Thời điểm bị Dụ Gia Thụ ép vào cửa, Thích Dao cũng không biết tại sao sự việc lại phát triển thành như vậy.
Chẳng phải chỉ là cô không mặc áo lót bên trong váy, lại còn quên mất chuyện đó, nên thoải mái để anh giúp kéo khóa sao? Đâu đến mức bị trừng phạt thế này chứ.
Sao lại thành “tưởng anh sẽ không động vào em” rồi?
Lưng bị ép sát vào tường, bàn tay của người đàn ông đặt lên eo cô, ngón tay dài nhẹ nhàng v**t v* phần hõm nông trên eo, tạo nên một trận nhột. Thích Dao mím môi, cố gắng nhịn xuống, không để bản thân co người né tránh.
Giữa lúc kiên nhẫn chịu đựng, chợt nghe thấy Dụ Gia Thụ lên tiếng.
“Hôm nay cái thằng nhóc đó,” anh cụp mắt nhìn cô, híp híp mắt, thản nhiên nói tiếp, “chính là người tối qua gọi em là chị?”
“……”
Cứ tưởng anh không nghe thấy, dù gì tối qua cũng không có chút phản ứng nào.
Thích Dao bị anh ép sát vào tường, không thoải mái mà dời ánh mắt đi, khẽ “ừm” một tiếng.
Dụ Gia Thụ không có biểu cảm gì đặc biệt, ngón trỏ thon dài tùy ý xoắn hai vòng sợi tóc mai bên tai cô, giọng điệu hờ hững, “Cậu ta thêm WeChat của em rồi?”
“……Ừm.” Thích Dao mím môi đáp, hàng mi khẽ run, kiễng chân với lấy điện thoại, cố gắng giải thích, “Chỉ là đồng nghiệp trong cùng một tổ nên mới thêm thôi. Em còn chưa trả lời tin nào luôn.”
Cô mở khung chat ra, như muốn chứng minh sự trong sạch, lật màn hình cho anh xem.
Thật ra Dụ Gia Thụ chẳng mấy hứng thú với cậu ta, chỉ liếc qua một cái, thấy ghi chú tên đầy đủ cùng mấy đoạn tin nhắn dài tự nói một mình của đối phương.
Đột nhiên nhìn đến cái gì, tầm mắt dừng lại, anh khựng lại, hơi nheo mắt rồi đọc lên.
“Chị Dao Dao ơi, dự báo thời tiết nói ngày mai trời sẽ lạnh, chị nhớ mặc thêm áo nhé~ Nhưng mà không mặc cũng không sao, em sẽ mang theo hai cái áo giúp chị.”
Đọc đến cuối cùng, Thích Dao cảm thấy mình đã có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười khẽ của anh, da đầu lập tức tê dại, muốn giật lại điện thoại lại bị anh giữ chặt cổ tay, không cho động đậy.
Dụ Gia Thụ cụp hàng mi đen dài, tiếp tục đọc, giọng điệu bình thản, không chút dao động.
“Chị ơi, em không ngủ được thì phải làm sao đây? Chị có cách nào trị mất ngủ không?”
“Ngủ ngon, chị Dao Dao, chúc chị mơ đẹp.”
“Buổi sáng tốt lành! Em dậy đi làm rồi nè. Chị có muốn ăn gì không?”
“……”
Thích Dao thật ra chưa từng đọc kỹ, chỉ nghe anh đọc mấy câu này thôi đã nổi cả da gà.
Dụ Gia Thụ khẽ nhếch khóe môi, một tay rút điện thoại ra khỏi tay cô, dứt khoát ném thẳng lên giường, chuyển ánh mắt sang cô.
“Cũng giỏi thu hút người khác ghê nhỉ, Thích Thập Nhất.”
Anh nói giọng nhàn nhạt, biểu cảm hờ hững, đôi đồng tử đen láy, không nhìn ra cảm xúc.
Chớp mắt hai cái, Thích Dao khựng lại, nhất thời không biết phải nói gì.
Cô chưa từng yêu đương, nên khi gặp phải tình huống thế này luôn có chút lúng túng, một mặt cảm thấy hình như cần phải phủ nhận, mặt khác lại nghĩ, hình như anh nói cũng không sai.
Do dự một lúc, cô thử thăm dò, khẽ “ừm” một tiếng.
Đây là đang khen cô sao?
“Em còn ‘ừm’ nữa?” Dụ Gia Thụ nhướng một bên mày, suýt nữa bị cô chọc cười, đưa tay nhéo eo cô mấy cái.
“……Nhột.” Thích Dao giật mình rụt lại, nép vào lòng anh.
Dù Thích Dao bị cù đến mức muốn bật cười, nhưng cảm giác của cô trước cảm xúc của người khác luôn nhạy bén, cô ngước mắt nhìn anh một lúc rồi chắc chắn nói: “Anh căn bản là không tức giận.”
Cô vòng tay qua cổ anh, chớp mắt, suy nghĩ một lúc, “Hoặc, không phải vì chuyện này mà tức giận.”
Dụ Gia Thụ là ai chứ? Từ nhỏ đến lớn đều được nâng niu mà trưởng thành, muốn gì có nấy, tuy đối xử với người khác hòa nhã, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận rất ít người lọt vào mắt anh, huống hồ là đặt vào vị trí có tính “đe dọa”.
Ôn Xuyên còn chưa đủ tư cách.
“Vậy rốt cuộc là tại sao anh không vui?” Thích Dao kiễng chân, ghé sát vào anh.
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, cụp mắt, vẻ mặt thản nhiên đáp: “Anh không có không vui.”
Bình tĩnh đến mức có thể gọi là thẳng thắn, giống như là thật vậy.
“Thật không?” Thích Dao hơi nheo mắt, như muốn thẩm vấn chăm chú nhìn anh.
“Không phải vì em ôm cậu nhóc đó hơn mười lần mà không vui?”
Bàn tay trên eo cô rõ ràng cứng lại trong một thoáng, sau đó lại thả lỏng.
Dừng lại một lúc lâu, Dụ Gia Thụ thản nhiên nói: “Không có.”
“Đó là công việc của em, anh có thể hiểu được.” Anh nói với giọng bình tĩnh, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, nhìn qua hoàn toàn không quan tâm.
Thích Dao nhìn anh một lúc, kéo dài giọng, “Ồ” một tiếng.
“Vậy thì thôi.” Cô nói, thong thả thu tay khỏi cổ anh, “Em còn định nếu anh ghen vì em bị cậu nhóc đó ôm, thì sẽ bù đắp cho anh một chút.”
“Bây giờ xem ra, là do em nghĩ nhiều rồi.” Thích Dao vừa nói, vừa đẩy anh ra, định đi đến tủ quần áo tìm đồ. “Bạn trai em đúng là thấu tình đạt lý quá mà.”
Vừa bước được hai bước.
Đột nhiên.
Cổ tay bị ai đó nắm chặt.
Một lực kéo mạnh từ phía sau kéo cô trở lại—
Hương thơm gỗ đàn hương hòa với bạc hà tràn ngập khứu giác, Thích Dao chưa kịp phản ứng đã ngã vào vòng tay mà cô vừa rời khỏi.
Ấm áp, rắn rỏi, quen thuộc lại chặt chẽ.
Dụ Gia Thụ siết tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cụp mắt nhìn xuống, “Dự định bù đắp thế nào?”
“……”
Thích Dao chớp chớp mắt, cằm tựa vào lồng ngực anh, mất vài giây mới phản ứng lại, màu hồng nhạt dần lan từ vành tai lên, một lúc lâu sau mới lí nhí nói: “Hôn anh một cái?”
Dụ Gia Thụ nhướng mày, không cảm xúc lặp lại, “Hôn anh một cái?”
Rõ ràng ánh mắt lẫn giọng nói đều lạnh nhạt, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác toàn thân anh đều đang hét lên “Chỉ vậy thôi à?”
Chảnh không chịu được.
“……”
Nhiệt độ trong phòng ấm áp đến mức không thể ấm hơn, gương mặt Thích Dao đỏ bừng, do dự hồi lâu, rồi lí nhí như muỗi kêu.
“……Thì, cái khác cũng được.”
Khóa kéo phía sau lưng cô đã bị kéo xuống một nửa, bàn tay của người đàn ông đặt lên phần hõm eo, chỉ cần trượt lên một chút là có thể chạm vào phần lưng trần.
Không gian rơi vào tĩnh lặng trong giây lát.
Dụ Gia Thụ đột nhiên nâng cầm, cười nhẹ một tiếng.
“Được thôi.”
Anh cụp mắt, lùi nửa bước, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào cô, thu lại biểu cảm, thở hắt ra một hơi nặng nề, như thể đang thỏa hiệp.
“Vậy thì dỗ anh đi.”
Giọng anh trầm thấp, xen lẫn chút bất lực, kéo dài âm cuối, rơi vào tai cô.
“Anh mẹ nó ghen đến phát điên lên rồi đây.”
–
Dưới sảnh khách sạn.
“Ê ê, cậu lên đó làm gì vậy?”
Lật Tử đang ngồi trong sân ăn lẩu xiên que, thấy Ôn Xuyên định đi lên lầu, liền vội vàng chặn lại. “Phòng của cậu ở tầng một mà, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ôn Xuyên đáp, có vẻ thấy câu hỏi của cô kỳ lạ, còn lắc lắc ly trà sữa trong tay. “Tôi lên tìm chị Dao Dao.”
“… Đừng!”
Lật Tử trợn tròn mắt, lao nhanh đến chặn ở lối cầu thang, ấp úng một lúc lâu mới nói: “Bây giờ chắc là chị ấy không tiện đâu.”
“Sao vậy?” Ôn Xuyên nhíu mày, trông có vẻ lo lắng. “Lúc sáng lạnh quá, có phải chị ấy không khỏe không? Vừa hay tôi có mang thuốc, để tôi lên xem sao.”
Nói xong, cậu ta lập tức đẩy Lật Tử ra, không cho cô ấy cơ hội ngăn cản mà bước nhanh lên lầu.
“… Ê!”
Lật Tử thực sự không cản nổi cậu ta, định chạy theo, vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên lại khựng lại.
Đứng yên một lúc lâu, cô thu chân về, bực bội dậm mạnh xuống đất. “Tên này đúng là phiền chết đi được!”
“Mặc kệ đi, tôi không lên phá đám đâu.” Lật Tử nhìn theo bóng lưng Ôn Xuyên càng lúc càng xa, cạn lời vô cùng, giơ nắm đấm về phía cậu ta, nghiến răng nói nhỏ:
“Cứ để anh đẹp trai dạy dỗ cậu một trận ra trò.”
“Em trai trà xanh, phì!”
–
Trong phòng tối tăm.
Rèm cửa che khuất ánh sáng rực rỡ của mùa đông, khiến không gian trở nên mông lung, mờ ảo.
Điều hòa chầm chậm phả ra luồng gió ấm, cánh quạt mở ra rồi khép lại, phát ra tiếng ù nhẹ nhàng.
Giữa không gian yên tĩnh còn xen lẫn một số âm thanh khác.
Tiếng ưm ư khe khẽ, đứt quãng, như thể đang cố gắng kìm nén đến cực hạn.
Đôi môi của cô gái nhỏ bị cắn đến tái nhợt, ngón tay trắng nõn bấu chặt vào cánh tay Dụ Gia Thụ, siết mạnh đến mức khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
“Đừng…”
Thích Dao tựa lưng vào cánh cửa, nhíu chặt mày, nhỏ giọng nói.
Nghe vừa như đang khóc, vừa như đang nức nở, âm cuối nhẹ nhàng kéo dài, sự lạnh lùng trong giọng nói vốn có đã bị đốt cháy sạch sẽ, chỉ còn lại sự mềm mại thuần khiết.
Như một sợi lông vũ khẽ lướt qua trái tim, lại như một chiếc móc câu, quấn lấy người ta đến tận xương tủy.
“Đừng?” Dụ Gia Thụ rũ mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt sâu thẳm, cúi xuống hôn cô. “Không phải chính em nói sao?”
Đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng, từng chút một cuốn lấy, quấn quýt không rời.
Anh hôn rất mãnh liệt, mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Người ta thường nói “Tiểu biệt thắng tân hôn”, huống chi đây còn là tiểu biệt cộng thêm tân hôn, Thích Dao cảm thấy mình sắp bị anh nuốt chửng đến nơi.
Một cánh tay anh vòng qua eo cô, chống lên cửa, giam cô vào trong vòng tay mình. Bắp tay rắn chắc với những đường cơ bắp căng đầy nổi lên đường gân xanh, bị cô vô thức bấu chặt để lại dấu vết, nhưng anh chẳng hề để tâm.
Tay còn lại buông thõng xuống, không rõ đang làm gì.
Có lẽ vì đứng ngay dưới luồng gió điều hòa, vạt váy khẽ đung đưa theo từng nhịp hô hấp nóng rực.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai, tê dại đến tận xương, nhịp thở Thích Dao trở nên dồn dập, toàn thân nóng bừng, gần như không chịu nổi mà lùi ra sau.
Bị lấp đầy, rồi lại trống rỗng.
Cô đẩy anh ra.
Hàng mi thanh tú nhíu chặt, năm ngón tay nhỏ nhắn đặt lên vai anh, chẳng mấy chốc đã vô lực rũ xuống, rồi lại cố sức nâng lên. Đôi mắt đào hoa lấp lánh hơi nước, mờ mịt tựa như sương, trông đáng thương vô cùng.
Khách sạn cách âm không tốt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, càng lúc càng gần.
Thích Dao vội vàng nắm lấy tay anh, cơ thể áp sát cửa, gần như hoảng loạn, nhẹ giọng nói: “Có người.”
Đôi môi còn vương chút ánh nước, đôi mắt chớp chớp, hai má ửng đỏ, thần thái hơi ngơ ngác.
Ngoan chết đi được.
Dụ Gia Thụ nâng mắt, ánh nhìn đè nén một cơn sóng ngầm, hờ hững “ừ” một tiếng, rồi không động đậy nữa.
Thích Dao cuối cùng cũng có thể th* d*c một hơi, thở ra một luồng khí dài. Khi vừa mới thả lỏng một chút, tiếng gõ cửa cùng giọng nói vang lên, khiến thần kinh cô lập tức căng chặt trở lại.
“Chị Dao Dao, chị có ở đó không?”
Giọng nam quen thuộc truyền qua cánh cửa, vang lên bên tai cô. Trong khoảnh khắc mơ hồ, vài giây trôi qua, cô mới phản ứng lại chậm một nhịp.
—— Là Ôn Xuyên.
Tim Thích Dao bỗng chốc ngừng một nhịp, theo bản năng nhìn về phía Dụ Gia Thụ.
Người đàn ông nhướng nhẹ một bên mày, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh lùng, mang theo khí thế không dễ bị dỗ dành.
“……”
Xong rồi.
Vừa mới chịu thiệt một chút để dỗ dành anh, giờ lông lại xù lên rồi.
Không còn cách nào khác, Thích Dao chỉ có thể cắn răng, lấy hết dũng khí trả lời: “… Có.”
Giọng Ôn Xuyên truyền từ bên ngoài cửa vào: “Em nghe Lật Tử nói chị có thể bị cảm lạnh, trùng hợp là trong phòng em có thuốc cảm, nên mang lên cho chị.”
Ngón tay Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng lướt qua eo cô, từng vòng, từng vòng chậm rãi, nhẹ như có như không, lại ngứa ngáy, khiến người ta khó chịu.
“… Không cần đâu, cảm ơn em.” Thích Dao nói.
“Chị không muốn gặp em sao?” Ôn Xuyên do dự một lát, đứng trước cửa phòng, thấp giọng hỏi.
Bên trong phòng vẫn im lặng.
Cậu ta chờ một lát, lo lắng nghe ngóng, bên trong dường như có chút động tĩnh, nhưng không ai trả lời. Cậu ta nghĩ có thể Thích Dao đang giận mình, nên trầm mặc giây lát, rồi giải thích bằng giọng dịu dàng.
“Hôm nay trạng thái của em không tốt, nên cảnh quay trong gió lạnh kéo dài quá lâu, có thể chị đã bị nhiễm lạnh. Nếu chị giận em, cũng là chuyện bình thường.”
Cậu ta lại im lặng một lúc, sau đó thở dài một hơi: “Xin lỗi chị, là lỗi của em. Em thực sự quá căng thẳng, vì thời đại học, em đã rất thích chị…”
“Có thể có cơ hội đóng chung với chị, dù là em nhờ Tiểu Mãn giúp mới có được vai diễn này, nhưng em thực sự rất biết ơn.”
“Khi còn học, em đã xem rất nhiều tác phẩm của chị, xem đi xem lại, thậm chí còn tự cắt ghép video…”
Ôn Xuyên cứ thế nói một hồi, mãi đến khi nhận ra bên trong vẫn không có tiếng đáp lại. Cậu ta gõ cửa thêm một lần nữa, dò hỏi: “Chị Dao Dao, em có thể vào không?”
Lần này cuối cùng cũng có phản hồi.
“Cạch”—một âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, như thể đốt ngón tay khẽ gõ vào cánh cửa. Giọng Thích Dao rất nhỏ, yếu ớt, phải cố gắng lắm mới có thể phát ra được.
“… Đừng.”
Không biết cô đang trả lời ai.
Bên trong phòng vang lên một tiếng động nhỏ.
Cách một cánh cửa, Ôn Xuyên không phân biệt được, chỉ cảm thấy giống như âm thanh của quần áo cọ xát vào nhau, rất nhỏ nhưng liên tục kéo dài.
“Chị? Chị không khỏe sao?” Ôn Xuyên có chút lo lắng, đi tới đi lui trước cửa, lại gõ nhẹ thêm vài cái. “Chị có cần em giúp không?”
“…”
Qua một lúc.
Trong phòng.
Dụ Gia Thụ cúi xuống hôn lên khóe môi cô, rút một tờ giấy, chậm rãi lau ngón tay, giọng trầm thấp hỏi: “Em không khỏe sao?”
“Chị Dao Dao.”