Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 53

Trong phòng tối om.

Tiếng th* d*c kéo dài một lúc lâu mới dần lắng xuống.

Vạt váy chậm rãi trượt xuống, Thích Dao đưa tay ra sau, ngón tay thon dài bấu chặt vào khung cửa, cố gắng giữ vững cơ thể.

… Chân vẫn còn mềm nhũn.

Thấy Dụ Gia Thụ đưa tay ra định đỡ cô, Thích Dao trừng mắt lườm anh một cái, chống tay lên vai anh, đẩy mạnh người đàn ông ra sau cánh cửa.

Động tác của người đàn ông khựng lại, sau đó đứng sau cánh cửa, chậm rãi rút khăn giấy, “chậc” một tiếng thật nhẹ.

Thích Dao hít sâu hai lần, cúi đầu chỉnh lại quần áo, chờ thêm vài giây rồi mới mở cửa.

Làn gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, so với không khí trong phòng thì lạnh hơn hẳn. Bên ngoài, chàng trai cũng dừng lại, không còn sốt ruột đi qua đi lại nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, dừng lại hai giây, Thích Dao nhẹ giọng mở miệng: “Xin lỗi, vừa rồi hơi bận một chút.”

Giọng nói vô thức có phần khàn đặc.

“Không sao là tốt rồi.” Ôn Xuyên trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm, hai giây sau, cậu lại nhìn cô, có chút do dự nói: “Nhưng mặt chị đỏ quá, thật sự không khó chịu chứ?”

“……”

“Thật sự không sao.” Thích Dao hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi, “Có lẽ là do nhiệt độ máy sưởi quá cao thôi.”

Để đổi chủ đề, cô nhớ lại những gì Ôn Xuyên nói ngoài cửa. Mặc dù chỉ nghe được một phần, cũng không ảnh hưởng đến việc ghép lại toàn bộ ý của cậu ta.

Thích Dao nhìn cậu, nói: “Tôi không giận cậu.”

Giọng cô hơi khàn, lại rất nghiêm túc.

Ôn Xuyên sững sốt, rồi nghe cô tiếp tục bình tĩnh nói: “Nhưng tôi hy vọng sau này trên con đường diễn xuất, em có thể trau dồi thêm. Dù sao thì vì lỗi sai của bản thân mà quay hỏng nhiều lần, không chỉ ảnh hưởng đến bạn diễn mà còn khiến cả đoàn phim gặp rắc rối. Điều đó không phải là chuyện tốt.”

“… Em hiểu rồi. Cảm ơn chị Dao Dao.” Ôn Xuyên nói.

Thích Dao “ừm” một tiếng, có vẻ như định đóng cửa: “Có chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi—”

“Có.”

Thích Dao dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu.

Ly trà sữa trong tay vẫn còn ấm, nhưng cậu lại không muốn đưa ra nữa.

Ôn Xuyên nhìn cô, những lời cô vừa nói vẫn vang vọng bên tai, bỗng dưng cậu cảm thấy cô cách cậu quá xa.

“Chị Dao Dao, có thấy… em làm vậy rất phiền không?” Ôn Xuyên ngập ngừng, mặt đỏ bừng lên, “Em thực sự rất thích chị, không biết chị có thể cho em một cơ hội…”

Đột nhiên, cậu ngừng lại.

Từ khe cửa hé mở, thấp thoáng lộ ra một bên mặt của người đàn ông.

Rất cao, dáng người cao ráo thẳng tắp, tư thế lười nhác, vừa từ phòng tắm đi ra.

Mái tóc đen phía trước được cắt gọn gàng, mí mắt mỏng rũ xuống hờ hững, đường nét dưới cằm sắc bén, bị bóng tối cắt ra thành từng đường dứt khoát, lạnh nhạt mà hờ hững.

Như thể cảm nhận được ánh nhìn của Ôn Xuyên, người đó nhấc mí mắt lên, liếc qua một cái, không có chút cảm xúc nào.

Đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt lạnh nhạt.

Chưa đến một giây đã dời đi, vẻ mặt tẻ nhạt không hề bận tâm.

Khiến người ta có cảm giác, cậu còn không đủ tư cách để anh ta nhìn thêm một chút.

Ôn Xuyên lập tức nghẹn họng, quên sạch những lời định nói.

Thích Dao không nhận ra, chỉ nghĩ rằng cậu còn nhỏ, da mặt mỏng, nói đến nửa chừng lại ngại không dám tiếp tục. Cô nhìn cậu một lúc, suy nghĩ chốc lát, rồi dịu dàng nói:

“Thật lòng mà nói, có một chút.”

—— “Làm vậy có phiền chị không?”

“Có.”

Từ chối rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Chỉ là vì giữ thể diện cho người trưởng thành, nên câu khẳng định này đã được dịu hóa hết mức có thể. Ôn Xuyên tuy vẫn còn là sinh viên, nhưng không đến mức không hiểu được sự từ chối khéo léo như vậy.

Không hiểu sao, cậu lại nhớ đến dòng chữ đơn giản, chẳng đầu chẳng đuôi trên bảng thông báo ở phim trường hôm nay, ngay phần danh sách mời ăn.

—— “Người nhà Thích Dao.”

Thì ra là “người nhà” này.

Sau một hồi im lặng, Ôn Xuyên giấu ly trà sữa ra sau lưng: “Được rồi, em hiểu rồi.”

“Từ chối người khác cũng có bài bản ghê.” Sau khi cửa phòng đóng lại, Dụ Gia Thụ lơ đễnh mở miệng, “Dứt khoát như vậy?.”

“Học từ anh đấy.” Thích Dao thuận miệng đáp, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh sáng lập tức tràn vào căn phòng. Cô ngẩng lên nhìn, người này thế nhưng vẫn còn đang lau tay.

Thích Dao: “……”

“Anh có xong chưa hả!”

Cô bực mình, bặm môi vỗ vào người anh một cái, “Làm gì mà nhiều vậy!”

Dụ Gia Thụ ngừng động tác một lúc, rồi nhướng nhẹ một bên mày: “Đây là nước rửa tay lúc nãy của anh.”

Anh vò tờ khăn giấy ướt thành một cục, xoay xoay giữa đầu ngón tay, lười biếng ném vào thùng rác, mới quay người lại, nhàn nhã nhìn cô: “Em nghĩ là gì?”

“……”

Thích Dao cảm giác mặt mình lại nóng bừng lên, lập tức xoay người đi chỗ khác, né tránh không trả lời, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Đã một giờ rồi, rốt cuộc chúng ta ăn gì đây?”

Cách đổi chủ đề này, gượng gạo quá thể.

Dụ Gia Thụ khẽ cười một tiếng, cũng không trêu cô nữa, ngồi xuống sofa, nhìn điện thoại:

“Anh gọi món Hoài Dương, sắp đến rồi.”

Sau đó, Dụ Gia Thụ ở lại ăn trưa cùng cô rồi ra ngoài, nghe nói là có hẹn. Thích Dao cũng không rõ anh đi công tác kiểu gì, trông có vẻ rất bận rộn.

Cô cũng bận, ăn xong dọn dẹp rồi đến phim trường hóa trang, tạo hình, chuẩn bị quay đêm. Trong hai, ba ngày Dụ Gia Thụ đi công tác, thời gian hai người thật sự gặp mặt chỉ vỏn vẹn buổi trưa ngày đầu tiên. Còn lại đều là nhắn tin vụn vặt qua điện thoại, mà khoảng cách giữa mỗi tin nhắn tính bằng giờ.

Ngày Dụ Gia Thụ trở về thành phố C, Thích Dao lại kín lịch quay, chẳng thể sắp xếp thời gian đi đón anh. Chỉ có thể tranh thủ lúc bạn diễn bị NG, gửi cho anh một tin nhắn.

【1】: Anh đến chưa?

Mười mấy phút sau, Dụ Gia Thụ nhắn lại: Vừa tới sân bay.

Thích Dao nhìn tin nhắn, đầu ngón tay khựng lại trên màn hình, chần chừ một chút, rồi không nhắn thêm gì nữa.

“Dao Muội, sao mặt chị xanh xao thế?” Lật Tử lo lắng hỏi.

“Vậy à?” Thích Dao đặt điện thoại xuống, cầm gương soi, “Có phải hôm nay đánh phấn trắng quá không?”

Lật Tử định nói không phải.

Quay đêm liên tục hai ngày, từ nửa đêm đến rạng sáng, gió mùa đông thổi buốt tận xương.

Cô ngồi bên cạnh cũng muốn ngủ gục đến nơi, huống hồ gì là Thích Dao phải liên tục điều chỉnh trạng thái trước ống kính.

Hai ngày nay sắc mặt cô ấy trông không được tốt lắm.

Còn chưa kịp mở miệng, đạo diễn lại hô lên, Thích Dao đặt túi chườm nóng xuống rồi đứng dậy. Dáng người cô trong gió lạnh nhìn mảnh mai đến lạ, gầy yếu đến mức như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể cuốn đi.

Lật Tử nhìn theo bóng lưng cô, thở dài một hơi, bắt đầu tìm kiếm thực đơn giúp giữ ấm bồi bổ cơ thể.

Đông trùng hạ thảo hấp vịt già, canh sườn nấu rong biển. Đáng tiếc Dao Muội không ăn rong biển.

Vừa tìm kiếm, Lật Tử vừa ghi chép vào ghi chú.

Còn chưa kịp làm gì, đã nghe thấy một tiếng hô hoảng loạn vang lên giữa phim trường.

Đám đông vội vã chạy đến, chỉ thấy bóng dáng mảnh mai ấy đột nhiên ngả ra sau, mất đi ý thức, ngã vào lòng người bên cạnh.

Cảnh trong mơ hỗn loạn.

Tựa như những nơi đã từng để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời này, tất cả đều xuất hiện trong giấc mơ một lần nữa.

Lúc thì là góc khuất tối tăm, bừa bộn trong sân, lúc lại là căn phòng xa lạ với tấm rèm hoa nhỏ, khi lại là cầu thang ẩm ướt của một khu chung cư cũ kỹ.

Sau một trận choáng váng quay cuồng, Thích Dao giật mình tỉnh dậy.

Mí mắt nặng trĩu như bị rỉ sét, phải tốn rất nhiều sức mới có thể từ từ mở ra.

Trước mắt là trần nhà trắng toát như tờ giấy, những mảng vuông đơn giản ghép lại với nhau, ống đèn huỳnh quang lộ ra ngoài phát ra ánh sáng chói mắt.

Mùi thuốc sát trùng tràn ngập khoang mũi, cùng với cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay phải khiến cô chợt nhận ra, có lẽ mình đang ở bệnh viện.

Đầu ngón tay cử động rất nhẹ, dòng chất lỏng lành lạnh từ mu bàn tay từ từ chảy vào mạch máu, dường như khiến nửa người cô cũng tê cứng theo.

Nheo mắt lại, mơ hồ nhớ lại, có lẽ là đã ngất xỉu tại phim trường.

Cô nhíu mày, gọi hai tiếng “Lật Tử”, xung quanh yên tĩnh, không ai đáp lại. Thích Dao khó nhọc ngồi dậy, không dám dùng sức bên tay phải, sợ kim truyền bị lệch, chống một tay vào giường, với lấy chiếc điện thoại trên tủ.

Đầu váng mắt hoa, trước mắt như quay cuồng.

Cô cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, liếc nhìn thời gian, đầu ngón tay vô tình chạm vào lịch sử cuộc gọi.

Màn hình hiển thị, gần trưa hôm nay, cô đã gọi điện cho Dụ Gia Thụ.

…Cô đã nói gì nhỉ?

Không nhớ ra được.

Ý thức vẫn còn mơ màng, cô nằm lại xuống giường lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà phát ngốc.

Cơn sốt cao khiến đầu óc cô hỗn loạn, khi lại sắp rơi vào những giấc mơ hỗn tạp vô tận, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Thích Dao cố sức mở mắt nhìn.

Khoảnh khắc đầu tiên Dụ Gia Thụ bước vào, xách theo hộp canh gà, anh liền thấy cô đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn mình. Vài giây sau, hàng mi cô khẽ run, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Chóp mũi cũng đỏ lên.

Người nho nhỏ, nằm trên chiếc giường bệnh sọc xanh trắng, phảng phất chiếm chưa đến một nửa không gian.

Anh dừng lại hai giây, bước đến trước giường, đưa tay bao lấy bàn tay truyền dịch lạnh lẽo.

Thích Dao mất một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc này chẳng còn lo sợ kim truyền bị lệch nữa, cô trở tay nắm lấy anh, đầu ngón tay khẽ chạm lên mu bàn tay anh một cách cẩn thận.

Ấm áp, chân thực.

Hàng mi dài khẽ rung động, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Cảm xúc đến mà không hề báo trước, lại vô cùng mãnh liệt.

Thích Dao nắm lấy tay anh, chậm rãi chớp mắt, mang theo giọng mũi mở miệng.

“Em đã từng mơ thấy cảnh này.”

Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt ánh lên những gợn sáng lấp lánh, nhẹ giọng nói:

“Chính là ở đây, cùng anh.”

Mùa đông năm lớp mười hai rất lạnh.

Thành phố C ở miền Nam, không có tuyết rơi, lại ẩm lạnh. Nhiệt độ hạ đột ngột khiến người ta hít thở cũng đau nhói, như thể hít phải một khối băng sắc nhọn. Gió mang theo cái rét thấu xương, xuyên qua da thịt, chạm đến tận xương cốt.

Người già rất khó vượt qua mùa đông như vậy.

Bà nội cô cũng không ngoại lệ. (Táo: mấy chương trước tui sửa nhầm là bà ngoại rồi, ai nhớ ở chương nào thì cmt giúp tui nha T_T)

Quãng đường từ viện dưỡng lão về nhà rất hẹp, mùa đông đôi khi mất điện, đèn đường tắt ngấm. Ông lão nhà bên cạnh hay có thói quen nhặt vỏ chai nhựa cùng thùng giấy, chất đống ở cửa cầu thang.

Một đêm nọ, trên đường từ viện dưỡng lão trở về, bà nội vô ý giẫm phải một chai nhựa, trượt chân ngã xuống cầu thang, từ đó không bao giờ đứng dậy được nữa.

Trước đây bà vẫn luôn giữ một niềm tin không rõ từ đâu mà có, rằng người già một khi đã vào viện thì khó có thể trở ra. Thích Dao chưa bao giờ tin vào điều đó.

Nhưng sau này cô không thể không tin.

Sau khi ngã gãy chân, bà nội nằm viện suốt một tháng, tinh thần ngày một sa sút. Dù vẫn luôn mỉm cười nắm lấy tay cô, nhưng Thích Dao có thể cảm nhận được, bà đang dần rời xa cô.

Khi ấy cô Nhậm trong viện bận rộn không thể rời đi, mấy đứa lớn thì đi học, mấy đứa nhỏ bị giữ lại trong viện, chỉ còn Thích Dao, đứa trẻ duy nhất được bà nội đưa về nhà, ở bên chăm sóc bà.

Cô chưa từng nhắc đến những ngày tháng bận rộn của năm lớp mười hai, mỗi ngày chạy qua lại giữa trường học và bệnh viện, làm bài tập đến tận rạng sáng, chỉ ngủ vỏn vẹn ba tiếng, chưa đến năm giờ đã dậy hầm canh gà, vừa trông bếp vừa học bài. Vì quá buồn ngủ, cô lảo đảo gục xuống, chiếc nồi đất nóng hổi để lại một vết bỏng đỏ rực sau tai, đến tận bây giờ vẫn còn dấu tích.

Có một ngày cô thật sự quá mệt.

Mơ màng giữa giấc mộng cùng hiện thực, trong đầu chỉ quanh quẩn chuyện điểm thi tháng. Cô đã rớt hơn một trăm hạng, khi đứng trước bảng vàng, lòng bàng hoàng, luống cuống siết chặt vạt áo.

Ngước mắt lên, cô thấy những tấm ảnh của top 10 toàn khối.

Quá xa.

Thích Dao đứng đó, thầm nghĩ.

Bọn họ thực sự quá xa.

Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trời đã sáng rõ, suýt nữa trễ giờ học, nói gì đến chuyện nấu cơm. Không còn cách nào khác, cô đành vội vã chạy đến trường, tranh thủ giờ nghỉ trưa đặt đồ ăn qua điện thoại, rồi lại chạy đến bệnh viện túc trực.

Vậy, con người sụp đổ là như thế nào?

Là bị bỏ rơi từ lúc mới sinh sao? Là bị đưa ra khỏi viện mồ côi, rồi lại lặng lẽ bị gửi trả về sao?

Đều không phải.

Những chuyện đó chỉ là nỗi buồn âm thầm mà thôi, như cơn đau âm ỉ ẩn sâu trong xương cốt, chỉ khi trời âm u mới trở mình, kéo dài dai dẳng nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Sự sụp đổ thật sự là khoảnh khắc cảm xúc dồn nén vỡ òa.

Cô cố gắng gượng nói những lời tốt đẹp trong phòng bệnh, dỗ dành người bà gầy gò tiều tụy. Sau đó, cơn đau bụng kinh quặn thắt đến mức không thốt nổi lời nào, cô ôm bụng, trượt dần xuống chân tường, nước mắt lưng tròng, đúng lúc đó điện thoại của shipper giao đồ ăn reo lên.

Đầu dây bên kia nói bệnh viện quá đông, không thể giao tận nơi, đã để đồ ăn trên bồn hoa bên kia đường.

Cơn đau khiến cô gần như mất đi ý thức, ánh đèn huỳnh quang trên trần cũng trở nên chói lóa. Cô hỏi nhỏ, liệu chú có thể mang vào giúp được không? Cô thực sự rất khó chịu, không thể đi ra đó.

Người đàn ông trung niên bên kia có vẻ bực bội, đáp lại: “Bệnh viện đầy những người không khỏe, sao chỉ mình cô là tiểu thư đài các? Vài bước cũng không đi nổi à?”

Cô mím môi, định nói thêm gì đó, đối phương đã dập máy.

Cùng với tiếng tút tút vang lên bên tai là một câu càu nhàu của, nói cô thật phiền phức, làm lỡ thời gian giao đơn tiếp theo của hắn. Giọng điệu cáu kỉnh, khó chịu, mang theo sự chán ghét phủ chụp lên cô.

Bây giờ nghĩ lại, thậtra cũng không phải không thể thông cảm.

Bất kỳ công việc nào cũng có sự vất vả và khó khăn riêng, chẳng ai có quyền trách cứ.

Nhưng khoảnh khắc đó, Thích Dao thật sự tuyệt vọng.

Nhiều ngày liền lo nghĩ, sự kiệt quệ vì thiếu ngủ, nỗi hoang mang, vô vọng về tương lai, tất cả như những kẻ đồng lõa khiến cơn đau quặn bụng càng thêm dữ dội. Một câu trách móc vô tâm từ một người xa lạ cũng đủ để trở thành sợi rơm cuối cùng bóp nghẹt con lạc đà.

Cô làm màu sao?

Cô tiểu thư sao?

Cô chẳng qua chỉ đưa ra một lời thỉnh cầu mà thôi, tại sao lại bị đối xử như vậy?

Cơn đau quặn thắt trong bụng như khuấy đảo cả đầu óc cô.

Thiếu nữ mảnh mai co mình ở góc tường ngoài phòng bệnh, ôm gối, lặng lẽ rơi nước mắt.

Trong khoảnh khắc đó, Thích Dao vùi mặt vào khuỷu tay, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến số phận trắc trở, lời chỉ trích vô cớ. Nghĩ đến vô số đêm dài không thể chợp mắt. Nghĩ đến danh sách bảng vàng, những cái tên chen chúc nhau, ngăn cách cô cùng họ bằng một khoảng cách không thể chạm tới.

Nghĩ đến khoảnh khắc khi bà nội vừa nắm tay cô, một lớp da thô ráp, khô nẻ bọc lấy những đốt xương gầy guộc. Khi tay áo bà trượt xuống, để lộ những đốm đồi mồi nhợt nhạt.

Bà nói, “Sau này bà không còn nữa, đừng mua mộ phần cho bà, cũng đừng đến thăm vào ngày giỗ.”

“Bà không thích đâu.”

“Hãy đến vào ngày sinh nhật đi.”

“Chúng ta đều vui vẻ.”

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được cái chết cận kề ngay trước mắt, não bộ hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay bà, cố gắng mỉm cười, nói:

“Không đâu.”

“Bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Bà lão cũng mỉm cười, khóe mắt nhăn lại, nói: “Được, bà sẽ ở bên Dao Dao thật lâu, thật lâu.”

Một già một trẻ, người đứng người ngồi, kề sát bên nhau, khóe mắt đều cong lên, hai tay đan chặt. Nếu chỉ nhìn cảnh này, trông hệt như một bức tranh đoàn viên đẹp đẽ.

Nhưng chỉ có họ biết, không phải vậy.

Trước cái chết, lời nói là thứ vô dụng nhất. Những câu hứa hẹn chắc chắn, những lời đẹp đẽ ấy, thực ra chỉ là một lời nói dối mà cả hai đều ngầm hiểu với nhau.

Thiếu nữ cứ thế ngồi xổm ở đó, mong manh lẻ loi. Vì sợ bà nghe thấy, thậm chí khóc cũng không dám phát ra tiếng.

Môi dưới bị cắn đến trắng bệch, đầu ngón tay đau nhói vì bấu chặt vào lòng bàn tay.

Cửa sổ cuối hành lang không đóng, cơn gió lạnh lùng ngông cuồng quét qua, như muốn vùi dập con người ta.

Lạnh quá.

Mùa đông năm đó, dù là bất cứ lúc nào, Thích Dao nhớ lại lần nữa, vẫn cảm thấy rét buốt thấu tim.

“Nhưng mà, kỳ lạ chính là…”

Nhiều năm sau, Thích Dao ngồi trên giường bệnh, hốc mắt lẫn chóp mũi đều đỏ ửng, nhíu mày bối rối nói: “Khi em ngẩng đầu lên.”

“Bát canh gà kia, đã đặt ngay bên cạnh.”

Trên hàng ghế kim loại lạnh lẽo, nơi không có ai ngồi, có một chiếc túi.

Nó được đặt ngay ngắn ở vị trí chính giữa của ghế bên trái, bao bì vẫn nguyên vẹn, thậm chí hóa đơn còn được dán ngay ngắn bên ngoài.

Thiếu nữ sững sờ trong giây lát, chậm rãi chớp mắt hai lần.

Những giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt rơi xuống, nhanh chóng và tròn đầy, để lại một vệt ướt trên gò má, khiến tầm nhìn dần trở nên rõ ràng. Cô buông lỏng những ngón tay đã siết chặt đến mức các khớp trắng bệch, cẩn thận đưa tay ra chạm vào.

Giấy cùng túi bao bì cọ vào nhau, phát ra âm thanh rất khẽ. Trên tờ hóa đơn, dòng chữ đen trên nền giấy trắng ghi rõ tên cô.

… Đây là phần của cô, có người đã mang nó vào.

Thích Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Người phụ nữ ở phòng bệnh đối diện đang quấn chăn ngủ trưa, hộ lý phía góc chéo đang lau rửa cơ thể cho một người đàn ông bị liệt nửa người, cô lao công đang dùng giẻ lau lan can. Ai cũng bận rộn, dường như chẳng ai là người đã trao đi lòng tốt ngắn ngủi này.

Cô nghi hoặc nghiêng đầu, tầm mắt vô thức hạ xuống, nhìn thấy một bóng dáng ở cuối hành lang.

Một chậu cây xanh cao ngang người đứng dựa vào góc tường, vẫn còn tươi tốt. Dưới ánh sáng đèn loang lổ, một góc nghiêng thanh tú thoáng qua trong chớp mắt.

Còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ một cái chớp mắt nữa thôi, bóng dáng cao lớn ấy đã biến mất ở khúc quanh hành lang. Chỉ còn những tán lá khẽ lay động, chẳng thể tìm thấy dấu vết nào nữa.

Không gian trở nên yên lặng thật lâu.

Trong phòng bệnh vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.

“Đến tận bây giờ em vẫn không biết có phải lúc đó em quá đau buồn nên đã chọn cách làm mờ đi ký ức, thậm chí tự tưởng tượng ra một người hay không.”

Thích Dao mím môi, hàng mi cụp xuống, vài giây sau lại chần chừ ngước lên, tự giễu mà cong môi cười nhạt:

“Nhưng kỳ lạ thật.”

“Bao nhiêu năm rồi, em vẫn luôn nghĩ…”

“Đó là anh.”

Thích Dao yên tĩnh nhìn anh.

Ý nghĩ này đã nảy sinh trong lòng cô gái nhỏ năm ấy, rồi từ đó không cách nào xóa nhòa.

Về sau cô cũng từng nghĩ, chỉ dựa vào một bóng dáng mơ hồ, làm sao cô có thể khẳng định đó là anh được chứ?

“Sau này em nghĩ, dù em thích anh, cũng không thể thực sự biến anh thành vị cứu tinh của mình, đem mọi chuyện đổ hết lên anh.”

“Như vậy không tốt cho cả hai chúng ta.”

Cô gái nhỏ cúi mắt, hàng mi dài khẽ run: “Vậy nên sau này, em nghĩ có lẽ đó chỉ là một giấc mơ mà em tự tưởng tượng ra khi không thể chịu đựng nỗi đau nữa.”

Căn phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng hồi lâu.

Sau khi anh bước vào, đã bật điều hòa ấm, mang theo một túi sưởi màu xanh trắng, đặt vào lòng bàn tay phải của cô. Dòng máu lưu thông nhanh hơn, không còn lạnh cứng nữa.

Một lúc lâu sau, Dụ Gia Thụ cụp mắt, ngón tay thon dài khẽ động, ấn xuống nắp hộp giữ nhiệt.

Hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

Ngay khi Thích Dao nghĩ rằng anh sẽ không nói gì thêm về chủ đề này, cô nghe thấy anh hỏi:

“Là tháng 12 sao?”

Khoảnh khắc ấy, dường như cả không gian cũng đông cứng lại.

Những hạt bụi li ti lơ lửng trong không trung giống như cũng ngừng lại, chờ đợi câu trả lời của cô.

Thích Dao từ từ chớp mắt, cố gắng tiêu hóa câu nói này. Mãi mấy giây sau, cô mới chậm chạp phản ứng lại.

Tim đột nhiên lỡ một nhịp.

Cô lập tức ngẩng lên, có chút bối rối nhìn anh, môi mấp máy, gần như không nói thành lời, giọng khẽ khàng, dò xét: “… Thật sự là anh sao?”

Canh gà hầm hạt dẻ tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Dụ Gia Thụ trước tiên cúi mắt, dùng tay chạm nhẹ vào thành bát sứ để kiểm tra độ ấm, khuấy hai lần bằng thìa, rồi đưa đến bên môi cô, lúc này mới nhẹ giọng mở miệng.

“Nếu là tầng hai.”

Anh rũ mắt nhìn cô, hàng mi đen dài che khuất cảm xúc trong mắt, giọng trầm thấp:

“Thì đúng là anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

 Một đoạn nhỏ ngoài lề:

Dụ Gia Thụ đặt đồ ăn cho đoàn làm phim, đặc biệt chọn món khác cho Ôn Xuyên.

Khi nhân viên giao đồ đến, họ hỏi: “Ngài là Ôn Xuyên tiên sinh phải không?” Anh trả lời: “Phải.”

Nhân viên liền cung kính đưa hộp đồ ăn, nói: “Bên trong là canh sườn hầm rong biển, giúp bổ não. Hy vọng có thể hỗ trợ trí nhớ của ngài.”

Ôn Xuyên: “…”

Cảm giác như vừa bị chửi xéo vậy.

Bình Luận (0)
Comment