Lỗ tai nháy mắt tê rần.
Cả nửa người cũng tê theo.
Thích Dao cảm giác như mình sắp liệt nửa người đến nơi, không nhúc nhích nổi, mặt nóng bừng, vành tai cứ từng đợt nóng ran.
May mà… may mà cô chỉ đeo một bên tai nghe.
Không thì bây giờ chắc cả người đã đông cứng luôn rồi.
Cái video này anh không thèm xem lại một lần đã gửi đi sao?
Lời nói cũng không kiểm tra chút nào, cứ thế mà gửi đi mấy câu dỗ trẻ con, khiến người nghe không khỏi suy nghĩ miên man.
Thích Dao ngồi đờ ra một lúc mới lấy lại tinh thần, sợ Lật Tử quay đầu lại thấy mặt cô đỏ bừng rồi lại bắt cô uống thuốc cảm, bèn kéo chăn che người rồi mới bắt đầu nhắn tin trả lời.
Lúc này cô chẳng buồn để ý câu hỏi của anh có kỳ lạ hay không nữa.
【1】 Còn chưa có ăn.
【1】 Vừa mới tan làm.
Để tăng thêm hiệu ứng đáng thương, cô còn gửi kèm một sticker biểu cảm tội nghiệp.
【1】 [Mèo con rưng rưng.jpg]
Bên kia hiện lên trạng thái đang nhập tin nhắn, gần như là trả lời ngay lập tức.
【S】 Còn bao lâu nữa về đến nhà?
【1】 Hơn một tiếng nữa.
【S】 Đến nơi thì qua đây.
Hai giây sau, bên kia cũng không hỏi tại sao, nói “được”.
Còn gửi kèm một sticker gif con mèo, đầu tròn tròn, tai nhẹ nhàng run lên, sau đó gật đầu, đôi mắt đen láy mở to, trong veo rạng rỡ.
Ngoan ngoãn chịu không nỗi.
“Đù… không phải chứ, cậu ta đang nhìn điện thoại cười kìa.” Trong phòng bao xa hoa, Giang Tuần kinh ngạc, mắt trợn to như chuông đồng.
“Vừa nãy không phải còn đen mặt sao? Mỗi lần gặp ba cậu ta xong chẳng phải đều như ai thiếu nợ 250 vạn à? Vậy mà giờ lại vui vẻ thế này???”
Người đàn ông ngồi bên cạnh khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra đường nét xương hàm sắc bén, cười nhạo một tiếng, “Đã nói là cậu ta có vấn đề rồi mà. Chưa đầy hai phút nữa chắc chắn sẽ đứng dậy nói muốn đi.”
“Không thể nào.” Giang Tuần lắc đầu, khoát tay, “Tao hiểu anh em mình mà. Một năm trời không gặp, hôm nay kiểu gì cũng phải say quắc cần câu mới về.”
Giang Kinh Hàn nhướn mày, khẽ cười: “Vậy cậu thử xem.”
Chưa đến hai phút.
Dụ Gia Thụ cất điện thoại, chống khuỷu tay lên đầu gối, lười nhác đứng dậy, một tay xách áo khoác, sải chân dài bước đi, qua loa chào tạm biệt.
“Tao đi trước.”
Giang Tuần: “?”
Quay đầu nhìn người bên cạnh, Tưởng Kinh Hàn nhếch mày, hơi hất cằm lên, như thể muốn nói: Thấy chưa, tao nói mà.
“Ê ê, quay lại quay lại!”
Giang Tuần vội thu tầm mắt, nhanh chóng bước lên khoác vai giữ người lại, kéo đến quầy bar, “Mới ngồi được mấy phút mà đã đi rồi? Một năm không gặp, không định ôn chuyện với tao hả?”
“Ôn chuyện gì?” Dụ Gia Thụ một tay đút túi quần, lười biếng liếc anh ta, không chút nể tình, “Ôn chuyện mày bị đày sang Úc, còn bắt bọn tao gửi tiền sang cho à?”
Tưởng Kinh Hàn ngồi nghiêng ngả trên ghế sofa, nghe vậy thì bật cười, bổ sung: “Còn gửi cả quần áo nữa. Mùa đông đi mà nhất quyết bắt bọn tao gửi áo lông vũ, đến nơi mới phát hiện bên đó là mùa hè.”
Giang Tuần: “…”
“Biến biến biến! Hai người giỏi lắm!” Anh ta bực bội búng nắp chai bia ra, bắt đầu hóng chuyện, “Mày thế nào rồi? Kể tao nghe đi.”
“Tao nghe nói rồi đấy nhé. Nãy mẹ tao với dì mày cùng đi học cắm hoa, bà nhắn tin hỏi tao, nói dì Điền Oanh nói trưa nay mày với gia đình lại không vui vẻ gì, còn nói mày có người thích rồi.”
“Chuyện cũ rích rồi, nghe nhiều đến mức mọc kén trong tai rồi.” Dụ Gia Thụ hờ hững nói.
Ăn cơm ở Nam Sơn, không vui cũng là chuyện thường.
Lúc anh lên lầu chơi game hai ván, Dụ Thu Thu đã tan lớp học piano, đôi chân ngắn cũn cỡn chạy lên lầu, vừa gọi “Anh ơi”, vừa hào hứng khoe cây bút mới mua bên đường.
Đó là em gái cùng cha khác mẹ với anh, khoảng cách tuổi tác quá xa, cũng không hay gặp, nhưng không hiểu sao, cô nhóc này lại đặc biệt thích anh.
“Anh ơi! Anh nhìn cây bút thần kỳ này nè!” Cô nhóc lục lọi trên bàn tìm một tờ giấy bỏ đi, còn kiểm tra đi kiểm tra lại xem có phải anh không cần thật không, rồi nằm bò ra đất bắt đầu viết.
“Ngồi dậy.” Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng kéo bím tóc nhỏ của cô nhóc, “Nền nhà lạnh lắm.”
Dụ Thu Thu liền bật dậy ngay, đưa tờ giấy đến trước mặt anh, đôi mắt sáng rực, “Anh có thấy em vừa viết chữ không? Nhưng bây giờ không có gì hết luôn nè!”
Một bộ dạng muốn làm ra vẻ bí ẩn nhưng lại nhịn không được mà vội vàng chia sẻ. Dụ Gia Thụ không nhịn được cười.
Mấy thứ này hồi anh đi học đã có rồi, giờ phải giả vờ không biết nữa chứ.
Anh nhướng mày nhìn qua, lười biếng tán thưởng.
“Oaa lợi hại.”
Giọng điệu bình bình, không có chút lên xuống nào.
Viết hoa hai chữ: CÓ LỆ
Dụ Thu Thu: “…”
Cô nhóc hậm hực nuốt giận, không thèm chấp nhặt, xoay bút lại, ấn nút, bật đèn soi lên giấy, phấn khích reo lên: “Nhìn nè!”
Dưới ánh đèn, nét bút mờ mờ hiện lên trên tờ giấy trắng.
Dụ Gia Thụ nâng mắt nhìn đống ngoằn ngoèo kia, kéo kéo khóe môi: “Em gọi đây là chữ à?”
“Em chưa học viết mà! Lớp một mới học cơ.” Dụ Thu Thu hơi xấu hổ, cười hì hì, ngón tay nho nhỏ dựng thẳng, chỉ vào giải thích.
“Cái người que diêm này là anh nè, xung quanh có rất nhiều ngôi sao sáng lấp lánh, có nghĩa là anh đẹp trai lắm đó!”
Khá là tự luyến đây.
“Được rồi.” Dụ Gia Thụ cong môi, bật cười một tiếng, xoa đầu cô nhóc, “Anh cảm nhận được rồi.”
Sau đó Dụ Thu Thu lại bật chiếc đèn nhỏ trên đầu bút, chiếu qua chiếu lại trên mặt bàn, nâng niu như bảo bối, yêu thích không buông, chốc lát lại hào hứng eo lên, tự mình chơi mệt rồi thì ôm lấy iPad bắt đầu xem phim, mãi đến khi Điền Oanh gọi họ xuống ăn cơm.
Bữa cơm hôm đó không mấy vui vẻ.
Đơn thuần là ăn cơm thì không sao, Dụ Trọng Sơn lúc nào cũng thích nhắc lại chuyện cũ, nói đầu tư vào Tinh Phàm cũng hơn một năm rồi, anh cũng nên thu hồi tâm tư, ở lại công ty, đừng đi nữa.
“Nhân tiện con cũng đến tuổi rồi, mấy người dì Điền giới thiệu, có thời gian thì gặp một chút đi.”
Lúc đầu Dụ Gia Thụ không buồn để ý, giả vờ không nghe thấy, mà ông càng nói càng hăng, sự bực bội bị anh đè nén lại bắt đầu trào lên…
“Không cần ông lo.”
Giọng nhàn nhạt, vẻ mặt lười biếng pha chút lạnh nhạt, toát lên sự xa cách giống như muốn đẩy người khác ra tận nghìn dặm. Trên bàn cơm nhất thời yên tĩnh, ngay cả bé con cũng im bặt.
“Ở mọi phương diện.” Anh giống như nhận ra sự khác thường, nói tiếp.
“Công ty vẫn ổn.”
Ngừng lại hai giây, ánh mắt rơi xuống viền bát sứ trắng phản chiếu ánh đèn trên trần, Dụ Gia Thụ rũ mắt, nói tiếp.
“Người tôi thích cũng rất tốt.”
Không buồn quan tâm phản ứng của những người trên bàn.
Hàng mi mỏng tùy ý rũ xuống, lông mi đen nhánh, Dụ Gia Thụ thản nhiên kéo ghế ra sau một chút, đứng dậy: “Còn có việc, đi trước.”
Trong phòng bao, không khí lặng đi một giây.
“Đệch?” Giang Tuần tròn mắt, “Mày gắt vậy? Ba mày mà không giữ lại tra hỏi cho rõ ràng à?”
“…” Dụ Gia Thụ nâng mí liếc anh ta một cái, “Mày tưởng ai cũng như mày chắc?”
Có những người vốn dĩ chỉ thích đóng vai kẻ bề trên, đứng trên cao chỉ đạo cuộc đời người khác mà thôi.
Giang Tuần chép chép miệng, tự hỏi một lúc, “Hoặc là bị đánh một trận. Nhưng chắc ông ấy cũng quen rồi, quản không nổi mày.”
“Mặc kệ ổng. Hai người mâu thuẫn từ hồi cấp ba rồi, tao cũng không quan tâm.” Giang Tuần đấm nhẹ lên vai anh, “Tao chỉ để ý chuyện mày âm thầm làm chuyện lớn thôi! Đại mỹ nữ nào mà cưa đổ được mày thế? Mau khai thật!”
“Để hôm khác rảnh hẵng nói.” Dụ Gia Thụ liếc đồng hồ dưới ánh đèn mờ, góc nghiêng sắc nét, bước đi hờ hững, “Giờ tao phải về làm quản gia cho đại mỹ nữ của tao đây.”
Giang Tuần: “…”
“?”
Tưởng Kinh Hàn cười nhạo một tiếng, lười biếng nhại lại câu nói hôm qua của Dụ Gia Thụ.
“Ai là người sợ vợ?”
Người bị chọc chưa kịp lên tiếng, Giang Tuần đã thấy Tưởng Kinh Hàn nhận điện thoại, xách áo khoác đứng dậy, còn chậm rãi gọi với theo người phía trước: “Chờ tao.”
“Bà xã tao tan làm rồi.” Anh vỗ vai Giang Tuần, “Đi đây.”
Giang Tuần: “…”
“Mấy người không phải chứ?!?!”
“Mấy người làm vậy là hơi quá đáng rồi đó?!?!”
–
Thích Dao về đến nhà đúng 5 giờ rưỡi, mất một tiếng rưỡi đi đường.
Cửa đối diện mở sẵn, Dụ Gia Thụ ngồi trên sofa chơi game, đầu hơi cúi, tóc đen rũ xuống trước trán, sống mũi cao thẳng, sau gáy trắng lạnh, xương cổ rõ ràng.
Chỉ một động tác đơn giản, ngồi ở chỗ đó, cũng đã rất đẹp.
Thích Dao đứng ở cửa nhìn một lúc, vừa định lên tiếng thì nghe giọng anh lười nhác vang lên, “Ngoài đó không lạnh sao?”
Dụ Gia Thụ tắt màn hình, đứng dậy nhìn cô, hơi ngẩng cằm, hất về phía quầy bar, “Đồ ăn sắp nguội rồi, vào đi.”
Thích Dao lúc này mới nhấc chân, thấy trên bàn ăn toàn những món quen thuộc, thậm chí còn có cả mấy tấm thẻ nhỏ ghi tên món ăn kỳ lạ, ngạc nhiên nói: “Anh ghé chỗ Dương Nhu à?”
“Tiện đường đi ngang nên ghé mua một chút.”
Tiện gì mà tiện, từ phía đông thành phố vòng sang phía tây, còn bị Tưởng Kinh Hàn trêu chọc mấy câu.
May mà anh vẫn về trước cô.
Dụ Gia Thụ nhàn nhã nhấc túi lên, bên trong có một phần nhỏ đóng gói riêng: “Trợ lý của em ăn chưa?”
“Chưa, cô ấy còn đang nghĩ xem tối nay ăn gì. Để em mang qua cho cô ấy, nói khỏi phải nấu nữa.” Thích Dao nói.
“Để anh đi.” Dụ Gia Thụ duỗi tay kéo ghế ra, ngón trỏ móc lấy quai túi, “Em cứ ăn trước đi.”
Thích Dao ồ một tiếng, gật đầu đồng ý.
Buổi trưa cô bận quá không kịp ăn, trên xe chỉ ăn chút bánh quy lót dạ, bị say xe nên cũng không có khẩu vị. May sao đồ ăn Dương Nhu nấu lúc nào cũng làm người muốn ăn, vậy mà lại cảm thấy hơi đói.
Dụ Gia Thụ mang phần đồ ăn sang phòng đối diện cho Lật Tử, sau đó quay lại, kéo ghế ngồi xuống, như nhớ ra gì đó, “Cô ấy nhờ anh nhắn lại với em, nói không tìm thấy vòng tay của em đâu.”
“À, vậy à.” Thích Dao đáp.
“Mất rồi à?” Anh hỏi.
Thích Dao húp một ngụm canh, “Hôm trước đi cùng anh, em có đeo một chiếc vòng. Là hàng đặt riêng của nhãn hàng dành cho đại diện thương hiệu, chỉ có một cái duy nhất, về nhà thì tìm không thấy nữa.”
“Nghĩ có thể rơi ở chỗ cô ấy, nên nhờ cô ấy tìm giúp.” Cô uống từng ngụm nhỏ để làm ấm bụng, sau đó mới bắt đầu xới cơm, “Anh không ăn à?”
“Anh ăn rồi.” Dụ Gia Thụ nhàn nhã cầm điện thoại chơi, đồng tử đen láy, liếc nhìn cô một cái, “Thứ đó quan trọng lắm sao?”
Ăn rồi mà còn mua về?
Không lẽ là mua riêng mang về cho cô.
Thích Dao khựng lại một lát, ngón tay cầm đũa vô thức siết chặt, chậm mấy nhịp mới phản ứng lại câu hỏi của anh.
“Thật ra cũng không hẳn. Nhưng vì là hàng đặt riêng cho đại diện thương hiệu, nếu mất thì phải làm lại, phải báo cáo lên trên, khá phiền phức.”
Dụ Gia Thụ tựa vào lưng ghế nhìn cô, không nói gì. Thích Dao hơi nghi hoặc: “Chẳng lẽ anh biết nó rơi ở đâu?”
“Chỉ đoán thôi.” Anh lười nhác nói, “Có phải lúc em ôm anh thì rơi không?”
“…”
Thích Dao sững người.
Cái gì mà ôm anh chứ!!!
Đó là tai nạn, được không? Đừng nói kiểu mờ ám như vậy có được không?!
Dụ Gia Thụ làm như không nhận ra ẩn ý trong lời nói của mình, tiếp tục nó,: “Hoặc là lúc em theo đuổi anh.”
Thích Dao: “…”
Người này chắc chắn là cố ý.
Cô lười đôi co với anh, cúi đầu tiếp tục ăn, giọng nhẹ tênh, “Có thể lắm. Dù sao cũng tìm không thấy nữa.”
Còn chưa kịp nói gì thêm, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, đứng dậy đi đến quầy bar nghe máy, dáng đứng tùy ý vẫn toát lên vẻ đĩnh đạt. Thỉnh thoảng trầm giọng “ừm” một tiếng.
Thích Dao tập trung ăn cơm, ngẫu nhiên nghe loáng thoáng vài câu, “Mày nói với cô ấy đi.”
Lúc gần ăn xong, Dụ Gia Thụ cũng vừa kết thúc cuộc gọi. Anh vẫy tay ra hiệu cô ra sofa ngồi, còn mình thì cúi người dọn dẹp bàn ăn.
Bàn đầy hộp đồ ăn, Thích Dao định giúp nhưng bị anh dỗ dành mấy câu liền bị đẩy ra, đành phải nửa quỳ trên sofa, chống khuỷu tay lên thành ghế, chống cằm nhìn thiếu gia bận rộn dọn dẹp.
“Không ngờ anh cũng có khiếu chăm sóc nhà cửa đấy.”
“Có vẻ em đang hiểu sai về anh thì phải.” Dụ Gia Thụ vứt túi nilon và hộp nhựa vào thùng rác, hơi cúi đầu, hàng mi đen rợp xuống, lộ ra vẻ tùy ý xen lẫn chút lười biếng.
“Anh còn biết làm nhiều thứ lắm.”
Thích Dao tò mò: “Ví dụ?”
Trước giờ cô luôn nghĩ anh là kiểu người mười ngón không chạm nước xuân.
Dụ Gia Thụ xếp chồng bát đĩa lên nhau, đầu ngón tay vướng chút nước canh, bất tiện cử động. Anh đi đến trước mặt cô, giơ tay ra, ra hiệu giúp anh xắn tay áo lên.
“Biết rửa bát.”
Thích Dao giơ tay lên, nhẹ nhàng cuộn mép tay áo anh từ từ kéo lên, để lộ cánh tay thon dài rắn chắc. Đầu ngón tay vô tình lướt qua làn da mỏng manh, chạm vào lớp cơ bắp căng chặt bên dưới.
Tầm mắt rơi xuống bàn tay anh.
Mu bàn tay có đường gân nổi nhẹ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Hiện tại những đầu ngón tay hơi mở ra, làn da trắng lạnh phản chiếu ánh sáng, còn vương chút nước.
Một cảnh không thể nói trong mơ thoáng vụt qua đầu cô.
Thích Dao giật mình rụt tay lại như bị điện giật, nuốt nước bọt, cố gắng đè xuống những suy nghĩ không hợp thời điểm trong đầu, ồ một tiếng, “…Còn gì nữa không?”
Dụ Gia Thụ không để ý đến phản ứng bất thường của cô, cúi đầu nghĩ một lát, “…Nấu mì.”
Thích Dao: “…”
Cô ngồi lại sofa, nửa đùa nửa thật khen ngợi: “Oa, quá giỏi luôn.”
Dụ Gia Thụ tựa hồ cười một tiếng, xoay người vào bếp rửa bát.
Thích Dao không biết anh mời cô ăn bữa này đơn thuần chỉ để ăn, hay còn chuyện gì muốn nói, nên cứ ngồi lại chưa về, tiện tay ôm một con gấu bông trên sofa, dựa vào cửa nhìn anh.
Người đàn ông dáng người cao ráo, tay áo xắn lên, góc nghiêng sắc nét. Ngay cả động tác mở vòi nước cũng trông thật đẹp mắt.
Quả thật… trông cũng rất có dáng dấp của một người đàn ông của gia đình.
Trước khi Dụ Gia Thụ kịp mở miệng trêu cô, điện thoại đặt trên quầy bar lại vang lên.
“Có người gọi anh kìa.” Thích Dao thấy anh đang bận, liền cầm điện thoại đưa đến gần.
Dụ Gia Thụ lau sạch một ngón tay, chạm vào màn hình từ tay cô để nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nam, hét lớn như sấm: “Trả lời tin nhắn của tao ngay!!!”
Nói xong câu đó, cuộc gọi liền bị cúp ngang.
Thích Dao: “???”
Còn có cách này cũng giục người ta trả lời tin nhắn sao?
Dụ Gia Thụ giống như đã quá quen với trò lố lăng này của đối phương, kéo kéo khóe môi, không có chút cảm xúc nào, gọi cô: “Em giúp anh xem đi.”
“…Hả?” Thích Dao sửng sốt, do dự hỏi, “Em á?”
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, dường như không để tâm, thấp giọng đọc mã khóa màn hình cho cô.
Người đàn ông đang cầm bát, rũ mi mắt xả nước lần cuối, nhìn có vẻ thật sự rất bận. Thích Dao mím môi, chậm rì rì mở điện thoại anh ra.
Màn hình rất sạch sẽ, không có ứng dụng linh tinh, ngay cả hình nền cũng chỉ là một màu trơn, giống hệt con người anh, đơn giản, rõ ràng.
WeChat hiện thông báo tin nhắn mới.
Cô chạm vào biểu tượng màu xanh lá.
Có lẽ vì trước đó chưa thoát ra, nên vừa mở lên, giao diện liền dừng lại ở khung chat với cô.
Ngay lập tức, một bức ảnh nền đập vào mắt cô.
Nhìn rõ nó, Thích Dao đột nhiên nín thở.
Tim cô lỡ một nhịp.
Hôm đó ở cửa, anh cà lơ phất phơ nghĩ ra trò đùa, nói muốn chụp một tấm ảnh chung thật đàng hoàng.
Thích Dao từng chụp chung với rất nhiều người, đã thành thói quen, lúc nào cũng cởi mở trước ống kính, nụ cười rạng rỡ dịu dàng. Ngày đó lại bị anh trêu chọc, đến cả dám nhìn kỹ cũng không có.
Mãi đến hôm nay, cô mới biết, tấm ảnh đó trông như thế nào.
Trên nền ảnh, hai người đứng rất gần, chiều cao, vóc dáng chênh lệch rõ ràng. Màu sắc đặc trưng của ảnh polaroid khiến bức hình như phủ thêm một lớp filter cổ điển.
Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đuôi mắt cong lên, nụ cười vẫn dịu dàng như mọi khi, nhìn thẳng vào ống kính.
Anh thì không.
Chàng trai đứng thẳng, dáng người cao gầy, vai rộng eo thon, khí lạnh giữa hàng mày lan ra, đầu hơi nghiêng, hàng mi đen nhánh rũ xuống.
Anh đang nhìn cô.
Tim Thích Dao đập thình thịch, hơi thở siết lại, gần như hoảng loạn mà dời mắt đi, ngón tay lướt nhanh, thoát khỏi khung chat, giả vờ như không thấy mình được ghim lên đầu, cố gắng giữ vẻ thản nhiên tìm tin nhắn bị đẩy xuống phía dưới.
“Giang Tuần nói anh cuối tuần nhất định phải đến tiệc sinh nhật anh ấy.” Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thản, tận dụng kỹ năng diễn xuất đọc lại tin nhắn không chút sơ hở.
Dụ Gia Thụ thờ ơ ừ một tiếng, nói trả lời anh ta “được”, đưa tay lấy khăn giấy, lúc ngước mắt lên nhìn cô, động tác anh khựng lại một chút, rồi khẽ nhướng mày.
“Sao mặt em đỏ vậy?”
Thích Dao không nói gì.
Hộp khăn giấy ở ngay phía sau cô, nên lúc anh đưa tay lấy, cánh tay vô tình vòng qua người cô, giống đang ôm lấy cô vậy.
Dụ Gia Thụ cũng không vội lấy giấy, cứ giữ nguyên tư thế đó, hàng mi rũ xuống, như cười như không, “Điện thoại anh chắc không có gì mà em không được xem chứ?”
Thích Dao mím môi, ngước lên nhìn anh một cái, rồi lập tức cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Dụ Gia Thụ cũng không động đậy, cứ vậy yên lặng nhìn cô.
Động tác ái muội, anh đứng rất gần, hơi thở phả nhẹ lên má cô. Cánh tay gập lại cùng lồng ngực rộng trước mắt khiến cô gần như không có lối thoát.
Không khí căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở. Cuối cùng, Thích Dao không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói:
“…Có.”
Dụ Gia Thụ hơi thu cằm lại, nhướng mày, giống như đang bảo cô nói tiếp.
Điện thoại anh lúc nào cũng sạch sẽ, không có gì linh tinh. Lần trước, Giang Tuần còn đột kích kiểm tra cả ổ đĩa Baidu của anh, xem xong chỉ có thể thốt lên “đỉnh thật.” Anh không tin trong đó có thứ gì có thể khiến cô đỏ mặt.
Thích Dao chớp mắt hai lần, hàng mi khẽ run, nuốt nước bọt, khó nhọc đọc từng chữ.
“Sao ghi chú của em lại là…”
“Mèo con bội tình bạc nghĩa.”
Vừa dứt lời.
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng hai giây.
Dụ Gia Thụ: “…”
Mẹ nó.
Buổi chiều mới đổi cho cô, quên mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Gia Thụ: Mẹ nó, đời này chưa từng mất mặt đến thế.