Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 39

“‘Trăm năm hạnh phúc’ tới đây!”

“Đây, nước ép lựu tươi, cố ý giữ nguyên hạt, đặt tên là ‘Sớm sinh quý tử’.”

“Còn món này, là món mới tôi vừa nghiên cứu, gà hầm với hà thủ ô, quyết định đặt tên là ‘Nắm tay người, bạc đầu giai lão’.”

Dương Nhu dọn lên món cuối cùng, ngồi xuống đối diện họ, hào hứng hỏi: “Thế nào? Ý tưởng này không tệ đúng không?”

Thích Dao nhìn một bàn toàn những món ăn có thể bê thẳng lên tiệc cưới chúc phúc đại cát đại lợi, lặng người một lúc lâu.

“Khách khác đến đây, cậu cũng làm vậy sao?”

“Làm gì cơ?” Dương Nhu hỏi lại.

“Như thế này.” Thích Dao giơ ngón trỏ, chỉ vào bàn ăn, đặc biệt là món gà hầm hà thủ ô, trầm mặc vài giây.

“Tự tiện đặt tên cho món mới.”

“Sao có thể chứ? Tôi chỉ làm vậy với hai người thôi.” Dương Nhu cười, đôi mắt cong cong, để lộ hàm răng trắng tinh, rạng rỡ vô cùng.

Ngay sau đó, như chợt nghĩ đến điều gì, cô ấy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Năm tốt nghiệp đó, tôi đã đi hỏi cô giáo dạy văn.”

Không khí vì cú chuyển đề tài đột ngột mà im lặng trong hai giây.

“Cô ấy nói, chưa từng bảo nói bài văn của tôi có linh khí.” Dương Nhu nhìn Thích Dao, nhẹ giọng hỏi: “Vậy là cậu nói thế, đúng không?”

Một chuyện cũ bao nhiêu năm rồi, vậy mà cô ấy vẫn nhớ, thậm chí còn đi xác minh. Thích Dao im lặng một lúc lâu, mím môi, gật đầu.

“Tôi biết mà.”

Dương Nhu dừng một lát, cúi đầu cười rộ lên: “Tôi ít khi nói ra, nhưng thực sự rất cảm ơn cậu.”

“Nếu không có cậu, có lẽ tôi đã không quyết tâm thi vào trường cấp ba tốt, cũng sẽ không vì viết nội dung quảng cáo hay mà giúp nhà hàng nổi tiếng. Giờ chắc tôi vẫn lông bông đâu đó, chẳng biết mình muốn gì.”

“Cảm ơn cậu đã động viên tôi tiến về phía trước, để tôi có thể gặp được đúng người, làm điều mình muốn.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Cô nhướng mày, mang theo ý cười. “Bữa này tôi bao, đừng cảm động quá.”

Ánh mắt cô lướt qua hai người bọn họ, ý vị thâm trường, rồi ôm chú mèo trắng nhỏ đi ra cửa, để lại một bàn đầy những món ăn mang ý nghĩa chúc phúc.

Bên trong rất yên tĩnh.

Trên cây đa ngoài sân, lũ chim ríu rít hót vang.

Dù bữa cơm đã qua được nửa, những lời nói đó vẫn văng vẳng bên tai Thích Dao.

Thật ra cô chẳng làm gì nhiều, chỉ là trong khả năng của mình, nói ra vài câu thật lòng. Nhưng chính những lời nói đó, vào những khoảnh khắc ai đó phải đưa ra lựa chọn, đã vô tình làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời họ.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, lại quan trọng.

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhận ra — cuộc đời cô, không phải cũng đã thay đổi vì một người sao?

Vì anh, cô mới có đủ niềm tin để thi vào trường cấp ba tốt.

Vì anh, cô mới nỗ lực gấp bội, muốn theo kịp bước chân anh.

Từ cấp ba, đại học, cho đến sự nghiệp diễn xuất.

Tất cả chỉ là con đường cô tự đặt ra để trở nên xuất sắc hơn.

Chỉ để có một ngày, có thể đến gần anh hơn một chút.

Dù chẳng thể giao nhau, chỉ cần gần hơn một chút là đủ.

Thích Dao chậm rãi ngẩng đầu.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, dáng ngồi thẳng, ung dung, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt sắc sảo. Đến cả cách cầm đũa cũng tao nhã.

Anh giống như một giấc mộng năm xưa, cô chưa từng dám hy vọng.

Bỗng nhiên.

Người bên cạnh khẽ động yết hầu, lười biếng cất giọng, kéo cô về thực tại.

“Nhìn tôi mười phút rồi đấy.”

Dụ Gia Thụ hơi nhướng mắt nhìn cô, đáy mắt mang theo ý cười, giọng điệu nhàn nhã, tùy ý.

Đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch, dường như nhìn thấu hết thảy cảm xúc của cô, vừa trêu chọc, vừa dỗ dành.

“Nhìn nữa là thu phí đấy.”

Thích Dao sững lại một lúc, cuối cùng cũng từ cơn mơ màng kéo về thực tại.

“…”

Cô quay đi, nhẹ hừ một tiếng.

Dụ Gia Thụ bật cười khẽ, cằm hơi ngước lên. Giống như nghĩ đến gì đó, anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nghiêng mặt nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc đến mức cứ như đang hỏi một vấn đề hệ trọng.

“Tôi đẹp trai hơn, hay cái gì mà Trương Hằng Lý Hằng đẹp trai hơn?”

“…”

Thích Dao lười chỉnh lại người ta tên là Cố Hằng, vì có chỉnh thì chắc anh cũng không thèm nhớ. Nhưng cô hơi ngạc nhiên.

“Anh ta quấn kín mít như thế, cậu chỉ đứng ngoài nhìn thoáng qua mà cũng nhận ra?”

Thấy Dụ Gia Thụ giương mi, vẻ mặt “Tôi có mù đâu”, Thích Dao im lặng một giây, bỗng dưng có chút chột dạ, thấp giọng giải thích.

“Tôi không định đi cùng anh ta. Chỉ là anh ta đột nhiên gọi điện, nói đang đứng trước khu chung cư, muốn gặp tôi một chút.”

Dụ Gia Thụ hờ hững ừ một tiếng, ý bảo “Nói tiếp đi.”

Anh dựa vào lưng ghế, dáng vẻ tùy tiện, lười biếng như một công tử nhà giàu không có việc gì làm.

Thích Dao: “…”

Đúng là chảnh hết phần thiên hạ.

“Anh ta xin lỗi tôi, nói chuyện này là lỗi của anh ta, đã trao đổi với bạn gái cũ và tự kiểm điểm rồi. Sau đó hỏi tôi có thể công khai tỏ thái độ, thể hiện là tôi đã tha thứ cho họ không.”

Dụ Gia Thụ nhướng mày: “Cậu đồng ý rồi?”

Thích Dao lắc đầu: “Tôi từ chối.”

Giọng điệu, nét mặt cô đều bình thản.

“Chuyện này vốn không liên quan gì đến tôi. Đây chỉ là một trò hề giữa ba người họ. Tôi không có tư cách thay ai tha thứ, người anh ta cần xin lỗi cũng không phải tôi.”

“Còn chuyện khiến tôi bị chửi rủa suốt bao ngày qua,” nói đến đây, cô dừng lại một chút, “tôi cũng không muốn tha thứ.”

Câu chữ dứt khoát, gãy gọn, hiếm hoi lộ ra chút giận dỗi trẻ con.

Dụ Gia Thụ nhìn cô vài giây, mỉm cười: “Tốt lắm.”

“Cậu muốn làm gì thì cứ làm.”

“Dù gì cậu cũng là công chúa điện hạ, chỉ cần xoay nhẹ một vòng quanh cây cột, đã có người dâng báu vật bằng hai tay.”

Thích Dao: “…”

Sao người này lại phiền phức thế chứ.

“Còn nữa?”

Dụ Gia Thụ đặt hờ ngón tay thon dài lên cằm, nhướng mày, nhắc lại chuyện cũ:

“Hắn đẹp trai hơn, hay tôi đẹp trai hơn?”

Lại vấn đề này nữa à?

Thích Dao há miệng, câu trả lời vốn không cần suy nghĩ đã đến đầu lưỡi, khi chạm phải ánh mắt anh, hai bên tai lại nóng lên, không nói nổi thành lời.

Một lúc sau, cô dời mắt đi, giọng nhỏ dần giống như đang tìm cách lấp l**m: “Người ta dù sao trước đây cũng là đỉnh lưu mà.”

Ý là rất đẹp trai đó.

Dụ Gia Thụ hừ một tiếng, hàng mi mỏng rũ xuống, cánh tay rời khỏi bàn, lười biếng tựa vào ghế, giọng điệu nhạt nhẽo: “Được thôi.”

“Tôi chỉ là một cậu nhóc béo con.”

“…”

Vừa nãy Dương Nhu hỏi cô, có phải anh chính là cái cậu nhóc mủm mỉm từng viết thư cho cô, đứng ở vị trí trung tâm trong tấm ảnh năm nào không. Khi đó anh không phản ứng gì, nên cô cứ tưởng anh không nghe thấy.

— Hóa ra là đợi ở đây để tính sổ!!!

“Tôi có lòng tốt chụp ảnh giúp cậu, vậy mà cậu lại nhận nhầm tôi thành tiểu mập mạp.”

Anh lười nhác lên tiếng, giọng điệu mang theo chút uể oải của kẻ bị tổn thương sâu sắc, trái tim đã nguội lạnh.

“Thôi vậy đi.”

Nói xong, Dụ Gia Thụ cầm điện thoại lên, lướt vài cái, rũ mắt đọc tin nhắn.

Nhưng thật ra, làm gì có dòng nào lọt vào mắt.

Một màn hình toàn tin nhắn công việc, cùng những lời mời kết bạn linh tinh, bị biểu tượng loa có dấu gạch chéo bên phải ngăn lại, trôi qua như mây khói.

Không gian lặng đi một lát.

Ngay khi Dụ Gia Thụ nghĩ mình trêu hơi quá, hầu kết khẽ động, chuẩn bị lên tiếng—

Một dấu chấm đỏ hiện lên trên thanh thông báo.

Avatar hình chó bông Cinamoroll bỗng nhiên nhảy lên đầu danh sách tin nhắn.

【1】:……

【1】:Cậu đẹp trai nhất.

Ngón tay Dụ Gia Thụ lơ lửng trên màn hình, khựng lại.

Giọng nói nhẹ nhàng của Thích Dao vang lên bên tai, có chút ngại ngùng, nhỏ xíu thì thầm.

“Cậu là người đẹp trai nhất.”

Tim bỗng dưng đập mạnh một nhịp.

Sau vài giây im lặng, trong không khí vang lên một tiếng cười khẽ, trầm thấp, kéo dài, dư âm tan vào tai cô.

Dụ Gia Thụ cong khóe môi, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi tai cô đỏ bừng.

Sau bữa cơm, cả hai ngồi trong sân phơi nắng trò chuyện, xem Dương Nhu hái rau một lát, rồi đứng dậy chuẩn bị về.

“Tôi phát hiện ra động vật nhỏ rất thích cậu.” Thích Dao nhìn con mèo trắng đang cuộn mình bên chân anh, cảm thán.

Hai cái móng bé xíu còn bấu lấy ống quần anh, kéo nhẹ, không muốn cho anh đi.

“Thế à?” Dụ Gia Thụ thuận miệng đáp lời, nâng mắt lên, đội mũ chống nắng lên đầu cô. “Tôi lái xe đến đây, cậu muốn đi cùng không?”

“Đi chung đi.” Vành nón rộng che khuất tầm nhìn, Thích Dao phải hơi ngẩng đầu mới thấy rõ mặt anh.

“Ăn no quá rồi, đi bộ một chút cho tiêu.”

“Được thôi.” Dụ Gia Thụ cười thanh, nhìn cô đội mũ, cúi đầu đeo khẩu trang, ánh nắng hắt lên nửa khuôn mặt cô, lười nhác mà mãn nguyện, còn hơn cả con mèo nhỏ khi tắm nắng.

Không kìm được, anh cong ngón tay, khẽ vén lọn tóc lòa xòa bên tai cô.

Đầu ngón tay lành lạnh, lướt qua vành tai như có như không.

Thích Dao bỗng nín thở, động tác đeo khẩu trang khựng lại.

Khoảnh khắc đó, phảng phất tất cả dây thần kinh cảm giác đều tập trung vào nơi bị chạm vào, hơi nóng vô hình lan tỏa, tựa hồ đang sôi trào thiêu đốt.

“Ăn còn ít hơn cả Tiểu Bạch đấy, chị Dao Dao.” Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, rút tay về, thản nhiên nói.

“…Cho cậu gọi một lần, không có nghĩa là được gọi mãi.” Thích Dao cúi đầu đeo khẩu trang, vẫy tay tạm biệt Dương Nhu, theo sau anh ra ngoài, nhỏ giọng lầm bầm.

“Thế gọi là gì?” Dụ Gia Thụ bước đi thong thả, nghiêng đầu nhìn cô.

“Gọi theo fans là Dao Muội, theo Chu Tất là nữ thần, hay theo cái gì Hằng kia, gọi là cô Thích?”

Thích Dao: “…”

Lại nữa, lại nữa rồi!

Người này định không chịu bỏ qua hả?!

“Sao cậu biết anh ta gọi tôi là cô Thích?” Cô nheo mắt, nhạy bén phát hiện manh mối. “Cậu xem livestream của tôi à?”

Dụ Gia Thụ: “…”

Anh dừng lại hai giây, tiếp tục đi về phía trước. “Đoán thôi.”

“Không thể nào!” Thích Dao bước nhanh đuổi theo anh. “Cậu chắc chắn đã xem! Chu Tất nói cậu trốn trong thư phòng lén xem livestream của tôi, có đúng không?”

Dụ Gia Thụ không lên tiếng, sải bước ngày càng nhanh.

“Có phải chuyện gì mất mặt đâu chứ, thừa nhận thì sao nào. Cậu còn tặng quà cho tôi, còn dùng những câu văn của fans để khen tôi nữa…”

Cứ như một cái đuôi nhỏ bám theo.

Bị cô đuổi riết không buông, Dụ Gia Thụ hiếm hoi cảm thấy cạn lời, cuối cùng dừng bước, xoay người, cúi đầu, đứng sát lại cô.

“Phải.”

Giọng anh trầm thấp, thẳng thắn thừa nhận.

Anh vừa nói xong, Thích Dao ngược lại im bặt, hơi thở phập phồng, há miệng mấy lần không nói được gì.

Dụ Gia Thụ nhướng mày, ánh mắt như đang hỏi: “Sao không nói tiếp đi?”

Thích Dao im lặng.

Dụ Gia Thụ bật cười, cúi mắt nhìn cô. “Vừa chạy vừa hỏi, không thấy mệt à?”

Thích Dao: “…”

Nhìn kìa! Cái dáng vẻ ưu việt này!

Chân dài thì giỏi lắm chắc.

“Ai kêu cậu đi nhanh thế.”

Cô lẩm bẩm trách móc, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vô tình quét mắt qua xung quanh, cách một con phố cũ kỹ và hàng rào bảo vệ, cô nhìn thấy bãi cỏ xanh mướt của sân vận động.

Thích Dao khựng lại.

Trung tâm thành phố chỉ lớn chừng này, đường phố giao nhau chằng chịt, lối nào cũng dẫn về La Mã. Bảo sao từ tiểu viện của Dương Nhu đi đến bãi đỗ xe gần nhất, thế mà lại ngang qua Nhất Trung.

Nhìn từ xa, khán đài đồ sộ, lá cờ đỏ năm sao tung bay trên cột. Dãy nhà dạy học vuông vắn trang nghiêm, in dòng khẩu hiệu và huy hiệu trường, cửa sổ sạch bong. Ánh mặt trời rọi xuống đường, dường như ngay cả làn gió lướt qua cũng tràn ngập sức sống.

Dụ Gia Thụ ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt cô.

“Muốn vào xem không?”

Anh hỏi.

Rất nhiều năm chưa từng quay lại nơi này.

Hai, ba năm sau khi tốt nghiệp, ai nấy vẫn còn háo hức tham gia họp lớp, trở về trường thăm thầy cô. Rồi sau đó, bị cuộc sống mài giũa, có dịp ngang qua cũng chỉ còn lại những lời cảm thán.

Thế giới của thiếu niên, chỉ có trắng hoặc đen, tràn đầy nhiệt huyết.

Nhưng sau này thì sao?

Thích Dao và Dụ Gia Thụ sóng vai bước đi trên con đường nhỏ ngoài trường, xuyên qua hàng rào, nhìn mấy học sinh túm tụm trò chuyện dưới bóng cây, suy nghĩ cứ thế bay xa.

Liệu có ai thật sự có thể trở thành phiên bản mà chính mình từng mong muốn nhất vào thời học sinh không?

Cô nghiêng đầu hỏi anh: “Lúc học cấp ba, cậu có từng nghĩ sau này mình sẽ trở thành người như thế nào không?”

“Không có.” Dụ Gia Thụ không hề suy nghĩ, trả lời rất dứt khoát.

“Thật à?” Thích Dao hơi bất ngờ. “Tại sao?”

“Tôi tưởng mấy học sinh giỏi xuất sắc như cậu đều sẽ có mục tiêu và kế hoạch cuộc đời rất rõ ràng.”

Dụ Gia Thụ tựa hồ bị cách diễn đạt của cô chọc cười, nhướng nhẹ một bên mày, có chút hứng thú. “Ví dụ?”

“Ví dụ như làm nhà khoa học chẳng hạn.” Thích Dao không nghĩ ra được gì, bèn bịa đại một cái. “Đặt mục tiêu hoàn thành dự án nào đó vào năm nào đó, có chí hướng lớn lao gì đó.”

Con hẻm khá hẹp, thỉnh thoảng có xe điện lướt qua, Dụ Gia Thụ đưa tay kéo cô dịch vào bên trong một chút. Anh trầm ngâm một lát, “Tôi không có.”

“Có lẽ vì tôi chưa đủ xuất sắc.” Anh nhàn nhạt trêu lại cách dùng từ của cô, giọng điệu hờ hững.

“Chỉ là tôi cảm thấy, con người có thể có lý tưởng, nhưng đừng tự giới hạn cuộc đời mình.”

Thích Dao sững lại, lặp lại từng chữ một. “Đừng tự giới hạn cuộc đời mình?”

“Đường nào cũng dẫn đến La Mã, mỗi giai đoạn, con người lại mong muốn những điều khác nhau.” Phía trước con hẻm nhỏ đổ vào một ngã tư, đèn đỏ nhấp nháy, xe cộ tắc nghẽn đôi chút, họ dừng bước. Dụ Gia Thụ nghiêng người nhìn cô.

“Ví dụ lúc nhỏ cậu muốn làm giáo viên, cấp hai lại muốn trở thành nhà văn, lên đại học lại chọn ngành kỹ thuật, hy vọng trở thành một người có ích cho xã hội.”

“Nếu có thể kiên trì, dĩ nhiên rất tốt. Nếu cậu yêu thích sự bình dị của cuộc sống, muốn dắt chó đi dạo sau bữa tối, muốn tản bộ dưới mưa, muốn trở thành một người bình thường, cũng không có gì không tốt cả.”

“Đừng lấy ước mơ ngày trước so sánh với mong muốn hiện tại. Như thế chỉ là tự dằn vặt vô ích mà thôi. Thuận theo lòng mình, không có gì đáng xấu hổ cả.”

Giọng anh nhàn nhạt, ngữ điệu lười biếng tùy ý, như đang bàn về một chuyện nhỏ nhặt chứ không phải lựa chọn cuộc đời.

“Vậy mong muốn hiện tại của cậu là gì?” Thích Dao thuận miệng hỏi. “Không cần gì to tát, ngay lúc này cũng được.”

Đèn giao thông đổi màu, một chiếc xe máy từ đầu hẻm lao vút đến.

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu liếc mắt, ánh mắt thoáng trầm xuống, đưa tay kéo cô về phía mình.

Chiếc xe máy lao vút qua, cuốn theo một trận gió.

Vạt váy cô vẽ một đường cong trong không trung, mái tóc dài tung bay rồi chậm rãi rơi xuống.

Thích Dao không kịp đề phòng, đâm sầm vào lòng anh.

Hương tuyết tùng bạc hà lạnh lẽo quen thuộc quẩn quanh chóp mũi.

Hô hấp như ngừng lại.

Thời gian dường như đứng yên.

Những âm thanh huyên náo xung quanh xa dần, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Cả hai như ngầm hiểu mà dừng lại, không ai vội vàng rời ra.

Cánh tay anh ôm lấy vai cô, còn cô, bàn tay luống cuống nắm chặt vạt áo hoodie bên hông anh, chóp mũi khẽ chạm vào lồng ngực anh.

Giữa tiếng tim đập rộn ràng, Thích Dao không sao kìm nén suy nghĩ.

Hóa ra được anh ôm là như thế này.

Rắn rỏi, ấm áp.

“Muốn biết không?” Anh bỗng thấp giọng hỏi.

Hàng mi cô khẽ run, chậm rãi ngước lên, chạm phải đôi mắt đen láy của anh, thấy yết hầu anh khẽ lăn nhẹ.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

“Đây chính là mong muốn khi nãy của anh.”

Cái ôm bất ngờ cũng vô cùng tự nhiên này.

Trái tim lơ lửng thật cao, rồi lại rơi xuống thật sâu.

Phía chân trời, hoàng hôn nhuộm bầu trời thành sắc hồng tím dịu dàng như mộng.

Những người bán hàng rong rôm rả mời gọi, học sinh tan học ríu rít tụm năm tụm ba. Không khí thoảng hương hạt dẻ nướng, khoai lang nóng hổi, mềm mại mà ấm áp.

Ánh mắt cô lướt qua bờ vai anh, con hẻm nhỏ mà ngày trước cô từng lén nhét thư tình đang được ráng chiều phủ đầy. Sau lưng là ngôi trường đã chứng kiến ba năm thanh xuân của họ.

Tựa như bao năm đã trôi qua, mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Thế giới này vẫn chỉ là những mảng mơ hồ của sự dịu dàng, người vẫn là người cũ, dòng sông vẫn là dòng sông thuở ấy.*

Trên đời này thật sự có người hoàn toàn đúng với kỳ vọng thời niên thiếu của mình sao?

Có chứ.

Thích Dao nhìn vào mắt anh, nghĩ thầm.

Anh mãi mãi, mãi mãi chính là dáng vẻ mà cô từng mong đợi nhất.

“Thế giới này vẫn chỉ là những mảng mơ hồ của sự dịu dàng, người vẫn là người cũ, dòng sông vẫn là dòng sông thuở ấy.”

Borges | Mặt trăng trước mặt

Bình Luận (0)
Comment