Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 68

Năm mới vừa qua.

Tiểu Mãn gửi tin nhắn tới, nói có thể vào đoàn phim rồi.

Lúc đó Thích Dao đang nằm bò trên ghế sofa, ôm Switch chơi game.

Dạo này cô nghiện Animal Crossing, ngày nào cũng loanh quanh trên đảo câu cá, bắt bướm, cầm xẻng đào sông, trồng hoa trồng rau, xây nhà cửa. Dụ Gia Thụ gọi cô, nói chuyện với cô, đều vào tai này ra tai kia, cũng không biết có nghe thấy không, ừ hử qua loa hai tiếng.

Quả tực là tập trung cao độ.

Dụ Gia Thụ bước tới bên sofa, đứng cúi đầu nhìn cô.

Từ góc độ này nhìn xuống, chỉ có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, hàng mi dài cong vút, đang trò chuyện với một chú bạch tuộc nhỏ trên màn hình, hết sức nghiêm túc.

“Nghe thấy không?” Dụ Gia Thụ hỏi cô.

“Hả? Cái gì?”

Thích Dao mắt không rời khỏi màn hình, thuận miệng đáp bừa: “Nghe rồi, nghe rồi.”

“…”

Dụ Gia Thụ thở dài một hơi, đột nhiên duỗi tay rút lấy máy game trong tay cô, cầm hờ trong tay. Nhìn cô hốt hoảng kêu lên, nhướng mày, chậm rãi mở miệng.

“Vậy em nói xem, anh vừa nói cái gì?”

Hệt như giáo viên trung học bắt quả tang học sinh mất tập trung.

Thích Dao chưa kịp giữ chặt, đành nhìn máy game bị anh đoạt mất, bứt rứt co ngón tay lại, mím môi im lặng hai giây.

Làm sao cô biết được chứ! Vừa nãy còn đang mãi trò chuyện với nhân vật yêu thích của mình, căn bản không nghe thấy gì hết!

Không trả lời được, định lừa gạt cho qua, hàm hàm hồ hồ ậm ừ mấy tiếng, cố câu giờ, đồng thời vươn tay định lấy lại máy.

Chống người lên vươn tay với một hồi, sắp chạm tới nơi rồi, người trước mặt lại thản nhiên nâng máy game lên một chút.

Chỉ một chút thôi, giống như chỉ cần cố thêm tí nữa là lấy lại được, Thích Dao không cam lòng, mím môi nhổm người lên, duỗi thẳng tay chộp lấy.

Người này đứng, lại hờ hững nâng máy lên cao hơn. Máy game tới tay lại bay mất!

Thích Dao đã vòng tay qua cổ anh rồi, hết rướn lại nhón, nhưng vẫn không với tới, mà còn bị giằng co đến nóng bừng người.

Cô cau mày nhìn anh. Người này vẻ mặt nhàn nhạt, mí mắt mỏng nhẹ nâng, lười biếng ngó xuống cô, còn hơi nhướng mày, ẩn chứa chút khiêu khích kín đáo.

Ý rõ ràng là, không nói đúng thì đừng mong lấy lại.

“……”

Đồ đàn ông xấu tính!

Thích Dao mắng thầm hai câu trong lòng, bất lực ngồi phịch xuống sofa, nhìn chằm chằm vào mặt anh, cố gắng nhớ lại một hồi, nhưng thật sự không có chút ấn tượng nào.

Hai giây sau, mắt cô sáng lên, nhanh trí chớp chớp mắt.

“Anh nói em rất xinh đẹp.”

“……”

Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung một câu còn khó phản bác hơn.

“Anh còn nói anh rất thích em.”

“……”

Dụ Gia Thụ: “?”

Anh im lặng một lát, cúi đầu nhìn cô.

Thích Dao lại chớp mắt hai cái, hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Không khí lặng đi hồi lâu. Dụ Gia Thụ nhìn đôi mắt tràn ngập mong đợi, lấp lánh của cô, thở ra một hơi, dời ánh mắt đi, buông tay xuống.

“…… Phải.”

Hết cách với cô rồi.

Thích Dao vui đến mức mắt cong tít lại, nhanh chóng giật lấy chiếc Switch, lưu lại tiến trình game, đặt sang một bên. Lúc này mới khoanh chân ngồi ngay ngắn, hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”

Ghế sofa bên cạnh hơi lún xuống, Dụ Gia Thụ ngồi xuống cạnh cô, giọng điệu nhàn nhạt, “Nói em chuẩn bị vào đoàn phim.”

Ngừng hai giây, Thích Dao “A” một tiếng.

Âm cuối kéo siêu dài, giọng chuyển từ cao xuống thấp, từ ngạc nhiên thành buồn bã, nghe có vẻ không mấy vui vẻ.

Dụ Gia Thụ khẽ cười: “Làm sao? Nữ minh tinh tâm sự nghiệp cũng có lúc không muốn đi làm à?”

Thích Dao thở dài: “Không muốn cũng phải đi thôi, chỉ là… hơi luyến tiếc một chút.”

“Luyến tiếc gì?”

Dụ Gia Thụ nhìn cô: “Hay là tiếc máy game của anh?”

Thích Dao ngẫm nghĩ một chút: “Ban đầu em còn chưa nghĩ tới, nhưng nghe anh nói vậy, hình như cũng có một chút thật.”

Dụ Gia Thụ: “?”

Anh hơi nheo mắt lại, giọng lạnh đi: “Em lặp lại lần nữa?”

“Tiếc cái máy game——”

Mắt thấy người bên cạnh định đứng dậy bỏ đi, Thích Dao lúc này mới nhịn cười, vội vàng sáp lại ôm lấy cánh tay anh, cuống quýt nói: “Không nỡ xa anh, không nỡ xa anh mà.”

Dụ Gia Thụ hừ lạnh một tiếng, không nói gì, vẻ mặt vẫn hờ hững. Anh còn định rút tay ra, bị cô ôm chặt không buông, động một chút, không thành công, mới từ bỏ.

Thích Dao bị hành động ấu trĩ này của anh chọc cười, thật sự nhịn không nổi mà cười một lúc. Bị anh lạnh lùng nhìn qua một cái, liền nhổm người lên, dỗ dành bằng cách hôn anh mấy cái liền.

Liên tục không ngừng, có chút vội vã, những nụ hôn mềm nhẹ rơi tán loạn, khi thì trên má, khi lại ở cằm.

Dụ Gia Thụ tặc lưỡi, nghiêng mặt nhìn cô, nhướng mày nói, “Có biết hôn không đấy?”

Vị thiếu gia này đúng là kiêu ngạo.

Đến cả đòi hôn cũng rất kiêu.

Thích Dao ngừng lại mấy giây, mím môi, mới chậm rãi tiến sát đến.

Chóp mũi chạm nhau, môi mềm lướt qua trong chớp mắt, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái liền rời đi.

Thích Dao vừa định ngửa đầu lui lại, thì bàn tay không bị cô ôm của Dụ Gia Thụ nâng lên, năm ngón mở ra, mạnh mẽ không thể chối từ mà giữ lấy gáy cô, làm sâu thêm nụ hôn này.

Sau khi kết thúc nụ hôn ướt át, Thích Dao vùi mặt vào hõm cổ anh, cọ cọ hai cái.

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu, bật cười: “Không phải chứ? Thích Thập Nhất.”

“Ngủ chung giường rồi mà hôn một cái cũng đỏ mặt à?”

“…Anh quản em à.” Thích Dao chôn mặt sâu hơn một chút.

Dụ Gia Thụ vẫn cười, lồng ngực cũng rung lên, tay còn lại nhẹ ôm lấy eo cô, không nặng không nhẹ xoa hai cái.

Hai ngày trước cô vẫn luôn than eo đau.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa bóp bên hông, lực vừa phải, dịu dàng lại thư giãn.

Hàng mi Thích Dao run nhẹ, lén ngước mắt nhìn anh.

Có lẽ vì dùng sức nên trên cổ anh, đường gân mảnh lúc ẩn lúc hiện.

Ngoại ý muốn là… gợi cảm.

Thích Dao vội dời tầm mắt, gác cằm lên hõm vai anh, lặng lẽ cảm nhận bàn tay đang xoa eo mình.

Anh vừa mới tắm xong, áo ở nhà mềm mại, sạch sẽ, hương thơm nhàn nhạt vương trong hơi thở.

Cô nhất thời có hơi thất thần.

Người mà trước mặt người khác lúc nào cũng lạnh lùng, bình tĩnh, về đến nhà chẳng phải vẫn phải ôm cô, còn giúp cô xoa eo đấy sao.

Qua vài phút, cảm giác ê ẩm ở thắt lưng đã vơi đi rõ rệt, cơ thể cũng mềm nhũn, dựa hẳn vào anh.

Dụ Gia Thụ nghiêng đầu nhìn cô: “Em cười cái gì?”

Thích Dao lập tức thu lại độ cong khóe môi, chối bay chối biến: “Em đâu có cười.”

“Nói dối.” Dụ Gia Thụ xuy một tiếng, “Thật coi anh là người điếc à?”

“Em cười ngay bên tai anh, tưởng anh không nghe thấy chắc?”

“……”

Thích Dao đảo mắt nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Em mà nói ra anh sẽ giận đấy.”

“Anh dễ nổi giận vậy sao?” Anh hỏi ngược lại.

Đúng vậy. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Anh thối lắm luôn.

Thích Dao chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, không dám nói ra. Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ngẩng mặt lên, nhìn anh: “Em thấy anh giống mấy anh trai đẹp trai trong tiệm massage không đứng đắn ấy.”

Không khí đông cứng trong một giây.

Không đứng đắn, tiệm massage…

Anh đẹp trai…

Mẹ nó, chẳng phải đang ám chỉ trai bao à?

Dụ Gia Thụ nheo mắt, động tác trên tay tức khắc ngừng lại, sau đó ngón tay thon dài hơi cong, bắt đầu cù nhẹ bên hông cô.

“Em còn từng đến mấy chỗ massage không đứng đắn?”

“Hội sở Bạch Mã?”

“Đừng………”

Đột nhiên không kịp đề phòng, Thích Dao bị anh cù đến mức né qua né lại, thân thể ngả ra sau, suýt nữa nằm hẳn xuống sofa, cố lùi về phía bên kia để tránh: “…Nhột!”

Dụ Gia Thụ không buông tha cô, đứng dậy ghì cô xuống sofa, một tay chống bên đầu cô, khiến lớp đệm mềm lún xuống, tay còn lại đặt trên eo cô, vừa nhẹ vừa nặng tiếp tục cù nhẹ.

Vẻ mặt anh bình thản, nhưng lại hơi lạnh lùng, nhìn kỹ còn thấy rõ ràng rất khó chịu. Cả giọng nói cũng lạnh nhạt.

“Mấy anh đẹp trai ở đó cũng xoa bóp thế này à?”

Cả người anh gần phủ lên cô, đầu gối tách ra, nửa quỳ, kẹp lấy chân cô ở giữa. Một cánh tay rắn rỏi chống đỡ, nâng đỡ phần thân trên, đường nét xương hàm sắc bén lạnh lẽo.

Thích Dao bị cù nhột chịu không nổi, giọng đứt quãng nói, “…Không, không có!”

“Em chưa từng đi!”

Vất vả lắm mới nói xong câu này, bàn tay bên hông mới chịu dừng lại. Dụ Gia Thụ rũ mắt nhìn cô, nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên, lộ ra vẻ lạnh lùng sắc sảo, ý tứ là, “Vậy tốt nhất là em giải thích cho rõ đi.”

“……”

Rõ ràng đã nói sẽ không giận rồi mà!

Đồ lừa đảo!

Vừa rồi trốn tránh đến kiệt sức, giờ Thích Dao nằm đó nghỉ ngơi, lồng ngực phập phồng, điều chỉnh nhịp thở, hồi lâu sau mới nói: “Thật sự chưa từng đi!”

“Em xem trên video thôi, là mấy cái quán cà phê quản gia ấy, nhân viên nam hình như cũng làm thế.”

Nghĩ nghĩ, cô lại vội vàng thanh minh, “Lần trước cũng là Diệp Thanh Mạn đùa thôi! Bọn em là nữ minh tinh đàng hoàng mà!”

Dụ Gia Thụ nhìn cô một cái, không tỏ thái độ.

“Em thì tạm coi là vậy đi, cô ấy thì chưa chắc.”

“……?”

Sao cô lại chỉ được “tạm coi là vậy” chứ?

Thích Dao nhíu mày, tay đặt lên ngực anh, hỏi: “Tại sao?”

Dụ Gia Thụ tưởng cô đang hỏi về Diệp Thanh Mạn, mí mắt lạnh nhạt rũ xuống, lười nhác trả lời, “Người đoan chính thì ai lại đặt tên cho con chó hề là ‘chồng’?”

“……”

Dừng hai giây, Thích Dao cười hơn nửa ngày, “Nhưng lúc em gọi nó, anh cũng đâu có phản ứng gì đâu? Thậm chí còn không có phản ứng lớn bằng Đại Bạch với Chu Tất nữa.”

Cô nghiêng đầu nhớ lại, “Chu Tất hình như còn chảy cả máu mũi nữa, đúng không?”

Dừng vài giây, Dụ Gia Thụ ngước mắt lên, đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm cô.

“Em thích nhìn người ta chảy máu mũi à?”

“……”

Nụ cười bên môi Thích Dao khựng lại, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, người phía trên cô vẻ mặt nhàn nhã, thong thả mở miệng:

“Bây giờ em gọi một tiếng xem, biết đâu anh cũng chảy.”

Thích Dao: “……”

Sao người này lại chấp niệm với chuyện này vậy chứ!

Không gian lặng ngắt một hồi lâu, cả hai đều không nói gì, tư thế vẫn duy trì như cũ.

Cô nằm trên sofa, hai chân bị đầu gối anh kìm chặt, cả người anh phủ xuống, áp lực rõ ràng, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể áp xuống.

Ngón tay cô đặt trên lồng ngực anh vô thức co lại, định rút về, lại bị anh nâng tay lên, giữ chặt.

Bàn tay rắn rỏi, các khớp xương rõ nét bao trọn lấy tay cô, không biết vô tình hay cố ý, ngón cái khẽ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mềm mại, cảm giác mơ hồ này khiến người ta ngưa ngứa trong lòng.

Lại co ngón tay, lần này là Thích Dao muốn rút tay về, không thành công.

Mạnh mẽ, cứng rắn, áp đảo mà không cho phép kháng cự.

Thật lâu thật lâu sau.

Thích Dao nhìn vào mắt anh, nhấp môi, hé miệng rất nhỏ như muốn nói gì đó.

“……”

Vài giây trôi qua, môi lại khép lại.

“……Không gọi được.” Cô thành thật thú nhận.

Quá xấu hổ.

Chỉ nghĩ đến từ đó thôi đã thấy mặt nóng bừng rồi.

Cô thấp thỏm nhìn Dụ Gia Thụ, người sau không biểu cảm gì, chỉ im lặng một lát rồi nhàn nhạt ừ một tiếng.

Không cù cô nữa, cũng không nói gì thêm, Dụ Gia Thụ đứng dậy khỏi người cô, lười nhác đứng thẳng, đặt máy chơi game lên bàn:

“Anh vào trong đây.”

“Em ngủ sớm một chút.”

Yên lặng một lúc, Thích Dao cẩn thận hỏi: “……Anh giận rồi à?”

“Không a.” Dụ Gia Thụ nói.

“Chẳng phải chỉ là bạn gái anh sắp đi làm, muốn cô ấy dỗ dành một câu thôi cũng không được sao?”

“Không sao cả, anh chịu được.” Anh nói.

“……”

Nói xong câu này, Dụ Gia Thụ không nhìn cô nữa, trông có vẻ sắp quay người đi.

Thích Dao mím môi, túm lấy tay áo anh. Người nọ dừng lại hai giây, mới thong thả quay đầu.

Đôi mắt đen láy, tóc mái lòa xòa trước trán, góc nghiêng tuấn tú, thần sắc vẫn nhàn nhạt.

Thích Dao nhẹ giọng nói, “Em không tìm thấy dép lê rồi, không thể đi chân trần trên sàn được… anh cõng em vào trong nhé?”

Dụ Gia Thụ dừng lại một chút, hỏi, “Không chơi game nữa sao?”

Hỏi thì hỏi vậy, nhưng người đã hơi cúi xuống, tạo tư thế thuận tiện cho cô trèo lên. Chiếc áo ngủ rộng rãi, mỏng nhẹ vì trọng lực mà rũ xuống, để lộ đường nét cơ bắp lưng rắn chắc, gọn gàng.

“Không chơi nữa.” Thích Dao nói.

Vừa nói, cô vừa từ sofa đứng dậy, nhẹ trèo lên lưng anh.

Dụ Gia Thụ đợi cô ôm chắc, sau đó vòng tay ra sau, đỡ lấy khoeo chân cô, hất nhẹ một cái để ổn định tư thế, đứng thẳng, hướng vào phòng ngủ.

Không nhìn thấy mặt anh nữa rồi.

Chắc bây giờ có thể gọi rồi nhỉ…

Thích Dao vòng hai tay quanh cổ anh, khuôn mặt đỏ bừng, nghiêng nhẹ đầu, ghé sát tai anh, thì thầm một câu.

Một câu rất nhẹ, rất khẽ.

“……Ông xã.”

Giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, người đang cõng cô lại đột ngột khựng bước một giây.

Từ góc độ của Thích Dao, cô vừa vặn nhìn thấy cổ anh, trái cổ khẽ trượt lên xuống một cách kiềm chế.

Ngay sau đó, chỉ dùng một tay giữ chặt cô, anh rút tay kia ra đóng cửa phòng ngủ, ném cô xuống giường.

Cảm giác rơi tự do khiến Thích Dao theo phản xạ nhắm mắt, kinh hô một tiếng, cả người vùi vào chăn mềm mại. Mở mắt ra lần nữa, người kia đã đè xuống.

“Xin lỗi nhé.”

Giọng anh trầm thấp.

“Trước tiên chảy cái khác đã.”

Tác giả có lời muốn nói:

Dụ Đông Đông! Nhóc con đúng là biết cách giả ngoan mà!

Bình Luận (0)
Comment