Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 70

Kinh ngạc mà dừng vài giây, Thích Dao chậm rãi ngước mắt lên.

Gió đông lạnh cắt da, bóng người thưa thớt. Cô đứng trước cửa khách sạn, qua lớp cửa kính sáng loáng, nhìn thấy bóng dáng bên cạnh sofa.

Người đàn ông mặc áo khoác đen, dáng người cao ráo thẳng tắp, tản mạn tùy ý đứng đó.

Ngón tay thon dài cầm hờ chiếc điện thoại, áp nhẹ lên tai, bình thản nhìn cô.

Bốn mắt giao nhau.

Trong ống nghe, chỉ còn tiếng gió vù vù thổi qua.

Ngón tay Thích Dao siết chặt điện thoại, môi mấp máy, nhất thời không biết phải nói gì.

… Anh lại đến nữa rồi.

Lần trước là vì cô bị ốm. Còn lần này là vì sự đồng hành mà cô thậm chí còn chưa kịp mở lời.

“Nếu không phải sợ bị chụp hình, anh đã chạy ra ôm em rồi.”

Dụ Gia Thụ túm lấy cổ áo sau của Dụ Thu Thu, ngăn cô bé đang định lao ra ngoài, nghiêng đầu thấp giọng nói.

“Vào đi, bên ngoài lạnh lẽo.”

Thích Dao chậm chạp “ồ” một tiếng, tự giác kéo khóa áo phao lên tận cổ. Đợi Lật Tử lấy đồ từ trên xe xuống, mới theo vào bên trong sảnh khách sạn.

Từ khi được duyệt thêm kinh phí, Tiểu Mãn cũng không hề keo kiệt. Cô ấy đổi sang khách sạn tốt nhất gần đó, bao trọn một tầng cho diễn viên và đoàn làm phim, lập tức khiến mọi người hào hứng liên thanh, “Cảm ơn kim chủ ba ba!” Ánh mắt cùng tiếng trêu chọc đồng loạt hướng về phía cô, không chút che giấu, khiến Thích Dao chỉ biết mím môi, thúc giục mọi người mau chóng bắt đầu công việc.

Sảnh khách sạn khá đông, có lẽ vì sắp Tết, nhiều người cùng gia đình và bạn bè đến nghỉ dưỡng.

Thích Dao đội mũ, đeo khẩu trang, che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt. Dù vậy, khi cô đi xuyên qua đám đông, vẫn có vài ánh mắt chú ý đến cô.

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Lúc cô tiến vào, đôi mắt giấu dưới vành mũ, trộm nhìn anh một cái.

Dụ Gia Thụ ngồi xuống, cả người nhàn nhã dựa vào lưng ghế. Gương mặt bình thản, góc nghiêng điển trai.

Dụ Thu Thu ở bên cạnh anh đang ăn kẹo m*t, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, dõi theo từng bước chân của Thích Dao như hướng dương theo mặt trời. Thỉnh thoảng cô bé còn báo cáo hai câu với người bên cạnh.

“Chị Dao Dao đến quầy lễ tân rồi.”

“Chị Dao Dao đang đi tới cửa thang máy.”

Y như đang phát sóng trực tiếp thảm đỏ, vô cùng đáng yêu. Thích Dao bị chọc cười, thu hồi tầm mắt.

Nhiều người nhiều mắt, bọn họ nghe rõ những âm thanh xung quanh, đều không nói gì thêm.

Rất ăn ý, quyết định lên lầu riêng biệt.

Vào thang máy.

Không xác định còn tín hiệu hay không, Thích Dao buông điện thoại xuống, vừa định ngắt máy thì nghe thấy mấy cô gái phía nhỏ giọng bàn tán.

“Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá… Có hơi hối hận vì không xin WeChat…”

“Lúc nãy bảo cậu đi mà cậu không chịu, giờ thì biết hối hận rồi? Gặp trai đẹp thế này mà không nhanh tay, thì còn chờ đến khi nào mới có cơ hội nữa?”

“Nhưng tớ sợ đó là con gái của anh ấy! Đẹp trai cỡ nào thì tớ cũng không muốn giúp người ta chăm con đâu!”

Nghe đến đây, Thích Dao khựng lại, ngước mắt lên, từ cánh cửa thang máy phản chiếu mà quét mắt nhìn mấy cô gái phía sau.

Có vẻ là sinh viên đại học đi du lịch, kéo theo vali, trẻ trung, cũng xinh đẹp.

Cô gái bên trái hận rèn sắt không thành thép, “Nói với cậu rồi mà! Tiểu Hàm, lúc nãy cậu cũng nghe thấy cô bé đó gọi anh ấy là ‘anh’! Một anh đẹp trai thế kia làm sao có con gái lớn như vậy được? Chẳng lẽ mười tám tuổi đã làm bố?”

Cô gái đứng giữa ngập ngừng một lát, “… Nghe cũng có lý.”

Cô gái bên phải chắc là Tiểu Hàm, lén liếc nhìn Thích Dao, thấy cô có vẻ không để ý, mới hạ giọng nói:

“Hơn nữa cái đồng hồ trên tay anh ấy, nhìn là biết đắt tiền… Cả con người trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, đúng chuẩn con nhà giàu thứ thiệt. Yêu đương với kiểu người này không bao giờ thiệt thòi.”

“Dù chỉ một đêm cũng đáng mà.” Tiểu Hàm nói, “Thật sự không thử một lần sao?”

Cô gái đứng giữa có vẻ đang do dự, nhíu mày, thần sắc rối rắm.

Mãi đến khi thang máy lên tới tầng mười, Thích Dao vừa bước ra thì cô gái đó mới như thể đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi.

“Đi thôi đi thôi, quay lại xin!”

Hai cô gái còn lại nhỏ giọng hoan hô, đợi Thích Dao và Lật Tử ra khỏi thang máy liền lập tức bấm nút, đổi hướng di chuyển của thang máy, quay trở lại tầng một.

“Cái gì đây? Chẳng lẽ bọn họ đang nói về Tiểu Dụ tổng?” Lật Tử ôm cốc giữ nhiệt, nhíu mày lầm bầm, “Còn cái gì mà yêu đương với loại người này không thiệt, một đêm cũng đáng… Nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy?”

Thích Dao không nói chuyện.

Dọc theo hành lang đi về phía trước, phòng của cô nằm ở cuối cùng.

Tai vẫn nghe tiếng lầm bầm của Lật Tử, Thích Dao rũ mắt nhìn màn hình, phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc.

“Alo?” Cô đưa điện thoại lên gọi một tiếng.

Sau một giây trễ nải, tín hiệu dần khôi phục.

Đầu dây bên kia lên tiếng: “Tới rồi?”

Thích Dao “ừ” một tiếng, sợ anh không biết mình ở đâu, nên bổ sung một câu: “Tầng mười.”

“Anh biết.” Dụ Gia Thụ bật cười, “Anh là kim chủ mà, mấy chuyện này sao có thể không rõ chứ.”

Anh hất cằm ra hiệu cho Dụ Thu Thu. Cô bé lập tức hiểu ý, cắn chặt viên kẹo m*t, nhanh nhẹn bật dậy, chạy thẳng tới bấm thang máy.

Dụ Gia Thụ chống khuỷu tay lên đầu gối, từ từ đứng dậy, bước về phía thang máy.

“Vừa nãy em ở trong thang máy, anh có nghe được gì không?” Thích Dao hỏi.

“Không có.” Dụ Gia Thụ nói, hờ hững rũ mi, “Không có tín hiệu.”

“… Vậy sao anh không cúp máy?”

Anh tựa hồ bật cười khẽ, lơ đãng kéo dài giọng, không đứng đắn thấp giọng nói.

“Vì phải luôn sẵn sàng đợi lệnh công chúa điện hạ.”

Cho nên nên dù chỉ một giây cũng không thể bỏ lỡ.

“…”

Thích Dao ngồi trên xích đu ngoài ban công, lặng đi vài giây, mới thấp giọng đáp:

“… Ồ.”

Đầu dây bên nhất thời kia im lặng một lúc, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thang máy mở cửa. Thích Dao cảm thấy không cần để anh đứng ngẩn ra chờ nữa.

“Vậy em cúp trước đây, lên gặp sau.”

Dụ Gia Thụ nói “được”.

Ấn nút kết thúc cuộc gọi xong, Thích Dao đột nhiên nhớ ra… Chiếc thang máy đó chính là chuyến mà mấy cô gái kia vừa xuống.

Nói cách khác, họ thậm chí không cần quay lại sảnh mà có thể xin WeChat của anh ngay trước cửa thang máy.

Có khả năng còn nói chuyện vài câu.

Thậm chí… có thể sẽ bàn đến những chủ đề chỉ dành cho người lớn.

“…”

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả.

Ngũ vị tạp trần, thật sự phức tạp.

Cô nhìn chằm chằm vào cuộc gọi vừa bị ngắt, ngẩn người.

Cũng không phải là không tin anh, hoặc vô duyên vô cớ ghen tuông hay gì, cô không đến mức vô lý như thế. Chỉ là nghĩ đến chuyện anh bị người khác nhớ thương, còn cô thì không thể đường hoàng nói gì, trong lòng bỗng thấy nghẹn muốn chết.

Còn nữa, rõ ràng đang yêu nhau, vậy mà ở nơi công cộng vẫn phải tránh né, giả vờ như hai người xa lạ không hề liên quan.

Có chút khó chịu.

Bao giờ mới có thể đường đường chính chính nắm tay nhau đây?

Cô thẫn thờ nghĩ ngợi vẩn vơ.

Khoảng năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

Thích Dao từ ban công đi ra, mở cửa. Ở tầm mắt ngang bằng không thấy ai, rũ mắt, mới thấy một cô nhóc đang đứng trước cửa.

Áo bông trắng nhỏ, tóc buộc hai bím. Có lẽ vì chưa tìm thấy thùng rác, tờ giấy gói kẹo m*t vẫn còn được nắm trong tay, vo tròn lại. Đôi tay nhỏ bé nâng lên một bó hoa, đôi mắt long lanh.

“Chào chị Dao Dao ạ!”

Giọng nói y hệt trong điện thoại lúc nãy, non nớt đáng yêu, lại rõ ràng từng chữ, nhấn nhá có điệu bộ.

Cô bé chìa tay ra, đôi mắt chớp chớp, nghiêm túc dâng hoa.

“Em tên là Dụ Thu Thu, là siêu cấp vô địch fan nhí số một của chị!”

… Cái danh hiệu xếp tầng này.

Siêu cấp, vô địch, số một, lại còn rất có tự nhận thức mà thêm chữ “nhí” nữa.

Thích Dao bật cười, hơi khom người, cho đến khi tầm mắt ngang với cô bé, nhận lấy bó hoa từ bàn tay nhỏ xíu, cong môi cười nhẹ.

“Cảm ơn Thu Thu.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Vào đi.” Cô nghiêng người nhường đường cho cô bé bước vào, sau đó vẫn đứng ở cửa nhìn ra ngoài một lát.

Hành lang vắng tanh, chẳng có ai. Thích Dao hơi khó hiểu, quay lại hỏi nhóc con: “Anh trai em đâu?”

Dụ Thu Thu chống tay lên mép sofa, ngồi lên, đôi chân ngắn đung đưa trong không trung, chớp mắt, thành thật nói, “Anh ấy đang nói chuyện với mấy chị xinh đẹp dưới lầu, bảo em lên trước.”

“…”

Thích Dao: “?”

Sững lại hai giây, cô dứt khoát đóng cửa lại.

“Ồ, được thôi.”

Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng cô đã cười lạnh.

Hừ, đàn ông!

Có chuyện gì mà phải đuổi trẻ con đi mới nói được chứ?

Cô còn tin tưởng anh như thế, hóa ra cũng chỉ là giả dối thôi đúng không?!

Dù là đàn ông tốt hay xấu thì cũng chẳng khác gì nhau, chẳng qua chỉ là ham thích chút cảm giác mới mẻ khi trò chuyện với hoa dại bên đường mà thôi. Đàn ông trên đời này đều như nhau cả, không thú vị!

Cô giận dỗi nghĩ, mở iPad ra chơi game 4399 cùng Dụ Thu Thu. Cô nhóc này nhất định đòi chơi Hoàng tử và công chúa về nhà.

Vài phút sau, người bị giận vẫn không hay biết gì, lên lầu gõ cửa.

Ngón tay khẽ gập lại, gõ ba tiếng. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời.

Lại kiên nhẫn chờ thêm một chút, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói vang lên từ bên trong. Dụ Thu Thu nghiêm túc đứng sau cánh cửa, đảm nhận vai trò truyền tin, nói có bào có bản hẳn hoi.

“Nữ minh tinh hôm nay mệt rồi, không muốn gặp ai hết. Anh hôm khác quay lại đi.”

Nghiễm nhiên là dáng vẻ chủ nhà tiễn khách.

“…”

Dụ Gia Thụ: “?”

Anh khẽ nhướng mày, lười để ý đến cô nhóc, trực tiếp hỏi Thích Dao, “Gặp Thu Thu thì được, còn gặp anh thì không?”

“…”

Không ngờ lại bị vạch trần nhanh như vậy, Thích Dao hừ lạnh một tiếng, “Thu Thu đáng yêu hơn anh nhiều có biết không?”

Dụ Thu Thu đứng bên cạnh gật đầu như giã tỏi, không hề có ý định giúp anh trai vào cửa chút nào.

“Ít nhất con bé sẽ không chạy đi tám chuyện với mấy chị gái xinh đẹp khác!” Thích Dao giận không kiềm được, tiếp tục nói.

Dụ Gia Thụ: “…”

Cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

“Oan uổng quá, điện hạ.”

Anh cũng không gõ cửa nữa, chỉ lười biếng tựa vào tường, cách một cánh cửa nói chuyện với cô.

Anh thật sự bị oan.

Vừa nãy cửa thang máy mở ra, ba cô gái trong đó lập tức im bặt. Cô gái đứng giữa chần chừ hai giây rồi bước tới, ngập ngừng hỏi liệu có thể sang bên kia nói chuyện một chút không.

Dụ Gia Thụ không tỏ thái độ gì, chỉ hờ hững nâng mắt nhìn cô ta một cái. Hướng mà cô ta chỉ là gần lối thoát hiểm, khá yên tĩnh vắng người.

Anh thu hồi tầm mắt, bình thản nói: “Có chuyện gì thì nói ngay tại đây đi.”

Lạnh nhạt lại xa cách.

Cô gái kia rõ ràng khựng lại hai giây, có chút bối rối, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía bạn mình. Nhận được ánh mắt động viên, cô ta mới lấy lại bình tĩnh, mời mọc thêm lần nữa.

“Nơi này đông người quá, đứng chắn lối ra vào thang máy có vẻ không hay lắm, đúng không?” Cô ta gấp gáp bổ sung, “Hơn nữa, tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”

Lúc này, Dụ Gia Thụ mới thật sự nhìn cô ta một cái.

Đồng tử đen láy, đuôi mắt sắc bén lạnh lùng.

Người quen anh sẽ biết, lúc này anh đã có chút mất kiên nhẫn rồi, chỉ là vì phép lịch sự đối với người lạ cùng con gái, nên vẫn còn nhẫn nhịn.

Từ nhỏ đến lớn, số lần có người xin cách liên lạc nhiều không đếm xuể. Một ánh mắt thôi, anh đã biết đối phương thực sự có việc hay chỉ kiếm cớ bắt chuyện.

Trước mặt nhiều người như vậy, anh không muốn khiến cô ta khó xử, liền cúi xuống xoa đầu Dụ Thu Thu, bảo cô bé lên trước. Sau đó sải bước đi về phía đó.

Cô gái vội vàng theo sau, bạn bè đứng phía sau còn giơ tay làm động tác cổ vũ.

Nhưng rõ ràng là không thành công.

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Dụ Gia Thụ lạnh nhạt cắt ngang.

“Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi, không tiện thêm WeChat.” Giọng anh nhạt nhẽo, không có chút hứng thú, đôi mắt rũ xuống, cả người toát lên vẻ lãnh đạm xa cách lại càng thêm cuốn hút.

Cô gái ngẩn người hai giây, không biết vì bị bạn bè xúi giục hay vì điều gì khác, bỗng nhiên lên tiếng hỏi, “Bạn gái anh không có ở đây, đúng không?”

Câu này… hàm ý sâu xa.

Dụ Gia Thụ hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô ta, không lên tiếng.

Cô gái chần chừ vài giây, sau đó tiếp tục, “Tôi đoán thôi. Anh đến đây một mình, tự cầm thẻ phòng, chứng tỏ bạn gái không đi cùng.”

“Nếu đã không ở đây, vậy thì trong mấy ngày nghỉ này, có chuyện gì xảy ra… cô ấy cũng sẽ không biết, đúng không?”

Dụ Gia Thụ chậm rãi nhướng một bên mày, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười.

Cô gái hiểu sai ý, tưởng rằng anh đang lo lắng chuyện khác, vội vàng bổ sung, “Anh yên tâm, tôi biết chừng mực. Đến khi kỳ nghỉ kết thúc, đôi bên đường ai nấy đi, tuyệt đối không làm phiền.”

“……”

Anh nói xong.

Qua cánh cửa, Thích Dao im lặng hai giây.

… Thật sự là, quá cạn lời.

Cô không muốn đánh giá lối sống của những người như vậy, cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ trầm ngâm một lúc, rồi che tai bé bông nhỏ bên cạnh, hỏi.

“Vậy anh trả lời thế nào?”

“Anh nói,” Dụ Gia Thụ dừng lại một giây, đứng thẳng người, giọng nhàn nhạt, tránh nặng tìm nhẹ mà nói, “Kiến nghị cô tìm người khác.”

Thực tế, phản ứng lúc đó của anh còn lạnh lùng hơn nhiều.

Nghe xong lời cô gái kia, Dụ Gia Thụ suýt nữa thì bật cười, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo chút chế giễu.

Bình thường anh không có kiểu cách, cũng xem như là người lịch sự, nhưng đó là đối với những người xứng đáng. Còn với những ai chạm đến ranh giới của anh, phần lớn anh sẽ chẳng buồn giữ mặt mũi.

“Xin lỗi nhé.” Giọng anh không chút cảm xúc.

“Bạn gái tôi thực sự quá tốt, quá xinh đẹp. Phỏng chừng mười năm sau khi chia tay, tôi cũng sẽ vào trạng thái xuất gia, đối với người khác không nhấc nổi hứng thú.”

Sắc mặt cô gái kia thoáng cứng đờ.

Dụ Gia Thụ vẫn giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng, quét mắt nhìn cô ta một lượt, lại bổ sung thêm một câu, “Huống chi tôi sẽ không chia tay với cô ấy.”

“Cô dùng chiêu này…”

Anh nhả từng chữ chậm rãi, đến đây còn cố tình ngừng lại một chút, khiến câu nói càng thêm trào phúng.

“Vẫn là dùng trên người người khác đi.”

Sau đó, gương mặt cô ta trông vô cùng khó coi, nhưng Dụ Gia Thụ chẳng quan tâm.

Lúc này anh đứng ngoài cửa phòng, giơ tay xoa xoa sau cổ, lướt qua chuyện này một cách nhẹ nhàng, bắt đầu diễn trò ngoan ngoãn.

“Anh nói, bạn gái anh vẫn ngoan ngoãn chờ trên lầu, hơn mười ngày không gặp, chắc nhớ anh đến phát khóc rồi.”

“Ai ngờ, khoác lác sớm quá.”

“Người muốn khóc, nôn nóng chạy đến trước lại là anh.”

Anh khẽ thở dài: “Bạn gái anh là người phụ nữ độc lập, đặt sự nghiệp lên hàng đầu, đến cửa cũng chẳng buồn mở cho anh.”

“…….”

Trái tim mềm nhũn sụp xuống một góc.

Anh thở dài thật dài,rõ ràng là đang cố gắng tranh thủ sự đồng cảm, mà cô lại cứ dễ dàng mắc bẫy này.

Thích Dao mím môi, từ từ rút tay khỏi tai Dụ Thu Thu.

Dụ Gia Thụ vẫn đứng ngoài cửa tiếp tục nói, “Thôi vậy, chẳng phải chỉ là mấy tiếng bay thôi sao? Anh có thể đi.”

Thích Dao: “……”

Người này đúng là, diễn bộ mặt vô tội quá đạt.

… Nhưng không còn cách nào khác!

Cô chính là chịu không nổi chiêu này!!!

Hai giây sau.

Dụ Gia Thụ khóe môi cong lên, ngay cả khóe mắt cũng ẩn ý nét cười, nhìn bạn gái mình trừng anh đầy bất đắc dĩ nhưng vẫn mở cửa ra.

Bình Luận (0)
Comment