tin nửa ngờ quay đầu lại: “Không phải lại gạt tôi đó chứ?”
Dụ Gia Thụ nhướng mày: “Tôi rảnh lắm à, suốt ngày gạt cậu?”
“Khó nói lắm.” Thích Dao bĩu môi, ngồi xuống.
Dạo này trời lạnh, cô trải thảm trong phòng khách, lông xù mềm mại, hai người tựa vào đệm sofa, sóng vai ngồi trên thảm.
“Cậu trêu tôi còn ít chắc?”
Lấy Lai Phúc ra chọc cô, liên tục nhắc đến cái tên trước đây của nó, nói là thực tập sinh, rồi còn bắt cô mời ăn cơm khi phỏng vấn.
Dụ Gia Thụ hơi nhướng chân mày, nghĩ lại cũng thấy đúng, bật cười: “Không hiểu sao, cảm giác cậu đặc biệt dễ trêu.”
Thích Dao sững lại hai giây: “…”
Người này đang nói cái gì vậy!
Dụ Gia Thụ liếc cô một cái, khóe môi cong lên, khuỷu tay tựa lên đệm sofa, còn giả vờ nghiêm túc xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”
Giọng điệu vốn lạnh nhạt, lười nhác, bây giờ lại cố tình kéo dài, nghe một cái là biết ngay đang làm bộ.
Thích Dao: “…”
Sao mà đáng ghét thế này.
“Bất quá lần này không gạt cậu đâu.” Dụ Gia Thụ đặt tay còn lại lên đầu gối co lên, ngón tay gõ nhẹ hai cái.
“Đây thật sự là cái tôi chơi hồi tiểu học.”
“Sao còn mới thế?”
Lâu lắm rồi không động vào tiếng Anh, may mà vẫn còn hiểu, Thích Dao hỏi mà không nhìn anh, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.
Dụ Gia Thụ nhìn cô, thờ ơ đáp: “Lên cấp ba tôi tháo ra nghiên cứu, tiện thể thay luôn vỏ ngoài.”
Thích Dao ồ một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Super Mario, Contra, Adventure Island, Chip ‘n Dale…
Cùng với biểu tượng di chuyển xuống, những ký ức xa xưa chắp vá lại từ những mảnh vụn.
Viện phúc lợi không có máy điện tử băng đỏ trắng.
Trên trấn chỉ có một cửa hàng văn phòng phẩm có, chiếc máy chơi game cũ kỹ đặt trước cửa, màn hình loang lổ màu sắc, thu hút một đám học sinh trung học xúm lại xem.
Thích Dao cũng từng đến xem.
Cô đứng ở rìa ngoài cùng của đám đông, kiễng chân nhìn vào qua kẽ hở.
Ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm thuộc dạng giàu có nhất trấn, con trai ông ta gầy như khỉ, cũng là người đầu tiên trong lớp có máy điện tử băng đỏ trắng, nhưng không phải hàng của Nintendo, mà là hàng nội địa Tiểu Bá Vương.
Cậu ta hào phóng mời bạn bè đến nhà chơi, Thích Dao cũng nằm trong danh sách khách mời.
Nhưng cuối tuần ở viện không được phép ra ngoài nếu không có lý do chính đáng, cuối cùng cô không thể đi.
Lúc đó cô còn an ủi bà nội và cô Nhậm là không sao, cô cũng không quá thích chơi.
Nhưng trẻ con mà, một khi đã muốn thì sẽ mãi muốn. Cô Nhậm bảo, buổi tối ngủ cô còn mơ thấy mình cầm tay cầm.
Nghĩ lại, Thích Dao không nhịn được bật cười.
Sững người một lúc, cô nghiêng đầu, thấy Dụ Gia Thụ chống cằm, nhướng mày nhìn cô chằm chằm.
“…”
Thích Dao khựng lại hai giây, “Cậu nhìn gì vậy?”
“Nhìn xem cậu còn định ngồi cười ngốc một mình đến bao giờ.” Anh lười nhác nói.
Thích Dao mím môi, không tự nhiên quay đầu đi, bấm nút xác nhận trên tay cầm, vào giao diện trò chơi. “Chơi cái này đi.”
Dụ Gia Thụ thong thả thu ánh mắt về, lướt qua màn hình. Logo của Super Mario hiện lên rõ ràng.
Anh cười một tiếng.
“Có cần tôi nhường cậu một tay không?”
Thích Dao: ?
Làm sao, sợ cô kéo chân anh à?
“Tôi không gà đâu nhé! Đừng có coi thường tôi!” Cô cắn răng, tức tối phản bác.
“Thật không?” Giọng anh mang theo ý cười, âm cuối lười nhác kéo dài, chọn ngay nhân vật màu xanh lá.
“Vậy để tôi xem thử cậu lợi hại đến đâu.”
Màn hình 2D cực kỳ đơn giản, bầu trời xanh, mây trắng, hai nhân vật pixel nhỏ bé chạy trên những viên gạch đỏ, trèo lên ống nước xanh, nhặt vàng, giẫm lên lính canh tuần tra.
Anh hình như thật sự chơi game gì cũng giỏi, nhịp độ ổn định, không nhanh không chậm, ung dung tự tại. Lại luôn giữ khoảng cách vừa đủ với cô, chỉ nhanh hơn nửa bước, thỉnh thoảng còn cố ý buông ra vài câu trêu chọc để khiêu khích.
Những cảm xúc đè nặng trong lòng Thích Dao nhanh chóng tan biến. Cô không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, hoàn toàn chìm vào tiết tấu căng thẳng, k*ch th*ch của trò chơi.
Nhạc nền vui tươi, tiếng nhặt vàng leng keng, âm thanh thông báo qua màn vang lên đều đặn, xen lẫn chất giọng lười nhác của anh, cùng tiếng cười nhẹ, lan tỏa khắp phòng khách.
Trong bếp, Lật Tử đóng cửa rửa rau, chỉ nghe thoáng qua vài câu đối thoại cũng cảm nhận được không khí vui vẻ bên ngoài. Tâm trạng cũng bất giác tốt lên.
Điện thoại đổ chuông, cô lau tay sạch sẽ rồi nghe máy.
“Alo? Chị Kiều Niệm?”
Đầu dây bên kia khá ồn ào, giống như đang ở một nơi đông đúc, bận rộn đến mức không kịp dừng chân. Cuối cùng cũng có một khoảng trống, giọng cô thấp xuống, hỏi:
“Dao Muội đang làm gì thế? Gọi mãi không bắt máy.”
Lật Tử còn chưa kịp trả lời, cô đã tiếp tục: “Bọn chị đang cố gắng đè dư luận xuống, sau khi đăng lịch trình lên thì phản ứng đã giảm đi nhiều. Tuy chưa thể ngay lập tức làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng em cứ bảo cô ấy đừng lo lắng.”
“Cũng đừng để ý đến mấy lời đánh giá trên mạng. Nếu cần thiết thì tạm thời giữ điện thoại của cô ấy đi, để cô ấy ăn uống đầy đủ rồi ngủ sớm…”
“Chị Kiều Niệm.” Lật Tử không nhịn được mà cắt ngang, thò đầu ra nhìn hai người ngoài phòng khách.
Thích Dao ngồi khoanh chân dưới đất, lưng thẳng tắp, dáng vẻ nhỏ nhắn, hai tay nắm chặt tay cầm, nghiêm túc thương lượng với người bên cạnh: “Cậu đi giẫm nó đi?”
Dụ Gia Thụ điều khiển nhân vật, ung dung xử lý NPC, còn hỏi lại: “Tại sao?”
“Tôi muốn nhặt vàng.” Thích Dao nói.
Thần sắc ôn hòa, âm thanh mềm mại.
Anh cúi đầu cười, hầu kết run run, khóe môi cong lên một cách tùy ý, mang theo một chút cưng chiều, đủ để làm bất cứ ai nhìn cũng phải rung động.
Lật Tử đem đầu thu về, cảm xúc phức tạp, vừa cảm thán vừa nhẹ lòng, nói vào điện thoại:
“Chị ấy đang rất ổn, không bận tâm đến chuyện đó đâu.”
“Hửm?” Kiều Niệm hơi bất ngờ, phía bên kia có người gọi cô, chỉ kịp nói một câu “Không sao là tốt rồi”, rồi vội vàng dập máy.
Cắt đứt điện thoại, Lật Tử đứng ở cửa, nghe họ trò chuyện.
Hai người cứ trêu chọc nhau, xoay quanh Mario cùng Louis, vàng xu cùng ống nước, cứ như cả thế giới chỉ còn những điều giản đơn, bình dị và đáng yêu ấy.
Trên mặt cô cũng bất giác hiện lên nụ cười nhẹ, lắc đầu, quay lại tiếp tục nấu ăn.
Đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, trò chơi Mario cũng đã qua màn cuối.
Hiệu ứng chúc mừng dễ thương, nhạc nền vui vẻ khiến người ta phấn khích, đồng thời lại có chút luyến tiếc.
Thích Dao đứng ở cửa, nhìn Dụ Gia Thụ rời đi, đột nhiên không biết nên nói gì.
Nói đi thong thả, anh chỉ ở ngay đối diện, có khi lát nữa ra ngoài đổ rác còn gặp lại.
Nói “Ngủ ngon” thì sao… Lại thấy hơi sớm.
Dụ Gia Thụ nhìn cô đứng dưới ánh đèn ở cửa, dáng vẻ thanh thuần, mềm mại, bất giác cười khẽ.
Chất giọng trầm thấp, lại có chút lười nhác, mỗi lần cười như vậy đều khiến người ta cảm thấy một nét nghịch ngợm không đứng đắn.
Quả nhiên, lời nói cũng không đứng đắn chút nào.
“Lưu luyến à?”
“…Ai thèm.” Thích Dao nói.
Đèn cảm ứng trên trần nhà lóe sáng.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một cái, nhướng nhẹ chân mày, chân dài dừng lại, làm như sắp quay vào.
“Chơi ván khác cũng không phải không được.”
Tai Thích Dao lập tức nóng lên, nắm chặt tay nắm cửa, đẩy anh ra ngoài, thu hẹp khoảng cách cánh cửa, chỉ để lộ gương mặt xinh đẹp.
“Nhanh đi đi! Tạm biệt.”
Cửa đóng rầm một tiếng.
Dừng lại một chút, Dụ Gia Thụ cười khẽ, tặc lưỡi một tiếng.
Tim Thích Dao đập thình thịch, ngồi ở bàn ăn, xoa mặt mình.
Lật Tử đang dọn dẹp phòng khách, nhặt mấy chiếc gối tựa họ vứt dưới thảm lên đặt ngay ngắn, bỗng nhìn thấy một vật trên bàn trà.
“Ơ? Dao Muội, cái này của chị à?”
Cô ấy cầm một chiếc USB lên, đưa qua.
Thích Dao đưa tay nhận lấy, nhìn một lát. Chiếc USB nhỏ gọn, màu bạc pha đen, trên thân khắc họa tiết vân mây, dưới đáy còn có một chữ cái “S” in hoa.
Cô vừa đóng cửa vào mặt người ta, bây giờ không tiện đuổi theo ngay, bèn lấy điện thoại ra nhắn WeChat.
【1】: Có phải USB của cậu rơi ở chỗ tôi không?
Đối phương trả lời sau một lúc lâu.
【S】: Cho cậu đấy.
…Cho cô?
Thích Dao cau mày, không hiểu anh lại giở trò gì.
Đúng lúc Lật Tử nấu xong canh vịt già, dùng khăn mềm bọc quanh viền bát sứ, bưng từ bếp ra, Thích Dao tạm thời gác chuyện kia qua một bên, đứng dậy giúp cô ấy mang ra bàn.
Dưa chua hòa quyện với thịt vịt thái miếng, tỏa ra hương thơm mê người.
Không biết có phải do quá mệt hay không, Thích Dao bỗng cảm thấy đói bụng, liền múc một bát cơm đầy, ngồi xuống bàn gắp một miếng dưa chua.
Một khi tĩnh lặng lại, suy nghĩ không khỏi hướng về những chuyện đang khiến cô phiền lòng.
“Bây giờ tình hình sao rồi?” Thích Dao hỏi.
Lật Tử cũng ngồi xuống ăn cơm.
“Chị Kiều Niệm vừa gọi cho em, nói đang cố dập tin tức. Sau khi đăng ảnh lịch trình so sánh thì dư luận dịu đi nhiều rồi, nhưng bên blogger vẫn chưa liên lạc được.”
“Có khi không phải là không liên lạc được, mà là không muốn liên lạc.”
Thích Dao nhàn nhạt đáp.
“Lịch trình không phải chỉ có ba ngày thôi sao? Họ tin chắc?”
Lật Tử vừa đọc xong bình luận dưới bài đăng của phòng làm việc, nói: “Đại đa số tin rồi, cảm thấy có một nửa ngày không liên quan đến chị, có khả năng lớn là không phải đến tìm chị.”
Nhưng cũng có một bộ phận cư dân mạng phản đối, cho rằng biết đâu hai người họ cùng xây tổ ấm, nam chính ở nhà chờ, không phải không có khả năng.
Lật Tử không dám nói ra, Thích Dao nhấp một ngụm canh, tự mình mở điện thoại lên xem.
Dưới bài đăng của phòng làm việc có vài bình luận hot phản bác:
【Còn nữa không? Không phải còn ba ngày nữa sao? Cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt mà xa nhau ba ngày thì có gì lạ?】
【Cái gì đây? Chứng cứ ngoại phạm? Còn là bản không hoàn chỉnh, chẳng có tí sức thuyết phục nào cả. Chứng minh được hai người không ở cùng nhau sao? Người qua đường đọc mà cạn lời.】
【Không muốn nghe mấy lời bao biện này, phiền cô trực tiếp xin lỗi đi. Biết rõ mà vẫn làm tiểu tam đúng là không biết xấu hổ.】
Ra ngoài xem thử, tên cô vẫn còn trên hot search, biến thành #Cố Hằng – Thích Dao#.
Thích Dao tắt màn hình, cảm thấy họ nói cũng có lý.
Cứ việc nước bẩn này đến với cô một cách vô cớ, nhưng xét về chứng cứ, lịch trình không trùng khớp vẫn quá yếu ớt.
Đây là thứ cô chuẩn bị để đối phó với tin đồn tình ái, không quá tinh vi, hiển nhiên không đủ sức đối đầu với một vụ bê bối gây bùng nổ trên toàn mạng.
Định kiến do tin tức tiêu cực mang lại rất đáng sợ. Nếu không thể dập tắt hoàn toàn ngay trong thời gian vàng của scandal, e rằng từ nay về sau cô sẽ luôn bị gắn với cái danh này.
Thật châm chọc.
Rõ ràng chẳng liên quan gì đến cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Thích Dao chợt nhớ đến một buổi học cô từng tham gia ở khoa Luật thời đại học, vị giáo sư già trên bục giảng đã thuyết giảng một cách tràn đầy khí thế về nguyên tắc đảo ngược nghĩa vụ chứng minh.
Trong một số trường hợp đặc biệt, để bảo vệ nạn nhân, nghĩa vụ chứng minh có hay không có mối liên hệ nhân quả giữa hành vi và tổn hại sẽ được chuyển sang cho bên bị cáo.
Nhưng đời không phải là bộ luật, giới giải trí lại càng không nói lý lẽ.
Nghĩa vụ chứng minh sự trong sạch của cô sẽ không vì bên kia biến mất mà đổi chiều, vẫn đè lên vai cô như một ngọn núi lớn, siết chặt lấy trái tim, bóp nghẹt cổ họng, khiến cô không thở nổi.
Thích Dao rũ mắt, nhìn vào đáy bát, mặt canh nhạt màu phản chiếu ánh đèn trên trần nhà.
Cô cần tự chứng minh.
Muốn chứng minh mình hoàn toàn không liên quan gì đến Cố Hằng, ngoài lịch trình bất đồng, sáu ngày qua không có bất kỳ giao điểm nào, thì chỉ có cách tìm ra xem rốt cuộc Cố Hằng đến đây để tìm ai.
Nhưng phải tìm thế nào đây?
Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, đầu Thích Dao đau nhói, cô bấm nghe điện thoại của Diệp Thanh Mạn.
“Tớ nhờ bạn bè hỏi thăm thử rồi, khu chung cư của cậu có không ít nữ nghệ sĩ từng tiếp xúc với Cố Hằng đấy.” Đầu dây bên kia có tiếng lật giấy soạt soạt, như đang xem tài liệu.
“Mấy năm qua tài nguyên của hắn ta quá tốt.”
Thích Dao đứng dậy rời bàn ăn, vào thư phòng, ngồi xuống day trán, “Cậu nói đi.”
Diệp Thanh Mạn có thể lấy được danh sách liên quan, Thích Dao không bất ngờ.
Danh sách chủ hộ nằm ở vùng xám, nói là thông tin cá nhân thì cũng không hẳn, mà bảo là tài liệu có thể dễ dàng tra được thì lại hơi tùy tiện.
Bên công ty không phải chưa từng thử, nhưng đều bị từ chối với lý do không có quyền hợp pháp và liên quan đến quyền riêng tư của người khác.
Diệp Thanh Mạn là thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật, mối quan hệ không phải kiểu tay trắng làm nên như cô hay Cừu Lãng có thể sánh bằng.
Chung cư này phần lớn đều là người quen của cô ấy.
Diệp Thanh Mạn lướt sơ qua danh sách, “Chỉ có thể tra được ai là chủ hộ thôi nhé, mấy căn dùng tên trợ lý hay quản lý mua thì không kiểm tra được đâu.”
Thích Dao lên tiếng, rũ mắt, cắm USB vào cổng bên cạnh máy tính.
“Độ tuổi tương đương, tên hai chữ, còn độc thân, có Lăng Hi, Hạ Lộ, Hạ Ức.”
“Hẳn không phải Lăng Hi, đầu tháng này tớ còn cùng cô ấy đến Hoành đ**m quay vlog.”
Thích Dao vừa nghe vừa nhanh chóng rà soát trong đầu, cả ba người này đều là diễn viên có chút giao tình với cô.
“Cũng không phải Hạ Lộ, tháng này cô ấy không ở nhà. Còn Hạ Ức đang ở Bắc Kinh thì phải?”
“Chết tiệt, vậy thì là ai?” Diệp Thanh Mạn chửi thề, “Những người còn lại tớ đều không biết, chẳng có cách nào phán đoán được.”
Thích Dao ngừng lại hai giây, “Có ai không phải vai chính không? Loại vai nữ ba, nữ bốn ấy?”
“Ừm… đợi chút.” Diệp Thanh Mạn quay sang hỏi vài câu, “Có hai người, một người chưa từng hợp tác với Cố Hằng, người còn lại thì…”
“Diệp Duyệt.”
Qua chiếc điện thoại, hai người đồng thanh thốt lên cái tên đó, không sai một giây.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, một tảng đá lớn trong lòng Thích Dao đột nhiên rơi xuống. Cô khẽ khép mắt lại, thở ra một hơi dài.
Diệp Thanh Mạn sững sờ vài giây, giọng điệu đầy kinh ngạc: “Cậu biết rồi?”
Thích Dao cúi mắt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đoạn video với góc quay từ trên cao vẫn đang phát trong im lặng.
“…Ban đầu chỉ là đoán thôi.”
Bộ phim “Dã Đường Chi” quay vào mùa đông hai năm trước, trong đợt quảng bá sau đó, khi nhận phỏng vấn của giới truyền thông, cô và Cố Hằng từng được hỏi về kiểu người lý tưởng.
“Hồi đó anh ta nói thích kiểu con gái trong sáng, dịu dàng, thường là tuyến nhân vật bạch nguyệt quang.”
Quá rõ ràng rồi, đến cả phóng viên cũng nghĩ rằng anh ta đang ngầm tạo tiền đề để ghép cặp với cô. Chỉ có Thích Dao biết, anh ta nói thật.
Vậy nên lúc tin đồn nổ ra, khi ngồi trên xe nghe trợ lý báo tên Hạ Lộ, Hạ Ức, trong đầu cô lập tức nhớ đến một hình mẫu khác—bên cạnh nữ chính mạnh mẽ, sắc sảo, lúc nào cũng sẽ có một nữ phụ dịu dàng, trầm lặng.
“…Ban đầu?”
Diệp Thanh Mạn nhíu mày, lặp lại từng chữ một cách đầy ẩn ý: “Còn bây giờ thì sao?”
Thích Dao không trả lời. Cô chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thất thần.
Chiếc USB của anh cũng được đặt tên là S. Trong thư mục trống trơn, chỉ có ba tập tin nằm yên lặng.
Một tập tin là đoạn video cô vừa mở xem.
Góc quay từ camera giám sát ngoài cửa hàng tiện lợi trong khu chung cư, người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đứng dưới bóng râm chờ đợi. Một cô gái mặc đồ ở nhà bước ra từ bên trong, lao vào lòng anh ta, trao nhau một cái ôm.
Sườn mặt không thể rõ ràng hơn.
Là Cố Hằng và Diệp Duyệt.
Phải nói sao nhỉ, một người ngoài cuộc như cô nhìn thấy đoạn video này, tâm trạng thực sự khó diễn tả.
Những người trong hình không hề giả vờ, niềm vui, hạnh phúc của họ là thật. Qua những ngón tay đang siết chặt lấy nhau, có thể thấy được sự ngọt ngào yêu thương.
Nhưng chuyện này lại quá phức tạp.
Nó liên quan đến đạo đức, sự chung thủy, tư bản, còn có cả mưu mô và toan tính. Không phải là thứ mà một người vô tội bị kéo vào cuộc như cô có thể chi phối.
Thế nhưng điều khiến Thích Dao sững sờ lại không phải đoạn video đó.
Diệp Thanh Mạn vẫn đang thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia, bảo rằng hoàn toàn không biết cô nàng này là ai.
“Tớ vừa tìm thử trên Weibo, cô ta chỉ có hơn một triệu fan, đóng nữ hai trong hai bộ web drama, bộ mới nhất vừa quay xong với Cố Hằng và Hạ Ức, nhưng xếp tận vị trí thứ bảy, thứ tám trong dàn cast.”
“Chết tiệt. Cô ta thực sự có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Một tiếng trước còn đăng ảnh selfie lên Weibo nữa, đúng là hết nói nổi.”
“Chẳng trách cái cô Tiểu Lý chết giẫm kia cứ mập mờ không nói rõ. Đối phương chỉ là một streamer, một người đang loay hoay tìm chỗ đứng trong showbiz, nếu không có sự hậu thuẫn từ couple, tin đồn này vốn dĩ sẽ không hot đến mức này.”
Bên kia vẫn tiếp tục nói, nhưng Thích Dao chẳng nghe lọt chữ nào.
Cô buông lỏng tay cầm điện thoại, chiếc di động trượt xuống khỏi tai, ánh mắt dõi theo con trỏ chuột trên màn hình, hàng mi khẽ rung.
Tiếng nói bên tai dần xa, cả tiếng động xung quanh cũng như thủy triều rút xuống.
Trong thư mục vẫn còn một bức ảnh cũ mà cô vô tình lọt vào khung hình.
Tấm ảnh đã nhuốm màu thời gian, bản điện tử từ lâu không còn, đây là bản chụp lại từ điện thoại.
Bốn góc ảnh đã hơi ố vàng, được đặt ngay ngắn trong khung, bên trên phủ một lớp kính bảo vệ, đứng yên lặng trên bàn trà bên cạnh.
Mùa thu Bắc Kinh tịch liêu rộng lớn, trời xanh trong vắt, ánh nắng của nhiều năm về trước chiếu xuống họ.
Chàng trai hai mươi tuổi tên Dụ Gia Thụ đứng trên bục nhận giải cuộc thi quốc gia, ở chính giữa hàng đại diện đội tuyển, lười biếng cầm chứng nhận trong tay, thờ ơ nhìn vào ống kính.
Hờ hững, lạnh nhạt, lại đầy ngạo nghễ.
Khoảnh khắc đó bỗng trùng khớp với hình ảnh anh ở bậc cầu thang khi nãy nói chuyện với cô.
Chưa hề cúi đầu dù đứng trên bục trao giải, giờ lại hơi khom người, ánh mắt ngang bằng với cô, con ngươi đen láy, không đầu không đuôi nói một câu.
“Đừng tốt bụng quá như vậy, biết không?”
“Tình cảm bao năm như thế, phải để cậu ta biết.”
…
Bao năm trôi qua, thời gian đã thay đổi tất cả.
Ngọn đèn từng soi sáng cuộc đời cô dù chỉ trong giây lát, lần này, là anh tự tay đưa cho cô.