Giữa một tràng pháo tay, Thích Dao cúi chào, bước xuống sân khấu.
Cô là vị khách mời cuối cùng. Sau bài phát biểu của cô, người dẫn chương trình chỉ cần tổng kết lại, sự kiện cũng sắp kết thúc.
Dụ Gia Thụ đi ra ngoài trước, đứng chờ cô bên ngoài.
Ngày đông trời quang, sau khi mặt trời lặn, sắc trời tối lại, bầu trời đêm nhuộm một màu xanh thẳm. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy những vì sao nhỏ lấp lánh.
Đèn đường lờ mờ. Dụ Gia Thụ đứng ở cửa sau của hội trường, thấy cô vẫn chưa đi ra mà còn bị một nhóm nam sinh quấn lấy chụp ảnh chung.
Mấy tên nhóc choai choai, miệng không ngừng gọi “Chị Dao Dao”, hết người này chụp lại đến người kia. Nhìn cảnh đó anh cũng thấy phiền, vậy mà Thích Dao vẫn tươi cười rạng rỡ.
Mười phút sau, anh cuối cùng cũng chịu hết nổi.
Thích Dao vừa giơ tay tạo dáng hình chữ V trước ống kính, còn chưa kịp thu lại nụ cười, đã cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống đầu mình.
Mềm mại, ấm áp, mang theo hương thơm thanh mát quen thuộc.
Một bàn tay đưa ra trước mặt, quấn khăn quàng quanh cổ hai vòng, che đi nửa khuôn mặt cô.
Dụ Gia Thụ giữ nguyên tư thế khoác tay lên cổ cô, kéo người ra ngoài, giọng điệu hờ hững, “Xin lỗi nhé, muốn chụp tiếp thì phải trả phí rồi.”
Hồi còn đi học anh đã cao đến mức luôn đứng hàng cuối cùng, huống hồ gì sau khi tốt nghiệp còn cao thêm chút nữa. Giờ đứng giữa đám nam sinh cấp ba, lại càng khiến bọn họ trông như mấy đứa trẻ con.
Cậu nhóc đứng giữa vốn nhìn cũng khá bảnh bao, hiện tại so ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thích Dao bị anh kéo đi, quay đầu nhìn lại vài lần, thì bị anh giữ cằm xoay về phía trước. có chút buồn bực, cũng có chút vui vẻ, xem ra ánh mắt năm xưa của cô vẫn rất tốt.
Mấy cậu nam sinh sững sờ mất hai giây, cảm thấy tình huống này hơi đột ngột.
Có lẽ vì cổng sau quá tối, cộng thêm dáng người cao lớn, chiếc áo khoác khác với lúc trước, nên họ nhất thời không nhận ra anh. Ngơ ngác hỏi.
“Anh là người đại diện của chị ấy à?”
“……”
Thích Dao cảm thấy bàn tay đặt trên cổ cô nháy mắt siết lại hơi chặt. Dụ Gia Thụ hơi ngửa đầu, đường nét xương quai hàm lạnh lùng căng ra.
“Anh trông giống người đại diện của em lắm sao?” Anh hỏi.
“…Không giống, không giống.” Thích Dao vội vàng trấn an anh, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực anh hai cái, dịu dàng xoa xoa.
Dụ Gia Thụ lúc này mới xuy một tiếng, không buồn để ý đến đám nhóc kia nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đám nam sinh này nghĩ gì, sau khi trao đổi với nhau mấy câu, cậu nhóc trông có vẻ khá bảnh bao đứng giữa do dự một lúc rồi gọi với theo họ.
“Tính bao nhiêu vậy? Em muốn chụp thêm một tấm với chị Dao Dao.”
Thích Dao dừng bước chân lại, nghĩ rằng cứ dây dưa mãi thế này cũng không ổn. Cô vừa định quay lại đồng ý thì lại nghe cậu ta bổ sung một câu:
“Có thể cùng em tạo dáng trái tim không? Kiểu hai người khoanh tay tạo thành hình trái tim ấy.”
“…”
Thích Dao ngay lập tức ngừng động tác, lén liếc nhìn người đàn ông phía trên đỉnh đầu.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn.
Dụ Gia Thụ nhướng mày, quay đầu nhìn cậu nhóc kia, khóe môi hơi nhếch lên, không chút để ý hỏi, “Cậu trả bao nhiêu?”
Nam sinh ngẩn ra hai giây, thử thăm dò: “…Một trăm?”
Dụ Gia Thụ không chút cảm xúc ừ một tiếng, “Tôi trả gấp mười, cậu buông tha cho cô ấy đi.”
Thích Dao: “…”
Không khí lặng đi hai giây.
Nhìn đám nhóc kia sững sờ, lại thấy người bên cạnh thật sự định lấy điện thoại ra chuyển khoản, cô vội vàng lên tiếng hòa giải, nói đôi ba câu, bảo mình có việc gấp, hẹn dịp khác rồi chụp sau. Cuối cùng cũng đuổi được đám nam sinh ấy đi.
Hai người sóng vai bước trên con đường nhỏ sau hội trường. Hai bên là những hàng cây ngô đồng vẫn còn xanh lá, rung rinh theo gió, tạo nên những bóng râm loang lổ trên mặt đất.
“Sao lại hung dữ với bọn nhỏ như vậy?” Thích Dao nhịn không được muốn bật cười.
Dụ Gia Thụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt không nói chuyện, qua một lát, mới hỏi, “Có phải em rất thích mấy cậu em trai không?”
“…”
Thích Dao: “?”
“Nói vậy là có ý gì?” Cô khó hiểu.
“Anh không thể vì em được mấy em trai yêu thích, liền tùy tiện mà phỏng đoán em?”
Cô còn dám nói!
Một chút người này, một chút người kia, vừa rồi còn nguyên cả một nhóm.
Dụ Gia Thụ xuy một tiếng, không nói chuyện.
Thích Dao càng muốn cười hơn, chợt nhận ra anh đang khoác vai cô đi về phía cuối con đường nhỏ, hình như không phải hướng ra cổng chính của trường. Cô hơi thắc mắc.
“Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Đừng hỏi.” Dụ Gia Thụ nói gọn lỏn, “Đi theo người đại diện của em là được.”
Thích Dao: “…”
Người này ăn dấm cũng dữ dội quá đi!!!
Cô nghẹn họng một lát, chỉ có thể để mặc anh kéo đi, trong đầu suy nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành anh cho vừa lòng.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra, thì anh đã lên tiếng trước.
“Em chính là thích anh như vậy đấy, Thích Dao.”
Thích Dao: “…”
“?”
Lại sao nữa đây?
“Miệng thì nói thích anh, thấy anh giận rồi mà cũng không chịu dỗ dành, đúng không?”
“Có phải trong lòng em chỉ nghĩ đến mấy cậu em trai kia của em không?” Dụ Gia Thụ hờ hững nâng mí mắt nhìn cô một cái, “Vậy em thích ai nhất?”
“Cái người chỉ chịu bỏ ra một trăm tệ để chụp ảnh chung, còn phải tạo dáng tay trái tim ấy à?”
Thích Dao: “…”
“Em không thích em trai.” Cô nói.
“Em thích anh trai.”
“Cho nên?” Dụ Gia Thụ nhướng mày.
Cứ thế để anh ôm lấy như vậy, nửa người dựa vào vòng tay anh, hoàn toàn không quan tâm anh đang dẫn cô đi đâu. Thích Dao ngập ngừng hai giây, giọng nói nhỏ dần:
“Em thích anh.”
Bước chân Dụ Gia Thụ hơi khựng lại, rũ mắt nhìn cô.
Cô lại bắt đầu xấu hổ, cả người rụt vào lòng anh, đầu tựa lên ngực cùng bờ vai anh, chỉ chừa lại đỉnh đầu cho anh nhìn.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn lại nói đến mức đỏ mặt rồi.
Dụ Gia Thụ cong khóe môi, giọng vẫn lạnh nhạt:
“Ồ.”
Thích Dao: “…”
Cái người này sao thế chứ?!
Cô hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nâng mi, chỉ nhìn thấy đường nét xương hàm sắc bén của anh. Lớp da mỏng bọc lấy khung xương góc cạnh, nhìn qua sắc bén lại lạnh lùng.
Xong rồi.
Khó dỗ quá.
Thích Dao suy nghĩ một lúc, do dự mấp máy môi, nhẹ giọng gọi:
“Anh ơi?”
“…”
Người bên cạnh lập tức dừng bước.
Thích Dao cứng đờ, lo lắng đứng im theo anh, không dám lên tiếng.
Bóng cây lay động theo gió, truyền đến tiếng xào xạc khe khẽ. Đèn đường màu cam ấm áp bật sáng, ánh sáng từ trên cao rọi xuống, để lại những vệt sáng loang lổ trên mặt đất.
Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở cùng nhịp tim chuyển động.
Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía trên đỉnh đầu.
“Tốt nhất tối nay em cũng gọi như vậy.”
Thích Dao: “…”
Một đường trầm mặc.
Hai người đều có tâm tư riêng, đều không nói. Họ đi qua con đường nhỏ vắng vẻ dưới những tán cây ngô đồng, mãi đến khi đến cuối đường, ánh đèn lờ mờ phía xa xuất hiện, Thích Dao mới mở miệng lần nữa.
“Anh không định rủ em đi dạo sân thể dục đó chứ?”
“Không được sao?” Dụ Gia Thụ nói, “Chẳng lẽ chỉ có mấy đôi tình nhân cấp ba mới được đi dạo à?”
“…Được, được chứ.”
Đại thiếu gia đã lên tiếng, cô còn có thể nói gì nữa?! Dù có đói bụng cũng chỉ có thể nhịn xuống!
Thích Dao ấm ức đi theo anh, không để ý bàn tay Dụ Gia Thụ từ lúc nào đã trượt xuống, vòng qua eo cô. Cánh tay anh đặt hờ bên hông, những ngón tay thon dài hơi cong lại, nhẹ nhàng nắm lấy eo cô.
Tư thế rất thân mật.
Lại không quá thân mật như một nụ hôn.
Nó mang theo sự ấm áp của tình nhân, tựa như một cái ôm, tứ chi tiếp xúc, khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Sân thể dục trống trải, vẫn tối om không có đèn. Ngước mắt nhìn về phía xa, có thể thấy từng ô cửa sổ của các tòa nhà phía đối diện sáng lên, mang đến cảm giác ấm áp như có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của cuộc sống dù cách xa tận hai con phố.
Đây không phải là một mùa đông một mình lạnh lẽo và cô độc.
Mà là một mùa đông được tạo nên bởi khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, khăn quàng cổ, áo khoác dày cùng bạn trai của cô.
Thích Dao còn đang xuất thần, không biết từ khi nào Dụ Gia Thụ đã buông cô ra, đứng bên cạnh gọi cô, “Thích Thập Nhất.”
“Hửm?”
Nơi xa đèn đuốc như sao, vô số chiếc đồng hồ điểm giờ chính xác, kim đồng hồ nhảy lên, nhảy đến 7 giờ.
“Ngẩng đầu.”
Anh trầm giọng nói.
Khoảnh khắc cô theo bản năng ngẩng đầu kia—
Bầu trời đêm đen nhánh đột nhiên bừng sáng bởi vô số đóa pháo hoa vừa hé nở.
Trái tim đột nhiên run lên, cô rõ ràng nhìn thấy những chùm pháo hoa rực rỡ vút lên từ đường chân trời, xuyên qua màn đêm, bùng nổ trên nền trời mùa đông.
Rực rỡ, huy hoàng, tráng lệ.
Âm thanh xuyên qua không khí vang lên ở cách đó không xa, từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau lao lên, vươn đến bầu trời, bừng nở lộng lẫy, để lại khoảnh khắc xinh đẹp trong không trung, lại lấp lánh rơi xuống như những vì sao vụn vỡ.
Hết đợt này đến đợt khác, soi sáng nửa bầu trời đêm.
Pháo hoa.
Màn pháo hoa rực rỡ đến mức gần như thắp sáng toàn bộ khuôn viên trường, khiến bầu trời cũng trở thành phông nền cho món quà của anh.
Từ khu dạy học của lớp 12 vang lên những tiếng reo hò kinh ngạc, những chàng trai cô gái tuổi 17, 18 thi nhau thò đầu ra cửa sổ ngắm nhìn. Ở những tòa chung cư xa xa, có cô bác đi dạo về mở cửa sổ, gọi con gái mình ra xem.
Giữa những âm thanh xôn xao đầy ngạc nhiên ấy…
Thích Dao đứng lặng tại chỗ, ngơ ngẩn ngước nhìn.
Trong đôi mắt đen láy của cô phản chiếu hình ảnh pháo hoa rực rỡ, từng mảng sáng tối thay phiên nhau lướt qua gương mặt cô, phân tách thành những khoảng sáng mờ đan xen.
Nói không nên lời.
Ngạc nhiên, sững sờ, bất ngờ không kịp đề phòng, cả một thứ cảm xúc nghẹn ngào chợt dâng lên trong lồng ngực.
Chùm pháo hoa rực rỡ sáng lấp lánh trong mắt cô, tựa như vô số vì sao rơi xuống phủ đầy người cô.
Cô đột nhiên nhớ đến một bức thư nào đó, không biết đã viết từ khi nào, vào ngày tháng nào.
Cô từng viết, trong một tiết học Địa lý, cô biết đến phong tục văn hóa của các nước, nghe nói lễ hội pháo hoa mùa hè ở một quốc đảo nào đó rất đẹp. Không biết sau này có cơ hội nào để đi xem không.
Người ở đối diện không trả lời.
Chỉ vài nét bút đơn giản, phác họa ba năm đóa pháo hoa trên trang giấy, bị cô cẩn thận gấp lại, đặt vào trong nhật ký.
Nhiều năm trôi qua, những chùm pháo hoa trên trang giấy đã hóa thành hiện thực, từ tờ giấy trắng nhảy ra ngoài đời, rực rỡ bùng nổ ngay trước mắt cô.
Vào đêm Giáng sinh của mùa đông năm nay.
“Đây là món quà mà Dụ Gia Thụ năm 17 tuổi gửi tặng em.”
“Cậu ấy nói, cảm ơn em vì đã thích cậu ấy.”
Người đàn ông đứng trước mặt cô, dáng vẻ cao lớn, đồng tử đen nhánh, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, cùng năm ấy giống nhau như đúc, nghiêm túc thấp giọng nói.
“Còn đây là món quà Dụ Gia Thụ năm 25 tuổi trả lại cho em.”
“Dù có hơi muộn một chút, nhưng cuối cùng nó vẫn đến.”
Anh hơi cúi đầu, rũ mi. Những ngón tay thon dài khép lại, nhẹ nhàng cầm lấy một phong thư, chậm rãi đưa đến trước mặt cô.
“Cậu ấy nói… cậu ấy sẽ mãi mãi yêu em.”
Rất nhẹ.
Rất mỏng.
Không giống như có giấy bên trong.
Dưới ánh sáng thay đổi theo những tia pháo hoa rực rỡ, mũi cô cay xè, chậm rãi mở ra xem.
Không có chữ, cũng không có giấy.
Từ chiếc phong bì trống rỗng, một chiếc nhẫn rơi ra.
Chiếc nhẫn nhỏ nhắn, viên kim cương được cắt gọt tinh xảo phát ra ánh sáng lấp lánh vĩnh cửu.
Lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cô.
“Không cần đeo.” Thích Dao nghe thấy anh nói.
“Chỉ là… anh không nghĩ ra được một hồi âm nào tốt hơn.”
Anh trước nay vẫn ít nói, hành động nhiều hơn lời.
Một bức thư thấm đẫm nước mắt đổi lại một xấp ảnh dày. Một câu than phiền khiến anh chạy xuyên qua ba con phố trong khu phố cổ.
Những suy nghĩ viển vông trong giờ học đổi lại một màn pháo hoa rực rỡ trong đêm đông.
Những lá thư cô đã lải nhải suốt bao năm bị phủ bụi trong chiếc hộp giấy ở Nam Sơn, nhiều năm sau, cuối cùng cũng có hồi âm.
Cho đến giờ, đã là năm thứ 10.
Ngực nghẹn lại, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lông mi khẽ rung, cô ngước mắt nhìn lên.
Phía sau anh là một khoảng sân trống nối giữa sân thể dục và khu dạy học.
Ánh đèn đường vàng vọt, mơ hồ chiếu sáng những hạt bụi li ti trong không trung, tất cả đều quen thuộc đến lạ.
Thích Dao 25 tuổi đứng ở đây, bỗng cảm nhận được dòng chảy thời gian cuồn cuộn trôi qua thân thể.
Cô nhớ lại đêm Giáng sinh năm ấy, vùng đồng bằng Tây Nam hiếm hoi có tuyết rơi.
Thích Dao 15 tuổi, đứng trong cơn tuyết mỏng nhẹ nhàng rơi, ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống, nhỏ bé, mong manh như bụi. Chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, cẩn thận nâng niu một quả táo, lặng lẽ nhìn bóng dáng bên cửa sổ hàng ghế áp chót.
Vụng về lại bối rối, do dự không dám tiến lên.
Mười năm sau hôm nay—
Người kia đứng ở chỗ này.
Vì cô mà chuẩn bị một màn tỏ tình long trọng.
Nước mắt không thể kiểm soát trượt dài trên khóe mắt, Thích Dao siết chặt chiếc nhẫn nhỏ cứng cáp, ánh nhìn bị nước mắt làm nhòe đi, hốt hoảng mà nghĩ.
Hương khói ở chùa Đại Từ, hình như cuối cùng cũng viên mãn cho nguyện vọng trần thế này của cô.
Cô đã đợi khoảnh khắc này, đợi rất lâu rồi.
“Ban đầu anh định dùng hội trường trường học, như thế sẽ trịnh trọng hơn một chút, cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
Dụ Gia Thụ vươn tay lau đi nước mắt của cô, đuôi mắt hơi cụp xuống, mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, trở nên vô cùng tập trung mà nghiêm túc.
“Nhưng lão Đặng không cho phép.” Anh ngừng lại hai giây, cong khóe môi cười nhẹ một cái. “Nói như vậy có thể khiến mấy đứa nhỏ suy nghĩ xa xôi.”
Thích Dao hít hít mũi, lần đầu tiên cảm thấy lão Đặng thật đáng ghét.
“Thầy ấy thật phiền.” Cô nói.
Nụ cười trên môi Dụ Gia Thụ càng sâu hơn, bật cười, thuận theo cô nói, “Anh cũng thấy vậy.”
“Nhưng thầy ấy nói, nếu muốn chụp ảnh cưới, hội trường có thể cho chúng ta mượn.”
“Cô Trương còn nói,” anh lặng lẽ nhìn cô, nhẹ giọng tiếp lời, “Rất vui khi thấy sau bao năm, chữ viết cùng lời nói của em vẫn có thể chạm đến lòng người. Cô ấy tự hào vì từng dạy em.”
Giọng Thích Dao hơi nghèn nghẹn, “Em thấy cô ấy kéo anh nói chuyện rất lâu, chỉ có vậy thôi sao?”
Dụ Gia Thụ im lặng hai giây, thành thật trả lời, “Cô ấy còn nói, nếu sau này chúng ta có con, thì không cho phép anh dạy nó viết chữ.”
“……”
Dừng một lát, Thích Dao chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười.
Cô vươn tay ôm lấy anh.
Khóe mắt còn đọng nước, ánh lệ lấp lánh, sống động lại xinh đẹp.
Âm thanh bên tai dần trở nên huyên náo, Thích Dao tựa mặt vào lòng anh, nhìn thấy một đám người thân quen đứng dưới tán cây, nhìn thấy hết thảy.
Diệp Thanh Mạn một tay cầm máy ảnh giúp họ ghi lại khoảnh khắc này, tay còn lại che miệng, lớp trang điểm trên mặt đã bị nước mắt làm nhòe, nghẹn ngào không nói nên lời. Khi Thích Dao đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, mới nghe thấy giọng nói thút tha thút thít vang lên bên tai.
“Chúc mừng cậu, mộng đẹp trở thành sự thật.”
Trái tim bỗng chốc mềm nhũn, Thích Dao đưa tay ôm lấy bạn mình, nghiêng đầu liếc thấy Lý Tầm cùng Trần Nhân Nhân cũng ở đó. Trần Nhân Nhân khoác tay Lý Tầm, cười rạng rỡ, dịu dàng tiếp lời.
“Vậy thì tớ chúc cậu, mọi điều mong ước đều thành hiện thực.”
Chuông tan học van lên, loa phát thanh phát ra âm thanh điện nhẹ, ngừng lại một giây ngắn ngủi, rồi bắt đầu phát bài hát buổi tối. Không biết ai đã chọn bài này, giọng nam trầm khàn khẽ cất lên:
Em hãy đợi, hãy đợi thêm chút nữa…
Chờ đến khi những chùm nho chín mọng.
Một đám người cười nói, thong thả bước ra ngoài, Thích Dao đi sau cùng, quay đầu nhìn lại một lần nữa.
Tựa như cô nhìn thấy chính mình ở tuổi 15, 16, đứng trên hành lang bên ngoài lớp học, mặc bộ đồng phục ngay ngắn, mím môi, lặng lẽ dõi theo họ.
Dõi theo bóng dáng kia luôn thẳng tắp như cây tùng tuyết trong ngày đông.
Đó là ánh sáng duy nhất, trong những năm tháng thiếu nữ u tối dài đằng đẵng của cô.
Pháo hoa rực rỡ, bóng người chập chờn.
Thích Dao 25 tuổi cách một khoảng không, đối diện với cô gái năm nào, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc rõ nét ấy. Chỉ khẽ siết nhẹ, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Không sao đâu.
Cô nói với chính mình.
Đừng sợ.
Bây giờ, ánh sáng đã rọi xuống rồi.
Lời tác giả:Vậy là phần chính văn đến đây đã hoàn tất.
Tôi từng nghĩ đến nhiều phiên bản kết thúc khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn phiên bản ban đầu, cũng là tâm niệm khi tôi bắt đầu viết câu chuyện này.
Cái nhìn lặng lẽ trong hội trường trường học, bức thư hồi âm kéo dài suốt mười năm, trái táo mùa đông và đêm Giáng sinh… Tất cả những yếu tố ấy xếp chồng lên nhau, tạo thành một vòng lặp Möbius không có điểm khởi đầu hay kết thúc.
Điểm kết thúc dành cho họ, chính là viên mãn.
Sẽ có ngoại truyện, có thể là những câu chuyện tình yêu của họ sau này hoặc một tuyến truyện giả định về những năm tháng trung học. Bởi vì Thích Dao thời cấp ba thật sự quá cần một người dang tay đón lấy những nuối tiếc ấy.