Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 67

Từ trước đến nay Chu Tất luôn cảm thấy Dụ Gia Thụ rất kỳ lạ, đặc biệt là khoảng thời gian trước khi cậu chuyển đi.

Ban đầu anh ấy không định sống ở đây. Anh ấy nói căn hộ này vốn được chuẩn bị sẵn cho mình, chuyển tới chuyển lui rất phiền phức. Là Chu Tất năn nỉ ỉ ôi, để phòng ngủ chính cho anh, để những hôm làm việc khuya, anh có thể về nhà nhanh hơn một chút.

Sau lại không biết từ lúc nào, nơi này lại trở thành chỗ ở cố định của Dụ Gia Thụ, ngày nào cũng ở.

Nửa đêm khuya khoắt không bật đèn mà ngồi trong phòng khách, gõ cửa thì phải chờ cả buổi mới mở. Tốt bụng nhắc nhở anh coi chừng trộm tháo pin khóa cửa, đổi lại chỉ là một cái đóng cửa lạnh lùng. Có những đêm ra ngoài, sau khi quay về liền tắm nước lạnh.

Bấy nhiêu thôi đã đủ kỳ lạ rồi, huống hồ gì anh còn đột ngột ra lệnh cưỡng chế cậu phải chuyển đi!

Lý do là vì anh bắt đầu hẹn hò với nữ thần của mình!

Mỗi lần Chu Tất ngồi ở trường vật lộn với bài báo cáo đề tài, nghĩ đến chuyện này là lại thấy khó hiểu.

Cậu biết Dao Muội rất hoàn hảo, người khác thích cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà, cậu chưa bao giờ nghĩ Dụ Gia Thụ cũng sẽ có phản ứng như vậy.

Hai người họ chẳng có chút liên hệ nào, điểm chung duy nhất chắc là cậu đi?

Anh ấy giúp đỡ cậu học đại học, còn cô ấy trước kia ở cùng một viện, chẳng có mối quan hệ nào đủ gần gũi cả. Từ trước đến nay chưa từng thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, vậy rốt cuộc mối quan hệ này từ đâu mà có?

Xem ra con người nếu không tìm cách giải tỏa áp lực thì rất dễ sinh ra ảo tưởng rồi nói linh tinh.

Chu Tất lắc đầu, thở dài, cảm thấy ông anh này của mình cũng thật đáng thương.

Nhận định này kéo dài mãi cho đến cuối năm.

Lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhận ra anh mình không hề nói dối chính là vào một cuối tuần nọ.

Theo lời Đại Bạch kể, từ lúc cậu vừa dọn đi, Dụ Gia Thụ lập tức thay đổi kết cấu của cả mấy căn phòng. Phòng của cậu bị biến thành phòng chơi game, màn hình LED khổng lồ cùng một hàng băng game phiên bản giới hạn được xếp ngay ngắn trên kệ.

Phòng ngủ cạnh ban công ngoài hành lang thì bị cải tạo thành phòng chiếu phim, ghế sofa mềm mại, tủ lạnh mini đầy ắp đồ uống lạnh cùng đồ ăn vặt, nhìn qua đã thấy vô cùng yêu thích.

Nghe nói còn có cả phòng thay đồ, phòng khách được trang hoàng lại hoàn toàn. Mặc dù không hiểu một người đàn ông như Dụ Gia Thụ cần phòng thay đồ làm gì, nhưng chuyện này vẫn khiến đầu đinh nhỏ vô cùng bức xúc.

Từ trước đến nay cậu chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế này!

Đúng lúc đó cũng là sinh nhật Đại Bạch, mấy người hẹn nhau tụ tập ăn uống. Vì Phương Thiến muốn mời Dao Muội cùng đến, nên cuối cùng mọi người quyết định không ra ngoài, mà tiếp tục nấu ăn ở tầng mười tám.

Lúc ấy Chu Tất còn khi thường: “Dao Muội bận lắm đấy, mọi người cứ nói rủ là rủ được chắc? Người ngoài nhìn vào lại tưởng mọi người mặt mũi lớn lắm ấy!”

Nhóm bốn người, nhất thời không ai lên tiếng.

Chủ đề này cứ thế mà chìm xuống.

Chu Tất tưởng bọn họ đã ngầm thừa nhận lời mình nói nên không tiện nói thêm nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi vui vẻ ngồi xem phim.

Gần đến giờ ăn, cậu tắt TV, xách theo quà sinh nhật của Đại Bạch xuống lầu, băng qua con đường nhỏ giữa hai tòa nhà, trở về nơi “đã từng” là nhà của mình.

Cửa đóng.

Chu Tất rất tự nhiên đưa tay đặt lên khóa cửa.

Lần này, khóa có điện, cũng có phản ứng.

Chỉ là nó phát ra hai tiếng “tít tít” cảnh báo, sau đó giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên: “Mở khóa thất bại.”

“……”

“?”

Cậu thu tay lại, thử lại lần nữa.

Vẫn cứ thất bại.

Lau tay vào vạt áo, đổi sang tay khác, vẫn như cũ thất bại!

Cho đến khi tiếng tít tít cùng thông báo không ngừng lặp lại, kinh động đến người trong nhà, Đại Bạch mới từ sofa đứng dậy ra mở cửa.

“Ơ kìa,” anh ta nghiêng người nhường lối, “cậu dọn đi mới có nửa tháng mà quên cách mở cửa rồi à?”

“Không phải.” Chu Tất ngơ ngác, thay giày, đóng cửa lại, buồn bực nói: “Em mở không được. Lạ thật. Cái khóa này lại hỏng rồi à?”

Dụ Gia Thụ đi ngang qua, tiện tay xách theo một chai nước có gas, liếc nhìn cậu một cái, thản nhiên nói:

“À.”

“Tôi xóa vân tay của cậu rồi.”

“……”

Chu Tất: “?”

“Không phải chứ? Có cần tuyệt tình vậy không?”

Chu Tất sững người hai giây, không dám tin, tiếp theo lập tức nổi giận, đuổi theo anh vào nhà, bất bình lên tiếng:

“Dù gì đây cũng từng là nhà em! Anh định cắt đứt quan hệ luôn đấy à? Em có quấy rầy gì anh đâu!”

Dụ Gia Thụ ngồi xuống sofa, lưng tựa vào thành ghế, nhướng mày rất nhẹ, giọng điệu hờ hững:

“Cái đó cũng chưa chắc.”

Âm cuối nhẹ bẫng hòa vào không khí, cứ như cậu thật sự đã từng quấy rầy chuyện gì đó vậy!

Chu Tất còn định nói gì đó, đúng lúc này nghe thấy một tiếng “tít” vang lên. Quay đầu lại mới phát hiện còn có người khác đang cúi xuống quầy bar. Bóng dáng mảnh mai, mái tóc dài xõa tùy ý, vùi đầu tập trung vào chiếc lò nướng.

Thích Dao nhìn thời gian, đeo găng tay cách nhiệt, lấy khay bánh tart trứng vừa nướng xong ra, đặt sang một bên. Hương thơm béo ngậy của sữa lập tức lan tỏa khắp phòng khách. Cô ấn vài nút trên lò nướng, sau đó thuận tay đặt khay bánh khác vào.

Bơ, bột mì hòa quyện với chocolate đen, dù bánh brownie còn chưa hoàn thành nhưng đã có thể tưởng tượng ra độ mềm mại ngon miệng của nó.

Động tác vô cùng thành thạo.

Gọn gàng, đẹp mắt, góc nghiêng chuyên chú dưới ánh đèn trần thoáng ánh lên sắc sáng dịu nhẹ.

Chu Tất ngớ ra mấy giây, nhưng điều này vẫn chưa phải điều kỳ lạ nhất.

Điều kỳ lạ nhất là, cô đang mặc đồ ở nhà, không giống vẻ ngoài chỉn chu thường ngày khi gặp người khác!

Hình như là mặt mộc, tóc cũng không buộc lại, quần áo rộng rãi, thoải mái, dưới quầy bar lộ ra đôi dép bông hình Cinnamoroll xanh trắng của cô, bên trong còn mang tất lông màu san hô!

Chu Tất: “……”

“?”

Cậu há miệng, cảm giác não bộ tức khắc bị lỗi, từ từ quay sang nhìn hai người đàn ông trên sofa.

“……Chuyện gì đây?”

Cả hai người trên sofa đều nhìn cậu, không ai nói chuyện.

Bộ não Chu Tất chậm rãi vận hành, cố gắng tìm ra một trăm khả năng có thể xảy ra.

“Hai người chưa để chị ấy thay quần áo đã gọi đến làm đồ ngọt cho mình à?”

“Hai người còn là người không đấy?! Dao Muội là minh tinh đó! Dù có là hàng xóm, dù chị ấy có dịu dàng đáng yêu, tốt bụng bao nhiêu thì các người cũng không thể thế này được chứ?!”

“Chị ấy không biết giận, nhưng em thì có đấy!” Chu Tất càng nghĩ càng bực, cảm thấy hai người này đúng là ỷ vào Dao Muội dễ nói chuyện mà được nước lấn tới. Lửa giận bùng lên, cậu vừa xắn tay áo định làm cho ra lẽ thì chợt nghe thấy có người gọi từ quầy bar.

“Lại đây giúp em bê cái này ra.” Thích Dao nói.

Không đầu không đuôi, chưa nói kêu ai, Chu Tất sững lại hai giây, còn chưa kịp bước tới thì đã thấy người vốn đang ngồi thảnh thơi trên sofa đứng dậy.

Lúc đi ngang qua, Dụ Gia Thụ cụp mắt nhìn cậu một cái. Đuôi mắt hơi trễ xuống, vừa sắc lạnh vừa xa cách, giọng điệu nhàn nhạt:

“Sao trước đây tôi không thấy cậu ngốc thế này nhỉ?”

“Biết vậy đã không cho cậu chơi cùng rồi.” Anh không chút để ý buông lời.

Chu Tất ngốc tại chỗ, chớp mắt hai lần, thấy hắn thong thả bước tới, đón lấy món đồ từ tay cô.

Có vẻ sắp ăn cơm rồi, Đại Bạch cũng đứng lên, vỗ vỗ vai cậu, giọng điệu sâu xa: “Lát nữa nghĩ kỹ đi, xem phải đổi cách xưng hô thế nào nhé.”

Não bộ vẫn còn đình chỉ hoạt động, cậu cứ thế đứng im nhìn Dụ Gia Thụ đối diện mình, ngước mắt lên nhìn một cái, sau đó giống như công khai đánh dấu chủ quyền, ngay trước mặt cậu, với tư thế đón lấy đồ Thích Dao đưa qua—

Cúi đầu hôn nhẹ l*n đ*nh tóc cô! Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Thích Dao cũng không phản kháng, chỉ đẩy nhẹ một cái, nhắc nhở chú ý hoàn cảnh, đừng quấy rối.

Hành động quen thuộc lại tự nhiên, thân mật không thể tả!

Trong nháy mắt kia, sét đánh ngang tai.

Chu Tất run run rẩy rẩy giơ tay lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng, không nghe thấy tiếng Thích Dao gọi cậu lại ăn bánh tart, chỉ vào cái người dáng vẻ lười biếng mà đắc ý kia, “Anh anh anh anh—” nửa ngày, cũng không thốt nổi một câu hoàn chỉnh!

Mãi đến tận bây giờ—

Cậu rốt cuộc cũng hiểu ra.

Cải trắng của cậu thật sự bị heo ủi mất rồi!!!!

Suốt bữa cơm sau đó, Chu Tất vẫn luôn im lặng.

“Không phải anh cậu nói cậu thích ăn bánh tart trứng sao?” Thích Dao có chút nghi hoặc, bưng đĩa bánh nhỏ đưa cho cậu, “Làm riêng cho cậu đấy, hôm nay sao không ăn?”

Chu Tất liếc nhìn cô, rồi lại liếc sang Dụ Gia Thụ, vùi đầu chọc chọc vào bát cơm, rầu rĩ nói, “Không muốn ăn lắm.”

Thích Dao khó hiểu quay sang nhìn Dụ Gia Thụ. Người sau nhướng mày, tỏ vẻ không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhân lúc cô quay đi, hờ hững ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Chu Tất một cái.

Ý tứ là “Đừng làm trò.”

Chu Tất bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ ấm ức. Nhưng cắn một miếng bánh xong, sắc mặt cậu lập tức dịu lại. Nếu không cố nhịn thì thậm chí có thể dùng từ hưởng thụ để hình dung.

Thích Dao cảm thấy có chút kỳ lạ, lại không nói rõ được kỳ lạ chỗ nào. Đại Bạch cùng Phương Thiến thấy vậy, vội vàng chuyển đề tài.

Phần còn lại của bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, chỉ là Chu Tất vẫn im lặng, không biết đang nghĩ cái gì.

Sau khi ăn xong, hai người đàn ông vào bếp rửa bát. Phương Thiến nháy mắt với Thích Dao, thế là Thích ngoắc tay gọi anh bạn nhỏ, hai người đứng ở ngoài ban công.

“Làm sao vậy?” Thích Dao dựa khuỷu tay lên lan can, nhìn cậu hỏi.

Chu Tất ban đầu cũng không nói lời nào, bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mới lí nhí lên tiếng: “Bây giờ em mới biết hai người đang yêu nhau.”

“Hình như còn là quen nhau lâu rồi. Ai cũng biết, chỉ có em không biết.”

Giọng điệu nghe ra có chút ấm ức.

Thích Dao ngạc nhiên: “Không phải anh cậu nói với cậu rồi à?”

“……” Chu Tất ngẩn ra hai giây, nhíu mày, vô cùng cạn lời nói, “Làm sao em biết là thật chứ? Nửa đêm chạy qua phòng em, nói là đang yêu đương với chị, muốn em dọn đi. Ai nghe mà không tưởng anh ấy mộng du hả?!”

Thích Dao có chút buồn cười, thầm nghĩ, vậy cậu không biết chuyện này, chẳng lẽ không phải do cậu hơi ngốc sao?

Nhưng thấy mắt anh bạn nhỏ hơi đỏ, cô liền không nói ra. Ngừng lại hai giây, nhẹ nhàng giải thích: “Ban đầu định chính thức nói với cậu, nhưng cứ bận mãi chưa tìm được cơ hội. Bây giờ nói với cậu, được không?”

“Tôi và anh trai cậu đang yêu nhau, là kiểu rất nghiêm túc ấy.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt đào hoa ấm áp chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt đầy chân thành.

Cô luôn có khả năng xoa dịu cảm xúc của người khác.

Ấm áp lại nhẹ nhàng.

Im lặng mấy giây, Chu Tất cụp mắt, uể oải ồ một tiếng: “Là anh ấy theo đuổi chị à?”

“Đúng vậy.” Thích Dao cong môi cười nhẹ.

Chu Tất lại im lặng rất lâu mới nói tiếp, “Thật ra anh ấy cũng không tệ đâu, chỉ là thỉnh thoảng hơi kiêu ngạo một chút, ngoài ra thì đều rất tốt.”

Thích Dao không ngắt lời, lặng lẽ lắng nghe cậu nói.

Anh bạn nhỏ này ngoài mặt thì cứng rắn, trong lòng lại mềm mại. Dù gương mặt vẫn còn chút không vui, lời nói thì đã bắt đầu kể về điểm tốt của anh trai mình rồi.

“Ban đầu em không thuộc diện nhận tài trợ của dự án Phong Hành, mà là do anh ấy dùng danh nghĩa cá nhân giúp đỡ em. Tiền đó là anh ấy tự kiếm được khi khởi nghiệp. Anh ấy cũng không mong em phải biết ơn gì cả, bỏ ra một khoản tiền lớn rồi cũng chẳng thèm gặp mặt. Là do em cố tình tra thông tin về anh ấy, rồi đến trước cổng Tinh Phàm chặn đường, thế mới được gặp.”

“Lúc đó nhìn anh ấy có vẻ rất mệt mỏi. Nghe em tự giới thiệu xong, câu đầu tiên anh ấy nói là một câu rất nhẹ nhàng, nói không mong em báo đáp cái gì, chỉ hy vọng em có thể luôn chân thành và lương thiện là đủ rồi.”

“Khi đó em nghĩ, người này thật kỳ lạ. Không màng danh lợi, bỏ ra một khoản tiền lớn như thế, chỉ để một người xa lạ có cơ hội đi học. Ngay cả yêu cầu cũng chỉ là ‘hy vọng’, chứ không phải ‘bắt buộc’.”

“Sau đó em thường xuyên đi ngang qua Tinh Phàm, năn nỉ ỉ ôi chị lễ tân, viện cớ vào đó đi vệ sinh, rồi lén đứng sau cửa kính nhìn anh ấy.”

“Anh ấy thực sự rất giỏi. Khi người khác còn đang trốn học, chơi game trong ký túc xá, lo lắng bị nợ môn, thì anh ấy đã lập công ty, ngày ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm, tạo ra vô số thành tựu.”

“Em thật sự rất khâm phục anh ấy.” – Chu Tất cuối cùng rũ mắt, an tĩnh nói. “Sau này em quyết định chuyển ngành sang học điện tử thông tin, cũng là vì anh ấy.”

“Dù em thấy chị rất rất tốt, tốt đến mức không ai có thể sánh bằng. Nhưng nếu phải chọn một người trong số những người em quen, người xứng đáng với chị nhất…”

“Hình như cũng chỉ có anh ấy.”

Chu Tất cụp mắt, khe khẽ nói.

Có lẽ dạo này bận làm đề tài, chưa kịp cắt tóc, tóc húi cua đã dài ra một chút, sờ vào không còn cứng lắm, chỉ hơi cộm tay.

Thích Dao xoa xoa đầu cậu, nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Tôi biết.”

“Anh ấy thực sự rất giỏi.”

“Nhưng cậu cũng không thua kém đâu.”

Cô nhớ lần đầu tiên gặp cậu nhóc này là ở trước cửa hàng tiện lợi, một cậu bé ồn ào, vui vẻ, lạc quan, hoàn toàn không nhìn ra là lớn lên trong viện phúc lợi.

Trước đây hơi mũm mĩm, thường co ro trong góc, mỗi khi nhìn người khác chỉ dám liếc nhanh một cái rồi cúi gằm, mắt dán chặt vào mũi giày của mình, không có chút tự tin nào.

“Ồ,” Thích Dao chợt nhớ ra gì đó, bật cười, “Hồi ấy còn suốt ngày ch** n**c mũi nữa.”

Chu Tất: “……”

Mặt cậu nhóc lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng phản bác: “Lúc đó sức khỏe không tốt, hay bị cảm thôi.”

“Nhưng bây giờ cậu cũng rất ưu tú nha.”

Thích Dao lại xoa đầu cậu, cảm thấy xúc cảm này thật kỳ diệu, thậm chí có chút gây nghiện. Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cậu, cào nhẹ một cái: “Học bổn thạc (*) ở 985 (**), lại còn được giữ lại làm nghiên cứu sinh, giành học bổng, đúng không?”

(*) Bổn thạc: chỉ hệ đào tạo liên thông từ đại học lên thạc sĩ, hệ đào tạo này thường dành cho sinh viên được tuyển chọn ngay từ bậc đại học, không cần thi đầu vào thạc sĩ.

(**)985: Dự án 985 hay còn gọi là “Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới”, các trường đại học thuộc dự án 985 là trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm chất lượng thế giới.

Mặt Chu Tất càng đỏ hơn, lí nhí “ừm” một tiếng.

Cậu cao hơn cô, để cô dễ dàng xoa đầu mình, còn hơi cúi đầu.

Thích Dao dỗ dành cậu nhóc một hồi lâu, thoạt nhìn có lẽ không giận nữa. Cô mỉm cười nhìn cậu, nói: “Ôm một cái nhé?”

Mặt Chu Tất đỏ bừng đến tận mang tai, mím môi, không nói gì, nín thở, dang hai tay ra, rất đúng mực mà ôm cô một cái.

“Bánh tart trứng ăn rất ngon.” Cậu nói, do dự một lát: “Nhưng hình như không đủ cho em ăn.”

“……”

Cô đã nướng tận chín cái đó!

Thích Dao im lặng vài giây, nói: “Nhiều nhất chỉ được ăn thêm ba cái nữa thôi, tôi không muốn thấy cậu quay lại dáng vẻ trước kia đâu.”

Chu Tất cười tít mắt, nói “được” , quay đầu đẩy cửa kính ban công. Vừa quay đầu lại liền bắt gặp ai đó đứng sát bên lan can, giả vờ ngắm cảnh, không nói lời nào.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Không khí có chút vi diệu.

Cửa kính ban công đâu có cách âm, đương nhiên anh cũng nghe thấy Chu Tất khen mình.

Cuối cùng Dụ Gia Thụ dời ánh mắt đi trước, hiếm khi lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên, nói.

“Chỉ cho cậu ôm một lần thôi.”

Chu Tất: “……”

Quỷ hẹp hòi!!!

Bình Luận (0)
Comment