Mỗi dịp cuối năm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đêm Giao thừa, công việc kết thúc sớm hơn. Trời mùa đông còn chưa kịp tối hẳn, cú đập bảng cuối cùng của trường quay vang lên, báo hiệu cảnh quay đã hoàn thành.
Mọi người rôm rả bàn nhau đi ăn uống ở quán rượu mở xuyên đêm, rủ Thích Dao đi cùng. Cô mỉm cười chúc mọi người năm mới vui vẻ, khéo léo từ chối.
“Chị Dao Dao còn phát lì xì cho bọn em sao?”
Lật Tử giúp cô phân phát, khiến đám sinh viên trẻ tuổi có chút ngại ngùng, tay lúng túng không biết có nên nhận hay không.
“Không nhiều đâu.” Thích Dao nói, đội một chiếc mũ lông màu trắng, khiến gương mặt có vẻ càng nhắn hơn, đôi mắt lấp lánh. “Chỉ là lấy may thôi.”
“Chị lớn hơn mọi người một chút, cũng coi như trưởng bối rồi.” Cô nói.
“Đây cũng là lần đầu tiên mọi người không về nhà ăn Tết đúng không? Vất vả rồi.”
Sau vài lời cảm ơn, mấy sinh viên phụ trách ánh sáng cùng quay phim trong đoàn làm phim cũng nhận lấy, rồi đứng đó, dõi theo bóng cô dần khuất xa dưới ánh đèn đường vàng vọt.
“Cô ấy tốt thật đấy. Bảo sao Ôn Xuyên lại thích cô ấy đến vậy. Giờ thì tôi cũng thích cô ấy mất rồi.”
“Nhưng dạo này Ôn Xuyên có vẻ thu liễm hơn nhiều nhỉ? Chỉ tập trung đóng phim, nửa đêm còn ngồi học thoại, cảm giác tiến bộ thần tốc luôn ấy.”
“Tôi cũng thấy thế. Mà này, dạo gần đây có một người hay ngồi ở phim trường, các cậu có để ý không? Hình như là nhà đầu tư mới thì phải.”
“Hả? Thật á? Tôi chỉ thấy có một anh chàng siêu đẹp trai ngày nào cũng ngồi sau đạo diễn Mãn, không nói gì cả, mà đạo diễn Mãn còn có vẻ rất tôn trọng anh ta nữa.”
“Nói mới nhớ, tôi từng thấy anh ta lên xe của Dao Muội một lần đó.”
Chàng trai đứng giữa bỗng như sực nhớ ra điều gì, vỗ đầu một cái, khó nhọc lấy điện thoại ra với đôi găng tay dày cộm: “Đệch, tôi cứ thấy anh ta quen quen, giờ nhắc đến Dao Muội mới nhớ ra!”
Cậu ta giơ màn hình điện thoại ra giữa nhóm, nhấn phát video: “Là người này phải không?”
Đó chính là đoạn cắt từ buổi họp báo.
Ống kính zoom lại gần, người đàn ông đứng trên sân khấu, dáng người cao ráo mà tùy ý, ánh mắt lạnh nhạt, đường viền xương hàm sắc nét, không có biểu cảm gì, từng chữ cất lên rõ ràng.
Mấy cái đầu chụm lại xem chung một màn hình, đến khi xem xong, cả nhóm đồng loạt ngẩng lên: “… Đệch.”
“Đẹp trai quá đi mất…”
“Đây là họ đang yêu nhau sao?”
“Chắc chắn rồi. Chỉ nhìn thế này thôi mà tôi đã muốn đẩy thuyền cặp này rồi, huống hồ gì anh ta còn đến phim trường thăm cô ấy.”
“Dự án nhỏ thế này mà cũng đáng để anh ta bớt thời gian đến thăm ban sao? Rõ ràng chỉ là cái cớ để gặp Dao Muội thôi đúng không?”
“Đúng đó! Tôi nhớ lần Dao Muội bị ốm, tôi đi cùng đạo diễn Mãn mang hoa quả đến, hình như cũng thấy anh ta ở đó.”
Những mảnh ghép rời rạc xâu chuỗi lại, càng nói càng chắc chắn.
Cả nhóm nhìn nhau, im lặng vài giây, hình như bọn họ vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Một lúc sau, người đứng giữa xua tay: “Không sao, dù sao thì bọn mình cũng chẳng nói ra ngoài đâu.”
“Chỉ là… cảm thấy họ thật sự rất đẹp đôi.”
“Thật tốt nha.”
Nói rồi, cả nhóm xoay người, nhét lì xì vào túi, khoác vai nhau đi về phía quán rượu nhỏ.
Bầu trời bắt đầu rơi những bông tuyết lác đác, từng hạt tuyết nhỏ xíu lấp lánh dưới ánh đèn đường, soi sáng thân ảnh ở chỗ ngoặt của con hẻm.
Người vừa tự nhận mình là bậc trưởng bối khi nãy, còn cách một đoạn xa đã vội vàng rảo bước, chạy chậm về phía trước. Cô hơi nhón chân, dang rộng hai tay, nhào vào vòng ôm của người nọ.
Bị anh vững vàng đón lấy.
Một cái ôm ấm áp, mạnh mẽ, vững chãi.
Một cái ôm mang lại cảm giác an toàn, xua tan hết mọi mỏi mệt.
Bên cạnh, một cô bé mặc áo bông nhỏ màu hồng trắng, vui vẻ reo lên hai tiếng, giơ tay hứng tuyết, bị lạnh đến mức nhe răng trợn mắt vẫn cố chịu, rồi quay lại, nâng niu những bông tuyết trong lòng bàn tay, chìa ra cho họ xem.
Một mùa đông bình dị, viên mãn, lại trọn vẹn.
Mùa đông đầu tiên mà cô không còn một mình nữa.
–
Đầu tháng 2, Trần Khúc chính thức đóng máy.
Tiểu Mãn mời mọi người một bữa cuối cùng, thậm chí còn đặt cả bánh kem. Thích Dao nhận được hoa đến mức tay mềm nhũn, công việc của cô trong khoảng thời gian này cũng chính thức khép lại.
Sau Tết, công việc dần quay trở lại, năm mới khởi đầu mới. Nhân lúc dư âm của việc đóng máy vẫn còn, công ty mới của Triệu Mẫn cùng với tài khoản chính thức của studio Thích Dao đồng loạt đăng thông báo, chính thức tuyên bố ký hợp đồng.
【Đam mê có thể vượt qua mọi khó khăn. Chào mừng @Thích Dao gia nhập Vạn Thịnh Truyền Thông! Cùng nhau cố gắng, mang đến cho khán giả những diễn viên trẻ xuất sắc hơn!”】
Hình đính kèm là văn bản hợp đồng có đóng dấu công ty.
Weibo cá nhân của Triệu Mẫn, Diệp Thanh Mạn cùng nhiều bạn bè trong giới giải trí lần lượt chia sẻ lại, vừa trang trọng, vừa bất ngờ.
Ngay cả Kiều Niệm cũng mơ hồ đăng một dòng không nêu rõ tên: “Chúc bạn mai sau sự nghiệp sáng lạn.”
Chỉ trong chốc lát, ngoài những bình luận kiểm soát của fan, dư luận cũng bùng nổ mạnh mẽ.
【Đệch, đệch, đệch! Chuyện này đúng là thật hả?? Chị ơi, cuối cùng chị cũng đứng dậy rồi!!!”】
【Chúc mừng Dao Muội thoát khỏi bể khổ… Để cái công ty ngu ngốc của Cừu Lãng chìm vào quên lãng đi! hãy cùng gõ lên màn hình lớn: ‘Nghệ sĩ mới, xấu’】
【Công ty cùng đại diện này có vẻ ổn đó! Hình như người đại diện chính là người từng dẫn dắt Tống Tình Lam?】
【Triệu Mẫn mới chấm dứt hợp đồng chưa lâu nhỉ? Đây lại là nghệ sĩ đầu tiên mà cô ấy ký hợp đồng, chứng tỏ cô ấy xem trọng QY lắm!】
【Xin lỗi nhé… Tự nhiên tôi nhớ lại trước đây fans Triệu Mẫn từng cố tình bôi nhọ QY, nói cô ấy dùng quy tắc ngầm để giành tài nguyên. Giờ chắc bị vả sưng mặt rồi ha?】
“555555 Dao Muội của chúng ta rồi sẽ ngày càng tốt hơn thôi 55555】
【Thông báo ngay lúc này có phải vì bộ phim của QY vừa đóng máy không? Tôi vừa lướt qua, trông như một đoàn phim nhỏ với kinh phí thấp vậy.】
【Cô ấy đã bò lên cao như thế rồi, không còn như hai năm đầu mới vào nghề. Sao vẫn còn nhận mấy bộ web drama rẻ tiền thế này? Vạn Thịnh sau này phải cẩn thận hơn mới được.】
【Mong chờ nữ diễn viên trẻ của Vạn Thịnh – Thích Dao! Mọi người hãy quan tâm đến các tác phẩm mới của cô ấy nhé!】
……..
Thích Dao chỉ lướt qua rồi không xem tiếp nữa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vạn Thịnh không giống Thịnh Dữ, dù sao cũng là tiền bối có thâm niên trong ngành, thao tác cơ bản không cần phải lo lắng.
Chỉ là, khi cô sắp thoát khỏi Weibo, ánh mắt vô tình lướt qua lịch sử duyệt trang trên trang chủ. Đầu ngón tay khựng lại, do dự hai giây, rồi như bị ma xui quỷ khiến nhấn vào siêu thoại kia.
Lúc này Dụ Gia Thụ vừa lái xe ra khỏi đường sân bay sau khi đến đón cô. Tay anh cầm vô lăng, tiện miệng hỏi, “Trưa nay ăn gì đây?”
“Gì cũng được, anh chọn đi.” Thích Dao trả lời mà không ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vẫn lướt trên màn hình.
【Hội đẩy thuyền CP ít người ăn đường, thật sự quá khổ sở. Ba mẹ không chung khung hình, vậy thì chúng ta tự ghép khung hình! [Hình ảnh]】
Phải công nhận, Thích Dao nhìn tấm poster cắt ghép đó, dùng tạo hình trong buổi họp báo hôm ấy, thấy cũng khá đẹp.
【[Hình ảnh] Từ bạn chụp lén trong vòng bạn bè đây. Hình mờ lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy một người đàn ông mặc đồ đen ngồi sau màn hình giám sát. Thụ cũng là đàn ông! Thụ cũng thích mặc đồ đen! Bỏ bốn lên năm, đây chính là thiếu gia của chúng ta!!!!!!】
【Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cứ dùng kính hiển vi mà gặm đường! Đây chính là Thụ! Thiếu gia vì yêu mà đầu tư, đến tận nơi xem vợ đóng phim! Nhìn chằm chằm từng tương tác của cô ấy với các diễn viên nam khác!!!!】
【Cười cười rồi khóc luôn… Trời ơi, xin hãy cứu rỗi CP fans chúng con, cho chút đường đi mà! Tác giả của bọn con sắp cạn ý tưởng rồi, hu hu hu hu.】
【Đường giả thì coi như thật mà gặm, đường thật thì coi như sinh mệnh mà gặm, lại không dám để tên thật ra sợ bị soi mói. Cuộc đời fans CP ít người thật quá bi thảm.】
Thích Dao: “…”
Siêu thoại tràn ngập tiếng than khóc, trông cũng khá thê lương.
Cô đang định thoát ra thì bỗng thấy một tài khoản nhỏ có ảnh đại diện màu đen, ID là một dãy số do hệ thống tự động tạo khi đăng ký, bình luận một câu.
“Đây là sự thật.”
Lướt lên trên, cô thấy hắn đang trả lời một bình luận khác, người kia nói thật ra bọn họ đã bí mật kết hôn rồi.
Không có bất kỳ bằng chứng nào, lại nói chắc như đinh đóng cột. Khi có người hỏi lại, hắn còn ra vẻ “Dù sao tôi cũng là người trong cuộc, tin hay không tùy bạn.”
Thích Dao: “…”
“?”
Sao cảm giác giọng điệu này có chút quen thuộc vậy?
Chợt nhớ đến chủ đề “Bạn có ba người bạn đang theo dõi”, cô liếc nhìn người bên cạnh, đưa tay ra nói: “Đưa điện thoại cho em một chút.”
“Kiểm tra à?” Dù miệng thuận miệng hỏi nhưng động tác của Dụ Gia Thụ lại không hề do dự. Anh không quay đầu lại, đạp ga khởi động xe, một tay tùy ý đưa điện thoại cho cô, vẻ mặt thờ ơ.
“Anh rất ngoan mà.”
“……”
“Ai quan tâm anh có ngoan hay không.” Thích Dao nhỏ giọng nói.
Dụ Gia Thụ cong môi cười khẽ, không hỏi tiếp, dường như hoàn toàn không quan tâm cô định làm gì.
Thích Dao định mở khóa bằng mật mã, nhưng khi ngón tay cái vừa chạm vào màn hình thì điện thoại đã tự động mở khóa ngay lập tức. Tốc độ phản ứng nhanh chóng, quá trình trôi chảy đến mức khiến cô sững lại hai giây.
“Anh thêm dấu vân tay của em khi nào vậy?”
“Lâu rồi.” Dụ Gia Thụ nói, lúc này mới ngước mắt, nhìn cô qua gương chiếu hậu, chậm rãi nói, “Lần đầu tiên em ngủ ở nhà anh.”
“…Ồ.” Thích Dao lên tiếng, mở Weibo, trong lòng thầm nghĩ.
Người đàn ông này đúng là có nhiều hành động nhỏ nhặt.
Còn rất… chạm đến lòng người.
Có những thứ chỉ khi vô tình phát hiện ra mới khiến người ta rung động nhất.
Tim mềm đi một chút. Thích Dao vừa nghĩ vừa nhấn vào trang tài khoản.
“Hả?” Cô hơi cau mày, có chút khó hiểu, lên tiếng: “Sao anh còn cài cả khóa ứng dụng nữa vậy?”
Cài khóa ứng dụng riêng biệt, dù có vân tay cũng không mở được, phải nhập mật mã độc lập mới vào được.
Dụ Gia Thụ khựng lại một giây, lại nâng mắt lên, nhìn cô qua gương chiếu hậu, thản nhiên nói: “Trước đây Chu Tất dùng tài khoản của anh để đăng linh tinh, sợ rồi.”
Có thể lý giải.
Thích Dao “ồ” một tiếng, gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Em sẽ không đăng bừa đâu, nói cho em biết đi?”
Sau hai giây im lặng, Dụ Gia Thụ hỏi:
“Em muốn làm gì?”
“Không làm gì nha.” Thích Dao nói, nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, “Điện thoại em hết pin rồi, em muốn xem Weibo.”
“……”
Lại là một khoảng lặng dài.
“Nhất định phải xem à?” Anh hỏi.
Thích Dao: “……”
Câu này phải trả lời thế nào đây?
Cuối cùng Dụ Gia Thụ nói: “Còn mười phút nữa là về đến nhà rồi, em nhịn một chút đi.”
Thích Dao: “……”
Cô im lặng.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái khóa ứng dụng kỳ quái này, im lặng.
Rõ ràng có quỷ, đúng không?!
Người này còn thêm dấu vân tay của cô vào, thế mà lại cố tình để lại cái khóa này, sợ cô thấy cái gì sao?!
Nếu không có chuyện gì thì hôm nay cô viết ngược tên mình!!!
“Thôi được.” Thích Dao nói, giả vờ chán nản, đặt điện thoại lên đùi, tỏ vẻ như không định xem nữa.
Sau đó cô cảm nhận được người bên cạnh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, đàn ông.
Cô chờ một lát, đợi Dụ Gia Thụ từ từ lùi xe vào bãi đỗ, mới bật sáng màn hình, giả vờ ngạc nhiên.
“A? Cái khóa này tự nhiên mở ra này?”
Dụ Gia Thụ đang lùi xe, nghe vậy thì khựng lại, lại không tiện dừng hẳn, tạm ngừng hai giây, không biểu lộ gì, nói: “Không có khả năng.”
“Đừng hòng lừa anh, Thích Thập Nhất.”
Miệng thì nói vậy, nhưng Thích Dao rõ ràng cảm nhận được tốc độ lùi xe của anh nhanh hơn, xe dừng ngay ngắn vào vị trí.
Không nói ngay bây giờ thì không còn cơ hội nữa.
“Thật đấy.” Thích Dao nghiêm túc nói.
Hai giây sau, cô bỗng kêu lên đầy kinh ngạc, giọng điệu như vừa phát hiện bí mật động trời:
“Hay lắm, Dụ Đông Đông! Bây giờ còn biết lập tài khoản phụ nữa à…”
Dụ Gia Thụ dừng lại một giây, lập tức về số, rút chìa khóa, nghiêng người áp sát lại, ngón tay dài hơi cong, giữ chặt cổ tay cô trên thành cửa sổ, định giật lấy điện thoại.
Thích Dao không kịp đề phòng bị anh ghì xuống, không kịp phản ứng, cổ tay xoay ngược lại, để lộ màn hình điện thoại—
Khóa đâu có được mở.
Cái khóa ứng dụng trắng sáng chói lọi vẫn lơ lửng ngay đó.
“……”
Im lặng.
Cả hai đều im lặng.
Giữ nguyên tư thế, không ai nhúc nhích.
Không khí yên tĩnh dần lan tỏa.
Hồi lâu sau, Thích Dao lên tiếng.
“… Giỏi lắm.”
“Người lập tài khoản phụ rồi lên diễn đàn nói chúng ta đã kết hôn được một năm chính là anh, đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ai lại bị tóm nữa đây?