Gần mười giờ, mấy người bàn bên cạnh Giang Tuần đã chơi bài đến phát chán, liền rủ tất cả mọi người cùng chơi trò chơi.
“Thật hay thách?” Yến Thu nhếch môi, “Cậu là học sinh tiểu học hả?”
“Tôi là thọ tinh, tôi nói cái gì thì là cái đó, lêu lêu lêu.” Giang Tuần nghịch ngợm làm mặt quỷ, khiến mọi người trợn trắng mắt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi thành vòng tròn.
Tưởng Xướng Vãn vừa dịch người qua, vừa nói: “Lần sau sinh nhật tôi, tôi bắt anh sủa tiếng chó.”
“Ý kiến hay.” Giang Tuần gọi nhân viên phục vụ mang một bộ bài mới đến, nhanh nhẹn rút Joker lớn nhỏ ra, thuần thục xáo bài. “Giờ tôi ra lệnh em phải sủa trước.”
Tưởng Xướng Vãn: “…”
“Cút.”
“Vương Thần nói mày chặn nó rồi không?” Có người mở miệng hỏi.
Dụ Gia Thụ ngồi cạnh Thích Dao, thoải mái dựa lưng vào ghế, hờ hững đáp, “Nhìn hắn ngứa mắt.”
Thích Dao mím môi, tim đập lỡ một nhịp.
“…”
“Tới tới tới.” Giang Tuần nhìn lướt mọi người, đặt bài lên bàn, “Tám người, mỗi người rút hai lá. Ai có hai lá cùng chất (*) thì chịu phạt, ai có hai lá khác chất và số điểm cao hơn thì ra hình phạt.”
(*) Cùng chất ở đây ý chỉ màu sắc, hoa văn giống nhau. (Ví dụ: hai lá bích, hai lá cơ,…)
Thích Dao đưa tay tùy ý rút hai lá. Dụ Gia Thụ cũng ấn nhẹ ngón tay lên hai lá ngoài cùng, kéo về phía mình.
Lật bài nhìn thoáng qua, khá tốt, không giống nhau. Anh không biểu lộ cảm xúc gì, lại úp bài xuống.
“Ai ai ai? Ai rút hai lá cùng chất?” Giang Tuần lật bài của mình lên, một lá Q bích, một lá K rô, số điểm lớn khỏi bàn, vừa thấy chính là người ra hình phạt.
Ngồi đây đều biết, trúng anh ta thì không có chuyện gì tốt đẹp, sôi nổi nhìn lại bài mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Không ai chứ?” Tưởng Xướng Vãn nói, “Anh đừng hòng hại người khác.”
Trên mặt bàn đá cẩm thạch đen bóng phản chiếu ánh sáng, lặng lẽ xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh, Thích Dao đẩy ra hai lá bài, nhẹ nhàng cất giọng, “Tôi.”
“…”
Dụ Gia Thụ trầm mặc một lát.
Đúng là vận may của cô không tốt thật.
52 lá bài, vòng đầu tiên, vô số khả năng có thể xảy ra, vậy mà cô lại rút trúng hai lá cơ.
Ngay cả Giang Tuần cũng sững người.
Anh ta đã nghĩ sẵn hình phạt cho từng người, như bắt Dụ Gia Thụ xuống sân khấu tầng dưới hát, bắt Tưởng Xướng Vãn sủa tiếng chó. Riêng Yến Thu thì thôi, hôm nay có người chống lưng cho cậu ta, không dám động vào.
Dù Tưởng Kinh Hàn lát nữa không quay lại, chỉ riêng Yến Thu thôi cũng đủ khiến anh ta không dám làm liều, nhưng ít nhất vẫn có thể hỏi vài câu thú vị.
Vậy mà lại trúng Thích Dao.
Nhìn là biết kiểu ngoan ngoãn trong sáng, lại không thân thiết lắm, hơn nữa còn là người mà bạn anh ta đang theo đuổi.
Chậc, khó xử rồi.
Giang Tuần nhanh chóng vận động não, nghĩ xem có nên chọn một hình phạt đơn giản cho qua chuyện không.
“Vậy Dao Muội muốn chọn nói thật hay mạo hiểm?”
Tưởng Xướng Vãn đang hứng thú bừng bừng xem trò vui, thì bất chợt cảm giác có một bàn tay luồn xuống dưới bàn, rút mất lá bài trong tay cô.
“…!!!”
Cô nỗ lực kìm nén không hét lên, chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn Dư Gia Thụ.
Người kia vẫn bình thản như không, hàng mi hơi rũ xuống, nhân lúc ánh đèn lờ mờ và mặt bàn che khuất, ngón tay thon dài khẽ động, nhanh chóng đưa lại lá bài cho cô.
“Đợi đã.”
Dụ Gia Thụ lên tiếng, nhàn nhã ngồi thẳng dậy, đặt hai lá bài úp lên mặt bàn. Hai lá bích lặng lẽ nằm ngay ngắn ở đó.
Tưởng Xướng Vãn: “…”
Mẹ nó, người này treo đầu dê bán thịt chó hả.
Cô cúi mắt nhìn lại lá bài trong tay mình, tim suýt nữa ngừng đập!
“Này nhóc, còn giấu giếm hả?” Giang Tuần hào hứng, khoanh tay đi một vòng kiểm tra bài của từng người, “Còn ai lén giấu nữa không?”
Tưởng Xướng Vãn siết chặt lá bài trong tay, im lặng.
Giang Tuần dừng bên cạnh cô, chậc một tiếng: “Đưa xem nào. Không thì tôi méc anh em là em ăn gian đấy.”
“Ăn gian thì ăn gian, tôi mới không sợ anh ấy.” Tưởng Xướng Vãn nói.
“Phải không?” Giang Tuần nói, “Thế hôm nọ ở tầng một Thái Cổ Lý thấy em đi cùng một chàng trai. Anh em hẳn rất có hứng thú.”
Tiếng huýt sáo cười đùa ồn ào quen thuộc vang lên. Yến Thu tựa lưng vào ghế, hứng thú nhướng mày nhìn cô.
Tưởng Xướng Vãn: “…”
Trong lòng cô mắng Dụ Gia Thụ cả trăm lần, hung tợn trừng mắt lườm anh một cái, không nói lời nào bực bội ném bài lên bàn. “Được chưa!”
Sau khi bị Dụ Gia Thụ đổi mất một lá bích, bài của cô biến thành hai lá rô!
Đúng là xui xẻo!
“Rồi, vậy là ba người các người.” Giang Tuần hớn hở đi vòng quanh bọn họ, không giấu nổi vẻ vui sướng. Anh ta quyết định xử lý người dễ nhất trước, bắt Tưởng Xướng Vãn sủa tiếng chó.
“…Tôi còn chưa chọn thật lòng hay mạo hiểm mà! Lỡ tôi chọn thật lòng thì sao?”
Giang Tuần khinh bỉ: “Thật lòng cũng bắt em thành thật sủa vài tiếng thôi. Mau lên, em còn may đấy, không phải nhân vật chính, không ai mong chờ màn này đâu.”
“…”
Đúng là kẻ tiểu nhân thù dai. Đàn ông chẳng ai tốt đẹp cả!
Tưởng Xướng Vãn âm thầm chửi rủa vài câu, tượng trưng kêu hai tiếng “gâu gâu” cho qua chuyện.
Tiếp theo mới là “màn chính”. Giang Tuần vừa đi vừa chậc lưỡi, chậm rãi vòng quanh hai người họ.
Mọi người đều vào trạng thái hóng drama. Yến Thu cười cười, chống khuỷu tay lên bàn, tay đỡ cằm chờ xem diễn biến. Không liên quan đến mình thì cứ đứng ngoài xem thôi, Tưởng Xướng Vãn dứt khoát bóc hạt dưa ăn.
“Hai người, thật lòng hay mạo hiểm?” Giang Tuần cười đến gian xảo.
Dụ Gia Thụ nhàn nhạt liếc anh ta một cái, lưng tựa vào ghế, ngón tay gõ hai nhịp lên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Thích Dao.
Ý là để cô quyết định.
“Ối trời ơi, bắt đầu nghe lời vô điều kiện rồi kìa!”
“Ây da má ơi, ngọt chết tôi!” Hai người đàn ông đối diện chắc uống hơi nhiều, khoa trương hùa theo một câu, bị Dụ Gia Thụ nhìn qua, lập tức câm nín.
Thích Dao vẫn hơi mơ hồ, không hiểu sao từ một người xui xẻo lại biến thành ba người xui xẻo rồi.
“Ba người có phải cùng chịu một hình phạt không?” Trước đây cô từng bị kéo chơi trò này lúc đợi cảnh quay đêm ở đoàn phim, nên nhớ mang máng chút luật chơi.
“Bingo.”
Giang Tuần búng tay một cái, không ngờ cô nhìn thì ngoan ngoãn vậy mà lại nắm bắt trò chơi nhanh thế.
“Vậy thì thật lòng đi.” Thích Dao nói.
“Được thôi.” Hôm nay Giang Tuần quyết tâm gây chuyện, bèn quay sang nhân viên phục vụ lấy hai tờ giấy.
“Đều học cùng trường nhỉ? Mọi người cũng quen biết nhau, phạm vi giao thiệp chắc không quá khác biệt.”
“Tới, viết ra đi, hai người, mối tình đầu của mình là ai?”
Nhất thời tiếng reo hò còn lớn hơn trước.
Nữ minh tinh đó! Một người xinh đẹp thế này, nếu mối tình đầu của cô ấy là ai đó trong hội này thì quá sốc rồi!
Còn cả Dụ Gia Thụ nữa.
Tuy anh có vẻ chưa từng yêu ai, nhưng nhiều cô gái đã từng tỏ tình với anh, cũng không biết rốt cuộc có rung động với ai trong số đó không.
“Thật thiếu đạo đức, nhìn hai người họ sắp đến với nhau rồi mà còn bày ra trò này, chắc chắn thể nào cũng cãi nhau một trận.” Người đàn ông đeo kính gọng đen chậc lưỡi.
Người đàn ông mặc áo xanh bên cạnh nói: “Vương Thần có phải cứ khoe khoang khắp nơi rằng Dao Muội từng đưa thư tình cho hắn hồi cấp ba không? Cá cược không?”
Kính đen khịt mũi khinh bỉ: “Không cược. Người bình thường ai mà để mắt đến hắn.”
Áo xanh ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn ngồi xuống tiếp tục hóng chuyện, chờ hai người đối diện viết xong.
Một phút sau, Giang Tuần cười đắc ý, thu lại hai tờ giấy.
Còn hớn hở huýt sáo một tiếng.
Liếc mắt nhìn.
Tiếp theo, nụ cười trên mặt bỗng khựng lại trong một giây.
Không chắc chắn.
Lại cúi đầu nhìn lần nữa.
“…”
Mọi người trông thấy nụ cười trên mặt anh ta dần dần biến mất, nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu, cứ như thể không nhận ra mặt chữ vậy.
“Chuyện gì thế?” Người đàn ông áo xanh hỏi.
Gọng kính đen: “Đừng nói là trùng với người mày thích nhé?”
Giang Tuần không để ý đến họ, im lặng mất một lúc lâu, nhìn về phía hai người trước mặt.
“Hai người thề đi.” Anh ta úp tờ giấy xuống bàn, vẻ mặt kỳ lạ. “Cái này có thật không?”
Thích Dao chớp mắt, hơi bối rối, vẫn ngoan ngoãn phụ họa, “Tôi thề.”
Dụ Gia Thụ không nói gì, chỉ chống khuỷu tay lên lưng ghế, nhàn nhã liếc anh ta một cái, trên mặt viết rõ rành rành mấy chữ “Mày xứng đáng để tao lừa sao?”.
“…Mẹ nó.”
An tĩnh một giây, Giang Tuần buột miệng chửi thề, gập đôi tờ giấy lại, nhét vào túi, “Ván tiếp theo!”
“Cái gì thế?” Tưởng Xướng Vãn không phục. “Sao không nói cho bọn tôi biết? Thế này không công bằng!”
“Các người sẽ không muốn biết đâu. Nhất là em.” Giang Tuần quét mắt nhìn cô, biểu cảm vi diệu lẫn chút khó chịu, giống như bị táo bón. Mà đúng hơn là thay vì được xem kịch hay, lại vô tình ăn phải một bát cẩu lương to tướng, nghẹn đến khó chịu.
Dù mọi người có gặng hỏi thế nào, Giang Tuần vẫn kín miệng như bưng, cực kỳ mất kiên nhẫn. Trò chơi tiếp tục thêm vài ván nữa, có người bị hỏi chuyện riêng tư, có người bị ép xuống bắt chuyện với người lạ, cũng có người bị tra hỏi chuyện tình cảm. Tổng thể không có thêm biến cố lớn nào, bầu không khí vẫn khá thoải mái.
Bài đặt ở giữa bàn, chỗ của Thích Dao hơi xa, muốn lấy phải đứng dậy, khá bất tiện. Cuối cùng mỗi lần đến lượt rút bài, Dụ Gia Thụ đều tiện tay giúp cô lấy luôn hai lá. Thế mà thật kỳ diệu, Thích Dao từ đó không bị dính đòn thêm lần nào.
Ngược lại, Dụ Gia Thụ phải trả lời hai câu thật lòng không mấy quan trọng, còn bị dụ uống liền hai chai rượu.
Thích Dao không rành về rượu, mà trên vỏ chai không phải tiếng Anh, ánh đèn mờ mờ nên cũng không nhìn rõ độ cồn, hơi lo lắng. Nhưng thấy anh vẫn bình thản, động tác cũng không có gì bất thường, nên cô cũng không nói gì thêm.
Cùng Giang Tuần chơi đến khi kết thúc, Dụ Gia Thụ lấy điện thoại ra xem giờ.
Ánh sáng trắng từ màn hình phản chiếu lên hàng mi và góc mặt anh, gần mười một giờ. Anh đẩy bài ra giữa bàn, “Không chơi nữa.”
“Đã nể mặt mày lắm rồi đấy.” Không để ý đến Giang Tuần đang cố giữ lại, Dụ Gia Thụ đứng dậy, cầm áo khoác.
Anh rũ mắt nhìn Thích Dao, hơi nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên, “Về nhà.”
Thích Dao ngẩn ra hai giây, ừ một tiếng, thu dọn đồ đạc, đứng dậy theo anh ra ngoài.
Hơi rượu trên người anh rõ ràng nồng hơn lúc mới đến rất nhiều. Xuống cầu thang, Thích Dao ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi, “Anh say rồi à?”
Hai chai đầy, trông có vẻ độ cồn cũng không thấp.
Dụ Gia Thụ nhẹ đáp, “Cũng tạm.”
Nhưng xác thật đầu đúng là hơi choáng.
Giang Tuần dạo này đang trong giai đoạn lúc hợp lúc tan với mối tình đầu, nhìn ai tình cảm ngọt ngào cũng khó chịu.
Anh ta là cao thủ trên bàn bài, người khác không nhận ra anh đổi bài, nhưng Giang Tuần chắc chắn nhìn ra. Thế mà anh ta không vạch trần, chỉ mang theo cơn oán giận vì bị nhồi cả bát cẩu lương, ép anh nốc liền hai chai rượu.
Xuống đến tầng trệt, ra khỏi cửa, gió lạnh thổi qua làm anh tỉnh táo hơn đôi chút.
Thích Dao gọi điện cho Lật Tử, bảo cô lái xe đến đón. Trong lúc chờ, cô vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Dáng người mảnh khảnh, đứng trong gió lạnh càng thêm nổi bật. Chỉ là bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, vòng tay ôm eo, trông có vẻ khá thân mật.
Mà Yến Thu thoạt nhìn không có vẻ gì là tự nguyện, còn đang đẩy anh ta ra.
Thích Dao do dự hai giây, nhấc chân định đi qua xem thử.
Vừa bước được hai bước, Dụ Gia Thụ nâng mắt, theo hướng cô nhìn mà liếc sang, không biểu lộ gì, chỉ giơ tay túm lấy cổ áo khoác của cô, kéo người trở về.
“Ai…”
Thích Dao không kịp đề phòng, ngã ra sau đập người vào anh. Dụ Gia Thụ vòng tay, vững vàng đỡ lấy eo cô, kéo cô về phía xe.
“Người ta vợ chồng son về nhà với nhau, em hóng hớt cái gì.” Anh nhàn nhạt nói.
“… Làm sao em biết được.” Thích Dao nhíu mày, theo quán tính, cả người sắp tựa vào cánh tay anh, nhẹ vùng vẫy hai cái, “Nhìn thấy một cô gái bị một người đàn ông lạ ôm, mà còn không tình nguyện, ai lại không lo chứ?”
Nói xong không khí bỗng dưng yên lặng hai giây.
Không biết nhận ra điều gì, động tác của cô khựng lại.
Dụ Gia Thụ cũng hơi nhướng mày.
Ừm.
Vợ chồng son.
Nữ chính đang vùng vẫy.
“…”
Chẳng phải tình huống của họ bây giờ cũng y hệt sao!
“Biết đâu người ta chỉ đang v* v*n đánh yêu thôi.” Dụ Gia Thụ lơ đãng nói.
Thích Dao: “…”
Đúng là một màn v* v*n đánh yêu.
Bên tai lập tức nóng ran, lần này cô không vùng vẫy nữa, cứ thế thuận theo ngoan ngoãn im lặng đi đến xe.
Trên xe đã có người. Lật Tử và Tiểu Vương mặc dù mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quyết tâm dù hai người phía sau có nhảy múa cũng không ngoảnh lại, nhưng không khí vẫn yên ắng lạ thường.
Rượu này ngấm chậm.
Đi được nửa đường, Thích Dao liếc nhìn, thấy Dụ Gia Thụ đang nửa khép mắt, tựa vào cửa sổ xe.
Rượu dần phát tác, sắc đỏ lan trên làn da trắng lạnh, đường nét cằm căng chặt, góc cạnh sắc nét, yết hầu trên chiếc cổ thon dài hơi trượt lên xuống theo nhịp thở.
Chỉ nhìn thoáng qua, Thích Dao đã vội dời mắt. Cô nói Lật Tử đưa cho mình chiếc chăn nhỏ thường dùng trong xe, cố gắng không nhìn lung tung, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Thời điểm rút tay lại, đột nhiên cô nhớ ra chiếc chăn nhỏ chuyên dụng mà Dụ Gia Thụ mua cho mình, cô còn chưa có cơ hội dùng đến.
Cả quãng đường không ai nói gì.
Đến dưới nhà, nhìn dáng vẻ Dụ Gia Thụ dường như vẫn chưa tỉnh táo, Thích Dao gọi hai tiếng, mà anh cũng không trả lời.
Nhờ có Lật Tử giúp đỡ, cô nửa dìu nửa kéo anh qua cửa đơn, ấn thang máy, đứng bên trong dặn Lật Tử, trễ rồi, mau về nghỉ, trên đường nhớ cẩn thận, Lật Tử đáp lời.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người.
Từ tấm gương trong vắt của thang máy, có thể thấy người đàn ông cao ráo, cằm hơi nâng, một tay vắt ngang eo cô. Khoảng cách giữa họ gần đến mức gần như dán vào nhau.
Thích Dao vẫn còn vòng tay quanh eo anh, eo người đàn ông thon chắc, như thể chỉ cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới.
… Cơ bụng.
Cô biết cơ bụng anh trông thế nào.
Cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng, không quá cường điệu nhưng lại vừa vặn đến hoàn hảo.
Hô hấp của Thích Dao ngưng trệ.
Đầu ngón tay như bị lửa thiêu, khẽ co rút hai cái. Cô không để lộ cảm xúc, lặng lẽ lùi ra sau một chút. Một cảm giác mềm mại lướt qua bên hông, Dụ Gia Thụ khẽ nâng mí mắt lên.
Thích Dao không chú ý.
Cô dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào con số nhảy trên màn hình thang máy, không nhìn hình ảnh hai người vô cùng thân mật phản chiếu trong gương nữa.
Nếu nhìn vào, trông họ hệt như một đôi tình nhân thân mật.
Nhưng vừa rồi, chính anh đã nói…Họ không hề đang yêu nhau.
Còn nữa…
Thích Dao rũ mắt, nghĩ đến mối tình đầu mà Giang Tuần không muốn công khai. Có lẽ cũng là vì không muốn làm bọn họ quá khó xử.
Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, mỗi lần mũi tên trên màn hình nhấp nháy đều khiến người ta cảm thấy khó chịu vì sự chậm chạp của nó.
Tựa như đã trôi qua cả thế kỷ, cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra.
Đèn cảm biến sáng lên theo âm thanh, đổ xuống một mảng ánh sáng sáng ngời.
Thích Dao nửa dìu nửa kéo Dụ Gia Thụ đến trước cửa nhà, do dự hai giây, mới vươn tay, chạm nhẹ vào tay anh.
Tay anh rất đẹp.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi lên những đường gân mảnh. Ngoại trừ lúc cô vừa chạm vào, ngón tay anh hơi co lại, còn lại vẫn ngoan ngoãn để yên cho cô nắm lấy.
Thích Dao cẩn thận phủ tay lên, lòng bàn tay mềm mại ấm áp áp vào mu bàn tay anh, dùng vân tay anh để mở khóa cửa.
…
Không phản ứng.
Thích Dao nhíu mày, thử lại lần nữa.
Vẫn không có gì xảy ra.
Cô buông tay Dụ Gia Thụ ra, tự mình chạm vào màn hình, thử nhập mật khẩu vài lần, vẫn không có chút động tĩnh nào.
Không có âm thanh xác nhận vân tay thành công, cũng không có cảnh báo sai mật khẩu, thậm chí đèn báo còn không sáng. Giống một khối sắc vụn.
“…”
Hết pin rồi.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa.
Thích Dao thở dài, chỉ còn biết trông chờ vào việc Dụ Gia Thụ có mang chìa khóa theo hay không. Nếu không, chỉ có thể qua nhà cô ngủ tạm.
Cô cúi đầu, bắt đầu tìm kiếm chìa khóa trên người anh. Túi áo khoác, túi áo hoodie…
Đều không có.
Hàng chân mày dài thanh tú khẽ nhíu lại, Thích Dao hơi nghiêng người về phía trước.
Một tay cô vẫn đang đỡ eo anh, đầu ngón tay mảnh mai lần mò trên người anh, nhẹ nhàng lướt qua từng lớp vải, mềm mại chạm qua. Không biết từ lúc nào Dụ Gia Thụ đã nâng mắt, đứng thẳng người.
Hành lang quá mức yên tĩnh, đèn cảm biến “bụp” một tiếng tắt ngấm, bóng tối bất ngờ ập xuống.
Thích Dao cứng đờ một giây, loáng thoáng nghe thấy Dụ Gia Thụ gọi mình. Ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của người đàn ông dưới ánh sáng lờ mờ, cằm hơi nhếch lên, đường nét cằm sắc bén như đường dao khắc.
… Ảo giác?
Cô dừng hai giây, lại cúi đầu, nghiêm túc tìm kiếm.
Đầu ngón tay lướt qua từng nếp gấp vải ấm áp, gần như đã chạm vào một góc kim loại lạnh lẽo cứng cáp của chìa khóa. Dụ Gia Thụ lại gọi tên cô một lần nữa.
“Thích Thập Nhất.”
Giọng anh rất thấp, khàn đặc đến mức ngay cả đèn cảm ứng cũng không bị đánh thức.
Thích Dao ngẩng đầu. Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ cần cổ của anh. Cằm anh hơi ngẩng lên, đường viền hàm căng chặt, yết hầu nổi bật rõ ràng, chuyển động nhẹ nhàng theo từng nhịp thở.
“Ai dạy em tìm đồ trong túi quần đàn ông kiểu này?” Anh hỏi.
Thích Dao sững sờ hai giây. Lòng bàn tay cô vẫn còn dán vào lớp vải, nhiệt độ ấm nóng từ da anh truyền qua lớp quần mỏng manh, giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, cô giật mình rụt tay lại theo phản xạ.
Đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua, ma sát nhẹ nhàng trong túi quần. Dụ Gia Thụ nhắm mắt lại, bỗng dưng vươn tay, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Động tác dừng lại.
Hơi thở chập chờn giữa bóng tối.
Đầu ngón tay vẫn còn chạm nhau, hơi nóng theo phần da thịt lộ ra mà lan dần lên. Thích Dao nghe thấy anh thở ra một hơi nặng nề, giọng khàn đặc:
“Sờ nữa là cứng thật đó.”