Sáng thứ Ba, chụp ảnh quảng cáo cho Phong Hành.
Chuyên viên trang điểm dựa theo định vị thương hiệu, kết hợp với ngoại hình của Thích Dao, tạo cho cô một phong cách không quá trí thức cũng không quá mềm mại.
Váy dài hai dây màu trắng, vải lụa satin, ánh lên sắc ngọc trai, để lộ chiếc cổ thon dài và bờ vai mong manh. Trang điểm rất nhạt, tôn lên những đường nét tinh tế trên gương mặt.
Ngón tay thon dài trắng muốt mân mê chiếc điện thoại mới cùng màu với váy. Thích Dao ngồi thẳng lưng dưới ánh đèn chiếu rọi, nhẹ nhàng nâng mi mắt, hơi hất cằm. Khi không cười, cô mang một vẻ đẹp kiêu kỳ thanh lãnh.
Lật Tử miêu tả tạo hình này là kiểu “nữ cường nhân độc lập, quyết đoán”. Cô ấy đứng bên lề studio, chụp lại nhiều khoảnh khắc hậu trường để làm tư liệu cho những bài đăng sau này.
Dụ Gia Thụ cũng mượn cớ giám sát dự án để tranh thủ đến xem.
Đứng trước màn hình hiển thị, nhìn cô tỏa sáng trước ống kính, ánh mắt chăm chú rũ xuống, trong lòng anh bất giác dâng lên suy nghĩ tương tự Diệp Thanh Mạn.
Ngành này rất hợp với cô ấy.
Minh châu dù có phủ bụi, cũng sẽ có ngày được cơn gió thổi bay lớp màn che, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tối hôm đó.
Phong Hành chính thức công bố đại sứ thương hiệu mới bằng một tấm poster chụp cận mặt sắc nét, khiến các nền tảng mạng xã hội bùng nổ tranh luận.
【Phong Hành Trung Quốc V】: Hải áp trúc chi đê phục cử, phong xuy sơn giác hối hoàn minh. (*) #PhongHànhX-11Series# Đại sứ thương hiệu toàn cầu @Thích Dao mời bạn chứng kiến buổi ra mắt sản phẩm Phong Hành X-11 vào lúc 14:30 ngày 31/12! [Hình ảnh]
(*) Nguyên văn 海壓竹枝低複舉,風吹山角晦還明 là một câu thơ cổ có thể hiểu là: “Sóng vỗ trúc cong, rạp xuống rồi vươn,
Gió lùa núi khuất, tối tàn rồi sáng.”
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của phần lớn mọi người, khiến dư luận dậy sóng.
Thích Dao vẫn còn quá trẻ.
Tuy nói “Dã Đường Chi” nổi đình nổi đám, bộ phim đã được xếp vào quy trình phát sóng trên đài truyền hình, nhưng thực tế vẫn chưa được chiếu chính thức. Lượng khán giả cốt lõi chưa đủ lớn, chủ yếu vẫn là giới trẻ, chưa hoàn toàn trùng khớp với tệp khách hàng mà thương hiệu hướng tới.
Bên cạnh những lời chúc mừng cùng mong đợi trên các diễn đàn, phần lớn bình luận xoay quanh những ý kiến như,”Phong Hành tự hạ thấp đẳng cấp.”, “Tưởng cao cấp lắm, hóa ra cũng chỉ là một diễn viên web drama.”
Hàng loạt tài khoản marketing đổ xô vào cuộc, so sánh Thích Dao với những nghệ sĩ có tiếng đã tham gia vòng phỏng vấn của Phong Hành. Độ hot của chủ đề này không ngừng tăng lên.
Đặc biệt là sự so sánh giữa Triệu Mẫn và Thích Dao. Cư dân mạng công khai lên tiếng, fans mỉa mai bóng gió, hai bên khẩu chiến kịch liệt.
May mà Kiều Niệm luôn theo sát tài khoản chính thức của phòng làm việc, sớm tiết lộ chút thông tin cho hậu viện cùng các tài khoản lớn để khống bình. Nhờ đó bài đăng trên Weibo chính thức đạt hơn trăm nghìn lượt chia sẻ trong vòng 24 giờ, toàn bộ bình luận đều là, “Mong chờ Phong Hành X-11 series, mong chờ đại sứ thương hiệu Thích Dao .”
Mặc kệ thế nào, official Weibo chính thức vẫn khá đẹp mắt, chỉ là trên diễn đàn công cộng thì không thể kiểm soát nổi.
Cho đến ngày hôm sau, Thích Dao thay một bộ trang phục đơn giản thanh lịch để quay quảng cáo và video tuyên truyền, một số chủ đề vẫn còn nằm trên top tìm kiếm.
Cũng may cô đã quen với điều này từ lâu, không xem cũng không bận tâm. Biết cách chặn bỏ quấy nhiễu, tập trung vào bản thân, đây là một khả năng rất khó để hoàn toàn nắm bắt.
Lật Tử vẫn như cũ tận tụy ghi lại những khoảnh khắc hậu trường, tích trữ thêm tư liệu để chia sẻ với người hâm mộ.
Bất quá tạo hình này chưa được công bố, cô cẩn thận hỏi nhân viên công tác: “Xin hỏi tôi có thể đăng những bức ảnh này không?”
“Chỉ cần không để lộ sản phẩm thì có thể công khai. Nhưng không khuyến khích lắm, vì hai ngày nữa video chính thức sẽ ra mắt, có thể chờ rồi hãy đăng.”
Lật Tử gật đầu đồng ý, lịch sự cảm ơn, không hề thấy ánh mắt khinh thường của người nhân viên đó lúc quay đi, thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh: “Diễn viên hạng xoàng vẫn là diễn viên hạng xoàng, may mắn nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống mà không biết đường giấu đi, còn dám khoe khoang nữa chứ.”
“Được rồi.” Đồng nghiệp đẩy nhẹ cô ta một cái. “Tôi thấy cô ấy cũng được mà, biểu cảm trước ống kính rất tốt. Người ta có thực lực giành được hợp đồng, ngay cả sếp cũng không nói gì, cô lo lắng cho chị Mẫn nhà cô làm gì?”
“Ai mà biết cô ta dùng thủ đoạn gì để có được hợp đồng, nghe lầu 8 nói, cô ta cùng Tiểu Dụ Tổng là bạn học cấp 3.”
Người nọ âm thanh thật nhoe, nói được nửa câu thì ngừng lại, có vẻ vẫn ấm ức, liền cúi đầu gõ chữ trên màn hình điện thoại, không rõ đã gửi đi cái gì.
Quay xong quảng cáo là đến video tuyên truyền, mất nguyên một ngày. Ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn vội trong phòng phía ngoài trường quay.
Lúc kết thúc, trời đã gần tối. Thích Dao đi theo nhiếp ảnh gia vòng ra sau màn hình hiển thị, lướt xem sơ qua một số cảnh quay.
Nhìn chung mọi thứ đều ổn.
“Hầu như không có cảnh hỏng, khả năng bắt góc máy của cô rất tốt, biểu cảm cũng khớp với sản phẩm, video cắt ghép xong chắc chắn sẽ rất tuyệt.” Nhiếp ảnh gia khen ngợi.
“Cảm ơn.” Thích Dao nở nụ cười, nhân viên lần lượt xin chụp ảnh và chữ ký, cô đều vui vẻ đồng ý. Trước khi rời đi, cô cúi đầu chào tất cả nhân viên công tác có mặt.
Thời điểm thay đồ trong phòng trang điểm, điện thoại bất chợt đổ chuông. Là Dụ Gia Thụ gọi đến. Thích Dao bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, một bên mặc áo khoác lên.
“Alo?”
Giọng nói trầm ấm của anh xen lẫn chút tạp âm điện tử, “Quay xong rồi sao?”
Cô “Ừm” một tiếng, dặn Lật Tử treo chiếc váy dạ hội lên giá rồi ngồi xuống chiếc ghế đơn: “Xong rồi.”
“Thế nào?”
“Cũng ổn.” Thích Dao nói, “Thuận lợi lắm, tạo hình hôm nay em cũng rất thích.”
Bên kia “Ừ” một tiếng, sau đó im lặng một lúc.
Thích Dao cầm điện thoại trong tay, ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, chớp chớp mắt.
Điện thoại dán sát vành tai, có một loại cảm giác đè ép.
Tiếng hô hấp của hai người chồng lên nhau, hơi có độ trễ mà phập phồng, đan xen lâu dài, phá lệ rõ ràng.
Thích Dao bỗng có một dự cảm, có lẽ anh gọi đến không chỉ để hỏi về buổi quay hôm nay, mà còn vì một chuyện khác.
Mơ hồ có thể nghe thấy bên kia có tiếng ồn ngày càng xa, giống như anh vừa rời khỏi một nơi ồn ào náo nhiệt để tìm góc yên tĩnh nói chuyện với cô.
Lẫn trong tiếng gió lướt qua, Dụ Gia Thụ bất ngờ lên tiếng.
“Hôm nay bạn thuở nhỏ của anh tổ chức sinh nhật.”
Giọng nói rất trầm, trầm và thấp, không còn kéo đuôi lười nhác như mọi khi, giống như không còn vẻ hờ hững, thong dong, cái gì cũng chẳng để vào mắt nữa.
Thích Dao dừng lại hai giây, trước tiên nhạy bén nhận ra điểm khác lạ này, sau đó mới chậm chạp hồi tưởng lại câu nói của anh, không rõ nguyên nhân mà a một tiếng.
Cô nhớ rõ người này, chính là người bạn đã gọi điện kêu anh trả lời tin nhắn hôm trước.
Lật Tử thu dọn xong đồ đạc, đứng ở cửa chờ cô. Thích Dao do dự một chút, ra hiệu bảo cô ấy đi trước ra xe.
Đợi đến khi Lật Tử khép cửa lại, căn phòng yên tĩnh hẳn, Thích Dao mới hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Bên kia vẫn không trả lời.
Cảm giác… có gì đó quái quái.
Thích Dao chần chừ hỏi: “Anh uống rượu à?”
Lần này anh trả lời rất nhanh, giọng rất nhẹ: “Một chút thôi.”
Thích Dao cau mày, nhớ lại mấy hôm trước anh có vẻ hơi ho khan: “Cảm còn chưa khỏi mà còn uống rượu?”
Dụ Gia Thụ bỗng cười khẽ: “Chỉ một chút thôi mà.”
“Vậy anh còn không mau vào đi? Trời trở lạnh rồi, bên ngoài gió lắm.”
“Không muốn vào.”
Anh đứng dưới mái hiên, thu lại cảm xúc, giọng nhàn nhạt.
Quán bar mới của Giang Tuần nằm ở trung tâm thành phố, cuối một con hẻm nhỏ.
Không biết từ khi nào mùa đông đã về, trời sẫm tối rất nhanh, gió thổi lạnh lẽo, quét qua từng cơn cô quạnh. Hàng quán ven đường còn chưa mở cửa, góc phố vốn náo nhiệt giờ lại cô tịch đến lạ thường.
Bên kia im lặng một lúc.
Có tiếng sột soạt khe khẽ, chắc là tay áo cô cọ vào lớp áo khoác dày mềm mại, phảng phất qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được hơi ấm.
Sau đó giọng cô gái nhỏ mềm nhẹ, dịu dàng pha lẫn chút khó hiểu, hỏi anh làm sao vậy.
Dụ Gia Thụ khẽ nâng mắt, nhìn gió thổi vô hình đầu con hẻm nhỏ.
Lá khô bị cuốn theo gió xoay vòng rồi rơi xuống chân anh. Vô cớ khiến anh nhớ đến cô gái ấy dũng cảm, chân thành, hào phóng trong buổi phỏng vấn hôm đó, nhớ đến đôi mắt hoa đào ấm áp của cô chất chứa nguồn sức mạnh vô tận.
Nhớ đến những ẩn ý lặng thầm phía sau bức thư cũ năm xưa.
“…Thích Dao.”
Rất lâu sau, anh dường như khẽ thở dài, cúi đầu nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, giọng nói pha lẫn cảm xúc khó diễn tả thành lời, gằn từng chữ.
“Lá thư của em, anh đã đọc được rồi.”
–
Khi Thích Dao đến địa chỉ Yến Thu gửi, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Bầu trời ngoài cửa xe đen đặc trầm lắng, nơi đậm màu nhất còn thoáng lộ ra sắc xanh thẳm.
Cửa xe chậm rãi mở ra, lông mi Thích Dao khẽ run, khom người bước xuống xe, hơi thở hóa thành làn khói trắng mong manh trong không khí, thoáng hiện rồi tan biến như mây khói.
Lật Tử ở phía sau vội vội vàng vàng đưa khăn quàng cho cô, nhưng Thích Dao giống như vô tri vô giác, đứng ở đầu hẻm, phảng phất như không nghe thấy.
Các quầy hàng nhỏ bắt đầu lục tục mở sạp. Người bán đội mũ dày, đeo găng tay kín mít. Một chiếc xe ba bánh bán khoai lang nướng chầm chậm đỗ lại nơi ngã rẽ, ông chủ bước xuống, bật sáng chiếc bóng đèn cũ kỹ bên tấm ván gỗ thô sơ. Ánh đèn cam ấm áp chiếu sáng một góc nhỏ.
Tiếng tim đèn sáng lên khe khẽ kéo cô về thực tại.
Thích Dao nhấc chân, từng bước một tiến về phía trước.
Một chiếc máy nổ bỏng ngô kiểu cũ với chiếc ống tròn đen nhánh đặt dưới đất, ông lão vừa xoay tay quay vừa trò chuyện cùng bà chủ quầy hạt dẻ rang đường bên cạnh.
Bà ấy đang kéo tay áo vào chiếc áo bông dày cộm, xoay người nâng vạc chảo lớn, bật lửa lên, thoải mái đáp lại bằng giọng điệu địa phương hào sảng.
Tiếp theo—một tiếng “tách” vang lên.
Dọc con phố ánh đèn lần lượt bừng sáng.
Một góc thành phố vốn lạnh lẽo, tiêu điều nay được thắp sáng lên, theo từng bước chân cô, từng chút một rực rỡ, tựa dải ngân hà len lỏi giữa những con phố nhỏ.
Người đàn ông đứng dưới mái hiên cuối con hẻm, dáng người cao ráo thẳng tắp, cổ hơi cúi, rũ mắt, không xê dịch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần một đoạn video ngắn, tựa như cây tùng phủ tuyết giữa trời đông giá rét.
Sự náo nhiệt ầm ĩ ngay bên kia bức tường dường như chẳng hề liên quan đến anh, cả thế giới trở thành một phông nền mờ nhạt, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Màn hình điện thoại vẫn ngoan cố sáng lên, đoạn video đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn lại không biết đã được phát bao nhiêu lần.
Người dẫn chương trình lễ phép tươi cười, hỏi người bên cạnh,—“Cô từng đóng nhiều vai ‘bạch nguyệt quang’ khiến nam chính khắc cốt ghi tâm như vậy, có phải thời đi học cũng rất được yêu thích không?”
Giữa màn hình, cô gái với đôi mắt trong veo dừng lại hai giây, như thể nhớ ra điều gì đó, bỗng chốc cong khóe mắt, thong thả lắc lắc đầu.
“Không phải.” Cô nói.
“Thời đi học của tôi rất, rất bình thường, thậm chí có lẽ còn mờ nhạt hơn tất cả mọi người ở đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng, âm sắc mềm mại lại mang theo chút thanh lãnh, phát âm rõ ràng, mềm mại ở giữa môi và răng, phảng phất dư vị hoài niệm vương vấn.
Lặng lẽ, bình phàm, khó gần.
Đó là gam màu chủ đạo suốt những năm tháng thiếu nữ của cô.
Ánh mắt Thích Dao có chút hoài niệm, lại còn cười, “Tôi chỉ là một người bình thường, cách ngôi sao của mình mười vạn dặm, chỉ có thể trông thấy một góc ánh sáng.”
“Sao có thể chứ?” Người dẫn chương trình rõ ràng khựng lại, có lẽ đang chần chừ giữa kinh ngạc và tò mò, tiếp tục hỏi, “Vậy có chuyện gì khiến cô nhớ mãi không quên không?”
“Có chứ.” Thích Dao cười rộ lên, chỉ một lát sau, nụ cười nhạt dần, nhẹ giọng nói, “Tôi đã từng viết cho anh ấy một bức thư.”
Rũ mắt nghĩ ngợi, cô lại bổ sung nói, “Thật ra tôi viết rất nhiều thư cho anh ấy, nhưng bức thư này là đặc biệt nhất.”
“Đặc biệt thế nào?” Người dẫn chương trình hào hứng trêu ghẹo, “Là thư tình à?”
Độ cong ở khóe môi Thích Dao dần tan biến, đôi môi mím thành đường thẳng, hàng mi run rẩy, ngón tay siết chặt chiếc microphone, thật lâu sau mới cất giọng, “Đặc biệt ở chỗ…”
“Đó là một bức thư tình, mà anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết đến.”
Thời học sinh, Dụ Gia Thụ chưa bao giờ thiếu thư tình.
Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, gia cảnh ưu việt, diện mạo xuất chúng, đối nhân xử thế rõ ràng, có khoảng cách nhưng không hề xa cách.
Vô địch giải bóng rổ, đạt giải trong các cuộc thi, khách quen trên bảng vàng.
Trên bục trao giải, dáng vẻ anh luôn thẳng tắp mà tùy ý.
Khi anh đứng đó, hàng mi hờ hững rũ xuống, chỉ đến khi nghe thấy người dẫn chương trình xướng tên mới ngẩng đầu, để lộ đường viền hàm sắc nét, mạnh mẽ, không ai có thể phủ nhận—anh chính là một “thiên chi kiêu tử” thực thụ.
Trên đường tan học, ở sân bóng rổ, trong hộc bàn sau giờ nghỉ trưa, luôn có đủ loại tờ giấy hay phong thư với nét chữ thanh tú, thẳng thắn hoặc ẩn ý bày tỏ tâm tư. Với anh chuyện này đã quá quen thuộc, bình thường như chuyện con người cần uống nước vậy.
Nhưng anh chưa từng nhận được một bức thư tình như thế này.
Chỉ là một trang giấy mỏng, vài dòng ngắn ngủi. Nét chữ thanh mảnh, từng nét bút đều mạnh mẽ, phảng phất xuyên thấu qua mặt giấy, như thể mỗi lần đặt bút xuống đều đang trải qua một cơn sóng thần không ai hay biết.
Chúc phúc.
Toàn bộ đều là lời chúc phúc.
Những bức thư từ người khác, dù ít hay nhiều, đều sẽ nhắc đến bản thân họ, “Tôi là XX lớp bên cạnh, đã chú ý đến cậu rất lâu rồi.”, “Có lẽ cậu không biết, nhưng chúng ta từng gặp nhau ở…”
Nhưng cô thì không.
Nửa câu cũng không liên quan đến cô.
Chúc anh thuận lợi trong kỳ thi quốc tế. Chúc anh thuận lợi trong kỳ thi đại học. Chúc anh đạt được nguyện vọng, đến được nơi mình mong muốn.
Nhiều năm như vậy.
Anh chỉ biết cô đã chân thành chúc mình có một tương lai tốt nhất. Mà không hề hay biết đằng sau những dòng chữ thô sơ vụng về ấy, là tình cảm giấu kín, chẳng thể thốt thành lời.
Kim bảng đề danh, tiền đồ như gấm.
Cô đem những lời đẹp đẽ nhất về tương lai mà một học sinh có thể mường tượng, đều dành cả cho anh.
Nhưng mà dưới ánh đèn soi của thứ mực tàng hình rẻ tiền màu xanh lam, bí mật thầm kín nhất của thiếu nữ mới thực sự hiện lên—
Trên đó viết rằng.
“Sinh nhật năm nay không thể mượn cớ đêm Giáng Sinh để lén lút tặng cậu táo nữa rồi.”
“Có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nào nữa.”
“Nhưng không sao cả. Nói xong câu này, mình sẽ cố gắng nhắc nhở bản thân, không được nhớ cậu nữa.”
“Dụ Gia Thụ, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
“Mình sẽ mãi mãi ở một nơi cậu không thể nhìn thấy, cầu chúc cậu bình an từng năm, đạt được mọi mong ước.”
Cuối thư ký tên “71”, viết vào mùa hè năm 2015.
Thời gian nháy mắt luân chuyển.
Giấy viết thư trắng tinh giờ đã ngả vàng góc cạnh. Những dòng chữ từng không dám kỳ vọng bị thời gian mài mòn, bỗng hiện lên một cách rõ ràng, lặng lẽ chạm đến ánh mặt trời.
Bảy năm sau, trong con hẻm sát vách với trường Nhất Trung năm ấy, cô gái từng an tĩnh lại nội liễm đứng trước mặt anh.
Sau lưng cô là vô số ánh đèn lập lòe trải dài thành một đường, tựa như dải ngân hà giữa đêm đông, đến cả cơn gió rét buốt cũng dường như ngừng lại vì cô.
Thích Dao đứng đó, bóng dáng đơn bạc đến mức như thể sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Chóp mũi cô đỏ lên, đôi mắt thoáng bối rối rời khỏi lá thư trong tay anh. Một cơn sóng dữ dội cuộn trào, chậm rãi nhấn chìm lấy cô.
Anh đã nhìn thấy.
Bí mật chôn kín bấy lâu nay rốt cuộc cũng bị phơi bày. Một cảm giác xấu hổ gần như muốn trốn chạy ập đến trong lòng cô.
Cơn gió lùa qua giữa hai người, cuốn theo hơi thở ấm áp cùng làn khói trắng tan biến trong không trung.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Thích Dao chậm rãi chớp mắt.
Cổ họng cô khô khốc, cố gắng ép mình nở nụ cười, giả vờ thoải mái mà nhẹ giọng mở miệng, “Thật ra… em cũng không phải luôn đợi anh…”
Lời khó khăn lắm mới nói ra, tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đột nhiên ngừng lại.
Người đàn ông đứng dưới mái hiên, ánh đèn ấm áp phủ lên khuôn mặt anh. Lớp vỏ ngoài hờ hững, lạnh nhạt thường ngày đã biến mất. Ánh mắt anh nhìn cô, sâu thẳm mà nghiêm túc, ẩn chứa một chút chua xót khó nhận ra, trầm mặc nhìn cô.
Thích Dao không quen thuộc với ánh nhìn này.
Rất ít người từng nhìn cô như vậy. Thế nhưng giây phút này cô lại đột nhiên hiểu ra.
Là đau lòng.
Như khi người ta nhìn thấy một chiếc bình sứ tinh xảo vỡ nát rồi lại được ghép lại cẩn thận. Như khi họ phát hiện đằng sau một mỹ nhân rạng rỡ là những vết sẹo chằng chịt. Như khi họ chạm vào cành hồng kiêu sa, để rồi nhận ra nhựa chảy ra lại mang màu xanh biếc.
Những thứ từng vỡ vụn lại được anh nhẹ nhàng hàn gắn. Thích Dao nhìn thấy sự trân trọng trong ánh mắt ấy.
Những lời cố gắng gượng nói, những câu miễn cưỡng để giữ lại chút tôn nghiêm của mình, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên vô nghĩa.
Hốc mắt Thích Dao đỏ lên, hé miệng th* d*c, giọng nói thoáng run rẩy trong gió lạnh.
“… Nhưng em không thể thích ai khác.”
—— Em không phải luôn đợi anh.
Chỉ là em không thể thích bất kỳ ai khác.
Hàng mày Thích Dao nhíu lại, đôi mắt hoe đỏ, ánh nước vỡ vụn trong đáy mắt như sắp tràn ra. Vẻ mặt hoang mang khó hiểu, âm cuối run rẩy.
“Anh có biết không, Dụ Gia Thụ?”
“Không ai giống anh cả.”
Vô luận là chàng trai từng chạy suốt ba con phố chỉ để giúp đỡ một người xa lạ, hay là người luôn đối nhân xử thế rõ ràng, dứt khoát, không dây dưa. Không ai giống anh.
Hồi trung học, Thích Dao từng đứng trong một góc nhỏ, nhìn anh rực rỡ giữa đám đông, cho rằng cả đời này, giữa họ sẽ chẳng bao giờ có bất kỳ giao điểm nào. Khi đó cô tự nhủ, chỉ cần tốt nghiệp là sẽ quên được thôi.
Chờ đến khi thật sự tốt nghiệp, bước vào một ngành nghề hào nhoáng được bao người ngưỡng mộ, trong môi trường đầy rẫy những điều giả tạo, cô mới nhận ra, anh đáng quý đến nhường nào.
Anh mãi mãi mang trong mình sự chân thành, nhiệt huyết, ngay thẳng của một thiếu niên.
Dù thời gian có trôi đi, những điều đó vẫn chưa từng phai nhạt.
Mười năm trước là như vậy. Mười năm sau vẫn thế.
Giờ này khắc này, Thích Dao đứng trước mặt anh, cảm xúc dâng trào như cơn sóng lớn tràn bờ. Mắt mũi đỏ hoe mở miệng.
“Anh chưa bao giờ biết… em thích anh.”
Sóng nước lấp lánh tụ thành châu, từng giọt lớn nặng nề rơi xuống. Giọng cô nghẹn ngào, mang theo âm điệu run rẩy khiến người ta không khỏi rung động. Trong tiếng nức nở, cuối cùng cô cũng nói ra những lời đã chôn giấu bao năm—
“Nhưng nhiều năm như vậy, em vẫn luôn, luôn…”
Lời còn chưa dứt.
Trong không khí truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, tiếng gió hỗn loạn, như thể kéo theo cả bao nỗi niềm tiếc nuối.
Yết hầu Dụ Gia Thụ khẽ động, một phen nắm chặt cổ tay cô, hơi dùng sức một chút—
Mùi hương bạc hà và gỗ tuyết tùng quen thuộc lập tức phóng đại.
Cô ngã vào một vòng tay ấm áp, rộng lớn.
Nửa câu nói còn lại nghẹn lại ở cổ họng.
Người đàn ông cúi đầu, ôm chặt cô vào lòng. Một tay vòng qua bờ vai gầy mảnh, một tay lướt lên nhẹ nhàng đặt phía sau gáy, như vỗ về, an ủi.
Hương bạc hà tuyết tùng gần đến mức vây chặt lấy hô hấp.
Hơi ấm của anh dán chặt vào cô, tựa như xoa dịu trái tim đã bị siết chặt suốt bao năm qua. Người đàn ông cao lớn kiên cố ôm chặt lấy cô.
Anh ôm cô rất chặt, phảng phất hai trái tim còn đập vẫn có thể cảm nhận rung động của nhau, như muốn san sẻ hết thảy đau đớn mà cô đã chịu đựng suốt những năm dài vô vọng.
Giọng Dụ Gia Thụ khàn khàn, giống như trong từng lời nói đều vương lại chút tiếc nuối không thể hóa giải, hơi hơi nghiêng người, môi mỏng khẽ chạm lên cái trán trơn bóng của cô gái nhỏ tựa như trấn an. Khẽ khàng cất giọng.
“Anh biết rồi.”
Sợi tóc mềm mại của cô gái nhỏ m*n tr*n trên đầu ngón tay, lưu lại một mùi hương dịu dàng. Trái tim Dụ Gia Thụ giống như bị người nắm lấy, từng cơn từng cơn đau nhói.
Ngày đó thu dọn đồ giúp cô đi đến phía Tây thành phố, bạn bè hỏi anh định làm gì tiếp theo. Anh kỳ thật cũng không biết.
Bởi cô chưa từng nói với anh những điều này.
Cứ như thể tình cảm ấy vốn chỉ thuộc về riêng cô, và nhân vật chính trong câu chuyện này—anh—vĩnh viễn không cần phải hay biết.
Rượu ủ lâu năm sẽ trở thành thứ rượu quý giá. Huống chi là một tình yêu thuần khiết, chân thành trong thế giới luôn đổi thay này?
Ngày đó lúc Tưởng Kinh Hàn hỏi anh. Anh trước còn cảm thấy, một đoạn tình cảm tích lũy quá lâu, đã trở thành một báu vật không thể dễ dàng đáp lại. Nếu vội vàng, sẽ khiến người ta cảm thấy hời hợt, thiếu trân trọng.
Nhưng bây giờ anh không muốn chờ nữa.
Có một cô gái đã dùng cả thanh xuân của mình để âm thầm chúc anh mọi điều tốt đẹp. Cô đứng thật xa, dốc hết sức để không quấy rầy anh, lặng lẽ dõi theo anh càng lúc càng xa. Nếu anh đáp lại chậm một giây—chính là đang giẫm đạp lên tấm chân tình ấy.
Thật lâu sau, đến khi cảm nhận được người trong lòng đã thôi run rẩy, Dụ Gia Thụ rũ mi, thở ra một ngụm khí nặng nề, lui lại, cúi người xuống, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô, chậm rãi cất lời.
“Có lẽ em cho rằng, ngần ấy năm không thể yêu ai khác là một điều tiếc nuối. Nhưng là, Thích Dao, có lẽ em không biết…”
“Có những người đã sống hơn hai mươi năm… chưa bao giờ từng cảm nhận được sự may mắn.”
Nói đến đây, anh khẽ thở ra một hơi, ngừng lại một lát, thấp giọng nói—
“Hiện tại anh đã cảm nhận được rồi.”
Lòng bàn tay chạm qua nước mắt vương trên khóe mắt cô. Dụ Gia Thụ cụp mi nhìn cô, từng câu từng chữ, nghiêm túc nói, “Anh không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Đôi lúc, anh cũng rất ích kỷ.”
“Tỷ như ngay lúc này anh đang cảm thấy may mắn… vì bức thư đó vẫn còn ở đây. Và càng may mắn hơn là, em chưa thích ai khác.”
Không gian lặng như tờ.
Lông mi dài của Thích Dao vương chút nước mắt, nhẹ nhàng run rẩy, ngước mắt nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, khóe mắt lẫn chóp mũi đều ửng đỏ. Những giọt nước mắt đọng lại bên gò má phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, mang theo một vẻ mong manh đến mức khiến tim người khác siết chặt.
“Thích Dao.”
Hàng mi đen nhánh rũ xuống. Dụ Gia Thụ nhìn cô, nghiêm túc mở lời—
“Giây phút này, anh thật sự, thật sự cảm ơn tình cảm của em.”
Bức thư nằm trong tay anh được giữ rất nhẹ, như một bảo vật vô giá không ai hay biết.
Người đàn ông giống như đêm hôm đó, đứng trong làn gió, trao cho cô một vòng ôm ấm áp bình yên. Không gian ngập tràn hương thơm ngọt ngào.
Không biết đã qua bao lâu, hoặc có lẽ chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Thích Dao nghe thấy anh gọi tên cô.
“Thích Thập Nhất.”
Dụ Gia Thụ cụp mắt, đôi mày vốn luôn lạnh nhạt lười biếng giờ đây đã thu lại. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi anh, tựa như ngân hà thu gọn trong đôi mắt, thấp giọng hỏi cô.
“Mười năm sau mới hồi âm… có quá muộn không?”
Mọi âm thanh xung quanh dần xa. Tiếng rao hàng của những người bán hàng rong gần đó lúc gần lúc xa.
Thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, đứng dưới mái hiên, giữa mùa đông đầy khói lửa nhân gian.
Thích Dao nghe thấy nhịp tim mình đập dồn dập, vang vọng trong lồng ngực, hòa cùng tiếng gió rét như muốn nuốt chửng tất cả.
Thật lâu sau, khóe mắt ửng đỏ của cô cong lên, nhẹ giọng nói.
“… Không muộn đâu.”
Mối tình thầm lặng suốt những năm tháng thiếu nữ cuối cùng cũng có thể đón nhận ánh sáng.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm.
Chỉ cần anh hồi âm.
Bất cứ lúc nào cũng đều không muộn.
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng viết đến đây rồi.
Không biết cảm giác của mọi người khi đọc thế nào, nhưng đoạn này, tôi đã bị kẹt suốt ba ngày.
Mỗi lần mở tài liệu ra, tôi đều rưng rưng trước màn hình.
Cảnh này, cùng với cảnh kết trong chính văn, gần như là động lực lớn nhất để tôi viết nên câu chuyện này.
Tôi thực sự muốn cô ấy, muốn họ có một cái kết trọn vẹn.
Không phải ai cũng có thể chạm tay vào giấc mơ.
Nhưng Dao Dao thì có thể.
BGM của chương này chắc là “Khi Nho Chín” (葡萄成熟时). Playlist tôi đã để trên Weibo, mọi người có hứng thú có thể ghé xem nhé.
@Thích Dao đã ngủ rồi