Dây buộc đột nhiên được cởi ra, eo bị nâng lên, người đàn ông ôm lấy cô, hơi nghiêng người, từ phía sau hôn tới.
Nụ hôn rất nhẹ, lúc đầu rất nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cảm nhận được sự đáp lại của cô, mới bắt đầu mạnh bạo hơn. Hơi thở quấn quýt, nóng bỏng đến mức như thiêu đốt cả linh hồn.
Nóng rực.
Cháy bỏng.
Không biết hệ thống sưởi là bị chỉnh thấp đi hay cao lên, mà cả không khí như cũng đang sôi trào.
Bàn tay lướt quanh dây buộc, chạm vào rồi lại rời đi, như gần như xa, khiến lòng người ngứa ngáy. Dụ Gia Thụ rũ mi hỏi cô: “Có thể chạm vào không?”
Dừng lại hai giây, Thích Dao khó khăn xoay người, rầu rĩ ừ một tiếng.
Màu đỏ ửng từ vành tai lan dần lên trên, ngay cả gò má cũng hơi hồng, cảm nhận rõ làn da mát lạnh tiếp xúc.
Vẫn đang hôn.
Hai người trán chạm trán, môi kề môi, sức nóng từ điểm tiếp xúc lan tỏa ra, mát lạnh cũng biến thành nóng bỏng.
Lúc nụ hôn kết thúc, giống như bị cái gì cộm vào. Thích Dao điều chỉnh hơi thở, kiềm chế chính mình không cử động lung tung, hàng mi nhẹ run, giương mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có không?”
Dụ Gia Thụ cũng nhìn cô.
Đồng tử đen nhánh, sâu hút, như muốn cuốn người ta chìm xuống.
Sau một lúc, anh không nói gì, lùi ra, quay người mở ngăn kéo, nhanh chóng trở lại. Thứ kia được kẹp hờ giữa hai ngón tay, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ.
“Ở đây hay vào bên trong?” Thích Dao nghe thấy anh hỏi.
“Chân mềm rồi, không đi nổi.” Cô thành thật trả lời.
Dụ Gia Thụ khẽ cười, nghiêng đầu hôn lên sau tai cô, ôm eo đi về phía sofa, “Vậy lần sau anh bế em vào.”
Sofa mềm mại lún xuống, dây buộc ở cạp quần thể thao màu xám bị ngón tay mảnh khảnh nắm lấy, sau đó thong thả kéo ra.
Dụ Gia Thụ ngậm thứ kia, xé mở, quỳ một gối lên sofa.
Trong tiếng cử động sột soạt, Thích Dao đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó ươn ướt.
Chất lỏng, đang nhẹ nhàng chảy xuống.
Người vừa mới áp xuống.
Cô ngây người hai giây, sau đó nắm lấy áo anh, có chút mờ mịt, cũng có chút không biết làm sao mở miệng, “…Không sao đâu.”
“…”
Dụ Gia Thụ dừng một giây.
Hàng mi đen nhánh rũ xuống, liếc nhìn hai lần, khóe môi anh giật giật, cúi người xuống dưới, vòng tay ra sau, từ túi áo của cô lấy ra một hộp sữa.
Bao bì bị ép vỡ, đè bẹp, chất lỏng bên trong đang nhỏ tí tách tí tách xuống.
Sữa bò của Chu Tất.
Cánh tay dài duỗi ra, ném vỏ hộp vào thùng rác, mới rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười, cười như không cười hỏi cô.
“‘Không sao đâu’ cái gì?”
“…”
Mặt Thích Dao đỏ bừng đến tận cổ, giấu đầu lòi đuôi che giấu, nhỏ giọng nói: “…Không có gì.”
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lúc, đột nhiên bật cười.
“Yên tâm.”
Người đàn ông áp xuống, vai rộng eo thon che khuất ánh nắng, phủ xuống một mảng bóng tối.
Anh lười biếng kéo dài âm cuối, khàn khàn, trầm thấp đầy từ tính, từng câu từng chữ một rơi vào tai cô.
“Bạn trai em không nhanh như vậy đâu.”
“…”
Lúc bắt đầu, mặt trời vẫn còn chói chang. Ánh hoàng hôn xuyên qua khe rèm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bóng kéo dài dần, cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cuối cùng đến cả giọng Thích Dao cũng hơi khàn, bị anh ôm lấy eo nâng lên, nắm chặt áo anh, thành thành thật thật nói, “…Hay là lần sau nhanh hơn chút đi.”
Dụ Gia Thụ lại cười, lúc này cả người đều toát ra vẻ lười biếng, kéo dài âm cuối, rũ mắt nhìn cô, “Xin lỗi nhé, không nhanh được.”
“…”
Cái kiểu người gì thế chứ.
Dụ Gia Thụ bế cô vào tắm. Nằm thư giãn hồi lâu dưới làn nước ấm xả xuống, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, chợt nhớ ra mình chưa mang quần áo vào.
Vừa mới tắt nước, định gọi người, thì đã nghe thấy có người hỏi: “Tắm xong chưa?”
Thích Dao há miệng th* d*c, “A” một tiếng.
Cửa kính phòng tắm lờ mờ phản chiếu bóng người bên ngoài, người đàn ông cong ngón tay, gõ nhẹ lên cửa: “Lấy quần áo.”
Thích Dao mở một khe nhỏ, cánh tay trắng nõn mảnh mai vươn ra, trên da còn lấm tấm vài giọt nước chưa kịp lau khô.
Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn, đưa quần áo vào tay cô: “Anh nghĩ chắc em cũng lười sang phòng đối diện lấy. Mặc tạm đồ của anh trước, có được không?”
“…Ừm.”
Nhỏ giọng đáp ứng, Thích Dao nắm lấy chiếc áo phông trắng của anh rồi rụt tay lại, đóng cửa, nghĩ, nói thì cứ nói, người này sao còn cố tình móc nhẹ ngón tay cô làm gì chứ!
Theo cánh tay một đường trượt xuống, đến cuối cùng lại còn móc lấy ngón út của cô.
…Phiền chết đi được!
Sau khi cô ra ngoài, Dụ Gia Thụ cũng đã tắm xong. Chắc là anh dùng phòng tắm khác, thay một chiếc áo phông đen, lau tóc nửa chừng.
Giọt nước từ đuôi tóc chảy xuống, làm ướt một mảng nhỏ trên cổ áo, dính vào phần cổ.
Thích Dao để ý thấy anh hình như không có thói quen lót khăn sau gáy. Lần đầu đến nhà anh cũng thấy vậy.
“Anh làm thế này, lúc ngủ áo vẫn còn ướt đấy.”
Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, mới trả lời: “Không đâu. Anh thường ngủ muộn.”
Có lúc là vì công việc, có lúc là do bị Chu Tất kéo chơi game. Từ khi trở về từ San Francisco, đồng hồ sinh học của anh vẫn luôn không quá quy luật.
“Thức khuya không tốt cho thận đâu.” Thích Dao chau mày, theo bản năng nói.
“…”
Sững lại vài giây, Dụ Gia Thụ nhìn cô, nhướng mày, hỏi: “Thật không?”
Dù anh không nói thẳng, nhưng Thích Dao vẫn có thể đọc ra ý tứ chói lọi trên mặt anh: Thận anh khoẻ hay không, chẳng lẽ em không biết à?
Thích Dao: “…”
Cạn lời.
Cô nghẹn họng, không muốn đôi co với anh nữa, bèn mím môi, đổi chủ đề: “À này, anh nói với Chu Tất thế nào?”
Nói thì nói vậy, Dụ Gia Thụ vẫn ngoan ngoãn lau khô đuôi tóc, “Anh nói, anh đang yêu đương với nữ thần của cậu ấy.”
“Hả?” Thích Dao tròn mắt, có chút không tin nổi. “Chỉ vậy thôi á? Cậu ấy tin sao?”
Dụ Gia Thụ im lặng hai giây, đặt khăn trở lại phòng tắm, ra tới mới trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Anh là người thế nào, chẳng lẽ cậu ấy không biết sao?”
Thật ra không phải vậy.
Nhưng Dụ Gia Thụ không muốn kể.
Lúc đó thằng nhóc kia đang chơi game, nghe anh nói xong thì ngạc nhiên liếc nhìn đồng hồ, ngẩng đầu, nói, anh, anh đừng nói em là nửa đêm anh còn mộng du đấy?
“…”
Dụ Gia Thụ kéo kéo khóe môi, lặp lại lần nữa, nói “Là thật.” Đồng thời còn ra lệnh cưỡng chế Chu Tất ngày mai phải dọn ra ngoài.
Chu Tất nhìn anh rất lâu, có vẻ bắt đầu tin, bèn nói “Được thôi.” Dụ Gia Thụ xoay người về phòng, nghe thấy cậu ấy ở sau lưng hạ giọng gửi tin nhắn WeChat:
“Bạch Mập Mạp, anh tôi hình như có vấn đề về thần kinh rồi, ngày mai anh có thể qua xem giúp không? Tôi ở đây một mình, sợ hãi.”
“…”
Mặc kệ cậu ấy nghĩ gì.
Dù sao thì cũng đi rồi, thế chẳng phải được rồi sao?
Dụ Gia Thụ rũ mi xóa đoạn ký ức này đi, rồi ngước lên, bộ dạng rất bình thản, lại đúng tình hợp lý, “Cậu ấy còn nói, ngoài anh ra, không ai xứng với nữ thần của cậu ấy cả.”
Thích Dao: “…”
Thật không đấy?
Không tin lắm.
“Vậy được rồi.” Cuối cùng cô nói.
Dụ Gia Thụ cũng không tiếp tục bịa nữa, đưa tay xoa gáy, cúi người lấy ra một chiếc áo phông sạch từ tủ quần áo.
Thích Dao ngồi bên mép giường nhìn anh.
Phòng anh rất sạch sẽ, tông màu trắng đen rõ ràng, đơn giản mà tinh tế, không hề lộn xộn.
Hệ thống sưởi dưới sàn vẫn bật, hơi ấm lan tỏa từ dưới lên, dễ chịu hơn bật máy sưởi nhiều.
Mỗi khi đông đến, không khí lạnh lẽo lại khô hanh, mũi của Thích Dao hay bị khó chịu. Máy sưởi chỉ khiến tình trạng này trầm trọng hơn, nếu không bật thì lạnh không chịu nổi. Mỗi khi ngồi trong nhà, cô thường hắt hơi hai cái, làm Lật Tử vô cùng khẩn trương.
Cô duỗi chân ra ngoài, đầu ngón chân chạm nhẹ xuống sàn, tiếc nuối cảm thán: “Biết vậy đã nói Kiều Niệm tìm một căn hộ có lắp sưởi sàn rồi.”
Vô cùng tự nhiên nói xong, thẳng đến khi Dụ Gia Thụ quay đầu nhìn cô một cái, cô mới đột nhiên phản ứng lại.
À, Kiều Niệm không còn là người đại diện của cô nữa rồi.
Không nói rõ được cảm giác ấy là gì.
Như thể có một khoảng trống đột nhiên xuất hiện trong lòng.
Hồi ức cùng chia ly luôn có năng lực như vậy, khiến người ta không ngừng lý tưởng hóa đối phương, xóa nhòa khuyết điểm của họ, chỉ làm nổi bật tình nghĩa lâu năm, quãng thời gian từng bên nhau.
Lặng im một hồi, Thích Dao hé môi, cười nhẹ một cái: “Quen miệng rồi, chưa sửa ngay được.”
Dụ Gia Thụ nhìn cô một lát, nói: “Không sao.”
Sau đó anh hơi nghiêng người, nhanh chóng tiếp tục động tác của mình.
Thích Dao nhìn anh quay lưng thay đồ, cánh tay dài vắt chéo nắm lấy vạt áo, tùy ý kéo lên, lộ ra vòng eo săn chắc.
Anh hơi nghiêng người, khiến cô có thể nhìn rõ từng khối cơ bụng sắc nét. Đường nét cơ bụng kéo dài xuống dưới, tiếp nối với đường nhân ngư, chạy dọc xuống phần bụng dưới, biến mất sau cạp quần.
Lúc anh luồn áo phông qua đầu, phần eo hơi căng ra, lưng vai chuyển động, từng đường cơ bắp vô cùng mượt mà, mạnh mẽ.
Trước khi vạt áo đen rơi xuống, Thích Dao kịp nhìn thấy vết đỏ gần bả vai anh, hô hấp tức khắc ngừng lại, vô thức đỏ mặt.
Có chỗ đậm, có chỗ nhạt… là vết móng tay.
…Cô cào đấy.
Dụ Gia Thụ thay quần áo xong, đặt bộ đồ cũ vào trong phòng tắm, bước ra ngoài lại nhìn thấy một con chim cút.
Bóng dáng mảnh mai, ngồi co lại ở mép giường, ôm đầu gối, mặt tựa lên cánh tay, vẫn còn hơi đỏ.
“……”
Dừng lại hai giây, anh đã dần quen với tình huống này, nhẹ nhàng nhướng mày.
“Anh còn định an ủi em một chút, hiện tại xem ra, không cần nữa?”
“……”
Thích Dao mím môi: “Khả năng tự tiêu hóa cảm xúc của em khá tốt.”
Dụ Gia Thụ bỗng dưng bật cười, nệm bên cạnh lún xuống khi anh ngồi lên, nói: “Nhưng anh vẫn nên an ủi một chút, không thể để em cứ tự tiêu hóa mãi được.”
“Em nghĩ xem…”
Thích Dao chờ hai giây, phát hiện không có câu tiếp theo, liền nghiêng đầu nhìn anh.
Câu nói mở đầu vạn năng mới được nói một nửa, Dụ Gia Thụ đã ngừng lại.
Anh cũng đang nhìn cô, trầm mặc một lúc.
Anh thật sự không nghĩ ra điều gì tốt đẹp về hai người đó, đặc biệt là vị đàn anh kia.
Nhưng anh không phải kiểu người thích nói xấu sau lưng người khác, tuy không phải biểu tượng đạo đức gì, nhưng làm vậy thấy có hơi mất giá.
Hơn nữa người ở bên họ lâu như vậy cũng không phải là anh.
Người ngoài cuộc đương nhiên có thể dễ dàng nói đạo lý, dù sao chuyện không liên quan đến mình, có thể thờ ơ đứng ngoài, ai cũng lo quét sạch tuyết trước cửa nhà mình, còn người bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc lại không phải mình.
“Em nghĩ xem.”
Cuối cùng anh rũ mắt, nhìn cô: “Nếu em chuyển đến căn hộ có sưởi sàn, chẳng phải sẽ không thể sống đối diện với bạn trai nữa sao?”
Thích Dao chớp mắt, nghĩ ngợi, thấy cũng có lý.
Dụ Gia Thụ nhìn cô ngoan ngoãn đến không chịu được, nhịn xuống xúc động muốn hôn cô, dời tầm mắt đi, lười biếng nói:
“Con chó nhỏ xấu xí của em cũng sẽ không thể chạy vào kéo ống quần anh vào sáng sớm nữa.”
“……”
Còn chưa kịp cảm động, Thích Dao đã hơi cạn lời: “Nó rõ ràng không xấu, cũng có tên đàng hoàng mà?! Mệt nó còn thích anh đến vậy!”
“Anh cần nó thích làm gì.”
Dụ Gia Thụ bình thản nhìn sang, nhìn cô che miệng ngáp nhỏ, hơi nhổm dậy, vươn tay dài tắt đèn, giọng điệu tùy ý.
“Em thích anh là đủ rồi.”
Câu nói vang lên trên đỉnh đầu.
Người đàn ông hơi cúi người, cánh tay vươn qua đỉnh đầu cô, lồng ngực khẽ chạm vào trán cô, ấm áp mà rắn chắc. Trong khoảnh khắc mơ hồ, tựa như có thể nghe thấy nhịp tim anh đập từng tiếng mạnh mẽ qua lớp áo mỏng.
“Bụp.” một tiếng.
Đèn tắt.
Trong bóng tối, mọi thứ lặng lẽ thong thả trôi qua.
Hương tuyết tùng bạc hà hòa cùng mùi sữa tắm thanh mát, tràn ngập trong hơi thở.
“Ngủ chưa?”
Thích Dao nghe thấy Dụ Gia Thụ hỏi trên đỉnh đầu mình.
Tim đập thình thịch.
Cơn buồn ngủ đến giờ là tự động xuất hiện bỗng nhiên biến mất.
Hô hấp Thích Dao hơi gấp, khẽ “ừ” một tiếng. Sau đó cả hai an tĩnh nằm trên giường, cách nhau vài centimet, hơi thở đều đặn vang lên.
Cảm giác không giống phòng cô.
Giường rất rộng, chăn gối mềm mại, còn có mùi hương trên người anh.
Hương tuyết tùng bạc hà mát lạnh, sạch sẽ, dễ chịu.
Khi quấn lấy nhau, sẽ trở nên nóng bỏng.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Nguồn nhiệt ngay bên cạnh, như có thể truyền hơi nóng qua không khí, khiến nhịp thở ngày càng nhanh hơn.
Nhìn ánh sáng lờ mờ lọt qua khe rèm, Thích Dao co tay, nắm lấy một góc ga giường, nghe thấy chính mình nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ngủ kiểu nào?”
Không khí im lặng hai giây.
Không tiếng động sôi trào.
Cơ thể người đàn ông nặng trĩu nghiêng sang đè xuống từ bên cạnh, ghé sát tai cô nói.
“Kiểu này?”
Lời tác giả:
Có thể sẽ có bản cập nhật thứ hai, tình hình cụ thể xem bình luận.