Giữa tháng 12, buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Phong Hành đã được chuẩn bị xong xuôi.
Địa điểm tổ chức được chọn là trung tâm triển lãm cấp quốc gia lớn nhất tại thành phố C. Tấm áp phích quảng cáo khổng lồ cùng màn hình LED trong trung tâm thương mại liên tục phát lại thông tin sự kiện.
Bên trong các cửa hàng của trung tâm thương mại, trên những con phố đông đúc người qua lại, thậm chí cả quảng cáo mở đầu trên các ứng dụng mạng xã hội, thông tin quảng bá xuất hiện ở khắp mọi nơi, chính thức mở màn cho loạt sản phẩm X-11 với một khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Ngày họp báo.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu lúc 2 giờ 30 chiều, nhưng từ 9 giờ sáng, Thích Dao đã bắt đầu làm tóc, trang điểm. Trong nhà có rất nhiều người, các nhà tạo mẫu cùng chuyên gia trang điểm đều mang theo dụng cụ, khiến phòng khách có phần chật chội.
“Chiếc váy thương hiệu gửi đến không đúng size rồi. Cả ba cái, không cái nào vừa cả, là sao đây?” Kiều Niệm chọn một chiếc váy trên giá, cau mày bước ra ngoài gọi điện thoại.
Thích Dao quay đầu nhìn thoáng qua một cái.
Đây là thương hiệu cao cấp mà cô mới chỉ bắt đầu tiếp xúc gần đây, hơn nữa cũng chỉ là đại sứ thương hiệu ở mức thấp nhất, chẳng trách lại như vậy. Khoa tay múa chân ướm thử, có vẻ miễn cưỡng vẫn mặc được, nếu có thể giải quyết thì tốt, còn không thì cũng đành chịu.
“Trang điểm trước đi.” Cô nói.
Chuyên gia trang điểm đáp lại, thuần thục cầm dụng cụ lên, bắt đầu bôi lên mặt cô.
Thích Dao nhắm mắt lại, thầm nhẩm lại kịch bản trong đầu.
Dù trong phần chương trình dành cho cô chỉ có phần trả lời phỏng vấn chứ không cần giới thiệu sản phẩm, cô vẫn phải có sự chuyên nghiệp cơ bản. Vì thế, cô đã ôn lại thông tin về các thông số của sản phẩm mới, đề phòng trường hợp phóng viên đặt câu hỏi.
Lúc đang nhớ đến phần thông tin về con chip, chuyên gia trang điểm cũng vừa kẻ đến phần mắt cho cô. Cảm giác quen thuộc khiến hàng mi Thích Dao khẽ run lên, cô chợt mở mắt ra.
Cô yên lặng nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, mím môi, nhẹ giọng nói: “Không cần che nữa.”
Tay cầm bông phấn của chuyên gia trang điểm khựng lại, do dự nói, “Hả?”
“Nhưng hôm nay Cừu tổng cũng sẽ đến, liệu có…”
“Không cần quan tâm anh ấy.”
Thích Dao nhìn chính mình trong gương, chậm rãi chớp mắt, giọng nhẹ nhàng kiên định: “Từ giờ trở đi không che nữa.”
“…Được.” Chuyên gia trang điểm đáp.
–
Kiều Niệm đứng ngoài ban công gọi điện thoại xong, đối phương nói sẽ gửi váy đến trong vòng một tiếng, cam đoan là đúng kích cỡ, thậm chí còn cung kính xin lỗi.
Cô ấy hiếm khi được đối xử như vậy, nhất thời có chút bối rối, há miệng rồi cũng lịch sự nói lời cảm ơn.
Cúp máy, Kiều Niệm đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đang ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Thích Dao ngay từ đầu không đi theo con đường của những “bông hoa rực rỡ giàu sang”, tất cả tài nguyên của cô đều là do tự mình thử vai, từng bước từng bước mà leo lên.
Nếu nói có một nơi mà tư bản có thể che trời một tay, thì đó chắc chắn là giới giải trí đầy rẫy thị phi.
Thật thật giả giả, lợi ích toan tính, giao dịch ngầm sau sân khấu, vô số lớp mặt nạ, ai đi qua vùng nước đục này cũng khó tránh khỏi bị vấy bẩn.
Chỉ có khi tình cờ gặp được một người thật sự trong sáng rõ ràng, người ta mới cảm thấy như được kéo ra khỏi thế giới đầy u ám ấy.
Kiều Niệm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xem tin nhắn mà đội ngũ quản lý gửi đến.
Ngành này sống dựa vào dư luận, những luồng ý kiến lớn nhỏ trên mạng đều được đội ngũ quản lý theo dõi, chỉ là đa số nếu không gây ảnh hưởng lớn thì sẽ bị bỏ qua.
Trước đó không lâu, Thích Dao bị ngất khi quay phim do bệnh, một số tài khoản truyền thông thì viết bài khen cô tận tâm với công việc, trong khi có tài khoản khác lại cắt ghép thông tin để bôi nhọ cô, nói cô mắc bệnh ngôi sao. Dù người hâm mộ đã cố gắng kiểm soát bình luận, không có nghĩa là mọi thứ hoàn toàn lắng xuống.
Cô nhấp vào đường link đính kèm.
Đó là một bài viết chụp màn hình từ một nền tảng mạng xã hội, với tiêu đề: “Một tiểu hoa đán vươn lên nhờ quy tắc ngầm, hưởng trọn lợi ích đến mức đầy túi đầy bát.” Kiều Niệm nhảy dựng trong lòng, nhanh chóng đọc tiếp.
“Không liên quan lợi ích đâu, chủ thớt chỉ nghe bạn kể lại thôi, có quá nhiều thông tin sốc không chịu nổi nên lên đây xả một chút, không che tên nhé, mọi người xem tùy ý.”
“Hai chữ, lưu lượng hoa, gần đây mới nhận được một hợp đồng đại diện thương hiệu lớn, còn liên tục xuất hiện trên hot search, tự biên tự diễn, nhìn mà phát chán.”
“Sự việc là thế này, bạn của chủ thớt làm việc ở công ty mà tiểu hoa này đại diện, chỉ là một nhân viên bình thường, không phải cấp quản lý. Trong lúc lướt điện thoại ở phòng trà, vô tình nghe được các giám khảo phỏng vấn trò chuyện, nói rằng cô ta có quan hệ mập mờ với con trai của ông chủ công ty.”
“Bởi vì gần đây vị này cũng xuất hiện trong công ty họ, dường như là do ông chủ lớn yêu cầu đến, nên tạm gọi là ‘thiếu gia’. Tin đồn nói rằng thiếu gia và tiểu hoa là bạn thời cấp ba.”
“Lúc đó, bạn tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao quan hệ giữa người với người cũng rất phức tạp. Nhưng sau này, khi lướt Weibo, cô ấy phát hiện ra trên tài khoản cá nhân của vị thiếu gia này thường xuyên xuất hiện bóng dáng của tiểu hoa, cảm giác mọi chuyện bắt đầu có gì đó không ổn.”
“Đầu tiên là một cơ hội cực kỳ hiếm hoi trong nội bộ công ty, chỉ dành cho những người được chọn lọc kỹ càng, vậy mà tiểu hoa lại giành được suất đó. (Ở đây tôi không nói đến việc trong danh sách ứng viên có bao nhiêu đại lão, thậm chí cả ảnh hậu cũng có), nhưng thôi cứ tạm coi như cô ta may mắn hoặc có năng lực đi.”
“Điều lố bịch nhất chính là, trong thời gian kiểm tra lý lịch, tất cả ứng viên đều trong sạch, chỉ có cô ta là bị khui ra scandal tình ái cực kỳ tệ hại, còn nằm trên hot search suốt mấy ngày, vậy mà vẫn không bị loại khỏi danh sách cuối cùng!!”
“Không những không bị loại, thiếu gia thậm chí còn mập mờ đăng một bài Weibo, đăng cả ảnh chụp chung của hai người. Tôi thực sự há hốc mồm! Quy tắc ngầm bây giờ có thể trắng trợn đến mức này sao? Nếu muốn khoe khoang thì ít nhất cũng đợi cho qua cơn bão chứ? Đừng tưởng rằng trên mạng không ai biết ai là ai!”
“Tiểu hoa này thực sự quá ‘may mắn’, không những có người đứng ra thanh minh, mà còn ngang nhiên nhảy cóc qua vòng phỏng vấn thứ hai, những tin tức xấu cũng bị dìm xuống, cứ như chưa từng xảy ra!”
“Vòng phỏng vấn thứ ba chỉ mất chưa đến hai mươi phút trong phòng họp, cuối cùng lại dễ dàng đánh bại hàng loạt nhân vật tầm cỡ để giành lấy hợp đồng béo bở, ai hiểu được sự ngạc nhiên của tôi không?”
“Ai nhìn vào cũng phải thốt lên ‘thủ đoạn cao tay’! Dẫm lên đàn ông để từng bước leo lên cao, (mà nghe nói thiếu gia này còn rất đẹp trai, đúng là kiếm lớn rồi), đúng là tấm gương cho giới chúng ta!!!”
…
Tiếp theo là vài ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên WeChat với bạn của người đăng bài.
Bạn: “Tôi cười chết mất, tiểu hoa này làm sao mà cưa đổ thiếu gia nhà tôi thế? Chắc là chỉnh ảnh từng khung hình một rồi, ai thuê cô ta là xui xẻo.”
Bạn: “Trời ơi, cái ảnh chụp chung này, không phải tôi tự tin thái quá, nhưng nhìn xem, cô ta còn chẳng xinh bằng tôi.”
Hình ảnh đã bị làm mờ, không nhìn rõ, chỉ thấy chủ bài viết trả lời: “Thật đó.”
Kéo xuống cuối bài đăng, thấy thời gian từ cuối tháng 11, có lẽ lúc đó Phong Hành vẫn chưa công bố chính thức nên không ai giải mã được, bài viết cũng dần bị chìm xuống. Mãi đến gần đây, nó mới bị kẻ có ý đồ xấu đào lên lại.
Kiều Niệm thử tìm kiếm trên Weibo, chỉ cần lướt sơ qua đã có thể nhận ra, chắc chắn có người đã mua bài để bôi đen. Các tài khoản truyền thông lớn nhỏ đều lần lượt đăng tải, thậm chí còn đồng loạt sử dụng cùng một chủ đề.
Đúng lúc sáng sớm là thời gian dân văn phòng lướt điện thoại giết thời gian, lưu lượng truy cập cao, độ hot của chủ đề cũng dần tăng lên.
Bình luận sôi nổi, dân mạng khi hóng drama thì khả năng điều tra chẳng khác gì hacker. Trong vòng hai tiếng, họ đã lần ra danh tính tất cả những người liên quan trong bài viết.
“Vụ này được giải mã rồi, hai chữ tiểu hoa là QY, hợp đồng đại diện là của Phong Hành, chính là sự kiện họp báo chiều nay. Thiếu gia chắc là người này đây, [hình ảnh], tài khoản cá nhân, không có nhiều bài đăng, không nhìn ra được gì nhiều.”
“Vậy thì? Soái ca này trên Weibo xác nhận là người của Tinh Phàm à? Công ty nhỏ chưa từng nghe tên, không biết từ đâu xuất hiện, có liên quan gì đến Phong Hành chứ?”
“Không có kiến thức thì đừng nhảy lung tung. Chip XM không phải tìm một cái là ra sao? Những ai quan tâm đến ngành bán dẫn hay bảng khoa học công nghệ đều biết chứ? Cổ phiếu tăng rất tốt, là một công ty đầy tiềm năng.”
“Tôi tra trên Tianyancha rồi, người này là đại diện pháp nhân của Tinh Phàm, nhà đầu tư lớn nhất chính là Phong Hành, tức là thuộc về Dụ Trọng Sơn. Chẳng lẽ các người không nhận ra họ Dụ này rất hiếm sao?”
“Má ơi, ảnh hai người họ đẹp quá, có cảm giác như phim điện ảnh, nhìn vào là giống phim thần tượng ngay.”
“Đẹp thì có ích gì… buồn cười chết mất, trước đây cô ta không phải bị đồn là tiểu tam sao? Chuyện quy tắc ngầm này cũng chẳng lạ gì.”
“Người bên trên lại tự cho là hiểu hết rồi, tin đính chính không thèm xem à? Nhà bạn mất mạng, lên mạng chỉ nhìn thấy tin đồn thất thiệt thôi sao?”
“Bài đăng này thật kỳ lạ… Sao họ không thể nghĩ đơn giản là đang yêu nhau mà cứ phải nghĩ theo hướng tiêu cực như vậy?”
“So với chuyện yêu đương, tôi vẫn tin vào quy tắc ngầm hơn… Đây là thiếu gia của Phong Hành đấy. Nhìn qua lý lịch của người ta đi, liệu có đến giới giải trí để tìm bạn gái không? Loại nhị đại này bình thường chơi đùa với mấy minh tinh nhỏ là xong rồi chứ chẳng ai nghiêm túc đâu…”
“Đồng ý với bạn trên, bây giờ minh tinh nhỏ nào mà không có kim chủ thì sống sao nổi. Tài nguyên năm nay của cô ta tốt như vậy, vụ lùm xùm trước đó cũng có thể đảo ngược nhanh chóng, nói không có ai chống lưng, ai mà tin?”
“Hóa ra là vậy, trước đây tôi còn thắc mắc mãi, cô ta chỉ là một tài nguyên già mà sao lại được tâng bốc khắp nơi, thì ra là có chỗ dựa vững chắc. Được đàn ông nâng đỡ đúng là khác hẳn ha.”
…
Trừ cái này ra, dân mạng còn dựa vào phần ảnh đại diện cùng các mảng màu trong bức ảnh bị làm mờ để truy ra tài khoản mạng xã hội của cái gọi là “bạn của chủ bài viết”.
Trùng hợp làm sao, bức ảnh chụp chung kia lại từng được đăng lên nền tảng công khai.
“Hôm nay chụp ảnh chung với chị gái #Thích Dao# rồi nè! Người thật siêu siêu đẹp, đứng bên cạnh chị ấy làm mình tự ti quá huhuhu. [Ảnh]”
Kiều Niệm vừa bấm vào xem đã phải hít sâu một hơi để tránh đau tim tại chỗ.
Rõ ràng đây là ảnh cố ý chỉnh sửa, kéo rộng đường viền khuôn mặt khiến người trong ảnh trông béo lên ít nhất 5kg.
Thích Dao vốn không phải kiểu da trắng lạnh bẩm sinh, nhờ chăm sóc da và chế độ ăn uống hợp lý, cô đã đạt đến mức độ trắng sáng nhất có thể đối với làn da người châu Á. Ấy vậy mà trong bức ảnh này, cô lại bị làm tối đi ít nhất hai tông, tạo ra sự tương phản rõ rệt với “bạn của chủ bài viết”.
Do bài đăng có gắn hashtag, nên rất nhiều cư dân mạng đã kéo vào bình luận.
“Chị gái xinh hơn cô ta gấp nghìn lần được không? Trời ơi, thật sự nghiền nát luôn!”
“Trời má, QY ngoài đời không chỉnh ảnh là như thế này hả? Kinh dị quá, studio của họ làm tốt ghê.”
“… Chắc chắn là trà xanh rồi? Chỉ cần từng xem QY trong show thực tế hoặc sự kiện là biết cô ấy không hề trông như vậy, có góc chụp không đẹp thì còn hiểu được, chứ thế này là P quá đáng rồi.”
“Bạn trên đừng có gán mác fan rồi nhảy dựng lên nhé, nghĩ ai cũng muốn hại chị gái của bạn à? Người ta chỉ đơn thuần đăng ảnh thôi, đừng suy đoán ác ý. Chị gái rất đẹp, ủng hộ!”
“@xxx, tôi thề, mau vào xem, chị gái này đẹp quá trời, lấn át luôn cả nữ minh tinh!”
“……”
Kiều Niệm hoàn toàn cạn lời, cô hít sâu một hơi, day nhẹ mi tâm, quay người gọi điện cho Cừu Lãng.
Chuyện này hiện tại vẫn chưa ồn ào lắm, có lẽ vừa mới bị đào lại, chưa bùng nổ đến mức lên hot search. Bình thường có thể tạm thời làm ngơ, nhưng chiều nay là thời điểm quan trọng, đối phương trông không giống như chỉ vô tình gây ra chuyện này, tốt nhất nên dập tắt ngay từ trong trứng nước.
Thích Dao hoàn toàn không hay biết gì, cũng không có thời gian lướt điện thoại. Sau khi trang điểm, làm tóc xong, loạt công việc lặt vặt cuối cùng cũng hoàn tất, chiếc váy dạ hội mới cũng đã được mang đến.
Chiếc váy dài hai dây màu đen tuyền, chất liệu satin bóng mượt, kiểu dáng sang trọng nhưng không hề lỗi thời. Đường xẻ cao bên trái kéo dài đến tận đùi, thiết kế vô cùng ấn tượng, đến mức Lật Tử đứng bên cạnh không nhịn được mà hít sâu một hơi, rõ ràng là rất đẹp.
“Sao lại là màu đen vậy?” Kiều Niệm vừa mới báo cáo với Cừu Lãng xong, quay người lại nhìn thấy chiếc váy liền cảm thấy đau đầu, cô vội vã cầm điện thoại định gọi đi, sốt ruột nói: “Chẳng phải đã bảo chọn tông màu sáng sao?”
Không phải cô kén chọn, mà là để phù hợp với hình ảnh cá nhân cùng thương hiệu. Cho đến hiện tại, Thích Dao vẫn luôn duy trì phong cách dịu dàng, trong sáng. Hơn nữa, trước đó tạo hình đã được xác nhận với ban tổ chức, bây giờ thay đổi sẽ không hay.
Thích Dao liếc nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ đúng mười hai giờ trưa, nếu đặt gửi váy mới bây giờ thì cũng không kịp nữa.
“Thôi vậy.” Cô ướm thử chiếc váy lên người, kích cỡ khá vừa vặn. Sau khi xem giờ, cô phất tay ngăn Kiều Niệm lại: “Dùng tạm cái này đi.”
Kiều Niệm cũng nhìn đồng hồ, thở dài một hơi thật dài, gương mặt không mấy hài lòng: “Được thôi.”
“Thay đồ đi.” Thích Dao vẫy tay gọi Lật Tử, đồng thời bảo chuyên gia trang điểm ở lại: “Chút nữa có lẽ phải đổi màu son.”
–
Trung tâm triển lãm.
Đây là một công trình cấp quốc gia tại thành phố C, nghe nói tổng vốn đầu tư lên đến hơn ba tỷ nhân dân tệ, diện tích vô cùng rộng lớn. Tòa nhà sáu tầng với mái vòm kính kết hợp cùng hệ thống mặt dựng, hoành tráng nguy nga. Dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Thích Dao bước xuống xe không sớm không muộn, vừa đúng hai giờ chiều. Khi cô cúi người bước ra khỏi xe bảo mẫu, hàng loạt tiếng chụp ảnh liên tục vang lên, đèn flash lóe sáng không ngừng.
“Quy mô họp báo lần này khá lớn. Ngoài ban lãnh đạo cùng các ông lớn trong ngành, có khoảng ba trăm người tham dự, trong đó năm mươi người là người hâm mộ, một trăm người là cá nhân hoạt động trong lĩnh vực công nghệ, năm mươi suất dành cho dân chơi đam mê công nghệ, số còn lại chắc là truyền thông.” Vừa đi, Kiều Niệm vừa nhanh chóng báo cáo tình hình với cô.
“Phong Hành từ trước đến nay luôn có phong cách đặc biệt, sự kiện lần này có phần giao lưu tương tác, hơn nữa sẽ không có người dẫn mồi, tất cả đều là phát huy tại chỗ. Nếu có câu hỏi khó, cứ giả ngu mà lướt qua là được.”
Trong khi được vây quanh tiến vào cổng trung tâm triển lãm, Kiều Niệm hạ giọng dặn dò cô dưới sự giám sát của hàng loạt ống kính.
Cô ấy vốn không lo lắng Thích Dao sẽ phát ngôn thiếu suy nghĩ tại nơi công cộng, hay giống một số nghệ sĩ khác, nổi nóng trước mặt truyền thông. Thích Dao luôn biết giữ chừng mực.
Chỉ là tình huống lần này khá gấp rút, trên xe cô đã kiểm tra sơ qua, hot search có vẻ vẫn chưa được dập xuống. Vì thế, Kiều Niệm bổ sung thêm một câu:
“Tôi và Cừu tổng đều có mặt tại hiện trường, có gì cứ yên tâm, chỉ cần giữ vững phong thái trên sân khấu là được. Dù sao đây cũng là buổi phát sóng trực tiếp toàn mạng.”
Thích Dao khẽ nâng mi mắt nhìn cô ấy một cái, thần sắc bình thản, rất nhanh sau đó liền dời mắt, ánh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi hiểu rồi.”
Đôi giày cao gót dây buộc màu đen, cao tám centimet, giẫm bước nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng. Tà váy phía sau khẽ lay động theo gió, lộ ra đôi chân dài trắng nõn trong từng cử động.
Đến cửa thang máy, những người đi theo phía sau không vào được. Nhân viên an ninh giơ tay chặn lại những ai không thuộc đội ngũ, khiến khu vực cửa thang máy chật kín người, đông đúc hỗn loạn.
Đứng yên giữa thang máy, quay đầu lại.
Hàng mi dài rung động, Thích Dao hờ hững ngước mắt lên, vô tình lướt qua một bóng dáng không xa, động tác chợt khựng lại.
Đây chính là thời điểm mặt trời chói chang nhất trong ngày. Cửa kính lớn mở ra, ánh sáng lốm đốm xuyên qua, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.
Đám đông tản ra hai bên, nhường ra một lối đi rộng rãi sáng sủa.
Người đàn ông mặc âu phục.
Bước chân không quá vội vã, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, khi tiến lại gần, mọi người xung quanh tự nhiên tránh đường. Khí thế tỏa ra từ anh mạnh mẽ đến mức không thể phớt lờ.
Bộ vest đen cắt may tinh tế tôn lên bờ vai rộng cùng vòng eo thon gọn. Chiếc cà vạt cùng màu được thắt ngay ngắn, không chút cẩu thả, quần âu ôm lấy đôi chân dài, ngay cả ống quần cũng thẳng tắp, khẽ đung đưa theo từng bước đi.
Áp lực lan tỏa ngay trước mặt.
Không phải kiểu khí thế được tạo dựng bằng nhạc nền và hiệu ứng chỉnh sửa, cũng không phải vẻ ngoài cố tình tô vẽ, mà là sự cao quý bẩm sinh, mang theo một phong thái ung dung, tùy ý.
Anh thong thả nghiêng đầu, trò chuyện với người bên cạnh.
Tóc đen rũ xuống trán, sống mũi cao thẳng, đường chân mày sắc nét, đường viền cằm rắn rỏi. Dưới cổ áo sơ mi để lộ một đoạn cổ thon dài, yết hầu lộ rõ, chuyển động lên xuống—
Rồi hàng mi rũ xuống một cách lười biếng, quay đầu lại.
Cách nhau ba đến năm mét, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh xung quanh đều tan biến.
Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng màn trập máy ảnh cũng mờ nhạt đi. Đèn flash không còn làm chói mắt nữa.
Chỉ còn lại hai người họ, lặng lẽ nhìn nhau giữa đám đông.
Đôi đồng tử đen láy dán chặt lên cô không hề né tránh.
Vài giây sau, Dụ Gia Thụ giống như nhướng mày thật nhẹ.
Giống như qua thật lâu, hoặc có lẽ chỉ thoáng qua. Mãi đến khi bàn tay của nhân viên an ninh vươn ra từ bên cạnh, lịch sự hỏi liệu anh có muốn đi chung thang máy hay không, Dụ Gia Thụ mới chậm rãi dời ánh mắt khỏi cô.
Anh cong môi rất nhẹ, hạ cằm một chút, nhẹ nhàng nâng tay phải, làm động tác “quý cô đi trước”.
Cánh cửa thang máy khép lại, chặn đứng ánh đèn flash nhấp nháy liên tục của truyền thông, để lại một khung cảnh hoàn mỹ giữa âu phục cùng váy dạ hội đối diện nhau trong đám đông.
Khoảnh khắc cánh cửa khép kín hoàn toàn.
Không gian yên tĩnh chật hẹp vang lên tiếng ù ù nhẹ của động cơ, còn có một âm thanh khác.
Thình thịch. Thình thịch.
Lâu lắm rồi, Thích Dao mới lại nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh đến vậy trong lồng ngực.