“……”
Trái tim lúc cao lúc thấp, nhanh chóng nảy lên.
Thích Dao lấy album ảnh từ trong tủ ra, trong đầu đầy những suy nghĩ lộn xộn.
Có lẽ anh ấy chỉ thấy cô mới khỏi bệnh, ở cùng một nhà sẽ tiện chăm sóc hơn.
Có lẽ chỉ đơn giản là ngủ một giấc, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cô không nên nghĩ nhiều.
… Nhưng nhỡ có chuyện thì sao?!
Thích Dao đứng trong phòng khách nhà mình, đầu óc rối tung, hàng loạt ý nghĩ hỗn loạn cứ xuất hiện liên tục. Cô ôm chặt album ảnh, luống cuống đến mức không biết phải làm gì, đứng lặng ở đó mà không tài nào bước nổi một bước một bước về phía trước.
… Có nên mang theo đồ ngủ không nhỉ?
Cô nghĩ rồi lại quay vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tìm kiếm.
Bộ dài tay màu trắng sữa mà cô hay mặc đã được xếp gọn gàng trên tay, mà cô lại chần chừ.
… Bộ này có phải quá đơn thuần không?
Do dự một lúc, đặt bộ quần áo trong tay lại, tiếp tục lục tìm trong tủ.
… Bộ này thì sao? khuy áo hơi chật, không được không được.
Bộ kia thì sao? Váy hai dây… có phải trông quá cố ý không?
Trong đầu có hai người nhỏ xíu đang tranh cãi không ngừng, giằng co mãi một lúc lâu, thậm chí còn gọi điện hỏi Diệp Thanh Mạn, cuối cùng Thích Dao mới thấp thỏm ôm đồ cần mang ra khỏi phòng khách.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy cánh cửa đối diện cũng đang từ từ mở.
Người kia hình như cũng định ra ngoài, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên.
Hai người cứ thế đứng ngay trước cửa nhà mình, im lặng đối diện một cách kỳ lạ.
Dụ Gia Thụ nhìn cô hai lần, “… Anh còn tưởng em lại ngất trong nhà rồi.”
Thích Dao: “……”
“Cũng chưa đến mức đó.”
Cô mím môi, chậm rãi ôm quần áo cùng album ảnh bước ra ngoài, vừa định quay lại đóng cửa thì—
Tiếng động từ thang máy vang lên.
Giống như bánh răng máy móc ngừng chuyển động, sau một âm thanh nhỏ, cửa thang máy mở ra.
Một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Em gái ngồi trên thuyền—Anh trai đi bộ trên bờ—”
Một người vừa lắc lư theo nhịp hát vừa bước ra, vô tình ngẩng đầu nhìn lướt qua, đứng sững lại hai giây, ngạc nhiên nói, “Hai người đang làm gì vậy?”
Cậu ấy thậm chí còn đi một vòng quanh họ, tò mò hỏi, “Họp hành ngay giữa hành lang à?”
“……”
Hai người kia đồng loạt cứng đờ.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Chu Tất hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khác lạ, mà còn vui vẻ nhướng mày, “Lâu lắm rồi không gặp chị, Dao Muội!”
Cậu ấy sải hai bước đến trước mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới vài lần, vừa có chút sốt ruột, lại có phần lo lắng: “Em thấy đại fan trong nhóm chat nói chị bị ốm mấy hôm nay! ‘Trần Khúc’ có phải đã tạm ngừng quay không?”
“Chị phải chăm sóc bản thân thật tốt! Đừng làm việc quá sức, sức khỏe là quan trọng nhất…”
Đầu óc bị đơ lại, mất một lúc lâu Thích Dao mới phản ứng được cậu ấy vừa nói gì, nhưng còn chưa kịp trả lời.
Dụ Gia Thụ thở ra một hơi nặng nề, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa người vào khung cửa, nhíu mày thấp giọng nói: “Sao cậu lại đến nữa?”
Chu Tất: “……”
“?”
Cậu ấy khó hiểu quay lại nhìn, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đập tay lên trán:
“À à, đúng rồi! Anh, có chuyện này em quên báo với anh. Mấy hôm nay em bận đến quay cuồng với báo cáo đề cương trong trường.”
Dụ Gia Thụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn cậu lục lọi trong cặp sách, cuối cùng lấy ra một phong thư từ túi nhỏ bên trong, nguyên vẹn đưa cho anh. Thậm chí, cậu ấy còn rất chân thành nói: “Anh à, sau này nếu anh định giao chìa khóa cho ai thì tốt nhất là đưa tận tay nhé! Để trước cửa không an toàn đâu, may mà em phát hiện cầm giúp anh, không thì coi chừng nhà mới của anh bị trộm đấy!”
“Bất quá anh mua nhà mới lúc nào vậy? Em còn chưa biết đấy. Anh sắp chuyển đi à?”
Dụ Gia Thụ: “……”
“Dù em có hơi luyến tiếc, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của anh.”
Chu Tất một bên nói, một bên hướng vào nhà bước đi.
Khá là vất vả, vì Dụ Gia Thụ vẫn đứng chắn ngay cửa, không nhúc nhích.
Hôm nay hai người này thật kỳ quái, một người ôm đồ đứng mãi ngoài cửa, một người chẳng làm gì, cũng cứ đứng ở đó. Chu Tất gãi gãi đầu, cố gắng lách qua khe hẹp giữa anh trai mình để chen vào, hoàn toàn không để ý đến gương mặt đang dần đen lại bên cạnh.
Đi được mấy bước, cậu ấy bỗng ngoái đầu gọi lớn, “À đúng rồi anh! Em còn một chuyện nữa muốn nói với anh!”
“Chuyện gì.” Dụ Gia Thụ cố kìm cơn giận, giọng nói cộc lốc, lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn.
“Dạo này trong khu có kẻ trộm pin khóa cửa đấy!”
“Em có hỏi trong nhóm cư dân rồi, họ bảo chưa gặp trường hợp này nhưng sẽ chú ý hơn. Mình cũng nên cẩn thận. Tên ngu này sao cứ nhắm vào nhà mình mà trộm nhỉ?!”
“……”
Dụ Gia Thụ nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề.
“Rầm!”
Cánh cửa chống trộm bị đóng sập từ bên ngoài.
Lưu lại đầu đinh nhỏ khuôn mặt ngơ ngác, mờ mịt ngậm chặt miệng.
“… A?”
–
Cầu thang im lặng một lát.
Người tính không bằng trời tính, Thích Dao nhìn đống đồ được sắp gọn trong khuỷu tay mình, im lặng vài giây, nhẹ giọng nói, “… Vậy, em về nhé?”
Dụ Gia Thụ nhìn chằm chằm cô một lúc, thở ra một hơi, ừ một tiếng, “Có gì không khỏe thì gọi em.”
“Được.” Thích Dao đáp.
Vì không chắc Chu Tất có bất ngờ xông ra không, hai người cũng không dám nán lại lâu. Thích Dao liếc anh một cái, quay về nhà.
Sau khi rửa mặt xong, cô nằm lên giường, đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà.
Lâu rồi không ngủ ở nhà, cảm giác có chút xa lạ.
Thích Dao tính toán, mai phải rủ Lật Tử cùng dọn dẹp lại phòng khách một chút.
Lại ngẩn người một lúc, cô ôm lấy chú chó bông Pompompurin trở mình, giương mắt nhìn thấy bộ đồ ngủ đặt trên tủ đầu giường.
… Chính là bộ mà cô đã dày công chọn lựa hồi nãy.
Cuối cùng cũng không có cơ hội mặc.
Một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.
Nếu ngay từ đầu cô không mong đợi quá nhiều, thì khi chuyện bị gián đoạn, có lẽ cô đã không phản ứng mạnh đến vậy, thậm chí còn thấy hụt hẫng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là thế này.
Nghiêm túc chọn đồ, còn đi hỏi ý kiến, vậy mà kết quả vẫn không thành công.
Thích Dao thở dài ủ rũ, bật màn hình điện thoại, lướt xem linh tinh. Bỗng nhiên tình cờ thấy một avatar đen quen thuộc lại xuất hiện trên dòng thời gian.
Cô nhấn vào xem.
【S】: Hy vọng có người biết cách quan sát những dấu vết nhỏ nhặt.
Bình luận đầu tiên bên dưới.
【Đầu nhỏ vui vẻ】: Ý gì?
Thích Dao: “……”
Xem ra là không có rồi.
Cô không nhịn được, thấy buồn cười, liền nằm bò ra giường nhắn WeChat cho Dụ Gia Thụ.
Một sticker, chú mèo nhỏ nghiêng đầu, hỏi anh đang làm gì.
Bên kia gần như trả lời ngay lập tức.
Là một bức ảnh.
Thích Dao bấm mở ảnh ra xem.
Có vẻ như chỉ là một bức ảnh chụp tùy tiện, anh đã thay đồ, mặc áo dài tay màu đen. Chiếc cổ cao lộ ra một nửa, hầu kết rõ nét xuất hiện ở góc phải trên, còn vương vài giọt nước chưa lau khô.
Có lẽ vừa mới tắm xong, phần đuôi tóc vẫn còn ướt, nước chảy xuống, thấm ướt một chút cổ áo, lờ mờ để lộ đường nét rắn rỏi bên trong.
Nhìn qua… rất gợi cảm.
Thích Dao sững lại hai giây, cổ họng khẽ nghẹn lại.
Hai phút sau, có lẽ đã thu dọn xong, anh lại nhắn tin.
【S】: Mới tắm xong.
【S】: Lúc nãy tay ướt.
【1】: …Ồ.
【S】: ?
Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình hai cái, Dụ Gia Thụ tùy ý lau tóc, đặt điện thoại lên bàn, rũ mắt nhìn chằm chằm, chờ xem cô định nói gì.
Sau một lúc lâu, bên kia cũng gửi lại một bức ảnh.
Góc chụp gần như giống hệt anh.
Trong ảnh, cánh tay mảnh khảnh của cô gái đưa lên, lộ ra chiếc cổ trắng ngần thon dài.
Xương quai xanh tinh tế mà nhỏ nhắn, có hai hõm nhỏ, làn da mềm mại dưới ánh đèn ấm áp phản chiếu một tầng sáng dịu dàng.
… Nhìn có vẻ sờ rất tốt.
Muốn mệnh hơn là, hình như cô đã thay bộ đồ ngủ khác, không phải bộ mà anh từng thấy.
Vẫn là dài tay, bó sát hơn, làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn không đầy một vòng tay. Trên cổ có hai sợi dây mảnh, từ xương quai xanh vòng lên rồi bắt chéo xuống, biến mất trong phần cổ áo hơi trễ.
Làn da phía dưới xương quai xanh lộ ra ngay trước mắt, thấp thoáng theo từng nhịp hô hấp.
Trắng đến mức phát sáng.
“…”
“Đệt.”
Dụ Gia Thụ khựng lại một giây, hầu kết lăn lăn.
Sau một lúc lâu, anh thở ra một hơi nặng nề, thoát khỏi chế độ xem ảnh toàn màn hình rồi nhắn tin.
【S】: Đừng có k*ch th*ch anh.
【1】: …?
【S】: Anh sẵn sàng lôi Chu Tất ra ngoài vứt luôn bây giờ đấy.
【1】: …!
【1】: Đừng đừng đừng đừng đừng!
Thích Dao vội vàng gõ chữ ngăn cản, cả người nằm úp sấp trên giường, tai đỏ bừng: “Mấy ngày tới mình tìm cơ hội nói với cậu ấy nhé.”
Thật lâu sau, Dụ Gia Thụ mới dời mắt khỏi bức ảnh kia, hít sâu hai lần, nói “Được.”
Anh còn mong thế.
Thích Dao nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào khung chat với anh, cảm thấy bản thân chưa bao giờ rảnh rỗi như thế này.
Lúc ở đoàn phim thì không sao, lúc nào cũng bị công việc quấn lấy, hễ bệnh một cái là trở nên bám người ngay.
Những ngày bị ốm nằm viện, Dụ Gia Thụ luôn ở bên cạnh cô, thời gian còn nhiều hơn cả Lật Tử.
Ban đêm anh ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp của người nhà bệnh nhân ngay bên cạnh cô, với chiều cao 1m87, đôi chân dài bị ép đến đáng thương.
Liên tục mấy ngày, chỉ cần Thích Dao đưa tay ra là có thể nắm lấy anh, thậm chí còn có thể ôm một cái khi không ai để ý. Vậy mà giờ khỏi bệnh rồi, ai về nhà nấy, muốn làm gì cũng không được.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Thích Dao lại tụt xuống.
Trước kia chưa yêu đương, cô đâu thấy mình bám người như vậy chứ?
Cô nghĩ ngợi một lúc, nhắn tin hỏi anh, “Anh có thật sự cảm thấy em rất dính người không?”
【S】: ?
【S】: Em như thế mà gọi là dính người sao?
【S】: Anh ước gì em dính lên lưng anh mỗi ngày luôn ấy chứ.
Thích Dao: “…”
“Nói nghiêm túc!”
Dụ Gia Thụ nghĩ, anh nói rất nghiêm túc mà. Nhưng vẫn thuận theo cô mà hỏi tiếp, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
Thích Dao nằm trên giường một lúc lâu, xoay người nằm ngửa, mím môi, đầu ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, gõ chữ, “Bây giờ em rất muốn nắm tay anh.”
“Còn muốn ôm anh nữa.”
“…”
“Còn có chút muốn hôn anh.”
Gửi tin nhắn xong, mặt Thích Dao đã đỏ bừng, giống như cô vừa nói thẳng những lời này trước mặt anh vậy, lật người, vùi mặt vào chăn, cọ mạnh vài cái.
… Thật là xấu hổ quá đi.
Quăng điện thoại sang một bên, chờ một hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì.
Mãi đến khi vành tai đỏ ửng gần như sắp lặn xuống, cô mới chầm chậm thò đầu ra khỏi chăn, đúng lúc điện thoại vang lên hai tiếng.
Dụ Gia Thụ đã trả lời.
Cô cầm lên xem.
【S】: Không cần đợi hai ngày.
【S】: Anh vừa nói với cậu ta rồi, ngày mai dọn luôn.
“…”
Màn hình hiển thị anh vẫn đang nhập tin nhắn. Thích Dao ngồi dậy, nhấp môi chờ xem anh định nói gì tiếp theo.
【S】: Còn nữa.
【S】: Về sau đừng gửi mấy thứ này trước khi ngủ.
【1】: …
【1】: Vì sao?
Bên kia nhập một lát, rồi trực tiếp gửi qua một đoạn ghi âm.
Không dài lắm, chỉ ba đến bốn giây.
Thích Dao mím môi, chạm nhẹ vào màn hình để nghe.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Âm thanh qua loa điện thoại có thêm một chút từ tính khàn khàn, mang theo hơi thở nhẹ nhàng. Dụ Gia Thụ kéo dài giọng, dường như thở dài một hơi, thấp giọng nói.
“… Vì anh không muốn cả đêm mất ngủ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Người đâu, kéo Chu nhóc con ra ngoài ngay!
Chương trước vì một số lý do khách quan, có vài thứ không thể đăng lên được (thật ra cũng không có gì đâu), bản gốc có ở V////B fan, nếu ai muốn xem có thể qua đó xem nhé.