【Tôi thực sự rưng rưng nước mắt. Nói quá hay, cả hai người đều vậy.】
【Anh ấy thật sự… Lúc nãy còn lạnh lùng, kiêu ngạo không ai bì nổi, vậy mà khi nói câu đó lại khiến tôi cảm thấy, anh ấy trang nghiêm lại nghiêm túc, phi thường phi thường chân thành. Không hiểu sao tôi muốn khóc quáaa.】
【Trước giờ chưa từng nghe nói về trình độ học vấn của Thích Dao, vừa mới tra thử một chút, là tốt nghiệp từ một trường 211 (*). Nếu là nhà khác có học vấn như vậy, chắc đã sớm được quảng bá là một thiên tài rồi. Từ cách cô ấy nói chuyện, lựa chọn từ ngữ, có thể thấy cô ấy là người có chiều sâu. Tôi thích những nữ diễn viên yên tĩnh, nghiêm túc với diễn xuất như vậy. Sau này nhất định sẽ tiếp tục theo dõi.】
(*) Dự án 211 là dự án xây dựng khoảng 100 trường đại học mà chính phủ Trung Quốc tập trung xây dựng để phát triển kinh tế xã hội trong thế kỉ 21. Các trường đại học thuộc dự án 211 được coi là đại học trọng điểm của quốc gia.
【Phong Hành thật sự đã nâng tầm đẳng cấp rồi. Ban đầu chỉ định xem qua thôi, lần này nhất định phải mua rồi!】
【Một thương hiệu rất tốt, một người đại diện rất tốt. Ủng hộ Phong Hành, ủng hộ đại diện Thích Dao!】
【Vương Đại Chùy đúng là tên đàn ông ngu ngốc. Nhảy nhót khắp nơi, ai cũng ghét, vậy mà vẫn dám làm loạn sao???】
【Còn Thịnh Dữ nữa… Xưởng nhỏ đó vẫn chưa đóng cửa à? Phủng nhiều người mới như vậy, có ai nổi tiếng được đâu? Giành tài nguyên không xong, tranh vị trí cũng không được, còn lấy cơ hội của người khác để đưa cho người khác dùng? Không biết xấu hổ à?】
【Chỉ có mình tôi thấy câu nói đó rất mờ ám sao…? Một người xuất sắc như vậy, đứng trên sân khấu, trước mặt tất cả mọi người nói, “Là tôi không xứng với cô ấy.” Ôi trời ơi! Siêu cấp vô địch vũ trụ rung động rồi!!】
【Họ thực sự không hẹn hò sao?? Câu này khác gì lời tỏ tình công khai chứ? Tôi thực sự quắn quéo rồi, quắn quéo chết mất thôi!!】
【Xin rút lại lời nói trước đây rằng họ giống một cặp vợ chồng kết hôn trước rồi mới yêu! Rõ ràng là họ yêu đối phương đến chết đi được, có hiểu không?! Tôi cần một bộ truyện ngay lập tức a a a a a a a a a a a !!!】
…..
Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Trước mặt tất cả mọi người, Vương Đại Chùy bị bảo vệ lôi ra ngoài, suốt dọc đường toàn là những ánh mắt khinh thường, chán ghét. Các cô gái trong khu vực fans thì thầm bàn tán, toàn là chửi rủa hắn ta.
Trước khi đám đông lần lượt rời đi, Thích Dao băng qua hậu trường, rời khỏi bằng lối VIP từ sớm.
Trước khi cánh cửa hành lang khép lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua.
Dụ Gia Thụ vừa từ sân khấu bước xuống, đang nói chuyện với đạo diễn, ánh mắt lại vô thức rơi xuống, chạm phải ánh mắt của cô.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Chỉ một ánh mắt này, đã tự động tách biệt họ khỏi những người xung quanh, bầu không khí trôi nổi một cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời, giống nhịp đập trái tim vừa co lại vừa giãn ra của cô ban nãy.
Trầm lặng mà dậy sóng, như đại dương cuồn cuộn.
Thật lâu sau, Thích Dao mím môi, xoay người rời đi.
Anh chắc hẳn còn nhiều việc phải xử lý.
Cô cũng có việc cần phải giải quyết.
Xuống thang máy, lên xe, Lật Tử bật hệ thống sưởi. Thích Dao lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Cừu Lãng cùng Kiều Niệm.
“Gặp nhau ở công ty.”
–
“Sao lại thế này?” Cừu Lãng ngồi ở vị trí đầu bàn trong phòng họp, sắc mặt vô cùng khó coi, gân xanh bên thái dương không ngừng giật lên.
“… Là lỗi của tôi.” Kiều Niệm nhắm mắt, “Khoảng thời gian đó quá bận rộn, tôi không kiểm tra từng người một, chỉ lướt qua ID đặt trước cùng giấy tờ tùy thân, nghĩ rằng không có vấn đề gì nên đã báo lên.”
“Nghĩ rằng không có vấn đề gì?” Cừu Lãng trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng nhắc lại lời cô nói, “Chỉ có hơn năm mươi người, kiểm tra một chút rất khó sao?!”
Kiều Niệm cũng nổi giận, không nhịn được nữa, ném xấp tài liệu trong tay xuống bàn, “Anh nghĩ tại sao tôi lại không có thời gian kiểm tra? Hả?”
“Chẳng phải vì nghệ sĩ nhỏ mà anh ký hợp đồng đã trèo lên giường người khác, vui mừng vì giành được tài nguyên, để rồi hôm sau người ta quên béng chuyện đó đi, cô ta liền muốn sống muốn chết, bắt tôi đi hỏi tội sao?!”
“Cái loại dưa vẹo táo nứt, bùn nhão không thể trác tường như vậy mà anh cũng ký hợp đồng, anh gây ra cho tôi ít rắc rối lắm chắc?!”
Hai người giằng co trong phòng họp, hô hấp vì tức giận mà nặng nề, không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.
Thích Dao vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy cảnh tượng này.
Cô lướt mắt nhìn một lượt, không có biểu cảm gì, kéo ghế ngồi xuống vị trí gần cửa nhất.
“Cãi nhau à?” Cô hỏi nhẹ bẫng.
Cả hai đều im lặng. Cừu Lãng hít sâu hai lần, đưa tay day day ấn đường rồi ngồi trở lại ghế. Kiều Niệm cũng xoay người, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Thật xin lỗi, Dao Muội. Lần này thật sự là lỗi của tôi. Do quá bận nên mới xảy ra sai sót như vậy.” Kiều Niệm nhìn cô, nhẹ giọng xin lỗi.
Thích Dao nhìn cô ấy một lúc, “ừ” một tiếng, “Cậu lúc nào cũng bận, tôi biết mà.”
Lời này nghe như tha thứ, nhưng trong lòng Kiều Niệm lại dâng lên một dự cảm bất an không rõ ràng.
Cô ấy thoạt nhìn quá bình tĩnh.
Không nổi giận, không làm ầm lên, thậm chí còn chẳng trách mắng lấy một câu. Cô ấy chỉ lặng lẽ ngồi đó, tỉnh táo, lý trí đến mức đáng sợ.
Cô nhìn gương mặt Thích Dao, sự bất an trong lòng Kiều Niệm ngày càng lớn.
“Cô đi lấy hợp đồng tới đây.” Cừu Lãng rũ mắt phân phó, “Hôm nay tiện có mặt ở đây, ký luôn, khỏi phải đi lại.”
“Được.” Kiều Niệm thở dài một hơi, đè nén cảm giác bất an trong lòng, vừa xoay người định đi thì nghe thấy tiếng Thích Dao gọi cô lại.
Quay đầu lại, thấy cô ấy vẫn ngồi đó, giọng điệu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
“Ngồi xuống đi.”
Phòng họp rơi vào tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức gần như quỷ dị.
Bọn họ đều biết đó là hợp đồng gì.
Thật lâu sau, Cừu Lãng ngồi thẳng dậy, phá vỡ bầu không khí yên lặng, hỏi: “… Em có ý gì?”
Thích Dao nhìn anh ta một lúc.
Một lúc lâu sau, cô tựa hồ thở dài thật khẽ, gọi tên anh.
“Cừu Lãng.”
“Các người thật sự nghĩ rằng, tôi còn muốn gia hạn hợp đồng sao?”
Cuối cùng cũng đến rồi.
Khoảnh khắc câu nói đó vang lên, Kiều Niệm đột nhiên nghĩ, rốt cuộc cũng đến lúc này rồi.
Mấy năm nay, cô không phải chưa từng cảm nhận được sự khác biệt trong quan điểm giữa mình cùng Thích Dao. Trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đối thoại, trong những tranh cãi về việc lựa chọn kịch bản, trong những bước đi định hướng cho tương lai.
Tích tiểu thành đại.
Khác biệt nhỏ nhặt trong lựa chọn, thể hiện sự rạn nứt trong giá trị quan, là dấu hiệu của việc hai người sẽ mỗi người một ngả.
Như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống, cô thế nhưng còn cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Thật lâu sau, Kiều Niệm thở dài, kéo ghế ngồi xuống.
Cừu Lãng giật giật khóe môi, im lặng một lúc, hỏi tiếp, “Là vì chuyện hôm nay sao?”
“Chuyện hôm nay, tôi có thể đảm bảo với em, sau này tuyệt đối sẽ không tái diễn.”
Thích Dao nhìn anh ta, không nói lời nào.
Vẻ mặt kia quá bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo, như có thể nhìn thấu lòng người.
Không biết vì sao một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng anh ta. Cừu Lãng bổ sung nói, “Kiều Niệm chỉ dẫn dắt mình em thôi cũng được. Tôi sẽ tìm người khác để quản lý các nghệ sĩ còn lại. Cũng sẽ không động vào tài nguyên của em nữa, không còn điều khoản ràng buộc khi vào đoàn phim, vậy có được không?”
Thích Dao nhìn anh ta, chậm rãi lắc đầu. “Không được.”
“Vậy cổ phần tôi sẽ chia thêm cho em…”
“Tôi không chấp nhận.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Bất cứ điều khoản nào tôi cũng không chấp nhận.”
Lại một khoảng lặng nữa bao trùm căn phòng.
Ba người mỗi người một tâm tư ngồi ở đó, trong lòng hỗn loạn, suy nghĩ rối bời.
Thời gian trôi qua thật lâu.
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?” Cừu Lãng tựa vào lưng ghế, nhìn cô, như đang hồi tưởng, nhẹ giọng mở miệng, “Chắc cũng phải sáu năm rồi.”
Thích Dao không lên tiếng, anh chỉ nhìn cô, chìm vào ký ức.
“Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp em, khi ấy em ngồi bên bồn hoa trước cổng trường, ngồi xổm khóc. Co ro, một người nhỏ bé.”
“Sau này vào đoàn phim, tuy tôi không thường xuyên khen em, nhưng với một tân binh, em đã làm rất tốt.”
Nghĩ ngợi một chút, anh lại bổ sung nói: “So với Diệp Thanh Mạn tốt hơn nhiều.”
Nói đến đây, cả hai người đều không nhịn được mà bật cười.
Một nụ cười gượng gạo, ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.
Thích Dao mỉm cười rất nhẹ, “Đừng kéo dẫm. Cô ấy rất hay thù dai.”
“Nói thì nói thôi. Dù sao cũng đã nhiều năm rồi tôi không gặp lại cô ấy.” Cừu Lãng cũng cười theo, chẳng qua nụ cười nhạt nhòa, nhanh chóng tan biến, như thể trong lòng anh đang đè nén một chuyện còn khó chịu hơn.
“Sau đó là quãng thời gian em theo tôi khắp nơi chạy đoàn phim, làm diễn viên quần chúng ở Hoành đ**m, đóng vai nữ số bốn, năm, sáu, bảy, tám. Lúc rảnh còn phải đi làm thêm ở quán cà phê.”
“Anh làm sao biết tôi làm thêm ở quán cà phê?” Thích Dao bình tĩnh hỏi.
Cô chưa từng kể chuyện này với Cừu Lãng, không muốn anh giúp đỡ. Mỗi khi bận làm thêm, cô đều nói là do việc học quá tải.
Sau một hồi im lặng, Cừu Lãng đáp, “Ông chủ quán đó là bạn tôi.”
Thích Dao ừ một tiếng, thoạt nhìn không hề ngạc nhiên, nhẹ nhàng lại chắc chắn nói, “Vậy nên, lần đó ông ấy bất ngờ gọi lại bảo tôi đi làm tiếp, là bởi vì anh?”
“…Phải.”
Cừu Lãng nhắm mắt.
“Khi trước tôi rất thích em.” Khi anh mở mắt, Thích Dao nghe thấy anh nói vậy.
“Tôi cảm thấy cô gái này kiên cường lại dịu dàng, chịu được khổ, sau này nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
Thích Dao không trả lời câu này, chỉ nhếch môi, nụ cười có chút trào phúng. “Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ anh vẫn còn nghĩ như vậy sao?”
Như cũ cảm thấy, cô có thể chỉ dựa vào bản thân mà có một tương lai rực rỡ không?
Một khoảng lặng kéo dài.
“Thật xin lỗi.” Cừu Lãng nói. Anh nhắm mắt, thở dài một hơi thật sâu, như là ép toàn bộ không khí trong lồng ngực ra ngoài, mới trầm giọng tiếp lời.
“Là vấn đề của tôi.”
“Vậy nên đừng nghĩ đánh bài tình cảm với tôi nữa, Cừu Lãng.”
Thích Dao cũng không chấp nhận lời xin lỗi đó, chỉ cụp mi che đi cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nói: “Nếu là con người trước kia của anh nói với tôi những lời này, có lẽ tôi còn nghe một chút.”
“Nhưng anh bây giờ thế này, anh cảm thấy, tôi có còn muốn nghe không?”
Người đàn ông ngồi sau bàn, vẫn bộ vest chỉn chu, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, dường như cho dù trời có sập xuống, anh ta cũng sẽ giữ nguyên tư thế này.
Đây đã không còn là người từng thức trắng đêm cùng cô sửa kịch bản, ngồi sau màn hình giám sát chỉ dẫn cho tân binh, hay reo hò vui sướng khi một cơn mưa lớn bất ngờ ập đến mà lại vừa vặn phù hợp với cảnh quay.
Anh ta đã lặng lẽ rũ bỏ sự non nớt cùng chân thành, cô không biết từ lúc nào, hòa vào dòng nước đục ngầu của thế giới phù hoa.
“Tôi không muốn nói lời khó nghe, dù sao cũng đã có nhiều năm tình nghĩa.”
Thích Dao nhìn thấy đôi vai anh ta từ từ chùn xuống, vẫn từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta bắt đầu vui vẻ, kết thúc êm đẹp đi, Cừu Lãng.”
Thật ra cô chưa bao giờ là người do dự không quyết đoán.
Bất luận sự việc gì có thể chịu đựng, đều là vì chưa chạm đến giới hạn. Giới hạn của cô luôn rõ ràng kiên định, nổi bật ngay trước mắt. Một khi vượt qua, sẽ không còn đường quay lại.
Cúi đầu thu dọn đồ đạc, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cừu Lãng vẫn như cũ không nói gì.
Kiều Niệm ôm cô một cái, ở bên tai cô thở, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ buông một câu: “Hy vọng sau này cậu sẽ càng tốt hơn.”
Thích Dao nói cảm ơn. Đẩy cửa muốn bước ra ngoài, cuối cùng cũng nghe thấy người phía sau mở miệng.
“Là cậu ta nói với em sao?” Cừu Lãng hỏi.
Chỉ ngừng lại chưa đến một giây, Thích Dao liền cảm thấy một sự bất lực sâu sắc.
Đó là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời.
Cô nghĩ có lẽ mình đã hoàn toàn thất vọng về người này.
Nói với cô cái gì?
Rằng anh ta cứ mãi giữ định kiến ban đầu, rồi ác ý suy đoán về cô? Hay là nói cho cô biết, thật ra anh ta chính là kiểu người như vậy?
“Không phải.” Cô nói.
“Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi những điều này.”
Thích Dao nhẹ giọng cất lời: “Người như anh, có lẽ anh ấy chướng mắt.”
–
Lúc quay lại xe, Lật Tử đã mua hai củ khoai nướng đợi cô, để cô có cái lót dạ.
“Thật ra còn có hạt dẻ rang đường nữa, em nghĩ chắc chị cũng thích ăn.” Lật Tử tự mình cắn một miếng, nói.
“Thế sao không mua?” Thích Dao hỏi, lật xem điện thoại, thông báo từ các nền tảng sắp lấp đầy thanh thông báo rồi.
Lật Tử le lưỡi: “Không biết, không thể hiểu được. Có lẽ sẽ khiến em có cảm giác tội lỗi như đang ăn thịt đồng loại vậy.”
“……”
Thích Dao nhìn cô ấy một cái, bật cười, “Trò đùa nhạt ghê.”
“Thế mà chị vẫn cười còn gì.” Lật Tử cũng cười tít mắt.
“Được rồi, lái xe đi.” Thích Dao nói, tựa vào cửa sổ, lướt WeChat, ngón tay dừng lại trên màn hình, cuối cùng lướt qua tên Cừu Lãng và Kiều Niệm, nhắn tin cho Triệu Mẫn.
Đối phương trả lời rất nhanh, giống như cũng đang theo dõi dư luận. Nói hợp đồng đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ gửi đến nhà cô. Còn gửi kèm một tệp tài liệu, nói đó là hồ sơ lý lịch của người đại diện mà họ sắp xếp cho cô, bảo cô tìm hiểu trước, nếu không hài lòng thì có thể đổi bất cứ lúc nào.
Thích Dao mở ra xem một chút, thấy trong danh sách nghệ sĩ từng dẫn dắt có tên hai ảnh hậu, liền thoát ra ngay.
Cô nào dám không hài lòng?
Sau khi trả lời hai tin nhắn, cô lại chuyển sang xem Weibo.
Mục tìm kiếm hot search gần như biến thành nhà riêng của cô, đủ kiểu sắp xếp từ ngữ kỳ quái đều treo lơ lửng ở đó. Mấy cái bình thường một chút thì là “Thích Dao tuyệt nhất”, “Đại diện thương hiệu Phong Hành Thích Dao”, “Thích Dao với tạo hình váy đen”.
Kỳ lạ nhất là cái gì mà “Thích Dao và người chồng hào môn của cô ấy”.
Thiếu đạo đức nhất chính là phía sau còn hiển thị “Ba người bạn của bạn cũng đang theo dõi chủ đề này”.
Bản thân Thích Dao: “……”
Thông báo liên tục nhảy ra, còn có cả những tin nhắn kiểu “A a a a a a” đầy phấn khích, không cần đoán cũng biết, Diệp Thanh Mạn chắc chắn là một trong ba người đó.
Còn hai người kia là ai?
Thích Dao không nhịn được, cũng bấm vào xem thử.
【Tấm ảnh này thật sự thần kỳ. Nhấn vào ảnh lớn để cảm nhận “giữa biển người mênh mông, tôi chỉ nhìn thấy mình em” định mệnh sắp đặt.】
Cô không thể không thừa nhận, một số trạm tỷ quả thật rất giỏi chỉnh sửa ảnh.
Là mấy tấm chụp ở sảnh tầng một trung tâm triển lãm, bóng người đông đúc, đã được làm mờ xử lý. Cả bức ảnh HD được chỉnh thành tông màu thiên về đen trắng với độ bão hòa thấp, hai bóng người mặc đồ đen trở nên cực kỳ nổi bật.
Một người thanh mảnh, một người cao lớn.
Lễ phục váy dài cùng âu phục đen, cách nhau vài mét, nhìn nhau giữa đám đông.
【…Tôi không tin có ai xem buổi họp báo hôm nay mà không ship hai người này. Cảm giác định mệnh thật đấy, không hề nói quá chút nào.】
【Mẹ nó, tôi mà có mặt ở đó là tôi phi như tên bắn, lăn một vòng ngay trước mặt anh ấy rồi làm cú xoay Thomas, quỳ một gối xuống đất, hét to: Anh rể!!!! Anh chính là người anh rể duy nhất của em!!!】
【Nữ minh tinh trông có vẻ lạnh lùng thực chất dịu dàng mềm mại x Công tử nhà giàu tưởng lạnh lùng kiêu ngạo thực ra lại gian xảo chẳng ai hay, đứa nhỏ đã có tên chưa?】
【Lầu trên làm tôi cười muốn xỉu, đúng là hiểu nhân vật và sự đối lập thật sự. Tôi có viết chút gì đó chơi chơi, đăng lên siêu thoại của hai người họ rồi, mọi người mau vào xem!!! [l**m màn hình] [l**m màn hình]】
Thích Dao: “……”
Hai người bọn họ còn có cả siêu thoại nữa sao?
Cô nửa tin nửa ngờ, lưu ảnh lại rồi đi tìm siêu thoại.
Từ bình luận đó, cô bấm vào trang chủ của blogger kia, nhìn thấy một bài đăng dài có rất nhiều lượt thích lẫn chia sẻ. Chủ bài viết nói sau khi lưu ảnh về, hãy lật gương rồi xoay ngược lại.
Thích Dao cau mày, từng bước làm theo hướng dẫn. Hình ảnh khôi phục bình thường, vừa nhìn thấy chữ trên đó, Thích Dao giật mình như bị bỏng.
“……!”
…Đây là cái quái gì vậy!!!!
“Cạch” một tiếng, điện thoại đột nhiên bị tắt màn hình, Thích Dao nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng xua đuổi những từ ngữ trắng trợn, ám muội vừa hiện lên trong đầu.
Cái gì mà làn váy, tay, thò vào trong.
Cái gì mà cà vạt, trói tay.
“……”
“Ai Dao Muội, tài khoản chính thức của Phong Hành vừa đăng thông báo rồi.” Lật Tử vừa ăn khoai nướng vừa nghịch điện thoại, nói với giọng hơi lúng búng, quay sang nhìn cô. Dừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: “……Sao mặt chị đỏ thế?”
“……Không có gì.” Thích Dao nói, đồng thời nhanh chóng đoán trước những gì Lật Tử sắp nói, chủ động lên tiếng trước: “Không phải bị cảm.”
Lật Tử: “……”
Chị ấy căng thẳng cái gì chứ?
Dù khó hiểu nhưng Lật Tử vẫn gật gật đầu: “Ồ ồ, vậy thì tốt.”
Sau hai giây im lặng, Thích Dao hỏi: “Phong Hành đăng cái gì?”
“Đây.” Lật Tử nghiêng người đưa điện thoại qua, cho cô xem: “Official Weibo thông báo sa thải nhân viên, những bài đăng có lượt chia sẻ hơn năm trăm, cấu thành cảnh cáo vu khống.”
Thích Dao lướt qua một lượt.
Là một thông báo chính thức, ngôn từ nghiêm túc, xử lý rõ ràng, răn đe cảnh cáo.
Cuối cùng cô chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm, trả điện thoại lại cho Lật Tử.
–
“Em về đi, chị tự ở nhà được rồi.” Thích Dao xách túi đứng trong hành lang nói với Lật Tử.
“Đã đến tận cửa rồi mà. Hai túi to này để em giúp chị mang vào nhé.” Lật Tử nói.
“Không cần.” Thích Dao lập tức từ chối, vẫy vẫy tay, “Chị tự làm được, em về đi, tạm biệt.”
“……”
Lật Tử hôm nay thực sự khó hiểu, vẫn ngoan ngoãn bấm thang máy, “Được thôi.”
Nhìn người đi xa, Thích Dao bấm mật mã mở khóa cửa, bước vào nhà.
Chỉ là… nhà đối diện.
“Mau ra đây giúp em xách đồ, Dụ Đông Đông!” Cô quấn chặt áo khoác lông vũ đứng ở cửa gọi.
Thật ra Dụ Gia Thụ đã đợi sẵn ở lối vào từ lâu, chỉ là không ra ngoài thôi. Lúc này nghe thấy cô gọi, động tác khựng lại, nhướng mày, nhìn cô, “Em thử gọi lại xem?”
Ý rõ ràng là: “Cái tên này em cũng dám gọi à?”
Anh hùng cũng không tranh cãi chỉ để thỏa mãn miệng lưỡi trong phút chốc, Thích Dao chớp chớp mắt, lập tức thay đổi thái độ, ngoan ngoãn sửa lời: “Có thể giúp em xách đồ không, Tiểu Dụ Tổng?”
Nghe cũng thuận tai hơn rồi.
Nhưng vẫn chưa đủ thuận lắm.
Dụ Gia Thụ giúp cô xách túi vào trong, xoay người, nheo mắt, dựa vào tường nhìn cô: “Bạn trai mà em gọi thế à?”
Thích Dao khi nãy mải chơi điện thoại trên xe, chưa kịp thay đồ, bên trong áo khoác lông vũ vẫn là chiếc váy dạ hội. Gió lùa vào, lạnh không chịu được, nhanh chóng bước vào, sau đó quay người đóng cửa lại.
“Vậy anh muốn nghe cái gì?” Cô hỏi.
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lúc, cảm thấy cô gái này thật không hiểu chuyện gì cả, bèn tặc lưỡi, không chút để ý nói: “Được thôi.”
“Đối với một con chó cũng có thể gọi là chồng.”
“Gọi bạn trai lại kêu Tiểu Dụ Tổng.”
Anh xoay người đi vào phòng khách, vừa chỉnh điều hòa ấm vừa nói: “Không thú vị.”
“……”
Thích Dao: “?”
Cô nhất thời cứng họng, vừa muốn cười, lại vừa có chút xấu hổ.
Giữa lúc còn đang bối rối, mấy thứ cô xem trên xe đột nhiên lại hiện lên trong đầu, khiến cả người bị đóng băng, đứng im không nhúc nhích.
Chờ mãi không thấy trả lời, Dụ Gia Thụ đặt điều khiển xuống, quay đầu nhìn cô.
Nhìn y như con chim cút, rụt người đứng trong góc tường, mặt đỏ bừng.
Dụ Gia Thụ: “……?”
Nóng đến vậy sao?
Anh nghĩ nghĩ, lại chỉnh điều hòa xuống thấp hơn.
“Có phải em muốn thay đồ không?” Dụ Gia Thụ hỏi.
“……Ừm.” Thích Dao chậm rãi đáp, “Anh có thể giúp em cởi không? Nếu không thì em tự làm.”
Dụ Gia Thụ: “……?”
“Em có hiểu lầm gì về anh không đấy?”
Cởi cái váy thôi thì có gì mà không được?
Thấy cô vẫn đứng yên, không biết đang nghĩ gì, Dụ Gia Thụ có chút khó hiểu, gọi cô: “Lại đây.”
Thích Dao lúc này mới nhích từng chút một, chậm rãi bước đến chỗ anh, cẩn thận cởi áo khoác lông vũ ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn cùng tấm lưng mảnh mai.
Cô dùng một tay vén nhẹ mái tóc dài, để lộ xương cánh bướm thanh mảnh, phập phồng theo từng chuyển động của cô.
“Chính là cái dây buộc phía sau, buộc chéo, tháo ra là được.” Cô nhẹ giọng nói.
Người phía sau thoáng dừng lại hai giây, sau đó “Ừ” một tiếng.
Ngón tay anh lành lạnh, vô tình lướt qua tấm lưng trần, Thích Dao run nhẹ một chút.
“……”
Cảm giác động tác người phía sau ngừng lại, Thích Dao nhắm mắt, vành tai lại đỏ lên thêm một chút.
Cô cũng không muốn vậy.
Nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể, thật sự rất khó kiểm soát.
Thích Dao nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng niệm “A Di Đà Phật”, cố gắng xua tan những thứ không nên nghĩ cứ liên tục hiện lên trong đầu.
Cái gì mà “dùng cà vạt trói cổ tay”, cái gì mà “xé váy”…
Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy.
Mãi đến khi cảm nhận được những ngón tay thon dài hoàn toàn áp vào lưng mình, hơi lạnh len lỏi từng chút một xuống dưới, cô mới bỗng nhiên run một chút.
Sau đó cô nghe thấy người phía sau thấp giọng nói, “Em nói đúng.”
Giọng nói trầm thấp dừng trong không khí, như thiêu đốt thần kinh của con người. Dụ Gia Thụ từng từ từng chữ, tiếp tục nói:
“Anh thật sự không nhịn nổi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cũng không nhịn nổi. !