Ánh mắt nhìn nhau thật lâu, vừa sững sờ vừa bối rối, sự yên tĩnh lặng lẽ lan tràn trong không khí.
Một lúc sau, hàng mi của Thích Dao khẽ rung, cô nghiêng đầu, hạ giọng nói với Cố Hằng vài câu. Chốc lát sau, cô quay lại, đứng trước mặt anh, đôi mày dài hơi chau lại, có chút khó hiểu.
“Sao cậu lại ở đây?”
Tôi còn muốn hỏi cậu câu đó đây.
Dụ Gia Thụ nhấc mi mắt, nhìn người nọ từ từ rời đi, lại cụp mắt xuống, vẻ mặt vừa lười biếng vừa lạnh nhạt: “Đi mua cà phê với Chu Tất.”
Cậu nhóc tóc húi cua đang uống sữa bò: “?”
“Ừm ừm, đúng vậy.” Chu Tất ho khan hai tiếng, đôi mắt mở to như chuông đồng, sững lại hai giây rồi gật đầu liên tục, “Em bị sợ giao tiếp xã hội, chưa từng đến đây, không dám tự gọi món.”
“……”
Thật vậy sao?
Không phải cậu chính là kiểu người dù có ngã sõng soài giữa chốn đông người cũng sẽ giả vờ như đang biểu diễn hay sao?
Thích Dao do dự một lát, ồ một tiếng: “Trẻ con uống ít cà phê thôi. Sữa bò nóng cũng ngon mà.”
Chu Tất: “……”
Thôi xong, phu xướng phụ tùy.
“Em hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười một. Hai người cũng chỉ hơn em ba, bốn tuổi thôi, có cần nghiêm khắc vậy không?” Cậu bất lực, lòng bàn tay túa mồ hôi, miết nhẹ mép quần, dè dặt dò hỏi.
“Cái kia, Dao Muội, cuộc hẹn hôm nay của chị xong chưa?”
Thích Dao hé môi, không biết sao lại thoáng nhìn Dụ Gia Thụ một cái: “Có lẽ vẫn chưa.”
Ý là còn có cái nữa sao?
Chiếc xe buýt hai màu xanh trắng lướt qua đầu con hẻm, phát ra tiếng động cơ trầm thấp cùng tiếng còi nhẹ. Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu, nhướng mày lạnh giọng, nói với người bên cạnh: “Xe về trường của cậu đến rồi kìa.”
Lắng nghe kỹ sẽ phát hiện, giọng điệu anh có chút khó chịu.
Chu Tất còn chưa kịp thở ra đã phải nín lại, “Xe này một tiếng mới có một chuyến, em đi trước đây!”
Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Dụ Gia Thụ, trên mặt viết: “Anh giúp em hỏi đi!! Cầu xin anh đó!!”
Dụ Gia Thụ lười nhác, lạnh nhạt liếc cậu một cái, ý là: “Lo mà đi đi.”
Thích Dao vẫy tay chào tạm biệt. Hai người đứng dưới mái hiên, nhìn cậu nhóc vắt chân lên cổ chạy, còn chưa kịp đến nơi đã điên cuồng vẫy tay với tài xế để gây chú ý.
May mà vẫn kịp, trước khi lên xe, cậu còn đứng trên bậc thang vẫy tay với họ từ xa, ôm cốc sữa nóng, cẩn thận bước vào trong.
Không ai lên tiếng, không khí yên lặng một lúc lâu. Một lát sau, Thích Dao nghiêng đầu nhìn anh: “Trưa nay cậu có rảnh không?”
Dụ Gia Thụ nhìn cô, ngắn gọn sáng tỏ: “Làm sao?”
Thần sắc nhạt nhẽo, không mấy nhiệt tình, hoàn toàn có thái độ kiểu “Cậu nói đi rồi tôi quyết định có rảnh hay không”.
“Chẳng phải lần trước tôi nói mời cậu ăn cơm sao?” Thích Dao nhẹ giọng, “Lúc sáng định hỏi cậu, nhưng đột nhiên có chút việc nên quên mất.”
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn cô, không nói chuyện.
Thích Dao do dự một lát, lại tiếp tục: “Nếu cậu không rảnh cũng không sao, lần sau tôi sẽ hẹn trước…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, giống như đang rất thất vọng.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lát, ngón trỏ móc lấy chìa khóa xe lắc lư, cắt ngang lời cô: “Vậy tức là, vì muốn hẹn tôi nên cậu mới mặc chiếc váy này?”
“Hả?” Thích Dao há miệng th* d*c, nhất thời không phản ứng kịp.
Hôm nay phòng thu âm sửa chữa, cũng không có lịch trình gì. Nghĩ đến việc vẫn còn nợ anh một bữa ăn, sáng dậy sớm không có việc gì làm, cô liền trang điểm tỉ mỉ, định lát nữa nhắn tin cho anh. Nhưng còn chưa kịp hỏi, Cố Hằng đã gọi điện nói đang đứng trước cổng khu chung cư, muốn gặp cô để nói chuyện.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn chiếc váy mình đang mặc.
Đây là chiếc váy gần đây cô thích nhất, Diệp Thanh Mạn cũng nói nó rất hợp với cô, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Thích Dao ừ một tiếng, giọng điệu có chút lo lắng: “Đúng vậy. Sao thế?”
Dụ Gia Thụ híp mắt nhìn cô vài giây: “Thật không?”
Thích Dao: “……”
Cô nhíu mày, khó hiểu: “Lừa cậu làm gì.”
Mặt mày hơi sắc lạnh của Dụ Gia Thụ giãn ra, khẽ ngẩng cằm, lười biếng nói: “Vậy thì cậu nói lại cả câu đi.”
“……”
Thích Dao thật sự muốn hỏi một câu “Nói cái gì?”, nhìn dáng vẻ của anh, cô có linh cảm nếu hỏi, anh sẽ quay đầu bỏ đi ngay. Đành phải lặng lẽ tua lại cuộc đối thoại trong đầu.
“Tôi định hẹn cậu đi ăn.” Thích Dao nhấp môi, giọng điệu có chút ngượng ngùng, nhỏ hẳn lại, “Chiếc váy này… cũng là vì cậu mà mặc.”
Câu nói vừa dứt, như thể một câu thần chú phá vỡ lớp băng bị phong ấn bấy lâu.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lát, tâm trạng dường như vui vẻ hơn nhiều, cằm hơi thu lại, bật cười, giọng nói lười biếng:
“Có rảnh.”
“Hôm nay cậu rất đẹp.”
Có rảnh thì có rảnh, tự nhiên lại khen cô làm gì chứ.
Thích Dao cảm thấy mặt mình nóng ran, chậm rãi bước theo anh xuống bãi đỗ xe. Thành thạo mở cửa ngồi vào ghế phụ, động tác mượt mà nước chảy mây trôi, không kịp nghĩ ngợi nhiều.
“Cái này là Chu Tất mua à?”
Cô nhìn thấy bên cạnh có một chiếc chăn nhỏ gấp gọn màu xanh trắng, lông xù mềm mại, hoàn toàn không hợp với nội thất xe màu đen trầm.
Dụ Gia Thụ đang mở định vị theo địa chỉ nhà hàng cô gửi, liếc mắt nhìn qua.
“Không thể là tôi mua sao?”
“Cậu mua cái này làm gì?” Thích Dao nghi hoặc.
Dụ Gia Thụ đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, tay phải xoay nhẹ vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng điệu hờ hững:
“Để đắp cho người ngủ trên xe.”
Thích Dao “ồ” một tiếng, không nói gì thêm.
Màu sắc này làm cô liên tưởng đến nhân vật Sanrio mà mình yêu thích nhất. Không hiểu sao, một cảm giác hụt hẫng nhẹ nhàng lan ra từ đáy lòng.
… Anh ấy quen thuộc như vậy sao?
Còn mua chăn cho người khác nữa à?
Cô nhìn chằm chằm vào lớp lông mềm mại một lúc lâu. Đến khi xe bon bon chạy trên con đường lớn, Thích Dao mới giả vờ lơ đãng hỏi:
“Có thường có người ngủ ở chỗ này không?”
Giọng cô rất nhẹ, mà cửa sổ xe của Dụ Gia Thụ chưa đóng kín, để lại một khe hở nhỏ. Gió lùa vào khe hở, anh nghe không rõ, liền đưa tay đóng cửa, hỏi lại: “Cái gì?”
Thích Dao hơi khựng lại, bỗng mất hết dũng khí lặp lại câu hỏi.
Có những chuyện, nếu bỏ lỡ thời điểm thích hợp, sẽ không còn muốn nói ra nữa.
Cô mím môi, buột miệng bịa đại một lý do, tiện thể “bán đứng” cậu nhóc tóc húi cua.
“Chu Tất nói cậu thường đưa người về nhà vào buổi tối.”
“Đúng vậy.” Dụ Gia Thụ đáp bâng quơ, giống như không để tâm.
Đèn xanh chớp nháy rồi chuyển sang đỏ, xe chậm rãi dừng lại.
Tim Thích Dao đập lỡ một nhịp.
Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe anh chậm rãi nói thêm:
“Không phải tôi vẫn thường đưa cậu về sao?”
Giọng anh rất thấp, rơi nhẹ vào không khí, âm cuối kéo dài, thờ ơ đến mức như chẳng hề để tâm, lại khiến người ta không kiềm chế được mà rung động.
“……”
“Ồ.”
Thích Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn tay hạ kính. Gió thu dịu dàng lùa vào, thổi tung vài lọn tóc, cuốn đi chút hơi nóng trong lòng.
Dụ Gia Thụ cũng hạ kính xe xuống, tay trái lười nhác đặt lên cửa sổ, ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mép cửa. Đột nhiên như thể phản ứng chậm một nhịp, anh nhớ lại câu hỏi lúc nãy của cô.
“Thích Dao.”
Anh nghiêng đầu, gọi tên cô. Từng chữ một, âm cuối hơi kéo dài, giọng điệu như đang nghiền ngẫm qua đầu lưỡi.
“Hửm?”
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, giọng điệu mang theo ý cười:
“Không phải cậu đang nghĩ tôi mua cái chăn này cho người khác đấy chứ?”
Thích Dao hơi sững lại: “Hả?”
“Nói thẳng quá thì cậu ngại, nói vòng vo thì cậu lại không hiểu.” Dụ Gia Thụ cong môi, bật cười.
“Cậu nói tôi phải làm sao bây giờ?”
Tim đập thình thịch.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, phủ lên gò má anh một lớp viền sáng mỏng manh. Đôi mắt sắc lạnh ngày thường được ánh nắng làm dịu đi, mang theo sự lười biếng lẫn chút ý cười nhàn nhạt.
Giọng nói cũng nhẹ bẫng.
“Người từng ngủ trên xe này, chỉ có mình cậu.”
“Tôi mua cho cậu đấy.”
–
Thích Dao chọn một nhà hàng nằm ven đường vành đai hai.
Thành phố C tọa lạc trên vùng đồng bằng, khu công nghệ cao đang mở rộng về phía nam. Trung tâm thành phố dù sầm uất nhưng có những khu vực vẫn giữ nét cũ kỹ quen thuộc.
Những tòa nhà dân cư thấp bé, gạch xanh phủ bụi thời gian. Hai bên đường rợp bóng cây ngô đồng cùng bạch quả, lá đung đưa theo gió, tạo thành những mảng bóng râm lay động trên những cửa tiệm nhỏ mang đậm hơi thở đời thường.
“Nghĩ là cậu cũng ăn qua không ít nhà hàng rồi, không muốn chọn nơi quá sang trọng hay mang tính công việc, nên tôi đưa cậu đến đây.”
Lối vào quán ẩn mình giữa những tiệm nhỏ san sát, bên tường leo đầy cây thường xuân rậm rạp. Thích Dao đi trước, vén tấm rèm vải xanh đậm lên, hơi nghiêng đầu nói với anh.
Đại ẩn ẩn vu thị. (*)
(*) Ý chỉ sự thanh tĩnh giữa chốn phồn hoa đô thị.
Nhà hàng gia đình này nằm ngay trung tâm thành phố, mang một vẻ bình yên thư thái.
Bước vào là một khoảng sân nhỏ. Trong góc có hai luống rau được phân chia ngay ngắn, hành lá cùng mấy loại rau xanh không rõ tên mọc tươi tốt.
Một con mèo trắng nằm ườn trên nền đất phơi nắng, vẻ mặt an nhàn thỏa mãn. Ngay cả khi có người bước vào, nó cũng chẳng buồn mở mắt nhìn.
Thậm chí ở đây còn có một cái giếng. Những viên gạch xám trắng xếp tròn, khiến người ta liên tưởng đến cảnh phim cũ—ngày hè rực nắng, nước giếng mát lạnh, dưa hấu ướp lạnh.
“Tiếc là bây giờ là mùa thu, nếu không cậu đã có thể ăn dưa hấu ướp giếng rồi.” Thích Dao dường như đọc được suy nghĩ của anh, khóe mắt cong lên, nhẹ nhàng bước qua bậc đá, vượt qua ngưỡng cửa gỗ, vẫy tay gọi anh vào.
Đôi mắt cô ánh lên nét cười, lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng sinh động.
“Cậu hay đến đây à?”
Dụ Gia Thụ ngồi xuống, thấy cô thành thạo rút thực đơn từ quầy bên cạnh, tiện miệng gọi món với nhà bếp. Bên trong ẩn ẩn vang lên tiếng đáp lại.
“Cậu còn nhớ tôi từng kể với cậu về bạn cùng bàn của tôi không?” Thích Dao đưa thực đơn cho anh.
“Cậu gọi theo ý thích đi.”
Dụ Gia Thụ cúi mắt lướt qua thực đơn, ngón tay thon dài giữ nhẹ một góc giấy mộc mạc, sau đó đặt lại trên bàn, đẩy về phía cô. Anh hơi nheo mắt, suy nghĩ một lúc:
“Cô gái thích sơn móng tay à?”
Thích Dao ngạc nhiên, “Cậu nhớ dai thật đó! Tôi chỉ nhắc qua một, hai lần thôi mà?”
Dụ Gia Thụ dừng một chút, tựa hồ cười một tiếng, lười biếng nhướng mày:
“Tôi cũng muốn quên lắm chứ. Nhưng tờ giấy cậu đưa cho tôi hồi đó, ướt đến mức có thể vắt ra nước luôn.”
“……”
Đây là đang mỉa mai cô khóc lóc dữ dội đây mà!
Thích Dao cạn lời, không buồn đáp lại. Cô gạch vài món rồi đưa đến quầy gọi món.
“Nhà hàng này là của cậu ấy đấy.”
“Không mở tiệm nail à?”
“Có mở, nhưng đóng cửa rồi.” Sợ người khác nghe thấy, Thích Dao ghé sát lại, hạ giọng thì thầm: “Tại vì tay nghề quá kém, chỉ biết sơn màu trơn, khách hàng chê bai dữ lắm…”
Làn da cô rất trắng, lông mi dài, đen nhánh, chớp chớp theo từng động tác.
Thích Dao còn đang say sưa kể chuyện, Dụ Gia Thụ tựa lưng vào ghế, thoải mái ngồi nghe. Nhưng thực ra, một câu anh cũng không nghe vào.
Cuối cùng anh lười biếng “ồ” một tiếng, thuận miệng hỏi:
“Vậy sau này cậu định đi làm ở đâu?”
“……?”
Người này có bị gì không vậy!.
Cô kể lể cả một câu chuyện dài về trận chiến 800 hiệp giữa Dương Nhu và khách thuê nhà, vậy mà anh lại chỉ quan tâm chuyện tiệm nail đóng cửa thì cô đi làm ở đâu sao?!
Thích Dao thu người về, ngồi thẳng lưng, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.
“Ai lại nói xấu tôi đó!”
Chưa thấy người đã nghe tiếng. Một cô gái buộc tạp dề, tay cầm bó rau từ cửa bước vào, vừa nhặt rau vừa bắn liên thanh.
“Nếu có ai dám nhắc đến quá khứ đen tối không muốn nhớ của tôi, tôi sẽ đuổi ra khỏi quán ngay đó!”
“Tôi chỉ kể với một mình cậu ấy thôi.” Thích Dao lập tức thanh minh, “Tại trước đây tôi cũng từng nhắc với cậu ấy về cậu mà.”
“Ai vậy, để tôi xem—”
Dương Nhu giương mắt, ánh mắt chạm đến người ngồi bên cạnh cô.
Động tác nhanh nhẹn thoăn thoắt của cô ấy bỗng khựng lại một nhịp.
“Đậu má!”
Hai giây sau, cô buột miệng chửi thề, sơ ý dùng lực quá mạnh, bó rau non tươi bị bóp đến rách cả lá. Cô nàng trợn tròn mắt, nhìn hai người bọn họ đầy kinh ngạc, ánh mắt lướt qua lướt lại mấy vòng.
“Bạn trai cậu?!”
“Không ph…”
Còn chưa kịp nói xong, Dương Nhu đã “cộp cộp cộp” chạy đến trước mặt, vòng qua hai người dạo một vòng, ánh mắt đánh giá lướt qua cực nhanh, gật đầu tán thưởng.
“Mắt nhìn đàn ông khá đấy, Dao Muội. Ít ra cũng trông ưa nhìn hơn cái tên Hằng gì kia.”
Thích Dao: “……”
Cái này phải nói sao đây.
Chữ “không phải” mắc kẹt trong cổ họng, cô nghiêng đầu nhìn Dụ Gia Thụ.
Người kia vẫn cứ ngồi đó, vẻ mặt ung dung, chẳng chút phản ứng. Anh thậm chí còn nhẹ nhàng nhướng một bên mày, bình thản đón nhận, mặt không đổi sắc mà thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Thích Dao: “……”
“?”
Dương Nhu cười không ngừng, thuận thế trêu chọc thêm vài câu, siết lại dây tạp dề rồi xoay người vào bếp, bảo hai người họ cứ chờ, hôm nay cô sẽ đích thân nấu một bữa thật ngon.
“Cô ấy nấu ăn rất ngon.” Thích Dao nói, “Đừng nhìn quán có vẻ bình thường thế này, chứ bình thường khách đặt bàn qua điện thoại kín hết đấy.”
Dụ Gia Thụ “ừm”, giọng điệu lười biếng: “Biết rồi. Nhờ phúc của cậu nên tôi mới được ăn, đúng không?”
Giọng điệu nhẹ tênh, bay bổng trong không khí, rõ ràng có chút chọc ghẹo.
Thích Dao hôm nay bị anh trêu quá nhiều lần, không nhịn nổi nữa, bĩu môi đáp lại:
“Đúng! Nên cậu phải cảm ơn tôi đi.”
Giọng cô nhẹ nhàng, phát âm dứt khoát, lạnh nhạt xen lẫn chút bướng bỉnh, cực kỳ sống động.
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, ngón tay dài khẽ gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, bất giác bật cười:
“Cũng ghê ha.”
Cô gái nhỏ này lớn gan rồi.
Biết cãi lại anh rồi.
“Cảm ơn cậu.” Dụ Gia Thụ nói.
Mặc dù là lời cảm ơn, nhưng giọng anh lười nhác, kéo dài âm cuối, nhả chữ hời hợt, mang theo ý cười, nghe có chút qua loa.
Một con mèo trắng nhỏ nhảy qua bậc cửa, bước đi ung dung, lười biếng mà tao nhã. Nó loanh quanh dưới chân bàn của hai người. Thích Dao đưa tay v**t v* nó, rút một thanh snack cho mèo, ngồi xổm xuống mở ra đút cho nó ăn.
“Cậu phải nói, cảm ơn chị Dao Dao chứ.”
Cô nói rành mạch rõ ràng, rất có khí phách.
Cái này đúng là hơi được đà lấn tới rồi.
Chờ một lúc vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Thích Dao nghiêng người, nhìn sang thì thấy Dụ Gia Thụ đang tựa khuỷu tay lên tay vịn ghế, lưng lười nhác dựa vào thành ghế, nghiêng đầu, như cười như không nhìn cô.
“……”
Thích Dao bỗng dưng tỉnh táo hẳn.
Chết tiệt! Cô vừa nói cái quái gì thế này?!
Cô vừa bắt Dụ Gia Thụ gọi mình là “chị”!!!
Chưa nói đến chuyện cô nhỏ tuổi hơn anh, chỉ riêng cái giọng điệu ra lệnh này thôi cũng đã không hợp với vị đại thiếu gia này rồi. Anh ấy sẽ không nhân cơ hội này mà tính toán với cô đấy chứ?!
A a a a a phải làm sao đây!
Thích Dao nhanh chóng dời mắt, tập trung nhìn vào chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy móng vuốt màu hồng của nó, cố tìm cách lấp l**m: “Nghe thấy không, Tiểu Bạch? Em phải gọi một tiếng ‘Cảm ơn chị Dao Dao’ chứ.”
Cô vừa nói vừa lặng lẽ đứng dậy, chăm chăm nhìn xuống đất, không dám ngước lên nhìn anh, cũng không để ý đến khoảng cách phía trên.
“Tôi đang nói chuyện với nó…”
Mắt thấy đầu cô sắp đụng vào mép bàn.
— Một bàn tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, chìa ra đỡ lấy, chính xác kịp thời ngăn cách giữa mép bàn sắc nhọn và trán cô.
Bàn tay của Dụ Gia Thụ đặt l*n đ*nh đầu cô, giọng điệu tùy ý, không nhanh không chậm vang lên bên tai: “Cẩn thận một chút.”
Thích Dao khựng lại.
Chỗ anh chạm vào, từ đỉnh đầu lan xuống sau gáy, giống như có dòng điện nhẹ chạy qua, tê tê ngưa ngứa.
Dụ Gia Thụ âm thanh trầm thấp, hơi thở phả nhẹ bên tai cô, kéo dài nhấn nhá từng chữ một:
“Chị Dao Dao.”