Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 44

Trầm mặc.

Hóa ra cô gái này… đang đợi anh ở đây sao?

Không khí im lặng vài giây. Dụ Gia Thụ hỏi: “Thấy khi nào?”

Thích Dao vẫn cúi đầu, giọng nhỏ xíu: “Là… cấp ba. Lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai, đều thấy rồi.”

Dụ Gia Thụ: “…”

“Em chắc không phải do thầy giám thị phái đến giám sát anh chứ.”

Thích Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái. Đôi mắt hoa đào phản chiếu ánh đèn đường, giống vì sao nhỏ lấp lánh rơi vào trong đó. Cô nuốt nước bọt, hơi do dự, không nói gì.

Dụ Gia Thụ: “…”

Anh khẽ ngả đầu ra sau, mí mắt hơi khép, yết hầu chuyển động.

Được rồi, đúng là vậy thật.

Thích Dao vội vàng nói: “Nhưng em chưa bao giờ báo cáo anh đâu.”

“Chả trách.” Dụ Gia Thụ trầm mặc, như vừa bừng tỉnh, bổ sung thêm một câu.

Thích Dao có chút khó hiểu nhìn anh.

Dụ Gia Thụ không biểu lộ gì, tiếp tục: “Bảo sao lần nào mọi người cùng nhau trèo tường, chỉ có mỗi anh không bị báo cáo. Mấy đứa khác thì sáng thứ Hai nào cũng phải lên bục chào cờ đọc bản kiểm điểm.”

Anh hơi dừng lại một chút, giọng điệu vi diệu: “Sau đó bọn họ còn đồn, anh là con riêng lưu lạc bên ngoài của lão Đặng.”

“…”

Thích Dao không hề biết chuyện này, bặm môi nhìn anh hai cái, rồi lại cúi đầu xuống.

Giống hệt một con chim cút nhỏ, ngay cả giọng nói cũng ỉu xìu.

“Vậy anh có nhặt giúp em chiếc vòng tay không?”

Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đen nhánh của cô, khẽ bật cười.

“Giúp nha, sao lại không giúp.”

“Không thể không báo đáp lòng nhân từ của công chúa điện hạ đã tha mạng cho anh được.”

Lời còn chưa dứt, một chiếc áo khoác vương mùi bạc hà thanh mát đã trùm lên đầu cô. Thích Dao vội vàng giơ tay đỡ lấy.

Vải áo rơi xuống, trong nháy mắt trước mắt tối sầm lại. Hơi ấm còn sót lại lướt qua da trần, cô ngẩn người, thấy Dụ Gia Thụ đặt tay lên bức tường đá cao đến nửa người, dứt khoát lưu loát nhảy lên—

Ống tay áo xắn lên, để lộ cánh tay thon rắn rỏi, cơ bắp hữu lực, đường nét mạnh mẽ. Làn da trắng lạnh ẩn ẩn lộ ra đường gân xanh.

Sau đó là một loạt động tác vô cùng lưu loát.

Cơ bắp trên lưng siết chặt theo chuyển động, hai chân co nhẹ lấy đà, bật nhảy lên mép tường. Cánh tay chống ra phía sau giữ thăng bằng.

Cả quá trình nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, thậm chí nhanh đến mức khiến người ta chưa kịp nhìn rõ, anh đã gọn gàng dứt khoát đáp xuống phía bên kia lan can rồi.

Thích Dao: “…”

Này có chỗ nào nhìn ra, người này đã tốt nghiệp nhiều năm?

Nếu không có hàng trăm, hàng nghìn lần tập luyện tích lũy, thì sao có thể thành thục như thế này.

Dụ Gia Thụ rũ mắt, dường như động tác vừa rồi không phải đang leo tường mà chỉ đơn giản là bước qua một bậc thềm thấp. Anh lười biếng phủi hai cái lên lòng bàn tay, khom người nhặt chiếc vòng tay lên.

Chiếc vòng mảnh mai, đính kim cương lấp lánh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng nhỏ vụn.

Đeo trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô có hơi lỏng một chút, không ngờ lại có vẻ đẹp tùy ý, thoải mái.

Rất đẹp.

Rất hợp với cô.

Anh hơi cúi cằm, mắt rũ xuống, dừng lại hai giây rồi nhét chiếc vòng vào túi, không tốn nhiều sức, lại nhẹ nhàng nhảy lên bức tường đá.

Anh uốn gối ngồi xổm, vừa định nhảy xuống, chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt dừng trên người cô một lúc, nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Từ trên bức tường có thể nhìn thấy rất xa, ánh đèn đường chiếu rọi cả khuôn viên trường.

Trong dãy phòng học đèn sáng rực, như dải ngân hà vắt ngang bầu trời đêm, lấp lánh mơ hồ.

Sân thể dục cùng ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ lớp học đều rất đẹp.

Thường vào lúc chạng vạng, loa phát thanh sẽ phát những bài hát mà học sinh yêu cầu từ hôm trước, đa phần là nhạc nhẹ, Châu Kiệt Luân cùng Ngũ Nguyệt Thiên thường xuyên xuất hiện.

Đám con trai ôm bóng rổ từ lớp lao ra, không màng ăn tối mà tranh giành sân bóng, trên sân vận động mồ hôi vung vẩy.

Mấy cô gái thì tụm năm tụm ba đi vòng quanh đường chạy, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất dưới ánh chiều tà.

Những ký ức của thời học sinh như bức màn được vén lên, từng thước phim chậm rãi phát lại trong tâm trí.

Dừng lại hai giây, Dụ Gia Thụ thả lỏng sức, ngồi trên tường, một chân chống lên, nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

“Thích Thập Nhất.”

“…Hửm?”

Thích Dao ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên vì cái tên quen thuộc nhưng xa lạ này mà sững sờ trong chốc lát.

Gương mặt cô gái nhỏ thuần tịnh tinh xảo, đôi mắt hoa đào dịu dàng, ánh đèn đường vàng nhạt phủ xuống tạo nên những bóng sáng mờ ảo, khiến đôi mắt ấy còn rực rỡ hơn cả ánh sáng lấp lánh của viên đá trên chiếc vòng.

Dụ Gia Thụ đồng tử đen nhánh, thấp giọng hỏi một câu.

“Nơi em thích nhất trong trường là chỗ nào?”

Thích Dao im lặng thật lâu, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, dường như không hiểu vì sao anh lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ. Một lúc sau, cô đáp.

“Góc sân thể dục phía tây nam, bãi đất trống đó.”

Dụ Gia Thụ nhớ rõ bãi đất trống kia.

Nơi giao giữa sân bóng rổ và dãy phòng học, rộng rãi, sáng sủa. Trong một góc, có cây đa và ngô đồng tán lá xum xuê, mỗi mùa hè, bóng râm loang lổ phủ xuống chiếc ghế dài.

Một nơi rất đẹp.

Anh rũ mắt nhìn cô, hồi lâu, thấp giọng ừ một tiếng.

“Anh biết rồi.”

Biết… biết cái gì?”

Thích Dao vẫn còn bối rối, chớp mắt chậm rãi, nhìn anh nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tường, ánh mắt trầm tĩnh, đưa tay về phía cô.

Cô có dáng người nhỏ nhắn.

Cổ tay mảnh khảnh, làn da trắng mịn, mềm mại như ngọc.

Anh cúi đầu giúp cô đeo lại chiếc vòng tay, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, đến khoảnh khắc cài khóa, động tác chậm rãi mà trân trọng, thậm chí nhìn như đang đeo một thứ gì đó quan trọng hơn thế.

Sau đó cả hai đều không nói gì.

Họ sóng vai nhau đi qua những con hẻm trong màn đêm mông lung, dẫm lên ánh trăng quay lại xe.

Điện thoại vẫn không ngừng reo.

Dụ Gia Thụ lấy ra nhìn thoáng qua, nhướng mày rất nhẹ.

“Anh xác nhận lại một lần nữa.” Giọng anh nhàn nhạt, ánh sáng trắng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt bình thản.

“Là vì em đã đưa lá thư đó tận tay Vương Thần, cậu ta tự mình đa tình, không hỏi rõ đã từ chối. Cho nên bức thư ấy mới không bao giờ đến tay anh, đúng không?”

Thích Dao đang cài dây an toàn, a một tiếng, nhìn chằm chằm anh hai giây mới lờ mờ nhớ ra cái cậu mập mạp đó hình như tên là Vương Thần, mím môi, “Đúng vậy.”

Dụ Gia Thụ cười lạnh một tiếng, mí mắt rũ xuống, ngón tay nhúc nhích, tin nhắn mới đang không ngừng nhảy ra trên giao diện tin nhắn.

Bên kia vẫn đang nhao nhao giục anh lên game, muốn được gánh, gọi mãi không thấy hồi âm, chán đến chết, spam liên tục.

[Vương Thần]: Thụ nhi! Dùng nick phụ kéo tao lên hạng đi!

[Vương Thần]: Tao sắp lên Tinh Diệu rồi! Lên là có thể đi gánh gái, hahaha!

[Vương Thần]: Dạo này tao yêu đương online với một em gái siêu xinh luôn! Ngũ quan đẹp như minh tinh ấy!

[Vương Thần]: Mày nói xem, có khi nào số tao có duyên với minh tinh không?

[Vương Thần]: Hồi đi học cũng có một cô bé mở bát đầu năm đã tỏ tình với tao, làm tao ngại muốn chết!

[Vương Thần]: Khi đó không biết trân trọng, sau này mới phát hiện người ta thành minh tinh thật rồi. Haizz, thế sự khó lường, hối hận không kịp!

[Vương Thần]: ?

[Vương Thần]: Mày đâu rồi?

[Vương Thần]: Có đánh không, tao xin mày đó!

Hai giây sau, khung chat cuối cùng cũng hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn…”.

Ngắn gọn mà lạnh băng.

[S]: Đánh cái đầu mày.

[S]: Cút.

Vương Thần: “……”

???

Dụ Gia Thụ không buồn liếc mắt, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta cảm thấy một cỗ bực bội khó tả đang dâng lên. Anh gõ hai cái trên màn hình điện thoại.

“Cậu ta còn hẹn em đi dạo sân trường, đúng không?”

“…Ừm.”

Dụ Gia Thụ cười lạnh, cuối cùng nhấn hai cái nữa, tiện tay ném điện thoại lên bảng điều khiển, ngón tay thon dài lười biếng đặt trên vô lăng.

Để lại một kẻ bên kia màn hình vô cùng hoang mang, ôn lại cả đời xem mình đã làm sai chuyện gì, nghĩ nát óc vẫn không hiểu mình chọc ai giận.

[Vương Thần]: Không phải chứ, mày bị làm sao vậy hả???

Dấu chấm hỏi còn chưa gửi đi, đã bị một dấu chấm than đỏ chói chặn lại, chói lọi mấy dòng chữ vô cảm, đứng sừng sững ngay đó—

“Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

Vương Thần: “……???”

Má nó!

*

Thích Dao hoàn toàn không hay biết gì về hành động của người kia. Sau khi sắp xếp xong lịch trình, cô tranh thủ những ngày nghỉ cuối cùng để ở nhà nghỉ ngơi hai hôm.

Việc ở một mình chưa bao giờ là vấn đề với cô, hầu như chỉ ngồi trên sofa đọc kịch bản và sách.

Chỉ có điều, chuyện ăn uống hơi khó giải quyết.

Tối hôm đó cô định đi mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng không thành công. Về đến nhà đã muộn, liền quên luôn, sau đó lại lười không muốn ra ngoài nữa.

Trong nhà chẳng có gì để nấu ăn, chỉ còn rau luộc với ức gà. Ăn hai bữa liên tiếp, Thích Dao có cảm giác mình sắp xuống tóc đi tu đến nơi rồi.

Vừa hay, nhà bên cạnh thuê một cô giúp việc theo giờ.

Lần đó xuống lầu lấy hàng chuyển phát, cô vô tình phát hiện cửa nhà đối diện hé ra một khe nhỏ, không biết là cố ý hay vô tình.

Từ lần ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức hôm ấy, mỗi khi đến giờ cơm, bất kể hương vị đậm đà hay thanh đạm, phảng phất đều có thể xuyên qua hai lớp cửa mà bay sang.

Trở về nhà, Thích Dao nhìn đĩa rau luộc của mình, trầm mặc thật lâu.

Có hơi… nuốt không trôi.

Một mình ăn cơm mà còn thuê giúp việc nấu nướng, lãng phí quá đi.

Cuối cùng cơn thèm ăn dày vò đến không chịu nổi, Thích Dao tự thuyết phục bản thân hết lần này đến lần khác, bắt đầu thử tìm cách sang ăn chực.

Ban đầu cô còn ngại, giả vờ nghiêm túc, đến sát giờ cơm mới cầm điện thoại sang gõ cửa, kiếm cớ hỏi chuyện này chuyện kia, cho đến khi có thể thuận lý thành chương ở lại dùng bữa.

Lúc đầu Dụ Gia Thụ còn nghiêm túc giúp cô xử lý vấn đề. Nhưng chỉ sau hai lần, anh đã hiểu cả rồi.

Anh nâng mí mắt nhìn cô, nhướng mày, ánh mắt kiểu “Em chắc chắn em là người sống ở thế kỷ 21?” và “Em nghĩ anh là thằng ngốc à?”.

Thích Dao lập tức giả ngu, phát huy nghiệp vụ diễn xuất của mình, vô tội nhìn anh.

Hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, thoạt nhìn thật sự không hiểu gì cả.

Người giả vờ ngủ thì vĩnh viễn không thể đánh thức. Dụ Gia Thụ nhìn cô chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng chịu thua.

Anh tặc lưỡi, thỏa hiệp đưa tay nhận lấy, vừa cúi đầu giúp cô cập nhật hệ thống, vừa tiện miệng buông lời dỗi hai câu.

“Ông chủ của tập đoàn bán dẫn hot nhất trong nước mà lại phải đi sửa điện thoại giúp em à?”

Nhìn xem, cái danh này cũng tự dát vàng cho mình ghê ha.

“…Làm sao vậy.”

Thích Dao tiếp tục sắm vai cô gái ngây thơ, vô tri, nhích lại gần anh hơn chút nữa, đôi mắt đào hoa mở to, chân thành hỏi lại: “Không được sao?”

Thanh âm ôn ôn nhuyễn nguyễn, pha lẫn chút vui vẻ, đắc ý khó giấu, như một con hồ ly tinh ranh.

Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, chống khuỷu tay lên đầu gối, ngước mắt nhìn cô.

Khoảng cách quá gần. Đồng tử người đàn ông đen láy, hàng mày hơi nhướng, nhìn chằm chằm đến mức khiến người ta chột dạ.

Thích Dao cố gắng giữ vững tinh thần, vô thức nín thở, kiên trì không lùi lại.

Thình thịch. Thình thịch.

Nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

Thật lâu sau, Dụ Gia Thụ mới tựa hồ bật cười, nói được rồi, chậm rãi ngửa cằm, nhàn nhã nhả từng chữ, “Anh vui mà.”

Lời nói nhẹ như gió thoảng, hơi thở khẽ lướt qua má cô.

Não bộ Thích Dao tắt nguồn một lát, thậm chí quên cả hô hấp.

Còn chưa kịp hoàn hồn khỏi ba chữ vừa rồi, cô đã thấy Dụ Gia Thụ học theo dáng vẻ của mình, hơi cúi người, tiến sát lại gần hơn.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng phóng đại ngay trước mắt, đôi mày lạnh lùng thường ngày giờ lại pha chút trêu chọc. Anh nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi mở miệng, “Nhưng mà—”

“Thích Tiểu Dao.”

Anh gọi tên cô từng chữ rõ ràng, mang theo ý cười lười nhác, kéo dài âm cuối.

“Dạo này có phải em… được cưng chiều quá sinh hư rồi không?”

“……”

Thích Dao giật mình cắn phải đầu lưỡi, nháy mắt cả nhịp tim lẫn hô hấp đều khựng lại. Hơi nóng từ lỗ tai lan nhanh ra toàn thân.

Gọi tên thì cứ gọi tên đi, thêm chữ “Tiểu Dao” làm gì chứ!

Cô vô thức ngả người ra sau, hít sâu hai hơi rồi dời ánh mắt, đứng bật dậy: “Dì gọi ăn cơm rồi!”

Dụ Gia Thụ vẫn ngồi nguyên tại chỗ, lưng dựa vào ghế, ánh mắt dõi theo bóng lưng luống cuống của cô, bật cười tặc lưỡi một tiếng.

Thích Dao đi đến bàn ăn, đúng lúc dì giúp việc bưng món cuối cùng ra. Từng lát cá mỏng hòa quyện cùng dưa cải chua, hương thơm nức mũi.

“Đến đây nào.” Dì vừa tháo găng tay, vừa niềm nở gọi cô, “Tiểu Dụ nói con chú trọng giữ dáng, nên dì nấu món ít dầu ít muối. Cá không gây béo đâu, ăn nhiều một chút nhé.”

Thích Dao cong mắt đáp lời, ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bàn tay cầm đũa hơi khựng lại.

“?”

Dụ Gia Thụ sao biết cô sẽ sang đây ăn chực?

Rõ ràng cô đến lúc 11 rưỡi, mà khi đó dì đã bắt đầu thái cá rồi.

Thích Dao nghi hoặc ngước mắt, nhìn thấy người nào đó vẫn đang cúi đầu, thong thả bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh biết em sẽ qua đây ăn cơm à?”

“Không biết nha.” Dụ Gia Thụ thậm chí chẳng buồn ngước mắt, cầm lấy đũa, “Anh lại không phải tiên tri.”

Ngữ khí nhàn nhàn, hợp tình hợp lý, giống như cô vừa hỏi một câu ngớ ngẩn lắm vậy.

“… Ờ ha.” Thích Dao nói.

Đúng lúc này, dì giúp việc bước nhanh ra khỏi bếp, vừa cởi tạp dề vừa đóng cửa, cất giọng: “Vì em gái đã đến rồi, không cần mở cửa truyền mùi thơm ra ngoài nữa, dì đóng cửa đây nhé Tiểu Dụ.”

“Sắp tháng 12 rồi, trời rét lắm, mở cửa hoài dễ bị cảm lạnh…”

“……”

Dì vẫn đang thao thao bất tuyệt về tầm quan trọng của việc giữ ấm vào mùa đông. Nhưng hai người ngồi ở bàn ăn lại chẳng nghe thấy gì nữa.

Thích Dao lục lại câu nói của dì trong đầu—”Em gái đến rồi” và “mở cửa truyền mùi thơm” ghép lại với nhau—xác nhận chắc chắn “em gái” mà dì nhắc đến chính là cô.

Cô thong thả quay sang nhìn anh, khẽ nhướng mày, nhấn từng chữ hỏi lại:

“Anh nói anh không phải gì cơ?”

“Dụ, Đông, Đông?”

Dụ Gia Thụ: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Thụ: Chuyện theo đuổi vợ, sao có thể gọi là bịa đặt được chứ?

Mọi người chờ văn án tiếp theo nhé!

Bình Luận (0)
Comment