Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 54

Chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước.

Dụ Gia Thụ xuất hiện ở đó, hoàn toàn là một sự trùng hợp.

Theo lý thuyết, với điều kiện gia đình như anh, rất hiếm khi đến bệnh viện công chật ních người, chứ đừng nói đến những phòng bệnh thường nhiều người cùng ở chung một phòng.

Nhưng đúng lúc đó, anh lại có mặt.

Dụ Gia Thụ rũ mắt, từng thìa từng thìa canh đưa đến bên môi cô, động tác chậm rãi mà cẩn thận, thần sắc bình thản, giải thích một cách đơn giản rõ ràng.

“Mẹ anh tái hôn.”

“Chồng bà là một kỹ sư xây dựng, điều kiện gia đình không quá khá giả, chỉ là một người bình thường.”

Người bình thường, chuyện sinh lão bệnh tử, tất nhiên cũng xảy ra ở bệnh viện bình thường.

Ba năm sau khi ly hôn với Dụ Trọng Sơn, Diệp Phạn tái hôn, năm sau thì mang thai. Khi đó Dụ Gia Thụ mười bảy tuổi, một mình sống trong khu nhà cũ, chưa từng quay lại Nam Sơn lần nào.

Có lẽ trong lòng anh, nơi đó chẳng đáng để gọi là “về”.

Chỉ nơi nào có thể gọi là nhà, mới có thể nói là “về”. Còn tòa nhà lát gạch vàng tráng lệ ở Nam Sơn, chưa đủ tư cách đó.

Sau sinh, Diệp Phạn không thuê hộ lý, đêm nào cũng bị ông lão giường bên ho khan làm phiền đến mất ngủ, tinh thần suy nhược vì những tiếng động không ngừng từ hành lang bệnh viện, bà cũng chưa từng than phiền.

Dụ Gia Thụ thỉnh thoảng đến thăm bà, hỏi thăm ông bà cụ giường bên, mua ít đồ bổ cho sản phụ, rồi vào phòng bệnh, người ngồi xuống, đồ đặt xuống, lặng lẽ ngồi đó.

Giống như không có lời gì để nói.

Là bắt đầu từ khi nào, mà anh cùng Diệp Phạn không còn gì để nói với nhau nữa?

Anh vẫn nhớ ngày xưa cả gia đình cùng nhau thả diều trong công viên, đêm giao thừa cùng nhau đốt pháo hoa bên bờ sông. Rồi thời thế thay đổi, một gia đình ba người vốn trọn vẹn lại tan rã, mỗi người có một tổ ấm mới. Những ký ức mơ hồ mà đẹp đẽ ấy, dường như chỉ trong nháy mắt đã trở thành chuyện của kiếp trước.

Hiện tại mỗi lần anh bước vào, người đàn ông trung niên nho nhã kia lập tức lộ rõ vẻ lúng túng, hoặc là vội vã bế đứa bé từ tay Diệp Phạn, hoặc là dừng tay đang gọt táo, vô thức chà nhẹ lên ống quần, trên mặt vẫn giữ nụ cười khách sáo, tìm một cái cớ dễ dàng nhìn thấu để rời đi, nhường không gian riêng cho hai mẹ con.

Những khoảnh khắc gượng gạo im lặng đó, không gì khác ngoài việc nhắc nhở rằng, anh mới chính là kẻ xa lạ thực sự.

Nhưng Dụ Gia Thụ không để lộ điều đó, khi người đàn ông kia chào hỏi, anh chỉ gật đầu đáp lại. Khi đứa bé chớp mắt nhìn anh, anh cũng có thể cười vài tiếng, dáng vẻ điềm tĩnh, không hề lúng túng. Chỉ là tất cả những điều đó đều như phù phiếm, không thực sự chạm vào lòng anh.

Diệp Phạn thường vẫy tay gọi anh ngồi xuống bên giường, nắm tay anh hỏi han, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, mỉm cười dịu dàng khen anh giỏi giang.

Ở cái tuổi mười bảy mười tám, lòng tự trọng cao ngất trời, có một câu anh chưa từng thốt ra: “Vậy tại sao mẹ lại không cần con?” Câu nói đó mắc nghẹn trong cổ họng, hòa lẫn với những cảm xúc không thể gọi tên, đồng loạt nuốt xuống.

Suốt ba năm, anh chưa từng hỏi một lần. Lại càng không thể nói ra vào cái ngày vui của một gia đình khác.

Huống hồ anh đã biết câu trả lời.

Diệp Phạn chưa bao giờ là một con chim hoàng yến bị chặt đứt cánh, bị nhốt trong lồng, chỉ để làm cảnh. Trên người bà có một nghị lực phi thường, khi sáng lập công ty Phong Hành vào những năm đầu thiên niên kỷ, công lao của bà không thua kém bất kỳ ai.

Xuất thân bình thường, lại khôn khéo giỏi giang, dứt khoát, quyết đoán, nhìn xa trông rộng. Có thể nói, sự phát triển của Phong Hành đến ngày nay, một nửa là nhờ công bà, cũng không phải là nói quá.

Nhưng phụ nữ trong xã hội hiện đại vẫn không thể tránh khỏi gông xiềng thế tục, kết hôn, sinh con, thì nên ở nhà lo nội trợ, chăm sóc con cái.

Khi sự nghiệp của Dụ Trọng Sơn có tiến triển, tư tưởng gia trưởng của ông càng bộc lộ rõ. Gia đình bên nội mỗi dịp lễ Tết lại bàn tán không ngớt, nói bà bụng mang dạ chửa mà vẫn ra ngoài làm việc, cứ như thể nhà họ Dụ không đủ khả năng nuôi một người phụ nữ mang thai vậy.

Sau nhiều lần cãi vã không thể dung hòa, Diệp Phạn thỏa hiệp, trở về với gia đình, cứ thế ở lại suốt hơn mười năm, cho đến khi bà không thể chịu đựng thêm nữa, quyết định ra đi.

Theo một nghĩa nào đó, Dụ Gia Thụ cũng là xiềng xích của bà.

Trước đây, anh là xiềng xích kéo bà rời khỏi sự nghiệp để trở về với gia đình. Bây giờ, anh lại là gánh nặng cản trở bà bước vào một cuộc sống mới.

Vậy nên, anh cố gắng không tự chuốc lấy phiền muộn.

Cuộc trò chuyện hời hợt kết thúc, anh giữ vẻ bình thản chào tạm biệt ba người họ, dáng đứng vẫn thẳng tắp. Chỉ là anh không thể quên khoảnh khắc cuối cùng trước khi khép cửa phòng bệnh.

Một người ngồi, một người đứng, đứa bé sơ sinh được cha ôm vào lòng, nhận trọn tình yêu thương vô hạn từ mẹ.

Đó mới là một gia đình thực sự bình đẳng và trọn vẹn.

Mười bảy tuổi, Dụ Gia Thụ đứng ngoài phòng bệnh, không nhúc nhích, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt rơi xuống sàn, không biết đang nghĩ gì.

Cách âm không tốt, anh vẫn có thể nghe được giọng nói khe khẽ phía sau.

Người đàn ông nói anh nhìn rất xuất sắc, vừa tài giỏi vừa lễ độ, khí chất mạnh mẽ đến mức khiến ông cũng thấy bối rối, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.

Diệp Phạn cười đồng tình, nói phải, hơn nữa, chồng cũ của bà cũng sẽ không cho phép anh không giỏi giang.

Rồi câu chuyện chuyển sang đứa bé mới sinh kia.

Hai vợ chồng thì thầm trò chuyện với nhau, nói họ không mong con mình giàu sang phú quý, chỉ cần đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc là đủ.

Bình an, hạnh phúc.

Nghe có vẻ là một mong ước đơn giản, bình dị biết bao.

Nhưng cái mong ước đơn giản, bình dị đó, chưa từng có ai chúc cho anh.

Bọn họ chỉ nói anh phải thật xuất sắc, phải có năng lực, từ nhỏ đã bị đặt kỳ vọng nặng nề mà anh chưa từng mong muốn.

Chưa từng có ai hỏi anh một câu: “Con có muốn không?”

Có lẽ, trên đời này, vốn không có bậc cha mẹ nào hoàn hảo ngay từ lần đầu tiên. Mọi thứ đều cần thử và sai, kể cả hôn nhân, hay gia đình.

Có lẽ anh chính là sản phẩm của thử và sai.

Dưới khóe môi của Dụ Gia Thụ hiện lên một nụ cười nhạt. Anh hơi ngẩng cằm lên, thở ra một hơi dài. Khi vừa nhấc chân định bước ra ngoài, ánh mắt vô tình lướt qua bóng dáng bên ngoài phòng bệnh thứ ba đối diện.

Đó là một cô gái mảnh mai, gầy yếu, đang co ro dưới bức tường. Thân hình nhỏ bé đến mức trông như một con thú nhỏ mong manh.

Cô cúi đầu, một tay ôm bụng, tay kia nắm chặt điện thoại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Giọng nói run rẩy, dường như đang hỏi điều gì đó.

Hẳn là không có kết quả như mong muốn, vì Dụ Gia Thụ thấy cô cứng đờ trong chốc lát, cổ rũ xuống thấp hơn, cánh tay từ từ buông lỏng. Vài giây sau, bờ vai khẽ run rẩy, như thể đang khóc.

Anh chỉ dừng lại một giây.

Tiếp theo vô cảm bước qua.

Trên thực tế, anh chưa bao giờ là kiểu người dễ động lòng trắc ẩn. Lòng tốt của con người có giới hạn. Khi chính mình còn đang chìm trong vũng bùn, rất khó để có thể phân tâm giúp đỡ người khác.

Khi sắp đi qua, anh nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên.

Là giọng của một người già, âm điệu mang theo sự lo lắng, cũng đượm nét hiền từ đặc trưng của tuổi tác. Kêu. “Dao Dao à.”

Cô gái kia khựng lại hai giây, lên tiếng.

Âm cuối vẫn run, ra vẻ thoải mái mà nói, “Dạ, con đang làm bài tập ngoài này, làm xong sẽ vào ngay, bà ơi.”

Khi đi đến cổng bệnh viện, giọng nói kia, vẫn còn lẫn chút nghèn nghẹn vẫn vang vọng bên tai anh.

Dụ Gia Thụ đứng bên cạnh hàng cây lá rộng thưa thớt, nhìn ra con đường tấp nập phía trước cổng.

Xe taxi cùng xe ba gác chen chúc nhau, người bán bánh bao, bánh hấp lớn tiếng chào mời. Khi nắp xửng hấp được mở ra, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên, làn khói trắng lượn lờ giữa không trung.

Trước mặt, sau lưng, như thể là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Một tài xế taxi vừa trả khách, tiện đường lái xe đến trước mặt anh, hỏi có cần đi không.

Mong muốn rời khỏi một gia đình hạnh phúc để quay về với trạng thái cô độc của bản thân mãnh liệt đến mức anh không muốn ngoảnh đầu nhìn lại nơi này dù chỉ một lần.

Dụ Gia Thụ mười bảy tuổi đứng đó, im lặng rất lâu.

Giống như đã trôi qua rất lâu, hoặc cũng có thể chỉ trong nháy mắt, thời gian kéo dài vô tận.

Sau một hồi, anh khẽ thở dài, nhắm mắt lại.

Bước chân đã định đi xa, bỗng quay lại, hướng về phía cũ mà bước.

Một lần lướt qua nhau trong hành lang bệnh viện, không kịp nhìn rõ khuôn mặt đối phương, một cái liếc mắt vô tình.

Một bát canh gà giữa cơn gió lạnh, hơi nóng bị thổi bay, khi chạm vào vẫn còn ấm.

Những khoảnh khắc khó khăn trong đời họ, không hẹn mà giao nhau một cách kỳ diệu.

Như là số mệnh đã định sẵn.

Thật kỳ lạ.

Dù là Dụ Gia Thụ mười bảy tuổi, hay Dụ Gia Thụ hai mươi lăm tuổi.

Hình như anh vĩnh viễn luôn mềm lòng với cô.

Người ốm thường yếu đuối. Anh còn chưa nói rõ, chỉ đơn giản nhắc đến đôi câu, thế mà Thích Dao đã đỏ hoe mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Không biết cô đang buồn vì điều gì, vì bóng dáng kia không phải là một giấc mơ, hay vì lý do mà anh vô tình nhắc đến. Anh kiên nhẫn dỗ dành một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không khóc nữa, ngoan ngoãn uống hết bát canh.

“Em trai anh bao nhiêu tuổi rồi?” Uống xong ngụm cuối cùng, cô đột nhiên hỏi.

Dụ Gia Thụ thu dọn bát, nghe vậy thì nheo mắt nghĩ ngợi:

“Chắc tầm bảy, tám tuổi gì đó, không nhớ rõ. Sao vậy?”

“À…” Thích Dao nằm xuống, thì thầm như tự nói với chính mình: “Em còn nghĩ nếu nó tầm tuổi Tôn Văn Bác và đám nhóc kia, chắc sẽ biết em đấy. Em rất được mấy bạn nhỏ kiểu đó yêu thích. Đợi anh đưa em về nhà, đảm bảo nó sẽ ghen tị chết mất.”

“…”

Lời vừa dứt, không khí im lặng hai giây.

Thích Dao đột ngột ngậm miệng, nhận ra mình đã vô thức thốt ra câu “đưa em về nhà” giống như đó là chuyện ván đã đóng thuyền.

Dụ Gia Thụ cũng không có phản ứng gì quá lớn, dường như cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Chỉ hơi ngừng lại hai giây, rồi bỗng nhiên bị chọc cười. Anh rũ mắt, khẽ bật cười một tiếng, lười biếng nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên mở miệng.

“Ghen tị vì anh có một cô bạn gái xinh đẹp thế này sao?”

“… Đúng vậy.” Thích Dao cũng nhìn anh, cố gắng giữ vẻ mặt hiển nhiên, chớp mắt nhẹ giọng hỏi lại: “Chẳng lẽ không đẹp sao?”

Mái tóc đen mượt trải trên gối, làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo thanh tú. Đôi mắt phượng trong veo, dịu dàng, lặng lẽ nhìn người trước mặt.

Dụ Gia Thụ không nói gì, chỉ hơi nhướng mày, rút khăn giấy lau tay, cúi xuống hôn lên khóe môi cô.

Ngón tay dài lướt qua bên má, chạm vào vành tai nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nghịch hai cái.

“Đẹp chết đi được.” Anh ghé sát tai cô trầm thấp nói.

“Quả thật là sát thủ của thẳng nam.”

“Cậu em trai tiện nghi của anh chắc hận chết mất.”

“…”

“Em đang bệnh, anh đừng có hôn em.” Thích Dao nói, quay mặt sang một bên, để lại vành tai đỏ bừng, sắc hồng nhạt hiện lên trên làn da trắng nõn.

Dụ Gia Thụ nhìn cô, không nhịn được khẽ bật cười, không trêu chọc nữa.

Cơm nước xong, Thích Dao chịu không nổi mà thiếp đi. Có lẽ vẫn còn sốt nên trong giấc mơ cũng không yên ổn, bàn tay không cắm kim truyền nắm lấy tay anh, chỉ cần hơi động đậy là cô sẽ nhíu mày.

Không còn cách nào khác, Dụ Gia Thụ chỉ đành ngồi bên cạnh cô, vừa nắm tay cô, vừa đeo tai nghe tham gia cuộc họp.

Đáng lẽ lúc này anh phải có mặt ở công ty.

Lúc nhận được điện thoại của Thích Dao, Dụ Gia Thụ vừa mới hạ cánh.

Chế độ máy bay vừa tắt, liền có cuộc gọi từ Dụ Trọng Sơn, hỏi anh tại sao đột nhiên quyết định đầu tư dự án mới.

Vừa lên xe của Đại Bạch, đóng cửa lại lái về công ty.

Dụ Gia Thụ lười giải thích, chỉ nói không dùng đến tiền của gia đình. Giọng bên kia lập tức trầm xuống, mắt thấy sắp nổi giận thì tiếng tút tút vang lên. Anh liếc nhìn điện thoại, sau khi nói ngắn gọn vài câu thì cúp máy.

Ngón tay lướt nhẹ, nhận cuộc gọi mới.

“Alo?” Dụ Gia Thụ cất giọng.

Anh tưởng cô gọi đến để hỏi anh đã hạ cánh an toàn chưa. Nhưng đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Anh nâng giọng gọi tên cô một tiếng. Một lúc sau, đầu dây bên kia mới có động tĩnh.

Giọng cô gái rất nhẹ, rất nhỏ, hỏi anh đã lên máy bay chưa.

Dụ Gia Thụ khựng lại hai giây, không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Sao vậy?”

Khi đó Thích Dao có lẽ là đang sốt đến mức mơ màng, nắm lấy tay Lật Tử, nghiêng đầu sát vào, giọng nhỏ nhẹ: “Nếu anh vẫn chưa đi, có thể đến ở bên em không?”

Giọng nói của cô nhẹ đến mức phảng phất sẽ tan biến ngay giây tiếp theo, dường như đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Một lúc lâu sau, cô mới e dè giải thích, sợ làm phiền anh.

Hôm nay là ngày giỗ của bà nội.

Cô không thể đến thăm bà, nhưng cũng không muốn ở một mình.

Giọng cô quá nhẹ, âm cuối dần rơi xuống, qua màn hình điện thoại cũng có thể nghe ra sự bất an cùng do dự của cô.

Cô quá sợ làm phiền người khác, ngay cả lời nhờ vả cũng phải dựa trên điều kiện “nếu anh chưa đi”.

Dụ Gia Thụ không trả lời, chỉ nói cô đưa điện thoại cho Lật Tử, rồi ra hiệu với Đại Bạch.

Một phút sau, chiếc xe màu đen quay đầu ở ngã rẽ gần nhất, chạy thẳng về sân bay.

Hai tiếng sau, cuộc họp quý dự kiến của Tinh Phàm chuyển thành họp trực tuyến.

Lúc này, trên màn hình video kết nối hai hình ảnh trực tiếp.

Phòng họp của Tinh Phàm vẫn chật kín người, vì vị trí chủ tọa bỏ trống nên trong giai đoạn thảo luận sau phần báo cáo quý, không khí có phần ồn ào.

Đại Bạch đứng dậy, lật hai trang tài liệu: “Chí Giang hai năm nay khá ổn, thị phần dần tăng lên. Tuy không thể so với Phong Hành, nhưng xu thế phát triển khá tốt.”

“Vậy bọn họ có ý gì? Muốn độc quyền XM980 à? Chịu bỏ tiền thế, quyết tâm đối đầu với Phong Hành luôn.”

“Chuyện này chắc chắn không được, trước đó đã thống nhất rồi, việc thu mua Hoành Đồ và giải quyết vấn đề cấp phép công nghệ cũng là để tránh độc quyền.”

“Bây giờ nghĩ lại, mô hình thiết kế cùng sản xuất của chúng ta thực sự quá thông minh. Từ thiết kế chip, sản xuất, đóng gói đến kiểm tra, toàn bộ chuỗi công nghiệp được kết nối liền mạch. Trong nước, chưa có công ty nào có thể so sánh. ‘Nhỏ nhưng tinh’, chính là chúng ta rồi.”

“Cút đi! Biết tự tâng bốc ghê ha! Ý tưởng này đâu phải công lao của cậu.”

“Được rồi, được rồi, quay lại chủ đề chính. Phía Chí Giang nhờ người hỏi có thể bàn bạc được không, rốt cuộc xử lý thế nào?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về màn hình.

Người đàn ông trong video có vẻ mặt thờ ơ, một tay chống cằm, mí mắt lười biếng rũ xuống, ánh nhìn không hề đặt trên màn hình mà hướng về một góc khuất ngoài tầm quay.

Nghe thấy có người gọi, anh mới chuyển hướng ánh mắt, tùy tiện gõ vài phím trên bàn phím.

Khung trò chuyện hiện lên hai chữ: “Không tiếp.”

“…”

Đại Bạch ghé sát màn hình nhìn một chút, quay lại thông báo với mọi người: “Thụ nói là không đồng ý.”

Phòng họp im lặng trong một giây, có người khó hiểu lên tiếng: “Không phải chứ, cậu ấy không đồng ý thì tôi cũng đoán được, vì cậu ấy không muốn kiếm tiền bằng cách độc quyền mà. Nhưng sao cậu ấy không nói gì vậy? Gần đây bị mất giọng à?”

“Đúng đó, từ nãy đến giờ chưa nghe cậu ấy nói câu nào.” Có người phụ họa, “Hay là báo cáo quý này làm ngài thất vọng rồi, sếp?”

Trên màn hình, Dụ Gia Thụ khẽ nhướng mày, nâng mí mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt, trông cứ như thể chuẩn bị tắt cuộc gọi bất cứ lúc nào.

Phòng họp lập tức vang lên một tràng cười.

“Cười xỉu, miệng cậu thiếu đòn quá đấy, coi chừng cuối tháng sếp về trừ tiền thưởng của cậu đó.”

“Ba tháng rồi chưa gặp Tiểu Dụ Tổng, cũng hơi nhớ đấy chứ.”

“Bớt đi ông ơi…”

Chưa kịp kết thúc cuộc họp, bỗng nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

Không ai kịp phản ứng, phòng họp vẫn còn xôn xao, chỉ có Đại Bạch đứng gần màn hình là nghe thấy.

Tim anh ta khẽ run lên, đang định bấm tắt thì nghe thấy người nọ hạ giọng hỏi một câu, “Tỉnh rồi à?”

Ngay lập tức, cả phòng họp rơi vào sự im lặng chết chóc.

Mọi người đều trố mắt, nhìn nhau không nói nên lời.

Mà hai người ở đầu dây bên kia hồn nhiên không hay biết gì.

Dụ Gia Thụ tháo một bên tai nghe, nghiêng người chạm nhẹ lên trán cô, không còn quá nóng nữa, anh cụp mắt, hỏi nhỏ: “Anh làm em thức giấc à?”

Thích Dao để mặc anh chạm vào, đầu rúc sâu vào gối, lắc đầu rất nhẹ.

Một lát sau, cô nhấp môi, thì thầm: “Anh không nắm tay em nữa rồi.”

Lúc nãy vì cần dùng một tay để đánh chữ, thấy cô đã ngủ say, anh mới nhẹ nhàng rút tay ra, ai ngờ như vậy mà cô cũng tỉnh lại.

Trong phòng bệnh yên tĩnh hai giây.

Gương mặt cô gái nhỏ trắng trẻo, ánh mắt trong veo, mái tóc mềm mại rủ xuống bên tai.

Ngoan không chịu được.

Dụ Gia Thụ cúi đầu nhìn cô, bỗng bật cười khẽ: “Ừ, là lỗi của anh.”

“Nhưng mà,” anh vẫn còn ý cười, kéo dài giọng, trêu chọc: “Thích Thập Nhất, sao em dính người thế hả?”

“…”

Thích Dao mím môi, dời ánh mắt đi, không nói gì.

Dụ Gia Thụ cong môi nhìn cô một lát, sau đó mới quay lại màn hình, nhìn đám người với biểu cảm ngỡ ngàng trong phòng họp, khựng hai giây.

Sau đó thản nhiên nhướng mày, chẳng để tâm đến những kẻ đang spam tin nhắn hóng chuyện trong khung chat, lưu loát dứt khoát thoát khỏi cuộc họp.

Thích Dao có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, ký ức lúc vừa tỉnh dậy lờ mờ hiện lại trong đầu.

Cô chỉ nhớ mình đang sốt mơ màng, nắm lấy tay Lật Tử, nói chuyện với Dụ Gia Thụ, hình như là hỏi anh có lên máy bay chưa.

Anh đã trả lời thế nào nhỉ?

Không nhớ rõ nữa.

Thích Dao im lặng hai giây, mím môi gọi anh: “Hôm nay anh đã hạ cánh chưa?”

Dụ Gia Thụ đang đặt laptop lên tủ đầu giường, nghe vậy cũng không phản ứng gì, đặt xong rồi mới quay lại nhìn cô, đôi mắt đen láy, nói: “Chưa.”

“Do thời tiết, chuyến bay bị hủy rồi.” Anh nói.

Giọng điệu lười biếng kéo dài âm cuối, anh nhìn cô, nói tiếp:

“Em may mắn thật đó, Thích Dao.”

Lời tác giả:

Không ai có thể không thích Dụ Gia Thụ. (Mẹ ruột cảm thán)

Mấy thiên thần nhỏ ơi, có thể vào trang cá nhân của mình bấm theo dõi không nè! Để sau này có mở truyện mới thì biết sớm nha! Hehe, cảm ơn mọi người nhiều lắm ~

Bình Luận (0)
Comment