Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 43

Buổi ra mắt sản phẩm mới của Phong Hành được ấn định vào cuối năm.

Kết quả đại ngôn vẫn chưa được công bố chính thức, các tài khoản marketing nửa thật nửa giả tung ra một vài tin tức, không gây ra làn sóng gì lớn.

Ngược lại Triệu Mẫn, tin tức linh thông, đã nhắn tin chúc mừng Thích Dao ngay trong tối hôm đó. Giọng điệu chân thành, bình dị, không hề có vẻ xa cách.

Triệu Mẫn: 【Phải rồi, chuyện lần trước chị nói, em đã suy nghĩ đến đâu rồi?】

Thích Dao trầm ngâm giây lát, trước tiên gửi lời cảm ơn vì lời chúc mừng của cô ấy, sau đó lịch sự khách sáo trả lời mình vẫn chưa quyết định.

Đặt điện thoại xuống, tâm trí cô lại trôi đi đâu mất.

Sang năm là hợp đồng của cô sẽ hết hạn.

Nói thật, nghĩ kỹ lại thì Cừu Lãng cũng không tệ với cô. Từ năm hai mươi tuổi quay phim cùng nhau, quỹ đạo của cả hai cơ hồ là gắn chặt vào nhau.

Trước đây anh vừa làm đạo diễn vừa viết kịch bản, gần như một mình gánh vác toàn bộ đoàn phim. Sau đó lập công ty, ký hợp đồng với nghệ sĩ, tìm kiếm tài nguyên, từng bước từng bước đi lên.

Chỉ là không biết từ khi nào, chiếc áo sơ mi và hoodie mang đậm hơi thở sinh viên trên người anh đã bị thay thế bằng những bộ vest chỉnh tề. Anh dành phần lớn thời gian vùi mình trong những buổi tiệc bàn chuyện đầu tư, không còn là chàng đạo diễn trẻ ngồi sau màn hình giám sát ở trường quay ngoài trời, vài câu chỉ đạo ngắn gọn sắc bén khiến cả mạng xã hội trầm trồ kinh ngạc nữa.

Thật khó để từ bỏ một người đã đồng hành cùng mình từ những ngày gian khó.

Dù công ty bây giờ ngày càng mang nặng tính thương mại, mục tiêu, phương thức cũng chẳng còn thuần túy như trước, nhưng thực lòng mà nói, Thích Dao chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi.

Nhưng con người ta luôn phải chừa cho mình một đường lui.

Thích Dao nhẹ thở dài, liếc nhìn lịch trình, xuống lầu bắt xe.

Lật Tử xin nghỉ rồi, hơi bất tiện. Cô cũng không muốn ăn đồ ăn ngoài ba ngày liền, nên quyết định đi siêu thị mua ít nguyên liệu về tự nấu.

Trên đường cô nhận được tin nhắn của Kiều Niệm.

【Chiếc vòng tay của thương hiệu D thực sự mất rồi sao? Bên đối tác nói đây là phiên bản giới hạn, nếu làm lại sẽ rất phiền phức, thủ tục phê duyệt cũng nhiều, có thể sẽ không kịp cho sự kiện thảm đỏ ngày kia của cậu.】

Giữa những dòng chữ ẩn chứa hàm ý “hay là tìm lại lần nữa xem?”.

Thích Dao đành nhắn lại một chữ “được”, sau đó đổi hướng, bảo tài xế taxi chở mình đến gần trường Nhất Trung.

1】Nếu hai tiếng nữa vẫn không tìm thấy, thì coi như mất thật rồi.

1】Báo sớm để họ còn có thể đẩy nhanh tiến độ, hoặc bảo họ chuẩn bị một mẫu bình thường làm phương án dự phòng.

Vừa nhắn tin, cô vừa thanh toán tiền xe, đẩy cửa bước xuống.

Con hẻm không rộng lắm, taxi dừng ở lề đường cạnh một chiếc xe khác. Khoảng cách khá gần, cô sợ mở cửa xe sẽ quệt trúng bên cạnh nên rất cẩn thận.

Vừa đóng cửa lại, vô tình liếc qua chiếc xe bên cạnh, cảm thấy có chút quen mắt.

Hai giây sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống.

Lộ ra một gương mặt mà cô mới gặp không lâu trước đó.

Thích Dao: “……?”

“Anh làm gì ở đây?”

Dụ Gia Thụ dùng ngón trỏ ung dung xoay nhẹ chìa khóa xe, hiển nhiên cảm thấy câu hỏi của cô hơi ngốc nghếch, khẽ nhướng mày: “Đi dạo?”

“……”

Thích Dao sững lại hai giây, phản ứng lại: “Anh đến giúp em tìm vòng tay à?”

Không thừa nhận cũng không phủ nhận, Dụ Gia Thụ bước xuống xe, bấm khóa cửa một cái “tách”, thản nhiên nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ghé qua xem thử.”

Anh khoác một chiếc áo khoác đen, vóc dáng cao ráo, đứng dưới ánh đèn ngược sáng, phủ xuống một khoảng tối trước mặt cô. Thấy cô mãi không lên tiếng, Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn: “Sao thế, cảm động đến choáng váng rồi à?”

“……”

Thích Dao hít hít mũi, “Không, chỉ là nếu sớm biết anh đến, em đã không cần phải tự đi.”

“Làm em mất hai mươi tệ tiền taxi.”

Dụ Gia Thụ: “……”

Được lắm.

Giờ có thể thản nhiên sai bảo anh rồi.

Buổi tối trong khuôn viên trường rất yên tĩnh.

Học sinh các khối lớp nhỏ hơn đã tan học từ 8 giờ tối, chỉ còn sĩ tử lớp 12 vẫn đang vùi đầu ôn tập trong lớp học sáng đèn. Từ xa nhìn lại, có thể thấy hình bóng người di chuyển trong tòa nhà giảng đường.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ. Mặt đường lát gạch xanh sạch sẽ tinh tươm, ngay cả những chiếc lá úa vàng rơi xuống cũng bị các cô lao công quét gọn thành từng đống.

Tìm được mới là lạ.

Thích Dao thở dài rất nhẹ.

“Lúc ăn cơm có còn không?” Dụ Gia Thụ hỏi.

“Em nhớ là vẫn còn.” Thích Dao vô thức bước theo những viên gạch thẳng hàng, mũi chân chạm nhẹ, hồi tưởng lại: “Nếu rơi, chắc là rơi trên đường đi rồi.”

Dụ Gia Thụ hơi nheo mắt, nhớ lại một lát, sau đó tiến vào bên trong vài bước.

Anh rút điện thoại ra, bật đèn pin, chiếu sáng vào hàng rào.

Xung quanh sân thể dục không có đèn, bóng cây rậm rạp, ánh sáng yếu ớt của đèn pin chỉ soi được một góc nhỏ trên nền gạch xanh.

Tiếng động sột soạt vang lên, làm kinh động một chú mèo con đang trốn trong bụi cây.

“Anh nghĩ là rơi vào trong đó à?” Thích Dao cũng ghé đầu qua nhìn, lấy điện thoại ra.

Cô loay hoay một lúc, nhưng vì chưa quen dùng điện thoại mới nên không tìm thấy đèn pin trong thanh công cụ nhanh.

“Này.” Cô gọi anh.

“Điện thoại hãng này của các anh đèn pin ở đâu vậy?”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, “Em đang coi anh là nhân viên bán hàng à?”

Lời thì nói vậy, nhưng anh vẫn hơi cúi người, hạ thấp tư thế để thuận theo chiều cao của cô, đặt tay lên tay cô, ngón tay thon dài lướt nhẹ hai cái, kéo đèn pin cùng vài công cụ hay dùng ra thanh công cụ nhanh.

Hai người đứng bên lan can, trong bóng đêm khoảng cách rất gần.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại thay đổi, rọi sáng khuôn mặt anh. Khi ngẩng lên, Thích Dao có thể nhìn rõ hàng mi dài, đen nhánh rũ xuống của anh.

Chân mày cao, sống mũi thẳng tắp, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng ngay trước mắt.

Mùi gỗ đàn hương hòa với bạc hà, lạnh lẽo dễ chịu, theo cơn gió thu thoảng qua, quẩn quanh bên chóp mũi cô.

Thích Dao ngẩn ra, thong thả chớp chớp mắt, suy nghĩ theo cơn gió thu mà bay xa.

Từ khi nào, hương thơm từng cảm thấy xa vời, giọng nói chỉ xuất hiện trong mơ, lại dần dần len lỏi vào cuộc sống của cô mà không một dấu hiệu báo trước?

Ký ức sóng vai bên nhau đã nhiều đến mức không thể đếm hết.

Tựa như món quà mà thượng đế hào phóng ban tặng.

“Anh…” Thích Dao đắn đo mở miệng.

“Hửm?”

Dụ Gia Thụ ba, hai nhịp cài đặt xong, ngước mắt nhìn cô.

Quá gần.

Ánh mắt đen thẫm của người đàn ông vừa rơi xuống, bốn mắt nhìn nhau, Thích Dao lập tức quên mất mình định nói gì.

“Anh…” Cô ngập ngừng hai giây, lưỡi như líu lại, dời ánh mắt đi, “Có thấy… chúng ta trông giống như chuẩn bị đi ăn trộm không?”

Dụ Gia Thụ: “…”

“?”

Thì… cả hai đều mặc đồ đen, hai người, đứng trước hàng rào nhìn quanh nhìn quất trong màn đêm.

Thích Dao khẽ kéo khóe môi, biết mình đang nói vớ vẩn, cũng chẳng buồn giải thích thêm, cứ thế đánh trống lảng, cầm đèn pin quét một vòng dọc lề đường.

Dụ Gia Thụ cũng không nói gì, rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô, cầm điện thoại giơ lên hờ hững lắc nhẹ.

“Này này.”

Vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, Thích Dao ngẫu nhiên nhìn qua, chỉ vào viên gạch nơi ánh đèn của anh vừa lướt qua, “Cái đó có phải đang lấp lánh không?”

Dụ Gia Thụ hoàn hồn, nghiêng góc độ quét đèn qua, nhìn thoáng rồi ừ một tiếng, “Nhìn thấy rồi.”

Hai cái đầu cùng cúi xuống, híp mắt qua khe hở lan can nhìn một lúc, xác nhận chính là chiếc vòng tay cô đánh rơi. Có lẽ lúc đi đường khóa bị lỏng, theo quán tính mà rớt vào trong.

Có thể còn nằm đây, đúng là kỳ diệu.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao để lấy nó ra?” Thích Dao đứng thẳng, mím môi nhìn anh.

“Đi cổng chính chứ sao.” Dụ Gia Thụ chẳng cần nghĩ ngợi, giãn nhẹ cổ, đáp lời, “Chẳng lẽ em muốn anh chui qua hàng rào à?”

Cũng không hẳn.

Thích Dao im lặng một lát, cân nhắc từ ngữ rồi nói: “Có khả năng, ngày thường trường không cho vào.”

“…”

Quên mất.

Cứ ngỡ bản thân vẫn còn là học sinh mặc đồng phục, muốn ra vào lúc nào thì ra vào. Nhưng thời gian xoay vần, ngôi trường vẫn vậy, mà họ thì đã là người ngoài.

Dụ Gia Thụ dừng vài giây, “Vậy chờ đến cuối tuần?”

Nhất Trung không kiểm soát chặt việc tham quan của người ngoài, chỉ cần đăng ký là có thể vào.

Thích Dao nhíu mày: “Nhưng ngày kia em phải dùng rồi, không chờ đến cuối tuần được.”

Dụ Gia Thụ suy nghĩ hai giây, “Vậy chờ học sinh lớp mười hai tan học, nhờ họ nhặt giúp.”

Thích Dao lại trầm mặc, “…Chắc là không có học sinh lớp mười hai nào sau giờ tự học buổi tối lại đi dạo sân trường đâu.”

Nghĩ nghĩ, cô bổ sung: “Trừ phi là mấy cặp yêu nhau cuồng nhiệt.”

Học sinh cấp ba tối lửa tắt đèn rồi còn dạo quanh sân thể dục, thông thường không quá đơn thuần, lỡ mà dọa người ta thì không hay.

Không khí tạm dừng một giây, Dụ Gia Thụ nhìn cô, hơi híp mắt, nhanh chóng tóm lấy trọng điểm.

“Sao em biết?”

Anh thu cằm, nhướng một bên chân mày, ánh mắt sáng quắc, “Chẳng lẽ em từng đi dạo với người khác?”

“…”

Thích Dao: “Không ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy?”

Dụ Gia Thụ híp mắt nhìn cô một lát, tựa hồ đang cân nhắc độ chân thực của lời này, “Cho nên? Rốt cuộc là có hay không?”

Mắt đối mắt.

Hai giây sau, Thích Dao là người chịu thua trước, không tự nhiên dời ánh mắt đi, “…Từng có người mời.”

“Nhưng em không đi.” Cô cũng không biết tại sao mình lại chột dạ, nhanh chóng bổ sung.

Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, ngẩng cằm, ra vẻ lơ đãng dò hỏi: “Ai thế? Anh có quen không?”

Thích Dao lúng túng chốc lát, giọng nhẹ bẫng: “…Chắc là… có quen.”

“Chắc?”

Dụ Gia Thụ nhắc lại âm điệu chần chừ hơi nhướng lên của cô, không biểu tình gì, ánh mắt tối đen.

Thích Dao nghẹn một nghẹn, do dự nửa ngày, “Em nói cho anh…Anh không được giận đâu đó.”

Dụ Gia Thụ lơ đễnh ừ một tiếng, nghe không ra có bao nhiêu thành ý, dù sao cũng xem như một lời hứa, Thích Dao hơi yên tâm hơn, cất giọng nhẹ nhàng kể.

“Chính là cái cậu… béo béo, da ngăm trong lớp các anh ấy.”

“Em không biết tên cậu ta.”

Vừa nói, cô vừa quan sát sắc mặt Dụ Gia Thụ, chậm rì rì, “Lúc đầu em còn nhận nhầm cậu ta thành anh nữa. Hồi khai giảng, em đã trực tiếp đưa cho cậu ta một bức thư.”

Nói đến đây, cô cảm thấy không khí xung quanh rõ ràng trùng xuống, thậm chí có thể nghe thấy tiếng anh khẽ cười nhạt qua khoang mũi, Thích Dao lập tức muốn ngừng lại.

Dụ Gia Thụ hờ hững nâng mi mắt, ừ một tiếng, giọng điệu không chút gợn sóng, “Tiếp đi.”

Thích Dao cắn răng, cố nói tiếp: “…Lúc đó cậu ta không nhận, nên em tưởng anh không muốn quen em, thế là sau đó cũng không viết nữa.”

Đâu chỉ là không nhận.

Tên béo đó hình như EQ không cao lắm, đứng đơ ra, trừng mắt đầy khoa trương, còn buột miệng nói một câu: “Bạn học ơi, bây giờ không còn thịnh hành tình yêu sét đánh nữa đâu.” Kết quả là thu hút cả đám người đi ngang dừng lại hóng chuyện.

Dụ Gia Thụ chắc cũng biết cái tính của cậu ta, cằm hơi thu lại, bật cười khe khẽ.

Thích Dao tưởng anh đang cười nhạo mình, lập tức sốt sắng bào chữa, “Nhưng sau này, hôm cúp điện trong hội trường, em đã biết mình nhận nhầm rồi.”

“Ừ.” Dụ Gia Thụ thở ra một hơi trầm thấp, yết hầu chuyển động, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì… đến năm lớp 11, có một hôm cậu ta đi ngang lớp em, liền hỏi em có muốn cùng đi dạo sân thể dục sau giờ học không.”

Thích Dao hồi cấp ba không quá nổi bật, có lẽ là vì cô quá gầy.

Cơm ở viện phúc lợi và trường trung học trong khu không phải quá ngon, cô lại ăn ít, không lớn nổi. Đến tận khi vào cấp ba, cô vẫn là đứa thấp bé nhất, mãi đứng ở hàng đầu tiên khi xếp lớp.

Sau đó không biết vì sao, có lẽ là bắt đầu phát triển ở tuổi dậy thì, học kỳ hai lớp 11 cô cao vọt lên, chạm mốc 1m65, người cũng có da có thịt hơn, từng đường nét khuôn mặt càng lúc càng lộ rõ vẻ xinh đẹp.

Dù phần lớn thời gian, cô chỉ lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, đọc sách, viết chữ, chẳng mấy khi nói chuyện, yên tĩnh là thế, nhưng diện mạo ngày càng rực rỡ này vẫn sẽ thu hút sự chú ý.

Đặc biệt là, “nữ sinh từng tỏ tình với hắn ngay ngày khai giảng”.

Một buổi tối nọ, tiểu béo chặn cô lại, nuốt nước bọt, hỏi cô có muốn đi dạo sân thể dục với cậu ta không.

Nghe đến đây, cổ Dụ Gia Thụ khẽ động, xoay nhẹ một vòng nhỏ, trọng tâm cơ thể dồn về chân trái, tựa người vào lan can, mí mắt lười biếng rũ xuống, sắc mặt vừa uể oải vừa lãnh đạm.

Cực kỳ, không vui.

“Em không đồng ý.” Thích Dao vội vàng thành thật, “Thật sự không có.”

Dụ Gia Thụ nói một tiếng “anh biết.”, hạ mắt nhìn cô một lúc.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cảm xúc thấp thỏm gần như sắp tràn ra từ đôi mắt biết nói, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng.

Sự bực bội trong lòng bỗng chốc tan biến.

Hai giây sau, Dụ Gia Thụ nghiêng đầu, bật cười một tiếng, kéo câu chuyện quay về trọng tâm.

“Thế, lấy vòng tay kiểu gì đây?”

Thích Dao vừa thả lỏng một hơi, lập tức căng thẳng trở lại, ngẩng lên nhìn anh, rồi lại cụp mắt xuống, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Dụ Gia Thụ nhạy bén nhận ra, có lẽ cô đã nghĩ ra cách gì đó, liền đứng thẳng người, lười biếng cất giọng: “Nói đi.”

Thích Dao chôn đầu nhìn chằm chằm mũi giày hai người đối diện nhau, giọng nói nhỏ xíu.

“…Hồi cấp ba, em từng thấy anh trèo tường.”

Dụ Gia Thụ: “…”

“?”

Bình Luận (0)
Comment