Ánh Sao Rơi Xuống - Tê Dao

Chương 71

Dụ Gia Thụ vừa bước vào liền tiện tay khép cửa lại, hai tay đút túi gọi Dụ Thu Thu: “Lại đây.”

“Có phải lén nói xấu anh không?”

“……”

Dụ Thu Thu chớp mắt, trốn ra sau lưng Thích Dao, nhỏ giọng nói: “Không có, em chỉ nói sự thật thôi.”

Cũng đâu có sai!

Này không phải nói sự thật thì là gì chứ!

Cô bé chỉ là phút chót phản chiến, hùa theo chị Dao Dao trách móc anh thôi mà!

Dụ Thu Thu thấy anh không có biểu cảm gì, mí mắt mỏng nhạt màu lạnh nhạt rũ xuống, nào còn chút dáng vẻ đáng thương khi ở ngoài nữa, lập tức ôm chặt lấy đùi lớn duy nhất.

Giờ cô bé xem như đã hiểu rõ rồi.

Ai mới thật sự là lão đại!

“Được rồi, anh đừng dọa con bé.” Thích Dao nhìn bộ dạng đó của cô bé mà buồn cười, xoa đầu cô bé, cúi người xuống.

“Trước tiên em sang phòng bên cạnh, tìm chị Lật Tử chơi nhé?”

Dụ Thu Thu có chút không muốn đi, ôm chặt lấy chân cô không buông, như một món trang sức bám dính lấy. Thích Dao không nhịn được cười, lại kiên nhẫn dỗ dành một lúc lâu, nói lát nữa sẽ gọi cô bé qua ăn cùng. Cuối cùng cô nhóc mới chần chừ bước ra ngoài, đi rồi còn quay đầu lại ba lần.

“Vậy chị nhớ gọi em đó nha.”

“Được.” Thích Dao nói.

Dụ Gia Thụ đứng bên cạnh nhìn cô bé ra khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh, đợi cô bé vào rồi mới chậm rãi nói: “Anh thấy em cũng khá thích trẻ con.”

“Chỉ thích kiểu này thôi, lớn lên vừa đáng yêu vừa biết nịnh.”

Thích Dao ngồi xuống sofa, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Sao anh lại dắt cô bé theo vậy?”

Dụ Gia Thụ cởi áo khoác ra: “Về nhà báo là năm nay không về, nó cứ đòi theo, cả nhà chẳng ai làm gì được.”

Thích Dao dừng lại hai giây: “Anh nói thẳng là không về ăn Tết luôn á?”

“Không thì sao?” Dụ Gia Thụ ngồi xuống, khuỷu tay chống lên tay vịn, lười biếng dựa ra sau, ung dung nói.

“Chẳng lẽ để em ở đây, rồi cùng ai đó đón năm mới à?”

Thích Dao nhíu mày, nhất thời chưa kịp phản ứng: “Ai?”

Thấy cô thật sự không hiểu, Dụ Gia Thụ hơi nâng cằm, yết hầu khẽ lăn, hắng giọng một chút, cố ý bắt chước giọng điệu ai đó.

“Chị ơi, chị dậy chưa?”

Âm cuối kéo thật dài, cố tình thêm chút trầm khàn.

“Chị ơi, chị không khỏe sao?”

Lần này thì rõ ràng quá rồi.

Nghe là biết ngay đang bắt chước giọng Ôn Xuyên.

Thích Dao: “……”

“Cạn lời!”

Dụ Gia Thụ tựa vào lưng ghế sofa, bật cười hai tiếng. Cánh tay dài vươn ra, đưa tay xoa eo cô, từng vòng từng vòng nhẹ nhàng ấn, “Còn đau không?”

Đã lâu rồi không bị anh chạm vào, đột nhiên có chút không quen. Thời điểm vừa chạm tới Thích Dao khẽ run lên, rồi mới từ từ thả lỏng.

“Cũng ổn.” Cô nói, “Đứng lâu thì hơi đau, dán cao dán là được.”

Dừng lại hai giây, cô bổ sung thêm: “Dù sao chắc cũng không mệt bằng ở nhà.”

Ở nhà người này lăn qua lộn lại cả đêm, có khi còn mệt hơn đi làm nữa.

Dụ Gia Thụ nghe vậy nhướng mày, không phản bác, chỉ “Ồ” một tiếng.

“Vậy giờ xoa trước một chút, tối sẽ đỡ mệt.”

“……”

Còn biết phòng ngừa nữa chứ?

“Anh có thấy phiền hay không?” Thích Dao nói.

Hai người nhìn nhau, lại không hiểu sao bật cười.

Dính người.

Lâu lắm rồi không gặp, Thích Dao lại bắt đầu nhận ra sự dính người của mình. Cô không kìm được mà kéo lấy bàn tay anh đặt trên sofa, bàn tay đang không xoa eo cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay anh hai lần.

Sau đó lật cổ tay lên, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Hai người chỉ ngồi im như vậy, không nói gì, cũng đã rất tốt đẹp rồi.

Thích Dao yên lặng một lúc, cảm thấy một loại thoải mái đã lâu không có.

“Đúng rồi.” Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, “Anh mấy ngày này đều ở đây à?”

Hôm nay tan làm sớm, cô không đi ăn cùng mọi người, về trước nên bên ngoài không có ai cả.

Đôi khi sau khi quay cảnh đêm xong, hoặc vì lý do nào đó, một nhóm đông người lại kéo nhau lên lầu, đứng trò chuyện rôm rả ngoài hành lang, thỉnh thoảng còn ghé qua phòng nhau tâm sự, lúc đó sẽ nguy hiểm hơn nhiều.

Mặc dù khi nghe đến chuyện liên quan đến nhà đầu tư, mọi người sẽ trêu đùa, nhưng Thích Dao biết tất cả chỉ là góp vui. Họ nghĩ cậu thiếu gia chưa từng lộ mặt kia đang theo đuổi cô, hoặc có ý gì khác.

Thật ra, đôi khi bị trêu đùa lại là cách an toàn nhất. Khi thật sự nghe thấy một tin đồn sốc mà mọi người chỉ im lặng nhìn nhau, đó mới là lúc có chuyện lớn.

Bản thân Thích Dao thì không sao cả, cô chỉ không muốn anh bị nói xấu.

Sống giữa tâm bão dư luận, tin đồn thất thiệt, cô đã quen từ lâu. Chỉ là không muốn lặp lại chuyện như buổi họp báo lần trước, kéo anh vào cuộc.

Dụ Gia Thụ biết cô đang nghĩ gì, cũng không vạch trần, chỉ lười biếng nói: “Em không để ý thấy hai phòng bên cạnh đều trống à?”

“Có chứ…” Thích Dao nói được một nửa thì bỗng khựng lại, đột nhiên hiểu ra, quay đầu nhìn anh, không thể tin nổi nói.

“Của anh?”

“Đúng vậy.” Dụ Gia Thụ thản nhiên đáp, một bộ đúng tình hợp lý, “Tầng này là do anh bỏ tiền bao hết, để trống hai phòng thì có sao đâu.”

“……”

“Anh thật giỏi.” Thích Dao nói.

Dụ Gia Thụ cúi mắt cười: “Vậy nên đừng lo. Bọn họ nhìn thấy anh, cùng lắm chỉ nghĩ anh là một công tử bột 18 tuổi dắt con gái đi thị sát thôi.”

Anh cố ý trêu cô, giọng điệu nhàn nhã đùa cợt, Thích Dao lại không cười.

Không những không cười, trong lòng còn có chút nặng nề.

Từ lúc ở trong thang máy nghe mấy cô gái kia nói chuyện, cảm giác này đã xuất hiện rồi.

Cô im lặng nửa ngày, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào ngực anh, ánh mắt dừng lại trên chậu cây xanh ở góc ban công. Do dự một lúc, nhẹ giọng hỏi.

“Anh có thấy, cùng em yêu đương rất phiền không?”

Dừng lại hai giây. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Dụ Gia Thụ không biểu lộ cảm xúc gì, điều chỉnh tư thế để cô dựa vào thoải mái hơn, sau đó mới hỏi lại, “Sao lại nói vậy?”

“Không thể đăng ảnh tình cảm trên mạng xã hội, không thể cùng nhau ra ngoài chơi.” Thích Dao liệt kê từng điều, cứ như thể những chuyện mà các cặp đôi bình thường làm thì họ không làm được chuyện nào. Cuối cùng, cô thở dài.

“Tóm lại là… không thể quang minh chính đại, lúc nào cũng phải tránh né người khác.”

Dụ Gia Thụ nhất thời nửa khắc không nói chuyện, tay đặt trên eo cô, ngón tay dài gõ nhẹ hai cái.

Đây là thói quen vô thức của anh mỗi khi suy nghĩ.

Không khí an tĩnh lại.

Hồi lâu sau vẫn không nghe thấy anh trả lời, tim Thích Dao bỗng chùng xuống, có chút bất an ngước mắt lên nhìn anh.

Lúc này anh mới rũ mắt xuống nói: “Không cảm thấy.”

“Anh chưa từng yêu ai khác, không biết một mối tình công khai trông như thế nào, nhưng anh đoán… chắc cũng không thể vui bằng bây giờ.”

Tim bỗng mềm nhũn.

Thích Dao mím môi, lặng lẽ lắng nghe anh nói tiếp.

“Công khai hay không, với anh mà nói không quan trọng. Anh đâu có ăn cơm bằng danh tiếng của em, không cần dư luận, cũng chẳng sợ dư luận.”

Khi nói câu này, vẻ mặt anh rất bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng vẫn không giấu được sự kiêu ngạo ẩn sâu bên trong, một kiểu “mặc kệ các người yêu thế nào” ung dung lạnh nhạt, như thể không có gì đáng bận tâm.

Dừng vài giây, anh cụp mắt nói tiếp.

“Cho nên, tất cả quyền quyết định đều ở em.”

“Khi thời điểm chưa thích hợp, chúng ta cứ như thế này, yên bình yêu nhau, cũng không có gì không tốt.”

“Còn khi nào em thấy thời điểm chín muồi, muốn nói với cả thế giới em có một người bạn trai đẹp trai nhất thế gian, thì cứ việc nói, không cần để ý đến anh.”

“Dù sao thì anh cũng luôn sẵn sàng.”

“Cũng luôn ở bên cạnh em.”

Ngay cả hô hấp cũng dừng lại hai giây.

Trái tim ngừng một nhịp, lại nặng nề rơi xuống.

Một cảm giác vô cùng khó tả dâng lên trong lồng ngực.

Anh lúc nào cũng như vậy.

Vừa tôn trọng, lại vừa thấu hiểu.

Rõ ràng người sẽ phải chịu đựng những lời đồn đại là anh.

Rõ ràng là nhà đầu tư, vậy mà người phải lén lút tránh né ánh mắt người khác vẫn là anh. Thế nhưng lúc này đây, người an ủi cô lại là anh, như thể cô mới là đứa trẻ sẽ rơi nước mắt vì bị tổn thương.

Thích Dao nhẹ nhàng hít vào một hơi, rũ mắt xuống, nhỏ giọng “được” một tiếng.

Hai giây sau, cảm giác tràn đầy trong lòng vẫn chưa tan, như một thứ tình yêu căng tràn đang dần lan rộng. Cô hơi nhổm người lên, nghiêng về phía trước, chủ động hôn anh.

Ban đầu là một nụ hôn rất nhẹ, chỉ đơn giản chạm vào nhau, hơi thở đảo qua, như một cách thể hiện tình cảm thuần túy.

Sau lại không biết từ khi nào, chóp mũi chạm vào nhau, m** l*** d** d**, hơi thở đan xen, không khí cũng dần nóng lên.

Dụ Gia Thụ siết tay ôm chặt lấy cô, hơi dùng sức, cô bỗng chốc rời khỏi vị trí ban đầu, được anh bế lên đặt ngồi trên đùi anh, hai chân tách ra, mặt đối mặt.

Nhịp thở của Thích Dao hơi gấp, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nhắc nhở nói.

“…Chúng ta còn phải đưa Thu Thu đi ăn cơm.”

“Con bé không quan trọng.” Dụ Gia Thụ hờ hững đáp, ánh mắt trầm xuống, ngón tay vén nhẹ vạt áo.

Lạnh, lại xa lạ.

Vòng eo mảnh mai, vùng bụng phẳng lì của cô bất giác co rút lại, run lên theo từng xúc cảm.

Thích Dao bất lực, cánh tay đang ôm cổ anh trượt xuống, cả người mềm nhũn dựa vào anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, gần như buông thả hoàn toàn, cơ hồ cả người đều tựa vào anh, làm điểm tựa duy nhất.

Ngoài ban công, tán lá xanh mảnh mai bị gió thổi lay động, run rẩy yếu ớt, rồi lại được làn gió từ hướng khác đỡ lấy, lôi kéo qua lại, để lại chiếc bóng đơn bạc chập chờn.

“…”

Dụ Thu Thu nằm sấp bên mép giường chơi hết năm ván Forest Icefire, bốn ván Twin Shot, cuối cùng không chịu nổi nữa, bèn nhỏ giọng nói.

“Chị Lật Tử, em đói quá.”

Lật Tử đang bận sắp xếp lịch trình sau Tết, xác nhận các chuyến công tác với nhãn hàng, nhìn thoáng qua đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói, “Em có muốn đi giục họ không? Chắc cũng sắp xong rồi.”

“Được ạ.” Dụ Thu Thu nói, nhảy phắt xuống giường.

“…Thôi vậy.”

Lật Tử suy nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm, liền đứng dậy: “Chị đi cùng em nhé.”

Đến cửa, cửa chưa đóng chặt.

Dụ Thu Thu chạy chậm lên trước hai bước, ghé mắt nhìn qua khe cửa, chớp chớp mắt, “Hình như họ vẫn còn bận.”

“Hả? Sao vậy?” Lật Tử cúi đầu nhìn điện thoại trả lời tin nhắn, nói: “Gõ cửa giục một cái là được mà.”

Từ góc độ của cô ấy chỉ có thể thấy hai bóng người mờ mờ.

“Nhưng mà chị Dao Dao đang ngồi trên đùi anh trai, ôm anh trai, hình như đang ngủ…” Dụ Thu Thu thành thật nói.

“…!”

Lật Tử sững sờ hai giây, sau khi bổ não ra cảnh đó thì—

“Má ơi!”

Cô ấy vội nhét điện thoại vào túi, lao lên như một mũi tên kéo cô bé ra, còn không quên che mắt cô bé: “Không sao không sao, họ chỉ đang chơi thôi…”

Cô ấy đưa tay đóng sầm cửa lại, dù phát ra tiếng động không nhỏ cũng chẳng kịp để ý, sau đó đẩy Dụ Thu Thu về phòng mình, như đang chạy trốn.

Toang rồi, toang thật rồi.

Lật Tử hoảng loạn nghĩ.

Đều là do Dụ Thu Thu nhìn thấy!

Cô ấy không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì hết! Tuyệt đối đừng để bị phát hiện a a a!

Nhưng mà trời không chiều lòng người.

Hai người họ còn chưa kịp vào phòng, cánh cửa đối diện vừa bị đóng lại đã mở ra.

Thích Dao hiếm khi có chút luống cuống, mặt hơi đỏ, tóc vẫn còn rối, đứng ở cửa, há miệng, nhỏ giọng giải thích.

“…Ngại quá, chị ngủ quên mất.”

Lật Tử: “…”

“Ừ ừ! Bọn em cũng đoán là vậy.” Cô ấy gật đầu lia lịa, tay vẫn đặt trên vai cô bé, căng thẳng siết chặt hơn.

Bầu không khí im lặng.

Trong hành lang, người duy nhất không căng thẳng chính là Dụ Thu Thu.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, nhìn Lật Tử, lại nhìn Thích Dao, có chút khó hiểu.

Sao họ lại kỳ lạ thế nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói:

Khoảnh khắc lúng túng của cặp đôi nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment