Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, trời rất đẹp.
Đám mây mềm mại trắng tinh trải dài ở chân trời, bồng bềnh lại tơi xốp. Giương mắt nhìn lên, bầu trời xanh biếc như vừa được gột rửa, ánh nắng dịu dàng rải xuống.
Trường Nhất Trung luôn rất biết chọn ngày tổ chức sự kiện. Mỗi khi có đại hội thể thao, lễ hội nghệ thuật hay các hoạt động lớn, trời đều đẹp hiếm thấy.
Hôm đó Thích Dao có công việc.
Đêm Giáng Sinh, ngày đặc biệt luôn có ý nghĩa đặc biệt với con người. Thương hiệu yêu cầu sự kiện phải diễn ra vào hôm ấy, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Sau khi kết thúc, cô vội vã chạy đến trường học.
Một bên thay quần áo trên xe, một bên nhắn tin hỏi, “Bắt đầu rồi sao?”
“Đã diễn ra đến đâu rồi?”
Vài phút sau, đối phương trả lời: “Lão Đặng vừa mới phát biểu xong, em sẽ không muốn nghe đâu.”
Ngay cả tin nhắn cũng lộ ra vẻ uể oải, thờ ơ, như thể sự chán chường sắp tràn luôn ra khỏi màn hình. Thích Dao không nhịn được, bật cười.
Trước đây anh ấy vốn đã không thích nghe. Sáng thứ 2 nào cũng có bài phát biểu dưới cờ, lão Đặng đứng trên đài thông báo tình hình tuần trước, còn anh luôn đứng hàng cuối, nhét điện thoại vào tay áo, rũ mắt cúi đầu chơi game.
Thật đúng là, một chút cũng không thay đổi.
Thích Dao nhớ lại một lúc, cong khóe mắt cười, ngước lên nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
4, 5 giờ chiều, trên đường xe cộ như nước. Đèn giao thông nhấp nháy dưới ánh mặt trời, cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua rất chậm. Đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại.
【1】: Có chút kẹt xe
【1】: Phải làm sao bây giờ
【1】: Có khi nào em không kịp đến xem anh không
【1】: [Mèo con rơi lệ.jpg]
Người ngồi ở hàng ghế đầu trong hội trường ngang nhiên chơi điện thoại dừng lại hai giây, rũ mắt gõ hai chữ: “Không đâu.”
Sau đó anh chọc chọc người bên cạnh.
“Lát nữa đổi thứ tự với tao.”
Tưởng Kinh Hàn khuôn mặt lạnh lùng không buồn quay đầu, mắt vẫn dán về phía trước, “Dựa vào cái gì? Tao đứng áp chót, vẫn cao quý hơn mày một bậc đấy.”
“Mày có vợ đang chờ xem đâu.” Dụ Gia Thụ nhàn nhã nói.
“Sao tao lại không có?”
Tưởng Kinh Hàn phản bác, nghiêng đầu nhìn sang. Người bên cạnh đang cắm cúi xem tài liệu, một chồng hồ sơ dày đặt trên đùi, trông chẳng khác nào hồi còn đi học, lén nhét tiểu thuyết dưới bàn đọc.
Khóe mắt thoáng thấy anh quay qua, Yến Thu còn giơ một ngón trỏ lên, lạnh nhạt nói, “Hai người tự cãi nhau đi, đừng làm phiền tôi.”
Tưởng Kinh Hàn: “…”
“Được thôi.” Anh ấy quay lại, miễn cưỡng đồng ý.
Vợ chồng già là như vậy đấy.
Không sao cả, cũng hơi mệt.
“Giúp mày sắp xếp, lại còn nhường đường cho mày, mày thiếu tao chút gì đó rồi đấy.”
Tưởng Kinh Hàn gửi tin nhắn cho nhân viên hậu trường, kéo dài âm cuối, không chút để ý nói.
“Thiếu mày cái gì?” Dụ Gia Thụ nhếch mép, “Trước đây tao giúp mày ít chắc?”
“Có à?” Tưởng Kinh Hàn nghĩ ngợi một chút, “Tao chỉ nhớ mày toàn gây thêm phiền phức cho tao thôi.”
Dụ Gia Thụ: “…Cút.”
“Thôi được, vậy coi như huề nhau. Tao cũng không nợ mày gì nữa.” Tưởng Kinh Hàn kết thúc chủ đề.
Sau một lúc im lặng, anh ta nhìn chằm chằm phía trước, thấp giọng nói, “Chúc mừng mày nhé, thanh niên cao tuổi cuối cùng cũng tìm được một đối tượng tốt rồi.”
Dụ Gia Thụ không tranh cãi lại, nhìn lão Đặng đang hào hứng giới thiệu thành tích của trường trong những năm gần đây, vẻ mặt bình thản, không chút cảm xúc, “Ừ” một tiếng.
“Cảm ơn.”
Lúc Thích Dao đeo khẩu trang lén lút lẻn vào từ cửa sau, vừa vặn nghe thấy tiếng MC giới thiệu người tiếp theo.
Nghe nói khi Nhất Trung xây dựng hội trường này, đã đầu tư một khoản tiền rất lớn.
Diện tích rộng đủ để chứa hơn một ngàn người, những hàng ghế màu rượu vang trải dài theo dạng bậc thang, vừa kín đáo vừa xa hoa, tựa từng lớp sóng xô. Sân khấu hình vòng cung được ôm lấy một nửa.
Trần nhà được trang trí bằng những tấm rèm lụa đỏ, hàng chục chiếc đèn trần tỏa ánh sáng từ trên cao, chiếu rọi cả một góc sân khấu.
Cũng chiếu sáng người đang đứng trước bục diễn thuyết.
Thích Dao nhìn anh chậm rãi bước lên sân khấu.
Bộ vest đen mặc ngay ngắn, cà vạt màu rượu vang thắt gọn gàng. Dáng người anh đĩnh đạc, tiêu sái, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến cả hội trường bùng nổ trong sự phấn khích bị kìm nén.
Biển người đông đúc, tiếng vỗ tay vang dội.
Dụ Gia Thụ thong thả đứng yên, nâng mắt lên, tầm mắt đảo qua đám đông phía dưới, rồi dừng lại ở bóng hình tại cửa sau.
Hai ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Giống như qua rất lâu, lại giống như chỉ là khoảnh khắc thoáng qua. Thời gian bị kéo dài vô tận.
Xung quanh có lẽ một số học sinh đã nhận ra cô, mừng rỡ hạ giọng xác nhận, tiếng bàn tán khe khẽ truyền đến. Thích Dao bỗng dưng nhớ tới.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng chính tại nơi này.
Vào một buổi chiều hè tháng 7, tháng 8, cái nóng oi ả đi kèm với sự cố mất điện đột ngột. Hàng ghế cuối gần cửa sau của hội trường, bài toán chưa giải được, nốt ruồi trên đốt tay và một chai nước cam có gas bị bỏ quên.
Giữa biển người, họ nhìn nhau từ xa.
Trong nháy mắt kia, Thích Dao còn nhớ đến rất nhiều chuyện.
Cô nhớ đến vô vàn lần mình đã dũng cảm trong đời. Đứng trước ngã rẽ của cuộc sống, tất cả những sự lựa chọn.
Cô từng đọc một quan điểm, nói “Cả đời người là chuỗi những sự lựa chọn liên tục”.
Học tiểu học ở đâu, học cấp ba ở đâu, chọn trường đại học nào, du học hay học tiếp lên, đi làm ở công ty A hay công ty B.
Mỗi lựa chọn đều sẽ dẫn đến một con đường khác nhau, liên kết chặt chẽ lại hoàn toàn khác biệt.
Ngày đưa ra lựa chọn ấy, có thể là một ngày hè đầy nắng, cũng có thể là một buổi thu mưa dầm. Một nét bút nhẹ nhàng lướt qua, vô luận sau này kết quả có ra sao, thì vào khoảnh khắc ấy, con người ta vẫn chỉ cảm thấy đó đơn thuần là một buổi chiều bình thường như bao ngày khác.
May mắn là, bất kể cô đã lựa chọn thế nào…
Họ vẫn cùng nhau đi đến được nơi này.
Người ta thường nói mọi con đường đều dẫn đến La Mã.
Những lựa chọn bị ảnh hưởng bởi anh, dường như mọi con đường đều dẫn đến anh.
Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, người phát biểu ngắn gọn trên sân khấu đã gần kết thúc. Một nữ sinh thuộc ban tổ chức lễ kỷ niệm trường, trên cổ đeo thẻ công tác, vừa rụt rè, vừa ngại ngùng tiến đến gọi cô.
“Xin chào học tỷ… xin hỏi chị đã sẵn sàng chưa ạ? Đến lượt khách mời cuối cùng rồi.” Cô bé dè dặt hỏi.
Thích Dao nhìn lướt qua cô bé.
Người kia mím môi, ngón tay nắm lấy vạt áo đồng phục, ánh mắt lảng đi, rất nhanh lại lén nhìn về phía cô, rõ ràng là có chút căng thẳng.
Sau hai giây, Thích Dao khẽ mỉm cười. “Được.”
Có lẽ vì danh tiếng hoặc nghề nghiệp của cô, hoặc vì lý do nào khác, khoảnh khắc cô bước lên sân khấu, tiếng reo hò còn vang dội hơn bất cứ ai trước đó.
Các học sinh cấp ba 16, 17 tuổi vẫn còn tràn đầy tò mò với thế giới. Đối với bất kỳ điều gì, họ cũng giữ một lòng nhiệt thành không gì sánh nổi. Tiếng vỗ tay chỉ lắng xuống khi Thích Dao đã đứng vững trên sân khấu một lúc lâu.
Cô đứng trên đài, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua khán phòng.
Một biển người.
Đồng phục xanh trắng đồng đều, bao bọc vô số tâm hồn khác biệt đầy sức sống.
Tóc mái không được quá lông mày, các cô gái tóc dài buộc cao, đuôi tóc nhẹ đung đưa trên lớp áo khoác dày. Các cô gái tóc ngắn thì vén gọn mái tóc ra sau tai, yên tĩnh nhìn cô.
Gương mặt non nớt, ngây ngô.
Những đôi mắt ánh lên niềm mong chờ thuần khiết, lấp lánh đến mức như phát sáng.
Nhìn một hồi lâu, Thích Dao rũ mi, nhìn lướt qua bản thảo diễn văn trong tay.
Giấy trắng mực đen, câu từ rõ ràng, đoạn văn mạch lạc, có thể nói là một bài phát biểu hoàn hảo, chỉn chu, không thể chê vào đâu được.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu, đưa tay ấn nhẹ micro, nhẹ giọng nói, “Chào mọi người, tôi là diễn viên Thích Dao.”
Lại một tràng hoan hô vang dội, âm thanh lớn đến mức vừa mới mở miệng, cũng phải ngừng lại giữa chừng.
Dụ Gia Thụ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, thấy cô khẽ cười, mím môi, kiên nhẫn chờ đợi tiếng reo hò lắng xuống, sau đó tiếp tục nói.
“Rất vui khi hôm nay có thể gặp mọi người ở đây.”
Giọng nói dịu dàng pha chút lạnh lùng vang lên qua micro, vang vọng khắp hội trường.
“Nhưng mà, nói thật lòng…” Người trên sân khấu dừng lại một chút, nhẹ nhàng giọng tiếp tục nói, “Tôi chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ nhận được email từ trường.”
Những lời trôi chảy liền mạch vang bên tai. Dụ Gia Thụ nhướng mày, có phần ngạc nhiên.
Không phải nội dung trong bản thảo.
Thích Dao cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ gì.
Bản thảo đó cô đã viết trong hai ngày.
Là người của công chúng, phát biểu trước đám đông dĩ nhiên phải cẩn trọng, huống hồ cô rất coi trọng dịp này, sợ bản thân làm chưa đủ tốt. Vì thế bài diễn văn hơn một nghìn chữ đã được cô chỉnh sửa ba lần, từng câu từng chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng, một chút cũng không qua loa.
Mỗi tối cô đều ngồi bên bàn sửa đi sửa lại, đến mức khiến một người nào đó không vui.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn giúp cô chỉnh sửa từng chút một, nhìn cô kiểm tra từng câu, từng chữ, xem có chỗ nào sai sót không.
Sự hoàn chỉnh của lập luận, sự liền mạch của cảm xúc, sự nâng tầm của giá trị.
Ngay cả Dụ Gia Thụ, một người đã quá quen với những dịp thế này, cũng phải thừa nhận, đó là một bài diễn văn rất tốt.
Nhưng cô đã không dùng nó.
Khoảnh khắc đứng trên sân khấu, nhìn xuống những gương mặt non nớt, ngây thơ bên dưới, cô chợt cảm thấy, tất cả những điều đó đều quá xa vời.
Đạo lý to tát chỉ hào nhoáng bên ngoài, trôi nổi giữa không trung.
Người 16, 17 tuổi chân thành lại ngay thẳng. Điều họ muốn, có lẽ không phải là những lời sáo rỗng viển vông, lặp đi lặp lại theo lối mòn.
Bóng dáng mảnh mai đứng giữa sân khấu, nét mặt điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cất giọng nhẹ nhàng.
“Tôi thẳng thắn thừa nhận, giống như nhiều người thích mơ mộng khác, khi ngồi dưới những lễ trao giải lớn nhỏ, tôi cũng từng tưởng tượng đến khoảnh khắc mình bước lên sân khấu lấp lánh ánh đèn ấy.”
“Từng mơ về giây phút khách mời công bố tên mình thật lớn, rồi tôi cúi chào, bước lên bục phát biểu, đọc bài phát biểu nhận giải mà mình đã chuẩn bị từ trước.”
Hội trường im phăng phắc, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô.
Cảm giác đối diện với một nhóm thiếu niên hoàn toàn khác với những sân khấu đầy giả tạo, nơi người ta phải che giấu bản thân, tỏ ra hào nhoáng.
Dừng một chút, Thích Dao tiếp tục nói, “Nhưng duy nhất có một điều mà tôi chưa từng nghĩ đến, là mình có thể đứng trên sân khấu này.”
“Không phải vì nó không tốt.”
“Ngược lại, là vì tôi quá yêu nơi này.”
Ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua từng gương mặt, nghiêm túc lại trang trọng. Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi, khiến người ta bất giác lặng xuống, chăm chú lắng nghe điều cô sẽ nói tiếp theo.
“Giống như các em bây giờ, tôi cũng từng đứng trên hành lang ôn bài vào buổi tự học tối, từng dạo bước trên sân trường lúc hoàng hôn. Những buổi trưa hè, khi tiếng loa phát thanh vang lên đánh thức giấc ngủ trưa, tôi cũng chậm rãi tỉnh dậy, đội nắng chói chang đi đến cửa hàng nhỏ mua một cây kem.”
“Những ký ức ấy vẫn quá rõ ràng, đến mức dù đã nhiều năm không cố ý nhớ lại, chúng vẫn tự động hiện lên trong tâm trí tôi ngay khoảnh khắc tôi bước vào cổng trường.”
“Nhất Trung là một ngôi trường rất tốt, cơ sở vật chất hiện đại, thầy cô tận tâm, bạn bè thân thiện. Chính nơi này đã nuôi dưỡng vô số cựu học sinh xuất sắc, những người mà các em vừa thấy, hiện đang tỏa sáng trong nhiều lĩnh vực khác nhau.”
“Hầu hết bọn họ đã rất xuất sắc ngay từ thời học sinh. Họ là những người được thầy cô và bạn bè yêu quý nhất, là nhân vật nổi bật trong hội học sinh hay các hoạt động lớn, là những cái tên danh tiếng vang dội trong toàn khối, thậm chí có người còn là ‘học thần’ luôn chiếm giữ vị trí trên bảng vàng suốt nhiều năm liền.”
Thích Dao khẽ mỉm cười, khóe mắt dịu dàng cong lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ có tôi là không phải.”
“Suốt những năm cấp ba, tôi rất trầm lặng, lại bình thường.”
“Bình thường đến mức nào?”
Thích Dao nhẹ cong khóe mắt, tựa như đang nhớ lại, “Những người bạn học không quá thân thiết khi gặp lại tôi bây giờ, sẽ lơ đãng nhắc đến, ‘Hình như hồi trước trong lớp cũng có một cô gái trùng tên với cậu thì phải.’”
“Diện mạo bình thường, thành tích trung bình, không chủ động giơ tay phát biểu, không tự nguyện đăng ký tham gia đại hội thể thao, càng không nói đến hội học sinh, câu lạc bộ hay lễ hội nghệ thuật. Tất cả những nơi có thể giúp một người được chú ý, có nhiều bạn bè, tôi đều không có mặt.”
“Việc duy nhất tôi thích làm, là ngồi yên tại chỗ làm bài tập hoặc đọc sách, hướng nội, nhạy cảm, luôn cẩn trọng, gần như không có chút cảm giác tồn tại nào.”
Sau một thoáng ngừng lại, cô thu lại biểu cảm, trở nên nghiêm túc hơn, tiếp tục nói:
“Nhưng hôm nay tôi vẫn đang đứng ở đây.”
“Mặc dù tôi đã từng là một học sinh bình thường, trầm lặng, không giỏi giao tiếp, dễ bị lãng quên, nhưng hôm nay tôi vẫn đứng ở đây.”
Hội trường một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người chăm chú dõi theo cô, nghe cô thong thả nói, “Vậy nên, điều tôi muốn nói với các em là, con người của một giai đoạn, không quyết định toàn bộ con người em.”
“Nếu hiện tại em có nhiều bạn bè, được mọi người yêu quý, là người nổi bật trong trường, thì điều đó thật tốt.”
“Nhưng mà, nếu em cũng bình thường, giản dị, nhạy cảm như tôi trước kia, thậm chí đôi khi còn nhút nhát, tự ti trong một số chuyện, thì cũng đừng sợ hãi.”
“Trước đây có người đã nói với tôi, ‘Sự nhạy cảm cao là một món quà.’ Điều đó có nghĩa là em có khả năng đồng cảm mạnh mẽ, có thể thấu hiểu sâu sắc hơn về thế giới xung quanh. Chính điều này tạo nên sức hút của em, cũng là món quà mà cuộc sống ban tặng.”
“Vậy nên, đừng bao giờ cảm thấy chán nản vì mình quá nhạy cảm. Chính nhờ nó em sẽ không trở nên th* t*c hay vô cảm, sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với thế giới. Và cuối cùng, em sẽ trưởng thành theo cách mà mình mong muốn.”
Thích Dao nghiêm túc nói: “Tôi không có gì để truyền dạy cho các em, tôi chỉ muốn nói với những cô gái đang có những nỗi trăn trở giống như tôi trước kia.”
“Bất kể những cảm xúc tiêu cực đó đến từ gia đình, thành tích, ngoại hình, áp lực tự thân, hay thậm chí là sự tự ti về vẻ bề ngoài.”
“Tất cả những điều đó đều không quan trọng.”
Thích Dao đứng trên sân khấu, đứng trên sân khấu, ánh mắt bình tĩnh lướt qua từng khuôn mặt non trẻ mà lại nghiêm túc dưới hội trường, từng câu từng chữ, nghiêm túc mở miệng.
“Bởi vì các em phải tin rằng.”
“Rồi có một ngày—”
“Các em sẽ tỏa sáng rực rỡ, biến giấc mơ thành hiện thực.”
Âm cuối dứt khoát lưu loát, thông qua loa vang vọng trong không gian hội trường.
Sau một khoảng lặng kéo dài.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài không dứt.
Đằng sau là vô số lời trầm trồ tán thưởng.
Giữa âm thanh như sóng biển ấy, Dụ Gia Thụ ngồi dưới sân khấu nhìn cô.
Nhìn góc nghiêng của cô dưới ánh đèn sáng rực, từng đường nét rõ ràng, đôi mắt đào hoa tĩnh lặng mà xinh đẹp, giống như cô đang đứng giữa luồng sáng rực rỡ nhất, trời sinh để trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Dịu dàng, kiên định, lại tràn đầy sức mạnh.
Anh đột nhiên hiểu thế nào là cảm giác định mệnh.
Nếu ngày trước người đứng trên sân khấu là cô, còn anh ngồi dưới nhìn cô.
Anh cũng sẽ thích cô.
Không thể trốn tránh, tránh cũng không thể tránh.
Vĩnh viễn như thế.
Lời tác giả:
“Sự nhạy cảm cao là một món quà, có nghĩa là bạn có khả năng đồng cảm sâu sắc, thấu hiểu thế giới một cách tinh tế hơn. Chính điều này tạo nên sức hút của bạn, và đó cũng là món quà mà cuộc sống ban tặng. Bạn sẽ không bao giờ trở nên th* t*c hay vô cảm, cũng không dễ dàng thỏa hiệp với thế giới.”
— Câu này được lấy cảm hứng từ lời của Emma Stone về những người nhạy cảm.
Nếu không có gì bất ngờ, phần chính truyện chỉ còn một chương cuối cùng.
Đây là một cột mốc mà tôi thực sự rất thích. Có thể sẽ đăng vào tối nay, hoặc ngày mai—khi nào viết xong thì đăng thôi.