Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 46

Bóng cây lay động, ánh đèn phố nhỏ mờ ảo.

Hơi thở của nhân gian phiêu đãng trở lại, lần nữa đáp xuống một kẻ phàm trần đã hoàn thành tâm nguyện.

Hai người sóng vai ngồi trên ghế dài, ánh trăng sáng tỏ rọi vào bên cạnh, yên tĩnh, đẹp đẽ, tựa hồ không liên quan gì đến sự huyên náo nơi xa.

“…Vậy làm sao anh phát hiện ra?”

Mùi thơm ngọt ngào vấn vít trong hơi thở, Thích Dao cắn một miếng khoai lang nướng, nhỏ giọng hỏi.

Cô cứ nghĩ rằng bức thư đó đã sớm bị anh vứt đi rồi.

Dù có không vứt, thì bảy tám năm trôi qua, không biết đã để ở đâu, bị thất lạc trong lần chuyển nhà nào, cũng là chuyện dễ hiểu. Huống hồ còn lục tìm từ một góc xa xôi, rồi cất công đi mua một cây bút mực tàng hình rẻ tiền mà chỉ trẻ con mới dùng.

“Chữ của em không thay đổi mấy.”

Dụ Gia Thụ biết cô đang nghĩ gì, khẽ nghiêng đầu, nhìn cái miệng nhỏ của cô cắn từng miếng nhỏ, hơi nóng từ khoai bốc lên khi cô nói chuyện, trông không khác nào một chú hamster. Anh bật cười rất nhẹ, giọng điệu thong thả.

“Anh đâu đến mức không nhận ra chữ của một người.”

Không hề vứt đi.

Trí nhớ Dụ Gia Thụ thật sự rất tốt, gần như đã gặp là không quên, tư duy lại nhanh nhạy, khiến anh học hành hay làm nghiên cứu cũng nhẹ nhàng hơn người khác nhiều.

Bức thư của Thích Dao được đưa đi rất khéo, lặng lẽ không tiếng động, mãi đến khi dì giúp việc dọn dẹp, vô tình tìm thấy trong cặp sách của anh thì kỳ thi đại học đã kết thúc gần một tháng rồi.

Ngày đó đúng lúc mấy người họ đang chơi đùa ở Nam Sơn, chơi game cãi cọ ầm ĩ, thì anh nghe thấy dì gọi, bước đến cửa, nhận lấy bức thư, mở ra xem.

Cảm xúc lúc đó rất khó nói rõ, có lẽ là chút phức tạp xen lẫn bối rối.

Những dòng chữ trên trang giấy quá đỗi chân thành, chân thành đến mức dù cô không nói gì, anh vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được điều gì đó khác biệt với những người khác.

Cũng may đây là một bức thư không cần hồi đáp, cũng không thể nào hồi đáp.

Cậu thiếu niên mười bảy tuổi Dụ Gia Thụ đứng tại chỗ, lặng người hồi lâu, cuối cùng, thở ra một hơi dài, giống như vô số bức thư trước đó, xếp vào thùng giấy.

Lúc đó anh vẫn chưa biết.

Bức thư mà anh vô tình đặt sang một bên, với cô lại là cả một quãng thanh xuân dài đằng đẵng.

Rời khỏi hồi ức, Dụ Gia Thụ cụp mắt, giọng điềm nhiên nói, “Tình cờ thấy một bài phỏng vấn, vừa hay có việc lái xe qua đây, đi ngang qua Nam Sơn, tiện đường ghé xem.”

Trùng hợp thế nào, bút của Dụ Thu Thu lại bị vứt lung tung, đúng lúc đặt ngay trên bàn.

Mọi chuyện cứ thế thuận theo lẽ tự nhiên, chỉ là đã muộn mất rất nhiều năm.

Nhưng ít ra lần này họ không còn bỏ lỡ.

“Vậy nên anh đã biết…” Thích Dao mím môi, đầu ngón tay ấm áp nhờ lớp giấy bọc khoai nướng, “Người em nói đến là anh?”

Dụ Gia Thụ nhướng mày, “Không phải anh thì còn ai vào đây?”

Một bộ dáng đó là điều hiển nhiên.

Thích Dao: “…”

Thôi được rồi, anh vui là được.

Cô vùi đầu tiếp tục ăn khoai nướng, không nói gì nữa.

Thật ra việc dùng bút mực tàng hình để viết những lời này, lúc đó cô cũng thấy khá ngốc nghếch.

Nhưng không còn cách nào khác, cô sợ Dụ Gia Thụ nhận ra nét chữ của mình.

Tâm tư thiếu nữ luôn tinh tế lại nhạy cảm, cộng thêm áp lực của hiện thực, khó tránh khỏi cố kỵ nhiều điều.

Vốn dĩ họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thậm chí anh có khi còn không nhớ mặt cô, nếu tùy tiện tỏ tình, tổng lại có vẻ hơi đường đột.

Cô không muốn buông lời trân quý một cách dễ dàng.

Ban đầu thật sự không có ý định để lại dấu vết, chỉ một lời chúc phúc là đủ rồi.

Nhưng con người chung quy vẫn có tư tâm, dù nói là không muốn anh biết, cũng mong lưu lại chút kỷ niệm cho riêng mình.

Giống như ngày đầu tháng 9 khi cô lần đầu gặp anh ở cửa hàng tiện lợi, người đàn ông quay người lại, lịch sự xa cách hỏi cô là ai.

Lúc đó Thích Dao dõi theo bóng lưng anh, tự nhủ, sau này không nên si tâm vọng tưởng nữa.

Đạo lý cô đều hiểu cả, nhưng về sau Dụ Gia Thụ đứng dưới lầu đợi cô.

Cô cứ thế đứng yên tại chỗ, nhìn dáng người cao ráo của anh, sườn mặt được mạ lên một tầng ánh sáng vàng, lại không nhịn được mà nghĩ.

Nếu thật sự không có sau này, liệu cô có hối hận không?

May mắn thay…

Những lời cô muốn nói với anh từ nhiều năm trước, cuối cùng anh cũng đã nhận được.

Như những suy tư rải rác trong dải ngân hà cùng vũ trụ xa xôi, vang vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng có hồi đáp.

Bất quá… Thích Dao rũ mắt, cắn một miếng khoai lang dẻo thơm, nghĩ, vậy bây giờ quan hệ của bọn họ là cái gì?

Anh chỉ nói thích, cũng không hề hỏi cô có muốn làm bạn gái anh không.

Bạn gái.

Chỉ mới nghĩ đến hai chữ này, vành tai Thích Dao đã nóng ran.

…Có nên hỏi một chút không?

Cô còn đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng vang lên tiếng động.

“Tao tưởng mày lén chuồn đi rồi đấy!” Giang Tuần đứng ở cửa, cất giọng oang oang.

Khoảng cách hơi xa, ánh sáng quá mờ, bóng cây giao thoa khiến Giang Tuần chỉ thấy được bóng lưng Dụ Gia Thụ, cũng không bước lại gần, hô hai câu, bảo anh vào trong nhanh lên, rồi quay người đi vào quán bar.

Luồng suy nghĩ bị cắt ngang, Thích Dao thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nói, “Hay là anh vào đi?”

Bạn anh tổ chức sinh nhật, còn cô cứ quấn lấy anh ở ngoài thế này cũng không hay lắm.

Dụ Gia Thụ không có phản ứng gì, thản nhiên đáp, “Không muốn vào.”

“Tại sao?” Thích Dao chớp chớp mắt, nhớ lại cuộc gọi trước đó, anh cũng nói không muốn vào.

Dụ Gia Thụ im lặng một lúc lâu.

Hàng mi rũ xuống, sườn mặt thanh tú dưới ánh đèn đường mờ ảo lộ ra chút cô đơn hiếm hoi.

Hồi lâu sau, Thích Dao nghe thấy anh thấp giọng lên tiếng:

“Bọn họ đều có người bên cạnh, chỉ có mình anh là một mình.”

“…”

Bộ dáng đáng thương quá đi mất.

Khoai lang nướng trong tay bỗng trở nên vô vị, động tác của Thích Dao cũng thả chậm, tự hỏi hồi lâu, do dự, nhẹ giọng nói, “…Hay là em vào ngồi với anh một lát, rồi muộn chút mình cùng về?”

“Dù sao anh cũng uống rượu rồi, không thể lái xe, không bằng đi chung.” Cô bổ sung.

“Có được không?” Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô, “Em có thấy không thoải mái không?”

“Chắc là không đâu.” Thích Dao lắc đầu, giọng nhẹ nhàng, “Nhưng em không thể về quá muộn, mai còn có sự kiện.”

“Được.” Anh đáp.

Quán bar không quá ồn ào.

Là buổi tiệc bạn bè, sinh nhật của Giang Tuần kết hợp với khai trương quán bar, mời toàn người quen, không có những thành phần phức tạp, nếu không Dụ Gia Thụ cũng không đưa Thích Dao vào.

“Nha, Thụ à. Cậu về nhà ngủ một giấc rồi quay lại làm trận nữa đó hả?”

Một người đàn ông ngồi bên quầy bar trêu chọc, ánh mắt lướt đến người đi cùng anh, sắc mặt anh ta bỗng khựng lại, lỡ miệng chửi thề một câu: “Đệt.”

Anh ta ghé sát lại, khoác tay lên vai Dụ Gia Thụ, “Bạn gái cậu hả?”

Chưa đợi Dụ Gia Thụ trả lời, anh ta đã tự lắc đầu phủ nhận, “Không nghe nói cậu có bồ, vậy chắc là tình cờ gặp thôi. Đẹp ghê á trời.”

Người nọ nói xong, anh ta hắng giọng hai cái, xoay người muốn bắt chuyện.

“Cái kia….”

Thích Dao đang tò mò quan sát xung quanh.

Cô rất ít khi đến mấy chỗ thế này, lúc này đang hứng thú nhìn DJ trên tầng hai chơi nhạc, mơ hồ nghe thấy có người nói gì đó phía trước, nhưng chỉ được hai từ đã im bặt.

Thích Dao nghiêng đầu.

Thấy Dụ Gia Thụ hơi nghiêng người, nâng mí mắt lên, không biểu cảm gì, giơ tay túm nhẹ lấy cổ áo người đàn ông kia, ghé sát lỗ tai nói gì đó.

Xung quanh quá ồn, cô nghe không rõ. Chỉ thấy vẻ mặt đối phương trong chớp mắt cứng đờ, lặng lẽ lùi xa ba mét, như thể trên người cô có kết giới vậy.

Thích Dao: “…?”

“Anh nói gì với anh ta thế?”

Người trong quán không ít, tốp năm tốp ba tụ tập với nhau.

Bữa tiệc đã đến nửa chặng, mấy người uống nhiều bắt đầu có dấu hiệu quậy phá. Dụ Gia Thụ quay người lại, bàn tay đặt lên vai cô, kéo cô lại gần.

“Hắn hỏi em có phải bạn gái anh không.”

Người qua kẻ lại, chen lấn trong không gian vốn đã không rộng rãi. Dụ Gia Thụ siết tay, ôm lấy vai cô.

Cánh tay đàn ông mạnh mẽ vòng qua lưng cô, rõ ràng trong hoàn cảnh này, hành động ấy hoàn toàn bình thường, chỉ đơn giản là bảo vệ cô khỏi bị đẩy ngã. Nhưng khi anh làm, lại vô thức mang theo vẻ đánh dấu chủ quyền, bằng tư thế chiếm hữu tuyệt đối, tuyên bố chủ quyền.

Tim bỗng hụt mất một nhịp, Thích Dao khựng lại hai giây, ngón tay bất giác cuộn tròn, “…Vậy anh trả lời thế nào?”

Còn chưa kịp đáp, đã có người cầm ly rượu lảo đảo đi tới. Kẻ đó đã say khướt, liếc thấy Dụ Gia Thụ, nâng ly chào: “Lâu quá không gặp A Thụ….”

Câu chưa dứt, chân đã lảo đảo.

Ngay lúc ly rượu đầy tràn cùng thân hình đàn ông to lớn sắp đổ ập xuống người Thích Dao.

Dụ Gia Thụ hơi nhíu mày, giơ tay đặt lên gáy cô, kéo cô vào lòng.

Cả người Thích Dao đột nhiên lao về phía trước, mặt mày chóp mũi đều chạm vào ngực anh, có thể nghe thấy tiếng tim anh trầm ổn đập.

Hôm nay là lần thứ hai rồi.

Tầm nhìn bị che khuất, hơi thở toàn là mùi hương của anh, tức khắc tim đập như nổi trống.

Cả người Thích Dao chôn trong lòng ngực anh, tay nâng lên rồi lại buông xuống, bối rối nắm chặt vạt áo bên hông anh.

Người kia loạng choạng hai bước, tay quờ quạng bám vào quầy bar, miễn cưỡng đứng vững. Rượu đổ tung tóe, hỗn loạn khắp sàn. Người kia vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi nhé.”

Dụ Gia Thụ không tiếp lời, chỉ nhìn hắn một cái, cúi mắt kiểm tra xem Thích Dao có sao không. Sau đó vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cánh tay vòng qua cổ cô, ngón tay thon dài khép lại, che đi nửa khuôn mặt cô, dắt cô rời khỏi đó.

Thích Dao nhìn tay anh, chớp mắt.

Hôm nay cô không đeo khẩu trang, anh chắc là đang giúp cô che mặt.

Vừa bị anh kéo đi, cô vừa lặng lẽ ngước mắt trộm ngắm thần sắc Dụ Gia Thụ.

Biểu cảm nhạt nhẽo, mí mắt mệt mỏi rũ xuống, dưới ánh đèn tối mờ lại càng toát ra vài phần lãnh đạm người sống chớ gần.

Gương mặt anh thanh thoát, mắt hai mí mỏng, đuôi mắt hơi xếch xuống, môi mím lại, phá lệ lạnh nhạt. Nhất thời không ai dám lại gần quấy rầy nữa.

Sự lạnh lùng này kéo dài đến tận khi họ lên khu ghế lô trên tầng hai.

Chỗ này là do Giang Tuần tự tay thiết kế, có không ít ý tưởng độc đáo. Tầng trên yên tĩnh hơn nhiều, mấy người sợ ồn ào đều ở đó, vừa rộng rãi lại thanh tịnh.

“Cũng không biết cậu ta ra ngoài làm gì, thời tiết thế này không chết rét à? Hôm nay vừa tới đã thấy tâm trạng không đúng, cứ lơ đãng thế nào.” Giang Tuần đứng quay lưng lại, ngón tay gõ nhẹ lên mép bàn, bật nắp chai rượu, đầy thắc mắc,“Chẳng lẽ tỏ tình thất bại à? Trông buồn thảm thế này cơ mà?”

“Ở bên ngoài làm gì?” Tưởng Kinh Hàn nâng mí mắt nhìn thoáng qua, ngừng hai giây, nhàn nhạt hất cằm về phía sau, không chút để ý nói.

“Bán thảm chứ gì.”

Còn có thể làm gì nữa chứ.

Thích Dao vừa lên đến nơi, chưa nghe được đoạn hội thoại này.

Đến khi Dụ Gia Thụ buông tay khỏi mặt cô, cô mới nhìn vào trong.

Trên sofa có vài người ngồi, cả nam lẫn nữ, lác đác trò chuyện, trông có vẻ đều là bạn bè.

Không thấy có bao nhiêu cặp đôi nhỉ? Sao anh lại bảo chỉ có mỗi anh là một mình?

Thích Dao có hơi khó hiểu.

Người lúc nãy gọi Dụ Gia Thụ ngoài cửa quay đầu lại, lập tức tròn mắt.

“WTF? Chuyện gì đây?”

Giang Tuần nhìn Dụ Gia Thụ một lúc, lại nhìn Thích Dao, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, trợn mắt há hốc mồm: “Đây là…?”

Giọng anh ta lớn, lại còn là nhân vật chính của buổi tiệc, thế nên gần như cả đám đều ngẩng đầu lên nhìn.

Không khí lặng đi một nhịp. Hai giây sau, có người huýt sáo.

Giọng điệu vừa trêu ghẹo vừa hóng hớt.

“Gì đây, gì đây, Thụ có bạn gái rồi hả?”

“Không phải nói ngoài Hàn ca ra thì không ai được dẫn người theo sao? Biết vậy tao cũng dắt một người đến rồi.”

Tiếng ồn ào chọc ghẹo vang lên không ngớt.

Thích Dao mím môi, không nói gì.

Vẫn có chút không được tự nhiên.

Tất cả đều là bạn của anh, trừ Yến Thu ra, ai cũng không quen.

Nhưng cô nhận ra, họ không có ác ý, chỉ đang bông đùa thoải mái. Vài người nhận ra cô thì thoáng sững sờ, cũng chỉ trong chốc lát rồi bị những câu đùa làm bật cười.

Dù sao trong giới này, việc có một nữ minh tinh xuất hiện cũng không quá hiếm lạ.

“Hôm nay có vẻ không phải Giang Tuần khao đâu, mà là mày rồi nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa! Bỏ bọn này lại đây, giữa chừng chạy ra đón người đẹp, quá đáng thật sự.”

“Được rồi.”

Dụ Gia Thụ khẽ cười, bước lên trước hai bước, rũ mắt kéo ghế cho Thích Dao, giọng thản nhiên, “Đừng dọa cô ấy.”

“Dọa gì mà dọa? Người ta là nữ minh tinh đấy.” Giang Tuần khoanh tay, chắp sau lưng bước đến, dáng vẻ như một cán bộ già, cúi đầu nhìn, “Mày không định giới thiệu chút à?”

“Giang Tuần, bạn nối khố của anh.” Dụ Gia Thụ giới thiệu ngắn gọn, ngước mắt nhìn cô, “Đầu óc hơi có vấn đề, cố gắng ít tiếp xúc thôi.”

Giang Tuần: “…?”

“Cút!”

Thích Dao không nhịn được bật cười, “Chào anh, tôi là Thích Dao.”

“Đấy, nhìn người ta dịu dàng chưa kìa!” Giang Tuần lườm Dụ Gia Thụ một cái, xách chai rượu và ly, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thích Dao, nhiệt tình bắt chuyện: “Tôi biết cô đấy, trước đây còn xem phim cô đóng nữa.”

“Vậy sao?” Thích Dao thuận theo tiếp lời, cùng Giang Tuần nói đông nói tây một hồi, vậy mà cũng hợp rơ.

Đám người ở đây quan hệ khá thân thiết.

Nhìn kỹ lại, Thích Dao cảm thấy mình có chút ấn tượng.

Kiểu như không thể nói là quen biết, nhưng chắc chắn đã từng vô số lần lướt qua nhau ở lớp học, sân thể dục hay một góc nào đó trong trường. Vừa thấy mặt là có thể loáng thoáng hiện ra bộ dáng trước đây của họ.

Thích Dao là gương mặt mới, lại được Giang Tuần kéo theo, rất nhanh đã hòa vào câu chuyện với mọi người. Nói chuyện một lúc, câu chuyện dần quay về trọng tâm của buổi tiệc.

“Bây giờ hai người là…?”Một cô gái mắt sáng rực, ánh mắt đảo qua lại giữa Thích Dao và Dụ Gia Thụ,“Đang hẹn hò sao?”

Nói xong lại sợ mình quá đường đột, cô vội vàng bổ sung, “Tôi là người tốt đó nhé! Tính ra tôi cũng coi như là em gái của anh ấy, tuyệt đối không ra ngoài nhiều chuyện đâu!”

Dụ Gia Thụ ngồi đó, một chân duỗi ra ngoài, bỗng dưng phá đám: “Cái ‘tính ra’ của em hơi quá đáng rồi đấy.”

“Anh lo làm gì!” Cô gái kia trừng mắt lườm anh một cái, sau đó lại quay đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Thích Dao, trong mắt long lanh như thể chỉ thiếu nước khắc mấy chữ “chị đẹp” và “chị dâu mới” lên mặt.

Thích Dao ngẩn ra hai giây.

Nói thật, cô cũng bị hỏi đến ngẩn người. Chính cô cũng không biết.

Nói là đang yêu đi, lại chẳng có ai chính thức mở lời.

Nói là không yêu… thì lại có gì đó sai sai.

Thích Dao mím môi, im lặng một lúc, lén nghiêng mặt, liếc trộm người đàn ông ngồi bên cạnh.

Tưởng Xướng Vãn: “……?”

Giang Tuần: “……?”

Giang Tuần nhún vai, dang tay tỏ vẻ không hiểu, nhìn Dụ Gia Thụ: “Không phải chứ? Đến cả có đang yêu hay không cũng không biết à?”

Trên mặt anh ta gần như viết rõ mấy chữ: “Mày đúng là quá cùi bắp, người ta còn chẳng thừa nhận mày.” “Không danh không phận, đúng chuẩn lính quèn.”

Dụ Gia Thụ không buồn nhìn anh ta.

Anh khẽ nhướng mày, hàng mi mỏng hơi nâng lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía Thích Dao.

Ánh đèn mờ ảo, bóng người nhấp nhô, trong khoảng không gian ồn ào này, hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Tim Thích Dao đập thình thịch, đầu ngón tay vô thức co lại.

Cô không biết anh sẽ nói gì.

Có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm, như thể mối quan hệ lưng chừng này chỉ còn chờ một câu nói của anh để xác định rõ ràng. Bầu không khí có chút vi diệu, không khí như đặc quánh lại, ngay cả những người ngồi trong góc cũng tò mò ghé qua nghe ngóng.

Sau một lúc lâu, người đàn ông dời mắt đi, cúi đầu bật cười khẽ, khóe môi cong lên, giọng điệu tùy ý trả lời, “Không đâu.”

Giọng nói nhẹ bẫng tan vào không khí.

…Không phải đang yêu.

Tim Thích Dao bỗng chốc trùng xuống.

Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Toàn là cáo già, trong chớp mắt đầu óc họ lướt qua vô số suy nghĩ, không biết có phải đã nhắc đến một chủ đề nhạy cảm không. Đang tính tìm chuyện khác để lấp l**m, lại nghe thấy Dụ Gia Thụ tiếp lời:

“Vẫn đang theo đuổi.”

Mới vừa rồi ở dưới tầng, Thích Dao từng hỏi anh đã nói gì với người đàn ông kia.

Thật ra không có gì to tát. Chỉ là tiện miệng hỏi ngược lại.

“Không thì là của cậu chắc?”

——là bạn gái cậu à?

Không thì là của cậu chắc?

Nhưng với cô thì không thể nói thế được.

Vẫn chưa chính thức hỏi, sợ tiến triển quá nhanh, cô sẽ thấy hời hợt, tùy tiện, không hay.

Chính anh còn chưa nắm chắc nữa mà.

Người đàn ông ngẩng đầu, dựa lưng vào ghế, cằm hơi hất lên, nghiêng mặt nhìn Thích Dao, tặc lưỡi một tiếng, “Xem ra vẫn chưa theo đuổi thành công.”

Lại thêm một giây im lặng.

Ngay sau đó, tiếng hò hét trêu chọc đồng loạt vang lên.

“Đm! Mày gan quá đó!”

“Thằng nhóc này cũng có ngày hôm nay hả? Cười chết tao mất! Nè Dao Muội, đừng đồng ý vội nhé, cứ để cậu ta theo đuổi thêm một hai năm nữa đi!”

“Một hai năm quá nhẹ nhàng rồi! Phải dăm ba năm mới xứng đáng! Hồi còn đi học cậu ta được bao nhiêu người theo đuổi mà!”

Tim Thích Dao treo cao, lại rơi mạnh xuống, có cảm giác như đang mất trọng lực.

…Gì chứ!

Anh căn bản chưa chính thức tỏ tình với cô, vậy mà bây giờ lại nói là “chưa theo đuổi được”?!

Giữa tiếng cười nói rộn ràng, tai Thích Dao đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt đi, chạy qua một bên chơi bài cùng Yến Thu và Tưởng Xướng Vãn.

Dụ Gia Thụ nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên, khẽ chậc một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment