“Tiểu Dụ Tổng, ngài thấy địa điểm và thời gian tổ chức buổi họp báo thế nào ạ?”
“Chúng tôi dự kiến như thế này, khoảng một tiếng rưỡi để giới thiệu sản phẩm mới một cách toàn diện, nửa tiếng để đại sứ thương hiệu giao lưu, nửa tiếng dành cho phần hỏi đáp của truyền thông. Tiểu Dụ Tổng có ý kiến gì không?”
“…Tiểu Dụ Tổng?”
Tiếng gọi liên tục kéo Dụ Gia Thụ trở về thực tại.
Âm thanh dịu dàng, mềm mại bên tai tan biến. Anh lặng đi hai giây, bất động thanh sắc nâng mi mắt, lướt nhanh nội dung trên màn hình phòng họp.
“Cơ bản không có vấn đề gì.” Anh chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, tựa lưng ra sau, “Trước hai ngày tổ chức hãy cho MC tổng duyệt một lần để xem hiệu quả. Chuẩn bị sẵn kịch bản, danh sách khách mời và thư mời, rồi gửi vào email cho tôi.”
“Cuối năm nay Dụ Tổng sẽ tham dự hội nghị ở Úc. Nếu có chuyện gì, cứ báo thẳng với tôi.”
Dăm ba câu đem công việc chỉ đạo xong, Dụ Gia Thụ nhàn nhã cầm áo khoác đứng dậy, hời hợt nói, “Tan họp.”
“Cảm giác hôm nay anh ấy cứ lơ đãng thế nào ấy. Tan họp cũng vội vã nữa.”
Nhìn theo bóng lưng cao ráo rời khỏi, phòng họp bắt đầu xôn xao bàn tán.
Một nhân viên trẻ tuổi ngồi ở cuối bàn vừa thu dọn đồ đạc, vừa ghé sát đồng nghiệp bên cạnh thì thầm, “Có phải đang yêu không nhỉ?”
“Khó nói lắm.” Người bên cạnh hạ giọng, vẻ mặt đầy hứng thú tám chuyện, “Bạn của bạn tôi có mẹ học lớp cắm hoa của phu nhân tổng giám đốc, nghe phong thanh hình như có ai đó đang mai mối thì phải.”
“Này mấy cậu có thấy bài đăng trên Weibo hôm qua của anh ấy không? Không đầu không cuối gì cả, trên mạng đồn là để đáp lại Thích Dao đó, thật hay giả vậy?”
“Trời ạ, cậu còn theo dõi Weibo của anh ấy á? Cậu đúng là yêu sâu đậm rồi.”
“Trước khi anh ấy về đây, tôi đã theo dõi lâu rồi nhé. Tôi ở trên mạng là không mặc quần mà!”
“Cái đó nhìn là biết tin vịt mà, cư dân mạng chỉ thích đẩy thuyền linh tinh thôi. Họ có chuyện gì mà không thể ghép đôi chứ?”
“Nhưng trùng hợp quá còn gì? Lần trước anh ấy đăng ảnh đời thường cũng có bóng dáng cô ấy nữa. Bình thường toàn chia sẻ lại bài của công ty thôi, đó là lần đầu tiên anh ấy đăng ảnh cá nhân đấy.”
“Trời ơi, cậu hóng hớt quá rồi đấy! Dù gì đi nữa thì cô dâu của sếp cũng không phải cậu đâu.”
“Tôi biết mà! Chỉ là tò mò chút thôi, có sao đâu chứ!”
……
Trên thực tế, phải đến ngày hôm sau Thích Dao mới biết chuyện này.
Người nổi tiếng bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể leo lên hot search, có cái là tự nhiên lên, có cái do nhãn hàng hoặc đoàn phim bỏ tiền ra quảng bá. Cứ như thể cuộc sống của họ hoàn toàn trong suốt, lúc nào cũng phơi bày trước mắt công chúng.
Chỉ cần không phải tin tiêu cực, hot search làm công ty phải ra mặt, Thích Dao thường chẳng buồn để ý đến.
Trừ khi có người cố tình gửi cho cô.
Chiều hôm sau, vừa đọc xong kịch bản, đặt bút xuống viết dòng ghi chú cuối cùng, cô liền nhận được một ảnh chụp màn hình từ Diệp Thanh Mạn trong khung chat.
Thích Dao mở ra xem.
Cũng bình thường thôi, với mức độ nổi tiếng của cô, nếu không có chuyện gì lớn xảy ra, tên cô thường đứng ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba trên bảng hot search của giới giải trí. Chủ đề lần này là #Thích Dao thời trung học từng dùng bút vô hình để tỏ tình#.
Góc trên bên trái màn hình hiển thị thời gian hơn tám giờ tối, khả năng cao là chuyện này đã rộ lên từ đêm qua.
Ngón tay dừng lại trên màn hình hai giây, cảm thấy khó hiểu, không biết cô ấy đang muốn ám chỉ điều gì. Còn chưa kịp hỏi, hàng loạt tin nhắn từ đối phương đã oanh tạc tới tấp.
【Diệp Thanh Mạn】: Bà nội, hai người rốt cuộc là thế nào đây??
【Diệp Thanh Mạn】: Tối qua thấy rồi mà buồn ngủ quá, không kịp thẩm vấn cậu.
【Diệp Thanh Mạn】: Hai người này mẹ nó khác gì công khai quan hệ chứ!!!
【Diệp Thanh Mạn】: Rốt cuộc anh ta có chút nam đức nào không hả!!! Còn chưa hẹn hò mà đã vội vã cướp đi sự trong sạch của cậu rồi!!!
Thích Dao: “…?”
Cô nhíu mày, mở lại bức ảnh, nhìn kỹ thêm một lần nữa. Lúc này, cô mới phát hiện ra trong danh sách hot search có hai từ khóa xuất hiện liền kề nhau, dường như có sự liên kết.
Hot search đứng đầu còn có dấu “bạo”, tiêu đề là “Nhân vật chính lên tiếng”.
“Thích Dao thời trung học từng dùng bút vô hình để tỏ tình”, “Nhân vật chính lên tiếng”.
Một trước một sau, giống như một câu chuyện chưa có hồi kết được kể theo trình tự ngược.
Hô hấp khựng lại một nhịp.
Ngón tay dừng lại trên màn hình.
Thật lâu sau, Thích Dao nhấp môi, không để ý đến loạt tin nhắn dồn dập của Diệp Thanh Mạn, chuyển sang Weibo, xem thử chủ đề về mình tối qua.
Đại khái là do đoàn phim mua hot search, đó là một đoạn phỏng vấn ngắn, nói về thời học sinh của cô.
Vừa hay là đoạn mà Dụ Gia Thụ đã xem.
Bình luận phía dưới cũng rất bình thường, kiểu như: “Thì ra nữ minh tinh cũng từ từ trổ sắc mà thành”, “Đúng là nổi tiếng thì càng rạng rỡ”, “Hóa ra hồi cấp ba cũng từng thầm mến ai đó”, “Bỗng thấy cô ấy gần gũi với cuộc sống của mình hơn”…
Hết thảy đều rất bình thường… cho đến khi Thích Dao nhấn vào hot search đứng đầu tối qua.
Bài đăng được thả tim nhiều nhất vẫn là của người đó.
ID ngắn gọn, rõ ràng, ảnh đại diện là một màu đen, đơn giản lại thâm trầm, giống như đại dương không ai có thể nhìn thấu.
Không đầu không đuôi, vỏn vẹn 4 chữ vô cùng đơn giản, không hashtag, lại đủ sức đưa một người vô danh lên đến đỉnh lưu lượng.
[Nhà phát triển chip XM – Dụ Gia Thụ]: Tôi đã nhìn thấy.
Tim Thích Dao bỗng chốc lỡ một nhịp.
Ngón tay vô thức dừng lại giữa không trung, hồi lâu không có nhúc nhích.
—— “Thích Dao thời trung học từng dùng bút vô hình để tỏ tình”, “Nhân vật chính lên tiếng”.
—— “Tôi đã nhìn thấy.”
Chỉ một câu nói đơn giản đến thế.
Lượt bình luận và chia sẻ tăng vọt, phần bình luận nổi bật tràn ngập những suy đoán. Có fans lâu năm thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có dân hóng hớt tranh thủ nhảy vào ăn dưa, có người cho rằng anh đang ké fame và kiên quyết từ chối ủng hộ. Đáng ngạc nhiên hơn, còn có một số fan couple nọ ngao ngao khóc lớn, khẳng định CP họ đẩy mới là chân ái.
Nhưng Thích Dao không để tâm.
Cô ngẩn người hai giây, những đoạn văn bản dài dằng dặc lướt qua mắt, như sương khói mờ ảo, chẳng đọng lại chút gì. Trước mắt cô chỉ còn lại mấy chữ đơn giản rõ ràng kia.
“Tôi đã nhìn thấy.”
Bạn trai cô đứng giữa tâm bão dư luận, đối diện tất cả bằng sự thẳng thắn tuyệt đối, dùng cách thức chỉ hai người họ hiểu để đưa ra câu trả lời.
Giống như đang nói—
Trong lòng Dụ Gia Thụ, Thích Dao luôn luôn có hồi đáp
–
Thích Dao đờ ra rất lâu, suy nghĩ vẩn vơ. Ngay cả khi nhận cuộc gọi từ đoàn phim thông báo lịch khai máy, cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Mãi đến lúc đó cô mới nhớ ra còn chưa trả lời loạt tin nhắn 99+ của Diệp Thanh Mạn.
【1】: Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.
【1】: Hôm qua mất ngủ, quên mất.
【Diệp Thanh Mạn】: ?
【1】: …Chuyện là…
【1】: Bọn tớ đang hẹn hò rồi.
【Diệp Thanh Mạn】: …
【Diệp Thanh Mạn】: ?
【Diệp Thanh Mạn】: ????????
【Diệp Thanh Mạn】: Đm, chuyện động trời thế này mà cậu nhịn không kể với tớ được hả??!!?
【Diệp Thanh Mạn】: Cánh cứng rồi, không cần bạn thân này nữa phải không?
【Diệp Thanh Mạn】: Nhưng mà con cái không thể không có mẹ đỡ đầu được đâu! Tớ nhịn nhục chịu đựng làm một phen đây.
【Diệp Thanh Mạn】: Đặt tên con chưa? Định cho học mẫu giáo ở đâu???
“…”
Lần này, những dòng chữ đơn giản mà chân thật kia lọt vào mắt cô. Thích Dao không nhịn được, lỡ tưởng tượng theo dòng tin nhắn, lập tức thấy tai mình nóng bừng. Cô lắc đầu, mím môi gõ chữ, “Bớt điên giùm.”
Đúng lúc này một tin nhắn khác bật lên, cứu cô khỏi những câu hỏi tra khảo của Diệp Thanh Mạn.
【S】: Đến rồi.
【S】: Đang chờ em dưới lầu.
Thích Dao ngẩn người, chớp mắt một cái, nhanh chóng trả lời: “Được.” Sau đó cô gõ tiếp.
【1】: Không nói với cậu nữa, tớ đi xem phim với bạn trai đây, 88!
【Diệp Thanh Mạn】: …
【Diệp Thanh Mạn】: ?
Trọng sắc khinh bạn đúng không?!
–
Thích Dao thu dọn xong, bước ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc Bentley màu đen sang trọng mà khiêm tốn đậu bên lề đường. Cửa xe hạ xuống một nửa, lộ ra góc nghiêng điển trai, thanh tú của người đàn ông.
Dụ Gia Thụ đặt tay lên vô lăng, có lẽ nghe thấy tiếng động, nâng mi mắt nhìn sang.
Anh tựa hồ khẽ cười, đuôi mày hơi nhướng lên, nghiêng đầu về phía cô, lười biếng cất giọng, “đến đón ngài đây.”
“…”
Ấu trĩ.
Thích Dao nhẹ nhàng hừ một tiếng, chớp mắt hai lần, đối diện anh hai giây qua ô cửa kính hạ nửa chừng, rồi dời ánh mắt đi, kéo cửa bước vào.
Bên trong xe rất yên tĩnh, hoàn toàn cách biệt với tiếng gió rít cùng phố xá ồn ào bên ngoài, nhất thời không ai lên tiếng.
Rõ ràng lúc tán gẫu với Diệp Thanh Mạn, cô gọi “bạn trai” hết sức tự nhiên, nhưng khi thực sự gặp mặt, lại có chút mất tự nhiên.
Bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi của Thích Dao khẽ co lại.
Tối qua bầu không khí như vậy, lời cũng nói rồi, thậm chí hôn cũng hôn rồi. Nhưng đến sáng nay gặp lại, cô vẫn cảm thấy không chân thực lắm.
…Cô thực sự đã có bạn trai rồi sao?
Thích Dao nhìn chằm chằm vào kính chắn gió, chớp mắt một cái.
“Là địa chỉ em gửi cho anh trên WeChat đúng không?” Dụ Gia Thụ giống như không nhận thấy gì, rũ mắt hỏi.
Thích Dao “ừm” một tiếng, vẫn không nhìn anh, mắt dõi theo chú chó nhỏ đang được chủ dắt qua đường.
Bộ phim này là của một người bạn trong giới đóng chính, cô từng được mời đến buổi công chiếu nhưng vì bận việc nên không tham gia được. Cuối cùng, người đó gửi cho cô hai vé, nhấn mạnh rằng nhất định phải ủng hộ. Vì vậy Thích Dao liền nghĩ cùng anh đi.
“Em có phải đã quên gì không?” Dụ Gia Thụ đặt điện thoại lên bảng điều khiển, thuận miệng hỏi.
Thích Dao cúi đầu kiểm tra một chút, phủ nhận nói, “Không có.”
Dụ Gia Thụ nhướng mày, ngước mắt nhìn cô.
Cô gái này ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, hai tay đặt gọn trên đùi, lưng còn thẳng hơn bình thường, mắt nhìn thẳng phía trước, trông vô cùng nghiêm túc.
Không biết còn tưởng cô đang ngồi trong xe cảnh sát nữa đấy.
Bên trong xe vẫn yên ắng, gần một phút trôi qua mà xe vẫn chưa nổ máy. Thích Dao chớp mắt hai lần, cuối cùng không nhịn được mà nghi hoặc quay sang nhìn anh.
Người ngồi ở ghế lái chống một tay lên cửa sổ, đốt ngón tay hơi cong, lỏng lẻo chạm vào thái dương. Đôi mắt đen láy nhìn về phía cô.
Vài giây sau, dường như phát hiện ra điều gì thú vị, khóe môi anh khẽ nhếch lên, lộ ra nét cười nhàn nhạt, mang theo dáng vẻ ung dung chậm rãi.
“Thích Thập Nhất.”
“Em đang căng thẳng à?”
Thích Dao: “…”
Cô quay mặt đi, “Không có.”
Dụ Gia Thụ nhướng mày, quan sát cô thêm một lúc, sau đó thờ ơ ậm ừ một tiếng, nghe kỹ thì dường như còn ẩn chứa ý cười trêu chọc.
“Cùm cụp.” một tiếng, là anh
Thích Dao còn chưa kịp quay đầu, thì đã cảm nhận được người đàn ông cúi người. Thân hình cao lớn nghiêng xuống từ bên cạnh, gương mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt.
“Anh…” Cô theo phản xạ thẳng lưng, áp chặt vào lưng ghế, vô thức mở miệng lại không biết phải nói gì tiếp theo.
Tim đập loạn nhịp.
Người đàn ông không lên tiếng.
Đôi mắt dài, đuôi mắt hơi hẹp, mí mắt mỏng mà trắng. Sóng mũi cao, lông mày sắc nét. Ngũ quan của anh thực sự quá xuất sắc, cộng thêm khí chất cao ngạo mà tùy ý, chỉ cần vô tình liếc mắt một cái, cũng đủ khiến người ta trầm mê.
Cho đến khi bàn tay khớp xương rõ ràng của anh nhẹ nhàng cầm lấy dây an toàn bên ghế phụ, “cạch” một tiếng, dứt khoát cài chặt bên cạnh cô—
Lúc này Dụ Gia Thụ mới nâng mắt nhìn cô, lặp lại nói, “…Anh?”
Đuôi mày hơi nhướng lên, như thể kinh ngạc, lại như cố tình hỏi vờ vịt, anh làm sao cơ?
Thích Dao: “…”
Không gian bỗng nhiên yên lặng.
“Chỉ là thắt dây an toàn thôi mà.” Giọng nói mang theo ý cười trêu đùa, Dụ Gia Thụ cong môi, “Chẳng lẽ em tưởng anh muốn hôn em?”
Mặc dù nói vậy, ánh mắt của anh lại không nhịn được mà rơi xuống bờ môi cô theo lời nói của chính mình, ngừng lại hai giây.
Môi cô gái nhỏ nhỏ nhắn, lại đầy đặn, hồng hào mềm mại, tựa như cánh hoa anh đào vừa thấm sương.
Có lẽ… không chỉ là trông như vậy.
Mất một lúc lâu, yết hầu Dụ Gia Thụ khẽ lăn, ánh mắt kiềm chế dời lên trên, hàng mi đen nhánh hơi run rẩy, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức…
Chóp mũi suýt chạm vào nhau, ngay cả luồng hơi nhẹ nhàng theo nhịp thở cũng có thể cảm nhận được.
Ngưa ngứa, lại đầy mê hoặc.
Cả hai đều khựng lại một lát.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, dường như có thứ gì đó đang bị châm lửa, tí tách bùng cháy.
Nụ hôn ướt át trong bóng tối đêm qua dường như lại hiện lên trước mắt. Cảm giác mềm mại ướt át cùng cơn rung động đến mức mềm nhũn cả chân một lần nữa ập đến, khiến Thích Dao vô thức siết chặt lấy vạt áo.
Hầu kết của người đàn ông khẽ trượt lên xuống, đường nét gồ lên rõ ràng.
Rồi anh nặng nề thở ra một hơi, lùi người trở về ghế lái.
Không thể hôn. Đợi lát nữa lại dọa cô sợ thì sao.
Dụ Gia Thụ cụp mắt cài dây an toàn, khởi động xe.
Ngón tay Thích Dao đang siết chặt cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, hít từng ngụm nhỏ.
Cô đương nhiên hiểu vì sao nụ hôn ấy không rơi xuống.
Dụ Gia Thụ người này, có đôi khi trông có chút cà lơ phất phơ, mang theo sự phóng khoáng và tùy ý hơn những chàng trai bình thường, nhưng thực chất, anh chưa bao giờ thiếu tôn trọng cô.
Bởi vì anh cảm thấy mình chưa chính thức hỏi cô, nên dù trước mặt người khác anh có thể nói rằng đang theo đuổi cô, nhưng chưa từng nói họ đang ở bên nhau. Đêm qua, khi cô bâng quơ tìm cớ, nói có lẽ mọi thứ hơi nhanh quá, anh cũng ghi nhớ trong lòng. Vì vậy anh thật sự lùi lại một bước, muốn chậm rãi tiến đến bên cô.
Nhưng cô lại không cảm thấy là quá nhanh.
Thích Dao mím môi, suy nghĩ xem nên nói với anh thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, vừa ngại không dám nói thẳng “Hôm qua em lừa anh đấy, anh có thể hôn em mà”, lại vừa không nỡ để mối quan hệ của họ lùi lại một bước như vậy, rối rắm một hồi, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Dụ Gia Thụ lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu, nhướng mày, “Sao thế?”
“Chỉ là… em cảm thấy chuyện yêu đương của chúng ta cứ như học sinh tiểu học ấy.” Thích Dao nói.
“Anh hồi tiểu học đâu có yêu đương gì.” Dụ Gia Thụ lập tức phủ nhận rất dứt khoát, rồi sau hai giây, anh còn bổ sung thêm, “Cấp hai và cấp ba cũng không.”
Thích Dao: “……”
Được rồi, biết rồi!
—
Tối thứ Sáu, suất chiếu muộn, rạp không quá đông người.
Có lẽ vì lúc trên xe đã chần chừ một lúc, đến nơi vừa đúng lúc phim bắt đầu, trên màn ảnh hiện lên logo kiểm duyệt màu xanh. Đèn trong rạp đã tắt, cũng vừa hay tiện để Thích Dao lặng lẽ bước vào, tìm ghế ngồi, tháo mũ xuống.
Thật ra bộ phim này khá hay. Người bạn của cô vào vai nữ thứ có cú twist bất ngờ, diễn xuất và nhân vật đều vô cùng ấn tượng. Nhưng không hiểu sao, Thích Dao lại có chút không tập trung được.
Có lẽ là vì Dụ Gia Thụ đang ngồi ngay bên cạnh.
Cô hơi liếc mắt sang anh. Khuôn mặt anh trong ánh sáng mờ ảo chớp tắt của màn hình trông càng thêm rõ nét, đường nét góc cạnh, cằm hơi thu lại, có vẻ rất chăm chú.
Thích Dao lại dời ánh mắt về màn hình, tự nhủ phải xem phim cho đàng hoàng. Nhỡ đâu lát nữa bạn cô hỏi cảm nhận thì sao.
Nhưng trời đâu có chiều lòng người.
Không biết có phải do mình đã tiên đoán trước hay không, nhưng giờ phút này, sự tự chủ của cô chẳng khác nào một học sinh tiểu học đang làm bài tập sau giờ tan học. Vài phút sau, sự tập trung lại vô thức dời đến cặp đôi ngồi hàng ghế trước.
Có vẻ là một đôi tình nhân trẻ.
Trên màn ảnh, cảnh phim chuyển đổi, ánh sáng trong rạp sáng lên đôi chút, phản chiếu cả màu sắc trên trang phục của họ. Mấy chữ “Trung học số 1 thành phố C” in to rõ ràng sau lưng áo đồng phục, vô cùng bắt mắt.
Được rồi, hóa ra là một đôi học sinh cấp ba.
Thích Dao bình tĩnh quan sát, thấy hai cái đầu nhỏ chụm vào nhau, thỉnh thoảng lại ghé tai thì thầm, nhỏ giọng bàn luận về bộ phim. Khi hơi tách ra một chút, qua khe hở giữa họ, cô có thể nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
…Học sinh cấp ba đã yêu đương rồi!
Lại còn nắm tay nữa!!!
Vì những đóa hoa của tổ quốc suy nghĩ, Thích Dao bỗng cảm thấy có chút buồn bực. Ngồi yên lặng một lúc, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà lén cúi mắt, nhìn xuống tay vịn giữa hai ghế.
Bàn tay của Dụ Gia Thụ đang đặt hờ lên đó, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Lúc ánh sáng từ màn ảnh hắt tới, có thể thấy cả đường gân trên mu bàn tay anh.
“……”
Nhìn có vẻ rất dễ nắm.
Thích Dao mím môi, lặng lẽ đặt tay mình lên tay vịn.
Ngón tay cô trắng nõn, tinh tế, khoảng cách với bàn tay anh chưa đến năm centimet.
Một phút trôi qua, không có phản ứng gì.
…Không nhìn thấy?
Thích Dao khẽ nhíu mày, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lặng lẽ dịch tay lại gần hơn một chút.
Từng chút, từng chút một, đầu ngón tay cô chậm rãi di chuyển trên tay vịn màu đen, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh tay anh.
Gần như đã chạm vào rồi.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm của anh qua khoảng cách mong manh gần như không tồn tại ấy.
Thế nhưng, từng giây từng phút trôi qua, người này vẫn không có chút phản ứng nào.
“……”
Chán ghê.
Thích Dao có chút bực bội, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Cổ tay khẽ nâng lên, cô định rút tay về thì anh bỗng nhiên động đậy.
Người đàn ông bất chợt nhấc cổ tay, ngón tay thon dài hơi cong lại, phủ lên mu bàn tay cô bằng một động tác dứt khoát không cho phép từ chối. Rồi khớp cổ tay nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón tay trượt xuống lòng bàn tay cô, năm ngón tay tách ra, luồn vào giữa kẽ tay cô—
Mười ngón đan chặt.
Vừa vặn khớp nhau.
Khoảnh khắc hoàn toàn hòa hợp ấy khiến tim Thích Dao lỡ một nhịp.
Tim đập bang bang bang, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô ngây người nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau dưới ánh sáng nhấp nháy.
…Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Toàn bộ động tác của anh trơn tru nước chảy mây trôi, tựa như một con sói đã âm thầm rình mồi từ lâu, nhưng sắc mặt lại điềm nhiên đến đáng sợ. Ngón trỏ anh nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay cô hai cái, như ra hiệu cho cô rủ xuống những ngón tay vẫn đang bối rối chưa phản hồi.
Ngón tay Thích Dao khẽ run, rồi ngoan ngoãn khép lại, đặt lên mu bàn tay anh.
Đây mới thực sự là mười ngón đan xen.
Chặt chẽ, ấm áp, mang theo sự rung động khó tả.
Như thể từ nơi tiếp xúc giữa hai người có thể cảm nhận được từng nhịp mạch đập của anh, không cách nào tách rời.
Nhịp tim vẫn chưa kịp bình ổn, thì bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông nghiêng về phía mình.
Dụ Gia Thụ lười biếng cúi sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Lần sau nếu không cần xem phim nghiêm túc, nhớ nói anh sớm.”
“Để anh khỏi phải đợi lâu như vậy.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tình yêu của người trưởng thành mà còn ngây thơ hơn cả học sinh cấp ba (?)
Những chương sau có phần “nóng” hơn thì tôi sẽ không cảm ơn riêng lẻ nữa, gom lại một thể! Vì mỗi lần duyệt là thêm một lần rủi ro, mọi người hiểu mà nhỉ