Cánh cửa an ninh khiến người ta khổ sở chờ đợi cuối cùng cũng mở ra, lại nhanh chóng khép lại.
Tiếng đóng cửa làm chiếc đèn cảm ứng âm thanh đang say ngủ lần nữa bừng sáng, nhưng ánh sáng ấy chỉ chiếu vào khoảng cầu thang trống không.
Sự ái muội trong bóng tối chuyển vào bên trong căn phòng.
Thích Dao không kịp đề phòng bị anh kéo vào, lưng áp chặt vào cánh cửa chống trộm lạnh lẽo. Người đàn ông giơ cánh tay lên, vây lấy cô trong vòng tay do chính mình tạo ra, rũ mắt nhìn cô.
Đồng tử đen nhánh, ở trong đêm tối lại sáng đến mức quá đáng.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
Thích Dao không tự nhiên dời tầm mắt đi, mím môi, nhẹ giọng hỏi:
“… Anh không say sao?”
Dụ Gia Thụ chỉ nhìn cô.
Ban nãy đúng là hơi chếnh choáng thật.
Nhưng cũng chưa đến mức say bí tỉ.
Lúc đầu đầu óc có phần mê mang, để gió đêm lạnh lẽo thổi qua là tỉnh táo hơn hẳn. Nhìn cô bận trước bận sau, bộ dạng lo lắng không che giấu được, cũng không đành lòng nói thật là mình đã tỉnh, chỉ bất động thanh sắc dời bớt trọng lượng khỏi người cô.
Nếu không phải bị cô sờ đến mức không chịu nổi nữa, có lẽ anh vẫn sẽ tiếp tục để cô tin mình là một kẻ say cần được chăm sóc.
Dụ Gia Thụ không trả lời, chỉ cúi mắt nhìn cô, bất ngờ đổi chủ đề.
“Trên tờ giấy, em viết tên ai?”
Trên giấy, mối tình đầu.
Anh đang hỏi về chủ đề mà cả hai đã ăn ý né tránh.
Thích Dao trầm mặc một lát, không trả lời ngay, lông mi run rẩy, hỏi lại, “Anh thì sao?”
Câu trả lời của cô quá rõ ràng.
Cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
Mười sáu, mười bảy tuổi, một khi đã rung động, chính là rung động cả đời.
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
Ngoài cửa sổ bóng đêm mờ mịt, tiếng gió lúc xa lúc gần.
Dụ Gia Thụ cúi đầu nhìn cô hồi lâu.
Một lúc sau, anh hơi cụp mắt, như đang suy tư, chậm rãi cất giọng.
“Anh lớn thế này rồi thật sự chưa từng thích ai, cũng chưa từng cảm nhận rõ ràng được cảm giác rung động, hoặc là một thứ gì khác.”
Giọng anh rất nhẹ, lại vô cùng nghiêm túc, giống như dáng vẻ khi anh hỏi cô một câu vào đêm đông trước đó, trầm tĩnh mà trang trọng
Có dự cảm đây không phải lời nói bâng quơ, Thích Dao khựng lại hai giây, ngước lên nhìn anh.
Dụ Gia Thụ nói tiếp, “Mọi thứ với anh dường như đều rất suôn sẻ. Học hành, công việc, mọi phương diện… Đụng núi mở đường, gặp nước bắc cầu, không có gì là không thể vượt qua.”
“Nếu phải nói có chuyện gì khiến anh bâng khuâng…”
Anh khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng hồi lâu, rồi như thỏa hiệp thấp giọng nói, “Thì đó là… tại sao cô gái ấy không viết thư cho anh nữa.”
Rõ ràng vừa dịu dàng vừa kiên cường, thông minh lại nhạy bén, sinh ra trong nghịch cảnh nhưng không bị vùi dập, trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chân thành xé tan màn đêm để thấy mặt trời.
Thật ra sau này anh cũng từng gửi thư cho cô.
Nhưng lá thư không người nhận, ba tháng sau bị đóng dấu bưu điện, gửi trả lại.
Về sau Dụ Trọng Sơn tài trợ làm từ thiện với tư cách doanh nhân, thư ký của ông ôm một xấp danh sách dày cộp đến, anh vừa liếc mắt đã thấy tên một đứa trẻ ở cùng viện phúc lợi với cô. Trong tấm ảnh hai inch, khuôn mặt cậu bé tròn trĩnh, thoạt nhìn có vẻ thật thà chất phác.
Ông chủ lớn bận trăm công nghìn việc, nào có thời gian xem xét kỹ càng, chỉ vì danh nghĩa trách nhiệm xã hội, tiện tay lật vài trang, thế là cuộc đời của những đứa trẻ kia đã được định đoạt.
Đáng tiếc, đứa bé tên Chu Tất kia hiển nhiên không gặp may mắn như vậy.
Khi đó Dụ Gia Thụ đứng tựa vào hành lang, nghĩ, có lẽ phong thủy của viện bọn họ không tốt lắm, nên không ai có số may mắn.
Thư ký ôm tập hồ sơ chào anh, rồi lướt qua bên người anh bước đi.
Giống như sự lựa chọn của vận mệnh.
Ngay khi bóng dáng người phụ nữ mặc đồ công sở sắp khuất sau khúc ngoặt cầu thang, Dụ Gia Thụ thở ra một hơi thật nặng, đứng thẳng người, lên tiếng.
Dù có lẽ anh đã bị sự kiên cường của cô lay động, nhưng điều cuối cùng anh có thể đáp lại chỉ đến thế mà thôi.
Đến nỗi sau này chuyện cậu nhóc ấy nhất quyết muốn học ngành công nghệ thông tin, mỗi kỳ nghỉ đều bám lấy quầy lễ tân, nói muốn vào Tinh Phàm thực tập, đó là chuyện về sau.
“Nếu nhất định phải nói có điều gì khiến anh nuối tiếc,” Dụ Gia Thụ im lặng chốc lát, “cũng là em.”
Trước đây đọc đủ loại sách, từng bắt gặp một đoạn thế này:
Liệu có một loại tình yêu như vậy không, dẫu biết không có hy vọng, một người vẫn có thể giữ nó mãi trong tim; dù tháng năm có thổi qua từng ngày, cũng chẳng thể dập tắt nó?
Dụ Gia Thụ không tin.
Cho đến tận bây giờ, khi cô gái chân thành, lương thiện ấy đứng ngay trước mặt anh.
“Anh nói chưa chính thức quen nhau là vì… anh cảm thấy không thể quá tùy tiện.” Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn cô.
“Ít nhất cũng phải đợi đến khi em có thể thẳng thắn mà trả lời người khác, ‘Phải, chúng tôi đang yêu nhau. Hơn nữa là anh ấy theo đuổi tôi.’”
Giọng anh rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, nhưng lại như một cơn sóng thần cuộn trào ở đáy lòng cô.
Chua xót không biết từ đâu ập đến tràn ngập lồng ngực, trái tim Thích Dao phảng phất bị người nắm lấy, chua xót, căng đầy.
Người đàn ông trước mặt cúi đầu, đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một tờ giấy, từ tốn mở ra.
Trong chốn xa hoa ồn ào khi nãy, từng nét chữ anh viết xuống, rõ ràng là tên cô.
Nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ, giống hệt như trước đây, như đang nói với cô, mười năm không có hồi âm ấy, không chỉ là tiếc nuối của riêng cô.
Giữa mối tình đầu của cô và mối tình đầu của anh, cách nhau thật nhiều năm.
Sống mũi chợt cay, Thích Dao khẽ cụp mắt, hàng mi run rẩy hai cái.
“Thích Dao.”
Không để cô kịp cúi đầu, Dụ Gia Thụ khom xuống chăm chú nhìn cô, đôi con ngươi đen láy ánh lên chút ý cười, giọng điệu gần như dỗ dành, khẽ khàng cất tiếng.
“Cho anh một cơ hội.”
Trong mắt anh lấp lánh những vì sao, nhẹ giọng hỏi cô, “Chúng ta yêu nhau đi, được không?”
Trái tim treo cao lại rơi xuống thật mạnh. Thích Dao cảm thấy một thứ cảm xúc khó tả dâng trào, như thể dòng chảy thời gian xô qua người, dễ dàng cuốn trôi khoảng ký ức không hồi đáp kia.
Chàng trai của cô thực sự rất tốt, mười năm trước có thể vì một người xa lạ mà chạy suốt ba con phố ở khu phố cổ, mười năm sau lại vì lòng tự tôn nhạy cảm mong manh của cô, nhất quyết làm người mở lời trước.
Tiếng gió dần lặng, chỉ còn lại bầu không khí yên tĩnh quẩn quanh giữa hai người.
Giống như đã qua thật lâu, thật lâu.
Hàng mi Thích Dao khẽ run, mang theo chút giọng mũi, nhẹ giọng đáp lại.
“… Được.”
Hạt bụi lơ lửng trong không khí, cùng với mối quan hệ treo lơ lửng giữa họ, theo câu trả lời của cô, đồng loạt rơi xuống đất.
Dụ Gia Thụ cong môi, nhìn cô một lát, nở nụ cười.
Anh duỗi tay lấy một tờ khăn giấy, gấp hai lần, nhẹ nhàng đặt dưới mắt cô, nửa thật nửa đùa trêu cô đúng là đồ mít ướt.
Thích Dao mặc kệ anh, không có tiền đồ hít hít cái mũi, “… Em còn tưởng, anh phải viết thư trả lời em rồi mới hỏi câu này.”
Dụ Gia Thụ nhướng mày thật nhẹ, “Em muốn không?”
Nói xong anh thật sự quay người đi lấy bút.
“Này…”
Hiện tại viết luôn thì làm sao viết được thứ gì hay chứ.
Thích Dao níu tay áo anh, mím môi, nhẹ giọng nói, “Để nợ trước, cũng không phải không được.”
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, đột nhiên bật cười.
“Thử việc đúng không? Đến lúc đó viết không hay, em quay đầu đá anh luôn chứ gì.”
Giọng anh trong trẻo, âm cuối lười nhác kéo dài, lúc cười nhẹ, hơi thở quẩn quanh trong không khí.
Vành tai Thích Dao đỏ bừng, nghĩ đến chuyện vừa nãy anh còn giả vờ say, để mặc cô một đường vất vả dìu anh về suốt quãng đường, trừng mắt hung hăng nhìn anh, “Đúng! Tốt nhất anh nên cẩn thận một chút!”
“Làm em không vui, thì đừng mong có kết cục tốt.”
Chóp mũi khóe mắt cô vẫn còn hơi đỏ, chiều cao chênh lệch khiến cô phải hơi ngửa mặt lên nhìn anh, đôi mắt hoa đào long lanh ánh nước, lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo, hoàn toàn chẳng có chút đáng sợ nào, trái lại còn vừa mềm mại vừa hờn dỗi.
… Ngoan quá.
Giống đang làm nũng vậy.
Cơn khô nóng trong lòng lập tức bùng lên lần nữa.
Hầu kết của Dụ Gia Thụ khẽ chuyển động hai lần, ở trên cao nhìn xuống, vòng tay ôm lấy cô vào lòng. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô thật lâu, thấp giọng gọi cô.
“Thích Thập Nhất.”
Âm thanh trầm thấp, mang theo từ tính, từng chữ rơi vào tai cô.
“Ừm?”
Hầu kết Dụ Gia Thụ khẽ động, thấp giọng nói.
“Anh muốn hôn em.”
“……”
Hô hấp tức khắc cứng lại.
Thích Dao sững sờ, trong đầu thoáng chốc hiện lên vô số suy nghĩ, sự cường ngạnh giả vờ lập tức sụp đổ, lắp bắp mở miệng:
“Anh… anh sao còn mang theo dự…”
Phòng.
Hai chữ cuối cùng bị nuốt trọn trong sự bối rối.
Người đàn ông cúi xuống, cánh môi dừng trên môi cô.
Thích Dao nín thở, cảm nhận được hơi thở của anh lướt nhẹ qua gò má mình.
Môi kề môi, chóp mũi chạm nhau.
Mềm mại, ấm áp, hơi thở quấn quýt.
Anh chỉ thử chạm nhẹ trên môi cô trong một giây ngắn ngủi, rồi chậm rãi tiến sâu hơn…
Hương tuyết tùng hòa quyện với bạc hà bỗng chốc trở nên nồng đậm hơn bao giờ hết, quẩn quanh trong hơi thở của cô, gần như hòa vào làm một. Từ nơi đầu lưỡi chạm vào, cả người nóng bừng lên, ý thức như trôi bồng bềnh giữa không trung. Những ngón tay thon trắng lúng túng bấu chặt lấy lớp vải áo bên hông anh.
Đầu lưỡi thâm nhập, thăm dò trong khoang miệng cô, ẩm ướt, tràn ngập hơi thở ám muội. Não bộ cô tê dại, đôi chân dần mềm nhũn.
Nụ hôn của Dụ Gia Thụ không hẳn là dịu dàng, nhưng đã kìm nén bớt sự xâm lược.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có thể dựa lưng vào tường, bị động đón nhận.
Hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Sắp ngất rồi.
Thích Dao cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, gần như không thể đứng vững. Đầu lưỡi quấn quýt đến mức tê dại, hơi thở bị rút cạn.
… Sao anh lại hôn giỏi như vậy?
Thật sự là mối tình đầu sao?
Cô nắm chặt vạt áo anh, vô thức thất thần.
Bất chợt, một cơn đau nhẹ truyền đến từ môi.
Dụ Gia Thụ khẽ c*n m** d*** cô, hơi lùi lại, hàng mi đen nhánh rũ xuống, bàn tay trên vòng eo mảnh khảnh của cô siết chặt như một sự trừng phạt, giọng trầm khàn: “Chuyên tâm một chút.”
Nụ hôn không còn kìm nén sự xâm chiếm mà mạnh mẽ rơi xuống lần nữa.
Thích Dao tựa như bị lôi kéo, rơi vào rừng tuyết tùng phủ đầy tuyết trong đêm đông.
Gương mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, đuôi mắt càng thêm ửng sắc, đến khi tách ra, hơi thở cô đã hỗn loạn không thể kiểm soát.
Tấm gương sáng bên huyền quan mơ hồ phản chiếu hình bóng hai người, ánh trăng sáng tỏ rơi xuống, in lên bóng dáng giao hòa, ái muội đến cực điểm.
Thích Dao thở từng ngụm nhỏ, ngực phập phồng, chóp mũi vẫn chạm vào anh.
Đột nhiên nghĩ ra cái gì, hàng mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, có chút nghi hoặc: “… Thử việc có được phép hôn không?”
“Ừm” Dụ Gia Thụ không chút để ý bật cười, nửa thật nửa giả khen cô, “Câu hỏi hay.”
“Ghi nợ trước.” Anh rũ mắt nhìn cô, không nhịn được lại hôn lên khóe môi cô một cái, “Lên chính thức rồi trả sau.”
Thích Dao ngẩn người hai giây, ngơ ngẩn “ồ” một tiếng.
Nhìn dáng vẻ có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra, có chút ngây ngô. Dụ Gia Thụ vừa định cười cô, bỗng nhiên — Tiếng khóa cửa chuyển động vang lên.
Thích Dao giật mình, theo bản năng đẩy anh ra, nắm chặt lấy cánh tay anh, đôi mắt tròn xoe,“Phải làm sao đây?”
Dụ Gia Thụ: “…”
“?”
“Ừm? Đang yên đang lành, sao khóa lại hỏng rồi?”
Chu Tất đứng ngoài cửa bấm nửa ngày, lúc thì quét vân tay, lúc thì nhập mật khẩu, còn ngồi xổm xuống nghiên cứu một lúc lâu, vậy mà khóa cửa vẫn chẳng có chút phản ứng nào. Kỳ quái! đành phải gõ cửa.
“Anh! Anh có ở nhà không? Em quên mang chìa khóa rồi, mở cửa giúp em với!!!” Cậu lớn giọng gọi.
Nửa ngày không có ai trả lời.
Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, mười một rưỡi, giờ này đáng lẽ phải ở nhà chứ? Hay là đang tắm?
“Anh!!!” Chu Tất lại đập cửa, giọng to đến mức có khi tầng dưới cũng nghe thấy. Cậu bắt đầu ngớ ngẩn bắt chước Snow Aunt (*) trong phim: “Anh mở cửa ra đi! Em biết anh đang ở trong đó!”
(*) Snow Aunt – 雪姨: Một nhân vật nổi tiếng trong bộ phim Trung Quốc “Hoàn Châu Cách Cách”, có câu thoại kinh điển “你开门啊!我知道你在里面!” – “Anh mở cửa ra đi! Tôi biết anh ở trong đó!” thường bị bắt chước để tạo hiệu ứng hài hước.)
“Anh có gan trộm người mà không có gan mở cửa à…!”
Lần này trong phòng mới có chút động tĩnh loạt xoạt khe khẽ truyền ra.
Một phút sau, Dụ Gia Thụ mở cửa.
Trong nhà tối om, chỉ có ánh đèn cảm biến từ cầu thang bật sáng, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông. Đôi mắt dài hẹp, mí mắt mỏng nhạt, vẻ mặt vừa lười nhác vừa lạnh nhạt, giữa hàng mày thấp thoáng nét mất kiên nhẫn.
“Có việc?” Anh hỏi.
Ngay cả giọng nói cũng đang đè nén sự lạnh lùng, bực bội.
Chu Tất: “……”
“?”
Câu này làm cậu ngu người.
Anh chàng đầu đinh lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn số nhà, xác nhận mình không đi nhầm mới dời ánh mắt trở lại. Cậu hơi há miệng, chần chừ nói, “…Hôm nay em muốn về nhà ngủ.”
Vẫn không chắc lắm, Chu Tất còn cẩn thận hỏi thêm một câu, “Được không?”
Không khí yên lặng vài giây.
Dụ Gia Thụ không có biểu cảm gì, nhìn cậu một lúc rồi mới hạ tay khỏi nắm cửa, xoay người đi vào trong. Thuận tay “tách” một tiếng, dứt khoát gọn gàng, bật luôn đèn phòng khách.
Ánh sáng tức thì tràn ngập khắp căn phòng rộng rãi.
Chu Tất: “……”
Kỳ lạ thật.
Người này ở nhà một mình mà cũng không thèm bật đèn.
Cậu nghĩ mãi không ra, chẳng hiểu hôm nay anh bị làm sao, chỉ đành rón rén vào nhà đổi dép. Vừa thay vừa liếc nhìn, thấy Dụ Gia Thụ đi thẳng vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại.
Lòng dạ đàn ông, như kim đáy biển. Chịu.
Chu Tất lắc đầu, cũng về phòng.
Mà Dụ Gia Thụ sau khi vào phòng thì sắc mặt vẫn chẳng khá hơn là bao.
Anh đứng ngay cửa, đưa tay khóa trái, nhướng mày nhẹ như có như không, nhìn người đang ngồi căng thẳng trên mép giường, “Anh không thể gặp người khác à?”
Thích Dao: “……”
“Không phải.”
“Vậy là bên ngoài em còn có bạn trai khác?”
Thích Dao: “……?”
“Cũng không phải.” Cô mím môi, nhỏ giọng đáp.
Dụ Gia Thụ đứng chắn ngay trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt có vài phần hưng sư vấn tội.
“Vậy tại sao em trốn như kiểu đi ngoại tình thế?”
Thích Dao tự biết mình đuối lý, mím môi, cụp mắt tìm cớ, “Anh không bật đèn, tối quá, mà bọn mình vừa mới xác định quan hệ, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm… Thế mà anh lại đột nhiên hôn em…”
Giọng cô càng nói càng nhỏ, có vẻ hơi ngại ngùng.
Dụ Gia Thụ nhướng một bên mày: “?”
Ý là trách anh quá vội đúng không.
“Được thôi.” Người đàn ông hơi cúi cằm, khoanh tay, mắt nhìn xuống cô: “Không kiềm chế được, là lỗi của anh.”
“……”
Thật ra cũng không hẳn là ý đó.
Thích Dao mím môi, nghĩ một lát, rồi thành thật nói, “Chỉ là em cảm thấy… cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ, lại còn là fan của em nữa, liệu có hơi không ổn không?”
Chu Tất rất ngốc, ngày nào cũng vui vẻ cười ngây ngô, ánh mắt cũng không sắc sảo như người khác. Không giống như Đại Bạch hay Phương Thiến, chỉ cần nhìn lướt qua là họ đã nhận ra quan hệ giữa cô và Dụ Gia Thụ.
Cậu nhóc này chắc phải từ từ mới có thể nói rõ được, nên tiến từng bước một.
Dụ Gia Thụ rũ mắt, “Ừm” một tiếng.
Anh cũng không thật sự giận, đương nhiên hiểu thằng nhóc đó cứng đầu thế nào. Nhìn cách nó kiên trì học ngành điện tử thông tin, ngày nào rảnh là lại chạy đến quấy rầy quầy lễ tân của Tinh Phàm, rồi thích Thích Dao bao năm nay mà vẫn chẳng đổi, là đủ hiểu.
Nhưng anh vẫn thấy hơi khó chịu.
Phải tìm cách nào đó để Chu Tất chuyển ra ngoài.
Dụ Gia Thụ tặc lưỡi một tiếng, cúi mắt nhìn cô, trong đầu lướt qua vô số kế hoạch hợp lý mà không khiến ai nghi ngờ. Nghĩ một lúc, nhất thời không lên tiếng.
Thích Dao thấy anh im lặng, vẻ mặt cũng chẳng biểu lộ gì, tưởng anh vẫn còn giận.
Cô do dự hai giây, ngẩng đầu, vươn tay, đầu ngón tay dọc theo đường may quần anh từ từ trượt lên, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay anh.
Ngón tay cô vừa trắng vừa nhỏ, mềm mại mịn màng, nhẹ nhàng quấn lấy tay anh, còn lắc lắc như đang làm nũng.
Thích Dao chớp mắt hai cái, khẽ gọi anh.
“Đừng giận nữa mà.”
“Bạn trai?”
Tác giả có lời muốn nói:
“Liệu có thứ tình yêu nào, dù không chút hy vọng, một người vẫn có thể giữ mãi trong lòng; dù bị cuộc sống vùi dập mỗi ngày, cũng chẳng thể nào dập tắt?”
— André Gide, Cổng Hẹp
Dao: (Thử việc) bạn trai.
Từ “thử việc” tạm thời không phát âm.
Vừa mới xác nhận quan hệ một giây trước, giây tiếp theo đã hôn nhau, thử hỏi có ai nhanh bằng anh nhà tôi không chứ!!!