Bóng tối bao trùm.
Không khí lặng đi hai giây.
Lời này vừa dứt, Thích dao có chút mờ mịt.
Cái gì? Xảy ra chuyện gì?
Lại liên quan gì đến em trai nữa?
Mãi một lúc lâu, cô mới chậm chạp phản ứng lại.
Tim đập thình thịch thình thịch, Thích Dao vẫn không hiểu, rốt cuộc anh đã làm thế nào mà liên kết hai chủ đề hoàn toàn không liên quan đến nhau trong buổi tối hôm nay với nhau.
“Đàn ông qua 25 tuổi là không được nữa” và “Em thích em trai”, hai chuyện này có dính dáng gì đến nhau sao?!
Cả người cô dựa vào cánh cửa, theo bản năng muốn lùi lại, nhỏ giọng lặp lại, “Em không thích em tr—”
Lời còn chưa nói hết, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt trên má cô khẽ động. Những ngón tay dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, người kia cúi xuống hôn đến.
Dụ Gia Thụ cao hơn cô rất nhiều, lúc hôn phải cúi thấp đầu, hàng mi dài rũ xuống. Thời điểm người áp sát lại, khí thế vô cùng áp đảo, nụ hôn lại không nặng không nhẹ, thậm chí còn dịu dàng hơn so với bình thường.
Thời gian môi lưỡi quấn quýt phá lệ kéo dài.
Ngón tay thon dài hơi cong, mang theo hơi lạnh, giữ lấy cằm cô, thong thả ung dung, từng chút từng chút một cuốn lấy cô, không chút hoang mang, giống như đang chậm rãi tra tấn người ta vậy.
Chóp mũi chạm nhau, môi lưỡi quấn quýt.
Hơi thở ấm áp hòa quyện.
Không khí nóng rực.
Ngay cả những hạt bụi lơ lửng cũng nhẹ nhàng ngừng trôi, lặng lẽ sôi trào.
Hồi lâu sau, nụ hôn mới kết thúc, anh rút lui, Thích Dao thở gấp, đôi chân mềm nhũn, phải dựa vào người anh mới đứng vững được.
Cô nhìn thấy Dụ Gia Thụ hơi cúi đầu, trong ánh sáng mờ nhạt nhìn kim giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay, sau đó xoay người, ngón trỏ móc lấy chiếc túi, đưa đến trước mặt cô.
Túi nhựa từ cửa hàng tiện lợi phát ra tiếng sột soạt rất nhẹ. Thích Dao chớp chớp mắt, nghe thấy anh nói: “Chọn một hộp đi.”
Trầm mặc hai giây, ngón tay Thích Dao hơi co lại, nhấp môi, không nhúc nhích. Nhìn thấy anh hơi nhướng mày, bật sáng màn hình điện thoại đưa đến trước mặt cô.
Ánh sáng mờ nhạt thay đổi theo môi trường, hắt lên gương mặt cô.
Trên màn hình, thời gian hiển thị 23:36.
Thích Dao không hiểu, chớp mắt, lại nhìn thêm một lúc, bất giác phát hiện… anh đã đổi hình nền từ lúc nào, mà cô không hề hay biết.
Màn hình khóa là một bức ảnh tông trắng đen đơn giản, rõ ràng là bức ảnh bóng dáng hai người vô tình chụp lại trong buổi chiếu phim ngoài trời hôm đó. Sườn mặt anh rõ ràng lại đẹp, ánh mắt rơi trọn trên người cô.
“Trọng điểm sai rồi.”
Nhìn nét mặt cô liền biết, cô không hiểu ý, Dụ Gia Thụ nhướng mày, không nhanh không chậm mở miệng.
“Ý anh là… thời gian có chút gấp rút.”
“…”
Tiếng sột soạt sột soạt của túi ni lông khe khẽ vang lên, sau đó bị đặt lên mặt tủ.
Không biết bằng cách nào, từ hành lang tối đen, cả hai đã di chuyển vào phòng ngủ.
Lúc cơ thể mềm nhũn rơi xuống lớp chăn êm ái, trong tay Thích Dao vẫn còn nắm chặt thứ kia, là thứ mà sau một hồi mặc cả vô ích, đành cắn răng nhắm mắt chọn đại.
Dụ Gia Thụ vào phòng tắm rửa tay. Trước khi kéo rèm, cô tranh thủ nhìn thoáng qua dưới ánh trăng nhàn nhạt. Ngay góc dưới bên phải của hộp, có hai con số Ả Rập, vô cùng rõ ràng.
Mười cái.
“…”
“Chỉ một lần thôi.” Thời điểm người kia áp xuống, Thích Dao bấu lấy bờ vai anh, nhỏ giọng nói.
Hàng mi Dụ Gia Thụ rũ xuống, không biết có nghe hay không, hờ hững ừ một tiếng, nhét thứ kia vào tay cô, giọng nói trầm thấp khẽ khàng rơi bên tai, “Giúp anh đeo.”
“…”
Ánh trăng sáng tỏ bị ngăn cách bởi lớp rèm dày màu tối. Dù cho có gió táp mưa sa, cũng không thể len lỏi vào trong.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có một thứ duy nhất lay động, càng trở nên nổi bật. Như con thuyền chở cô giữa biển khơi, bị gió táp sóng xô, lắc lư phiêu bạc ở trên biển.
Một lúc lâu sau, Thích Dao đẩy anh ra, nhỏ giọng nói, “…Anh đi ra ngoài.”
“Dụ Gia Thụ, anh đi ra ngoài.”
Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào, đứt quãng, như đang uất ức lên án, “…Rõ ràng chúng ta đã nói trước rồi.”
Dụ Gia Thụ không chút để ý “ừm” một tiếng, lại giống chỉ là phản ứng qua loa, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Thích em trai sao?”
Cơn sóng cuồn cuộn trào dâng từng đợt, như bèo trôi trong cơn mưa bão.
Thích Dao sững lại mấy giây, giọng vẫn còn vương chút thút thít, nhỏ giọng nói, “…Không… không thích.”
Anh im lặng một giây, nhẹ giọng ừ một tiếng, hàng mi hơi rủ xuống gọi cô, “Vậy gọi hai tiếng anh trai nghe xem nào.”
Không khí một mảnh an tĩnh, chỉ có những âm thanh rất nhỏ mà lại liên tục dai dẳng. Một lúc sau, Thích Dao quay mặt đi, như không chịu nổi nữa, thỏa hiệp nói.
“…Thích anh.”
Âm thanh vừa nhẹ vừa mềm, mang theo chút giọng mũi, như một con thú nhỏ đang nức nở.
“Thích anh trai.”
–
Mặt trời lên cao.
Dưới lầu xe cộ như nước, tiếng còi xe vang vọng từ xa.
Rèm cửa chỉ kéo một tầng bên ngoài, không có tác dụng cản sáng. Ánh nắng lờ mờ xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống chiếc giường, nơi có một ngọn núi chăn đang phồng lên.
Người vốn quen ngủ sớm dậy sớm, tuyệt đối không thức khuya, giờ này vẫn còn vùi mình trong chăn.
Dụ Gia Thụ vừa mở cửa bước vào, liền thấy ngọn núi kia giật mạnh một cái, sột soạt sột soạt, cánh tay mảnh khảnh vốn để lộ bên ngoài cũng lập tức rụt vào, cả người chui sâu vào chăn, không để lộ chút nào.
Hệt như đang tránh rắn rết vậy.
“…”
Anh dừng lại hai giây, bị cô chọc cười, nhướng mày, thong thả bước tới. Duỗi tay xoa cổ, đứng bên mép giường nhìn cô, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.
Có lẽ vì hồi lâu không nghe thấy động tĩnh, ngọn núi chăn khẽ động đậy.
Một bàn tay nhỏ thò ra từ dưới chăn, níu lấy góc chăn kéo lên một chút, cẩn thận để lộ một đôi mắt.
“…!”
Ngó thấy có người bên cạnh, Thích Dao nhăn mày lại, cánh tay nhanh như chớp rụt lại, kéo chăn quấn chặt lấy mình, trốn vào bên trong, cuộn tròn thành một cục, tỏ rõ thái độ từ chối giao tiếp.
Dụ Gia Thụ muốn cười.
Mà cũng không nhịn được thật, thật sự bật cười một tiếng, giọng nói mang theo ý cười vang lên.
“Xin hỏi công chúa điện hạ, người dự định khi nào mới dậy dùng bữa sáng?”
Cuối câu lười nhác kéo dài.
Không giống gọi công chúa, mà giống cậu chủ hạ mình dỗ dành con nít hơn.
Phòng ngủ rơi vào yên tĩnh hai giây, một giọng nói lí nhí buồn bực truyền ra từ trong chăn, “…Không ăn.”
“Anh ra ngoài đi.” Cô nói.
Âm thanh ồm ồm, lại ngắn ngủn, nghe như hận không thể đá anh một cái cho rồi. Dụ Gia Thụ cong môi cười, đợi hai giây, chậm rãi hỏi lại, “Thật sự không ăn?”
“Không.” Cô nói.
Cực kỳ keo kiệt, chỉ ném ra một chữ, dứt khoát lại kiên quyết.
Thật sự là đang giận.
Dụ Gia Thụ hơi nhướng mày nhìn cô một lúc, “Được thôi.”
Ngay sau đó anh kéo nhẹ góc chăn, âm cuối nâng lên, nhẹ giọng nói, “Vậy anh cũng ngủ thêm một lát nhé?”
“…”
Dừng hai giây, như là đang cân nhắc xem cái gì còn tệ hơn nữa, cuối cùng, Thích Dao chui ra khỏi chăn, nửa quỳ trên giường, cau mày nhìn anh.
“Sao anh đáng ghét thế hả?” Cô hỏi.
“Xin lỗi mà.”
Dụ Gia Thụ lập tức nhận lỗi, lưu loát nhanh chóng.
Nhưng cách nói lại quá đỗi tùy ý, từng chữ đều lơ đãng, không thấy chút hối lỗi nào, thậm chí còn mang theo vẻ ngông nghênh.
“Là anh sai.” Anh tiếp tục nói.
“…”
Thích Dao cạn lời, nhìn anh cụp mắt, thong dong cúi người nhặt lấy đôi dép lê đặt xuống trước mặt cô, nói, “Mang vào.”
Mùa đông ở nhà cô thích mang tất lông san hô dày cộp, mềm mại ấm áp, thành ra có thói quen không thích đi dép lê, thỉnh thoảng còn trực tiếp đi chân trần trên sàn.
Ỷ vào hệ thống sưởi sàn mà tùy tiện làm bậy.
“Anh phiền chết đi được.”
Thích Dao vừa lầm bầm vừa lê thân thể rệu rã xuống giường. Vừa đứng dậy liền cảm giác chân mình run nhẹ, cau mày, bực dọc giũ giũ chăn, ba lượt đã thu dọn ngay ngắn.
Dụ Gia Thụ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, nói, “Em giỏi quá.”
Thích Dao: “?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Giận mà vẫn nhớ dọn chăn, rất đáng khen.” Anh chậm rãi nói.
“…”
Người này có bệnh à!
Tưởng đang dỗ con nít chắc.
Thích Dao vừa cạn lời, vừa buồn cười, cơn giận tan hơn nửa, siết tay thành nắm đấm, đấm nhẹ một cái lên vai anh, lại bị anh cong môi bắt lấy, nắm tay kéo ra ngoài.
Hai người lôi kéo nhau một hồi mới đến được phòng khách.
“Anh xuống lầu rồi à?” Cô nhìn bữa sáng trên bàn hỏi.
Dụ Gia Thụ ừ một tiếng, đứng cạnh quầy bar rót cho cô ly sữa nóng.
Thích Dao cầm một miếng sandwich lên kéo ghế ngồi xuống.
Động tác ngồi xuống khó khăn dị thường, năm ngón tay bấu chặt mép bàn, chân mày nhíu lại, biểu cảm có vẻ hơi đau đớn.
Mỏi chân.
Giống như cả mùa hè chỉ nằm nhà, rồi ngày đầu tiên nhập học bị bắt chạy ba nghìn mét, squat một trăm cái, sáng hôm sau ngủ dậy là ê ẩm đến muốn khóc.
Hơi cử động mạnh một chút là cả người rã rời.
Thích Dao nhăn hết mặt mũi, ngước mắt nhìn sang bên cạnh, liền thấy người kia đứng thẳng tắp, áo ngủ vải mềm buông lơi tùy ý, sườn mặt biểu cảm nhàn nhạt, mí mắt mỏng lười biếng rũ xuống.
Dáng vẻ nhàn nhã, thỏa mãn vô cùng!
Cô ngồi xuống cũng khó khăn, vậy mà anh vẫn có thể dậy sớm, xuống lầu, chẳng hề hấn gì!
Thích Dao lập tức bốc hỏa, gọi anh: “Dụ Đông Đông!”
“Hửm?”
“Nếu lần sau anh còn thế này nữa, em sẽ không thích anh nữa đâu.” Cô nói.
tr*n tr**, trắng trợn uy h**p.
Dụ Gia Thụ nghe vậy, hơi nghiêng đầu, ngước mắt lên nhìn cô một cái. Hai giây sau, lại lại bình thản cúi mắt, cài nắp hộp sữa, không hề dao động, đều đều cất lời:
“Ồ.”
“…”
Ngẩn người một lúc.
Vô dụng?
Anh không để ý sao?
Dừng hai giây, Thích Dao cau mày, nuốt miếng sandwich trứng kẹp thịt xông khói, từng chữ một lặp lại: “Em không thích anh nữa đâu!”
Dụ Gia Thụ lại chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng, bưng ly sữa bước tới, đặt xuống cạnh cô, vẻ mặt bình thản: “Không sao, anh có cách.”
“?”
Thích Dao uống một ngụm sữa, khó hiểu: “Anh có cách gì?”
Anh không trả lời, chỉ đặt hộp sữa lớn trở lại bếp rồi chuyển chủ đề: “Khi nào em chuyển sang?”
Dù gì cũng phải tìm một ngày cả hai cùng rảnh để sắp xếp lại nhà cửa.
Căn hộ khá rộng, dù là ngay đối diện nhưng cứ qua lại mãi cũng bất tiện. Chu Tất dọn đi rồi, ngoài phòng ngủ chính, nhà vẫn còn thừa năm phòng, anh chỉ cần một phòng làm thư phòng là đủ.
“Chắc hai ngày nữa.” Thích Dao nghĩ nghĩ rồi đáp, “Hai ngày tới em rảnh.”
Dụ Gia Thụ gật đầu, đứng bên cạnh nhìn cô: “Em muốn có một phòng thay đồ, một phòng riêng, còn hai phòng kia dùng làm gì?”
Thích Dao vừa ăn vừa nghĩ nhất thời chưa quyết định được: “Chắc làm phòng chiếu phim này nọ, anh chờ tối nay em suy nghĩ thêm đã.”
“Được.” Dụ Gia Thụ đáp ứng.
“Không đúng.” Thích Dao uống cạn ly sữa, đột nhiên phản ứng lại, “Sao em lại cần một phòng riêng nữa?”
Chẳng phải cô chuyển sang đây là để sống chung với anh sao?
Chẳng lẽ hai người ở cùng nhà mà vẫn như kiểu bạn cùng phòng.
Dụ Gia Thụ cụp mắt, ngón tay thon dài khẽ cong, rút một tờ khăn giấy, thản nhiên chạm vào khóe môi cô, giọng điệu hờ hững.
“Cho em có không gian riêng, không bị anh quấy rầy.”
Anh nói nhẹ nhàng như không, Thích Dao lại ngẩn ra hai giây.
Chớp chớp mắt, đứng yên để anh lau khóe môi, thoạt nhìn ngốc ngốc.
Dụ Gia Thụ nhìn cô, bỗng dưng bật cười, vo tờ khăn giấy lại trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài khép lại, tiện thể bóp nhẹ má cô, giọng điệu có chút bỡn cợt, cà lơ phất phơ.
“Lúc em bị anh làm khóc vẫn có thể vào đó ngồi mà.”
“……”
Dừng hai giây, không để ý đến câu nói đầy ẩn ý của anh, Thích Dao nhìn anh.
“Có phải anh sợ em đôi khi không được thoải mái không?”
Dù có thân mật đến đâu, con người vẫn cần một chút không gian riêng.
Việc để người khác hoàn toàn xâm chiếm cuộc sống của mình không phải lúc nào cũng tốt, đặc biệt là với người đã quen sống một mình quá lâu như cô. Ngay cả chuyện sáng thức dậy có người nằm cạnh, cô cũng chưa thích ứng được, nên cô cần rất nhiều thời gian để hòa nhập vào cuộc sống hai người.
Không nói có, cũng không nói không, ngón tay Dụ Gia Thụ nhẹ nhàng chọc hai cái lên má cô, bình thản đáp: “Chẳng qua là anh thích phòng em thôi.”
Không trả lời thẳng, vậy phần lớn là đúng rồi. Thích Dao nghĩ, vẫn hơi sững sờ vì sự chu đáo của anh, hoàn toàn không đoán được trong đầu Dụ Gia Thụ đang nghĩ gì.
Anh cụp mắt nhìn cô, nghĩ thầm, tư thế này có hơi kỳ quặc.
Anh đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, dùng tay véo má cô, khiến đôi môi hơi hé mở, lộ ra một chút đầu lưỡi.
Cô cũng không phản kháng, cứ như vậy nhìn anh.
Làm anh trông như một tên đàn anh côn đồ đang bắt nạt cô em khóa dưới.
Hai giây sau, tên côn đồ nhịn không nổi nữa.
Cúi xuống hôn một cái.
Thấy đầu lưỡi anh lại định trượt vào, Thích Dao vội vàng cắn chặt răng, đẩy anh ra. “Không cho phép.”
“Vì sao?” Dụ Gia Thụ hơi lùi lại, tay vẫn chưa buông, chóp mũi còn chạm vào cô, giọng trầm thấp hỏi.
Rũ mắt xuống, hàng mi đen nhánh nhẹ quét qua gò má cô, hơi thở ấm nóng kèm theo lời nói phả lên da thịt, nhồn nhột đến khó chịu.
Nhẹ nuốt nước bọt, đem người đẩy ra xa, kiên quyết giữ vững lập trường.
“Bởi vì em không thích anh nữa.”
Lúc nãy cô nói có thể sẽ không thích anh nữa, vậy mà anh không có phản ứng gì!
Anh căn bản không thèm để ý đến chuyện cô có còn thích anh hay không!!!
Thích Dao càng nghĩ càng tức, lách qua anh, bê đĩa vào bếp rửa.
Rửa xong cũng chẳng có ai vào dỗ dành.
Giỏi lắm!
Quả nhiên đàn ông đều như vậy!
Có được rồi thì không biết trân trọng!
Thích Dao bực bội rửa sạch đĩa, cất vào tủ bát, quay người lại liền thấy anh nghiêng người tựa vào khung cửa, trong tay cầm thứ gì đó, hỏi cô, “Em chắc chắn?”
“Chắc!”
Thích Dao vừa nói vừa bước đi, nhìn anh một cái, nghiêng người định lách qua người anh, nhưng lại bị nắm lấy cổ tay kéo trở về, theo quán tính ngã vào lòng anh.
Đầu va phải lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó một bàn tay phủ lên, nhẹ nhàng xoa hai cái lên trán cô.
“Đừng ép anh.”
Giọng người đàn ông lười biếng vang lên ngay phía trên đỉnh đầu.
“Cách này không tốt cho đầu óc em đâu.”
“…”
Thích Dao: “?”
“Cái gì cơ?” Cô rõ ràng không tin, trong mắt còn mang theo chút tò mò khó hiểu, nhíu mày ngước lên nhìn anh.
“Nhắm mắt lại.” Dụ Gia Thụ cụp mi nhìn cô, con ngươi đen láy, nhàn nhã nói.
“Em không….” Cô còn chưa nói xong, trước mắt đã bị một bàn tay che phủ, những ngón tay thon dài đốt xương rõ ràng áp xuống mắt cô, không cho phép từ chối.
Trước mắt lập tức tối đen.
“…”
“Anh định làm gì?”
Thích Dao có chút hoang mang.
Không nhìn thấy gì khiến suy nghĩ dễ dàng bay xa, cô chớp chớp mi, trong lòng nghĩ, anh không phải biết chơi bùa chú gì đó chứ?
Bạn trai cô là thầy bói à?
Pháp sư?
“Bây giờ dọn sạch đầu óc đi.” Cô nghe thấy Dụ Gia Thụ nói.
Im lặng hai giây, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Dọn sạch.
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bạn trai cô có mùi bạc hà và gỗ đàn hương thật dễ chịu.
Một lát sau, Dụ Gia Thụ nói, “Giờ thì nghĩ về anh.”
Hửm?
Cô vốn dĩ đã nghĩ đến anh rồi mà.
Thích Dao khựng lại hai giây, rất ngoan ngoãn bắt đầu vẽ ra hình dáng của anh trong đầu.
Sống mũi cao thẳng, chân mày sắc nét, đôi mắt dài hơi hẹp, mí mắt mỏng nhạt, môi mỏng, đường viền cằm góc cạnh…
Qua vài giây, Dụ Gia Thụ bỏ bàn tay che mắt cô xuống, ngón tay khẽ động, để lại trước mắt cô một vật trông giống sợi dây, đầu cuối được quấn hai vòng bằng băng keo trong suốt, cố định trọng lượng phía dưới.
Lúc này do trọng lực, còn có chuyển động nhẹ của ngón tay anh, thứ đó lắc lư qua lại đều đặn ngay trước mắt cô.
“Nhìn nó đi.” Anh nói.
Bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, Thích Dao nheo mắt, mất một lúc mới nhìn rõ.
“…”
Cái mẹ gì đây, thứ đang lắc qua lắc lại trước mặt cô chính là…rõ ràng là một sợi dây cáp sạc điện thoại
Dây sạc còn gắn cả cốc sạc, đầu cắm được cố định bằng băng keo trong, cứ thế dao động đều đặn trước mắt cô suốt gần hai phút, đi kèm với giọng nói đều đều, như đang tẩy não của anh:
“Em thích anh.”
“Em thích anh.”
“…”
Thích Dao: “?”
Không khí rơi vào một khoảng lặng.
Cô hít sâu hai hơi, vẫn không nén nổi cơn cạn lời, nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Dụ Gia Thụ.”
“Anh có bệnh phải không?”
Người bị mắng không nói gì, nét mặt thản nhiên, cứ như không hề nghe thấy, ung dung thu tay lại, quấn sợi dây sạc trắng quanh ngón tay thon dài hai vòng.
Một hành động rõ ràng vô cùng nhảm nhí, vậy mà qua tay anh lại có thể toát ra mấy phần tiêu sái. Thích Dao nhíu mày, cảm giác vô cùng khiếp sợ.
“Thế nào?”
Dụ Gia Thụ lúc này ngước mắt, nhướng mày nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ.
“Bây giờ em có thích anh không?”
“…”
Thích Dao im lặng, cũng nhìn anh.
Hai người đứng trong khung cửa, rất hẹp, khoảng cách gần đến mức không thể không chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, đồng tử anh đen nhánh, chăm chú khóa chặt lấy cô. Đường nét gương mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại cực kỳ gợi cảm.
Thật lâu sau, tim Thích Dao đập ngày càng nhanh. Cuối cùng chịu không nổi nữa dời mắt đi, thỏa hiệp nói.
“… Thích thích.”
Không thể qua loa được nữa.
Dụ Gia Thụ nhướng mày, khẽ cười một tiếng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, không cho đi, nhìn cô chằm chầm, tùy ý nói.
“Vậy em hôn bạn trai em một cái.”
“Loại hôn mở miệng ấy.”
“…”
Thích Dao khựng lại hai giây, vành tai chậm rãi đỏ lên. Quay đầu lại, liền bắt gặp đồng tử đen láy của anh, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, từng từ từng chữ nhẹ nhàng buông ra.
“Đừng ép anh phải dùng lại chiêu kia nữa.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ · Nhà thôi miên · Gia Thụ