“……”
Vẫn là im lặng.
Dụ Gia Thụ nhất thời không nói gì, cả hai giữ nguyên tư thế đó, không ai nhúc nhích.
Bên trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng ai đó ở bãi đỗ xa xa đang nghêu ngao hát.
Bài “Chị Chính Là Nữ Hoàng”.
Còn hát lệch tông.
Phải một lúc lâu sau, Dụ Gia Thụ mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, ngón tay vô thức xoa nhẹ cổ tay cô hai cái, dựa trở lại vào ghế lái, khuỷu tay chống lên thành cửa sổ.
“Em còn chưa mở được, sao có thể nói bậy như vậy.”
Giọng anh thản nhiên, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Bôi nhọ anh.” Anh nói.
“……”
Còn muốn chối nữa.
Thích Dao đưa điện thoại lại cho anh, nhếch môi, “Đừng giả vờ nữa.”
“Người bình thường sẽ không dùng ID mặc định mà lên diễn đàn phát biểu, rồi toàn bộ bài đăng chia sẻ đều là về em.”
Dừng lại hai giây, cô bổ sung nói, “Còn có cả fanfic của hai đứa mình.”
“……”
Dụ Gia Thụ im lặng một lúc, có vẻ thấy cũng có lý.
Không thể giả vờ được nữa, anh móc ngón tay vào chìa khóa xe, lắc lắc, rất uyển chuyển thừa nhận.
“Anh không đọc, chỉ tiện tay chia sẻ thôi.”
“……”
Câu này nghe lại càng giống đang cố che giấu.
Thích Dao quyết định chừa cho anh chút thể diện, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi “ồ” một tiếng.
Cả hai lại im lặng thêm một lúc.
Mãi sau, họ mới thử nghiêng đầu, liếc nhìn nhau một cái. Rồi cùng khựng lại hai giây. Ăn ý đồng thời mở cửa xe bước xuống, đi về phía thang máy.
Dù có chút lúng túng, nhưng những cử chỉ quen thuộc giữa người yêu vẫn diễn ra như thường lệ. Thích Dao bị anh duỗi tay ôm eo, không cần nhìn đường, cứ thế bước đi, giấu ánh mắt dưới vành mũ, hàng mi khẽ rũ xuống, vừa đi vừa thất thần nhìn vạch sơn trắng dưới chân.
Cánh tay người đàn ông đặt lên eo cô, tư thế vô thức lại mang theo sự vững chãi. Qua lớp áo, cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên cẳng tay anh hơi siết lại, tạo ra cảm giác an toàn tuyệt đối.
Cô hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua anh.
Người bên cạnh vẫn có dáng vẻ thanh thoát, sống mũi cao thẳng, chân mày sắc sảo, đường viền xương hàm lưu loát rõ ràng.
Không khác gì nhiều năm trước.
…..
Cặp này sao mà thảm thế, đường thật bày ra trước mắt cũng không dám cắn sao?
Hồi đó cô với Cố Hằng chẳng có gì, vậy mà fans còn có thể ship ra hoa ra lá.
Lật tìm đồ đôi, ghép ảnh, chỉ một tương tác nhỏ trên Weibo cũng có thể tưởng tượng ra 381 kiểu cốt truyện. Thế mà bây giờ là thật rồi, lại phải để chính chủ ra mặt xác nhận à?
Càng nghĩ càng thấy tội nghiệp.
Thích Dao thở ra một hơi, mím môi.
Trước khi bước vào thang máy, cô lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài chạm nhẹ hai lần lên màn hình.
Nhìn dòng thông báo “Thiết lập thành công”, Thích Dao dừng lại hai giây, cuối cùng thoát khỏi trang cài đặt, nhét điện thoại vào túi.
Dù sao cũng đã nghĩ kỹ rồi, để lộ sơ hở sớm hay muộn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Từng chút một của người nổi tiếng đều nằm trong tầm mắt công chúng. Khi có chủ đề nóng thì báo chí thi nhau đưa tin, khi không có thì lại tự tạo chủ đề. Thích Dao dạo gần đây đang rất nổi, lượt quan tâm cao đến mức khó ai có thể sánh kịp, tài khoản phụ của cô cũng không ngoại lệ.
Chỉ vừa mới mở quyền riêng tư chưa bao lâu, đã có người phát hiện.
【Ối dồi ôi, vợ tui mở quyền riêng tư rồi, toàn bộ bài đăng trên tài khoản phụ đều có thể xem được rồi sao?!!】
【Má ơi đây là ngày gì vậy, năm mới đến rồi ư? 5555, tôi phải đi thả tim tất cả các bài viết ngay lập tức!】
【Lúc mới debut hình như chưa từng để chế độ công khai tất cả bài đăng nhỉ… Khi đó chỉ cảm thấy cô ấy rất thích viết lách, thích ghi lại cuộc sống hằng ngày thôi.】
【Đúng vậy… Vậy bây giờ là tình huống gì đây…】
【Chỉ có hơn hai trăm bài, tôi lướt xuống tận cuối rồi. Bài đăng đầu tiên là từ năm 2014. Đúng thật là chưa từng có ai xem qua, tôi là người đầu tiên thả tim đó!】
【Tôi đi khảo cổ ngay đây!!!】
【Cảm giác như tất cả đều là những mảnh cảm xúc rời rạc, có khi là trích đoạn từ sách, có khi là hoàng hôn đẹp đẽ, thỉnh thoảng có vài câu chữ nhưng cũng rất ngắn gọn.】
【Nhưng sao tôi lại thấy đồng cảm quá… Nhiều câu nói khiến tôi bị chạm đến tận đáy lòng… Huhu, Dao Muội của chúng ta chính là tuyệt nhất!】
Diệp Thanh Mạn vừa định nghỉ trưa, lướt mạng thì thấy tin tức này, tò mò bấm vào tài khoản phụ của Thích Dao để xem.
Đã có fans phát hiện ra, lượt thích lẫn bình luận đang dần tăng lên, cô lướt xuống tận cuối cùng.
Bài đăng đầu tiên là vào tháng 5 năm 2014.
“Ghi lại những điều đẹp đẽ trong cuộc sống.”
“Thật ra với tôi mà nói, 80% của cuộc sống chính là cậu.”
Tim đột nhiên lỡ mất một nhịp.
Những lời này có tính ám chỉ quá rõ ràng, khiến Diệp Thanh Mạn không kìm được mà nhanh chóng lần ngược lại dòng thời gian trong đầu.
Thích Dao học cùng khóa với cô, vào tháng 5 năm 2014, hẳn là đang học lớp 11.
Thật ra dù không thể suy luận ngược về quá khứ cũng chẳng sao.
Vì suốt nhiều năm như thế, Thích Dao đại khái cũng chỉ thích có một người duy nhất.
Tháng 6 năm 2014: “Dù biết rõ ánh mắt đó không phải đang nhìn mình, vẫn vì một lần vô tình chạm phải mà tim đập loạn nhịp, giống như chết đuối.”
Tháng 8 năm 2014: “Mười bảy tuổi, tôi lần đầu tiên biết, đồng phục có thể lưu giữ được gió. Cả một mùa hè đầy gió.”
Tháng 12 năm 2014: “Chúc mừng sinh nhật. Bình an như ý.”
Tháng 1 năm 2015: “Hình như tôi đã mơ thấy cậu rồi. Cậu chỉ đứng đó, ngay hành lang nhìn tôi, chẳng làm gì cả. Nhưng như thế thôi cũng đã đủ để tôi có thêm dũng khí đối diện với tất cả mọi thứ.”
Tháng 3 năm 2015: “Trên bảng vàng, cách nhau 237 người.”
Tháng 6 năm 2015: “Tôi là một kẻ nhát gan.”
Tháng 7 năm 2015: “Tốt nghiệp vui vẻ, tiền đồ như gấm.”
Tháng 9 năm 2015: “Nếu tôi quen cậu, có lẽ tôi sẽ hỏi tại sao cậu thích Bắc Kinh. Ở đây gió rất lớn, bầu trời trong xanh theo một cách mà tôi chưa từng thấy trước đây, hoàn toàn khác với cảm giác ở thành phố C.”
“Đáng tiếc là chúng ta không còn giao thoa nữa.”
Tháng 12 năm 2015: “Chúc mừng năm mới. Một năm mới, tôi vẫn là kẻ nhát gan chỉ dám chúc cậu hạnh phúc ở đây.”
Tháng 3 năm 2016: “Nghe thấy mấy cô gái trong quán cà phê nhắc đến tên cậu. Hình như cậu thực sự luôn tỏa sáng ở bất cứ đâu.”
“……”
Đến đây, những dòng chữ lộn xộn ngắt quãng gần một năm.
Trùng hợp với khoảng thời gian Diệp Thanh Mạn quen cô ấy.
Lúc đó cô ấy đang ở Bắc Kinh quay phim Giữa Hè, có lẽ đã toàn tâm toàn ý hòa mình vào nhân vật, để cảm xúc tương tự được bộc lộ thông qua một vai diễn khác, không còn ghi chép những dòng nhật ký vụn vặt như một cô gái trẻ nữa.
Mãi đến tháng 6 năm 2017, khi Giữa Hè lên sóng.
Tám giờ tối, thời điểm bộ phim chính thức phát hành.
Cô ấy nói: “Tặng cậu.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Tặng cho mối tình thầm lặng kéo dài suốt tuổi thanh xuân mà không thấy ánh sáng. Chính cô ấy đã nói với tôi, những điều này cũng xứng đáng trở thành thơ.”
Lại đến sau này, chủ nhân tài khoản này dần dần từ một người bình thường trở thành người của công chúng. Những chủ đề nhạy cảm dù chỉ một chút cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Weibo khóa lại chỉ hiển thị trong sáu tháng, những mảnh ghép cảm xúc không còn dám đăng tải.
Dòng Weibo cuối cùng, không ai từng thấy, là vào tháng 9 năm 2017.
Cô ấy viết: “Nguyện ta như sao, chàng như trăng, mỗi đêm ánh sáng giao hòa rạng rỡ.”
Hình đính kèm là vầng trăng ở Bắc Kinh.
Vầng trăng rằm Trung thu năm năm trước, ánh trăng trong trẻo như thể xuyên qua năm tháng, một lần nữa soi rọi lên cô ấy.
Khoảnh khắc đó, ngay cả một người vô tư như Diệp Thanh Mạn cũng có thể nhớ đến một câu thơ về ánh trăng.
“Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.” (*)
(*) 2 câu thơ trong tác phẩm “Nâng chén rượu hỏi trăng” của Lý Bạch: Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa. Trăng nay thì đã từng soi người xưa.
Sau khi khuyết, trăng rồi cũng lại tròn.
Ánh trăng cuối cùng vẫn luôn trong trẻo.
Thật khó để đạt được viên mãn.
Cô nhìn chằm chằm vào những chữ ấy hồi lâu, lần hiếm hoi không bận tâm đến dư luận đang dần nóng lên, chỉ cảm thấy một cảm giác viên mãn xuyên qua thời gian, tâm trạng dâng trào như thủy triều, nhất thời không thể kìm nén.
Cô ấy thật quá dũng cảm.
Dám phơi bày con người của quá khứ cho người khác thấy.
Để mọi người nhìn thấu trái tim chân thành ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp ấy.
–
Vào buổi tối, khi Dụ Gia Thụ theo thói quen mở siêu thoại lên, anh vốn không hy vọng sẽ có gì náo nhiệt.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngay cả siêu thoại của gã đàn ông ngoại tình kia đến nay số người đăng nhập mỗi ngày vẫn gấp mười lần bọn họ.
Khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Anh chậc một tiếng, lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, ngón tay thon dài vô thức chạm nhẹ vào màn hình. Ánh mắt lướt qua màn hình một cách hờ hững, bỗng nhiên khựng lại.
“……”
Quá nhộn nhịp, nhìn hơi kỳ lạ.
Ngừng lại vài giây, không biểu cảm gì, bình tĩnh thoát ra rồi mở lại lần nữa.
Chắc vào nhầm rồi.
Anh nghĩ.
Nhưng khi nhìn kỹ lại lần thứ hai, giao diện vẫn y hệt như trước.
Nhìn chăm chú, vẫn là siêu thoại cũ, lại không hẳn.
Chữ “Dao Tiền Thụ” vẫn sáng rực rỡ treo ở đó.
Số người tham gia lại tăng gấp mười lần, đến mức trang chủ phải phân mục riêng, cả đêm các loại video cắt ghép, nội dung liên tục được đăng tải, náo nhiệt chẳng khác nào ăn tết.
Dụ Gia Thụ: “……?”
Anh nhướng mày, theo dõi tiếp.
Video, hình ảnh, poster, còn có cả mấy chi tiết ngọt ngào bị đào ra, lần này thì chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa. Một blogger vừa ngừng cập nhật mấy ngày trước cũng quay lại tiếp tục viết, phần bình luận rộn ràng tiếng reo hò, anh cũng tiện tay nhấn thích một cái.
Thích Dao tắm xong bước ra liền thấy anh ngồi đó, chăm chú nhìn điện thoại.
“Có phải dạo này anh bị nghiện mạng một chút không? Trước đây anh có bao giờ đụng đến mấy cái ứng dụng xã hội này đâu.” Cô nói.
Dụ Gia Thụ hờ hững nâng mí mắt, thản nhiên đáp, “Trước đây không có gì đáng xem.”
Nói rồi, ngón tay dài vẫn thoáng cử động, lười biếng gõ nhẹ lên cạnh điện thoại, tắt màn hình, đặt xuống bàn, sau đó đứng dậy cắm máy sấy tóc, thử độ nóng trên mu bàn tay để chọn khoảng cách phù hợp.
Thích Dao co chân ngồi xuống trước mặt anh, dặn dònói, “Sấy từ dưới lên nhé.”
Dụ Gia Thụ cụp mắt nhìn cô, ừ một tiếng, kéo dài giọng, chất giọng trong trẻo mang theo chút kiêu ngạo, lời nói lại vô cùng không đứng đắn.
“Tuân mệnh.”
Thích Dao sững lại hai giây, mím môi, không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi yên để anh sấy tóc.
Gần mười phút trôi qua, hơi ấm của luồng gió khiến cô hơi buồn ngủ. Tiếng sấy ồn ào, nói chuyện cũng không nghe rõ, không thể tám chuyện với anh. Thích Dao hơi nhổm dậy, cầm lấy điện thoại, định xem thử dư luận về mình dạo này thế nào.
Cùng một kiểu điện thoại.
Cảm ứng vân tay nhạy đến mức màn hình vừa sáng lên, còn chưa kịp hiển thị hình nền khóa đã mở khóa luôn.
Đập vào mắt là một bức ảnh, nền trắng chữ đen, có thể kéo xuống để xem thêm.
Cái gì đây?
Thích Dao cau mày. Cô không nhớ trước khi đi tắm mình có mở bức ảnh dài nào cả.
Sống lưng dựa ra sau, không xương cốt tựa vào người phía sau lưng, tập trung nhìn màn hình một lát.
“……”
Im lặng.
Ngón tay đang cầm cạnh điện thoại siết lại, cuối cùng lặng lẽ tắt đi, đặt nó trở lại vị trí cũ.
Người đứng sau cô cũng đang mãi nghĩ chuyện gì đó, mắt cụp xuống, không chú ý.
Mãi đến khi Dụ Gia Thụ nâng nhẹ gáy cô, tắt máy sấy, đặt nó lên bàn, lúc này mới phát hiện ra biểu cảm của cô.
Rất khó diễn tả.
Rất là một lời khó nói hết, lại có vài phần muốn nói lại thôi.
Thích Dao nhìn anh một cái, do dự hai giây rồi nhanh chóng dời mắt, ôm lấy con gấu bông trong phòng khách bước nhanh vào phòng, có chút dáng vẻ như đang bỏ chạy.
Dụ Gia Thụ: “……”
“?”
Còn chưa kịp phản ứng lại, anh vừa hơi cúi người định nhặt điện thoại lên, đã thấy cô thò đầu ra từ trong phòng, ánh mắt lảng tránh, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ.
“……Cái đó.”
Ngập ngừng mấy giây, vành tai đỏ lên, cuối cùng mới tiếp tục.
“Em không thích bị trói.”
Giọng nhỏ đến mức khó nghe thấy.
“……”
Sau một thoáng im lặng, Dụ Gia Thụ chợt hiểu ra thứ mà cô vừa nhìn thấy trên màn hình kia, rốt cuộc là cái gì.
Anh chậm rãi cúi đầu, mắt lướt nhanh qua những dòng chữ trắng đen trên màn hình.
“……”
Lần này đúng là bị oan thật.