Không khí đình trệ hai giây.
Dáng vẻ Dụ Gia Thụ chớp mắt cứng đờ, biểu cảm lộ rõ nét vi diệu.
Thích Dao: “……”
Cô đã nói không muốn nhắc đến rồi, là anh ép cô đấy nhé.
Cô mím môi, vành tai đỏ lên, hơi khom người, nhanh nhẹn chui ra khỏi khuỷu tay anh, ôm chặt lấy con gấu bông ngồi trở lại ghế sofa, như thể vừa tìm được một vùng an toàn. Cô nhìn anh qua quầy bar, tạm dừng một lát, nói sang chuyện khác.
“Vậy rốt cuộc hôm nay anh tìm em có chuyện gì?”
Dụ Gia Thụ rũ mắt, cuối cùng cũng rút được một tờ khăn giấy, đứng tựa vào quầy bar, từng ngón tay chậm rãi lau sạch.
Nếu là ngày thường, hẳn anh sẽ nửa đùa nửa thật đáp lại: “Không có chuyện gì thì không được tìm em à?” hoặc “Mời em ăn cơm mà cũng cần lý do sao?”. Nhưng bây giờ anh không còn tâm trạng mà nói mấy lời đó.
“Dự tính khoảng mười phút nữa, em sẽ nhận được một cuộc gọi.”
Dụ Gia Thụ không nhìn cô, cứ thế dùng khăn giấy lau tay đi lau tay lại, vò tròn vứt vào thùng rác. Không biết có phải do ánh sáng hay không, mà vành tai anh phủ một lớp đỏ nhàn nhạt.
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Thích Dao gật đầu, ừm một tiếng.
Sau đó không ai nói thêm câu nào.
Một người đứng, một người ngồi, trong không gian rộng rãi lại có phần chật chội này, mỗi người đều mang tâm trạng riêng.
Bầu không khí gượng gạo dần dần lan rộng.
Chỉ cần yên tĩnh lại, trong đầu cô sẽ hiện lên mấy dòng chữ được ghim trên đầu kia.
Nào là bội tình bạc nghĩa, nào là mèo con.
Nhìn có vẻ là một người bình thường, vậy mà suốt ngày trong đầu toàn nghĩ mấy thứ gì đâu không.
Thích Dao vô thức nắm lấy cúc áo của chú gấu bông trong lòng, giật đến mức dây đeo suýt đứt. Cuối cùng không chịu nổi bầu không khí này, chủ động tìm chủ đề để nói.
“Người trong video hôm nay… là em gái anh à?”
Dụ Gia Thụ phải mất một lúc mới phản ứng lại, anh lấy một chai nước ngọt trong tủ lạnh ra, ừ một tiếng: “Là em gái khác mẹ.”
Thích Dao à một tiếng, không chạm vào vấn đề nhạy cảm, “Cô bé nhìn đáng yêu ghê. Gọi là Dụ Thu Thu à?”
“Biệt danh là Thu Thu, vì sinh vào mùa thu.”
Suy nghĩ một lát, Dụ Gia Thụ lại đặt chai nước ngọt trở lại tủ lạnh, lấy một chai nước thường, chậm rãi bước đến. “Tên đầy đủ của con bé, anh quên mất rồi.”
Thích Dao: “……”
Được lắm, thật đúng là anh đấy.
“Thế tên ở nhà của anh là gì?” Cô chợt hứng thú, “Dụ Đông Đông à?”
“……”
Dụ Gia Thụ đưa chai nước đã mở nắp đến trước mặt cô, im lặng hai giây, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, trong ánh mắt lấp lánh nét trêu ghẹo.
“Em nghiện mấy cái tên kiểu ABB à?”
Bạch Mập Mạp, Chu Ngưu Ngưu, Dụ Thu Thu.
Nghe đáng yêu quá nhỉ.
Không thích bị chế nhạo, Thích Dao bĩu môi, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, “Ít ra còn hơn kiểu ghi chú kỳ quặc bằng thành ngữ cộng với động vật của anh.”
Động tác cúi đầu bật nắp chai của Dụ Gia Thụ hơi khựng lại.
Không gian lại chìm vào im lặng.
Một sự yên tĩnh chết chóc.
Thích Dao: “……”
Da đầu cô tê dại, suýt nữa giật luôn cúc áo trên dây đeo quần của chú gấu bông.
Không phải, nghe em giải thích đã!
Em không cố ý đâu!
Dụ Gia Thụ chỉ dừng lại một giây, sau đó thoải mái ngồi phịch xuống sofa, tựa lưng lười biếng, cụp mắt, ngón tay dài cầm điện thoại gõ gõ. “Được thôi.”
“Giờ anh đổi ngay, sửa Chu Tất thành ‘Ồn ào láo nháo chú bò vàng’, sửa Đại Bạch thành ‘Gấu trắng kính đen’, thế là em không còn độc nhất vô nhị nữa.”
“…… Đừng mà.”
Thích Dao mấp máy môi, không biết câu nào của anh làm cô động lòng, hàng mi hơi run, mắt cụp xuống, ngập ngừng một lúc, nhẹ giọng nói.
“Anh đổi cái thành ngữ phía trước của em là được rồi. Em sẽ không truy cứu nữa.”
Còn truy cứu anh nữa cơ đấy.
Dụ Gia Thụ khẽ cười: “Vậy sửa thành gì?”
Thích Dao cũng không biết, suy nghĩ mấy giây, không trả lời.
Mấy chuyện như thế này làm sao mà tự nói ra được? Nếu nói thì khác nào tự khen mình, ngại chết đi được.
Dụ Gia Thụ chăm chú nhìn cô một lát, chậm rãi hồi tưởng, “Nhìn thoáng qua đã say đắm, tuyệt thế mỹ nữ?”
“Hay là dung mạo thần tiên, lý tưởng nhân gian?”
“… Đừng nói nữa!”
Chuông điện thoại bất chợt vang lên như vị cứu tinh, cắt ngang giọng điệu lặp lại trêu chọc của anh.
Trên màn hình hiển thị một số lạ.
Nghĩ đến câu nói khó hiểu trước đó, Thích Dao ngẩng lên liếc nhìn anh. Người đàn ông trên sofa vẫn giữ nguyên ý cười chưa tắt hẳn, dáng vẻ tùy tiện lười nhác, cằm hơi hất lên ra hiệu cô nghe máy.
“Alo? Xin chào.”
Lúc cô nghe điện thoại cũng rất ngoan ngoãn, hàng mi rũ xuống, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng, giống như người ở đầu dây bên kia đang ngồi ngay trước mặt cô, để cô có thể trực tiếp đáp lời.
Phòng khách yên tĩnh, giọng nói từ điện thoại loáng thoáng vang lên.
Dụ Gia Thụ cứ thế ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô dịu dàng trả lời từng câu. Một lúc sau, đôi mắt đào hoa của cô bỗng mở to ngạc nhiên, theo bản năng ngước lên nhìn anh.
Nét mặt anh đã khôi phục lại vẻ bình thản, nụ cười bông đùa cũng thu lại, thay vào đó là một thứ cảm xúc sâu hơn. Nhìn theo cô vài giây, sau đó đứng dậy, đi vào thư phòng xách ra một chiếc túi cùng một xấp tài liệu.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Thích Dao vẫn còn ngồi sững sờ, đôi mắt đào hoa mở to, đôi môi màu nhạt hơi hé mở, nhìn chằm chằm anh đầy kinh ngạc.
Hơn nửa ngày mới kinh ngạc nói.
“… Em nhận được hợp đồng đại diện của Phong Hành rồi.”
Lúc nói chuyện, tay cô vẫn nắm chặt điện thoại, lơ lửng trước ngực, quên cả việc đặt xuống.
Trông hệt như một chú mèo nhỏ đang bàng hoàng mở to đôi mắt tròn xoe.
Dụ Gia Thụ cụp mắt, che giấu ý cười, “Ừm.”
Anh đẩy tập tài liệu đến trước mặt cô. Dòng chữ “Hợp đồng đại diện thương hiệu” cùng logo của Phong Hành in trên trang bìa, nổi bật ngay trước mắt cô.
“Anh biết rồi.”
“… Thật sự là em?”
Thích Dao lướt mắt nhìn qua, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hư ảo khi đầu dây bên kia dịu dàng thông báo cô đã trở thành người đại diện cho dòng sản phẩm Phong Hành X-11. Cô cau mày, xác nhận lại một lần nữa.
“Nhưng dạo gần đây hình tượng của em…” Cô ngập ngừng, dường như đang tìm một từ thích hợp, lại không có cách nào diễn tả chính xác cơn bão thị phi này. “Không được tốt lắm.”
Đây là Phong Hành kia mà.
Thương hiệu sẵn sàng hủy hợp đồng với nghệ sĩ chỉ vì một câu lỡ lời, coi danh tiếng quan trọng hơn tất thảy.
Dụ Gia Thụ không đưa ra bất kỳ bình luận nào về lời của cô, chỉ hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.
Rất lâu sau, anh mới thỏa hiệp điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn.
“Thích Dao tiểu thư.”
Anh khẽ giãn đôi mày, đan hai ngón tay vào nhau, người hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay đặt lỏng lẻo trên đầu gối, dùng một dáng vẻ vô cùng nghiêm túc để nói chuyện với cô.
Giọng nói chắc chắn, ánh mắt điềm tĩnh, như thể đây là điều hiển nhiên, không cần phải nghi ngờ.
“Chúng tôi nhận thấy cô là một tân binh đầy sáng tạo và đột phá. Cả hai vòng phỏng vấn đều đạt điểm rất cao, khả năng xử lý, ứng biến với khủng hoảng nhanh nhạy, năng lực cùng quyết đoán rất đáng để cân nhắc.”
“Trong hàng trăm ứng viên, chỉ có cô là người duy nhất hoàn toàn dựa vào chính mình, vừa có thể tĩnh tâm tìm hiểu một thương hiệu hoàn toàn xa lạ, vừa không rập khuôn hay đi vào lối mòn, mà chân thành, tận tâm đưa ra những ý tưởng của riêng mình.”
“Có thể cô không biết, dựa theo khảo sát hình ảnh nghệ sĩ theo cách thông thường, mức độ yêu thích và thiện cảm của công chúng dành cho cô vượt xa những người khác. Ngay cả trong bảng điểm nội bộ của hội đồng phỏng vấn, cô cũng dẫn đầu với số điểm chân thành, chuyên môn vượt trội hơn hẳn người xếp thứ hai.”
“Giống như câu mà cô đã nói trong vòng phỏng vấn cuối cùng.” Dụ Gia Thụ đẩy cây bút về phía cô, đôi mắt đen láy thấp thoáng ý cười.
“Chúng tôi tin rằng cô hoàn toàn xứng đáng.”
“Phong Hành tin tưởng, cô có tiềm năng vô hạn.”
–
“Em yêu, em thật sự quá đỉnh rồi! Huhuhu!”
“Đó là Phong Hành đấy! Một miếng bánh ngọt mà bao nhiêu người thèm muốn! Đừng nói đến tiền, năng lực nghiệp vụ của cậu, độ nổi tiếng của cậu đều tăng lên một bậc rồi!”
Ở đầu dây bên kia, Diệp Thanh Mạn kích động đến mức giậm chân, cố gắng đè nén cảm xúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hét lên.
“Em giỏi quá đi mất! Huhu, chị muốn đốt pháo ăn mừng luôn rồi đây nè!”
Thích Dao cũng bật cười, nghe cô nàng phát ra đủ loại âm thanh kỳ quái, rũ mắt trả lời tin nhắn của Cừu Lãng.
Thời điểm Phong Hành thông báo tin vui cho cô, họ cũng đồng thời thông báo cho công ty.
Lúc đó Kiều Niệm đang mắng một nghệ sĩ mới vì không chịu nhận vai nữ phụ số bốn, tức đến mức gan như bốc hỏa. Nhận được tin nhắn, cô vui vẻ suốt nửa tiếng, hào phóng phát vài bao lì xì lớn trong nhóm làm việc. Vừa quay đầu lại thấy nghệ sĩ kia vẫn không biết điều, cô lại càng bực hơn.
Ngay cả Cừu Lãng cũng hiếm khi gọi điện thoại cho cô, nói mấy câu kiểu “Tôi biết ngay là không nhìn lầm người”, nghe cực kỳ hoa mỹ.
Sau đó anh ta gửi cho cô một bao lì xì siêu to khổng lồ. Thích Dao không khách sáo, nhận ngay.
【1】: Cảm ơn sếp.
Đối phương trả lời “Không có gì, em là công thần của công ty.”
“Thứ Bảy tuần này có rảnh ra ngoài ăn cơm không? Sợ năm sau em phải vào đoàn phim rồi.”
Thích Dao hỏi: “Là để chúc mừng à? Nhưng một số thành viên trong đội không tiện đi cùng.”
Mẹ của Lật Tử dạo này bị ốm, Thích Dao đã nói cô ấy về nhà chăm sóc mẹ cho tốt. Kiều Niệm cũng đang bận dẫn người đi thử vai, chắc không tụ tập được.
Đầu bên kia hiện dòng chữ “Đang nhập…” một lát.
Cừu Lãng: “Không phải.”
“Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Đầu ngón tay cô khựng lại.
Một cảm giác kỳ lạ bỗng trào lên từ đáy lòng.
Trực giác của Thích Dao trong những chuyện thế này luôn rất nhạy bén. Sau một thoáng suy nghĩ, cô tìm đại một lý do, từ chối.
Cừu Lãng cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô phải nghiêm túc với lịch trình quay phim và sự kiện sắp tới, giọng điệu mang theo cảm giác của một nhà tư bản đang ra lệnh.
“Phải nói sao đây, cậu có đại diện thương hiệu Phong Hành rồi, tính ra tức là tớ cũng có!”
Diệp Thanh Mạn vẫn còn nâng má nằm mơ, “Mẹ nó, không dám tưởng tượng! Quảng cáo của cậu sẽ được phát ở phần mở đầu của các chương trình giải trí, trung tâm thương mại treo poster khổ lớn, còn có cả standee nữa!”
“Aaaaaaaaaa cậu sắp trở thành đỉnh lưu rồi!”
“Được rồi.” Thích Dao bị cô chọc cười, “Bớt mơ mộng đi. Một hợp đồng đại diện làm sao biến tớ thành đỉnh lưu ngay được.”
“Không phải chỉ đang mơ mộng về tương lai thôi sao? Sớm muộn gì cũng thành sự thật mà.” Diệp Thanh Mạn vén tóc, đột nhiên nhớ ra điều gì, “Nhưng mà, sao anh ta không tự nói với cậu? Đã gặp mặt rồi, còn phải đợi người khác gọi điện thông báo?”
Hàng mi Thích Dao rũ xuống, thò tay vào túi lấy ra một cái hộp giấy, “Tớ cũng đã hỏi anh ấy rồi.”
Vỏ hộp vẫn còn bọc ni lông, cô chậm rãi xé mép bao, lấy ra một chiếc điện thoại mới.
Theo quy định trong hợp đồng, với tư cách là người đại diện, cô phải sử dụng sản phẩm của hãng trong các sự kiện công khai lẫn trên mạng xã hội. Phong Hành đã gửi trước cho cô một chiếc để dùng thử.
“Anh ấy nói gì?” Diệp Thanh Mạn tò mò.
“Anh ấy nói…”
Thích Dao cúi đầu bật nguồn điện thoại, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Dụ Gia Thụ ngồi lười biếng tại chỗ, ngước mắt nhìn cô.
Ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt thanh tú của người đàn ông một lớp ánh sáng vàng nhạt. Đôi mắt sâu thẳm thường ngày toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, lúc này lại có chút thư giãn, đồng tử đen láy, đường nét gương mặt sắc sảo trầm tĩnh, thần sắc cũng trở nên dịu dàng.
Anh nhìn cô hồi lâu, trịnh trọng mở lời, giọng trầm thấp.
“Bởi vì anh không muốn em nghĩ— Là anh đã lén mở đường cho em, hay giúp em thông qua bất kỳ mối quan hệ hay phương thức đặc biệt nào khác.”
“Thành tựu này hoàn toàn là do chính em đạt được.”
“Em là nàng công chúa chân thành, dũng cảm nhất thế gian này.”
Ngoài khung cửa sổ sát đất, bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn, những đám mây hồng tím nhuộm rực chân trời.
Tim đập thình thịch. Tiếng còi xe xa gần đan xen, nghe không rõ ràng. Thích Dao sững sờ, thấy anh nghiêm túc gọi tên cô.
“Thích Dao.”
“Dù là trong mắt người khác, hay trong mắt anh.”
Dụ Gia Thụ giương mắt nhìn cô, đôi mắt hẹp dài lập lòe vì tinh tú lấp lánh.
Từng chữ từng câu, nhẹ giọng nói.
“Em đều thắng tất cả mọi người.”