“Trần Khúc” khởi động lại đã được non nửa tháng, đúng vào thời điểm lạnh nhất trong năm.
Thành phố ven biển giữa mùa đông.
Trời không hẳn là trong xanh, đám mây dày nặng trĩu đè xuống phía xa, khiến cả dãy kiến trúc mang một sắc xám u ám. Nhân viên đoàn phim cố gắng duy trì trật tự, cũng không ngăn nổi sự tò mò háo hức của đám đông vây quanh.
“Chuyện gì vậy? Ai đang quay phim thế?”
“Nữ minh tinh nào đây? Đẹp quá trời!”
“Quay được chưa? Quay được chưa? Tôi phải gửi cho bạn cùng phòng xem mới được. Cổ là fan của Thích Dao đó, chắc ghen tị chết mất!”
“Ai nói cô ấy nhan sắc tầm thường vậy? Nhìn cái chân kìa, vừa trắng vừa thon lại còn dài, mặt cũng nhỏ xíu nữa, đúng là đẹp mê luôn!”
Tiếng bàn tán râm ran từ xa vọng lại, lúc gần lúc xa. Thích Dao chẳng mảy may bận tâm, chỉ chuyên chú lắng nghe tiếng bảng clapper vang lên, bắt đầu nhập vai.
Thần sắc cô trầm xuống, hàng mi cong dài đen nhánh rũ xuống, hai giây sau lại ngước lên, toàn bộ khí chất biến đổi hoàn toàn.
Dù là ai cũng phải thừa nhận, trước ống kính cô luôn có một sức hút đặc biệt mà người khác khó lòng sánh kịp.
Kịch bản của Tiểu Mãn khá thú vị.
Nó không phải kiểu phim trinh thám truyền thống với tông màu xám đen cùng bầu không khí rùng rợn xuyên suốt.
Cô ấy sáng tạo bộ phim khởi đầu như một câu chuyện đô thị bình thường, xoay quanh một nữ sinh viên ngành luật. Nhân vật chính lần theo manh mối là cuốn nhật ký mất tích đầy bí ẩn của mình, từng bước mở ra những câu chuyện nhỏ riêng lẻ, từ đó khắc họa nên các nhân vật, cùng những góc khuất đáng suy ngẫm của họ.
Tình tiết liên tục đảo chiều, xoay chuyển bất ngờ theo hướng không ai đoán trước được, nhưng tuyệt đối không vô lý hay cố tình tạo cảm giác hồi hộp một cách gượng ép. Ngay cả hình ảnh, màu sắc của bộ phim cũng mang nét rực rỡ riêng biệt.
Bộ phim có độ nhập tâm cao, tiếp cận được nhiều đối tượng khán giả, góc nhìn khai thác mới lạ, không sa đà vào chuyện yêu đương đơn thuần. Dàn nhân vật được xây dựng chỉnh chu, thậm chí có thể sánh ngang với một số kịch bản chính kịch chất lượng cao.
Lúc nhận được kịch bản, Thích Dao thật sự đã rất kinh ngạc, đây chính là lý do khiến cô chần chừ lâu đến vậy.
Vì cô thật sự rất thích nó.
Suốt một buổi chiều, cảnh quay diễn ra dưới sự theo dõi của vô số người hiếu kỳ.
Khi tiếng hô “Cắt!” cuối cùng vang lên, cảnh quay hôm nay của cô đã hoàn thành. Thích Dao vẫy tay chào người hâm mộ gọi tên mình, đi lên nhận mấy phong thư, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Bảo bối dạo này có mệt không? Sao cảm giác lại gầy đi nữa rồi? Nhớ ăn uống đầy đủ nha!”
“Còn tốt, không quá mệt đâu.” Thích Dao cười khẽ, “Tôi ăn nhiều lắm, sợ béo lên lại dọa mọi người thôi.”
“Làm sao có chuyện đó được! Sức khỏe quan trọng nhất! Dù chị thế nào, bọn em vẫn yêu chị mà.”
“Dao Muội, còn mấy ngày nữa là Tết rồi, năm nay chị cũng đón Tết ở đoàn phim à?”
Bước chân Thích Dao khựng lại một chút, dừng vài giây, mới nhẹ giọng hỏi: “Chắc là vậy, lịch trình hơi gấp.”
“Giờ đã quay được bao nhiêu rồi? Được hơn nửa chưa? Có thể về nhà đón Tết không? Năm nào chị cũng quay phim xuyên Tết, cực quá đi mất…” Fans đau lòng hỏi.
Thích Dao cong môi cười nhẹ: “Phim này ngắn thôi, một tháng là quay xong, không thể kéo dài quá lâu được.”
Một đám người vây xung quanh cô, vừa đi vừa nói về những chuyện thường ngày. Cô thân thiện không tạo khoảng cách, thoải mái trò chuyện trước khi lên xe.
Trong đám đông bỗng dưng có người thò đầu ra, lớn giọng gọi: “Mau kéo khóa áo lông lên đi!! Mẹ sốt ruột chết mất! Trời lạnh thế này mà con mặc váy ngắn à?!”
“……”
Thích Dao vốn đã bước một chân vào trong xe, nghe tiếng, lại vòng tay kéo áo chặt hơn, quay đầu lại, lướt mắt nhìn quanh đám đông, cố tình tỏ ra thật hung dữ.
“Đừng có chiếm tiện nghi tôi đấy nhé!”
Đám đông lập tức bật cười, người hâm mộ kia cũng cười hì hì: “Em buột miệng gọi thế thôi, bình thường vẫn gọi là Dao Muội mà, tại lo cho chị quá.”
“Biết rồi.” Thích Dao nói, cuối cùng cũng không nhịn được, khóe mắt cong lên, “Tôi đi đây, mọi người cũng về sớm nhé. Bye bye!”
“Bye bye Dao Muội!”
Cô vẫy tay, chui vào xe, nhận cốc nước mà Lật Tử đưa, uống một hơi hơn nửa ly nước nóng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Lạnh, đúng là lạnh thật.
Nhưng so với nửa tháng trước thì đã đỡ hơn nhiều.
Vì ngân sách hạn chế, lúc đầu điều kiện quay phim không được tốt lắm, thiết bị cũng có phần hạn chế. Mỗi cảnh quay cứ NG hết lần này đến lần khác, kéo dài tốn kém cả thời gian lẫn sức lực.
Giờ thì đã nhanh gọn hơn nhiều.
Tất cả là nhờ vào vị nhà đầu tư “hào phóng” kia.
Theo lời Tiểu Mãn, vị nhà đầu tư này không đòi hỏi phải gắn quảng cáo sản phẩm hay tài trợ nào khác, đổ cả đống tiền vào đoàn phim, chỉ có một yêu cầu duy nhất.
Đối xử với nữ chính của bọn họ tốt một chút.
“Ehhh—”
Lời này vừa thốt ra, cả đoàn phim liền ăn ý ồn ào.
Một đám thanh niên trẻ tuổi đồng loạt huýt sáo, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý rồi cùng đổ dồn về phía “nữ chính” của bọn họ.
Thích Dao còn có thể nói gì đây?
Cô chỉ có thể yên lặng kéo mũ xuống trùm kín đầu, che đi vành tai ửng đỏ của mình, mặt không biểu cảm giục họ mau chóng quay tiếp.
Nhờ làm việc năng suất cao, đoàn phim kết thúc sớm hơn dự kiến. Sau khi xong việc, xe bảo mẫu từ từ lăn bánh ra đường lớn, hướng về khách sạn.
Có lẽ do câu hỏi của fans khi nãy khiến cô nhận ra, Thích Dao thu mình vào ghế, im lặng một lúc rồi cắn môi, cầm lấy điện thoại, mở khung chat được ghim trên đầu danh sách.
Lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở cuộc gọi kéo dài suốt một tiếng đồng hồ tối qua.
Đêm nào họ cũng gọi cho nhau.
Không biết là do quen có người ở bên hay vì lý do nào khác, từ khi quay trở lại đoàn phim, Thích Dao lại bắt đầu khó ngủ. Mỗi tối anh đều gọi điện dỗ cô, nói dăm ba câu chuyện linh tinh, chờ đến khi cô thiếp đi.
Thích Dao ngừng lại hai giây.
Đầu ngón tay lơ lửng trên bàn phím hồi lâu.
Cuối cùng, cô vẫn cẩn thận gửi trước một sticker, giống như kiểu một người không quá thân thiết bỗng dưng nhắn một câu “Có đó không?” đầy ẩn ý, vừa nhìn đã biết có chuyện muốn nói.
【1】: Đinh đinh đinh
【1】: [Mèo con thò đầu.jpg]
【1】: Giờ kiểm tra đến rồi ~
Gửi xong mấy dòng này, cô nhìn qua ngày tháng, hơi ngẩn người.
Sắp đến Tết rồi.
Lịch trình vẫn kín mít, xem ra không có nổi một ngày nghỉ.
Dù sao tiến độ quay phim lúc đầu đã bị trì hoãn vì cô bị ốm. Giờ phải kịp hoàn thành trước giữa tháng Hai, cũng vì cô sắp phải sang đoàn phim mới. Cô thật sự không tiện mở miệng xin Tiểu Mãn cho nghỉ thêm mấy ngày để đón Tết.
… Nhưng cô cũng không muốn đón năm mới một mình.
Trước kia khi chỉ có một mình, luôn cảm thấy đêm Giao thừa, Tết Nguyên Đán, thậm chí tất cả các ngày lễ khác, chẳng qua đều chỉ là những ngày bình thường được gán thêm ý nghĩa mà thôi. Không có gì đặc biệt, thì cũng chẳng cần phải nghĩ “đón với ai” hay “đón thế nào”.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bởi vì có anh, mọi thứ mang tính nhân tạo đều trở nên vô cùng có ý nghĩa.
Bất luận là ngày đặc biệt hay ngày bình thường, cô cũng đều muốn ở bên người quan trọng nhất.
Nhưng mà có lẽ anh sẽ về nhà đón Tết. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Giống như người bình thường ăn Tết là cùng vui vẻ đoàn tụ với gia đình, huống chi là anh có gia thế như vậy.
Người không có nhà để về như cô, có lẽ chỉ là số ít mà thôi.
Lông mi Thích Dao khẽ run, cụp mắt, mím môi nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, thở dài một hơi thật dài.
Không biết có phải đối phương đang bận không mà mãi vẫn chưa trả lời.
Cô chờ chán chết, để tránh bản thân suy nghĩ lung tung, tiện tay mở Weibo, lướt xem tin tức một chút.
Quay phim trong thành phố không giống như ở Hoành đ**m hay phim trường, không có bao nhiêu sự riêng tư. Người qua đường tò mò, hóng chuyện rất nhiều, thế nên ảnh hậu trường cùng tin đồn cũng bay đầy trời.
Chỉ trong nửa ngày, ảnh hậu trường lại leo lên hot search. Không ít cư dân mạng ăn dưa, xem náo nhiệt, nhìn chung vẫn khá ôn hòa. Cô bấm vào xem lướt qua vài dòng.
【Má ơi, coi cái chân nè! Tôi xin phép được sờ trước nhé, hít hà hít hà!】
【Phim gì đây… chưa từng nghe tới… Tôi tra Baidu rồi, cũng chẳng có tí thông tin nào. Ngoài cô ấy ra, không nhận ra ai luôn, nghèo nàn thật đấy.】
【Sao lúc nào mỹ nữ cũng toàn đóng mấy cái web drama nhìn phát là biết chẳng có tí đầu tư nào thế này vậy? Kỳ quặc thật.】
【Cô ấy chỉ có thể đóng web drama thôi mà… Thịnh Dữ chính là cái dạng này đó.】
【Cả đoàn phim ngoài cô ấy ra thì chẳng ai quen mặt, Baidu cũng chỉ có mỗi cái tên phim. Đạo diễn cũng không có tí tiếng tăm nào, thật sự phải nghi ngờ khả năng chọn kịch bản của studio cô ấy…】
【Một tiểu hoa thảm ghê. Không tài nguyên, không công ty chống lưng, đáng tiếc quá.】
【Trước đây có người nói cô ấy đã chấm dứt hợp đồng nhỉ? Tin đồn rộ lên dữ lắm, biết đâu là thật.】
【Fans nhà cô ấy kêu loạn thôi… La lối đòi hủy hợp đồng bao nhiêu năm rồi, có lần nào thành sự thật đâu. Đúng là “sói đến” phiên bản showbiz.】
【Ai bảo chắc chắn là studio chọn kịch bản giúp cô ta? Biết đâu chính cô ta tự chọn thì sao? Vì flop nên đành tìm phim chẳng ai biết mặt mũi để làm nữ chính, buồn cười ghê.】
…
Thích Dao lướt qua rất nhanh, bình luận tốt hay xấu cũng không để trong lòng, nhưng lại được nhắc nhở một chuyện, thoát ra, gửi tin nhắn hỏi Triệu Mẫn về thời gian công bố chính thức.
Cô đã gặp người đại diện mới của mình rồi.
Một người phụ nữ rất sắc sảo. Tuy từng dẫn dắt nhiều ảnh hậu, phong cách lại hoàn toàn khác Kiều Niệm. Khí thế rất mạnh, không hề kiêu ngạo, nói chuyện cũng không kẹp dao giấu kiếm, hùng hổ dọa người, kế hoạch ban đầu đều bàn bạc với cô, Thích Dao còn rất hài lòng.
Một lúc sau Triệu Mẫn nhắn lại, nói lúc nào công bố cũng được, hiện tại không có phim mới để tuyên truyền, nếu công bố ký hợp đồng ngay bây giờ thì hơi phí độ hot, nhưng quyền quyết định vẫn là ở cô.
Thích Dao suy nghĩ một chút, đúng là vậy.
Dù gì đây cũng không phải chuyện nhất định phải thông báo ngay lập tức. Chi bằng đợi đến khi “Trần Khúc” bắt đầu tuyên truyền rồi công bố cùng luôn.
Dù sao giai đoạn đầu bộ phim này hoàn toàn dựa vào cô để gánh lưu lượng.
Cô nhắn lại một chữ “được”, lúc này mới xử lý xong công việc, cả người vô lực rúc vào ghế, lười biếng mở lại khung chat trên WeChat đã ghim, phát hiện đối phương đã trả lời.
【S】: Có đây.
Anh đang trả lời lại tin nhắn “Giờ kiểm tra đến rồi” của cô.
Thích Dao không nhịn được, cong môi cười.
Sau một lúc lâu, cô thu lại nụ cười trên môi, do dự gõ chữ vào khung chat.
“Tết này anh nhất định phải về nhà sao?”
… Có phải ẩn ý quá rõ ràng rồi không?
Nhìn vào là biết ngay cô muốn anh ở lại đón Tết cùng mình.
Dòng chữ đó nằm yên trong khung trò chuyện, chưa được gửi đi. Thích Dao mím môi, nhấn phím xóa, một chữ lại một chữ xóa đi, thay bằng:
“Tết này anh có bận không?”
Như vậy chắc không lộ liễu nữa nhỉ?
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhấn gửi.
Bên kia trả lời rất nhanh.
【S】: Nhìn em nhập lâu như vậy, còn tưởng định tỏ tình với anh đấy.
Thích Dao: “…”
Cái người này, cả ngày trong đầu toàn nghĩ gì không biết.
Dụ Gia Thụ lúc này mới nhắn tiếp:
“Bận.”
Động tác của Thích Dao dừng lại một chút, thật lâu sau, rũ mắt trả lời một câu, “Vậy à.”
Một cỗ buồn bực vô cớ dâng lên từ lồng ngực, như có gì đó chèn ép lục phủ ngũ tạng, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn. Thích Dao thở dài một hơi, tắt màn hình điện thoại, tiện tay ném sang bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ suy nghĩ.
Không sao cả, anh phải về nhà mà, có khi công ty cũng còn chuyện cần xử lý. Ai cũng có công việc riêng, cô hiểu mà.
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô đón Tết một mình trong đoàn phim.
Có thể quen thôi.
Từ phim trường về khách sạn mất khoảng nửa tiếng. Thích Dao sau đó vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không xem điện thoại nữa.
Khung cảnh ngoài kia phủ một màu xám mịt mờ, kéo tâm trạng cô chùng xuống theo.
Mơ hồ qua hai dãy phố, cô đã có thể thấy tòa cao ốc khách sạn. Di động đing đing vang lên.
Trên màn hình nhấp nháy cuộc gọi đến, là một số quen thuộc với cái tên quen thuộc. Thích Dao sững lại hai giây, trượt tay nhận cuộc gọi, áp điện thoại lên tai.
“Alo?”
Đầu bên kia có chút ồn, xen lẫn tiếng sột sột soạt soạt rất nhỏ, không nghe thấy giọng anh.
Thích Dao đợi một lúc, vẫn không có ai trả lời, chỉ mơ hồ nghe được một câu: “Để em chào chị ấy!”
Cô hơi khó hiểu gọi một tiếng:
“Dụ Gia Thụ?”
Chờ thêm hai giây.
Đối diện vang lên một giọng trẻ con non nớt, mềm mại, ngọt ngào, phát âm còn mang theo chút luyến láy trẻ con, từng chữ rõ ràng, dõng dạc đầy phấn khích:
“Chị Dao Dao ơi, chào chị ạ!”
Giọng nói vẫn còn mang nét con nít, rành rọt, rõ ràng, trong trẻo, không giấu nổi sự háo hức.
Một đứa bé.
Thích Dao ngốc hai giây.
Cô đưa điện thoại ra nhìn lại, xác nhận đúng là dãy số quen thuộc, cũng không có gì sai sót, mím môi áp điện thoại lại bên tai, nhỏ giọng trả lời.
“…Chào em?”
Đầu bên kia im lặng một giây.
Sau đó là một loạt âm thanh loạt soạt dồn dập, tiếng gió lướt qua micro, giống như có ai đó vừa cầm điện thoại vừa nhảy nhót tưng bừng.
“Là chị Dao Dao thật kìa!!!”
“Thật luôn đó!!! Anh trai không lừa em!!!”
Dụ Gia Thụ lười biếng dựa vào ghế sô pha, nâng mí mắt nhìn Dụ Thu Thu đang phấn khích nhảy cẫng lên.
Anh nhịp nhẹ ngón tay lên đầu gối hai cái, vươn cánh tay dài, lấy điện thoại lại. Tay còn lại xòe ra, ấn nhẹ lên đầu con bé, không cho nó nhảy lung tung.
“Alo?” Anh lên tiếng.
Thích Dao vẫn còn ngơ ngác: “Chuyện gì đây?”
Dụ Gia Thụ không trả lời ngay, chỉ lười biếng ngồi đó, nâng mắt nhìn qua cánh cửa kính, nhìn một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang chậm rãi dừng lại trước khách sạn.
“Chỉ một chữ ‘bận’ mà đã không thèm để ý đến anh rồi à?”
Giọng anh kéo dài, lười nhác, giống y hệt ngữ điệu dỗ cô ngủ mỗi tối.
“Không định hỏi xem bạn trai mình bận gì sao?”
Thích Dao im lặng hai giây, cúi người bước xuống xe.
Cô đứng giữa gió lạnh, hồi lâu sau, rũ mắt, nhỏ giọng mở miệng.
“Anh bận chuyện gì em đều hiểu mà…”
“Thích Thập Nhất.”
Dụ Gia Thụ như khẽ thở dài, thấp giọng cắt ngang lời cô.
“Ngẩng đầu.”
Giọng nói trầm thấp, trong trẻo từ tính, từ loa điện thoại truyền thẳng vào tai cô, vô cớ làm lỗ tai người ta tê rần.
Sau đó Thích Dao nghe thấy anh nói:
“Anh đang ở ngay trước mặt em.”