“Đ* má đ* má đ* má đ* má đ* má!!!”
“Cái thể loại công chúa với kỵ sĩ gì đây hả!!! Ngọt chết tớ rồi!!!”
Trong video call, Diệp Thanh Mạn lấy hai tay che mặt, ngón trỏ và ngón giữa hơi tách ra, vẻ mặt nhộn nhạo, tai đỏ bừng, kích động đến mức liên tục buông ra một tràng chửi thề.
“Người đàn ông này có đi học qua khóa đào tạo nào không vậy?! Sao chơi game thôi mà cũng nói chuyện kiểu đó chứ! Cứu mạng!!!”
Bị cô ấy nói đến mức mặt đỏ tai hồng, Thích Dao đặt bút xuống, che tai lại: “Rồi rồi, cậu đừng nói nữa, vào chuyện chính đi.”
Diệp Thanh Mạn còn phát cuồng thêm một lúc, vừa hét vừa xoay vòng vòng trước camera, mãi sau mới bình tĩnh lại, tỏ vẻ khó hiểu:
“Bọn mình còn có chuyện chính hả? Chẳng lẽ chuyện tình cảm của cậu không phải việc quan trọng nhất sao?”
Thích Dao: “……”
“Là chuyện chọn kịch bản ấy!”
“À à, đúng rồi.” Diệp Thanh Mạn hoàn hồn, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô một lúc, chậc hai tiếng, cộng với lắc đầu khiến Thích Dao nổi da gà, mới từ từ suy nghĩ:
“Cậu đang lăn tăn giữa cái gì ấy nhỉ? Bộ chính kịch của Trương Thừa Minh với… ai ấy nhỉ, cái bộ phim chiếu mạng của ai đó đúng không?”
Thích Dao cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nét bút đen đánh dấu dày đặc, “ừ” một tiếng: “Biên kịch và đạo diễn đều là người mới, hơn nữa là đàn em khóa dưới của cậu, cách viết… rất có linh khí.”
Thật ra, cô vốn không nên do dự.
Từ nền tảng trực tuyến bước lên màn ảnh truyền hình, tiến đến con đường lên sóng đài quốc gia, bất cứ diễn viên nào xuất thân từ phim chiếu mạng cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là cột mốc quan trọng để đánh dấu sự nghiệp.
“Cậu biết ý kiến của tớ rồi đó.” Diệp Thanh Mạn ngừng hít “cp”, bắt đầu bóc hạt dưa.
“Kịch bản hay rất khó gặp, tớ chưa xem kịch bản cậu đang có, nhưng chắc chắn không thể hay hơn của Trương Thừa Minh được.”
“Nếu điều kiện hai bên tương đương, tất nhiên nên chọn con đường an toàn hơn. Hơn nữa, đạo diễn Trương vẫn đang đợi cậu, cậu không thể làm mất mặt ông ấy được, đúng không?”
“Tớ biết, nhưng mà…”
Thích Dao ngập ngừng một lát, nhìn vào những dấu gạch chân và ghi chú trên kịch bản, im lặng hồi lâu, thở dài: “Để tớ suy nghĩ thêm đã.”
Cô thực sự rất thích câu chuyện này.
Hơn nữa, đạo diễn còn nhờ người quen giới thiệu, chỉ đưa kịch bản duy nhất cho cô.
Thích Dao đã bảo Lật Tử điều tra thử, ekip của đoàn phim này có thể nói là đơn sơ đến mức thảm hại, gần như có cảm giác nếu cô không nhận vai, cả đoàn sẽ đến bờ vực tan rã. Nếu thật như vậy, thì quả thực là uổng phí một kịch bản hay.
Thôi kệ đi.
Thích Dao thở hắt ra, quyết định tạm thời trì hoãn quyết định.
“À đúng rồi, kết quả của Phong Hành rốt cuộc bao giờ mới có vậy? Giờ đã cuối tháng rồi còn gì.”
“Không biết nữa.” Thích Dao dừng hai giây, lắc đầu: “Tớ không hỏi cậu ấy.”
Diệp Thanh Mạn cau mày: “Cảm giác chuyện này có thể ảnh hưởng đến vòng xét duyệt lý lịch của cậu đấy. Họ nghiêm khắc lắm, đến cả chút tin đồn vớ vẩn cũng không được có.”
Thích Dao im lặng một lát, nhún vai, cong khóe môi: “Cái này không phải do tớ có thể kiểm soát. Hơn nữa, có cô Triệu Mẫn cùng nhiều nhân vật lớn như vậy ở đó, vốn dĩ cũng chưa chắc đến lượt tớ.”
Diệp Thanh Mạn nhìn cô một lát, không vạch trần vẻ thoải mái giả tạo của cô, tiện miệng nói vài câu, mà Thích Dao cũng lơ đễnh nghe, chưa đến năm phút sau, cuộc gọi đã kết thúc.
Thích Dao gục xuống bàn, đờ đẫn nhìn vật trang trí trên mặt bàn.
Quả cầu pha lê mua ở Disney, trong suốt lấp lánh, tòa lâu đài màu xanh hồng mộng mơ phủ đầy tuyết, những mảnh vàng nhỏ lấp lánh ánh sáng, công chúa và hoàng tử đứng trước cửa, nụ cười rạng rỡ.
“Kỵ sĩ của nàng luôn sẵn sàng chờ lệnh.”
……
Thích Dao vội đứng dậy, lắc lắc đầu, gạt câu nói cứ vang vọng bên tai ra khỏi tâm trí. Cô mím môi suy tư một lúc rồi mở Weibo, lướt qua những bài đăng liên quan đến hợp đồng đại diện mới của Phong Hành.
Không chỉ Diệp Thanh Mạn lo lắng về chuyện này, mà một số cư dân mạng cũng rất chắc chắn về kết quả.
【Nguồn tin nội bộ: QY đã vào vòng phỏng vấn cuối cùng của Phong Hành, còn được đặc cách vào thẳng luôn.】
【Năng lực của cô ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc quá. Lần này ồn ào lớn như vậy, Phong Hành chắc chắn không thể chọn cô ấy được.】
【Chuyện tình cảm thì còn đỡ, quan trọng là vụ làm kẻ thứ ba kia kìa. Dù đã đính chính rồi, nhưng giờ nhắc đến cô ấy, ai mà không nghĩ ngay đến mấy từ khóa đó chứ? Nhãn hàng sao có thể chọn một nghệ sĩ dính đầy tin đồn như vậy làm gương mặt đại diện cho sản phẩm chủ lực?】
【Mấy người phân tích nghiêm túc ghê… Cứ như thể nếu không có vụ này thì cô ta chắc chắn lấy được hợp đồng vậy. Một bên là tiểu hoa đán thị phi bủa vây, một bên là tiểu hoa thế hệ 85 vừa lập kỷ lục rating, có fandom vững chắc. Nếu là các người, các người chọn ai?】
Thích Dao lướt được hai trang thì thoát ra, ngửa đầu uống một hơi cạn cốc nước.
Thời điểm không thích hợp, con người không thích hợp, có lẽ khiến toàn bộ sự chuẩn bị ban đầu của cô đổ sông đổ bể.
Nhưng biết làm sao đây? Hiện thực là thế mà.
Thích Dao không nghĩ thêm nữa, thả tóc vào phòng tắm.
Hơi nước nóng bốc lên, phủ một lớp sương mờ trên gương. Cô tắt vòi sen, thoa tinh dầu dưỡng lên mái tóc đen mềm mại, sấy đến khi còn hơi ẩm.
Tắm xong, Thích Dao ngồi trên sofa phòng khách, bật lại bộ phim lần trước đang xem dở, vừa bôi kem dưỡng thể vừa tiếp tục theo dõi.
Tiếng thoại phim xen lẫn những âm thanh “chi chi” kỳ lạ, lúc ngắt quãng, lúc kéo dài.
Ban đầu, cô nghĩ đó là hiệu ứng âm thanh của phim. Nhưng sau khi nghe một lúc, cô cảm thấy không đúng lắm—tiếng động đứt quãng, lại còn vang lên ngay bên tai. Cô cầm điều khiển, ấn nút tạm dừng.
Âm thanh đó cũng ngừng lại một giây, lập tức tiếp tục vang lên.
Thích Dao giật bắn mình, nắm chặt điện thoại, cẩn thận lần theo hướng phát ra âm thanh.
Một bước lại một bước, từ phòng khách đến cửa bếp, tiếng động càng lúc càng lớn, giống như tiếng kêu của một con vật nhỏ.
Thích Dao nổi hết da gà, không dám đi vào, đứng ở cửa bếp quan sát, cũng không bật đèn, sợ rút dây động rừng, chỉ có thể nương theo ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại, dè dặt nhìn quanh. Cuối cùng cô cũng phát hiện ra điều bất thường dưới kệ bếp.
Nhỏ nhỏ, đuôi rất dài, có lông, móng vuốt trắng trắng…
Chuột!!!
Thích Dao sợ tới mức hét lên một tiếng, hoảng loạn nhảy dựng lên, vai vô tình đụng vào công tắc đèn bếp, cả căn phòng bừng sáng.
Sinh vật kia như bị dọa sợ, ré lên to hơn, trong nháy mắt lao vụt qua chân cô với tốc độ nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh!
Thích Dao sợ đến nỗi không dám cử động, cả người nổi hết gai ốc, mồ hôi lạnh túa ra. Cô dán sát vào tường, hít thở từng chút một, run rẩy giơ điện thoại lên.
【1】: Cứu mạng!!!
Gửi tin nhắn xong, cô siết chặt điện thoại, hoảng hốt nhìn quanh, không biết con chuột đã chạy đi đâu. Không còn thấy nó nữa.
Cô ép mình đứng dựa vào tường thêm một phút, cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho ổn định hơn, cuối cùng mới hơi bình tĩnh lại. Khi mở điện thoại lên xem, cô mới nhận ra đã gần một giờ sáng.
Thích Dao chần chừ một lát, định vào khung chat thu hồi tin nhắn, vừa mở ra, cô đã thấy đối phương trả lời.
Gần như ngay lập tức.
【S】: ?
Hai giây sau.
【S】: Mở cửa.
Tay nắm cửa chậm rãi hạ xuống, lõi khóa tinh xảo xoay nhẹ, cánh cửa chống trộm màu đen hé mở, lộ ra một khuôn mặt mộc mạc thanh tú.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, lướt qua cô từ trên xuống dưới. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hàng chân mày mới giãn ra đôi chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có chuột.” Thích Dao vẫn còn sợ hãi, chỉ tay vào trong nhà, hoàn toàn không dám tiến lên, lùi lại một bước nhường đường cho anh.
“Ở đâu?” Dụ Gia Thụ hỏi.
“Vừa nãy trong bếp. Lúc tôi phát hiện ra nó, vô tình hét lên, nó liền phóng vọt qua chân tôi, hình như chạy về phía thư phòng rồi.”
Dụ Gia Thụ đi quanh bếp một vòng, tiện tay xách cây chổi và đồ hốt rác. Thích Dao gắt gao theo phía sau anh, vừa bám theo vừa nói liên tục.
Thật sự rất sợ, đến cả giọng cũng hơi run. Dụ Gia Thụ không trêu cô, chỉ ừ một tiếng rồi bảo cô đứng ngoài chờ. Anh đi quanh thư phòng một vòng, không thấy gì cả.
“Cậu chắc chắn nó ở đây?”
“Tôi chỉ đứng ngoài nhìn vào, chỉ thấy nó chạy vào hành lang, còn vào phòng nào thì không rõ.” Thích Dao bám sát theo anh, nếu không phải sợ quá lố, có khi cô đã nhảy lên lưng anh rồi.
Cô thực sự rất sợ.
Hồi nhỏ sống trong viện phúc lợi, điều kiện không tốt, cứ đến đêm khuya, góc tối ẩm ướt lại xuất hiện lũ chuột béo núc ních, lông lá bóng nhẫy. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn ám ảnh.
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, hàng mi đen khẽ rủ xuống, lắng tai nghe một lúc rồi sải bước vào căn phòng đầu tiên bên trái.
Sợ con chuột đột nhiên lao ra từ đâu đó, Thích Dao chỉ còn cách dán sát theo anh.
Đây là phòng của cô, rộng rãi, ánh đèn dịu nhẹ. Giường lớn tông xanh trắng, chăn gối sạch sẽ, mềm mại. Bên ban công có một cánh cửa thông sang phòng bên cạnh, được cải tạo thành phòng thay đồ.
Một không gian đầy hơi thở sinh hoạt.
Trên bàn có mấy quyển sách, tủ đầu giường đặt một cây nến thơm, tấm thảm lông trắng trải dưới chân giường. Cửa kính ban công đóng chặt, ngăn cơn gió đêm, rèm voan mỏng che khuất một nửa ánh sáng ngoài trời.
Thích Dao đang nơm nớp theo sau anh thì đột nhiên ánh mắt lướt qua một thứ không ổn lắm.
Cô hơi nín thở, mắc kẹt giữa hai cảm xúc—sợ hãi và xấu hổ. Do dự hai giây, cô vẫn quyết định thật cẩn thận bước khỏi bóng lưng anh, lặng lẽ tiến đến bên giường—
Cố gắng hết sức không gây tiếng động, nhanh tay nhét mấy món đồ lót đặt trên đầu giường vào trong chăn.
Vừa mới nhón tay nhặt lên, ngay cạnh giường đột nhiên vang lên một tiếng “chít” quen thuộc!
“……!”
Toàn thân cô cứng đờ.
Không biết có phải ảo giác không, cô có cảm giác lông chuột vừa lướt qua mắt cá chân mình. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Không kịp suy nghĩ, cô lập tức quơ đại thứ gần nhất, siết chặt hai tay, rồi nhảy lên!
Tứ chi cô như một con bạch tuộc, bám chặt lấy thứ gì đó không rõ, mắt nhắm tịt, mặt nhăn như quả mơ khô. Nhưng cô vẫn còn tâm trí để tự nhủ: May mà kìm lại được, không hét lên, không thì mất mặt chết mất.
Sau đó, chưa đến hai giây, thứ mà cô đang bám vào… động đậy.
“……”
Sau một loạt tiếng sột soạt, thứ này lại đứng yên.
Bầu không khí lặng thinh đến mức đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Thích Dao nín thở, run rẩy đưa tay lên, khẽ chạm vào thứ kia.
Ừm, ấm nóng, mang theo nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim và mạch đập qua lớp da.
Hai chân cô bỗng nhũn ra, suýt nữa trượt xuống. May mà Dụ Gia Thụ kịp thời đưa tay đỡ lấy khoeo chân cô, giữ vững thân thể.
Không khí trầm mặc.
Thậm chí con vật nhỏ kia cũng nhận ra bầu không khí bất thường, lập tức im bặt vì hoảng sợ.
Cảm giác mềm mại áp lên tấm lưng rắn chắc, đôi cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ anh.
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, cúi mắt nhìn xuống, thấy những ngón tay cô khẽ run, thăm dò trên người anh một cách cẩn thận.
“Còn không xuống?” Anh hỏi.
Cánh tay cô khựng lại, đầu ngón tay run rẩy hai cái, không nhịn được mà siết chặt hơn, có thể tưởng tượng ra gương mặt cô đỏ bừng xấu hổ đến tận mang tai.
Dụ Gia Thụ khẽ nhếch môi, lười biếng kéo dài giọng: “Lần sau muốn tôi cõng để bắt chuột lang, phải trả thêm tiền đó nha.”
“……”
Thích Dao im lặng hai giây, mở to mắt, chậm rãi trượt xuống khỏi lưng anh.
Anh cao hơn cô cả một cái đầu. Nếu anh không khom lưng, mà cô cũng không có khả năng bật nhảy kinh người vì sợ hãi, thì rất khó để trượt thẳng xuống đất được.
Hơn nữa, ngón chân cô co lại, không biết từ lúc nào dép đã bị hất văng mất, đành giẫm lên giường, miễn cưỡng ngang tầm mắt với anh.
Mái tóc đen thoang thoảng hương thơm lướt qua bên tai, cơ thể mềm mại của cô lướt nhẹ qua lưng cùng bờ vai anh, để lại một cảm giác rất lạ.
Thích Dao đứng trên giường, vạt áo ngủ màu trắng kem theo chuyển động mà hơi vén lên, sau đó từ từ hạ xuống, trước khi che phủ hoàn toàn, để lộ một đoạn eo thon trắng mịn.
Đường cong eo uyển chuyển, làn da trắng nõn mịn màng, phập phồng nhẹ theo nhịp thở. Mơ hồ có thể thấy hai hõm eo nhàn nhạt, nhỏ nhắn đến mức tưởng như có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.
Cảm giác mềm mại như bột nhào vẫn còn lưu lại trên lưng anh.
Hô hấp của Dụ Gia Thụ ngừng lại một giây, yết hầu trên cổ khẽ trượt lên xuống.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ ở góc tỏa ra ánh sáng mờ ấm áp.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng vải vóc cọ nhẹ vào nhau, những hơi thở đan xen kéo dài, bầu không khí bỗng trở nên ám muội.
Sự mập mờ khiến người ta nóng bừng cả tai.
Thích Dao vội rút tay khỏi vai anh, lúng túng chuyển đề tài: “Chuột lang là gì? Nó không phải chuột à?”
Dụ Gia Thụ nghe vậy, ánh mắt hơi nâng lên, nhìn cô chằm chằm một lúc, đồng tử đen sâu thẳm, không rõ đang nghĩ gì. Mãi sau, anh mới chậm rãi nói:
“Hửm?”
“Vừa nãy cậu nói cái gì?”
Thích Dao: “……”
Hóa ra anh cũng không nghe cô nói à.
Cô mím môi, chỉ vào thứ trong ki hốt rác: “Chuột lang hả?”
Dụ Gia Thụ thoáng dừng lại hai giây, “ừ” một tiếng, cúi xuống, lấy điện thoại gọi cho ban quản lý tòa nhà: “Có vẻ là chuột cảnh nhà ai nuôi.”
Không hiểu sao, Thích Dao cảm thấy giọng anh hơi khàn, chắc là cô nghe nhầm.
Cô ghé mắt qua khe hở nhìn thử—một con chuột lang trắng muốt, trông khá đáng yêu, hoàn toàn vô hại.
Có lẽ lúc chiều Lật Tử ra ngoài đổ rác quên đóng cửa kỹ, thế là nó len lén chui vào. Mãi đến khi đêm xuống yên tĩnh, nó mới bị phát hiện.
Dụ Gia Thụ nghiêng đầu, không nhìn cô nữa. Những ngón tay thon dài nắm lấy điện thoại, báo tình hình một cách ngắn gọn. Phía ban quản lý bảo sẽ lên lấy trong vòng hai mươi phút.
Thích Dao vẫn đứng trên giường, nhân lúc anh gọi điện liền cúi xuống, nhanh tay nhét vạt áo ngủ vào trong chăn, còn cẩn thận vuốt lại góc chăn cho ngay ngắn.
“Lần sau cứ gọi thẳng cho tôi.” Dụ Gia Thụ cúp máy, nâng mắt nhìn cô.
“Nhỡ tôi không thấy tin nhắn thì sao?”
“Không thấy thì thôi.”
Thích Dao ngồi xuống mép giường, giọng nhẹ bẫng, giống như đang an ủi anh:
“Đáng ra giờ này phải đi ngủ rồi, là tôi không nên làm phiền cậu.”
Cô vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, ngoan ngoãn ngồi trên giường, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đôi mắt hoa đào long lanh, giọng nói cũng mềm mại, vang lên khe khẽ trong căn phòng.
“Nhưng lúc đó tôi sợ quá, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, theo bản năng liền nhắn tin cho cậu.”
“Theo bản năng.”
Dụ Gia Thụ nghiền ngẫm mấy chữ này, hơi thở chợt nghẹn lại.
Cô có biết những lời này nghe ám muội đến mức nào không?
Cứ như thể anh là số liên lạc khẩn cấp duy nhất trong lòng cô, là người mà cô có thể đọc thuộc số điện thoại không chút do dự, là người đầu tiên cô muốn lao vào ôm khi sợ hãi, như một đứa trẻ vấp ngã lau nước mắt đứng dậy, liền vươn tay về phía anh.
Anh nhìn vào mắt cô, tim cũng bất giác mềm đi.
Có lẽ vì chờ mãi không nghe thấy anh đáp, Thích Dao hơi nghi hoặc ngẩng đầu.
Chiếc cổ trắng nõn cùng làn da trên xương quai xanh dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt tỏa ra một thứ ánh sáng trong suốt như ngọc thượng hạng, ấm áp mà xinh đẹp.
Dụ Gia Thụ không nói gì, đồng tử đen láy, nhìn cô chăm chú một lúc lâu.
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng cô vội vã giấu đi thứ đồ vừa rồi.
Lớp ren trắng muốt mỏng manh, dưới ánh đèn ngủ mơ hồ, toát lên một vẻ thuần khiết lại ám muội.
Cảm giác mềm mại đó dường như vẫn còn vương lại trên da.
Dụ Gia Thụ kiềm chế dời mắt, ngửa đầu ra sau, đường nét cằm siết chặt sắc bén, buông một hơi thở nặng nề.
Yết hầu lăn lên lăn xuống.
Anh nhìn ánh sáng che lói trên trần nhà, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ:
Mẹ nó.
Ngoan chết đi được.
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Gia Thụ: Ngoan chết đi được.
Thích Dao: (vô tư, thò đầu ra) Dép của tôi đâu rồi?