Thứ Bảy.
Khu biệt thự Nam Sơn.
Mái hiên xếp lớp ẩn mình dưới những tán cây rậm rạp, từng căn biệt thự đơn lập đi kèm hoa viên, khoảng cách giữa các nhà cách nhau khá xa.
Cửa kính xe hạ xuống, một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng vươn ra ngoài, cổ tay tựa hờ lên mép cửa, lười biếng đưa thẻ ra vào. Chiếc đồng hồ trên cổ tay ánh lên sắc kim loại bạc theo từng cử động.
Trong xe, Bluetooth kết nối với điện thoại, đầu bên kia ồn ào, giọng nói của người đàn ông lúc to lúc nhỏ, “Thụ à, tuần sau sinh nhật tao, năm đầu tiên về nước ăn sinh nhật đó. Hôm nay qua chơi đi?”
Nhân viên đăng ký hai tay trả lại thẻ, nhắc nhở anh biển số xe đã được đăng ký, có thể trực tiếp lái vào.
Dừng lại hai giây, Dụ Gia Thụ nhận lấy thẻ, nói lời cảm ơn.
Chỗ này một năm anh đến chưa được hai lần, xém cũng quên mất mình cũng là người trong khu này.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Dụ Gia Thụ uể oải đáp lại cuộc gọi:
“Làm sao? Tuần sau sinh nhật mà hôm nay đã bắt tao qua chơi?”
“Mày nghĩ mày là ai mà phải tổ chức tận bảy ngày?”
Đầu dây bên kia là bạn nối khố của anh, từ cấp hai, cấp ba chơi chung, đến giờ quan hệ vẫn rất tốt. Nghe vậy, đối phương bật cười:
“Còn không phải nghe Hàn ca nói mày có chuyện gì đó sao? Gọi hỏi thăm trước xem tuần sau có rảnh không. Sợ đến lúc đó lại bận mất.”
“Lo cho tao làm gì, lo cho nó thì hơn.” Dụ Gia Thụ hừ một tiếng “Ai mới là người sợ vợ hả?”
Người bên kia cười rộ lên: “Thôi mà, rảnh thì ghé qua đi, cầu xin mày đó! Bao lâu rồi chưa gặp nhau? Tao 25 rồi, không lẽ không cho tao hâm nóng không khí chút à?”
“Để xem đã.” Dụ Gia Thụ lái xe vào gara, thuận miệng trả lời, “Chờ tao ăn xong bữa cơm với ông già đã.”
Đối phương sững sốt hai giây, lập tức đổi giọng: “Nếu tâm trạng mày không tốt thì khỏi đến cũng được. Dù sao tao mỗi năm gặp mày còn nhiều hơn mày gặp ba mày, không vội không vội.”
Dụ Gia Thụ thoáng dừng, bật cười vì tốc độ lật mặt quá nhanh của thằng bạn, dứt khoát cúp máy, đóng cửa xe, vào nhà.
Lúc đi ngang qua vườn, anh nhìn thoáng qua, thấy hoa cỏ đều đã héo rũ, chỉ còn lại cành khô, ai đó đã dọn dẹp một nửa, găng tay và chiếc kéo nhỏ vẫn vứt lại nguyên chỗ cũ.
Dụ Gia Thụ quét vân tay, mở cửa vào nhà.
Thứ Bảy, dì giúp việc nghỉ, phòng khách tầng một chỉ có ánh sáng chớp tắt từ TV, nhưng không thấy bóng dáng ai.
Trong bếp có tiếng động, chốc lát sau, một người phụ nữ ló đầu ra, chần chừ hai giây rồi cởi tạp dề, nhiệt tình chào đón: “Gia Thụ về rồi sao!”
Cô đứng ở lối vào, nhìn anh cúi xuống thay giày, hết hỏi anh đã ăn cơm chưa, lại hỏi dạo này sống thế nào, nhiệt tình quá mức, đến mức lộ ra vẻ lúng túng.
Dụ Gia Thụ đứng thẳng dậy, nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Không cần thiết.”
Không cần phải như vậy.
Một câu đơn giản, không chút nể nang, xuyên thủng bầu không khí gượng gạo mà cô cố tạo ra.
Điền Oanh thoáng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, cánh tay rũ xuống, thu lại nụ cười gượng gạo đến chính bản thân cũng thấy xấu hổ, không còn cố diễn vai mẹ hiền con thảo nữa.
Vẻ mặt cô trầm xuống, đứng yên tại chỗ, bấy giờ mới toát lên vẻ đẹp vốn có.
Thân hình mảnh mai yêu kiều, đôi mắt sắc sảo, gương mặt quyến rũ. Dù không lớn hơn anh bao nhiêu, nhưng trên danh nghĩa, cô chính là người vợ có tên trên sổ hộ khẩu của Dụ Trọng Sơn.
Dụ Gia Thụ không mấy để tâm, rũ mắt, sải bước dài đi tới sofa, xoa xoa sau cổ ngồi xuống, “Ba tôi đâu?”
“Ông ấy đi ra ngoài, nói có cuộc họp, chắc về trước bữa trưa.”
Điền Oanh kéo tạp dề lên cổ, hỏi anh, “Vẫn không có món gì muốn ăn à?”
Dụ Gia Thụ chống chân dài, uể oải ừ một tiếng, lưng tựa vào lớp đệm mềm của ghế sofa, mở WeChat ra xem, không có tin nhắn mới. Đầu ngón tay lơ lửng trên khung trò chuyện hai giây, cuối cùng vẫn thoát ra, xoay ngang điện thoại chơi game.
Giữa lúc chờ hoạt ảnh mở đầu, anh ngước lên nhìn qua Điền Oanh.
Người phụ nữ đứng ở cửa bếp, hai tay vòng ra sau lưng, thành thạo buộc dây tạp dề.
Từ một người mười ngón không dính nước, đến nay có thể ở nhà cả ngày chăm con, thậm chí khi dì giúp việc nghỉ, cô cũng có thể làm được một bàn đồ ăn. Không thể phủ nhận, trên phương diện làm vợ hào môn, Điền Oanh tiến bộ thần tốc.
Trước khi kết hôn với Dụ Trọng Sơn, cô cũng từng là người đứng dưới ánh đèn sân khấu, đối diện với ống kính.
Mặc váy dạ hội lộng lẫy bước lên bục nhận giải, nở nụ cười rạng rỡ nâng chiếc cúp, cảm ơn tất cả mọi người. Dù có giả tạo đi nữa, chí ít khi ấy, cô vẫn đang sống vì chính mình.
Hào môn sao, nghe thì hào nhoáng, thực tế lại không khác gì một tòa thành kiên cố. Lúc nào cũng có người không tiếc bất cứ giá nào, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, liều lĩnh chen vào.
Điền Oanh chỉ là một trong số đó.
Có lẽ vì nghề nghiệp tương tự, Dụ Gia Thụ lại hiếm hoi mà hỏi một câu.
Vì cái gì có người sẵn lòng bước qua vũng bùn, sạch sẽ đứng trên đài cao, lại có người cam tâm từ bỏ tất cả, lao mình như thiêu thân vào lửa?
“Đáng không?”, Người phụ nữ nghe thấy anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Kinh ngạc quay đầu lại, Điền Oanh nhìn thấy anh ngồi thảnh thơi trên sofa, rũ mắt chơi game, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên điện thoại, dáng vẻ không mấy để ý.
Không đầu không đuôi.
Nhưng cả hai đều hiểu.
Bầu không khí yên tĩnh một lát.
“Từ ngày chọn ba cậu, tôi đã biết đời này mình chỉ có thể ngoan ngoãn bị nhốt trong nhà, làm một bà nội trợ không có tham vọng rồi.”
Điền Oanh quay lưng lại với anh, giọng điềm tĩnh, thong thả buộc chặt dây tạp dề phía sau, âm thanh thực nhẹ, “Bình yên là đủ, không có gì đáng hay không đáng cả.”
“À phải rồi.” Cô nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng, trở về dáng vẻ dịu dàng đoan trang, “Chút nữa em gái cậu về, có thể chơi với con bé một lúc không? Nó cứ nhắc anh trai mãi.”
Dụ Gia Thụ không trả lời, yết hầu chuyển động, cầm điện thoại tùy tiện vung lên, đi thẳng lên lầu.
Không từ chối, tức là đồng ý.
Điền Oanh gả tới mấy năm, đã sớm nắm rõ tính cách anh.
Bên ngoài lạnh nhạt, chẳng quan tâm điều gì, vì mâu thuẫn và khoảng cách với gia đình, cả năm không về nhà nổi một lần. Nhưng thật ra so với ba anh trọng tình hơn nhiều.
Thật lâu sau, trong không gian tĩnh lặng có tiếng thở dài nhẹ bẫng vang lên.
Điền Oanh lắc đầu, đi vào bếp nấu ăn.
–
Đầu ngón tay dừng lại trên khung chat.
Trên màn hình hiện lên ảnh đại diện hoạt hình của đối phương, một chú chó tai dài xanh trắng.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở lần đi ăn mấy ngày trước, Thích Dao ngồi bên cạnh anh, má đỏ bừng, khen anh đẹp trai.
Đẹp trai mà còn không thèm nhắn tin cho anh?
Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện một lúc, gõ mấy chữ rồi lại xóa đi.
Mở album ảnh ra lướt thử, không có gì hay ho để gửi.
Sao trên đường về không nghĩ đến chuyện chụp mấy con mèo con chó gì đó?
Dù sao cũng có cái để bắt chuyện.
Ôm xong là chạy luôn hả, cô gái này?
Thật sự một tin nhắn cũng không gửi cho anh.
Sau một lúc lâu, Dụ Gia Thụ bật cười, dựa người ra sau tiếp tục chơi game.
Không thể nói là dịu dàng, kỹ năng thì chuẩn xác, sắc bén, kéo cả đội tên nhóc đầu húi cua kia bay cao, bên địch cũng chẳng phải hạng xoàng, nói năng cà khịa khiêu khích, khiến Chu Tất đứng im bất động, không chơi nữa mà chỉ chăm chăm đấu võ mồm trong khung chat.
Hết câu này đến câu khác, khẩu chiến nổ ra, bên kia chửi bới om sòm, nhìn mà thấy phiền.
Dụ Gia Thụ ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn, mở mic nói hai chữ: “Câm miệng.”
Chưa đến hai giây sau, trụ bảo vệ bên kia sập.
Chu Tất chậc chậc mấy tiếng, liên tục gửi hơn chục tin nhắn WeChat, khen anh quá đỉnh, gánh team nằm thắng, vô cùng lợi hại.
Thông báo tin nhắn vang lên không ngừng, chấm đỏ hiện lên liên tục. Dụ Gia Thụ quét mắt qua, vứt điện thoại qua một bên, bực bội tựa vào ghế.
Sao chơi game cũng không giúp anh giải tỏa được?
Anh chống cằm, tự hỏi một lát, lại cầm điện thoại lên.
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Anh ơi anh lợi hại quá đi a a a a a a a a a !!!
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Em có chuyện này muốn nhờ anh, mùa này có thể kéo em lên rank Vương Giả không?
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Cầu xin anh luôn!! Anh!!! Anh nói em làm gì em cũng nguyện ý.
【Đầu Nhỏ Vui Vẻ】: Dù có lên núi đao, xuống biển lửa, nhảy vào chảo dầu, em cũng không nháy mắt đâu a a a a a a !!!
【S】: Ừm.
【S】: Nói chuyện với con gái thì nên bắt đầu thế nào?
“……”
Cái quỷ gì vậy, hoàn toàn phớt lờ lời tâng bốc của cậu, đổi sang một chủ đề mới.
Còn là một chủ đề kỳ lạ.
Chu Tất mày nhíu thành hình số tám, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.
“……?”
【S】: Hỏi giúp bạn thôi.
Bớt đi, anh làm gì có bạn bè nào thuần khiết như vậy.
Bên cạnh đại thiếu gia, hoặc là tay chơi tình trường, hoặc là đàn ông đã lập gia đình biết giữ mình.
Chẳng lẽ là mấy ông bạn đã cưới vợ nhưng còn chưa biết cách nói chuyện với vợ à?
Chu Tất nhịn cười, không vạch trần anh, “Cái này thì em cũng không biết! Em chưa từng yêu ai. Hay là để em đi hỏi thử thằng bạn cùng phòng xem sao.”
Vài phút sau, Chu Tất mang theo kinh nghiệm quay lại.
“Nó nói, nếu đã bước vào giai đoạn ngọt ngào ổn định, thì cái gì cũng có thể nói, ăn uống, ngủ nghỉ, chuyện vặt vãnh trong ngày, đều sẽ nhắn cho nhau vài câu.”
“Còn có một chuyện rất quan trọng chia sẻ! Nhìn thấy cái gì hay ho, thú vị đều sẽ gửi cho đối phương.”
Dụ Gia Thụ “ồ” một tiếng, sau đó lười biếng bình luận một câu.
“Cảm giác bọn họ rất rảnh.”
Chu Tất: “……”
Không phải ai cũng bận như anh, có được không!
Đại thiếu gia cảm thấy người khác quá nhàn rỗi tặc lưỡi một tiếng, quay đầu gõ vào khung chat một câu:
【S】: Ăn cơm chưa?
Mười phút trôi qua, đối phương không có trả lời.
Trong đầu hiện lên hình ảnh một nhân vật nhỏ, tóc húi cua, ngôn chi chuẩn xác nói: “Dụ Gia Thụ, ngươi tiêu đời rồi.”
“Ngươi bị cô ấy nắm thóp rồi.”
Dụ Gia Thụ chậc một tiếng.
Bị nắm thóp thì nắm thóp thôi.
Anh úp điện thoại xuống bàn, đứng dậy tìm sách đọc để phân tán sự chú ý.
Tủ sách được sắp xếp rất ngay ngắn.
Mặc dù từ cấp hai anh đã không hay đến đây, nhưng tầng ba vẫn là không gian riêng của anh, thư phòng của anh cùng Dụ Trọng Sơn tách biệt hoàn toàn, kệ sách lớn bày đủ loại sách chuyên ngành đắt đỏ.
Dụ Gia Thụ duỗi tay rút một cuốn sách ra, vừa ngước mắt đã thấy trên cùng có một cái hộp.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, dù có cãi thế nào cũng không lay chuyển được Dụ Trọng Sơn, anh buộc phải quay về đây ở tạm nửa tháng. Đó là lần cuối cùng anh ở đây trước khi lên đại học, rồi đi du học San Francisco.
Đồ vật không nỡ vứt bỏ thời trung học, phần lớn đều được cất ở đây.
Chiếc hộp giấy đã cũ, dù có người thường xuyên lau dọn vẫn phủ một lớp bụi mỏng. Những bức thư của năm tháng đó nằm bên trong, rất nhiều năm chưa từng mở ra xem lại.
Sau một lúc lâu, Dụ Gia Thụ ngẩng đầu, vươn tay kéo chiếc hộp xuống.
–
Mấy ngày nay Thích Dao bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian xem tin nhắn.
Hôm qua vừa quay xong một show thực tế, chạy vòng quanh sân đấu, chơi đủ trò chơi, mệt đến rã rời. Chuyến bay lúc rạng sáng, về đến nơi lại phải tham gia quảng bá cùng đoàn phim mới, tiếp nhận phỏng vấn chính thức.
Bộ phim mới thuộc thể loại hiện đại, thiên về tình yêu công sở, một câu chuyện đô thị ngọt ngào. Nhân vật cô đảm nhận là một thợ làm bánh, nam chính thầm yêu cô từ thời còn đi học, cuối cùng cũng có cái kết viên mãn.
Hai tiếng phỏng vấn, chụp hình trôi qua, Thích Dao mệt đến mức sắp xỉu, đầu óc cũng choáng váng.
Kiều Niệm đợi cô dưới sân khấu, tâm trạng có vẻ không tốt lắm. Cô ấy theo cô đi vào hậu trường, đến phòng trang điểm, hạ giọng hỏi: “Lúc nãy sao cậu không trả lời phỏng vấn theo kịch bản vậy?”
“Kịch bản nghe quá vô lý.” Lật Tử giúp cô cởi đai váy, Thích Dao thay trang phục, giọng hơi khàn, “Hỏi gì cũng giả vờ không biết, hoặc ba phải quá lộ liễu, nghe là thấy giả rồi.”
“Chẳng phải mấy chuyện này cũng có gì to tát đâu, sao phải né tránh?”
“Nhưng cậu cũng không nên nói mình chỉ là một học sinh bình thường hồi cấp ba chứ…”
Còn nói bản thân chỉ là một cô gái bình thường ngước nhìn ánh sao, nghe không khác gì ngầm thừa nhận từng thầm mến ai đó, cẩn thận không lại thành miếng mồi ngon cho truyền thông khai thác.
Kiều Niệm nói được nửa câu, lại nuốt xuống. So với chuyện tiếp theo, chuyện này đúng là không đáng gì.
“Cậu nói cậu muốn nhận kịch bản của cậu sinh viên kia, là sao vậy?”
Hai ngày trước Thích Dao tranh thủ hoàn thành phần lồng tiếng, lịch trình dày đặc, giọng cô cũng hơi khó chịu, không cần thiết thì không muốn nói nhiều, khoác áo ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng dứt khoát: “Nghĩa trên mặt chữ.”
“Đừng đùa chứ? Đạo diễn Trương đưa kịch bản cho cậu mà không nhận, lại đi nhận một bộ web drama nhỏ, không tài trợ, không đầu tư?” Kiều Niệm sắp phát điên đến nơi rồi.
Chỉ là một bộ phim thôi mà.
Thích Dao rũ mắt, nhớ đến đồng tử đen nhánh của người đàn ông kia, hờ hững mà ung dung, bộ dáng thành thạo.
Làm điều mình muốn làm, chọn một kịch bản thật sự chạm đến trái tim mình, có gì sai đâu?
Có rất nhiều con đường để đến La Mã, hãy trân trọng hiện tại. Đó là bài học mà chiều hôm ấy, Dụ Gia Thụ đã dùng một thái độ cực kỳ nhẹ nhàng để dạy cô.
Muốn làm gì, thì cứ làm thôi.
Cho đến hôm nay, cô ngày càng cảm nhận rõ sự khác biệt trong suy nghĩ giữa cô và Kiều Niệm, thậm chí là Cừu Lãng.
“Nếu cậu chịu xem tin nhắn của tôi cho nghiêm túc, thì sẽ không có chuyện này đâu.”
Lật Tử mở cửa, Thích Dao đội mũ len trắng, chuẩn bị ra ngoài.
“Chuyện của đạo diễn Trương, tôi sẽ tự giải quyết. Phân cảnh của tôi sẽ dời sang giữa tháng Hai. Bộ này khai máy ngay đầu năm, nếu tranh thủ quay, một tháng rưỡi là đủ rồi.”
Kiều Niệm nghẹn họng trân trối, “Đạo diễn Trương đồng ý à?”
Bên ngoài đài truyền hình, có fans đang chờ cô. Hai người tạm gác cuộc trò chuyện lại. Sau khi Thích Dao cúi đầu cảm ơn từng người một, nhận quà đầy tay lên xe, xe chạy được một đoạn, cô mới tiếp tục: “Đồng ý rồi.”
Dù quá trình thương lượng không hề dễ dàng, điều kiện cũng không được tốt lắm.
“Kiều Niệm.” Thích Dao nhìn xuống điện thoại, giọng điệu bình thường, “Nếu các người đã dùng tài nguyên của tôi để nâng đỡ người mới, vậy ít nhất cũng nên cho tôi chút tự do lựa chọn chứ?”
Người phụ nữ ngồi ghế phụ thần sắc cứng đờ. Một lúc lâu sau, cô ấy mới thỏa hiệp, thở hắt ra: “Được thôi.”
“Nếu cậu tự giải quyết được thì tốt. Tôi sẽ nói với sếp là không cần can thiệp vào mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.”
“Tiểu Vương, thả tôi ở ga tàu điện ngầm phía trước nhé. Tôi về công ty một chuyến.”
Sau khi Kiều Niệm xuống xe, Thích Dao mới thở phào, mệt mỏi bóp sống mũi.
Tin nhắn Dụ Gia Thụ gửi lúc mười một giờ, đến bốn giờ chiều cô mới xem được.
【S】: Ăn cơm chưa?
Thích Dao chết trân, “…”
Sao thấy có gì đó sai sai nhỉ?
Mấy câu chào hỏi kiểu này, sao cứ thấy không hợp với con người anh chút nào.
Ngoài ra, còn có một đoạn video.
Không dài lắm, chỉ hơn mười giây, Thích Dao mở lên xem.
Trong video là một bé gái chừng bốn, năm tuổi, đôi mi dài cong vút, mắt to tròn, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đang ôm iPad xem phim.
Người cầm điện thoại cất giọng, lười biếng gọi cô bé: “Dụ Thu Thu.”
“Em đang làm gì đó?”
Âm thanh trầm thấp, kéo dài đuôi câu, chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng ra dáng vẻ vừa hờ hững vừa trêu chọc của anh.
Bé gái quay lại nhìn anh một cái, thần sắc ngốc ngốc, âm thanh trẻ con nhẹ đáp: “Xem chị gái xinh đẹp.”
Đáng yêu chết mất.
Mũm mĩm trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, giọng nói ngọt như nếp mật, giống một búp bê sứ vậy. Thích Dao cảm thấy tim mình cũng muốn tan chảy, khóe môi bất giác cong lên.
Dụ Gia Thụ bật cười khẽ, giọng lười nhác hỏi: “Chị xinh đẹp nào thế?”
Dụ Thu Thu quay đầu lại xem, chờ một chút, đến khi nhạc dạo kết thúc, nữ chính xuất hiện trên màn hình, cô bé mới vội vội vàng vàng chỉ vào màn hình, quay đầu, “Chị đẹp này nè!”
Camera hơi nghiêng về một bên, để lộ hình ảnh trên màn hình iPad. Dụ Gia Thụ mang theo ý cười nhàn tản, “Em thích chị ấy à?”
“Thích.” Dụ Thu Thu gật đầu, khóe mắt cong cong, cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ, còn thì thầm bí mật: “Em thích chị ấy lắm luôn á.”
“Được.” Người nọ vẫn mang theo ý cười, đem camera dịch chuyển, có lẽ vì để sát quá, nên giọng anh bỗng lớn hơn một chút, giống như gần ở bên tai.
Loáng thoáng, giọng nói non nớt của cô bé lại vang lên, hình như đang hỏi anh có thích chị Dao Dao không.
Người nọ cà lơ phất phơ ừ một tiếng, không thèm do dự, âm thanh tùy ý trước sau như một.
“Thích chứ.”
Âm sắc trầm ấm, chậm rãi, lười biếng mà gợi cảm, xuyên qua tai nghe, xen lẫn chút tạp âm nhẹ, truyền đến bên tai.
“Thích chết đi được.”
Anh nói.