Tấm chăn mềm mại bị vén lên một góc, một lát sau, lại trượt xuống một bên.
Nệm giường mềm mại lún xuống, theo từng động tác dao động rất nhỏ.
Thật sự là quá nóng.
Thật lâu sau, một cánh tay mảnh khảnh vùng vẫy vươn ra khỏi chăn, đầu ngón tay banh thẳng, cố với lấy điều khiển từ xa.
Nhiều lần mất sức rơi xuống giữa chừng, lắc lư lay động, như đang ngồi trên thuyền, hơn nửa ngày mới tìm thấy.
Ấn lung tung loạn xạ không theo trật tự gì, cuối cùng cũng giảm nhiệt độ xuống, chưa đến một giây, đã bị ai đó nắm lấy cổ tay, kéo trở lại.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài.
Cổ bị một tầng mồ hôi mỏng bao lấy, trong phòng ấm áp đến lạ.
Động tĩnh kéo dài đến tận lúc trời tờ mờ sáng, tiếng chim hót ngoài cửa sổ vốn đã ít ỏi nay cũng im bặt, không thể át đi.
Lại sau đó, Thích Dao đã không còn chút ký ức nào nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận được anh bế cô tắm rửa, thay quần áo, vòng tay rắn rỏi mà ấm áp, sau đó liền không nhớ gì nữa.
Người ta nói khi cơ thể quá mệt mỏi, sẽ chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng cô thì không.
Cô mơ thấy bà nội.
Thành phố C nằm ở phía Nam, thảm thực vật thuộc rừng lá rộng thường xanh cận nhiệt đới. Vào giữa tháng 9, cây cối vẫn xanh um.
Ngọn núi phía sau cũng vậy.
Núi không quá cao, khoảng 1 đến 2 nghìn mét, cách khu trung tâm thành phố 30 cây số.
Lưng chừng núi có một ngôi chùa tên là Đại Từ Tự, hương khói thịnh vượng, vào những dịp lễ Tết, người người chen chúc, khách hành hương đông đúc.
Không có đất nghĩa trang, bà được chôn cất dưới gốc cây.
Tại hậu viện khách du lịch không được phép vào, dưới gốc cây liễu thứ ba sát hành lang, mái hiên bay bổng có thể che mưa chắn gió.
Thích Dao rất thích nơi đó.
Sạch sẽ, thanh tịnh, sáng sớm còn có thể nghe thấy tiếng tụng kinh.
Cô mơ thấy chính mình một đường đi về phía trước, đứng trước cổng hậu viện, nhìn thấy bà nội đang ngồi dưới gốc liễu, đeo kính lão đọc bài văn của cô.
“Dao Dao viết rất hay.” Bà tươi cười vui vẻ nói.
Thích Dao đứng bên ngoài ngưỡng cửa cao cao, không dám bước vào, giống hệt cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm khi đứng trước ngôi nhà mới năm xưa.
Từ sau khi bà mất, cô chưa từng mơ thấy bà.
Chính vì thế, giấc mơ quá mức rõ ràng, khiến cô lập tức nhận ra, đây chỉ là một giấc mơ.
Cô rất nhớ bà.
Cô sợ chỉ cần bước thêm một bước, giấc mơ khó khăn lắm mới có được này sẽ vỡ tan.
Sau một lúc lâu, bà đặt tờ bài tập xuống, thong thả tháo kính lão, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô, vẫy vẫy tay.
“Dao Dao à, nếu con còn không đến, bà nội phải đi rồi đấy.”
Thích Dao không biết mình đang có tâm trạng gì, từng chút từng chút, từng bước một tiến vào bên trong, cho đến khi đôi bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn ấy, sau bao năm xa cách, lại một lần nữa nắm lấy tay cô.
“Quá tỉnh táo rồi, không tốt đâu.” Bà nhìn cô, lẩm bẩm nói.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống nơi khóe mắt.
Trước đây bà cũng thường nói với cô như vậy.
Biết bao đêm khuya trằn trọc không ngủ được, bà nội ngồi bên giường cô, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô, chậm rãi giảng dạy đạo lý.
Nói cô phải giữ lòng chân thành và thiện lương, phải tràn đầy nhiệt huyết với những gì mình yêu thích, cũng phải học cách thư giãn và vui vẻ. Bà dặn cô hãy biết nghĩ cho bản thân, đừng lúc nào cũng lý trí và tỉnh táo quá mức.
Những lời này, về sau cô đã ghi nhớ suốt nhiều năm.
“Bây giờ con đã vui vẻ hơn nhiều rồi, bà ơi.” Thích Dao nói như vậy.
Bà một chút lại một chút vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, đôi mắt cong lên, mỉm cười nói: “Bà biết nha.”
“Trước đây bà không cho con đến thăm vào mùa đông, chính là sợ con sẽ buồn.” Bàn tay nhăn nheo của bà vuốt nhẹ tay cô, cảm giác thô ráp lướt qua da, lại vô cùng kiên cố ấm áp, như một chỗ dựa vĩnh hằng.
“Con ấy à, lúc nào cũng tâm tư tỉ mỉ, lại nhạy cảm, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, không bao giờ chịu nói với ai. Bà lo nhất là con đấy.”
Bà nhìn cô hồi lâu, vẫn nở nụ cười hiền từ, nhẹ giọng nói: “Bây giờ nhìn con, có vẻ đã có người ở bên rồi.”
“Có phải sẽ không còn buồn bã như trước nữa không, Dao Dao?”
“Phải sống thật tốt nhé. Đừng ăn kiêng quá mức, hại sức khỏe lắm, nhớ vận động nhiều hơn, mùa đông mặc ấm vào, đừng để bà lo lắng mãi…”
Giọng nói dịu dàng dần dần xa xăm, bóng dáng trên chiếc ghế mây dần nhạt nhòa, giống như ánh sáng dần trong suốt, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Chỉ còn những cành liễu xanh non mềm mại, đung đưa trong làn gió.
Thời điểm bật khóc tỉnh dậy, trước mắt tối đen một mảng, không biết là mấy giờ rồi.
Ý thức vẫn còn lơ lửng giữa mộng và thực, mùi hương tuyết tùng hòa cùng bạc hà vương vấn quanh chóp mũi, cô theo bản năng rúc vào lòng người bên cạnh.
Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, kéo cô ra khỏi giấc ngủ chập chờn.
Người đàn ông theo bản năng vươn tay ôm lấy cô, nghe thấy một hai tiếng nức nở rất nhẹ, khựng lại hai giây, cúi xuống, thì thầm bên tai cô.
“Làm sao vậy?”
Đôi cánh tay vững chãi siết chặt eo cô, mang theo hơi ấm cùng cảm giác an toàn không gì sánh kịp. Cô không nói chuyện, tựa vào lòng anh.
Thật lâu sau, nước mắt thấm ướt một mảng áo nhỏ. Thích Dao vùi mặt vào cổ anh, giọng nghèn nghẹn, nhẹ giọng nói.
“Tết năm nay, anh đi thăm bà nội với em đi.”
“Bà nói… đã cho phép em đến vào mùa đông rồi.”
“Còn nói… cảm ơn anh vì món canh gà.”
Một khoảng lặng kéo dài, Dụ Gia Thụ ôm cô chặt hơn, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cô.
“Được.” Anh đáp.
Thích Dao vốn không bao giờ nhớ giấc mơ.
Dù những lời ấy có rõ ràng đến đâu, buổi sáng tỉnh dậy, cũng sẽ quên hết. Rồi cô sẽ tự nhủ, không nên nuôi hy vọng viển vông nữa, giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ.
Nhưng lần này cô biết.
Sẽ có người giúp cô nhớ rõ.
–
Lần nữa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, toàn thân Thích Dao rã rời, chậm rãi mở to mắt.
Rèm cửa như cũ còn một khe hở chưa kéo kín, ánh sáng xuyên qua, hắt lên thành vệt trên trần nhà, lóa mắt, làm tầm nhìn người ta mơ hồ.
Đã lâu không ngủ muộn như vậy. Vẫn còn ngái ngủ, cô ngơ ngẩn ngồi dậy, mất một lúc mới dần tỉnh táo lại.
“Dậy rồi à?” Bên cạnh bỗng nhiên có người hỏi.
Thích Dao giật mình, đôi mắt còn nửa híp bỗng trợn tròn, lập tức tỉnh hẳn.
Dụ Gia Thụ: “……”
“Không biết còn tưởng chúng ta vừa tình một đêm đấy.”
Laptop đặt một bên, anh ngồi, tựa vào đầu giường, cười như không cười nhìn cô, thong thả lên tiếng.
“……”
Thích Dao sững lại hai giây, quay đầu đi chỗ khác, lí nhí nói: “Em còn chưa quen.”
Ngủ một mình quá lâu rồi, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một người đàn ông ở bên cạnh.
Dụ Gia Thụ bình thản ừ một tiếng, sắc mặt không đổi, “Không quen, nhưng em ôm tay anh suốt đêm không chịu buông.”
“……”
Thích Dao nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mới nhận ra, cánh tay phải của anh đặt trên gối, đoạn da lộ ra ngoài ống tay áo bị tì đỏ cả lên, ngay cả laptop cũng phải dùng tay còn lại để thao tác bàn di chuột.
“……”
Sao lại như thế này?
Có lẽ đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, vẫn chưa kịp phản ứng, đã nghe anh kéo dài giọng, lười nhác nói.
“Lúc đầu là bóp, sau đó là gối, đè gần cả đêm, sáng lại ôm chặt không chịu buông.”
Anh thở dài thật khẽ, thoạt nhìn có chút bất lực, hàng mi rũ xuống, thấp giọng nói: “Cánh tay này của anh chịu nhiều quá rồi.”
Thích Dao: “……”
Cô im lặng hai giây, nhìn cánh tay anh quả thật vẫn bất động, có vẻ như tê đến mức không nhấc lên nổi, đành nén lại sự xấu hổ, rướn người tới giúp anh xoa bóp hai cái.
“Xin lỗi, lần sau không dám nữa.”
“Thế thì không được đâu.”
Dụ Gia Thụ nhìn lướt qua, thấy cô nằm bò trên giường, ngón tay mảnh khảnh khép lại, từng nhịp từng nhịp giúp anh xoa bóp, cơn tê mỏi dần dần dịu đi.
“Vì cánh tay này sau này thuộc về em rồi.” Anh không chút để ý nói.
Đầu quả tim run lên một chút, Thích Dao ngước mắt nhìn thoáng qua.
Đồng tử anh đen nhánh, chuyên chú dõi theo cô.
Ánh mắt tiếp tục trượt xuống dưới, dừng lại trên nửa khuôn mặt còn lại của anh. Một lớp da mỏng bao bọc lấy đường nét cứng cáp của xương hàm, đường viền dưới cằm căng chặt, giữa chân mày thỉnh thoảng hơi nhíu lại, thoạt nhìn hẳn là không dễ chịu.
“Thôi bỏ đi.” Thích Dao tự thấy mình hiểu chuyện, nhớ lại một chút, “Trước đây Diệp Thanh Mạn từng gửi cho em mấy thứ kỳ quái trong giỏ hàng, trong đó có một cái gọi là gối đầu bạn trai.”
“Là loại gối đôi, dài, nhưng bên dưới chỗ đặt đầu ở phía kia có một lỗ, anh có thể luồn tay vào đó, như vậy em sẽ không trực tiếp đè lên anh.”
“……”
Lần này đến lượt Dụ Gia Thụ im lặng.
Đó là cái đồ vật kỳ quái gì vậy.
Hơn nửa ngày, anh mới mở miệng, “Không cần.”
“Sao lại không cần?” Thích Dao nhíu mày ngồi dậy, với tay lấy điện thoại, chuẩn bị đặt hàng, “Anh xem tay anh cứng đờ cả rồi, rất vất vả nha, cứ thế mãi cũng không ổn…”
Trang mua sắm còn chưa kịp mở ra, bàn tay “đã tê rần” của ai đó đã duỗi đến, lưu loát rút điện thoại ra.
“Lừa em thôi.” Dụ Gia Thụ không chút biểu cảm nhìn cô, thản nhiên thú nhận, “Không có tê đến mức đó đâu, chỉ là muốn em xoa bóp giúp một chút thôi.”
“……”
Cái quái gì thế.
Mất hai giây phản ứng, Thích Dao im lặng một lúc, nhận lại điện thoại, mới nói, “Vậy sau này anh nói thẳng đi. Em có phải không chịu giúp anh đâu.”
“Được.” Dụ Gia Thụ cũng đáp ứng.
Thích Dao vẫn nằm bò ra đó, không biết rốt cuộc có nên tiếp tục xoa hay không xoa, tay giơ lên giữa chừng, tiến không được, lùi cũng không xong, ngước mắt nhìn anh.
Dụ Gia Thụ cũng nhìn cô.
Hàng mi đen nhánh khẽ rũ xuống, thấp giọng mở miệng, “Không tê, nhưng đúng là bị em đè đến mức hơi nhức.”
“Xoa giúp anh một chút đi, bảo bối?”
“……!”
Thích Dao hiện tại hơi nhạy cảm với cách xưng hô này. Đêm qua anh lật qua lật lại, lời trêu ghẹo cùng cách gọi thay đổi liên tục, cuối cùng thứ thì thầm bên tai cô vẫn là từ này.
Tai cô nóng bừng, không nhìn anh, rũ mắt, vừa xoa bóp vừa thất thần.
Cơ bắp cánh tay anh đường nét mượt mà, gầy nhưng có độ săn chắc rõ ràng. Khi căng lên, có thể thấy gân xanh lờ mờ hiện lên, kéo dài đến mu bàn tay với khớp xương rõ ràng.
Chắc chắn là ôm rất đã.
Chắc cũng không oan uổng gì cho cô.
Đến cuối đêm qua, đã mơ mơ màng màng đến mức không nhớ rõ chuyện gì, chỉ nhớ anh cuối cùng đã bế cô đi dọn dẹp một chút, thay quần áo, rồi hình như còn mơ một giấc mơ.
Mơ thấy gì nhỉ?
Không nhớ rõ lắm.
Chỉ có thể mơ hồ nhớ lại hình như cô đã tỉnh dậy một chút, sau đó còn nói với anh hai câu.
Vừa định mở miệng hỏi, màn hình điện thoại đặt bên cạnh bỗng sáng lên. Thích Dao do dự một giây, đưa ngón trỏ ra, lướt mở khóa màn hình xem.
Hộp thư công việc nhận được một email.
Sau khi trở mặt với Thịnh Dữ, cô đã đổi mật khẩu hộp thư cùng các tài khoản trên nền tảng khác, lấy lại quyền kiểm soát.
Gần đây có công việc gì sao?
Cô nhanh chóng lướt qua trong đầu một lần, vẫn không đoán ra, bèn mở thông báo ra xem.
Là một bức thư rất trang trọng, hoặc có thể nói là một thư mời.
Xưng hô đầy đủ, cách diễn đạt trong email chu đáo, kết thúc bằng lời chúc trang trọng, thậm chí còn có cả dấu mộc in trên đó.
Màu đỏ cùng vàng kết hợp, huy hiệu trường trang nghiêm hùng vĩ, vô cùng quen thuộc.
Hô hấp Thích Dao chững lại.
Mục người gửi hiển thị rõ ràng, Trường Nhất Trung, thành phố C.
Hơn trăm chữ trôi nổi trước mắt, phải mất một lúc lâu cô mới có thể tiêu hóa hết qua đôi mắt rồi đưa vào não bộ.
Đơ hơn nửa ngày, Thích Dao ngẩng đầu lên, nhìn anh, hé miệng, chậm rãi ngẩn ngơ lặp lại.
“…Trường học mời em đến diễn thuyết ngày thành lập trường.”
“Hửm?”
Dụ Gia Thụ nhướng mày, âm cuối kéo dài lên cao, nhìn giống như thật sự rất ngạc nhiên, “Thật sao?”
Thích Dao dừng lại hai giây, nheo mắt, hỏi ngược lại anh, “Anh biết trước rồi phải không?”
“…”
“Kỹ thuật diễn của anh tệ lắm hả?” Dụ Gia Thụ bật cười, không tiếp tục giả vờ nữa.
“Mày nhướng cao quá, quá giả trân.” Thích Dao trêu chọc.
“…Được rồi, cảm ơn đại minh tinh đã chỉ giáo.”
Dụ Gia Thụ dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại của cô, kéo email xuống dưới, “Nếu đại minh tinh chịu dành chút thời gian nhìn danh sách này, thì đã không cho tôi cơ hội trình diễn kém cỏi như vậy rồi.”
Quả thật có một tập tin đính kèm.
Thích Dao mở ra xem, đó là quy trình hoàn chỉnh của buổi lễ kỷ niệm cùng danh sách những người được mời.
Không quá nhiều, chỉ bảy tám người.
Cô cùng Dụ Gia Thụ đều ở hàng đầu tiên.
Trùng hợp làm sao, còn được xếp cạnh nhau.
Thích Dao nhìn chằm chằm vào danh sách đó một lúc lâu, cảm thấy trái tim lại chậm rãi trĩu nặng lơ lửng.
Giống như cơ hội để xuất hiện cùng một tấm poster này, cô đã đợi rất nhiều năm.
Hồi lâu sau, cô lướt nhìn thời gian, hỏi, “Anh có đi không?”
Dụ Gia Thụ thì có vẻ không mấy để tâm.
Anh đã tham gia quá nhiều buổi diễn thuyết rồi, lễ kỷ niệm của trường cứ ba năm, năm năm, mười năm lại gửi thư mời cho anh, quá đỗi bình thường, thực sự không đáng mong đợi lắm. Huống chi hôm đó anh còn có một cuộc họp.
“Nếu em đi, anh cũng đi.” Cuối cùng anh vẫn nói như vậy.
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.” Thích Dao nhỏ giọng đề nghị nói, “Hôm đó là đêm Giáng Sinh.”
Ngày này dường như rất đặc biệt, Dụ Gia Thụ cụp mắt nhìn cô một cái.
Cô gái hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, đen láy, chớp hai cái, thoạt nhìn có chút mong đợi.
“Được.” Suy nghĩ một lát, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, Dụ Gia Thụ cụp mắt đáp ứng.
Thích Dao chớp chớp mắt, nhìn có vẻ rất vui, đôi mắt cong lên, tiến đến hôn anh một cái.
“…”
Dụ Gia Thụ bất động thanh sắc rút cánh tay bị thân thể mềm mại của cô đè lên, trầm giọng cảnh báo, “Hôn thì hôn, đừng có cọ lung tung.”
Vốn dĩ cô đã mặc ít, chiếc áo thun rộng chỉ che đến đùi, cổ áo hơi rộng, lại còn đang nằm sấp.
Ngón tay mảnh mai, mềm mại nhẹ nhàng ấn lên cánh tay anh, dọc theo cánh tay di chuyển lên trên, chạm chạm vuốt vuốt, như vô tình lại như cố ý trêu chọc.
Thích Dao dừng lại hai giây, chống nửa người dậy, ánh mắt có chút mơ hồ, lơ đễnh quét qua chỗ anh đang đắp chăn, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói, “…Ồ~.”
Dụ Gia Thụ híp mắt, nhìn cô, bỗng nhiên phản ứng lại, duỗi tay gập mạnh laptop lại, nắm lấy cổ tay cô kéo qua.
“Thích Thập Nhất.”
“Em cố tình phải không?”
Lời tác giả:
Đăng chương thứ hai thành công rồi!! Vùng dậy nào!!!