Sau khi bộ phim kết thúc.
Đèn trong rạp vẫn chưa sáng hẳn, mọi người đã lần lượt rời đi.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô gái đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể thấy rõ vẻ đẹp của cô. Người đàn ông bên cạnh mặc áo khoác đen, tư thế ngồi thẳng lại toát ra sự tùy ý. Hơi nghiêng đầu một chút, để lộ góc nghiêng lạnh lùng vô cùng cuốn hút.
Một cặp trai tài gái sắc, dù đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Vì tính chất công việc, Thích Dao khi xuất hiện ở nơi công cộng luôn chú ý giữ khoảng cách, tránh đi xuyên qua đám đông. Dụ Gia Thụ cũng vì thế mà ngồi lại cùng cô.
Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay cô, từ nửa sau bộ phim cho đến giờ chưa từng buông ra.
Đến khi nhìn thấy cặp đôi học sinh cấp ba phía trước vẫn nắm tay nhau rời khỏi rạp, Thích Dao mới mím môi, ngón tay khẽ động, nghiêng đầu nhìn anh.
“…Lúc nãy anh nhìn thấy rồi mà, sao không chủ động nắm tay em?”
Câu hỏi có chút ý tứ hỏi tội.
Dụ Gia Thụ khẽ cúi cằm, hàng mi dài hờ hững cụp xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay cô hai cái, bỗng nhiên bật cười.
“Nhìn em rất đáng yêu.”
Thật đấy.
Lúc đó cô gái này giống như đang xem phim rất chăm chú, đôi mắt đào hoa mở to tròn xoe. Anh cũng không nỡ quấy rầy, tránh để Thích Dao lại trêu anh chỉ toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Đến nửa chừng, cô lại lặng lẽ đặt tay lên tay vịn.
Anh đã nhịn thật lâu, không lập tức nắm lấy, ai ngờ cô còn từng chút, từng chút dịch lại gần, không biết vô tình hay cố ý, đầu ngón tay cứ lướt nhẹ qua ngón tay anh.
Thật sự… rất quyến rũ.
Thích Dao nghe xong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút tiếc nuối, cau mày, chân thành cảm thán, “Xem ra diễn xuất của em vẫn còn quá tốt.”
Đến mức khiến anh tưởng rằng đó chỉ là hành động lơ đãng.
Dụ Gia Thụ: “…”
Đây là đang tiếc nuối thật hay ngầm tự khen bản thân đây?
“Lần sau không cần diễn xuất tốt thế đâu.” Dụ Gia Thụ lười biếng kéo dài giọng, lắc lắc bàn tay đan vào tay cô,“Làm bạn trai em sợ suýt nữa không dám nắm tay em luôn đấy.”
Thích Dao không vui: “Sao lại bảo là sợ? Rõ ràng là anh nhát gan.”
Ngừng một giây.
“Anh nhát gan?” Dụ Gia Thụ nhướng mày, nhấn từng chữ một lặp lại.
Còn định nói gì đó, vừa lúc thấy cô lao công bước vào dọn dẹp, anh liền im lặng, không tiếp tục tranh cãi với cô nữa.
Hai người đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau.
Không còn khoảng cách xa cách hay lặng lẽ đi sau như trước nữa, mà là rất gần, tay nắm tay, vai kề vai.
Một đường đi đến bãi đỗ xe của khu chung cư, ấn thang máy lên tầng. Dụ Gia Thụ nhìn thẳng phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“À đúng rồi.” Thích Dao chợt nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn anh, “Chiều nay em nhận được một cuộc gọi, liên quan đến công việc.”
Nói đến đây, cô ngập ngừng một chút. Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn cô, hơi nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
Thích Dao do dự hai giây, cẩn thận nói: “Có thể… em phải vào đoàn phim sớm hơn dự kiến.”
Làm diễn viên hầu hết lịch trình đều theo đoàn phim, thường tính theo tháng. Dù là phim hiện đại đơn giản nhất cũng mất ít nhất hai tháng, còn phim cổ trang dài tập thì càng lâu hơn. Dã Đường Chi quay suốt bốn tháng rưỡi. Nửa năm không về nhà là chuyện bình thường.
Vừa mới yêu đương đã phải xa nhau một thời gian dài, Thích Dao thực sự thấy hơi ngại, len lén ngước mắt nhìn sắc mặt anh.
Trước đây bạn trai cũ của Diệp Thanh Mạn cũng lấy lý do cô quá bận rộn mà cãi nhau không ít lần, khiến tiểu thư nhà họ Diệp phải từ chối vài dự án để ở nhà với anh ta. Thích Dao tuy chưa từng yêu đương, nhưng cô luôn cho rằng những chuyện như thế này cần được trao đổi thẳng thắn.
Dụ Gia Thụ không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi: “Khi nào?”
“Chắc là thứ Ba tuần sau.” Thích Dao nhìn lịch trên điện thoại, “Ngày mai em phải về công ty xác nhận lại.”
Dụ Gia Thụ nhìn cô, ngược sáng, không rõ biểu cảm. Một lúc sau, anh nhẹ giọng “ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Hờ hững quay đầu lại, đúng lúc thang máy mở ra, bước ra ngoài.
“…Anh giận à?” Thích Dao mím môi, đi theo sau anh, thăm dò hỏi.
“Anh giận gì chứ?” Dụ Gia Thụ không quay đầu lại, cúi mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái, kiểm tra khóa cửa điện. Giọng nói và ngữ điệu vẫn bình thường, nhưng vì không nhìn thấy nét mặt anh, Thích Dao khó mà đoán được.
“Là… em có thể sẽ không về nhà suốt một tháng, trừ ngày họp báo của Phong Hành.” Cô hơi lo lắng, không yên lòng.
Động tác mở cửa của Dụ Gia Thụ khựng lại. Như thể cuối cùng cũng hiểu được cô đang lo nghĩ gì, anh quay người lại, híp mắt nhìn cô.
“Em nghĩ anh sẽ phản ứng thế nào?” Anh hỏi ngược lại.
Thích Dao nhất thời không phản ứng, tròn mắt nhìn anh, không trả lời.
Dụ Gia Thụ nhướng mày, liệt kê nói, “Không vui, nổi giận, không cho em đi?”
Anh đối diện cô, đưa tay mở cửa, rồi lùi lại một bước, tiện tay kéo nhẹ ống tay áo cô, kéo người vào trong.
Cánh cửa đóng lại, lại trở về không gian quen thuộc yên tĩnh.
Trong bóng tối, Thích Dao nghe thấy vài tiếng lạch cạch, như có thứ gì đó rơi lên mặt tủ, còn lăn nhẹ hai vòng, có vẻ là kim loại.
Dụ Gia Thụ thu tay về, rũ mắt nhìn cô, “Đây là công việc của em, Thích Dao. Anh không có lý do gì để giận cả.”
Vừa nói anh vừa đưa tay vòng ra sau lưng cô, lặng lẽ khóa cửa lại, mới tiếp tục, “Nếu anh chỉ là bạn của em, thấy em gặp phải kiểu đàn ông như vậy…”
Anh dừng lại hai giây, như đang tìm từ thích hợp. Cuối cùng, vẫn không tìm được, chỉ hơi nhếch môi, lạnh nhạt buông một câu:
“Anh sẽ bảo hắn cút đi.”
Giọng anh rất nhẹ, tùy ý, lại mang theo sự dứt khoát, rõ ràng đúng sai.
Tim Thích Dao giật mạnh.
“…Tại sao?” Cô hỏi.
“Dù là yêu đương, hai người cũng là hai cá thể độc lập, nên có cuộc sống của riêng mình.” Dụ Gia Thụ hờ hững cụp mắt, đồng tử lóe lên tia sáng trong màn đêm.
“Không ai có quyền yêu cầu đối phương từ bỏ điều gì vì mình. Nếu có, đó không phải là tình yêu, mà là ràng buộc.”
Giọng anh bình thản lại tùy ý, như chỉ thuận miệng nói ra, nhưng trong lòng cô lại dậy lên từng đợt sóng lớn.
Tim cô như bị ai đó siết chặt.
Thích Dao im lặng một lúc, không cách nào diễn tả cảm giác rung động lúc này.
Môi trường cùng những trải nghiệm từ nhỏ khiến cô nhạy cảm hơn người khác. Đối với những người cô quan tâm, cô luôn lo lắng mình sẽ khiến họ không vui. Nói trắng ra, khi đứng trước người mình thích, ai cũng ít nhiều có xu hướng chiều lòng đối phương.
Nhưng người cô yêu nhất lại thẳng thắn nói với cô rằng—không cần phải lo lắng điều đó.
“Thích Thập Nhất.”
Dụ Gia Thụ gọi tên cô, giọng bình tĩnh, “Em cứ thoải mái theo đuổi tiền đồ rực rỡ của mình.”
“Anh sẽ cố gắng một chút,” ngừng hai giây, hình như còn bật cười khẽ, “Cố gắng không trở thành gánh nặng của em.”
Hô hấp Thích Dao chợt nghẹn lại.
Trái tim treo lơ lửng rồi lại rơi mạnh xuống.
Hoàng hôn ngày đó, con hẻm nhỏ bên trường học, cô đã nghĩ, người này có lẽ mãi mãi là hình mẫu cô mong đợi nhất. Cho đến giờ, chưa từng làm cô thất vọng.
Dụ Gia Thụ mãi mãi là tốt nhất.
Thích Dao ngừng lại hai giây, bỗng vươn tay, cánh tay mềm mại vòng qua cổ anh.
Cô gái nhỏ dựa vào tường, kiễng chân, khẽ kéo anh xuống một chút, nhẹ giọng nói, “Vậy em cũng nói cho anh một chuyện.”
Dụ Gia Thụ bất ngờ, hơi cúi đầu: “Hửm?”
Thích Dao nhìn anh, chớp mắt hai cái, nhẹ giọng, “Em rất thích anh.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng rơi vào không khí.
Bầu không khí lập tức tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp nhè nhẹ quấn lấy nhau.
Thích Dao cảm nhận được người trước mặt đột nhiên khựng lại, rõ ràng cứng đờ trong giây lát.
Vài giây sau, anh hơi nâng mí mắt, giữ nguyên tư thế cúi người, một tay siết lấy eo cô, sống lưng khẽ cong, dường như chỉ trong chớp mắt đã đảo khách thành chủ, mang theo một sự xâm chiếm mạnh mẽ.
Đồng tử Dụ Gia Thụ đen nhánh, cúi xuống nhìn cô, “Nói lại lần nữa.”
“…” Thích Dao mím môi, vành tai gần như đỏ bừng, cánh tay vòng qua cổ anh vô thức siết chặt hơn, khẽ nói, “Em rất thích…”
Lời còn chưa dứt, cánh tay đang ôm eo cô đột nhiên siết lại, người đàn ông trước mặt bất ngờ áp xuống—
Hơi thở chợt ngưng.
Khoảng cách cực kỳ gần.
Hơi ấm phả lên mặt, nhẹ nhàng vây lấy cô. Môi gần như sắp chạm vào nhau.
Thích Dao kinh ngạc mở to mắt, nhìn gương mặt sát trong gang tấc.
Mắt đối mắt, Dụ Gia Thụ dùng đầu ngón tay lướt nhẹ bên má cô, đầu ngón tay chạm nhẹ, che đi tầm nhìn của cô.
Hàng mi dài khẽ run trong lòng bàn tay anh, để lại một khoảng tối đặc quánh và ám muội.
…Muốn hôn môi sao?
Tim đập mạnh hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, treo thật cao, lại trước sau không rơi xuống.
Anh không động đậy.
Thích Dao bị che tầm mắt, không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ có thể cảm nhận hơi thở gần kề. Một lúc lâu sau, cô hơi bối rối, cau mày thật khẽ.
Dụ Gia Thụ hiểu ngay ý cô là, Sao anh không hôn em?
Ở nơi cô không nhìn thấy, đôi mắt anh đen tựa vực sâu, nét mặt vẫn điềm nhiên.
“Anh gan nhỏ lắm.”
Thích Dao nghe thấy anh nói, giọng khàn khàn, trầm thấp như lửa rực cháy bên tai.
“Không dám.”
“…”
Lời nói bâng quơ trong rạp chiếu phim, vậy mà vẫn nhớ tới giờ, còn lấy ra trêu cô. Thích Dao cau mày sâu hơn, trong lòng giằng co dữ dội.
Cô biết anh đang chờ điều gì.
Trong bóng đêm, hơi thở quấn quýt.
Không khí nóng dần lên.
Mối quan hệ lơ lửng này, đợi cô đáp lại để rơi xuống, hoặc tiếp tục trôi nổi.
Anh nhất định muốn cô mở miệng, từng giây phút giữa những hơi thở giao hòa đều khó mà chịu nổi.
Một lúc lâu sau, Thích Dao kiễng chân, chủ động phối hợp, đôi môi như vô tình lướt qua má anh, kề sát bên tai, nhỏ giọng mở miệng.
“…Cho phép anh được chuyển chính thức trước thời hạn.”
— Ý là, anh có thể hôn em rồi.
Biểu cảm vốn dĩ điềm nhiên của người đàn ông khựng lại trong chốc lát.
Trong không khí dường như có thứ gì đó âm thầm bùng cháy.
Trong bóng tối, xúc cảm trở nên vô cùng nhạy cảm.
Hơi thở gần kề, dần như hòa làm một.
Chóp mũi chạm nhau, môi kề sát.
Môi răng dần tách ra, sự mềm mại lan tỏa từ đầu môi vào khoang miệng.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Vừa ẩm ướt vừa dịu dàng, dần bị anh dẫn dắt và chiếm lấy quyền chủ động.
Toàn thân như bốc cháy, nóng rực.
Thời gian như kéo dài vô tận, lại giống như chỉ trong chớp mắt, linh hồn cô như bay bổng, mơ màng bị anh cướp đoạt và vây lấy.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi những ngón tay trắng nõn khẽ co lại, cào nhẹ sau gáy anh, Thích Dao mới thở nhẹ, lùi lại một chút, nhỏ giọng, “…Em không thở nổi nữa.”
Gò má lẫn vành tai đỏ bừng, đôi môi còn ươn ướt lấp lánh ánh nước, hàng mi nhẹ run.
Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn cô, lồng ngực phập phồng, trầm giọng ừ một tiếng.
Trán cùng chóp mũi vẫn chạm vào nhau, tư thế cực kỳ thân mật. Ngón tay dài của người đàn ông lướt nhẹ bên hông cô, từng chút một, nơi chạm đến nóng như lửa đốt.
Vừa ngứa vừa tê dại, Thích Dao khẽ rụt về sau né tránh, Dụ Gia Thụ lập tức siết tay giữ lấy cô, nhướng mày thật nhẹ.
Đôi mắt anh dưới ánh trăng phảng phất một tầng sáng nhạt, sâu thẳm như biển cả.
“Sắp ra ngoài rồi, bạn trai em ngay cả eo cũng không được chạm sao?” Anh thấp giọng hỏi.
… Người này vừa rồi còn nói chắc nịch rằng sẽ không lấy chuyện này ra để gây khó dễ cho cô, giờ lại dùng để làm nũng.
Thích Dao bặm môi, đưa ra điều kiện trao đổi ngang bằng, “Vậy anh cho em sờ cơ bụng đi.”
Dụ Gia Thụ ngẩn ra một giây, sau đó bật cười, “Còn nhớ thương à?”
“Được thôi.” Anh nói, khẽ ngửa đầu, còn mang theo ý cười, ngay cả lồng ngực cũng khẽ rung động, cầm lấy tay cô, dẫn dắt cô chạm vào.
Rắn chắc, căng tràn.
Dường như ngay cả qua lớp áo cũng có thể cảm nhận được hơi nóng, đầu ngón tay Thích Dao khẽ run, định rụt về lại bị anh kiên quyết ép xuống, áp sát vào.
Dụ Gia Thụ nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt lộ rõ vẻ trêu đùa, chỉ thiếu nước viết hẳn lên mặt câu, “Không phải chính em đòi sờ à? Sao giờ lại rụt về?”
Cảm giác này quá rõ ràng, khiến Thích Dao hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác, tìm cách chuyển chủ đề, “…Chờ lát nữa Chu Tất về thì sao?”
Hai người họ còn đứng ngay cửa thế này mà làm tới làm lui, có vẻ không ổn lắm.
“Nhắc mới nhớ.” Dừng vài giây, Dụ Gia Thụ rút tay khỏi eo cô, tựa như có chút tiếc nuối, thậm chí còn cúi mắt móc nhẹ vào dây đai váy lót của cô.
“Anh đi rửa tay cái đã.”
Dopamine tăng vọt khiến phản ứng với những chuyện khác trở nên chậm chạp, trong bóng tối, Thích Dao nhìn vào mắt anh, hoang mang hai giây, “Hửm?”
Chớp mắt hai lần, cô chợt hiểu ra điều gì, vội bước tới trước, nhìn vào thứ anh đặt trên tủ giày lúc mở cửa.
“……”
Thích Dao im lặng một lúc.
Rất lâu sau, cô mới lên tiếng.
“Dụ Gia Thụ, anh đúng là không có lương tâm.”
Người bị mắng thờ ơ ừ một tiếng, phảng phất không đau không ngứa, bàn tay vừa rửa qua nước lạnh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô, dẫn dắt cô từ vạt áo len luồn vào trong.
Mu bàn tay là lạnh.
Lòng bàn tay là nóng.
Mặt và vành tai cô lập tức bốc hỏa.
Mơ mơ hồ hồ, Thích Dao nghe anh lười nhác nói.
“Thiếu thì thiếu vậy.”
–
Đêm xuống, vạn vật chìm trong tĩnh lặng.
Đầu nhỏ vui vẻ viết xong luận văn ở trường, vừa ngân nga hát vừa về nhà, hớn hở đặt tay lên khóa cửa, dự định tối nay ít nhất phải chơi mười ván game.
Năm giây trôi qua, cửa chống trộm vẫn không nhúc nhích.
“…Hửm?”
Sao không có phản ứng?
Không thể nào, hôm qua vừa mới thay pin cơ mà. Chu Tất cau mày cúi xuống kiểm tra, ngón tay lần xuống phần kim loại dưới ổ khóa.
“……”
Rỗng không!!!
Bên dưới vỏ nhựa, đáng lẽ ra là chỗ đặt pin—trống trơn!
“Đệt, ai lại đi trộm cả pin hả?! Còn chút liêm sỉ nào không vậy?!” Chu Tất giận đến méo mặt, đi qua đi lại trong cầu thang, tức đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Đột nhiên, tầm mắt vừa chuyển, cậu phát hiện một phong thư nằm ngay trên nền gạch cẩm thạch sạch bong trước cửa.
Chu Tất nhặt lên xem.
Bên trong có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy.
Tờ giấy là một nửa mảnh bị xé từ tài liệu nào đó, mép giấy lởm chởm, trông cực kỳ qua loa, cực kỳ tùy tiện, nét chữ lại rất quen thuộc.
“Tòa bên cạnh, tầng chín, căn A.”
“Mọi thứ cần có đều có.”
Chu Tất: “……”
Con mẹ nó… có ý gì đây?
Tặng luôn cho cậu căn hộ mới à?!
???