Không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Cừu Lãng, Dụ Gia Thụ sắc mặt tự nhiên đứng dậy, bước lên sân khấu giữa tiếng giới thiệu của MC cùng những tràng pháo tay từ khán giả.
Theo quy trình, đây là phần hỏi đáp cuối cùng dành cho truyền thông.
Dụ Trọng Sơn không có mặt, đích thân chỉ định anh thay thế, anh cũng không thể nói gì hơn. Dù sao thì lúc đó đã nói rất rõ ràng, Dụ Trọng Sơn đầu tư vào Tinh Phàm, còn anh thì thay mặt Phong Hành phụ trách một dự án.
Có lẽ tâm trạng thực sự không tốt lắm, dù không thể hiện cảm xúc ra ngoài, Thích Dao vẫn nhạy bén nhận ra bầu không khí nặng nề từ anh.
Do dự một lát, cô đưa bàn tay không cầm micro ra sau lưng, co ngón trỏ, nhẹ nhàng vẽ một vòng trong không khí.
Ngón tay mảnh mai đung đưa trong không trung, đúng khoảnh khắc anh bước lên sân khấu, lướt ngang qua cô, cô bắt chước anh, mượn tà váy làm lớp che, khẽ móc nhẹ ngón tay anh.
Cảm giác mềm mại thoáng qua trong chớp mắt.
Dụ Gia Thụ khựng lại một giây, ngón tay dài buông thõng bên chân co lại, rồi rất nhanh thả lỏng, nhìn cô một cái.
Người còn lại đứng dưới ánh đèn, chớp chớp mắt với anh.
… Cô thật đúng là…
Bắt chước.
Dụ Gia Thụ không nhịn được, hơi cúi cằm, khóe môi nhẹ cong lên.
Ngọn lửa vô cớ trong lòng bỗng nhiên tan biến, lồng ngực như được thứ gì đó mềm mại lấp đầy, bình tĩnh trở lại.
Anh thoải mái cầm micro, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Thật sự rất ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn vài chữ, vừa mới báo tên xong, khán giả phía dưới đã hò reo vang dội, âm thanh lớn đến mức khiến anh dừng lại một chút.
Không biết từ khu vực fans nào có một cô gái hét to: “Anh đẹp trai quá!”
Giọng nói xé toạc không khí, vang vọng khắp cả hội trường.
Dụ Gia Thụ: “…”
“Cảm ơn.” Anh cười nhẹ.
Cả khán phòng bật cười theo, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Chắc hẳn sau phần giới thiệu đầu chương trình cùng màn tương tác cùng đại sứ thương hiệu Dao Muội, mọi người đều đã hiểu rõ hơn về sản phẩm mới lần này.” MC nói, “Tiếp theo là phần hỏi đáp tự do, một truyền thống của Phong Hành.”
“Không giới hạn đối tượng, không giới hạn câu hỏi, chỉ có một yêu cầu duy nhất.” MC giơ ngón trỏ lên, đùa vui nói, “Sau khi ra ngoài, nhớ nói với mọi người rằng chúng tôi thực sự không sắp xếp người hỏi theo kịch bản.”
Cả hội trường lại bật cười, nhiều người giơ tay, nhân viên bên dưới lần lượt chuyền micro đến từng người.
Có người hỏi về thời lượng pin, có người so sánh sản phẩm với đối thủ, có người hỏi về chiến lược giá cả, tóm lại, đều là những câu hỏi chuyên môn, chẳng liên quan gì đến Thích Dao.
Cô chỉ đứng yên bên cạnh một cách ngoan ngoãn, nghiêng đầu nhìn Dụ Gia Thụ khéo léo ứng phó với từng câu hỏi.
Anh rất nghiêm túc khi lắng nghe người khác nói, chỉ đơn giản đứng đó, dáng người cao ráo, thẳng tắp lại toát lên vẻ thư thái. Đôi mắt đen láy dõi theo người đối diện, mỗi khi họ hỏi xong, anh lại “ừm” một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đưa ra câu trả lời rõ ràng, súc tích.
Không hề lúng túng, cũng chẳng bao giờ bối rối.
Sau khi một người hỏi xong về mẫu máy dành cho sinh viên, lại có chút ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi: “À… ngài có bạn gái chưa ạ?”
Một câu hỏi mà ấp a ấp úng, lắp bắp, cô gái đó đỏ bừng mặt vẫn không giấu được sự tò mò, ánh mắt đầy mong chờ.
Dụ Gia Thụ nhướng mày, đợi tiếng reo hò từ khán giả lắng xuống, mới ngắn gọn trả lời, “Xin lỗi nhé, chuyện đời tư không nằm trong phạm vi thảo luận hôm nay.”
Giọng anh trầm ấm, trong trẻo, cuối câu còn mang theo chút ý cười, tiếng thở nhẹ khuếch tán qua micro, khiến người nghe cũng phải rung động.
【Trời ơi!! Anh ấy cười rồi aaaa!!! Chị em có thấy không!!! Nụ cười này đúng là quá dịu dàng mà!!】
【Góc nào cũng đẹp trai, 360 độ không góc chết… Chỉ cần có khí chất thế này là tôi thích mất rồi…】
【Đẹp trai đến mức chân tôi mềm nhũn, mẹ tôi đi ngang còn hỏi sao mặt tôi đỏ như mông khỉ vậy!!!】
【Lúc sáng còn thấy tin đồn mà thắc mắc, cái ông này là ai, đừng có bám fame Dao Muội nhà tôi nhé. Hiện tại cảm tháy… làm anh rể cũng không phải không được ha.】
【Ban đầu anh ấy không cười đâu, có ai để ý không, là do Dao Muội bất ngờ tròn mắt nhìn anh ấy, rồi anh ấy mới bật cười đó!!】
【Tôi thấy rồi! Dao Muội lập tức mở to mắt tròn xoe luôn!!! Nhìn kiểu vừa hoảng hốt vừa mong chờ, hahahahahahahahahahahahahaha.】
【Mấy bà fan cuồng bị hoang tưởng à? Ngay cả chuyện quy tắc ngầm mà cũng có thể ship được, giỏi thật đấy, đúng là idol nào fan nấy.】
【Người trước não hỏng rồi à? Thời đại nào rồi còn tin mấy cái tin đồn bịa đặt từ trang tin rác? Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng mà nói nhảm cái gì vậy?】
【Nguyên tắc vô tội đến khi có bằng chứng rõ ràng. Các “cảnh sát mạng” chuyên bới móc nữ minh tinh thì nhanh cút đi cho.】
…..
Thời gian từng phút một trôi qua, quá trình hỏi đáp đã đi được hơn nửa chặng đường.
Có lẽ vì đã có sự sàng lọc kỹ càng trong khâu xét duyệt tư cách vào hội trường, nên không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Cho đến khi micro được chuyền đến tay một người đàn ông đang đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai trong khu vực fans.
Kiều Niệm đứng ở rìa ngoài cùng của hội trường, vừa thấy người đàn ông đó đứng dậy, mí mắt cô giật mạnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Điều đáng ngạc nhiên là người đàn ông này lại không vội vàng hay luống cuống. Hắn chậm rãi đứng lên, chỉnh lại tư thế, trước tiên còn tự giới thiệu bản thân, cứ như thể đã nắm chắc chiếc micro trong tay, không định buông ra vậy.
“Chào mọi người, tôi là một nhà báo tự do, tên là Vương Trác. Hôm nay tôi có một số câu hỏi muốn gửi đến cô Thích.”
Không gian trong hội trường bỗng chốc im lặng.
Ngay cả tim Thích Dao cũng đập mạnh một nhịp.
Vương Trác, biệt danh “Vương Đại Chùy”, là một tay săn tin khét tiếng trong giới.
Những việc hắn từng làm bao gồm không giới hạn ở việc bám theo nghệ sĩ về tận nhà, đứng rình trước cửa tầng, lắp máy quay cố định trong bãi đậu xe ngầm, thậm chí còn chụp ảnh từ cửa sổ đối diện khi người trong nhà quên kéo rèm. Hắn không tha cho cả bạn bè hay người thân của nghệ sĩ.
Trong hội trường, khu vực này vốn được phân chia là khu người hâm mộ, theo lý mà nói, đội ngũ quản lý sẽ xem xét kỹ lưỡng tư cách của người vào, phát vé số lượng giới hạn. Không ít cô gái ở đây đang cầm bảng đèn tên Thích Dao, lúc này đều sững sờ, chết lặng tại chỗ.
Ngừng lại một lát, Thích Dao chớp mắt, đưa micro lên, giọng điệu không chút cảm xúc: “Anh cứ nói.”
Trong lúc này, màn hình phát trực tiếp đã bùng nổ với hàng loạt bình luận:
【……………………Kiều Niệm, cô chết rồi à??? Sao lại để loại người này vào hội trường???】
【Tôi đã nói rồi, công ty Thịnh Dữ này sớm muộn gì cũng sụp đổ, ngay cả nghệ sĩ hàng đầu của mình cũng không biết bảo vệ, để xảy ra sai sót như thế này, sao không dẹp tiệm luôn đi???】
【Bà đây thức đêm canh suốt nửa tháng vẫn không đặt được vé, vậy mà lại để tên Vương Đại Chùy này có vé là sao??? Mấy người mau phá sản đi được rồi đó!!!】
【… Tôi chỉ là một người qua đường, run rẩy hỏi: Có chuyện gì vậy?】
【Miệng của Vương Đại Chùy chưa bao giờ nói được lời nào tử tế. Hắn từng bám theo Thích Dao xuống tận bãi đậu xe ngầm trong vụ Cố Hằng, bị bóc phốt rồi còn bị kiện, phải ngồi tù hai ngày. Chắc giờ vẫn còn ôm hận đây mà.】
Người đàn ông dùng khẩu trang che kín nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài, “Trước tiên, tôi có một câu hỏi. Nghe nói mấy ngày trước cô đã có dấu hiệu mắc bệnh ngôi sao trên phim trường bộ phim mới, tự ý bỏ quay. Có thể cho tôi biết chuyện này là như thế nào không?”
Cả hội trường lập tức chìm vào im lặng.
Sắc mặt Dụ Gia Thụ rất bình tĩnh, cụp mắt ra hiệu. Nhân viên ở hàng ghế đầu liền gọi điện khẩn cấp, dẫn đội an ninh vào, đứng đợi ở cửa sau, sẵn sàng can thiệp nếu có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.
Ở hậu trường, người phụ trách ra lệnh qua bộ đàm, chuẩn bị cắt tín hiệu trực tiếp bất cứ lúc nào để chèn quảng cáo.
Trên sân khấu.
Thích Dao dừng lại hai giây, đưa micro lên, điềm nhiên nói: “Xin lỗi, đây là buổi họp báo ra mắt sản phẩm của thương hiệu. Bên A đã ký hợp đồng trả tiền để tôi đến đây quảng bá. Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến đời tư của tôi, tôi đề nghị anh liên hệ với studio để đặt lịch phỏng vấn.”
Một lát sau, cô lại bổ sung một câu, gằn từng chữ một nói, “Nhưng tôi chưa chắc sẽ đồng ý.”
“Đây là anh xứng đáng nhận được.” Cô bình tĩnh nói.
【Vãi… Cứng quá…】
【Nổi hết da gà rồi… Có phải do tạo hình hôm nay không? Sao tự nhiên tôi thấy Dao Muội trưởng thành hẳn lên vậy…】
【Mẹ kiếp, chủ yếu là khí chất! Nhìn thì có vẻ bình thản, lại khiến người ta có cảm giác kiểu ‘Anh là cái thá gì mà hỏi tôi?’ Trời ạ! A quá trời A!!!】
【Aaaaaaaa Dao Muội chửi chết hắn đi! Chửi chết hắn đi!!!!】
Hội trường tức khắc yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, kim rơi có thể nghe.
Ngay cả người dẫn chương trình vốn chuẩn bị lên sân khấu để xoa dịu tình hình, cũng chững lại vài giây, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia sân khấu.
Dụ Gia Thụ vẫn đứng yên tại chỗ, sắc mặt điềm nhiên, hàng mi đen che khuất cảm xúc trong mắt. Anh nhìn thoáng qua Thích Dao, không dễ nhận ra mà giơ ngón trỏ lên lắc nhẹ về phía người đàn ông đang nắm chặt micro.
Người dẫn chương trình hiểu ý, lập tức bỏ tay xuống, chậm rãi lui về phía cánh gà.
Người đàn ông đứng dưới khán đài rõ ràng đã sững sờ trong chốc lát.
Có vẻ như hắn không ngờ sẽ có người dám phản kháng ngay tại chỗ, chứ không cam chịu hắn khó dễ.
Làm tay săn ảnh bao năm nay, trong tay hắn ít nhiều gì cũng nắm được bí mật của từng nghệ sĩ. Ai mà chẳng phải nể mặt hắn?
Dù trong lòng có ghét đến đâu, khi gặp hắn cũng phải tươi cười chào một tiếng “Anh Trác”, bởi không ai biết khi nào mình sẽ vướng vào rắc rối. Huống hồ gì đây lại là một sự kiện quy mô lớn, người đông như kiến, còn được phát sóng trực tiếp trên toàn mạng?
Tịch Dao rõ ràng không có biểu cảm gì đặc biệt, thậm chí còn đứng đó với dáng vẻ dịu dàng thanh mảnh. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô nhìn hắn lại khiến người ta có cảm giác… như thể cô đang nhìn một con chuột.
Vương Trác mất mặt, lướt mắt qua đội ngũ an ninh phía sau, nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Được thôi, vậy chúng ta nói về chuyện liên quan đến Phong Hành vậy.”
“Đầu tiên chúc mừng cô. Vượt qua muôn vàn đối thủ cạnh tranh tài năng, giành được hợp đồng đại diện thương hiệu này.”
Biết chắc chẳng có lời nào tốt đẹp, Thích Dao bình tĩnh lắng nghe, không phản ứng.
Đôi mắt nhỏ hẹp của Vương Trác híp lại, giọng điệu chợt chuyển hướng: “Nhưng gần đây cô có vẻ bận rộn quá thì phải? Hay là quý công ty quá bận, không có thời gian quan tâm đến cô? Đến mức cả dư luận cũng chẳng buồn xử lý, không thèm phản hồi gì cả?”
“Theo nguồn tin nội bộ từ Phong Hành tiết lộ, hợp đồng đại diện này của cô không phải được xác nhận theo cách thông thường.”
Thích Dao nhíu mày, không hiểu ý hắn.
“Hay nói cách khác,” Vương Trác cố ý dừng lại một lúc, ánh mắt lướt qua hai người trên sân khấu, ngụ ý rõ ràng, mới tiếp tục nói, “Hợp đồng này được xác nhận thông qua một số mối quan hệ không chính đáng.”
“Cô có gì muốn giải thích không?”
Lời vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.
Lời nói ác ý quá rõ ràng. Dù có là người không theo dõi hot search sáng nay, chỉ cần nghe qua cũng có thể hiểu được đây là ý gì.
Trong lúc nhất thời khán giả bên dưới đưa mắt nhìn nhau, nghẹn họng trân trối. Bên ngoài dư luận lập tức bùng nổ.
【????? Bảo vệ thất thần làm gì vậy?? Lôi đi đi chứ??】
【Cái này còn k*ch th*ch hơn mấy buổi họp báo của minh tinh nữa… Phong Hành đúng là rộng lượng bao dung thật đấy, ngay cả mấy câu hỏi mang tính công kích cá nhân như này cũng có thể hỏi công khai à???】
【Tôi thực sự ghét các người, một nữ minh tinh chăm chỉ, tận tụy đứng trên sân khấu lại bị hỏi những câu như này? Các người còn biết xấu hổ không???】
【Đây không chỉ là ác ý với một nữ minh tinh, mà là ác ý với tất cả phụ nữ. Tại sao con gái làm gì cũng phải dựa vào đàn ông? Tại sao không thể là do chính cô ấy đạt được?】
Trên sân khấu.
Thích Dao sững lại.
Câu nói đó lặp đi lặp lại trong đầu cô mấy lần, bàn tay đang cầm micro bắt đầu khẽ run.
Cô không phải người dễ nổi giận, không có nghĩa là không có biết giận.
Thích Dao bất động thanh sắc hít sâu một hơi, cong cong khóe môi, nở một nụ cười lịch sự. Vừa định cầm micro lên, cô đã bị Vương Trác cắt ngang.
Có lẽ vì thấy hôm nay cô đặc biệt cứng rắn, không còn mềm mỏng như trước, mà hắn cũng luôn biết cô là người lạnh lùng, không giống Diệp Thanh Mạn, dù lửa cháy đến tận người cũng không bao giờ mất bình tĩnh hay nói ra lời nào quá đáng, không chiếm được cái gì tốt, nên Vương Trác nhanh chóng dời tầm mắt.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông trên sân khấu, “Hoặc có thể nói, vị Tiểu Dụ Tổng này, anh có ý kiến gì không?”
【Đ** m* cút đi chết đi, cái tên đàn ông khốn nạn này, mày hôi thối đến mức bị ghét bỏ rồi】
【Bị bệnh à? Bị bệnh à? Bị bệnh à?? @Phong Hành, biết là lần này không có thuê người diễn trò rồi, nhưng có thể kéo cái thứ này xuống không?? Họp báo của các người sắp biến thành trò hề rồi đấy】
【Thật ra tôi cũng khá tò mò, có thể hiểu được sự phẫn nộ của fans, nhưng người qua đường cũng muốn biết chuyện này sẽ được xử lý thế nào】
【Vương Đại Chùy đáng chết thật đấy, nhưng cũng cần phải làm rõ chứ? Kéo đi luôn cũng không phải cách giải quyết hay, kết thúc như vậy trông xấu mặt quá, đợi xem sao đã】
【Làm rõ cái gì mà làm rõ… Biết đâu lại chọc đúng chỗ đau, không biết trả lời thế nào, bị kéo xuống có khi đó là cách tốt nhất rồi】
【Tôi tức run người đây đm, chọc con mẹ nó đến chỗ đau cái quái gì, mấy kẻ bịa đặt có thể chết luôn được không????】
Dư luận hỗn loạn.
Các cuộc thảo luận đủ mọi thể loại leo lên top xu hướng trên các nền tảng mạng xã hội, mức độ quan tâm tăng vọt.
Trong hậu trường, một đám người nơm nớp lo sợ. Đạo diễn nhìn chằm chằm vào con số đang tăng vọt trên màn hình, một tay cầm bộ đàm, do dự.
“Thật sự không cắt sóng à?” Có người hỏi.
“Cái động tác tay của Tiểu Dụ tổng… là không cắt đúng không…”
“Nhưng tình hình đã thành ra thế này rồi? Tiếp tục nữa có thể mất kiểm soát đó.”
“Đúng vậy, chỉ có mấy người trên sân khấu thì còn dễ nói, phòng livestream thì sao? Lượng người xem đang tăng điên cuồng, nếu xảy ra chuyện gì thật thì chúng ta làm sao kiểm soát nổi dư luận?”
“Nhưng Tiểu Dụ tổng làm gì chắc chắn có lý do của anh ấy, chẳng lẽ các cậu không tin tưởng anh ấy à?”
“Thôi kệ.” Sau một hồi im lặng, đạo diễn cắn răng đặt bộ đàm xuống, thấp giọng nói: “Tin anh ấy một lần vậy.”
Anh ta đứng lên dặn dò: “Theo sát hướng dư luận, kịp thời dọn dẹp bình luận quá khích, tránh lan truyền thêm…”
Hậu trường nhanh chóng bận rộn trở lại.
Không giống những cư dân mạng hưng phấn đầy cảm xúc, cũng không giống hậu trường đang rối loạn tay chân, người bị gọi tên trên sân khấu lại tỏ ra điềm nhiên như gió thoảng mây bay.
Dụ Gia Thụ chỉ nhướng mày, một tay tùy ý cầm mic, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào người đối diện, hờ hững nói: “Câu hỏi hay đấy.”
Giọng điệu nhạt nhẽo, không gợn chút cảm xúc, bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
“Nhân viên công tác trước hết mời đại diện thương hiệu của chúng ta xuống nghỉ ngơi đi.” Anh nghiêng đầu nhìn Thích Dao, nhẹ giọng nói, “Vất vả rồi.”
Thích Dao sững lại tại chỗ, lồng ngực vẫn hơi phập phồng, nhìn anh.
Người đứng sau đồng tử đen láy, khuôn mặt bình tĩnh.
Chỉ một ánh mắt giao nhau, cũng đủ làm người ta bình tâm trở lại.
Một lúc sau, Thích Dao đi theo nhân viên xuống sân khấu, không biểu lộ cảm xúc gì lướt qua Cừu Lãng, ngồi xuống vị trí ban đầu của Dụ Gia Thụ, không hề liếc nhìn người bên cạnh dù chỉ một cái.
Sân khấu rộng lớn, chỉ còn lại một người.
Thân hình cao ráo, thẳng tắp, tựa như cây tuyết tùng phủ tuyết mùa đông vẫn giữ được sắc xanh thẳm.
Dụ Gia Thụ cứ thế đứng giữa trung tâm sân khấu, hơi ngẩng cằm, thần thái ung dung bình thản. Đôi mắt sắc bén, lạnh lẽo lướt qua đám đông, dừng lại một giây nơi người đàn ông đứng ở hàng đầu tiên khu người hâm mộ.
Một ánh nhìn vô cùng lãnh đạm, không chút cảm xúc.
Cứ như thể người đó chỉ là thứ rác rưởi ven đường, liếc thêm một cái cũng thấy xui xẻo.
Thật lâu sau.
Anh nhẹ nhàng dời ánh mắt, giơ tay búng một tiếng.
Màn hình lớn phía sau chợt lóe lên.
Tấm poster quảng bá sản phẩm mới của Phong Hành biến mất, thay vào đó là giao diện một video với biểu tượng phát lớn nổi bật chính giữa.
“Quy tắc của Phong Hành, mọi người đều biết, không nhìn địa vị, không nhìn thân phận, chỉ nhìn ý tưởng và sáng tạo.”
Dụ Gia Thụ cụp mắt xuống, giọng nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc.
“Vậy thì hãy cùng xem ‘ý tưởng’ mà chúng ta nói đến là gì.”
Trên màn hình lớn phía sau, đoạn video ghi lại quá trình phỏng vấn của hàng trăm ứng viên được tua nhanh, gói gọn trong khoảng hai mươi phút, tiết tấu chặt chẽ, nhanh chóng mà vẫn trật tự.
Lần đầu tiên khán giả được chứng kiến trực diện quá trình phỏng vấn nghệ sĩ, ai nấy đều tập trung theo dõi, dần chìm đắm vào bầu không khí này.
Vòng phỏng vấn đầu tiên của Phong Hành chỉ có ba chủ đề: Đa dạng, dũng khí, và bình thường.
Nghe qua có vẻ đơn giản, thực tế lại vô cùng trừu tượng, phải kết nối ba từ này một cách linh hoạt với thương hiệu, đồng thời đảm bảo tính sáng tạo cùng khác biệt, đối với nghệ sĩ mà nói, đó là một thử thách không hề nhỏ.
Trong video, có đến 80% ứng viên vừa ngồi xuống đối diện người phỏng vấn, đã bắt đầu đọc bài diễn văn đã chuẩn bị sẵn, trình bày mối liên hệ giữa ba chủ đề với sản phẩm.
Ngay cả những ngôi sao hạng A cũng không ngoại lệ, dù đã học thuộc trước nhưng khi nói vẫn vấp váp, khô khan, cứng nhắc như đang trả bài môn Chính trị cấp ba.
Chỉ cần ngồi trong khán đài, nghe phần cắt dựng này khoảng mười phút thôi đã thấy lỗ tai muốn chai sạn, huống hồ những giám khảo phải ngồi trong phòng họp cả ngày, vừa nghe vừa phải bảo trì nụ cười?
Còn 15% ứng viên tiếp theo hiển nhiên đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Họ không chỉ trình bày mối liên hệ giữa sản phẩm với chủ đề mà còn tuân theo phong cách nhất quán của Phong Hành, đưa ra những kế hoạch tiếp thị phù hợp. Một số ứng viên xuất sắc thậm chí còn dựa vào kinh nghiệm cá nhân để đề xuất một chiến lược hoàn chỉnh, điều này đã giúp họ giành được sự ưu ái từ ban giám khảo.
Trong số đó có người mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, cô Triệu Mẫn.
Là một hoa đán tuyến đầu, đã tiếp xúc với vô số thương hiệu lớn, vì vậy trong buổi phỏng vấn, cô ấy đã kết hợp yếu tố thương hiệu với hình ảnh cá nhân, đưa ra nhiều gợi ý hữu ích cho Phong Hành. Một số đề xuất của cô ấy đã được áp dụng trong buổi họp báo ngày hôm nay, đồng thời cũng giúp cô ấy nhận được số điểm không tệ từ ban giám khảo.
Nhưng cô ấy vẫn không thể giành được suất vào thẳng vòng cuối cùng.
Bên trong hội trường ai nấy đều ít nhiều mang theo chút thắc mắc, cho đến khi màn hình chuyển cảnh, gương mặt Thích Dao hiện lên.
“Video này là do cô tự biên tập sao?” Một giám khảo lên tiếng hỏi.
Màn hình nhanh chóng lướt qua đoạn video mang gam màu lạnh của một ngày mưa mà tất cả đều đã xem vào đầu buổi họp báo, thậm chí còn dành lời khen cho nó.
Sau đó bọn họ nghe thấy Thích Dao trả lời, “Đúng vậy.”
“Từ ý tưởng, kịch bản, quay dựng đến chỉnh sửa hậu kỳ, tất cả đều do tôi tự hoàn thành.”
Khắp khán phòng lập tức vang lên những tiếng hít sâu đầy kinh ngạc.
Cô gái yên tĩnh ngồi đối diện. Khi giám khảo đặt câu hỏi hơi nghiêng đầu, tập trung lắng nghe. Đợi họ nói xong mới khẽ cụp mắt, suy nghĩ trong giây lát rồi mới mạch lạc trả lời, từng câu từng chữ rõ ràng.
Giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định, cách phát âm tròn vành, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu. Ở cô toát ra một sự khiêm tốn nhưng cũng vô cùng kiên cường, điều mà những ứng viên khác không có.
Nhưng điều khiến người ta chấn động hơn cả, chính là những lời cô nói.
“Video này có mối liên hệ gì với sản phẩm?”
Trong màn hình, cô gái chăm chú nhìn về phía ban giám khảo, lần lượt trình bày suy nghĩ của mình.
“Nhìn lại những chiến dịch quảng bá của Phong Hành suốt nhiều năm qua, hầu hết đều xuất phát từ góc độ kể chuyện vĩ mô, dễ dàng nâng tầm giá trị xã hội, thậm chí là giá trị quốc gia. Điều này chắc chắn có ưu điểm, nhưng nhược điểm cũng rõ ràng hơn rất nhiều.”
“Mục đích ban đầu của video quảng cáo là tăng nhận diện thương hiệu. Bây giờ tên thương hiệu đã được biết đến rộng rãi, câu hỏi tiếp theo là làm thế nào để sản phẩm đó phù hợp với nhu cầu của người tiêu dùng.”
“Quý công ty có từng nghĩ đến việc, nếu chỉ chăm chăm khai thác những giá trị quá cao siêu, có lẽ sẽ trở nên thiên lệch hay không?”
Cô gái cất giọng không nhanh không chậm, với một thái độ chân thành tuyệt đối, nhạy bén chỉ ra điểm yếu của một trong những đầu tàu công nghệ của quốc gia mà không hề né tránh.
Thế nhưng cô lại khiến người ta không hề cảm thấy phản cảm, mà ngược lại, còn muốn tiếp tục lắng nghe.
“Đất nước, xã hội, tinh thần dân tộc… tất nhiên những điều này rất quan trọng, nhưng với tư cách là một video quảng cáo, rất khó để khơi dậy sự đồng cảm của hầu hết người tiêu dùng.”
“Phong Hành cần một điểm chạm, một mồi lửa khởi nguồn từ những điều nhỏ bé, sau đó lan tỏa ra quảng cáo, áp phích, thậm chí là toàn bộ buổi họp báo.”
“Cho dù là từ ngữ nào, hay đề tài nào, nếu muốn tạo ra sự đồng cảm trong đám đông, thực sự làm lay động trái tim người khác, phải bắt đầu từ góc nhìn của mỗi cá nhân, chứ không phải những thứ mơ hồ như văn hóa doanh nghiệp.”
“‘Đa dạng’ cũng tốt, ‘dũng cảm’ cũng vậy.”
Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua ống kính, như đang đối diện với tất cả những người có mặt tại đây qua màn hình.
Vô số ánh mắt đang dõi theo cô gái xinh đẹp này, nhưng lúc này đây cô không chỉ có ngoại hình. Mọi người lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng đầy chắc chắn của cô:
“Những người bình thường dưới góc nhìn vĩ mô mới là đối tượng mà chúng ta nên quan tâm nhiều hơn.”
Video đến đây, đột nhiên im bặt.
Trong một khoảng thời gian rất lâu, cả hội trường vẫn chìm trong sự im lặng tuyệt đối.
Hình ảnh cuối cùng, là đôi mắt đào hoa trong veo, dịu dàng, tĩnh lặng, ẩn chứa bên trong đó là một nguồn sức mạnh vô tận.
Trái tim phảng phất vẫn còn run rẩy trong dư âm của ánh nhìn đó, máu trong người vẫn đang sôi trào vì câu nói cuối cùng của cô. Tất cả đều đứng im tại chỗ.
Vài giây sau, một tràng phó tay nhỏ lẻ từ góc vang lên, lan dần khắp hội trường như thế chẻ tre.
Mạnh mẽ, nồng nhiệt.
Tựa như những cơn sóng thủy triều dâng cao, kéo dài không dứt.
Số lượng người xem trong phòng livestream tiếp tục tăng mạnh, nhưng số lượng bình luận lại giảm đi trông thấy.
【…Tôi nổi cả da gà rồi】
【Không hiểu sao, tôi bỗng thấy cay khóe mắt. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi từ sau khi tốt nghiệp cấp ba mới có lại cảm giác này.】
【Tôi có thể cảm nhận được ở cô ấy một sự dịu dàng mà không ai có, một sự dịu dàng đi cùng với kiên định, mềm mại nhưng bền bỉ. Cô ấy thực sự xứng đáng.】
Bên ngoài buổi livestream, dưới những bài viết có hashtag Thích Dao, hàng loạt bình luận cũng bắt đầu tràn vào.
【@Tiểu Đào Ăn Không Mập】: “Tôi không biết phải nói gì… Tôi đã may mắn gặp Dao Muội một lần, ở cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm. Khi đó tôi đã rất thích cô ấy rồi, nên khi tình cờ gặp thần tượng, tôi không kìm lòng được mà làm phiền cô ấy, cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện với cô ấy suốt một lúc lâu. Nghĩ lại thì lúc đó có lẽ cô ấy vừa hoàn thành cảnh quay cuối cùng, lại phải bay chuyến bay lúc rạng sáng, trông cực kỳ mệt mỏi. Nhưng cô ấy không hề tỏ ra khó chịu, còn rất kiên nhẫn lắng nghe tôi nói, thậm chí còn đưa khăn giấy cho tôi.”
“Mà ngay cả khăn giấy của cô ấy cũng thơm nữa.”
“Trước đây tôi cũng từng theo đuổi nhiều ngôi sao khác, ra sân bay đón họ, nhưng họ luôn đeo kính râm và có vệ sĩ đi cùng, trông rất xa cách. Chỉ có Dao Muội khi đứng trước mặt tôi, tôi mới cảm thấy cô ấy giống như một người bạn mà tôi ít có cơ hội gặp gỡ.”
“Sau này cô ấy thỉnh thoảng khi đi ngang qua chỗ tôi làm việc, đều mua chút đồ mang đến cho tôi, nói tôi còn nhỏ tuổi mà đã đi làm thêm ca đêm, rất vất vả.”
“Nhưng rõ ràng cô ấy cũng chỉ hơn tôi vài tuổi, hồi đại học cũng từng làm thêm ở quán cà phê để kiếm tiền học phí. Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân khổ cực, chỉ biết xót xa cho người khác.”
“Trước ngày gặp cô ấy, tôi chỉ là một người hâm mộ bình thường, có thể đổi thần tượng bất cứ lúc nào. Nhưng sau ngày gặp cô ấy, tôi biết rằng mình sẽ thích cô ấy cả đời. Tôi sẽ luôn tin tưởng và ủng hộ cô ấy mãi mãi.”
……
【Người Một Nhà Hạnh Phúc 38580275】: “Tôi biết cô gái này, từng gặp rồi. Khi đó chỉ thấy cô ấy rất xinh đẹp, không ngờ lại là người nổi tiếng. Cô ấy rất tốt bụng. Mấy chuyện quy tắc ngầm gì đó, chúng tôi già rồi, cũng không hiểu. Tôi chỉ nhớ có một lần rạng sáng nhận được cuốc xe của cô ấy, xe tôi gặp trục trặc, đi được nửa đường thì không chạy tiếp được nữa. Cô ấy không phàn nàn, cũng không tức giận, chỉ lặng lẽ nói rằng sẽ đợi tôi.”
“Giữa đêm khuya, cô gái nhỏ ấy đã đứng ngoài đợi tôi suốt nửa tiếng. Khi quay lại xe, cô ấy còn mua cho tôi một chai nước. Đến nơi rồi, cô ấy còn dặn dò tôi lái xe chậm một chút, mệt quá thì nghỉ, đừng lái xe trong tình trạng kiệt sức.”
“Này, nhìn đi, đây là đánh giá 5 sao cô ấy đã để lại cho tôi, bình luận là ‘Tài xế rất tốt’. Bây giờ cuộc sống ai cũng khó khăn, không bị đánh giá thấp đã là may mắn rồi, làm gì còn ai cố tình để lại đánh giá tốt nữa? Dù sao tôi cũng tin cô ấy là một người tốt.”
…..
【Nỗ Lực Thi Đỗ Nhất Trung】: “[Tọa độ – Vùng núi Tây Nam], có thể mọi người không biết, rất nhiều bàn ghế, sách vở trong trường học của chúng tôi đều do chị Dao Dao quyên góp. Khi học năm ba đại học, chị ấy từng đến đây dạy học tình nguyện. Những năm đó điều kiện trường học rất tệ, nền đất lầy lội, giáo viên tình nguyện không có chỗ ở, phải trải chiếu ngủ dưới đất ở ủy ban thôn, muỗi rất nhiều, vậy mà chị ấy chưa bao giờ phàn nàn.”
“Sau này chị ấy nổi tiếng, mỗi năm vẫn gửi quà về cho chúng tôi. Tết đến còn gọi video chúc Tết. Khi quyên góp chị ấy cũng không cho khắc tên lên bàn ghế, như kiểu ‘Thích Dao quyên tặng’ gì đó, tất cả đều không cần.”
“Trường chúng tôi không ai không thích chị ấy, ai cũng muốn cố gắng học thật giỏi để lên thành phố lớn, trở thành một người giống như chị ấy.”
…..
【Tôn Tôn Tôn Văn Bác Đại Soái Ca】: “Chị Dao Dao mỗi năm đều đến trại trẻ mồ côi thăm chúng tôi, còn mang theo rất nhiều đồ và thức ăn, năm nào cũng quyên tiền. Tôi không biết chị ấy quyên bao nhiêu, nhưng cô quản lý mỗi lần đều bảo rằng không cần nhiều như vậy, nói rằng viện đã đủ dùng.”
“Chị ấy thực sự, thực sự, thực sự rất tốt, cực kỳ tốt. Những lời khác tôi chưa biết diễn đạt thế nào, đợi tôi học thêm hai năm nữa rồi sẽ kể cho mọi người nghe thật nhiều điều tốt về chị ấy.”
……
Tọa độ IP khác nhau, độ tuổi khác nhau, vô số lời nói của những “người bình thường” được đẩy lên đầu bảng, tụ hội lại dưới một chủ đề đầy ác ý này.
Từng mảnh ghép nhỏ bé, hợp lại thành một Thích Dao.
Một Thích Dao chân thành, dũng cảm, thiện lương.
Dụ Gia Thụ đứng trên sân khấu, thần sắc bình thản.
Ánh mắt anh lướt qua đám đông đen nghịt phía dưới, như nhìn thấu lòng dạ tất cả mọi người, từ từ cất giọng bình tĩnh.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy, xã hội này trao cho phụ nữ quá ít, lại đòi hỏi ở họ quá nhiều.”
Giữa một mảnh yên tĩnh, anh tiếp tục nói.
“Những suy đoán của các người về việc một nữ nghệ sĩ dựa vào quyền thế để giành lấy tài nguyên, bản chất chính là định kiến và cái nhìn soi mói đối với phụ nữ.”
“Tại sao phụ nữ nhất định phải dựa vào đàn ông?” Giọng điệu anh bình thản, không gợn sóng, thản nhiên sắc bén hỏi lại, lại tuyên truyền giác ngộ.
“Tại sao mặc định đàn ông mới là kẻ nắm giữ tài nguyên?”
“Tại sao một nữ nghệ sĩ tài giỏi, lại không thể dựa vào năng lực của bản thân, giành lấy những gì cô ấy mong muốn?”
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng đanh thép rơi vào tai từng người, dấy lên từng đợt sóng trong lòng họ. Có cô gái trẻ lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt.
“Không có đi cửa sau, không nhờ quan hệ, càng không có mối quan hệ bất chính.”
Anh gằn từng chữ, “Phong Hành từ trước đến nay luôn đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.”
“Tin đồn vô căn cứ, thêu dệt, suy diễn ác ý.”
Tầm mắt Dụ Gia Thụ lướt qua người ngồi hàng ghế đầu, tây trang giày da chỉnh tề, sắc mặt đã tái xanh, như có hàm ý dừng lại hai giây, tiếp tục nói.
“Những suy đoán và diễn giải của các người về tôi, chẳng thể chạm đến một phần vạn con người tôi. Nhưng chúng lại phơi bày toàn bộ con người các người.”
Cuối cùng, Dụ Gia Thụ đứng giữa sân khấu.
Đường đường chính chính, ung dung tùy ý mở miệng.
“Người đại diện của chúng tôi chân thành, thiện lương, lại dũng cảm.”
Cả khán phòng chìm trong im lặng.
Biển người tấp nập, Dụ Gia Thụ tìm thấy ánh mắt của cô, nhẹ giọng mở miệng.
“Nếu phải bàn đến chuyện xứng hay không.”
Tim đập dữ dội.
Thích Dao nhìn thấy người kia, vẫn giống hệt như năm đó, đứng thẳng như cây tùng trên sân khấu, đôi mắt đen láy chỉ chăm chú hướng về cô, hơi cúi đầu, giọng nói lười nhác, kéo theo một chút âm đuôi, nhẹ nhàng cất lời.
“Vậy người không xứng với cô ấy cũng nên là tôi.”
Lời tác giả:
Gia Thụ: Có kẻ dám bắt nạt vợ tôi ngay trước mặt tôi?
Không sao, tôi sẽ ra tay.
“Những suy đoán và diễn giải của các người về tôi, chẳng thể chạm đến một phần vạn con người tôi. Nhưng chúng lại phơi bày toàn bộ con người các người.”
Câu này lấy từ mạng, không phải nguyên tác của tôi, nhưng tạm thời tôi chưa tìm được nguồn.