Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 35

Cuối cùng bức ảnh đó cũng không phải Thích Dao chụp.

Cô không giỏi chụp ảnh tự sướng, muốn chụp chung cũng không thể duỗi tay đủ dài, vẫn là để Lật Tử ôm chiếc máy chụp lấy liền ra tay cứu nguy.

Dụ Gia Thụ kẹp tấm ảnh giữa những ngón tay thon dài, cúi mắt ngắm nhìn một lúc, có vẻ khá hài lòng, nhướng mày nhìn cô, lắc lư tấm ảnh hai cái, “Cho tôi?”

“… Cho cậu, cho cậu.” Thích Dao mím môi.

Lúc cô đẩy cửa bước vào phòng khách, mặt vẫn còn đỏ, vô thức vuốt lại lọn tóc mai, cố gắng che đi đôi tai đang ửng hồng.

Trong tấm gương lớn phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài, phòng khách rộng rãi đã có sẵn ba người.

Chu Tất, Đại Bạch, còn có cô gái lần trước.

Đại Bạch ngáp dài: “Cuối cùng cũng vào rồi, cậu mà không đến chắc tôi ngủ mất.”

“Không phải thiếu một người sao?” Thích Dao hỏi.

“Chu Tất bé bỏng phải làm bài tập, không có thời gian chơi đâu.” Đại Bạch nói, còn xấu xa làm mặt quỷ chọc ghẹo, chọc tức cậu sinh viên đại học, khiến cả phòng nhốn nháo gà bay chó sủa.

Thích Dao “ồ” một tiếng, nhìn cậu ta bằng ánh mắt cảm thông, bắt gặp cô gái bên cạnh bàn đứng dậy.

Cô ấy ăn mặc giản dị, thoải mái, dáng đứng rất thẳng, chiếc cổ thon dài, giữa hàng mày toát lên vẻ kiêu hãnh, mang theo khí chất sắc sảo. Cô gái chìa tay ra, mỉm cười với cô.

“Chào cậu, tôi là Yến Thu.”

Bắt tay vốn là một hành động mang tính chất công việc, trong một bàn mạt chược đơn giản thế này lại có vẻ hơi trang trọng. Nhưng đối phương lại vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn ẩn ý cười, dường như thực sự coi trọng việc làm quen với cô.

“Chào cậu.” Thích Dao cong mắt cười, theo phản xạ hơi cúi người. Hai bàn tay mảnh mai chạm nhẹ trong không trung, cô chần chừ hai giây,nói: “Tôi biết cậu từ trước rồi.”

“Vậy sao?” Yến Thu khẽ nhướng mày, nheo mắt cười, ánh nhìn lướt qua phía sau cô.

Người đàn ông kia tựa hồ đang có tâm trạng tốt, hơi ngẩng cằm, mặt mày thư thái, đến cả cử chỉ cũng toát lên vẻ ung dung, dễ chịu.

Nghe thấy bọn họ trò chuyện, anh liếc mắt sang một cái, đuôi mày khẽ nhếch.

Ý tứ rất rõ ràng—”Tự giải quyết cho tốt.”

Chậc, đúng là luyến ái não.

Hết thuốc chữa.

Yến Thu vốn dĩ chỉ đến đưa tài liệu.

Cô chịu trách nhiệm toàn bộ quá trình thu mua giữa Tinh Phàm và Hoành Đồ. Lần này mọi việc đã hoàn tất, mang văn kiện đến cho anh ta xem. Ký xong rồi, không biết nghĩ gì mà anh ta cứ khăng khăng giữ cô lại đánh mạt chược.

Thật ra cũng dễ đoán thôi.

Người đối diện rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả trên ống kính màn ảnh. Không kiêu ngạo, không nóng nảy, cả người toát lên sự dịu dàng điềm đạm. Với hôm tình cờ gặp nhau trong bữa tối, lúc ở sân vườn, không giống nhau.

Lúc đó bóng dáng kia có chút vội vã, gần như là hoảng loạn chạy trốn, giữa ánh hoàng hôn có vẻ cô đọc.

Có lẽ đã có một số hiểu lầm nào đó.

Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra.

Từ thời cấp ba đến giờ, luôn có người hiểu lầm. Bọn họ đã quen rồi.

Không thích giải thích, thanh giả tự thanh.

Nhưng đây là lần đầu tiên Dụ Gia Thụ muốn cô lên tiếng. Mà cô cũng chẳng ngại.

Yến Thu thu hồi tầm mắt, khẽ hất cằm chỉ chỉ phía sau:

“Vì cậu ấy à?”

Thích Dao trầm ngâm một hồi, lắc đầu. Đôi mắt đào hoa dịu dàng chân thành, gương mặt hiền hòa nhìn cô: “Thật ra cũng không hẳn.”

“Bản thân cậu cũng rất giỏi mà. Trường mình không phải rất thích dán bảng vàng sao? Tôi thường xuyên nhìn thấy tên cậu trên đó.”

“Năm ấy tốt nghiệp, trường còn treo cả băng rôn ngoài cổng, nói cậu đỗ vào khoa Luật của đại học P. Tôi thấy vậy thật sự rất ngầu.”

Giọng nói không nhanh không chậm, ngay cả âm điệu cũng nhẹ nhàng, mềm mại.

… Cô ấy thật sự rất chân thành.

Giống như những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Yến Thu sững người hai giây, cằm nhẹ nâng, có chút kinh ngạc.

Dụ Gia Thụ đi vòng qua hai người họ, kéo một chiếc ghế ra, ngón tay gõ lên lưng ghế.

“Chờ nửa ngày rồi, nào nào, bắt đầu thôi.” Đại Bạch xắn tay áo, nhấn nút bàn mạt chược tự động, tiếng quân bài khuấy động bên trong vang lên.

Người đông, phòng khách vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Giữa tiếng cười nói ồn ào, Thích Dao nhìn thấy Dụ Gia Thụ nâng mắt, lười nhác hất cằm về phía cô, ý bảo cô ngồi vào chiếc ghế anh vừa kéo ra.

Ngón tay thon dài khẽ cong, người đàn ông lơ đãng tựa vào ghế bên cạnh cô, lại kéo ghế ra, ung dung ngồi xuống.

Nếu nói có cách nào để nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa con người với nhau, thì có lẽ chính là những trò chơi tương tác như mạt chược hay board game. Dù là những người xa lạ ngồi lại cũng có thể từ từ quen thuộc với nhau qua những câu chuyện phiếm trong lúc chơi.

“Thu Thu với Gia Thụ là thanh mai trúc mã à?”

“Ừm.” Yến Thu rút bài, bâng quơ đáp, “Hồi bé sống chung trong khu tập thể.”

“Ồ ồ, trách sao năm đó khoa bọn tôi có không ít người hiểu lầm hai người đang yêu nhau.” Đại Bạch hồi tưởng lại, bật cười một tiếng. “Sau này mới biết bạn trai cô học ở khoa bên cạnh.”

“… Ê ê ê! Phỗng này!” Đại Bạch bật dậy, cầm quân bài lên, đánh xuống một lá, lại nhịn không nổi mà tò mò hỏi tiếp:

“Vậy Dao Muội và Gia Thụ biết nhau từ trước à?”

Thích Dao liếc nhìn người bên cạnh. Dụ Gia Thụ tựa lưng vào ghế, cánh tay chống lên mép bàn, ngón tay thon dài, xương xẩu nắm hờ lấy quân bài, xem ra không có ý định lên tiếng.

Xem ra anh cũng không có gì không thể nói, chỉ là không muốn nói, nên Thích Dao chỉ đơn giản kể lại chuyện hoạt động trao đổi thư từ giữa hai trường.

“Vậy là từ năm nhất cấp hai hai người đã viết thư qua lại rồi à?” Đại Bạch lần đầu nghe chuyện này, mắt mở to ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Thích Dao gật đầu.

“Bảo sao!” Đại Bạch bừng tỉnh đại ngộ, ném ra một quân nhị điều, “Khó trách lần đầu cô đến nhà, cậu ta liền biết cô không thích mùi thuốc lá, nhốt tôi trong thư phòng không cho ra ngoài…”

“Binh!”

Ngón tay thon dài đẩy ba quân bài xuống, ba quân nhị điều giống hệt nhau nằm trên bàn, vang lên một tiếng giòn tan.

Dụ Gia Thụ chậm rãi ngước mắt nhìn bài, nhàn nhã ném ra một chữ: “Kháng.”

Đại Bạch: “…”

Mẹ kiếp, sao đến chơi mạt chược mà người này cũng ngầu vậy chứ?

“Không phải cậu vừa nói sẽ tha cho tôi một ván sao? Sao lại kháng tôi thế?” Người đàn ông đã có gia đình vốn tiết kiệm tằn tiện, nhìn tiền sắp trôi mất, lòng đau như cắt.

“Bớt nói mấy lời không nên nói đi.” Yến Thu chau mày, buông một câu đầy ẩn ý.

Thích Dao giả điếc, mím môi, đợi Dụ Gia Thụ đánh xong bài thì mới đi bốc quân mới.

Cô có chút không tập trung, không dám ngẩng đầu nhìn anh, cũng chẳng để ý xem quân bài anh vừa đánh ra là gì, chỉ nhìn qua loa một cái rồi vươn tay định lấy bài.

“Khụ khụ.”

Yến Thu cảm thấy hôm nay mình không nên tùy tiện nhận lời chơi mạt chược, cô hắng giọng hai cái, khoanh tay tựa ra sau ghế, giả vờ hỏi: “Đánh ra quân gì vậy? Tôi không nhìn rõ.”

Đại Bạch: “Sáu đồng mà?”

“Hửm?” Thích Dao rụt tay lại, nhìn lướt qua bài mình, cong mắt cười, “Sáu đồng à, tôi ù rồi.”

“Ôi trời ôi trời ôi trời, kháng thả pháo rồi!” Đại Bạch vui sướng vỗ tay hai cái, cười đến mức không khép miệng lại được, “Để tôi tính xem nào, kháng thả pháo hai phiên, vậy là tôi không cần trả tiền rồi. Ha ha, cậu cũng có hôm nay!”

Dụ Gia Thụ nâng mắt, liếc nhìn Thích Dao, hờ hững cười một tiếng, rũ mi khen cô: “Vận khí khá đó.”

Yến Thu khoanh tay nhìn hai người họ tương tác, hơi nhướng mày.

Bỏ nước rõ ràng quá đi chứ, cứ như là cậu ta nhìn lướt qua bài cô một cái liền đoán được cô chỉ thiếu duy nhất quân này vậy.

Trên bàn có một người dỗ dành chọc ghẹo một người chơi, một người lại cười tít mắt, Yến Thu chịu không nổi nữa. Vừa hay điện thoại cô reo lên, Chu Tất viết luận văn xong đi ra, cô vẫy tay gọi cậu đến thay mình.

Lại chơi thêm hai ván, vận may của Thích Dao tốt đến bất ngờ, xấp bài poker dùng để tính tiền đã dày cả một chồng. Đại Bạch tặc lưỡi hai tiếng, cảm thán: “Không tệ nha, Dao Muội, đây là dấu hiệu sắp gặp may mắn lớn đó.”

“Tất nhiên rồi! Mọi chuyện đều đã ngã ngũ cả rồi.” Chu Tất nín nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, lập tức tuôn ra như đậu vỡ bồ, “Dao Muội nhà chúng ta về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Đúng là tai bay vạ gió mà, trước đây suýt làm tôi tức chết luôn đó.”

Đại Bạch ngồi đối diện gật đầu, “Bà xã tôi cũng nói, chuyện này là cái gì thế không biết. Chúng tôi còn chưa tin được nữa là!”

Thật ra đối với chuyện không vui này, ở Thích Dao, ngay từ khoảnh khắc tìm được cách giải quyết, cô đã xem như gác lại. Người thân cận hiểu rõ tính cô, nên cũng không ai nhắc lại nữa.

Dù sao thì con người cũng không thể mãi sống trong những lời bình luận tiêu cực, cô chỉ muốn cố gắng bảo vệ quyền lợi mình đáng có, còn chuyện người khác chật vật hay sa cơ lỡ vận ra sao, cô không hứng thú.

Nhưng cậu ta lại dùng từ “chúng ta”.

Từ này có phạm vi quá rộng, ẩn chứa một ý nghĩa khó mà diễn tả được.

Giống như muốn nói với cô, luôn có người sẽ vô điều kiện tin tưởng cô.

Trái tim Thích Dao bất giác mềm nhũn, hàng mi khẽ run, theo bản năng ngẩng mắt, liếc nhìn người bên cạnh.

Người đàn ông gương mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi cao thẳng. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh chạm đối diện cô, tim cô bỗng lỡ mất một nhịp.

Không hề hay biết có cơn sóng ngầm đang cuộn trào, Chu Tất vẫn tiếp tục bày tỏ bất bình: “Sao lại có loại người như vậy chứ, bản thân ngoại tình rồi còn lôi người khác ra làm bia đỡ đạn, không nói một lời!”

“Cái tên Tiểu Lý Ngủ Không Tỉnh kia bị cư dân mạng chửi đến mức phải xin lỗi chị rồi, bảo là không có ý muốn bôi nhọ chị, ai mà tin chứ? Chị bị chửi suốt hai ngày liền, mãi đến khi tự thanh minh thì người ta mới nhảy ra nói, vậy trước đó cô ta trốn đâu rồi?”

Nhịp tim rối loạn chìm lẫn trong giọng nói ồn ào của Chu Tất.

Thích Dao khựng lại hai giây, hàng mi khẽ rung, mím môi dời mắt đi.

Chu Tất vẫn không nhận ra điều gì, “Nhưng may mà cuối cùng cũng làm rõ rồi. Hôm đó anh Gia Thụ bảo em đi lấy camera giám sát, em còn chưa kịp phản ứng lại nữa.”

“…Hả?”

“Chị còn chưa biết à?” Chu Tất phấn khích ra mặt, “Hôm đó em với anh ấy xuống dưới mua nước, em còn thắc mắc sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm người ta, đột nhiên còn hỏi em chị với Cố Hằng có thật sự từng yêu nhau không. Hóa ra là lúc đó đã nhận ra rồi!”

“…”

Thích Dao sững sờ, ngón tay nắm chặt mép quân bài.

Thật sự là anh nhận ra sao?

Rõ ràng anh không hề quan tâm đến giới giải trí, trước khi chuyện này xảy ra cũng không hề có liên quan gì đến Cố Hằng, tại sao lại nhạy bén như vậy?

…Còn nữa, tại sao anh lại hỏi cô có từng yêu Cố Hằng thật không?

“Chu Ngưu Ngưu.”

Dụ Gia Thụ không mặn không nhạt nâng mắt, lười biếng tựa ra sau, không cảm xúc gọi một tiếng.

“Hửm? Sao vậy?” Chu Tất thắc mắc.

Thằng nhóc này vẫn chưa nhận ra được cái gì.

Đại Bạch ở dưới bàn đá nhẹ vào chân cậu ta, giả vờ ho khan để che đậy, lấy tay che miệng, hạ giọng nhắc nhở: “Bớt nói mấy lời không nên nói đi.”

Chu Tất càng thêm khó hiểu, nhíu mày: “Có gì mà không nên nói chứ? Anh ấy còn trốn trong thư phòng lén xem livestream của Dao Muội nữa kìa! Biết Cố Hằng cũng đâu có gì lạ.”

Đại Bạch: “…”

Thích Dao: “…”

Bầu không khí trên bàn bỗng chốc im lặng. Một lúc sau, Dụ Gia Thụ chậm rãi ngước mắt, khóe môi nhếch lên, cười như không cười.

“Tốt lắm.”

“Cậu cũng giỏi ăn nói đấy.”

*

Ván mạt chược cuối cùng kết thúc với kết quả Chu Tất thua thảm hại.

Dụ Gia Thụ như có một bộ máy tính trong đầu, liên tục thắng với các bộ bài như Thanh Nhất Sắc, Long Thất Đối, ván nào cũng gom tiền đầy túi.

Động tác ra bài của anh cứ như nhắm vào mỗi Tiểu Mao Đầu mà hạ gục, thế nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên, lơ đễnh như chẳng hề quan tâm.

Chu Tất cũng không tiện hỏi, chỉ biết cúi đầu cam chịu số phận, sống không còn gì luyến tiếc, chẳng buồn lên tiếng.

Đại Bạch vì kịp thời tỉnh ngộ nên may mắn thoát kiếp thua sạch, thậm chí còn thắng được chút tiền.

Nỗi buồn niềm vui của con người vốn không thể đồng cảm, trong phòng khách lúc này vang lên tràn đầy tiếng cười hào sảng của Đại Bạch đếm tiền, xen lẫn tiếng giả khóc thê thảm của Chu Tất, huyên náo vô cùng.

Yến Thu xử lý xong công việc, đứng đợi người đến đón.

Cô đứng ở quầy bar, rót nước vào ly, nhìn Thích Dao ngồi nghiêng người trên ghế sô pha, dịu giọng an ủi Tiểu Mao Đầu tội nghiệp thua sạch cả q**n l*t, nghiêng đầu nhẹ giọng nói:

“Cô ấy rất tốt.”

Nào phải ghen tuông gì đâu, người ta từ đầu đến cuối căn bản chẳng hề coi cô là tình địch.

Dụ Gia Thụ nhận lấy ly nước, vòng ra phía sau, mở tủ lạnh lấy một chai soda, không nói gì, chỉ nhướng nhẹ mày, ý tứ là “Tôi biết.”

Yến Thu cảm thán một thoáng, “Tôi thích người chân thành.”

Không khó để nhận ra cô gái này thích cậu ta, lại thẳng thắn, không giở trò, vừa độc lập vừa tỉnh táo. Ở cái giới giải trí đầy thị phi này mà vẫn giữ mình được như thế, không dễ dàng gì.

“Được đấy.” Yến Thu đặt ly xuống, trêu chọc, “Mối này tớ duyệt rồi.”

“Cần cậu duyệt chắc?”

Dụ Gia Thụ lười biếng đóng cửa tủ lạnh, hừ nhẹ một tiếng, cầm chai soda đi về phía phòng khách.

Chu Tất mặt như đưa đám, “Bình thường em không tệ thế đâu… Sao chơi ván năm đồng mà lại thua đến bốn con số chứ? Tiền học bổng của em cứ thế bay luôn rồi.”

Thích Dao tâm tình phức tạp, không biết nói gì, đành vỗ vai cậu ta an ủi.

“Hay là tôi chuyển lại cho cậu nhé? Dù gì tôi cũng thắng được tiền mà.”

“Không cần.” Chu Tất nghiêm túc lắc đầu từ chối, “Đây là tiền chị thắng bằng thực lực, tiền đổi vận, không thể tùy tiện đưa ra ngoài. Em cam tâm tình nguyện chịu thua!”

Hai người tụm lại thì thầm bàn tán, từ chuyện này kéo sang chuyện khác, chủ đề bao gồm cả phim truyền hình, giới giải trí lẫn đời sống thường ngày, hoàn toàn không nhận ra có người đứng sau lưng.

Dụ Gia Thụ tiễn Yến Thu xong, cầm chai soda đứng cạnh ghế sô pha, cúi mắt nhìn bọn họ hồi lâu, còn cố tình khẽ hắng giọng, thế mà không ai để ý.

“Em biết em biết, bộ phim đó dở tệ!”

“Hả? Thật à?” Thích Dao kinh ngạc, “Nhưng diễn xuất của anh ta chắc cũng không tệ lắm chứ?”

“Cảm giác cũng tạm, ít nhất em xem không bị tuột mood. Anh ta còn đóng nam phụ trong phim của Diệp Thanh Mạn mà, ôi đúng rồi!” Chu Tất đột nhiên nhớ ra điều gì, “Hôm đó gặp chị trong thang máy, bên cạnh chị có phải là chị Thanh Mạn không?”

“Hôm đi mua nguyên liệu lẩu á hả? Đúng rồi, con chó đó cũng là của cô ấy.” Thích Dao chống cằm, cười khẽ, “Tôi còn cameo một vai trong phim của cô ấy nữa cơ.”

“Trời ơi! Thiệt hay giả, vậy là em lại được xem chị rồi…”

“Khụ.”

Dụ Gia Thụ lại khẽ hắng giọng, hơi nước trên chai thủy tinh đã tan, theo đầu ngón tay anh nhỏ xuống.

“Chị xem chưa? Tiểu Lý lại lên hot search vì bài xin lỗi chị trên Weibo kìa!”

“Chưa xem.” Thích Dao nói, “Cũng không muốn xem.”

“Đúng đó, đừng xem! Người này quá đáng thật đó, dựa vào việc mình là người bình thường có nhiều người ủng hộ mà cứ quậy hoài. Theo em thì nên phong sát Cố Hằng luôn!”

“Hắn đẹp trai lắm à? Em thấy bình thường mà, còn chẳng bằng anh em nữa! Thế mà lại được tâng bốc tận trời, mọi người toàn nói cái gì không vậy…”

Chu Tất vừa lẩm bẩm vừa mở tin nhắn theo tiếng thông báo trên điện thoại.

Khoảnh khắc nhìn vào khung chat, đồng tử cậu đột ngột co rút, hít sâu một hơi lạnh.

Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, hai từ cuối cùng quay mòng mòng trong đầu, âm cuối kéo dài mãi—

“…ánh mắt á.”

Đối diện chính là người mà cậu thấy còn đẹp hơn cả Cố Hằng, lời ít ý nhiều.

【Anh】chuyển khoản cho bạn – 10,000 tệ.

【S】: Vào phòng làm bài tập.

Số tiền này gấp ba bốn lần số cậu thua.

Chần chừ thêm một giây cũng là không tôn trọng 10,000 tệ!

“—Em đi viết luận văn đây.”

Chu Tất lập tức im lặng, dứt khoát đứng dậy, chưa kịp nói hết câu đã bước nhanh vào thư phòng.

Thích Dao nhìn bóng lưng vội vã, tay chân luống cuống lại có phần vui vẻ của cậu.

“…?”

Hơi bất ngờ.

Không phải viết xong rồi mới ra ngoài à?

Dụ Gia Thụ tắt màn hình, cất điện thoại đi, co chân ngồi xuống ghế sô pha, đưa chai soda cho cô.

Nước cam, lớp hơi nước trên chai thủy tinh đã được lau sạch bằng khăn giấy, ngay cả nắp cũng được vặn sẵn.

Thích Dao mím môi, ngón tay vô thức co lại hai cái, mới đưa tay nhận lấy.

“Chơi game không?” Dụ Gia Thụ hỏi, nhưng tay đã đưa tay cầm cho cô, “Phương Thiến lát nữa đến nấu cơm, ở lại nhé?”

Anh tự nhiên đến mức cứ như cô vốn đã là một phần trong ngôi nhà này.

Lời định từ chối vì muốn về nhà mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng nuốt lại.

Thích Dao nhận lấy tay cầm, “Được.”

Đổi sang một trò chơi khác, vẫn là chơi đôi. Đồ họa của băng game Switch rõ ràng hơn nhiều so với máy chơi game cũ, cô điều khiển Louis đi loanh quanh trong biệt thự ma ám, dùng máy hút bụi hút sạch lũ ma nhỏ, có chút tò mò.

“Yến Thu là luật sư à?”

Dụ Gia Thụ đã chơi qua một lần, giờ chỉ nhàn nhã đi theo sau cô, giả vờ không biết manh mối ở đâu, “ừ” một tiếng.

“Tốt nghiệp Thạc sĩ Luật xong thì về nước, vào ngay công ty luật hàng đầu.”

“Thật tốt.”

Thích Dao nghiêm túc tìm chìa khóa vượt ải trong hành lang, nhìn thấy Dụ Gia Thụ cứ vòng quanh một cây cột, bèn chạy đến đi vòng cùng anh.

“Tôi từng nhận một kịch bản có liên quan đến lĩnh vực này, cảm giác làm luật sư rất ngầu luôn.”

“Chắc cũng bình thường thôi, cô ấy hình như thường xuyên đi công tác, thức đêm chuẩn bị hồ sơ nữa.”

Dụ Gia Thụ tựa lưng ra sau, không mấy bận tâm nhìn chằm chằm màn hình, bỗng bật cười.

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

Thích Dao “hả?” một tiếng, mở to mắt, “Tôi tưởng chỗ này có manh mối.”

Nhân vật Louis mặc áo xanh dừng trước cây cột, bất động, thoạt nhìn ngốc ngốc.

Sợ anh không hiểu, cô còn dùng tay minh họa, giải thích: “Chính là kiểu phải có hai người cùng kích hoạt một tình huống đặc biệt nào đó thì cơ quan mới khởi động được ấy.”

Mấy trò chơi trên thị trường cô đều chơi qua, làm sao anh không biết chứ.

Dụ Gia Thụ cong môi cười lớn hơn, cảm thấy cô gái này đúng là hơi ngốc thật.

“Được rồi, vậy cậu cứ tiếp tục xoay đi.” Anh lười biếng kéo dài âm cuối, “Xoay thêm ba vòng nữa, tôi đi lấy chìa khóa kho báu về cho công chúa điện hạ.”

Thích Dao mím môi bất động.

Trong game, Louis đội mũ xanh đâm sầm vào cây cột, ngã bệt xuống đất, rồi lại từ từ đứng lên, như thể đang do dự, sau đó chậm rãi xoay vòng vòng, liên tục vấp té.

Đúng ba vòng.

Khi cô vòng qua cây cột, nhân vật còn lại cầm theo đèn pin, bước qua hành lang tối om, trên tay nắm chặt chiếc chìa khóa đồng sáng rực, chuẩn xác dừng ngay trước mặt cô.

Giống như bạch mã hoàng tử, như dũng sĩ diệt rồng, như vị cứu tinh của cô.

“Còn cần gì nữa không, công chúa điện hạ?”

Dụ Gia Thụ mang theo ý cười nhàn nhạt, ghé sát tai cô, trầm giọng nói.

“Kỵ sĩ của nàng luôn sẵn sàng chờ lệnh.”

Bình Luận (0)
Comment