Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy anh mặc vest.
Còn hấp dẫn hơn nhiều so với tưởng tượng, hay những bức ảnh được đăng lại trên tạp chí.
Không phải dáng vẻ của một thiếu niên vẫn còn nét ngây ngô trong lễ trưởng thành, cũng không phải hình ảnh đầy khí thế trên bìa tạp chí khi phát biểu trong lễ tốt nghiệp. Đây là một sự lột xác hoàn toàn, là một người đàn ông thực sự, đang đứng trước mặt cô, chỉnh tề vẫn thư thái, đĩnh đạc mà không mất đi vẻ ung dung.
Vừa cao lớn, vừa ung dung, phóng khoáng lại mang theo sự cao quý bẩm sinh.
Mang theo một sức hút vô cùng mạnh mẽ, cùng với một loại rung động khó có thể diễn tả thành lời. Từ trong đám người đi thẳng về phía cô.
Như một giấc mộng đã kéo dài suốt nhiều năm qua.
Tim trong lồng ngực vẫn đang đập dồn dập, Thích Dao nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Mặc dù biết tối qua người này còn nhắn tin chúc cô ngủ ngon trên WeChat, khi ánh mắt hai người vô tình chạm nhau giữa biển người mênh mông, cô vẫn không thể khống chế bản thân, cảm giác rung động như một thiếu nữ mười mấy tuổi lần đầu biết yêu.
Vest là một thứ trang phục mà nếu hợp với ai đó, sức sát thương của nó thực sự không phải chuyện đùa.
Cơn sóng lớn trong lòng cô dâng trào, mạnh mẽ đến mức đủ để nhấn chìm một ngọn núi lửa đang phun trào.
Thích Dao chợt nhớ đến câu nói mà fan từng dùng để miêu tả hình ảnh mặc vest của Cố Hằng khi hai người còn cùng nhau tham dự sự kiện trước đây.
“Mặt còn giang sơn còn.”
Bây giờ nhìn lại, thì ra giang sơn của anh ta cũng chỉ đến thế mà thôi.
Luồng không khí trong lồng ngực bị ép xuống tận đáy, lại hít vào một luồng không khí mới, Thích Dao mở mắt ra.
Bên trong thang máy rất yên tĩnh. Lật Tử vẫn như cũ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng không nói gì. Kiều Niệm thì không trầm lặng như vậy.
Dù sao cô ấy cũng là người đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, con mắt nhìn người vẫn rất chuẩn, huống hồ không khí lúc này lại tràn ngập sóng ngầm.
Dù trước khi đến đây cô chưa xem những tin đồn trên các trang tin tức giải trí, nhưng khi kết hợp thời gian, địa điểm, rồi nhìn thấy phản ứng thoáng khựng lại của Thích Dao, dáng vẻ im lặng của Lật Tử, cả bộ dáng của người nọ, thì cô cũng không khó để xác nhận danh tính của đối phương.
“Lúc nãy trong nhà có quá nhiều người, tôi không có cơ hội hỏi.” Kiều Niệm đứng sau lưng Thích Dao, nhìn cô, nhíu mày khoanh tay cất giọng: “Cậu đang yêu à?”
Bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, Thích Dao dừng lại một chút, ngẩng mặt lên, “ừ” một tiếng, “Mấy hôm trước quên nói với cậu.”
“Đúng vậy, tôi đang yêu.”
Rất thản nhiên.
Không gian chìm vào tĩnh lặng trong giây lát.
Cô bình thản đến mức khiến Kiều Niệm không biết nên tiếp tục như thế nào, sau hai giây mới hỏi tiếp: “Nghiêm túc?”
Con số trên màn hình góc phải nhảy một cái rồi dừng lại, thang máy khựng lại một chút, mang đến một cảm giác lơ lửng trong không trung.
Giữa âm thanh mở cửa khe khẽ, Kiều Niệm nhìn thấy Thích Dao bình tĩnh như thường, nhấc váy bước ra ngoài, để lại một câu rất nhẹ nhàng.
“Không thể nghiêm túc hơn được nữa.”
Cô nói.
–
Bên trong hội trường, ánh đèn sáng rực.
Máy quay trực tiếp lơ lửng giữa không trung để điều chỉnh, còn khu vực rộng rãi được bố trí đầy những hàng ghế phủ vải lụa trắng, ngay ngắn rõ ràng.
Sân khấu cực kỳ rộng, phía sau là màn hình LED khổng lồ đang liên tục phát các đoạn video quảng bá giới thiệu sản phẩm.
Dòng người lần lượt đi vào từ lối vào, dưới sự hướng dẫn của nhân viên mà tìm được chỗ ngồi theo khu vực đã sắp xếp.
Thích Dao ngồi xuống ở hàng ghế trung tâm của hàng đầu tiên, tựa lưng vào ghế, tập trung nhìn màn hình một lúc.
Có khoảng năm đoạn video được phát luân phiên, có cái nói về tinh thần doanh nghiệp, có cái về cảm hứng thiết kế sản phẩm và quá trình chọn lựa chất liệu, có cái là phỏng vấn ban quản lý, thậm chí còn có cả video cô quay khi tham gia buổi phỏng vấn đầu tiên.
Lâu rồi chưa xem lại nó.
Cảm giác vác máy quay ra ngoài ghi hình, thức đêm để chỉnh sửa video dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Vậy mà chớp mắt một cái, cô đã ngồi dưới khán đài, chờ đợi phần hai của buổi họp báo để lên sân khấu giao lưu.
Có lẽ vì màu sắc bộ lọc cùng cách kể chuyện của video đó khác với những cái còn lại, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu cảm thán lẫn lời khen từ những người xung quanh. Thích Dao đều nghe thấy hết.
Cô đột nhiên sinh ra chút cảm xúc.
Đại khái là, mọi con đường mình đi qua đều không vô nghĩa.
Trong cuộc đời, từng bước chân đều có ý nghĩa của nó.
Hơn mười phút sau, các khu vực chỗ ngồi gần như đã kín người. Trên màn hình lớn, video quảng bá được thay bằng bộ đếm ngược một phút, những con số liên tục nhấp nháy, cả hội trường cũng dần trở nên yên lặng.
Ống kính máy quay di chuyển khắp hội trường, cánh tay ngang hạ xuống, từ góc nhìn trên cao chuyển thành cận cảnh. Cảnh tượng này Thích Dao vô cùng quen thuộc.
Tại vô số buổi lễ trao giải, chỉ cần máy quay di chuyển, ai nấy đều sẽ căng thẳng hơn một chút. Nếu đang nói chuyện mà người bên cạnh bỗng chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng lưng, thì phần lớn là vì ống kính sắp lia đến.
Diệp Thanh Mạn thậm chí còn tổng kết ra một bộ “Bí quyết giữ được góc đẹp nhất trước ống kính trực tiếp”, không hề bủn xỉn chia sẻ nó với cô.
Đẩy đầu lưỡi áp sát vòm miệng để làm nổi bật góc nghiêng hàm khi nhìn nghiêng, giữ thẳng lưng, thả lỏng vai, hai tay đặt tự nhiên lên đầu gối. Vừa đảm bảo được tư thế đẹp mà vẫn không quá cứng nhắc.
Dù gì đây cũng là một ngành nghề dựa vào mặt có cơm, ngay cả người có tư thế chuẩn tự nhiên như Thích Dao, khi lên hình vẫn phải chú ý nhiều hơn.
Ống kính lướt ngang trước mắt. Cô nhìn thẳng về phía trước, dõi theo những con số đếm ngược đang nhấp nháy. Bỗng dưng, trong tầm mắt của xuất hiện một bóng đen.
Thâm trầm, như diệu thạch màu đen.
Sau một động tĩnh rất nhỏ, một làn hương tuyết tùng hòa lẫn bạc hà thoang thoảng quanh mũi, thanh mát mà lạnh lẽo. Một người đàn ông thoải mái ngồi xuống ngay bên cạnh cô.
Thích Dao phải nín thở để không thể hiện bất cứ biểu cảm khác thường nào trước ống kính.
Rất kỳ quái.
Mặc dù hai người họ không nói chuyện quá lâu, ít nhất cô cũng đã khắc phục được thói quen dễ rung động trước anh. Ít nhất bây giờ, sẽ không vừa nhìn thấy anh là tim đập loạn nhịp, mặt đỏ tai hồng. Ấy vậy mà hôm nay, điều đó lại liên tục bị phá vỡ.
Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên họ cùng nhau xuất hiện công khai trước đông người, nên cô có chút căng thẳng, bối rối.
Có thể cũng vì trước mặt có máy quay, Dụ Gia Thụ không chủ động nói chuyện với cô, chỉ ngồi yên tại chỗ.
Từ khóe mắt nhìn sang, cô thấy anh vắt chéo chân, quần âu thẳng tắp, sắc nét. Lưng anh tựa hờ vào ghế, thần thái thản nhiên, nhìn như không để tâm, lại ung dung kiểm soát mọi thứ trong tầm tay.
Lúc này trên phần bình luận trực tiếp của buổi phát sóng.
【Đm, anh chàng này là ai vậy, đẹp trai quá trời quá đất luônnnnnnnnnn aaaaaaaaaaaaa!!! Soái ca từ đâu xuất hiện thế này aaaaaaaaaaaaaa!!】
【Đây là người thường sao? Không thể nào! Có khi nào là diễn viên mới ký hợp đồng không?】
【Bộ mấy người nghĩ đây là lễ trao giải hả? Buổi họp báo này ngoài 71 ra thì còn ai là người trong giới nữa? Còn ngồi hàng ghế đầu luôn á, mơ đi nhé!】
【Không biết anh ấy là ai, nhưng không cản trở việc tui ngắm trai xinh gái đẹp! Hai người này chung khung hình trông đẹp đôi quá trời! Đến cả trang phục cũng cùng tông màu, váy đen – vest đen, trời ơi, khí chất đỉnh ghê, tự động tưởng tượng ra một bộ tiểu thuyết hôn nhân hào môn rồi nè!】
【Bình luận trên làm tôi cười xỉu, cố đẩy thuyền luôn hả? Không thấy hai người này chẳng có tí giao lưu ánh mắt nào à? Hay là kiểu nữ minh tinh lạnh lùng và ông chồng nhà hào môn không mấy thân thiết, cưới trước yêu sau? Hahahaha】
【Công nhận có vibe đấy. Nếu thật sự là “cưới trước yêu sau” thì chắc giờ họ đang trong giai đoạn mới cưới, chưa có tình cảm. Hai Alpha tranh đấu nhau, hóng drama quá đi mất! Nhanh lên, viết thành truyện cho tôi đọc đi!!!】
【Sáng nay đi làm có thấy mấy bài của marketing nói hai người này có gì đó mờ ám, mà giờ xem lại thấy chả giống chút nào.】
【Không giống không có nghĩa là không có nha. Không thì sao cô ấy lại ngồi ở đây? Chẳng qua là tránh hiềm nghi trước công chúng thôi, chẳng lẽ lại ân ái ngay trên sóng trực tiếp?】
【Bó tay với mấy người phía trên, nghe gió thổi là tưởng có bão, đừng có đoán già đoán non nữa. Bỏ qua đi, bỏ qua đi! Chết mất, tạo hình của Dao Muội hôm nay đúng là đỉnh cao!!!! Quá sức kinh diễm luôn!!!】
【Thích Dao hôm nay đẹp quáaaaaaaa!!! Môi đỏ rực, tóc đen dài, váy đen, đúng chuẩn tiểu thư cao quý lạnh lùng!】
【Ảnh trên Weibo đang bùng nổ kìa, chụp kiểu gì cũng ra một đại mỹ nhân băng giá! Dao Muội của chúng ta đúng là phong cách gì cũng hold, siêu cấp đại mỹ nhân!!!】
【Phiền quá đi… Đây là buổi họp báo sản phẩm chứ không phải fan meeting của idol nhà mấy người, làm ơn yên tĩnh chút được không?】
【Buồn cười ghê, không thích xem thì tắt bình luận đi, ai bắt ép đâu? Không muốn xem mà còn muốn bịt miệng người khác hả?】
…
Trên màn hình, bộ đếm ngược nhảy từ ba xuống một, rồi về không. Đèn sân khấu bừng sáng, màn hình lớn chuyển sang poster quảng bá của dòng sản phẩm mới, buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Nửa phần đầu mang tính chuyên môn nhiều hơn, MC trên sân khấu trình bày chi tiết về các khía cạnh của sản phẩm mới.
Chip, hệ điều hành, hiệu suất chơi game, độ phân giải, cảm biến, màu sắc, chất liệu, cùng với so sánh giữa các sản phẩm trong dòng, đối chiếu thời lượng pin với các thương hiệu khác trên thị trường. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Thích Dao theo dõi khá chăm chú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện công nghệ quy mô lớn như thế này, chiếc điện thoại cô đã dùng suốt nửa tháng nay vẫn khiến cô cảm thấy mới lạ.
Đặc biệt là khi phần giới thiệu về chip được trình bày.
“Dòng Phong Hành X-11 được trang bị chip XM-9521, đây là con chip bán dẫn đầu tiên trong nước được nghiên cứu, phát triển và sản xuất hoàn toàn độc lập. Sử dụng công nghệ tiên tiến 7 nano trên thế giới, với hệ thống lệnh tự phát triển, hiệu suất được cải thiện đáng kể so với thế hệ trước.”
MC nâng micro lên, các ngón tay khép lại, đưa tay về phía trước, hướng ánh mắt về hàng ghế đầu tiên. Giọng nói rõ ràng, từng chữ từng chữ vang lên.
“——Đồng thời, đối tác của chúng tôi, Tinh Phàm,”
“Cũng là doanh nghiệp duy nhất trong cả nước hội tụ đầy đủ các mắt xích quan trọng của ngành công nghiệp bán dẫn, từ thiết kế chip, vật liệu, quy trình, sản xuất đến kiểm định và đóng gói. Nhờ đó, chúng tôi đã thực hiện được mục tiêu làm chủ hoàn toàn công nghệ bán dẫn.”
Không biết do bầu không khí được đẩy lên cao trào hay vì những người trong ngành đều hiểu rõ giá trị của câu nói này, mà phía dưới khán đài, tràng pháo tay tự phát vang lên như sóng vỗ. Dài, dồn dập, không dứt.
Thích Dao cũng vỗ tay, nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái, nhân cơ hội này nghiêng đầu, danh chính ngôn thuận nhìn sang người bên cạnh.
Dụ Gia Thụ vẫn ngồi yên với vẻ mặt bình tĩnh, lưng tựa vào ghế, dáng ngồi thẳng nhưng không gò bó. Bị cue đến cũng chỉ hơi gật đầu một chút.
Anh nhấc mí mắt lên, quét mắt qua ống kính đang lia đến, lại dửng dưng dời đi tầm nhìn. Dáng vẻ vẫn điềm nhiên như cũ.
Từng cử chỉ đều toát lên vẻ thoải mái, không hề lúng túng dù chỉ một chút, mà còn mang theo một sự kiêu ngạo lạnh lùng khó diễn tả.
Bất kể là lúc nào, cảm giác kiểm soát mọi thứ trong tầm tay của anh đều khiến người khác không thể rời mắt, giống hệt như ngày ấy, khi anh đứng trên sân khấu lễ đường.
Ở nơi mà họ không nhìn thấy, phần bình luận trực tiếp đang dày lên rõ rệt, chồng chất từng lớp một.
【Tôi xỉu mất, chỉ một ánh mắt này thôi cũng khiến tim tôi rung động! Aaaaaaaaa!!!】
【Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi nghẹt thở. Ai hiểu được cảm giác này không? Các anh chị em… Đây chính là ma lực của trai đẹp…】
【Không phải… Đây là ma lực của một trai đẹp đẳng cấp cao… Còn trẻ mà đã mặc vest ngồi hàng ghế đầu của Phong Hành! Khí chất thế này, mấy anh đẹp mã ngốc nghếch sao có cửa so sánh được?!】
【Lầu trên, bạn đánh giá thấp anh ấy rồi. Người ta không chỉ ngồi hàng đầu sát bên nữ minh tinh (còn không thèm liếc mắt lấy một cái), mà lát nữa còn phải lên sân khấu phát biểu nữa kìa.】
【Bổ sung thêm, anh ấy không chỉ là khách quý của Phong Hành mà còn là thiếu gia của Phong Hành! Phú nhị đại + học vấn cao + khí chất thu hút + ngoại hình đỉnh cao, toàn bộ buff được xếp chồng lên nhau, tôi chỉ biết nói: Hi, chồng ơi!】
【@Phong Hành Dụ Trọng Sơn, bác có thiếu con dâu không ạ?!?!】
……
MC trên sân khấu vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt với một loạt thuật ngữ chuyên ngành, lúc này, Thích Dao không còn nghe vào tai nữa.
Có lẽ vì biết rằng ống kính sẽ không lia đến đây trong một thời gian ngắn, cô không kiềm chế được bản thân mà lén liếc nhìn người bên cạnh.
Người này xuất sắc trong mọi lĩnh vực, người mà ai cũng phải ngước nhìn, là bạn trai của cô.
Thích Dao nghĩ.
Thật kỳ diệu.
Giống như một giấc mơ xa vời.
Thêm một ánh nhìn nữa.
Lần này, bị Dụ Gia Thụ bắt quả tang ngay tại trận.
Anh còn mang theo ý cười không dễ phát hiện, trêu chọc cô bằng một cái nhướng mày nhẹ nhàng.
“……”
Mặt Thích Dao đỏ bừng, lập tức dời ánh mắt đi.
Hai giây sau, chai nước khoáng Evian trên bàn hàng đầu đột nhiên đổ xuống.
Người đàn ông giơ tay, ra hiệu cho nhân viên không cần chạy tới chỉnh lại, hơi nghiêng người, cánh tay dài vươn ra, người sát vào.
Chai nước khoáng đặt giữa vị trí của hai người, khiến anh không thể tránh khỏi việc đến gần cô hơn. Hương thơm bạc hà tuyết tùng phóng đại quanh hơi thở, rõ ràng, lạnh lẽo.
Hô hấp vốn đã nhẹ nhàng giờ lại càng khó kiểm soát hơn.
Một giây sau, hô hấp của Thích Dao hoàn toàn nghẹn lại.
Cô cảm nhận được thứ gì đó lướt nhẹ qua đầu ngón tay, thon dài, mát lạnh.
——Sau đó ngón trỏ của cô bị ai đó khẽ móc vào.
Cảm giác rất quen thuộc, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hơi lạnh.
Là tay của Dụ Gia Thụ.
… Người này nhân lúc nghiêng người, ngay khi máy quay cùng những người khác không thể nhìn thấy, đã móc nhẹ ngón tay cô!
Tim Thích Dao đập thình thịch, cô lại không dám có bất kỳ động tác lớn nào, chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như không có gì xảy ra, mặc cho lòng bàn tay ngưa ngứa vì động tác kia.
Dụ Gia Thụ vẫn điềm nhiên như không, cầm lấy chai nước khoáng bị đổ trên bàn, từ tốn dựng nó lên, đồng thời, tay còn lại nhẹ nhàng vẽ từng nét trên lòng bàn tay cô.
Giống đang viết chữ.
Thích Dao gồng mình kiềm chế mong muốn co rụt tay lại, đồng thời còn phải phân tâm để nhận diện những nét chữ anh viết. Hơi ấm từ đầu ngón tay anh theo từng đường nét chậm rãi truyền vào lòng bàn tay cô, lan tỏa khắp cơ thể.
Hồi nhỏ tập viết chữ to cũng chưa từng khó nhịn thế này.
Một lúc sau, người đàn ông lại thản nhiên ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào ghế một cách lười biếng, trở về dáng vẻ điềm nhiên, lãnh đạm như cũ.
Chỉ có Thích Dao là còn siết nhẹ bàn tay mình, cả vành tai lẫn gò má đều nóng bừng.
Không ai biết, giữa ống kính và dòng người vây quanh, anh vừa mới làm bộ vô tình nghiêng người về phía cô, viết vào lòng bàn tay cô một câu—
Về nhà lại nhìn.
Bây giờ đừng nóng vội nhìn bạn trai em.
Về nhà rồi từ từ mà nhìn.
–
Buổi họp báo đã gần đến hồi kết, sản phẩm về cơ bản đã được giới thiệu toàn diện, phần sau chủ yếu là phần giao lưu.
Kiều Niệm đứng chờ ở cổng trung tâm triển lãm.
Một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống.
“Tình hình thế nào rồi?” Cừu Lãng hỏi ngắn gọn.
“Không dễ kiểm soát lắm.” Kiều Niệm nhíu mày, đầy lo lắng đi theo anh ta vào trong. “Hiện tại có hai luồng ý kiến chính. Một là nói cô ấy chỉ đẹp nhờ chỉnh ảnh, từ khi livestream bắt đầu thì không tạo được tiếng vang gì, tự chìm xuống. Nhưng sau khi các fans chụp ảnh đăng lên, tạo hình lại có xu hướng bùng nổ.”
“Còn một luồng ý kiến khác là về quy tắc ngầm.” Kiều Niệm nhấn nút thang máy. “Chủ đề nhạy cảm, vốn dĩ dễ khiến người ta suy diễn. Đính chính thì được, nhưng chưa chắc có độ tin cậy cao.”
“Điều khó xử nhất là…” Kiều Niệm hiếm khi lưỡng lự như vậy.
Cừu Lãng liếc cô một cái. “Nói.”
“Họ thực sự đang qua lại.”
“……”
Một khoảng im lặng kéo dài.
Động tác của Cừu Lãng thoáng dừng lại một giây, ánh mắt khó đoán quét qua cô, sau đó quay đầu nhìn thẳng phía trước, sải bước đi tiếp.
Khi hai người quay lại hội trường, sự kiện đã bước sang phần sau.
Không giống với phần giới thiệu sản phẩm lúc đầu, bầu không khí lúc này sôi động hơn hẳn, đặc biệt là khi Thích Dao bước lên sân khấu, giới thiệu bản thân xong, dùng một tay che phần cổ váy rồi cúi chào, cả hội trường vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Chiếc váy lụa đen tôn lên làn da trắng nõn, vòng eo mảnh mai, dường như chỉ cần một tay cũng đủ ôm trọn. Mỗi khi cô nghiêng đầu lắng nghe MC đặt câu hỏi, vạt váy khẽ lay động theo động tác, để lộ đôi chân dài thon thả thẳng tắp.
Dây buộc của đôi giày cao gót quấn quanh cổ chân trắng ngần, tựa như những gai nhọn quấn quanh bông hồng trắng, chìm dần vào bóng tối.
“Dao Muội dạo này có bộ phim mới đang chiếu đúng không? Phim đó cũng đang gây sốt trên mạng, cô thợ làm bánh ngọt dịu dàng đúng không nào?”
Thích Dao gật đầu, hai tay cầm micro, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn vào ống kính, đôi mắt đào hoa cong lên. “Đúng vậy.”
【Đm, đẹp điên đảo luôn trời ơi】
【A a a a a nụ cười này là sao, a a a a a a a!! Vợ ơi, cho hôn một cái nào, dính mắt luôn rồi!!】
【Dao Muội có nhan sắc hàng đầu thiên hạ. Cô ấy làm thế nào mà mặc đồ đen vừa lạnh lùng vừa trong sáng thế này??? Khi không cười, chỉ cần hơi ngẩng cằm lên là khí chất cao ngạo lạnh lùng. Nhưng khi cười lại ngọt ngào vô cùng. Sự đối lập này… tôi chết mất a a a a a a】
【Tôi vào đây chỉ để kiểm chứng… thế này mà gọi là “chỉnh ảnh lừa tình” á? Tôi tin lời bọn tài khoản marketing thật đấy】
【Ngoài đời làm gì có ai đẹp hơn minh tinh… hotgirl mạng so với minh tinh còn như trời với đất, huống chi là người bình thường. Ở đâu ra mấy bà tự tin thái quá cứ thích so bì thế này, buồn cười chết mất】
【Còn phải nói thêm câu “Không phải tôi tự tin quá mức” nữa chứ, chị ơi, nếu không phải thì là gì?? Cuộc sống thực tế thất bại đến mức nào mà phải lên mạng chỉnh ảnh bôi nhọ người khác vậy?】
【Hề hề, hề hề, nhảy nhót làm gì, Dao Muội nhà chúng tôi có thèm để ý mấy người không? Đồn nhảm mà không biết xấu hổ.】
…
Sau vài câu chào hỏi, MC dần hướng câu chuyện sang sản phẩm. “Chúng tôi nghe nói tuần trước Dao Muội đã dùng mẫu máy Phong Hành X-11 để quay vlog, đúng không?”
Thích Dao gật đầu theo lời dẫn dắt, nhẹ nhàng đáp lại vài câu bằng giọng nói êm dịu.
Trên sân khấu hai người trò chuyện qua lại, nhịp điệu không quá dày đặc nhưng tự nhiên, không phải kiểu diễn xuất cường điệu. Cách nói chuyện chậm rãi, thỉnh thoảng thêm vài câu hài hước khiến bầu không khí rất dễ chịu.
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, Dụ Gia Thụ lười biếng tựa vào ghế, chăm chú nhìn cô.
Rất khó nói có cảm giác gì.
Như là rất lâu trước đây, anh từng thấy một chú thỏ bông nhỏ bên lề đường. Nó cô đơn nằm đó, bộ lông trắng muốt lấm lem bụi bẩn. Người qua đường dường như không ai nhận ra vẻ đẹp của nó, không ai để ý đến đôi tai cụp xuống hay đôi mắt đen láy ướt át.
Anh tình cờ bước ngang qua, vô tình chạm mắt với nó, bị sự thuần khiết cùng dịu dàng ấy thu hút.
Đợi một lúc lâu, anh nhặt nó lên, mang về nhà, giặt sạch, đặt lên ban công để phơi nắng.
Về sau, chú thỏ ấy trở thành con thỏ đẹp nhất thế giới, ai ai cũng biết đến, tán thưởng vẻ đẹp của nó.
Anh ngồi dưới khán đài, nhìn cô tỏa sáng rực rỡ trong ánh hào quang chói lòa, nhìn từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều thu hút mọi ánh mắt.
Chỉ có anh biết.
Chỉ có hai người vô tình chạm mắt giữa đám đông biết.
Cô mãi mãi là chú thỏ nhỏ của anh.
–
Giữa buổi giao lưu, bỗng có người ngồi xuống ghế trống bên cạnh.
Dụ Gia Thụ xưa nay không có hứng thú với người khác, ánh mắt vẫn dán chặt lên sân khấu, nhìn cô gái đang cùng MC chụp ảnh selfie trước ống kính, chẳng buồn liếc sang một cái.
Cho đến khi người kia gọi anh.
“Tiểu Dụ Tổng.”
Nghe tiếng, Dụ Gia Thụ thong thả nâng mí mắt, hơi nghiêng mặt, chạm phải ánh nhìn của người đàn ông đối diện.
“Ngài còn nhớ tôi không?” Cừu Lãng nhìn anh, nói.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta gặp Dụ Gia Thụ.
Trước đây, khi vận động đầu tư cho Thịnh Dữ, anh ta đã tham gia không ít bữa tiệc lớn nhỏ. Nghe nói tập đoàn Phong Hành có ý định lấn sân vào giới giải trí, anh ta từng nhờ Điền Oanh sắp xếp để gặp Dụ Trọng Sơn.
Chưa thể hẹn ra ngoài, đành đến tận nơi thăm hỏi.
Lúc mang quà đến, vừa hay gia đình ở Nam Sơn vừa ăn tối xong, dì giúp việc mở cửa, Dụ Trọng Sơn cũng không quá kiểu cách, chỉ chào hỏi vài câu rồi bảo anh ta lên lầu đợi trong thư phòng.
Trước khi lên, anh ta tình cờ thấy đỉnh đầu của người ngồi trên sofa.
Mái tóc đen tuyền, vài sợi lòa xòa trước trán. Người nọ cuộn mình trên sofa, tư thế tùy ý, có vẻ còn rất trẻ. Cậu ấy cầm ngang điện thoại, chăm chú chơi game, để lộ chiếc cổ trắng lạnh, gồ lên rõ ràng.
Dưới lầu, Dụ Trọng Sơn gọi cậu ấy, giọng điệu vốn luôn cứng rắn trên thương trường giờ lại mềm mỏng lạ thường, kiên nhẫn khuyên nhủ, nói sau khi tốt nghiệp thì công ty nhỏ đó có thể đóng cửa, nếu không nỡ thì cứ chuyển nhượng, tóm lại đừng phí thời gian vào “món đồ chơi” nhỏ bé ấy nữa, nên thu xếp mà quay về nhà.
Cừu Lãng không nghe thấy cậu ấy trả lời.
Lúc đó anh ta nghĩ, vị thiếu gia nhà họ Dụ này chắc cũng chẳng phải người có chí hướng gì lớn, ham chơi mà không chịu ổn định, giống như bao câu chuyện lặp đi lặp lại trong các gia đình thế hệ thứ hai. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu, anh ta cũng không mấy để tâm.
Một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi kết thúc tại đây.
Sau này gặp lại, người đó đã là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các trang báo tài chính tin tức. Một điều kỳ lạ là, những từ ngữ gắn liền với cậu ấy lại không phải “Phong Hành”.
Lúc đó, anh ta mới biết, vị này khác hẳn những người cùng thế hệ. Tốt nghiệp từ trường đại học hàng đầu trong nước, cộng thêm bằng thạc sĩ Stanford, năm ba đại học đã dẫn dắt một nhóm người lập công ty, vừa tốt nghiệp đã sở hữu bằng sáng chế cấp quốc gia. Người hướng dẫn thạc sĩ của anh ta là một trong những bậc thầy của ngành, có thể nói là thái sơn bắc đẩu cũng không ngoa.
Thứ mà Dụ Trọng Sơn gọi là “món đồ chơi nhỏ” lại là hắc mã lớn nhất trong ngành bán dẫn hai năm qua.
Khi đó anh ta chỉ bật cười, nghĩ định nghĩa về “đồ chơi nhỏ” của nhà người ta quả thật khác xa với người bình thường.
Nhưng cũng chỉ cười vậy thôi, coi như câu chuyện trà dư tửu hậu, anh ta chưa từng nghĩ bản thân hay Thích Dao sẽ có bất kỳ mối quan hệ nào với một người như vậy.
Hiện tại, người đàn ông trước mặt khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn không gợn sóng, đồng tử đen sâu thẳm, chỉ hơi nhướng mày một cách nhẹ nhàng.
Cừu Lãng dừng lại một chút, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Là thế này, ngài có biết trên mạng bây giờ đang bàn tán gì không? Về chuyện của ngài và cô ấy.”
Anh ta chỉ về phía sân khấu.
Thích Dao đang tương tác với fans may mắn được rút thăm, đôi mắt cong cong khi cười, tay vươn ra rút tấm thẻ từ tay MC, thoạt nhìn xinh đẹp đến mức không dính khói lửa phàm tục.
Dụ Gia Thụ theo ánh mắt của anh ta nhìn sang, hơi nâng cằm lên, đầu ngón tay hờ hững gõ nhịp trên đùi, biểu cảm rất lạnh nhạt.
“Họ nói về mối quan hệ giữa hai người…” Cừu Lãng hơi dừng lại, lựa lời tương đối uyển chuyển để tiếp tục: “Có chút không chính đáng.”
Có lẽ cũng biết lời này không dễ nghe, anh ta không chờ đối phương phản ứng mà nói tiếp:
“Dư luận thế này có thể không ảnh hưởng gì nhiều đến ngài, nhưng ngành của chúng tôi sống nhờ danh tiếng và hình ảnh. Nếu những tin đồn kiểu này lan rộng, e rằng sẽ không tốt cho sự nghiệp sau này của cô ấy.”
Thấy người trước mặt vẫn không lên tiếng, Cừu Lãng cân nhắc giây lát rồi tiếp tục:
“Dao Muội của chúng tôi tuy bình thường ít nói, cũng rất trầm lặng, nhưng cô ấy là người có chính kiến, có thể không phù hợp với định nghĩa ‘ngoan ngoãn’ trong giới của ngài, cũng không thích hợp để đi bên cạnh ngài.”
“Tôi cùng cô ấy quen biết cũng năm, sáu năm rồi, coi như từng bước đi lên từ những ngày đầu khó khăn. Tôi nói, chắc cô ấy sẽ nghe.” Cừu Lãng ngừng một chút, thần sắc vẫn điềm nhiên, “Nhưng tôi không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của cô ấy, để sau này cô ấy khỏi trách tôi.”
Nếu nói những lời trước đó còn có thể xem là hợp tình hợp lý, thì câu này lại mang hàm ý sâu xa.
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày, trong lòng nhẩm lại một lượt cụm từ “Dao Muội của chúng tôi” mà đối phương vừa nói, đột nhiên bật cười, ý vị khó đoán.
“Vậy nên?”
Anh không cảm xúc hỏi lại, thần sắc lười nhác uể oải, hàng mi tùy ý nâng lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh.
Thấy cuối cùng đối phương cũng có phản ứng, Cừu Lãng thu lại ánh nhìn, không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Vậy nên, tôi nghĩ ngài có thể cân nhắc một chút, dừng lại được rồi chăng?”
“Thích Dao rất đẹp, nhưng trong giới này còn rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn. Với địa vị của ngài, không cần phải cố chấp với một người, chúng tôi không gánh nổi.”
Cừu Lãng nói.
Lời đã nói xong, đối phương vẫn không trả lời.
Dụ Gia Thụ mỉa mai nhếch môi, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Anh cảm thấy nực cười.
Những lời này của Cừu Lãng rõ ràng xuất phát từ định kiến rằng giữa anh cùng Thích Dao không thể có tình cảm chân thành, rằng dưới tiền bạc và quyền lực, mọi thứ đều không thật lòng.
Dụ Gia Thụ từ nhỏ đã quen với những điều như vậy, không giống Thích Dao luôn nghĩ tốt về mọi người. Nhưng anh cũng không tùy tiện đánh giá ai theo hướng xấu.
Anh thật sự không ngờ một người mà Thích Dao gọi là “đạo diễn có linh khí”, là “đàn anh có ơn tri ngộ” lại suy đoán cô một cách ác ý như vậy.
Đứng trên lập trường “vì cô ấy”, tự cho mình quyền phán xét toàn bộ sự việc, ích kỷ, xấu xa lại ác liệt.
Dụ Gia Thụ không tiếng động cong môi, nụ cười giễu cợt lạnh lùng.
Ngay sau đó, Dụ Gia Thụ hơi nghiêng đầu, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào Cừu Lãng, nhướng mày rất nhẹ, vòng về chủ đề ban đầu, giọng điệu hờ hững, “Xin lỗi nhé.”
Anh kéo dài âm cuối, đường nét nơi khóe mắt lúc này sắc bén, lạnh lẽo. Nhếch môi, nhẹ giọng hỏi:
“Ngài là ai?”