Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 65

Cuộc đời con người được tạo nên từ vô số khoảnh khắc đẹp đẽ, trong bao gồm giây phút rung động khi người mình thích tỏ tình, cũng bao gồm những thời khắc bình đạm mà trọn vẹn hạnh phúc.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả, hiếm khi có cơ hội gặp lại.

Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập trường cùng màn tỏ tình dưới pháo hoa, cuối cùng cũng tụ tập được một nhóm nhỏ, thuận lý thành chương tổ chức một buổi tụ họp.

Diệp Thanh Mạn vốn là người dễ hòa đồng, mà quan trọng vẫn là do đói, liền đi cùng bọn họ.

Nói chuyện trên trời dưới đất, tám chuyện thiên hạ, vừa ăn vừa nói cười. Đến khi bữa lẩu náo nhiệt kết thúc, đã gần 10 giờ, ai về nhà nấy.

Trước khi đi, Diệp Thanh Mạn lấy cớ vào nhà vệ sinh, tranh thủ nói chuyện với Thích Dao một lát.

Cô nàng đã thu xếp chút thời gian từ đoàn phim để đến chứng kiến khoảnh khắc này, còn chưa có cơ hội trò chuyện với cô. Cũng là những câu chuyện giữa bạn bè thân thiết, hai người đứng đó, nói đông nói tây, thì thầm suốt gần nửa tiếng.

Nói xong, Diệp Thanh Mạn ngồi xe trợ lý rời đi, còn Thích Dao chậm rãi đeo khẩu trang, đi ra cửa.

Dụ Gia Thụ đứng bên cạnh xe đợi cô, hơn nửa tiếng trôi qua, cũng không có vẻ gì là không kiên nhẫn.

“Về chưa?” Anh xoay xoay chìa khóa xe trong tay, nghiêng đầu hỏi cô.

Thích Dao bật màn hình điện thoại xem giờ, ừ một tiếng: “Cũng muộn rồi.”

Gần nửa đêm, thành phố vẫn còn đậm không khí lễ hội.

Các tòa nhà biểu tượng ở trung tâm đã khoác lên mình chiếc áo Giáng Sinh, trên tán thông khổng lồ là đủ loại vật trang trí, dây ruy băng sặc sỡ, trứng Phục Sinh cùng những hộp quà nhỏ, khẽ đung đưa trong gió đêm, lướt qua bên ngoài ô cửa sổ.

Căng da bụng chùn da mắt, huống hồ tối qua còn lăn lộn đến khuya, mí mắt Thích Dao dần rũ xuống, nhìn dáng vẻ là sắp ngủ gật.

Dụ Gia Thụ nhìn cô qua gương chiếu hậu, gọi cô, “Đừng ngủ vội.”

Thích Dao chẳng buồn để ý, nhắm hai mắt nghiêng đầu, tìm một tư thế thoải mái hơn, mới hỏi, “Sao vậy?”

“Chỉ nửa tiếng thôi, bây giờ em ngủ, thì tối về lại mất ngủ.” Dụ Gia Thụ buông hờ ngón tay dài trên vô lăng, ánh mắt dừng ở phía trước, như thể đã quá hiểu cô.

Thích Dao nghĩ ngợi một chút, thấy anh nói cũng đúng. Nhưng có đôi khi tính ngang bướng trỗi dậy, không muốn nghe, nhắm hai mắt nói, “Không đâu.”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn qua, hơi nhướng mày, không phản ứng gì, nói “được”.

Sau đó là một mảnh tối đen, bỗng nhiên Thích Dao cảm thấy chao đảo về phía trước theo quán tính, lắc nhẹ một cái, xe dừng lại. Ngay sau đó là tiếng “cạch” vang lên, người bên ghế lái vừa tháo dây an toàn.

Thích Dao mở mắt, khó hiểu hỏi, “Anh làm gì vậy?”

Dụ Gia Thụ xuống xe, trước khi đóng cửa còn nhìn cô một cái, không chút để ý nói, “Mua ít đồ.”

Đã gần 11 giờ đêm rồi, mua đồ gì giờ này?

Cô càng nghĩ càng thấy lạ, cách cửa cổ xe, nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi 24h bên đường, biển hiệu nhấp nháy sáng rực.

Chiếc xe đỗ ngay bên lề đường, ánh đèn trong cửa hàng sáng tỏ, tấm kính trong suốt được lau bóng loáng, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.

Nhưng dù không phải kính trong suốt thì cũng chẳng quan trọng, bởi vì Dụ Gia Thụ căn bản không đi hẳn vào bên trong, chỉ đứng lại trước dãy kệ ngay cửa ra vào, đưa mắt lướt qua một lượt, rồi thản nhiên giơ tay lấy một món đồ trên giá.

Một chiếc hộp vuông nhỏ, đủ màu sắc, bên ngoài bọc một lớp màng mỏng trong suốt, đường nét góc cạnh rõ ràng.

Nhận ra đó là cái gì, hơi thở của Thích Dao tức khắc khựng lại một giây, trơ mắt nhìn anh đặt đồ lên quầy tính tiền.

Một hộp, hai hộp, ba hộp.

Thích Dao: “……”

Cái này quá lố rồi đó!

Mắt thấy người nào đó mặt không đổi sắc xách túi đồ đi ra, cô vội vàng nghiêng đầu giả vờ ngủ tiếp.

Dụ Gia Thụ thong thả ung dung ngồi vào ghế lái, tiện tay đặt chiếc túi lên bảng điều khiển, khuỷu tay tùy ý chống lên mép cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cô một lát, nhàn nhã lên tiếng.

“Tai đỏ ghê.”

“Không phải lại mơ thấy chuyện gì không thể nói đấy chứ?”

“……”

Bị phát hiện rồi.

Lại là đôi tai chết tiệt này! Sao trước đây cô không nhận ra tai mình dễ đỏ như vậy chứ?!

Một nữ nghệ sĩ chuyên nghiệp, sao cứ không khống chế được lỗ tai trước mặt anh thế này!

Yên lặng suy nghĩ trong lòng, Thích Dao chậm rãi mở mắt, ngồi ngay ngắn, chậm chạp nói, “Làm gì có.”

Cô giấu đầu lòi đuôi tìm đại một cái cớ, chụm hai tay quạt quạt bên má, nhỏ giọng than thở, “Máy sưởi bật nóng quá thôi.”

“Ừ.”

Dụ Gia Thụ nghiêng mặt đi, bật cười, đưa tay vặn nhỏ nhiệt độ xuống.

Sau đó anh hơi nghiêng người, vươn cánh tay dài lấy chiếc chăn nhỏ từ hàng ghế sau, đặt lên đùi cô, mới vặn chìa khóa khởi động xe, lười biếng nói:

“Ngủ đi.”

Chiếc xe vững vàng chạy ra đường lớn, bóng đêm ngoài cửa sổ rút dần từng khung hình một. Anh kéo dài âm cuối, nhàn nhạt buông thêm một câu.

“Nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“……”

Từ này mà cũng dùng như vậy à?!

Cô Trương không cho anh đi dạy trẻ con, đúng là có lý do cả.

Im lặng hồi lâu, Thích Dao siết chặt góc chăn nhỏ, thành thật nói, “Không ngủ nữa.”

Cô chăm chú nhìn dòng xe cộ bên ngoài cửa kính, không thấy khóe môi người nào đó nhẹ cong lên một chút. Nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu, cô do dự, nhỏ giọng lên án.

“Anh không thể lúc nào cũng như vậy.”

“Như thế nào?” Anh hỏi.

“Hôm qua anh nói là sinh nhật anh, nên em nhịn. Sáng nay lúc Lật Tử giúp em che dấu vết trên xương quai xanh, em cũng không nói gì. Nhưng anh không thể cứ mãi như vậy…”

Thích Dao ngập ngừng một chút, mới tiếp tục nói, “…Không có chừng mực.”

“Như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Dụ Gia Thụ dừng lại hai giây, vẫn như cũ không có phản ứng gì, không chút để ý hỏi lại, “Cho sức khỏe của anh, hay của em?”

Thích Dao nghẹn họng.

Ý cô tất nhiên là sức khỏe của anh! Cô cùng lắm chỉ thấy mệt một chút, đâu có tổn thất gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như lần nào xong xuôi, người ăn không tiêu cũng là cô, còn anh thì vẫn nhìn rất vui vẻ, chẳng hề hấn gì cả.

Kỳ quái. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô cau mày, tiếp tục giảng đạo lý, “Tất nhiên là của anh.”

“Thật ra thì, em hiểu cái cảm giác vui vẻ khi làm chuyện đó,” nói đến đây, giọng cô càng ngày càng nhỏ, dừng hồi lâu, mới tiếp tục nói, “Nhưng anh cũng phải chú ý sức khỏe chứ. Qua hôm nay rồi, anh không còn 25 tuổi nữa, ít nhiều cũng nên tiết chế lại một chút…”

Dụ Gia Thụ không biểu tình, lẳng lặng nghe cô dong dài nói đông nói tây. Đợi cô nói xong, mới hỏi một câu.

“Ai nói với em?”

“……”

Thích Dao nhảy dựng trong lòng, ngậm miệng, chớp chớp mắt, giả ngu: “Cái gì?”

“Ai nói với em, cái quan điểm đó?”

Dụ Gia Thụ nhẹ giọng nhắc lại, hạ cửa kính xe xuống, đưa thẻ ID rồi lái xe vào bãi đỗ ngầm, không biểu cảm gì thong thả nói tiếp.

“Đàn ông qua 25 tuổi là không được nữa?”

“……”

Thích Dao câm nín hoàn toàn, tim treo lơ lửng, hồi hộp lên xuống không yên.

Diệp Thanh Mạn nói đấy!

Lúc nãy đứng trước quán lẩu tám chuyện, cô ấy vừa hít hít mũi vừa chúc mừng cô, nói lát nữa nhất định sẽ gửi một phong bao lì xì thật to. Sau đó chẳng biết nghĩ đến gì mà bắt đầu hóng chuyện hôm trước, cố truy hỏi xem cuối cùng cô có thành công hay không.

Thích Dao vốn không định kể, nhưng bị cô nàng bám riết không tha, nên đành úp úp mở mở đáp bừa một câu: “Thành công rồi.”

Nói dối thì cũng không hẳn, tuy là hôm đó hỏi về bộ đồ ngủ thì chưa thành công, nhưng sau này cũng đã làm rồi.

Thế là Diệp Thanh Mạn vui sướng hết cỡ, hỏi đông hỏi tây, dò hỏi đến cùng. Bị Thích Dao ngượng ngùng lừa gạt cho qua, cuối cùng cô ấy sực nhớ ra cái gì, hỏi cô, cái mật mã màn hình khóa 1224 kia, có phải là sinh nhật của Dụ Gia Thụ không?

Thích Dao nói đúng vậy, vì thế Diệp Thanh Mạn bấm đốt ngón tay tính toán, nói, ai nha, vậy không phải anh ta lập tức qua 25 tuổi sao, Thích Dao vẻ mặt khó hiểu, lại nói đúng vậy, xảy ra chuyện gì.

Sau đó Diệp Thanh Mạn nhìn cô một lát, thở dài.

Cô ấy nói, cậu mà tìm một cậu em trai thì tốt biết bao.

Đàn ông qua 25 tuổi là không còn phong độ nữa đâu.

Thích Dao nghe xong trừng mắt nhìn cô ấy, nửa tin nửa ngờ.

Có lẽ thấy vẻ mặt cô quá mức vi diệu, Diệp Thanh Mạn vội vàng an ủi, nói, không sao đâu, bạn trai cậu thoạt nhìn rất được, chắc không nằm trong phạm vi đó đâu.

Lời an ủi này so với câu khẳng định chắc nịch lúc trước, chẳng khác nào lấy muối bỏ biển, hoàn toàn không giúp cô củng cố niềm tin chút nào.

Cả quãng đường về, Thích Dao cứ thất thần, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói dõng dạc của cô bạn.

Không còn phong độ nữa…

Không còn phong độ nữa…

Nghe không khác gì âm thanh âm ma trong phim tiên hiệp, cứ lẩn quẩn bên tai cô mãi.

Thật ra Thích Dao cũng không lo lắng gì nhiều, chỉ là quan tâm đến sức khỏe của anh. Định tìm cơ hội khéo léo nhắc nhở một chút, thế mà lại bị anh nhìn thấu ngay lập tức!

Sao anh đoán ra được ngay là có người nói cho cô chứ?!

“Thật sự không có ai cả.” Thích Dao quyết định tiếp tục giả ngu giả ngơ, chớp chớp mắt, tháo dây an toàn, “Anh đang nói gì thế?”

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô.

Cô diễn rất chân thành, hàng mày dài thanh tú khẽ nhíu lại, vẻ mặt đầy hoang mang, ra chiều vô cùng khó hiểu.

“Cái gì mà qua 25 tuổi là không được nữa?”

Không khí im lặng trong hai giây.

Dụ Gia Thụ nhìn cô, nhướng mày rất nhẹ, thản nhiên hỏi lại một câu: “Vậy sao?”

Thích Dao nín thở, lại vô tội chớp chớp mắt. Thật lâu sau, thấy anh cụp mắt nghiêng người, có vẻ không định truy hỏi nữa, mở cửa xe, nói: “Đi thôi.”

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, Thích Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, gấp gọn chiếc chăn nhỏ lại. Lúc đặt xuống, anh cũng vừa đi vòng sang bên này, giúp cô mở cửa xe.

Suốt dọc đường không ai nói gì.

Mãi đến khi thang máy mở ra, lên đến tầng 18.

Thích Dao bỗng đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Em về phòng một lát, lấy ít quần áo mang sang.”

Hai ngày này bận rộn, chưa có thời gian chính thức chuyển đồ.

Lúc đầu cứ chạy đi chạy lại giữa hai bên, dù khoảng cách không xa nhưng ra ra vào vào vẫn khá phiền. Sau này Dụ Gia Thụ dứt khoát mua cho cô một bộ đồ dùng cá nhân đầy đủ, thế là cô hầu như không còn quay lại căn hộ đối diện nữa.

Chỉ có điều, thỉnh thoảng vẫn cần lấy quần áo, không thể không về.

“Quần áo gì?” Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô.

“Đồ ngủ.” Thích Dao nói, chỉ vào cửa căn hộ của mình. “Em muốn thay bộ khác.”

“Mặc tạm đồ của anh trước đi.” Dụ Gia Thụ ngắn gọn nói, rũ mắt mở cửa. “Mai anh lấy giúp em.”

“Nhưng mà…”

Thích Dao còn muốn nói gì đó, môi mấp máy, do dự nhìn anh đẩy cửa ra. Anh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ trầm giọng buông hai chữ: “Lại đây.”

Âm thanh lẫn vẻ mặt đều bình thản, nhưng áp suất xung quanh có cảm giác hơi giảm xuống.

Thích Dao ngừng lại hai giây, trong lòng dâng lên một chút cảm giác nguy hiểm. Do dự chốc lát, cô mới cẩn thận dịch từng bước nhỏ về phía cửa.

Nhưng cũng chẳng có bao xa.

Mới vừa bước tới, cổ tay đã bị người nắm lấy kéo mạnh vào trong!

“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.

Người cũng bị gắt gao áp sát.

Sau lưng là bàn tay anh.

Năm ngón tay thon dài, rõ từng khớp xương, chống lên tấm lưng mảnh mai của cô, tạo ra một khoảng đệm giữa cô và cánh cửa lạnh buốt.

Cũng chính vì thế, khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn.

Toàn bộ sức nặng gần như dồn lên cô.

Trước khi ra ngoài quên kéo rèm cửa, ngay cả ánh trăng duy nhất cũng không lọt vào được. Trong bóng tối, hơi thở quấn quýt, không gian tĩnh lặng như đang sôi sục không tiếng động.

Tim Thích Dao đập thình thịch, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên ngay bên tai.

“Phải làm sao bây giờ.”

“Còn có nửa tiếng, anh sẽ không còn 25 tuổi nữa rồi.”

Âm thanh rất nhỏ, khi nói chuyện mang theo từng hơi thở phả ra bên vành tai, khiến cô cảm thấy ngưa ngứa.

Thích Dao không nhịn được mà né đầu sang một bên, vừa mới trốn đi, lại bị anh dùng tay kia nâng mặt ép phải quay trở lại, buộc cô cảm nhận hơi thở đầy mê hoặc kia.

Đồng tử Dụ Gia Thụ đen nhánh, phản chiếu chút ánh sáng, nhướng mày, nhìn cô, trầm giọng hỏi:

“Đây chính là lý do em thích mấy cậu em trai à?”

Tác giả có lời muốn nói:

Dao: Diệp Thanh Mạn, tớ hận cậu!

Bình Luận (0)
Comment