Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 55

Bệnh của Thích Dao có lẽ là do bị lạnh cộng với làm việc quá sức, tâm trạng cũng không tốt, bệnh đến nhanh như núi sập.

Ngất xỉu không phải chuyện nhỏ, sau khi được đưa đến bệnh viện, cô lập tức trải qua một loạt kiểm tra khẩn cấp. Xác nhận nhiều lần không có vấn đề gì nghiêm trọng, đợi sốt giảm rồi theo dõi thêm hai ngày, mới được xuất viện.

Thật ra cô chỉ trông có vẻ mảnh mai yếu đuối, thể chất không tệ. Trước đây vào mùa đông lạnh giá, cô từng đóng cảnh rơi xuống nước, Lật Tử đuổi theo ép cô uống thuốc cảm, sau đó tắm rửa, quấn chăn ngủ một giấc, tỉnh dậy lại hoạt bát như thường.

Người không hay bệnh mà một khi bệnh lại thành chuyện lớn, đến mức làm kinh động cả Cừu Lãng. Mỗi ngày anh ta đều gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, thậm chí còn đề nghị cô từ bỏ công việc này. Thích Dao suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Tiểu Mãn cùng vài nhân viên trong đoàn phim cũng đến thăm, khuyên cô nên nghỉ ngơi vài ngày.

“Tiến độ làm sao bây giờ?” Thích Dao ngồi trên giường hỏi.

Vốn dĩ vì ngân sách không đủ, một số địa điểm cùng thiết bị không thể giữ lại lâu nên đoàn phim mới phải quay sớm. Nếu vì cô bị bệnh mà trì hoãn nữa, dự án này có khả năng cao sẽ chết non.

“Chuyện này chị không cần lo lắng.” Tiểu Mãn nói, không biết là vô tình hay cố ý, liếc nhìn người đang ngồi cạnh cô hai lần rồi mới thu ánh mắt lại, “Có nhà đầu tư thương hiệu mới đang đàm phán đầu tư, kế hoạch quay sau này có thể sẽ điều chỉnh lại.”

“…Ồ, được rồi.”

Chuyện này khiến Thích Dao thắc mắc mãi đến khi về nhà.

“Sao lại thế nhỉ?” Cô nằm bò ra lưng ghế sofa, “Sao lại có nhà đầu tư mới chứ? Lúc trước em chạy bao nhiêu bữa tiệc cũng không bàn được mà.”

“Nếu nói có thay đổi lớn thì cũng không có, diễn viên chính vẫn là em, cũng không có sao lớn nào tham gia thêm.” Cô chống cằm lên khuỷu tay, nhìn Dụ Gia Thụ đang đứng bên quầy bar, rầu rĩ không vui lẩm bẩm

“Hay là Tiểu Mãn là một đại gia ẩn mình, trước kia mâu thuẫn với gia đình, bây giờ người nhà chịu đầu tư cho cô ấy rồi?”

Dụ Gia Thụ rũ mắt xem kỹ tờ hướng dẫn sử dụng, xác nhận những món cô không thể ăn dạo gần đây, sau đó pha một gói thuốc bột với nước ấm rồi đưa cho cô.

“Không phải là không có khả năng.” Anh thuận theo lời cô nói.

Thích Dao vẫn đầy nghi hoặc, nhấp một ngụm thuốc, hơi ấm, vừa uống vừa thở dài, “Mới đi làm có một tuần mà đã quay về rồi.”

“Yêu công việc đến thế cơ à?”

Dụ Gia Thụ nhìn cô một cái, thấy cô ủ rũ bơ phờ, không nhịn được bật cười. Khi ngả người ngồi xuống, anh tiện tay kéo tay vịn ghế sofa lên rồi thuận miệng nói: “Nghỉ phép không tốt sao? Đừng để bạn trai em phải cô đơn lẻ bóng.”

“…Khụ khụ!”

Thích Dao không biết nghĩ đến cái gì mà bị sặc, ho hai tiếng, lấy tay che miệng, mặt vì cơn ho bất ngờ mà đỏ lên. Cô cúi đầu ho một lúc, liếc nhìn anh, rồi vội vàng dời ánh mắt đi.

“?”

Dụ Gia Thụ dừng lại một giây, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô, chậm rãi nhướng mày.

“Thì,” hồi lâu sau, Thích Dao nhấp từng ngụm nhỏ uống hết thuốc, mím môi, ánh mắt lảng tránh, nhỏ giọng nói, “Em vẫn chưa khỏi hẳn, có phải… không thích hợp để làm ‘chuyện đó’ không…”

Càng nói giọng cô càng nhỏ, má còn hơi ửng đỏ, dù ai không nghĩ lệch đi nữa cũng sẽ bị cô làm cho suy nghĩ lung tung.

“…”

Dụ Gia Thụ nhướng mày cao hơn, kéo dài giọng điệu, nhấn từng chữ một, lặp lại nói, “Làm ‘chuyện đó’?”

Thích Dao nghĩ rất đơn giản, anh nói “cô đơn lẻ bóng”, vậy chắc chắn là muốn cô ở lại qua đêm với anh.

Đều là người trưởng thành rồi, lại đang yêu nhau, nằm chung một giường, ít nhiều gì cũng sẽ làm chút chuyện gì đó.

Nhìn bộ dạng anh bây giờ, cô đại khái hiểu ra là mình nghĩ sai hướng rồi. Cô nắm chặt chiếc cốc thủy tinh, luống cuống nhét vào tay anh, “Không có gì hết!”

Nhưng Dụ Gia Thụ nào dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc cô, một tay cầm ly nước lắc lư trong tay, nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Không sao, đâu nhất thiết phải làm nghiêm túc.”

Anh kéo dài âm cuối, không chút để ý, nghe có chút gian tà.

“Lần trước cũng vậy, em không phải còn phải bịt miệng lại, mới nhịn không kêu ra tiếng sao?”

“…!”

Thích Dao không chịu nổi anh nói mấy câu bỡn cợt này nữa, lập tức đứng dậy bịt miệng anh lại.

Ban đầu, cô đang mang tất, ngồi trên sofa. Lúc này vì quá vội, cô bật dậy, giẫm lên đệm mềm của sofa một chút bổ nhào về phía anh.

Đầu gối co lại, tựa vào bên cạnh đùi anh, vì đang quỳ nửa gối nên cô cao hơn anh một chút.

Dụ Gia Thụ sợ cô ngã, theo phản xạ đưa tay ra đỡ, vòng tay ôm lấy eo cô.

Hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của cô gái nhỏ đầy trong ngực, lòng bàn tay mềm mại của cô áp lên môi anh. Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, nâng mí mắt nhìn cô.

Mặt hơi đỏ, đôi môi mím lại đầy vẻ lúng túng, khi bốn mắt giao nhau, thong thả chớp chớp mắt.

Dụ Gia Thụ ngừng một lúc, thần sắc thản nhiên, tiện tay đặt chiếc cốc lên bàn trà, tay còn lại cũng vòng qua eo cô. Nhẹ dùng sức, giữ nguyên tư thế này, đem người kéo về phía trước.

“Ai…”

Thích Dao không kịp phản ứng, vội buông tay khỏi nửa khuôn mặt dưới của anh, năm ngón tay bối rối quơ quào trong không trung, cuối cùng đáp xuống bờ vai anh.

Cánh tay đang đặt trên eo cô bỗng buông lỏng.

Cô ngồi lên đùi Dụ Gia Thụ.

Mặt đối mặt, hai tay vẫn đặt trên vai anh.

Thích Dao nhìn anh, chớp chớp mắt.

“Nhịn mấy ngày rồi.” Dụ Gia Thụ hơi ngẩng cằm, nhìn cô, trầm giọng nói: “Lại đây, cho bạn trai hôn một cái.”

Trong phòng bệnh người ra người vào, lúc thì Lật Tử vào xem tình hình, lúc lại có người trong đoàn phim đến thăm, mỗi lần là vài tiếng, ngay cả nắm tay cũng chẳng có cơ hội.

Huống hồ cô còn đang bệnh, anh mà có suy nghĩ lệch lạc gì cũng thấy hơi tội lỗi.

Nhưng vẫn nhịn không nổi.

Thích Dao ngồi trên đùi anh, đón nhận nụ hôn dịu dàng đầy lưu luyến, rồi vùi mặt vào cổ anh. Đột nhiên như bừng tỉnh, bật dậy, nhìn anh, hỏi: “Không phải là anh đấy chứ?”

Dụ Gia Thụ trông có vẻ lơ đãng, một tay đặt trên eo cô, đôi đồng tử đen láy nhìn cô chằm chằm, hỏi một câu cái gì.

“Chính là nhà đầu tư mới đó!” Càng nghĩ, Thích Dao càng thấy hợp lý.

Người này gần đây vẫn ở Phong Hành, giúp ba anh trông coi công ty, làm gì có chuyện thiếu tiền? Ban đầu tám phần là anh cố ý lừa cô.

Sau đó, cô lờ mờ thấy anh cùng Tiểu Mãn nói chuyện mấy lần, lúc ấy không nghĩ theo hướng này, giờ nghĩ lại, chắc chắn là đang bàn chuyện đầu tư.

Thích Dao muốn tiện bề tra hỏi nên dịch người ra sau một chút, ra hiệu anh thành thật thú nhận.

Dụ Gia Thụ ngừng hai giây, mí mắt lại rũ xuống, vẻ mặt uể oải, “Không phải.”

Thích Dao nheo mắt, lại lùi thêm một chút, ngón tay móc cằm anh, bắt anh ngẩng mặt lên, “Thế anh nói đi, nếu nói dối thì là cún con.”

“……”

Không khí lặng đi một lát.

Dụ Gia Thụ ngừng hai giây, định mở miệng lại lười biếng hạ thấp hàng mi, thấy dáng vẻ chắc chắn của cô, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải giấu nữa.

“Được rồi.” Anh thở dài, thỏa hiệp nói, “Bị em đoán trúng rồi.”

Quả nhiên là anh.

Dù đã nhận được câu trả lời xác nhận, Thích Dao lại không vui như tưởng tượng, thậm chí còn hơi tiếc nuối.

…Chẳng lẽ anh thực sự không muốn làm cún con sao?

Cún con đáng yêu như vậy mà.

Một lúc lâu sau, Thích Dao nhấp môi, gạt bỏ suy nghĩ này, bắt đầu cau mày lo lắng.

Cô lại vùi mặt vào hõm cổ anh, suy nghĩ rồi khẽ nói: “Anh đừng đối xử với em tốt như thế.”

Dụ Gia Thụ nhướng mày, cảm thấy cô gái này đôi khi thật biết nói những điều ngốc nghếch.

“Nếu anh không tốt với em, thì tốt với ai?”

“Bà lão dưới tầng chăng?”

“……”

Không hiểu sao lại bị cô chọc cười, Thích Dao im lặng một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Ý là… anh có thể đầu tư, nhưng đừng vì em mà đầu tư.”

Đầu tư, quan trọng nhất là lợi nhuận.

Những công ty khác không phải ngốc, dành bao nhiêu thời gian lẫn công sức mà vẫn không tìm được nhà đầu tư, không phải không có lý do. Bộ phim này thực sự không hợp với thị hiếu chủ đạo của thị trường trong nước, không sủng, không ngọt, không thỏa mãn cảm giác hư vinh, lại chẳng có đỉnh lưu gánh phim, thậm chí một đội ngũ sản xuất hoàn chỉnh cũng không có. Rủi ro quá cao.

Có lẽ có một phần trăm cơ hội có thể hoàn vốn, nhưng xét về tổng thể, vẫn là một vụ đầu tư không đáng.

Dụ Gia Thụ có thể nhìn ra được, Thích Dao đang nghiêm túc nói lý lẽ với anh, hy vọng anh tỉnh táo, lý trí trong việc xem xét lợi nhuận thương mại.

Còn rất biết nói chuyện ghê.

Vừa nghe cô nói, Dụ Gia Thụ vừa đưa tay xoa nhẹ eo sau của cô, lực không mạnh, đủ để khiến người ta thả lỏng. Thích Dao khựng lại, theo phản xạ lùi về sau một chút, có vẻ không vui, vươn ngón trỏ chọc vào xương quai xanh của anh.

“Anh có đang nghe không đấy?”

“Có mà.” Dụ Gia Thụ không chút để ý trả lời, bàn tay từ eo sau chậm rãi trượt dọc theo cột sống, khiến cô khẽ run lên một chút. “Anh đã cân nhắc rồi.”

“Hửm?” Thích Dao hơi bất ngờ, đầu ngón tay tiếp tục nhẹ nhàng chọc vào anh, giọng điệu nửa nghi ngờ nửa trêu chọc: “Vậy anh nói xem, đã cân nhắc thế nào?”

Anh nhất thời không trả lời.

Đồng tử đen nhánh, nhìn cô rất nghiêm túc.

Lâu thật lâu.

Bầu không khí mơ hồ vì ánh mắt kéo dài này bắt đầu sinh ra ái muội.

Dụ Gia Thụ xoa sau gáy cô, rồi lần lên trên, nhẹ nhàng đè xuống, kéo cô lại gần. Trán chạm trán, chóp mũi chạm nhau, nhẹ giọng nói.

“Em ở đâu, nơi đó chính là cổ phiếu tiềm năng của anh.”

—Anh mãi mãi tin tưởng em, vô điều kiện.

Không biết tất cả chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Sau khi anh nói câu đó, tim Thích Dao bất giác đập mạnh một nhịp.

Như thể có thứ gì đó mềm mại nhất trong lòng bị chạm đến, ngay cả hơi thở cũng vương vấn hương tuyết tùng mát lạnh, dần dần trở nên nóng rực.

Đôi mắt đen như mực của người đàn ông ở ngay trước mắt, tựa như có thể dễ dàng mê hoặc người khác. Nụ hôn của anh dịu dàng mà triền miên, như muốn kéo cô rơi xuống. Đến khi lấy lại được ý thức, chỉ còn lại một cảm giác xa lạ vui thích.

Thích Dao tựa lưng vào chiếc ghế sô pha mềm mại, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh, cổ ngửa ra sau, vẽ nên một đường cong xinh đẹp.

Hơi nóng từ nơi tiếp xúc lan tỏa ra khắp tứ chi.

Tựa như dòng suối nhỏ, chảy siết không ngừng nghỉ, càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Cô vô thức c*n m** d***, ánh mắt dừng lại trên những vệt nắng loang lổ trên trần nhà, cố gắng giữ im lặng giữa dòng cảm xúc cuộn trào như lũ.

Một lúc sau.

Toàn thân rã rời, đến cả đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, Thích Dao cuộn mình trong tấm chăn, tựa vào ghế sô pha, nhìn anh thu dọn, nhỏ giọng nói: “Em thấy hình như mình lại sốt rồi.”

Dụ Gia Thụ không quay đầu lại, bật cười một tiếng: “Em chắc chưa?”

Giọng điệu rõ ràng mang theo ý trêu chọc.

“…”

Thích Dao không nói gì nữa.

Cô cứ thế tựa vào ghế, nhìn anh chậm rãi thu dọn đống hỗn độn, vứt tờ khăn giấy ướt sũng vào thùng rác.

Mặt Thích Dao lập tức nóng bừng, không dám nhìn anh nữa, chỉ đăm đăm nhìn lên trần nhà. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng nghi hoặc: “Không lẽ sau này phim nào của em anh cũng đầu tư à?”

Dụ Gia Thụ khựng lại một chút, cũng hỏi: “Không lẽ sau này phim nào của em cũng nghèo như vậy à?”

“…”

Thích Dao: “Chắc là không đâu.”

“Vậy thì được.” Vừa đi đến quầy bar rửa tay, Dụ Gia Thụ vừa lười biếng đáp: “Nhiều hơn nữa thì bạn trai em nuôi không nổi đâu.”

Rõ ràng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, lại khiến người ta có cảm giác như vừa nhẹ nhõm thở phào. Không nhịn được, Thích Dao bật cười một lát, lại nảy ra một thắc mắc mới, rúc mình trong chăn, mím môi, nhỏ giọng hỏi:

“Tại sao mỗi lần xong anh đều không ôm em?”

Trước đây, khi đọc kịch bản hay tiểu thuyết, cô thường thấy sau những cảnh thân mật, nam nữ chính đều sẽ ôm ấp nhau một lúc. Trên mạng xã hội cũng có người nói đó là biểu hiện của tình yêu. Nhưng trong những lần ít ỏi giữa họ, anh luôn nhanh chóng rời đi. Tuy cô không có nhiều kinh nghiệm, đôi lúc vẫn cảm thấy thắc mắc.

Dụ Gia Thụ khựng lại một giây, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Em muốn à?”

Thích Dao chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, đã nghe anh chậm rãi lên tiếng.

“Có thể ôm, nhưng sẽ làm cộm em.”

“……!”

Thích Dao mất hai giây để phản ứng, sau đó đột ngột im bặt. Lại nghe thấy anh nhìn cô, chậm rãi bổ sung: “Hơn nữa, còn không tiêu tan được.”

“……”

Thích Dao trượt người xuống một chút, chui cả mặt vào trong chăn, trông giống như một con chim cút nhỏ, hoặc một con đà điểu gặp chuyện liền vùi đầu vào cát. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Dụ Gia Thụ chỉ muốn bật cười, khóe môi cong lên.

Một lúc lâu sau, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Thích Dao lại nhích người, kéo chăn xuống một chút, để lộ ra đôi mắt long lanh ướt át.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dưới bầu trời mùa đông nắng trong, ánh sáng từ cửa sổ sát đất chiếu rọi vào trong, tạo nên ranh giới sáng tối rõ rệt. Những hạt bụi nhỏ bé lơ lửng trong không khí, cuộn xoáy mà dịu dàng.

Dưới ánh nắng, đường nét của cô gái lại càng thêm thanh tú xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào tràn ngập thứ ánh sáng mềm mại yên tĩnh, chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta thấy mềm lòng.

Dụ Gia Thụ quan sát cô một lúc lâu, ánh mắt thay đổi, không còn vẻ lơ đễnh tùy ý nữa. Bất chợt, anh cụp mi hỏi:

“Vậy tại sao hồi cấp ba em lại không tiếp tục viết thư cho anh nữa?”

Bức thư gửi nhầm chỉ là sự khởi đầu của một sự hiểu lầm.

Năm tháng học sinh vừa tươi đẹp vừa dài đằng đẵng, lứa tuổi mười sáu, mười bảy mang trong lòng đầy nhiệt huyết lẫn chân thành, chưa từng bị cuộc đời mài giũa, đó là khoảng thời gian quý giá nhất trong đời.

Nếu mọi thứ đều vận hành như những bánh răng một cách suôn sẻ, họ hẳn đã có vô số lần lướt qua nhau trong sân trường, đã có vô số cơ hội cùng nhau ngắm hoàng hôn. Không cần phải chờ đợi đến tận bây giờ, để lãng phí quá nhiều thời gian đến vậy.

Cô gái ngồi đó chậm rãi thu lại cảm xúc, im lặng rất lâu.

Cô cụp mắt xuống, giấu đi tâm tư dưới hàng mi dài.

Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, không khí xung quanh cô chợt trầm xuống, lặng đi, không còn vẻ linh hoạt, sinh động ban nãy. Cứ như thể bị ai đó bất ngờ chạm đến bí mật sâu kín nhất trong lòng.

Mãi sau, hàng mi cô khẽ rung động, khóe môi cong lên, nhẹ giọng nói.

“Vì anh quá rực rỡ.”

Thích Dao lặng lẽ dõi theo những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí.

Dụ Gia Thụ đứng dưới ánh sáng chiếu rọi, một bên gương mặt tựa như đang phát sáng.

“Chỉ cần đứng ở đó thôi, đã giống như không phải là người mà em có thể chạm tới.”

Thích Dao nhìn anh, tựa như đang xuyên qua ánh sáng cùng bóng tối để nhìn về người của rất nhiều năm trước.

Người luôn đứng trong vùng sáng rực rỡ nhất.

Cô biết rất rõ tất cả những tiếc nuối của cô suốt bao năm qua đều bắt nguồn từ sự nhút nhát của bản thân.

Nhưng đến tận bây giờ, cô vẫn không thể trách mình quá khắt khe.

Thích Dao của tuổi mười lăm, mười sáu không có những người thân hay bạn bè vô điều kiện ủng hộ, không có dũng khí được rèn giũa trước ống kính và thảm đỏ, không có sự thiên vị lộ liễu của anh.

Chỉ có những đêm dài trong trại trẻ mồ côi, đếm ánh trăng mà không thể chợp mắt. Có những con hẻm nhỏ tối tăm sau giờ tan học, có đôi môi luôn mím chặt, có những lần bất lực đến mức chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo.

Cô gái trong ký ức quá mức mong manh, chỉ dám co mình trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, dùng một tư thế đầy đề phòng mà không chịu thỏa hiệp để đối diện với thế giới này. Như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến cô hoảng sợ mà vỡ vụn.

Nhiều năm sau, đôi khi Thích Dao cũng tự hỏi.

Nếu như buổi chiều hè nóng nực năm ấy, mất điện lâu hơn một chút, lâu đến mức cô có đủ dũng khí để nói ra những lời trong lòng, thì liệu có một kết cục khác hay không?

Nhưng hiện thực vẫn luôn ở ngay đây.

Nhiều năm xa cách và những khoảng trống không thể nào chỉ vì một câu “giá như…” hay một giấc mơ giả định mà thay đổi được.

Buổi chiều mất điện đó chỉ là một sự trùng hợp, còn điều không đổi, là cô đã quá sợ hãi.

Thích Dao miễn cưỡng nhếch môi, rồi có lẽ nhận ra nụ cười như vậy chẳng hề đẹp mắt, nên lại chầm chậm thu lại, hàng mi rũ xuống, im lặng không nói lời nào.

Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Cô gái vẫn còn sinh động, linh hoạt khi nãy, chỉ trong thoáng chốc đã chìm vào một nỗi u uất. Đỉnh đầu mái tóc đen nhánh như đang né tránh ánh mắt đối phương.

Dụ Gia Thụ giống như biết cô đang nghĩ gì. Rũ mắt nhìn cô, trầm ngâm giây lát, rồi dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má cô, hơi dùng lực, khiến cô ngẩng đầu lên một chút, thấp giọng dỗ dành: “Không sao cả.”

Giọng anh trong trẻo, khi nhìn người thật nghiêm túc sẽ đánh mất đi vẻ hờ hững cùng lười nhác thường ngày, thay vào đó là sự chân thành và nghiêm túc.

“Anh cảm thấy một trong những điều quan trọng nhất khi trưởng thành, chính là không lý tưởng hóa con đường mà mình đã không chọn.”

—— Không lý tưởng hóa con đường mà mình đã không chọn.

Hàng mi Thích Dao run rẩy, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói này. Một lúc lâu sau, ngước mắt nhìn anh.

Bóng dáng của thiếu niên trong ký ức cùng dáng vẻ của người đàn ông trước mắt dần hòa vào làm một, không hề khác biệt.

Anh chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng.

“Em đã từng nghĩ chưa, rằng em thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy.”

Ngừng vài giây, Dụ Gia Thụ vẫn nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc: “Lựa chọn mà em đưa ra khi đó, có lẽ chính là quyết định tốt nhất trong khả năng của em rồi?”

Lòng ngực chợt dâng lên một cảm xúc vừa căng đầy vừa nghẹn ngào, đến mức suýt nữa quên cả thở.

Anh không hề tiếc nuối mà dành hết những từ ngữ đẹp đẽ nhất dùng để ca ngợi thiếu nữ, để đặt lên cô. Như thể Thích Dao của tuổi mười lăm, mười sáu không phải là một cô gái tầm thường, nhút nhát đến mức không dám tiến lên nói một câu “xin chào”, mà là một người tỉnh táo, độc lập, quyết đoán, có đủ khả năng để đối diện với cuộc sống một cách bình thản.

Mà thực tế cô đúng là như vậy.

“Không cần trách móc bản thân của quá khứ đã làm gì, hay không làm gì.”

“Em mãi mãi là phiên bản tốt nhất của chính mình vào thời điểm đó.”

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh sáng dịu dàng phủ lên người anh, vẽ nên những đường nét rõ ràng của khuôn mặt, như dát lên một lớp ánh vàng nhạt. Trong đôi mắt đen nhánh kia, dường như có ánh sao lấp lánh.

Thích Dao mím môi, nhìn anh, thật lâu sau, “Ừm.”

Muốn cởi chuông cần có người buộc chuông.

Người có thể khiến cô thực sự làm hòa với quá khứ, ngoài chính bản thân cô, thì chỉ có thể là người đã tạo nên mọi câu chuyện từ thuở ban đầu, người mà cô từng nghĩ không thể với tới.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, lại cũng như chưa từng trôi qua.

Ánh hoàng hôn phủ đầy phòng khách. Một người đứng, một người ngồi. Người ngẩng đầu, người cúi đầu. Yên lặng nhìn nhau, đẹp đến mức trông như một cảnh phim tươi sáng với gam màu trong trẻo.

Sau một cuộc đối thoại ngắn gọn nhưng đầy sức nặng, Dụ Gia Thụ thuận miệng trêu chọc cô hai câu, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ thoải mái, tùy tiện như thường ngày.

Dù sao cũng mới khỏi bệnh, Thích Dao không thể ăn đồ cay hay những món ăn không có dinh dưỡng. Ban đầu Dụ Gia Thụ định gọi dì giúp việc về nấu cơm, bị cô từ chối.

Thích Dao cảm thấy đã muộn rồi, gần đến giờ ăn mới gọi người ta đến thì không hay, thế là cô sai Dụ Đông Đông đi nấu mì cho mình.

Dụ Gia Thụ: “……”

Anh có thể nói gì đây? Chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Bữa tối diễn ra trong sự yên tĩnh, Thích Dao vừa ăn vừa nghĩ, tối nay cô có cần về căn hộ đối diện không? Khi ngẩng lên, cô lại phát hiện Dụ Gia Thụ đang thất thần, tâm trí đâu đâu.

Trạng thái này kéo dài đến tận lúc anh rửa bát xong. Thích Dao đứng bên khung cửa, dò hỏi: “Tối nay em ngủ ở đâu?”

Tiếng nước chảy róc rách, không biết là anh không nghe rõ hay chỉ đơn giản là không chú ý, Dụ Gia Thụ cúi người đặt bát vào tủ, không lên tiếng trả lời.

Thích Dao hơi cau mày, gọi anh một tiếng, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt tự nhiên hỏi: “Sao thế?”

“……”

Thích Dao nhíu mày, đầy khó hiểu hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, đóng cửa tủ bát, đứng thẳng lên, nhìn cô một lúc, sải bước đến trước mặt cô rồi mới mở miệng.

“Em có từng rơi vào tình huống thế này chưa? Khi khuyên người khác thì nói đạo lý rất trôi chảy, nhưng đến lúc áp dụng vào bản thân thì hoàn toàn vô dụng.”

“…… Có chứ.”

Thích Dao có hơi khó hiểu, vẫn thuận theo lời anh nói: “Chuyện này không phải rất bình thường sao?”

Khi đối diện với chuyện của người khác, ta luôn nhìn thấu mọi thứ, tỉnh táo, lý trí, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, lý lẽ có thể nói cả một tràng dài. Nhưng khi chuyện xảy đến với chính mình, thì chỉ có một câu “Lý thuyết thì tôi hiểu cả rồi”, rồi tiếp theo là một câu bỏ lửng “Nhưng mà…”.

Ai cũng có lúc như vậy.

“Vậy à?”

Dụ Gia Thụ rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó. Thích Dao nhìn dáng vẻ của anh, càng thêm thắc mắc, khoanh tay dựa vào khung cửa, “Vậy rốt cuộc anh đang băn khoăn chuyện gì?”

Dụ Gia Thụ thở ra một hơi dài, im lặng một lúc rồi cuối cùng thỏa hiệp: “Là chuyện chiều nay.”

“Ừm?”

Anh nghiêm túc nói: “Anh đang nghĩ, tại sao hồi trước anh lại đẹp trai đến thế.”

“……”

Câu nói này vừa dứt, không gian bỗng nhiên im lặng hẳn.

Không biết phải nói gì.

Thích Dao im lặng nhìn anh, phát hiện anh hình như thực sự đang nghiêm túc băn khoăn phiền muộn, nhất thời không biết nên cạn lời vì chuyện nào trước.

Cô thực sự rất muốn đáp lại một câu: “Vậy anh cứ từ từ mà nghĩ đi.” Nhưng lại không thể nói ra lời đó, chỉ có thể phát ra một tiếng âm đơn, kéo dài giọng lên cao để bày tỏ sự khó hiểu vô tận của mình.

“…Hảaaaaa?”

Lông mày Thích Dao nhíu chặt lại thành hình bánh quai chèo.

“Hoặc là đổi cách nói khác.” Người đàn ông dường như không nhận ra vẻ mặt của cô, chỉ rũ mắt, suy tư một chút rồi tiếp tục nói:

“Anh đang nghĩ, có cách nào giúp anh quay lại quá khứ không, để nói với Dụ Gia Thụ năm mười bảy tuổi là đừng có khoa trương như vậy.”

Sau hai giây phản ứng, đôi mày đang nhíu chặt của Thích Dao dần giãn ra, cô chậm rãi chớp mắt.

Cô đại khái đã hiểu anh đang nghĩ gì rồi.

Dụ Gia Thụ giương mắt nhìn cô, thở dài thật khẽ, thấp giọng nói: “Bạn gái tương lai của anh còn không dám đến gần anh, thế là bỏ lỡ mất ba năm.”

“Hối hận chết đi được.” Anh nói.

Trong phút chốc, một cảm xúc khó diễn tả tràn ngập trong lòng.

Sự ngạc nhiên vì câu nói gây sốc trước đó vẫn còn vương lại, vậy mà bây giờ lại đột ngột có một bước ngoặt như thế, Thích Dao chưa kịp phản ứng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, môi mím chặt, như cười như khóc.

“Anh có vấn đề đấy à?”

Làm gì có ai lại nghiêm túc băn khoăn về chuyện mình từng quá nổi bật chứ?

Cô siết tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm một cái vào vai anh, giống như bị anh chọc cười, nhưng trong đôi mắt phảng phất sắc đào lại ánh lên chút nước mắt lấp lánh dưới ánh đèn, gợi ra những gợn sóng mềm mại.

Sao lại khóc nữa rồi.

Dụ Gia Thụ bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.

Đã nói là không muốn làm cô khóc nữa rồi.

“Nhóc mít ướt.” Dụ Gia Thụ nhìn cô.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên hỏi: “Em có ảnh hồi trước không?”

“…Hồi cấp ba em không đẹp đâu.”

Thích Dao hít hít mũi, giọng nói mang theo chút nghẹt mũi, mím môi mô tả: “Nhỏ xíu, da vàng vàng.”

“Anh muốn xem.”

Dụ Gia Thụ hơi cúi người, nghiêng đầu để chiều theo chiều cao của cô, chăm chú nhìn cô, “Em xinh lắm.”

“Em là đẹp nhất.”

“Đẹp nhất thế gian.”

“…”

Thích Dao lại bị dáng vẻ nghiêm túc nói ra những lời ngây ngô của anh chọc cười, giọt nước mắt vừa rồi cũng bị cô nén lại, trêu chọc anh: “Bây giờ mấy đứa tiểu học còn chẳng nói câu ‘đẹp nhất thế gian’ nữa đâu.”

Nói vậy thôi, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó mềm mại chạm đến nơi sâu thẳm trong tim. Một cảm giác chua xót mà ấm áp, giống như lon nước ngọt vừa mới bật nắp, bọt khí từng đợt trào lên.

Lúc Thích Dao mở cửa bước ra ngoài, cô nghe thấy người trong phòng khách lại chậm rãi bổ sung một câu: “Nếu em có món đồ nhồi bông nào muốn ôm ngủ, thì mang theo luôn.”

Cô quay đầu lại: “Hả?”

Dụ Gia Thụ lười biếng đứng đó, nhìn cô, chậm rãi mà thẳng thắn nói:

“Tối nay ngủ ở chỗ anh.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chào ban kiểm duyệt, bài viết đã bị trả lại rất nhiều lần rồi. Tôi xin cam đoan rằng không có bất kỳ miêu tả nào từ cổ trở xuống. Nếu vẫn cần chỉnh sửa gì thêm, có thể làm ơn đánh dấu hết một lần được không? Rất cảm ơn. (Cúi đầu)

Bình Luận (0)
Comment