Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 37

Đêm đã khuya, ngay cả tiếng còi xe cũng rơi vào khoảng lặng nghỉ ngơi ngắn ngủi, vậy mà Thích Dao cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Không hiểu sao, cô cứ thấy nóng.

Chắc là do chăn dày quá, mai phải đổi sang cái khác, cô nghĩ thầm.

Lại thêm nửa tiếng không ngủ nổi, Thích Dao dứt khoát ngồi dậy, đi đến quầy bar rót một cốc nước ừng ực uống hết, cổ họng vẫn khô khốc.

Mở điện thoại ra, bấm vào khung chat có ảnh đại diện màu đen, nhìn thấy dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ “Mở cửa”, lập tức thoát ra ngay.

Lật qua lật lại không biết làm phiền ai, cuối cùng chỉ đành nhắn tin cho Diệp Thanh Mạn.

【1】: Cậu ấy thuộc kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn nhỉ?
【1】: Cõng tớ mà không tốn chút sức nào.
【1】: Giống như có thể nhấc bổng tớ lên bằng một tay luôn ấy.
【1】: Làm sao bây giờ, tớ không ngủ được.
【1】: Tớ vẫn còn nhớ rõ cảm giác cơ lưng của cậu ấy chuyển động.
【1】: Rộng rãi, ấm áp, tràn đầy sức mạnh.
【1】: Phải làm sao đây, phải làm sao đây, đầu mình toàn nghĩ đến chuyện này!
【1】: [Ảnh Sa Bối Ninh hít oxy.jpg]

Sáng hôm sau, Diệp Thanh Mạn vừa thức dậy để trang điểm: “?”

“Biết thì biết là cậu chỉ vô tình được anh ta cõng một lúc, không biết lại tưởng hai người làm chuyện gì đó rồi.”

Nửa tiếng sau, Diệp Thanh Mạn nhận được tin nhắn phản hồi.

【1】: …Cậu làm sao biết được.
【1】: Tớ mơ thấy rồi.

Diệp Thanh Mạn: 【???】

【Thích Dao, cậu tiêu rồi!!!!!!】

Hai giây sau: 【Mơ thấy gì? Mau kể cho tớ nghe đi?!】

Không thèm để ý đến hàng dài dấu chấm hỏi phía bên kia, Thích Dao lập tức úp điện thoại xuống giường, lật người chôn mặt vào gối.

Trước mắt tối sầm, trong đầu lại hiện lên giấc mơ mơ hồ kia.

Vất vả lắm mới ngủ được, vậy mà lại mơ một giấc mộng xuân.

Vẫn là chiếc giường này, vẫn là bộ quần áo ngủ này, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả bên tai cô, bàn tay men theo lớp váy ngủ màu trắng sữa mà lần lên, tấm đệm mềm mại bị va chạm đến mức lún xuống từng đợt.

Thích Dao giật mình bật dậy, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, đầu óc hỗn loạn.

Chắc chắn là do tối qua trước khi cậu ấy đến, cô đã xem một bộ phim có vài cảnh giới hạn.

Ừm, nhất định là vậy rồi.

Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Thích Dao thay đồ ra khỏi nhà, vừa hay gặp Chu Tất đang bước ra.

“Chào buổi sáng, Dao Muội.” Chu Tất ấn nút thang máy, ngáp dài một cái.

“Chào buổi sáng.”

Thích Dao kín đáo liếc nhìn ra sau lưng cậu ta, thấy không có ai mới thản nhiên hỏi: “Hôm nay cậu có tiết à?”

“Không.” Chu Tất trông như chưa tỉnh ngủ, lờ đờ nói: “Không biết anh em bị sao nữa, tối qua đang chơi game giữa chừng lại bỏ ra ngoài, để mình bị đồng đội chửi banh xác.”

“Em nghĩ chắc chắn là có chuyện! Anh ấy ra ngoài hẹn hò rồi!” Lúc về tuy trông vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng em cảm giác tâm trạng tốt lắm, di chuyển trong game cũng mang theo vui vẻ, thậm chí còn không phàn nàn khi gánh em thắng nữa. Sáng nay lại còn dậy sớm đi tắm!”

“Trời lạnh như vậy mà tắm nước lạnh!” Cậu ta lắc đầu không tin nổi, “Em sợ sau này anh ấy dẫn người về nhà ngủ, thế nên quyết định tránh đi, về ký túc xá ở tạm hai ngày.”

Thích Dao: “…”

“?”

Chu Tất hoàn toàn không ý thức có gì bất thường, lại ngáp một cái, mơ màng hỏi: “Chị thì sao? Hôm nay có đi thu âm không?”

“Không.” Thích Dao lắc đầu, “Tôi có hẹn.”

Chu Tất “ồ” một tiếng, hai giây sau, con ngươi đột nhiên chấn động mạnh, đôi mắt nheo nheo lập tức mở to, kín đáo quan sát cô qua gương trong thang máy.

Không phải cái kiểu xinh đẹp tùy ý thường ngày, mà rõ ràng là đã ăn diện rất kỹ!

Một cảm giác nguy hiểm lập tức lan tràn trong lòng.

Khi cửa thang máy mở ra, Chu Tất đi cùng cô ra ngoài, đến cổng khu chung cư mới tạm biệt nhau. Vẫy tay xong, cậu ta giả vờ bước đi, chưa được mấy bước đã lập tức lủi ngay sau cột điện để quan sát.

—— Rồi trơ mắt nhìn Thích Dao đi vào quán cà phê đối diện.

“Toang rồi toang rồi toang rồi!!”

Chu Tất hoảng loạn gửi hàng chục tin nhắn thoại, tin nào cũng kéo dài tận sáu mươi giây, như muốn phá vỡ giới hạn của phần mềm.

Dụ Gia Thụ đang dán mắt vào báo cáo dự án, liếc nhìn điện thoại, lười biếng mở tin nhắn, nghe ba giây đầu tiên của đoạn ghi âm thứ nhất rồi hờ hững khép mắt, giơ ngón tay dài tắt tin nhắn, tiếp tục làm việc.

Chu Tất vẫn không bỏ cuộc, gọi điện thoại trực tiếp, đúng kiểu rối quá nên vớ đại một người tâm sự:

“Anh!! Nữ thần của em đi hẹn hò rồi!! Anh ơi!! Em phải làm sao đây!!! Mau cứu em với!!”

Dụ Gia Thụ dừng lại một giây, cây bút trong tay xoay một vòng về phía trước, rồi lại xoay một vòng ngược lại, mí mắt lạnh nhạt nâng lên:

“Hửm?”

*

Quán cà phê.

Ánh đèn tường màu cam ấm áp tỏa ra những vệt sáng mờ ảo, nền nhạc du dương, nhẹ nhàng.

Quán không phải kiểu tiệm cà phê nhanh rộng rãi, mà nép mình trong con phố nhỏ, dài và hẹp, gần như không có khách.

Những chậu cây xanh tốt cùng bức tường gạch thấp mang phong cách cổ điển chia tách từng bàn tròn cùng ghế ngồi, tạo thành không gian riêng tư. Ở cuối hành lang có một chỗ ngồi tựa vào ba mặt tường, kín đáo, yên tĩnh.

Thích Dao quấn mình trong chiếc áo khoác bước vào, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, nhìn thấy người đang ngồi sâu bên trong, ăn mặc kín mít.

Người đàn ông thấy cô đến, hơi mấp máy môi, ngón tay có phần lúng túng ra hiệu: “Hay là tìm một nhà hàng có phòng riêng đi? Sẽ tiện hơn…”

“Có gì nói ngay tại đây đi.” Thích Dao ngồi xuống, ngắt lời hắn ta, “Tôi còn có việc.”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại mang vẻ xa cách.

Cố Hằng im lặng một lúc, sau đó tháo khẩu trang xuống: “Anh đến để xin lỗi em, Dao Muội.”

Thích Dao không trả lời, gọi một ly Americano đá để xua tan bọng mắt do thức khuya. Đặt xong đồ uống, cô mới ngước lên nhìn hắn.

Gương mặt Cố Hằng trông tiều tụy hẳn, chỉ vài ngày mà đã sụt cân thấy rõ, cằm lún phún râu, cả người chẳng còn chút sinh khí. Giọng khàn khàn, hắn chậm rãi nói:

“Chuyện này thực sự là anh sai, anh không giải quyết tốt vấn đề tình cảm của mình, khiến em phải chịu ảnh hưởng.”

“Anh đã tham lam sự nổi tiếng của CP trên mạng, không làm rõ ngay từ đầu, thậm chí còn không đủ dũng khí đối mặt với những gì xảy ra sau đó, mới khiến em gặp rắc rối.”

“Anh không hề muốn kéo em vào chuyện này, không phải anh cố ý… mà là do anh quá yếu đuối.”

Thích Dao cứ thế ngồi nghe, im lặng không nói gì.

Cuối cùng, cô không tỏ thái độ gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh, thản nhiên, như thể bản thân không phải là người vô tình bị cuốn vào rắc rối này.

“Nếu anh thực sự muốn xin lỗi, vậy thì không cần phải đến tận cửa nhà tôi vào lúc này, còn không báo trước, không cho tôi quyền từ chối.”

Cố Hằng cứng đờ.

Thích Dao khoanh tay, nhìn hắn một lát rồi thở ra một hơi thật nhẹ.

“Anh muốn gì, nói thẳng đi.”

Cố Hằng im lặng hồi lâu, môi mấp máy, có vẻ cực kỳ khó xử, mãi mới lí nhí nói: “Anh không muốn gì cả… Chỉ là, anh sắp giải nghệ rồi. Anh muốn nhờ em một chuyện…”

“Em còn chưa chuẩn bị tinh thần có anh rể đâu!!” Chu Tất đi đi lại lại trước cổng khu chung cư, miệng lảm nhảm không ngừng.

“Cảm giác của em bây giờ kỳ lạ lắm, vừa mừng lại vừa phản đối… Lỡ đâu chị ấy gặp phải kiểu đàn ông hai mặt thì sao?!”

Dụ Gia Thụ hơi nheo mắt, một tay day nhẹ sau cổ, giọng lơ đãng hỏi: “Sao cậu biết cô ấy đi hẹn hò?”

“Anh nghĩ em không nhận ra à? Hôm nay chị ấy ăn mặc đẹp lắm! Bình thường gặp tụi mình toàn mặc áo với quần đơn giản, tuy cũng xinh nhưng không có cảm giác chăm chút. Còn hôm nay…”

“Hôm nay chị ấy đeo dây chuyền với hoa tai kìa! Đeo trang sức luôn á! Trang điểm cũng cực kỳ đẹp, cực kỳ xinh, a a a a a.”

Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, khẽ nâng cằm, không nói gì, nhấc chân bước vào quán cà phê có biển hiệu đơn giản.

“Ấy, anh! Anh định làm gì?!” Chu Tất hoảng hốt, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, “Không phải anh định theo dõi chứ? Đừng mà đừng mà! Anh chịu khó nghe em than thở là em đã cảm kích lắm rồi, không đáng đâu! Lỡ đâu thực sự ảnh hưởng đến tình yêu của chị em thì sao…”

“Mua ly cà phê thôi.” Dụ Gia Thụ đẩy cửa bước vào, đáp một câu như thế.

Giọng bình thản, chẳng hề có chút cảm xúc gì.

Nhưng trông anh cứ như đi bắt gian vậy.

Chu Tất chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, bao nghi vấn bị nén xuống, chần chừ một lúc rồi cắn răng quyết định đi theo.

“Đợi em! Em đi cùng!”

Quán cà phê này khá đặc biệt, nằm trong một con hẻm nhỏ, hẹp và sâu, không có bảng hiệu lớn.

Chu Tất đi sát sau Dụ Gia Thụ, lẩm bẩm: “Anh, thế này có phải không hay không?”

Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, gọi hai ly cà phê: “Vậy thì rút cái đầu đang thò vào kia lại đi.”

“……” Chu Tất đứng thẳng người, mắt vẫn dán chặt vào trong, “Em chỉ là… tò mò thôi mà.”

Cà phê còn chưa pha xong, bên trong đã có người bước ra.

Người bước ra trước là một người đàn ông cao ráo, dáng người thẳng tắp, đội mũ, đeo khẩu trang, vành mũ hơi trễ xuống che đi khuôn mặt, nhưng từ từng cử động nhỏ có thể cảm nhận được tâm trạng anh ta không mấy tốt.

Chu Tất âm thầm dõi theo bóng lưng người đó xa dần, cầm trên tay ly đồ uống trong chiếc cốc giấy màu nâu: “Là anh ta à? Nhìn quen dữ vậy…”

“Sao nhìn có vẻ không vui thế?”

Tên đàn ông chết tiệt này, hẹn hò với nữ thần của tôi mà còn không vui?!

Chu Tất bực bội, hào khí hớp một ngụm lớn, lập tức bị bỏng miệng, mặt méo xệch: “Gì thế này, sao lại là sữa nóng?”

Dụ Gia Thụ không nói gì, tựa người vào quầy, vẻ mặt lạnh nhạt, liếc qua cậu một cái đầy hờ hững, như thể đang ngầm nói: Uống thì uống, không uống thì thôi.

Được rồi, giờ thì lại càng giống đi bắt gian hơn rồi.

Vai của anh là người vợ chính thất phẫn nộ.

Ý nghĩ đó bất chợt xuất hiện trong đầu, Chu Tất húng hắng ho hai tiếng, chột dạ im lặng, cúi đầu uống sữa, tự nhủ không hóng hớt nữa.

Khoảng mười phút sau, Thích Dao từ trong quán bước ra.

Cô hơi cúi đầu, đeo khẩu trang, đôi hàng mi đen nhánh khẽ run, dường như không để ý đến họ.

Dụ Gia Thụ vốn chẳng mấy khi chú ý đến ăn mặc của người khác, nhưng hôm nay cũng nhận ra—cô thực sự rất đẹp.

Là một vẻ đẹp không hề kiềm chế.

Chiếc váy dài ngang gối, phần tà hơi rộng, phần trên ôm sát, làm nổi bật vòng eo thon gọn. Đôi chân dài thẳng tắp, trên xương quai xanh là một sợi dây chuyền ngọc trai, sợi dây mảnh mai khiến cô trông càng thêm dịu dàng, tinh tế.

Dáng vẻ đi trên phố mà cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Thích Dao cứ thế bước ra ngoài, gần đến cửa thì bị một chàng trai ngồi bàn bên cạnh giơ tay chặn lại, có vẻ hơi lúng túng, hai vành tai đỏ bừng, ấp úng xin WeChat.

Dụ Gia Thụ vẫn tựa người vào đó, mắt híp lại, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn gỗ.

Nhìn thấy cô lắc đầu lịch sự từ chối, vừa ra khỏi cửa thì người đàn ông khi nãy đã rời đi lại quay trở lại, đứng chặn ngay lối ra nói chuyện với cô.

Cửa kính tối màu, sạch sẽ, trong suốt, có thể nhìn thấy rõ hai người đứng dưới mái hiên.

“Là thế này, Dao Muội.”

Thích Dao cũng không ngờ Cố Hằng vẫn chưa đi, hoặc có lẽ là đi rồi lại quay lại.

“Sao vậy?”

Họ đứng dưới mái hiên.

“Dù chuyện này khiến chúng ta căng thẳng, nhưng anh vẫn muốn nói…”

Cố Hằng mím môi.

“Năm ngoái, khi anh nói muốn ở lại đoàn phim đón Tết cùng em, đó là thật lòng.”

Hắn ta cúi đầu nhìn xuống mặt đất, sau đó lại ngước lên nhìn cô: “Những lời anh từng nói với em, đều là thật lòng. Bao gồm cả trong các cuộc phỏng vấn, hay khi được hỏi về gu bạn gái trong các buổi gặp mặt.”

“Việc ghép cặp trên mạng ban đầu không phải là do Cừu Lãng đề xuất, mà là anh.”

“Anh biết bắt cá hai tay là sai, nhưng lúc đó anh đã từng nói chia tay một lần, chỉ là chưa dứt khoát, nên anh không kể với em.”

Thích Dao không có biểu cảm gì, im lặng đứng đó lắng nghe, đôi mắt hoa đào không chút gợn sóng.

Cửa kính phía sau bật mở, phát ra tiếng động, kèm theo cơn gió nhẹ lướt qua. Thích Dao bước lên một bước, nhường đường cho người phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cô thoáng ngửi thấy một mùi hương rất nhạt—gỗ tùng pha chút bạc hà mát lạnh.

Người trưởng thành khi bày tỏ thiện cảm luôn rất đĩnh đạc, chừa cho mình một đường lui. Cố Hằng nói anh ta thích cô, nhưng cũng chỉ là một câu “Những lời anh từng nói đều là thật.”

“Vậy nên… anh muốn hỏi,” Cố Hằng ngừng rất lâu, mới thấp giọng hỏi: “Nếu lúc đó anh độc thân, liệu chúng ta có thể có khả năng không?”

Không khí lặng đi hai giây.

Thích Dao khựng lại, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.

“Thích Dao.”

Giọng trầm thấp, kéo nhẹ âm cuối, mang theo chút lãnh đạm, có phần thiếu kiên nhẫn.

Dụ Gia Thụ đứng ngay phía sau cô, chiếc hoodie đen khiến bờ vai rộng trông càng thêm rắn rỏi, dáng người cao lớn, đứng ngược sáng, đổ xuống một vùng bóng mờ, kéo dài đến tận chân cô.

Đôi mắt sắc sảo hơi nheo lại, anh khẽ ngả đầu ra sau, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người phía sau cô, giọng trầm khàn không gợn cảm xúc.

“Lại đây.”

Tác giả có lời muốn nói:

Gia Thụ: Thằng đàn ông ngoại tình kia, sớm muộn gì cũng phải trùm bao tải mà đánh cho một trận.

Bình Luận (0)
Comment