Đầu tháng 12, Thích Dao tiến tổ.
Bộ phim thuộc thể loại đô thị hiện đại, tập trung vào nhóm nhân vật nữ, với nhiều tình tiết xoay quanh sự nghiệp. Nội dung thực tế vẫn mang tính nghệ thuật, phản ánh khó khăn cùng sự trưởng thành của phụ nữ trong môi trường làm việc. Đây là một kịch bản mà cô khá yêu thích.
Phim quay tại một thành phố ven biển, cách thành phố C khoảng hai giờ bay.
Đạo diễn tên Tiểu Mãn, là đàn em của Diệp Thanh Mạn, tốt nghiệp chuyên ngành biên kịch và đạo diễn tại một học viện nghệ thuật hàng đầu ở thủ đô. Cô ấy viết rất có hồn, nhưng dường như không phải kiểu người thích nói nhiều. Sau lễ khai máy, cô ấy chỉ đứng một bên, sau đó đến trò chuyện với Thích Dao hai câu, chân thành nói vô cùng cảm ơn cô.
“Có thể không cảm ơn sao?” Hôm nay Kiều Niệm còn dành thời gian đến phim trường với cô, vừa chơi điện thoại vừa cất giọng đầy ẩn ý.
“Cát-xê gần như không có, đầu tư là do cậu đi đàm phán, còn phải điều chỉnh lịch trình để vào đoàn sớm. Không biết còn tưởng đây là tác phẩm đánh dấu cậu lấn sân sang làm đạo diễn đấy.”
Cô ấy ngồi cách khá xa, giọng nói không to không nhỏ, có lẽ Tiểu Mãn không nghe thấy.
Thích Dao thản nhiên đóng cửa lại, nói không có gì.
“Nhưng có một chuyện cần lưu ý, là khoảng ba ngày trước và sau Giáng Sinh, tôi muốn xin nghỉ. Vậy nên lịch quay những ngày này có thể sắp xếp dày hơn một chút được không?” Thích Dao nói.
Tiểu Mãn gật đầu đồng ý. Cô ấy đi được hai bước, rồi bỗng quay lại, ngừng một lát, bình tĩnh mở miệng. “Thật ra quản lý của chị nói cũng đúng.”
Thái độ cô ấy rất điềm tĩnh, hoàn toàn không giống một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, toát lên nét đặc biệt của những người làm nghệ thuật, khác biệt một cách rõ ràng với người thường, cũng không hề để tâm đến những lời chỉ trích cay nghiệt.
“Tôi nghĩ chị hoàn toàn có thể xem bộ phim này là tác phẩm của mình. Có bất cứ ý tưởng gì, cứ trao đổi với tôi. Nếu phim giành được giải thưởng, người đầu tiên tôi cảm ơn sẽ là chị.”
Thích Dao khựng lại hai giây, trước tiên là xin lỗi, sau đó mới lịch sự nói cảm ơn.
Dù bộ phim này mang nhịp điệu cùng phong cách giống các series Âu Mỹ, chỉ gồm khoảng mười hai tập ngắn, mỗi tập là một vụ án riêng lẻ liên kết lại với nhau, một thể loại gần như còn bỏ trống ở thị trường nội địa, Thích Dao cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện giành giải thưởng.
Cô chỉ đơn giản là thích nó.
Cô nhìn theo bóng lưng Tiểu Mãn, một lúc lâu, xoay người đẩy cửa bước ra.
“Lần sau có nói cái gì thì tốt nhất là giữ trong lòng, nếu không nhịn được thì cũng nên nói sau lưng, đừng làm như thể cậu là quản lý của ảnh hậu vậy. Tôi không gánh nổi đâu.” Vừa xem lịch quay hôm nay, Thích Dao vừa nhàn nhạt nói.
Kiều Niệm nghẹn họng vài giây, vẻ mặt ngượng ngùng, nói được.
Cả ngày quay phim, từ trưa đến tận nửa đêm.
Sau khi hoàn thành cảnh quay ban đêm, Thích Dao tẩy trang xong, đứng trên ban công khách sạn. Do dự một lát, gọi điện cho Dụ Gia Thụ.
Lúc cô rời đi, anh chính là người lái xe đưa cô ra sân bay.
Thật ra ngay từ việc anh ấy xuất phát sớm hơn nửa tiếng, Thích Dao đã có thể nhận ra chút manh mối, lúc đó cô không nghĩ quá nhiều. Cô chỉ cho rằng anh là kiểu người thích mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, tránh phát sinh sai sót mà thôi.
Ở trên xe hôn nhau một lúc lâu.
Cuối cùng khi Thích không chịu nổi nữa mà né tránh, vùi mặt vào cổ anh, Thích Dao mới nhận ra, anh chính là có chủ ý này từ trước.
Kẻ nghiện hôn.
Cô thầm phỉ nhổ trong lòng.
Bên kia, kẻ nghiện hôn kia không bắt máy ngay lập tức. Khi điện thoại vừa được kết nối, cô còn nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
“Tan làm rồi à?”
Giọng anh trầm thấp, còn hơi khàn, chắc là do họp hành quá nhiều. Dụ Trọng Sơn không có ở công ty nửa tháng nay, có lẽ anh cũng chẳng được nhẹ nhàng gì.
“Ừm.” Thích Dao nhìn về phía xa, từng đợt sóng biển cuộn lên bờ cát, nhẹ giọng đáp.
“Làm theo yêu cầu của bạn trai em, mỗi ngày phải chúc ngủ ngon.”
Dụ Gia Thụ bật cười, “Còn rất nghe lời bạn trai.”
“Tất nhiên rồi.” Thích Dao cũng không nhịn được mà cười theo. “Anh không phải vẫn đang họp chứ?”
Dụ Gia Thụ không trả lời, chỉ lấp lửng nói sắp xong rồi, đồng thời ra hiệu cho thư ký về phương án vừa trình bày. Đầu gõ nhẹ ngón tay lên phương án thứ ba, ý là chọn cái này.
Thư ký vâng dạ, đồng thời thu dọn tài liệu, bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, trong lòng thì sóng gió dữ dội.
— Boss của cô vừa mới họp mà!
Phương án của nhóm A vừa được duyệt, anh ngồi ở ghế đầu, mặt không biểu cảm, lười biếng dựa vào lưng ghế. Sau khi nghe xong bài thuyết trình, anh lập tức chỉ ra vấn đề một cách sắc bén. Giọng điệu tuy bình thản nhưng lại cực kỳ không lưu tình.
Ban đầu mọi người còn tưởng khi Dụ tổng vắng mặt, họ có thể thả lỏng đôi chút. Dù gì thì vị Dụ thiếu gia này trẻ tuổi nhất trong phòng, không ai ngờ được, khi bước vào trạng thái làm việc, lại là một người khó đối phó đến vậy.
Cả phòng họp căng thẳng như đi trên băng mỏng.
Mãi cho đến khi anh nhận được một cuộc điện thoại.
Thư ký ngồi bên cạnh, mắt tinh, thoáng thấy tên người gọi đến.
“11.”
Dụ Gia Thụ cụp mắt nhìn thoáng qua màn hình, sau đó giơ tay ngắt ngang phần kết luận của nhóm cuối cùng.
“Xin lỗi, người nhà gọi.”
Anh đứng dậy, “Ý của mọi người tôi đã nắm được. Kết quả sẽ có sau, hôm nay vất vả rồi, tan họp sớm đi.”
Nói xong, anh liền cầm áo khoác, xoay người rời khỏi phòng họp, đi thẳng về văn phòng!
Mới nãy còn giữ bộ mặt lạnh lùng, giờ thì ngay cả khóe mắt cũng giãn ra hết rồi!!!
Thư ký cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy hai chữ “bạn trai”, cũng như giọng con gái nhẹ nhàng vang lên bên kia điện thoại, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Aaaaa! Linh hồn hóng hớt trong lòng cô bùng cháy dữ dội!!!
Dụ Gia Thụ tất nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, xoa nhẹ ấn đường, lắng nghe cô kể về một ngày hôm nay. Thỉnh thoảng, khóe môi anh lại khẽ cong, trêu chọc cô đôi câu. Mọi thứ vẫn như bình thường cho đến khi một giọng nam vang lên từ đầu dây bên kia.
“Chị, trễ thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?” Cuộc trò chuyện đột ngột bị gián đoạn trong chốc lát.
Dụ Gia Thụ khẽ nhướng mày, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Dường như Thích Dao cũng bị giật mình, sững lại hai giây, sau đó mới đáp: “Sắp ngủ rồi.” Nói xong có vẻ muốn quay về phòng.
“Có phải em làm phiền chị không?” Giọng nam kia tiếp tục. “Chị không cần phải tránh em đâu, người nên đi là em mới đúng. Ban đêm gió biển lớn, chị khoác tạm cái áo này đi.”
“Không—”
Câu nói của Thích Dao còn chưa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng vải vóc sột soạt, kèm theo cả tiếng bước chân xa dần.
Có lẽ đã khoác áo lên người.
Dụ Gia Thụ hơi hất cằm, tựa ra sau, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, không có quy luật gì.
“Em đang ở ngoài à?” Anh hỏi.
Âm thanh bình thản, nghe có vẻ rất tự nhiên, như thể hoàn toàn không để ý đến cuộc đối thoại vừa rồi.
Thích Dao mím môi, khẽ “ừ” một tiếng, “Khách sạn đoàn phim đặt là dạng sân vườn, phòng của em hướng ra tiểu viện. Em định để anh nghe tiếng sóng biển nên mới ra ban công chung trên tầng này.”
“Đúng là lạnh thật đấy, nhớ mặc thêm áo.”
Dụ Gia Thụ vừa nói vừa nhắn tin, giọng điệu chẳng có chút khác lạ nào, như thể thực sự không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
Thích Dao cầm chiếc áo trong tay, chậm rãi đi về phòng, kéo dài giọng đáp: “Oh…”
“Vậy nhé, em ngủ sớm một chút.”
“Ừm, ngủ ngon.”
–
Sáng sớm hôm sau.
Trong nhóm chat nhỏ.
【Giang Tuần】: Chán quá đi, có ai ra ngoài chơi không?
【Giang Tuần】: @Tưởng Kinh Hàn, @Yến Thu, @Tưởng Xướng Vãn
【Yến Thu】: Đừng tag YJS.
【Giang Tuần】: ?
【Giang Tuần】: Suýt nữa thì gửi rồi, sao vậy?
Yến Thu ném vào nhóm một ảnh chụp màn hình.
【Thu Mi】: [Hợp đồng tránh rủi ro.docx]
【Thu Mi】: Xác nhận lại thông tin.
【S】: Hửm?
【S】: Sao cậu biết tôi có bạn gái rồi?
Giang Tuần: “…”
Như thể mở màn cho một cuộc chiến, cả nhóm bắt đầu công kích anh.
【Tưởng Xướng Vãn】: Mẹ nó, em còn tưởng anh ấy chỉ như thế với mình em thôi. [ảnh chụp màn hình]
【Tưởng Xướng Vãn】: Ở Nam Sơn không? GẤP!!!
【Tưởng Xướng Vãn】: Hoặc cho em số liên lạc của dì Điền Oanh đi.
【Tưởng Xướng Vãn】: Hôm trước em mạnh miệng nói sẽ tặng hoa cho mẹ em, quên béng mất, cứu em với.
【Tưởng Xướng Vãn】: !!!!! Người đâu rồi?
【S】: Không có.
【S】: Đang bồi bạn gái ăn cơm.
“…”
【Tưởng Kinh Hàn】: Lên acc đi.
【S】: Không có tay.
【S】: [hình ảnh]
Trong ảnh, dưới ánh trăng, hai bàn tay đan chặt vào nhau!
“…”
【Giang Tuần】: Mày còn chưa chặn nó à???
【Tưởng Kinh Hàn】: Chặn rồi. Đặc biệt bỏ chặn để chụp màn hình. Giờ lại chặn tiếp.
Cả nhóm lại ồn ào một trận, cuối cùng chốt địa điểm ăn tối. Mọi người nghĩ dù gì tên này cũng là bạn từ nhỏ, tuy về mặt đạo đức có hơi thiếu sót, nhưng vẫn không thể cô lập hắn được, thế là quyết định thông báo cho hắn.
【Giang Tuần】: [link] – Thích Dao 07/12, hình ảnh hậu trường “Trần Khúc”, mỹ nhân tuyệt sắc Thích Tiểu Dao!
【Giang Tuần】: Đừng lo, bạn gái nó ở thành phố A, bây giờ nó chỉ là bạn trai chờ tại gia thôi.
【Giang Tuần】: @Thụ, ra ăn đi, bọn tao tạm chấp nhận đi cùng mày một bữa.
Anh mãi không trả lời.
Hai tiếng sau, Dụ Gia Thụ mới gửi tin nhắn đầu tiên trong ngày.
【S】: [định vị – thành phố A]
【S】: Bận.
Giang Tuần: “???”
“ĐM, mày là kiểu đàn ông sống chết vì bạn gái, không có bồ là không sống nổi à!!!”
–
Trên phim trường.
Gió lạnh cắt da.
Nhưng vì cảnh quay này diễn ra vào mùa xuân, nên diễn viên trước ống kính đều mặc trang phục mỏng manh. Những miếng dán giữ nhiệt giấu bên trong quần áo cũng chỉ như muối bỏ biển.
“Rồi, quay thêm một lần nữa.”
Tiểu Mãn ngồi sau màn hình giám sát, cầm bộ đàm ra lệnh.
“Cô ấy nghiêm khắc thật nhỉ?” Bạn diễn nam tranh thủ mấy bước đi về chỗ cũ để bắt chuyện với Thích Dao, hàm răng hơi va vào nhau vì lạnh nhưng vẫn cố gắng nói chuyện cùng cô.
Thích Dao cúi mắt, đứng trở lại vị trí, không mặn không nhạt trả lời, “Nghiêm khắc là chuyện tốt.”
Giọng cô nhẹ bẫng, biểu cảm hờ hững, tạo cảm giác xa cách rõ ràng.
Dù đây là một bộ phim xoay quanh nữ chính, ít nhiều cũng có tuyến tình cảm. Nam diễn viên trẻ tuổi này chính là bạn diễn của cô trong phim.
Cũng là người tối qua cố tình chạy tới đưa áo cho cô.
Sáng nay vừa đến phim trường, Thích Dao đã trả lại áo cho cậu ta, còn lịch sự ra hiệu sau này không cần làm vậy nữa. Đối phương dường như không nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ nhận lại, hỏi cô có thể chấp nhận lời mời kết bạn trên WeChat không.
Đúng là sinh viên đại học, còn trẻ, nói nhiều, tính tình cởi mở, cảm xúc đều thể hiện rõ trên mặt. Mới hợp tác được mấy ngày, Thích Dao đã biết cậu ta sống ở đâu, nhà có mấy người, vì sao lại nhận vai này.
“Ba, hai, một, Action.”
Thích Dao nắm tay cậu ta, đung đưa qua lại, cùng nhau bước về phía trước. Sau vài câu thoại, Tiểu Mãn hô “Cắt.”
Người phụ trách ghi chép chạy đến thì thầm vào tai cô ấy mấy câu. Tiểu Mãn thoáng sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi quay lại thông báo nghỉ giải lao hai mươi phút, sau đó đứng dậy đi vào trong.
Lật Tử vội vàng chạy tới khoác áo lông vũ cho cô. Ôn Xuyên, chàng sinh viên trẻ tuổi kia, cũng đưa cho cô một túi sưởi, nhiệt tình hỏi, “Chị ơi, sao chị không trả lời tin nhắn của em vậy?”
Thích Dao im lặng một lúc, không nhận lấy. Cuối cùng vẫn là Lật Tử tinh ý, đưa bình giữ nhiệt cho cô, giúp cô tránh khỏi tình huống khó xử này. Thích Dao uống một ngụm nước, đi về phía xe, thuận miệng đáp, “Chắc là chưa thấy.”
Ôn Xuyên còn định nói gì đó nhưng bị Lật Tử khéo léo chặn lại ngoài xe.
Thích Dao ngồi trên ghế sofa một lúc, lật xem kịch bản cho cảnh quay tiếp theo, thì nghe thấy tiếng cửa xe mở ra. Không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt, “Đã nói là tôi không…”
Vừa giương mắt, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, lười biếng dựa vào cửa, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng mày sắc nét. Khi khẽ nhếch môi, khí chất lạnh lùng tan đi một chút.
Cô sững sờ hồi lâu, ngạc nhiên hỏi, “…Sao anh lại đến đây?”
“Đi công tác, tiện đường ghé qua xem em một chút.”
Dựa hờ vào khung cửa, Dụ Gia Thụ khẽ nhướng mày nhìn cô, thuận theo câu nói vừa rồi mà hỏi tiếp: “Em không làm sao?”
“… Không có gì.” Thích Dao đáp, nắm lấy tay áo anh kéo vào trong. “Ngoài trời lạnh lắm đấy.”
Cô vừa lẩm bẩm than thở, giọng điệu lại không che giấu được niềm vui cùng sự phấn khởi. Sợ không kiềm được khóe môi đang cong lên, bận trước bận sau, tới bật máy sưởi lên mức cao hơn, cầm lấy tay anh sưởi ấm từ từ.
“Thật sự là tiện đường?” Cô nheo mắt, bán tín bán nghi.
Dụ Gia Thụ mặt không đổi sắc, “Ừ” một tiếng, “Công việc thôi, chắc phải ở lại hai, ba ngày.”
“… Vậy à.” Nghe anh nói vậy, mọi nghi ngờ trong lòng Thích Dao nhanh chóng bị xua tan, khóe môi cô bất giác cong lên.
Bên ngoài có người gọi, cô đành đứng dậy, miệng vẫn không quên dặn dò:
“Trời lạnh lắm, với lại đông người phức tạp, anh cứ ở trong này chờ đi. Trưa em xong việc sẽ dẫn anh đi ăn.” Cô ngập ngừng một chút, “Hoặc nếu anh muốn ra ngoài thì cũng được, nhưng nhớ quàng khăn của em vào nhé. Đây là cảnh cuối của hôm nay rồi, em xong ngay thôi.”
Dụ Gia Thụ để mặc cô căn dặn, bật cười, “Biết rồi, em lắm lời như bà cụ non ấy.”
Thích Dao trừng mắt nhìn anh, chẳng còn chút dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy nữa, sống động hệt như một con mèo nhỏ, quay người đi ra ngoài.
Thấp giọng cười một tiếng, Dụ Gia Thụ duỗi tay cúi đầu xoa nhẹ gáy, xoay cổ vài vòng cho thư giãn rồi đưa mắt nhìn lướt qua bảng lịch quay.
Ôn Xuyên.
Ánh mắt anh dừng lại ở cái tên này một lúc, khóe môi nhếch lên một chút rồi chậm rãi đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Cảnh quay này có một chút động chạm thân mật.
Thật ra cả bộ phim không tập trung vào tuyến tình cảm, mạch phim chặt chẽ, các tình tiết đan xen cài vào nhau, chuyện tình cảm cũng chỉ là một phần trong chuỗi manh mối mà thôi. Nhưng dù sao cảnh này vẫn đòi hỏi phải có cái nắm tay và một cái ôm.
Ban đầu Thích Dao không nghĩ mình sẽ có bất kỳ cảm giác lạ nào về những cảnh thế này. Bởi vì cô là diễn viên, đây chỉ là công việc của cô mà thôi.
Nhưng khi thoáng thấy bóng người đang đứng bên lề phim trường, tim cô bất giác lệch một nhịp, rồi theo phản xạ quay mặt đi hướng khác.
Cô mất gần ba nhịp thở sâu mới có thể xua đi những suy nghĩ dư thừa trong đầu. Khi Ôn Xuyên ôm lấy cô, cô vẫn có thể trơn tru đọc thoại, không chút sơ hở.
Nhưng Ôn Xuyên thì không.
Không biết do căng thẳng hay vì lý do nào khác, cứ mỗi lần giơ tay ôm lấy cô, cậu ta lại quên sạch thoại.
Lần một, lần hai còn có thể chấp nhận, nhưng cứ lặp đi lặp lại hơn mười lần, lần nào cũng như vậy.
Thậm chí Thích Dao đã lén nhắc thoại cho cậu ta ở góc khuất ống kính, cũng chẳng ích gì. Sau nhiều lần quay lại, các khớp ngón tay cô đã lạnh đến đỏ bừng lên, vẫn cố gắng giữ tư thế ổn định, không để cơ thể theo phản xạ co lại vì giá rét.
Tiểu Mãn không biểu tình gì, thẳng thừng ném kịch bản lên bàn, ngả người tựa vào ghế, “Cậu rốt cuộc có học thoại hay không?”
“Đạo diễn Mãn, tôi thực sự đã học thoại rồi.”
Ôn Xuyên trông có vẻ luống cuống, đứng trước ống kính lặp lại lời thoại thật nhanh. Phát âm khá rõ ràng, cảm xúc cũng đủ đầy.
“Thế rốt cuộc là chuyện gì?”
“… Tôi cũng không biết.” Ôn Xuyên nhìn thoáng qua Thích Dao, “Có lẽ… vì đóng chung với chị Dao Dao, tôi hơi căng thẳng quá.”
Thích Dao bắt gặp khoảnh khắc ánh mắt vừa lo lắng vừa ngượng ngùng ấy, có chút ngốc.
Vì lý do ngân sách cùng với các mối quan hệ của Tiểu Mãn, cả đoàn phim đa phần đều là sinh viên năm ba, năm tư hoặc vừa tốt nghiệp. Thế nên ngay giây phút đó, trường quay lập tức rộ lên tiếng trêu chọc đầy phấn khích.
“Ai mà chẳng biết cậu thích chị Dao Dao chứ! Nói vậy khác gì tỏ tình công khai đâu!”
“Tay cầm đèn chiếu sáng đến tê cứng rồi đây này, suýt thì tính đánh cậu một trận, nhưng thôi tha cho cậu vậy, cũng có lý do chính đáng. Đồ vô dụng!”
“Trời lạnh thế này, mau lên! Cậu bị lừa đá vào đầu à? Không thấy Dao Muội đang chịu lạnh cùng bọn mình sao?”
“…”
Thích Dao đứng giữa đám đông, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất lại hơi bối rối, theo bản năng nghiêng mặt, lén nhìn sang bên cạnh.
Người đó đang ngồi ở rìa phim trường, áo đen, quần xám, dáng vẻ tùy ý lười biếng. Một tay chống cằm, ánh mắt khẽ nheo lại.
Một lát sau, Dụ Gia Thụ không tỏ rõ cảm xúc, chỉ dùng ngón tay dài gõ nhẹ hai lần xuống mặt bàn.
Tiếp theo anh cúi đầu, khẽ vuốt nhẹ hàng mi, bấm gọi một cuộc điện thoại.
Tiểu Mãn vỗ hai cái vào tay, lập tức, cả đoàn phim đang ồn ào bỗng im bặt.
Cô bảo quay lại lần nữa, đám người đang cười đùa liền nghiêm túc trở lại, ai về vị trí nấy.
Lạ thật.
Thích Dao nghĩ.
Rõ ràng Tiểu Mãn chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, vậy mà lại có thể dễ dàng khiến đám người này nghe lời răm rắp.
Cô xua tan suy nghĩ trong đầu, quay sang Ôn Xuyên, giọng dịu dàng: “Đừng căng thẳng. Hãy coi chị như người mà em thân thuộc nhất là được.”
Ôn Xuyên ngẩn ra hai giây, sau đó khẽ gật đầu.
Sau hai lần quay lại, đúng như mong muốn của Thích Dao, Ôn Xuyên đã có thể diễn tốt, thoại không hề vấp, ánh mắt lẫn biểu cảm cũng không có điểm nào để chê.
Tiểu Mãn xem lại đoạn quay, đứng dậy vẫy tay:
“Qua rồi.”
Trường quay lập tức bùng lên những tiếng hò reo bị kìm nén suốt bấy lâu:
“Ăn cơm ăn cơm!”
“Ôi trời ơi, hôm nay ăn gì thế? Sao trông có vẻ sang hơn mấy ngày trước vậy?!”
“Đậu má, mày có thấy cái logo bên dưới không? Mẹ nó, đây chẳng phải quán ăn tư nhân nổi tiếng khó đặt nhất đó sao…”
“Nói là ngay cả ông trời có đến cũng phải đặt trước một tuần đấy!”
“Thật không đấy… Nghe nói khách phải xếp hàng dài mới đến lượt, làm gì có chuyện mang cơm hộp cho cả đoàn phim. Đừng bảo chỉ dùng mỗi cái túi bao bì thôi nhé.”
“Mày nhìn mà xem, giống giả lắm hả? Nhân viên phát cơm còn mặc đồng phục của quán nữa kìa! Chắc có nhân vật tai to mặt lớn nào đó đến rồi, để tao ra bảng thông báo xem thử.”
Trong đoàn phim có một thói quen, nếu ai đó mời cơm, mời trà sữa hoặc bất cứ thứ gì, họ sẽ ghi lên tấm bảng nhỏ ở cổng phim trường để mọi người biết, cũng coi như một cách thể hiện sự trân trọng.
Đoàn phim thường xuyên có người đến thăm ban, mối quan hệ lớn nhỏ đan xen, nhận và đáp lại tình cảm là chuyện bình thường.
Thích Dao nghe vậy cũng không mấy quan tâm, chẳng buồn nhập hội hóng hớt, chỉ quấn chặt áo khoác lông vũ rồi lên xe.
Cảnh quay buổi chiều diễn ra khá muộn, cô có thể tranh thủ về nghỉ ngơi một lát.
Người đang đợi cô không biết lên xe từ lúc nào, đôi chân dài thả lỏng, dáng vẻ lười biếng tựa vào ghế, ngón tay thon dài tùy ý vân vê dây tai nghe. Nghe tiếng động, anh nhấc mi mắt, ánh nhìn uể oải rơi lên người cô.
Lật Tử nhìn mặt đoán ý, lập tức ngồi ngay ngắn, kín đáo ra hiệu cho Tiểu Vương, ý tứ là, vị kia đến rồi, lại không đến lượt chúng ta hó hé nữa.”
Thích Dao vẫn còn chìm trong niềm vui nho nhỏ bí mật, vừa uống nước vừa hỏi:
“Lần đầu tiên đến đoàn phim, cảm thấy thế nào?”
Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô.
Gương mặt cô gái nhỏ bị đông lạnh đến đỏ ửng, khớp tay mảnh mai chuyển từ đỏ sang trắng, dù đang cầm túi chườm ấm cũng vẫn cứng đờ, đến nắp chai nước còn vặn mãi mới mở được.
Thế nhưng cô dường như chẳng hề nhận ra, vẫn quay sang nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô hai giây, ánh mắt khẽ di chuyển lên trên, bốn mắt nhìn nhau.
Không hiểu sao, Dụ Gia Thụ chợt có cảm giác cô giống như một đứa trẻ mẫu giáo tan học, hớn hở chạy ra khoe với phụ huynh hôm nay mình đã nhận được mấy bông hoa đỏ.
Một lúc sau, anh không nhịn được, khẽ ngẩng cằm, bật cười một tiếng.
Thích Dao không hiểu anh đang nghĩ gì, nhíu mày nhìn anh một cái, chỉ nghe thấy giọng anh mang theo ý cười, lơ đãng thấp giọng nói: “Không để ý.”
“Chỉ nhìn em thôi.”
“……”
Khóe môi vừa kéo xuống liền khựng lại, Thích Dao chớp mắt hai lần, dừng lại một chút.
Một lúc lâu sau, cô bĩu môi, làm bộ như không có chuyện gì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe môi cong lên thế nào cũng không ép xuống được.
Dụ Gia Thụ cũng cong môi, hơi nghiêng người, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng xoa khớp ngón tay trong lòng bàn tay anh.
Hàng mi anh rũ xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, chuyên chú, nghiêm túc, giống hệt khi anh làm việc, như thể đây là chuyện vô cùng quan trọng, quý giá đến mức không gì sánh được.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới nơi anh khẽ chạm vào, Thích Dao mím môi, cúi mắt nhìn đỉnh đầu anh, ngón tay hơi co lại, không nói gì.
Lật Tử thỉnh thoảng nhìn lén qua gương chiếu hậu, cảm thấy đúng là tiểu tình lữ có khác, chỉ ngồi đó thôi, từng động tác, từng ánh mắt, dù chẳng làm gì nhiều, chỉ lướt qua nhau một cái, không khí cũng tràn ngập bong bóng màu hồng.
Chứ còn gì nữa, cô cũng từng giúp Dao Muội sưởi ấm tay đấy thôi, sao chưa từng thấy cô ấy đỏ mặt như vậy chứ!
Đến khách sạn, bật điều hòa lên, Thích Dao mới rút tay ra khỏi túi áo của Dụ Gia Thụ.
Dọc đường đi họ luôn nắm tay nhau, trong chiếc áo khoác dày của anh, ở nơi người khác không nhìn thấy, trong không gian nhỏ bé có thể chắn hết cái lạnh, hai bàn tay vẫn đan vào nhau.
Kéo rèm cửa xong, đột nhiên nhớ ra điều gì, Thích Dao quay lại, nhìn anh: “Anh lừa em.”
Dụ Gia Thụ: “…?”
“Anh nói chỉ nhìn em, thế mà lúc nãy lại đứng nói chuyện với một cô gái rất lâu.” Thích Dao hất cằm, nghiêm túc chất vấn, ngừng một lúc rồi còn hung hăng bổ sung thêm một câu, “Em nhìn thấy hết rồi!”
Cô đang đáp lại câu “Chỉ nhìn em thôi” của anh.
Dụ Gia Thụ thoáng dừng lại, như thể đang hồi tưởng, sau đó khẽ nhướng mày:
“Em cũng nhìn thấy à? Ý thức chuyên môn chưa đủ rồi, Thích Tiểu Dao.”
“Em nhìn lúc nghỉ giải lao.” Thích Dao nói.
“Phải không.” Dụ Gia Thụ bước đến gần, rũ mắt nhìn cô, ngón tay mân mê những ngón tay của cô, chơi đùa một lúc, thần sắc tự nhiên nói, “Sao anh lại có cảm giác… lúc ôm người đàn ông khác, em cũng đang nhìn anh nhỉ?”
“……”
Câu này đúng là đánh trúng điểm yếu của cô rồi.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, dù đã cố gắng kiềm chế, ánh mắt của Thích Dao vẫn vô thức lén nhìn về phía đó. Cũng may trong cảnh quay này, nhân vật cô đóng vốn dĩ đã là một cô gái “bằng mặt không bằng lòng”, thế nên nhất thời không ai phát hiện ra điều gì khác thường.
Nhưng mà… anh vẫn làm ảnh hưởng đến công việc của cô! Đã vậy còn phát hiện ra nữa chứ!
Thích Dao lập tức có cảm giác bị bắt quả tang, vừa thẹn vừa giận, liền muốn rút tay về: “Anh nhìn nhầm rồi!”
Dụ Gia Thụ chẳng hề nao núng, vẫn nắm chặt tay cô, thậm chí còn giở lại trò cũ, xoay cổ tay một cái, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt.
Anh kéo dài giọng, lười biếng đáp: “Có thể lắm.” Nhưng nghe thế nào cũng thấy ngữ điệu như kiểu “Anh không tin, cũng chẳng thèm tranh cãi với em”, rõ ràng là rất đáng ghét.
Thích Dao cắn môi, giận đến mức giơ tay kia lên, đấm anh một cái.
Cú đấm không hề có lực, nhẹ như mèo cào. Cuối cùng Dụ Gia Thụ không nhịn được mà bật cười: “Được rồi.”
“Đó là thư ký của anh.” Anh thuận tay véo má cô một cái, chậm rãi giải thích: “Cũng không hẳn là thư ký của anh, mà là người bố anh để lại. Lúc đi vội quá, nhiều tài liệu vẫn còn trong công ty, nên phải gọi cô ấy mang đến.”
Ngừng một lát, không biết vì lý do gì, anh cụp mắt bổ sung thêm: “Kết hôn rồi.”
“… Ồ.”
Thích Dao hờ hững đáp một tiếng. Thực ra cô cũng không phải kiểu người thích tính toán mấy chuyện này, nghe giải thích xong thì cũng thôi.
Nhưng mà… cô lại thấy tò mò hơn: “Sao anh lại vội vã đến thế?”
“…”
Không khí bỗng chốc im lặng.
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, không trả lời mà đổi chủ đề: “Có phải em nên đi thay đồ không?”
“À, đúng rồi.” Thích Dao không nhận ra sự khác thường, rất dễ đánh lạc hướng, lập tức bị câu nói này dắt mũi.
Cô xoay người, cởi áo khoác dày màu đen, gọi anh: “Giúp em kéo khóa váy xuống với.”
Chiếc váy này là kiểu dài đến gối, dáng ôm, chất vải mỏng dành cho mùa thu. Thích Dao vén tóc lên, để lộ cần cổ trắng nõn gần như phát sáng.
Hơi ấm từ điều hòa trung tâm dần lan tỏa, xua đi cái lạnh còn sót lại.
Dụ Gia Thụ rũ mắt, ngón tay khẽ động, cầm lấy dây khóa kéo, chậm rãi kéo xuống.
Thích Dao cúi đầu, vô thức thả hồn suy nghĩ xem lát nữa nên mặc gì.
“Trưa nay mình ra ngoài ăn hay ăn ở khách sạn?” Cô hỏi mà vẫn quay lưng về phía anh.
Nếu ra ngoài thì phải mặc đồ dày hơn, còn nếu ăn trong khách sạn thì có thể thay sang quần áo thoải mái ở nhà, sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Thật ra cô không muốn đi đâu cả, dù sao chiều nay vẫn còn cảnh quay. Nhưng nghĩ đến việc Dụ Gia Thụ chỉ ở đây hai ngày, có chút gấp gáp một chút cũng chẳng sao.
Đang ngẩn người nhìn tấm rèm lụa bay nhẹ ngoài ban công, mãi một lúc sau cô mới nhận ra phía sau vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cô hơi nghi hoặc quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt thâm thúy đen nhánh của anh.
Dụ Gia Thụ rũ mi mắt, ánh nhìn trượt từ đường cong nửa kín nửa hở của tà váy đi lên.
Bờ lưng trần mịn màng của cô lộ ra trong không khí.
Tấm lưng cô rất mảnh, xương bả vai hơi nhô lên, theo nhịp hô hấp khẽ khàng phập phồng, tựa như cánh bướm đang run rẩy vỗ nhẹ.
Làn da trắng mịn bao bọc lấy xương sống, từng chút một kéo dài xuống, vòng qua eo nhỏ rồi đến điểm trũng nơi thắt lưng, tiếp tục hướng xuống dưới… thấp thoáng ẩn hiện đường nét đầy nữ tính phía trước.
Dụ Gia Thụ dời tầm mắt, nhìn chằm chằm mắt cô.
“Lá gan cũng rất lớn, Thích Thập Nhất.”
Đồng tử anh đen nhánh, cười như không cười, nặng nề mở miệng.
“Trong này chỉ mặc mỗi thứ này, mà dám để anh kéo khóa giúp?”