Chương 01
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Khi con người đối mặt với cái chết, họ sẽ nghĩ gì?
Trần Việt từng thảo luận vấn đề này với bạn bè. Cậu cảm thấy đời người chẳng qua chỉ là một chuyến đi, cái chết là chuyện sớm hay muộn. Vào giây phút rời khỏi thế giới này, có lẽ trong đầu cậu sẽ thoáng qua những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Nhưng đến khi cái chết thật sự ập đến, Trần Việt mới phát hiện mọi chuyện không hề như mình nghĩ.
Tai nạn xảy ra quá đột ngột.
Trần Việt đang ngồi ở ghế lái phụ, nhắn tin với Tưởng Tùng Tầm Tầm trên điện thoại, trong khi Chu Chúc Tinh – người bạn đời hợp pháp của cậu đang tập trung lái xe.
Không ai ngờ được điều gì sẽ xảy ra ở giây tiếp theo.
Khi chiếc xe tải lớn lao thẳng về phía chiếc ô tô con của họ, Chu Chúc Tinh lập tức đánh tay lái gấp về bên phải. Trước khi Trần Việt kịp phản ứng, anh ấy đã lập tức ôm chặt lấy Trần Việt để che chắn.
Trần Việt rất sợ đau.
Thế nhưng vào khoảnh khắc hai chiếc xe va chạm, so với cơn đau do cú va đập mang lại, cái ôm siết chặt của Chu Chúc Tinh lại khiến cậu đau hơn nhiều.
Cậu không ngờ rằng, người bạn đời hợp pháp mà sau ba năm vẫn không thể xây dựng được tình cảm, lại bảo vệ mình vào thời khắc sống còn ấy.
Trần Việt muốn hỏi anh ấy vì sao, muốn hỏi anh ấy chảy nhiều máu như vậy có đau không. Cậu đưa tay ôm lấy lưng anh ấy, khi chạm vào chất lỏng sền sệt dính tay, các ngón tay cậu run lên bần bật.
Không màng đến vị máu tanh trong cổ họng, Trần Việt cố gắng mở miệng nói: “Cố gắng lên…”
Hình như cậu nghe thấy Chu Chúc Tinh cười khẽ, môi anh ấy lướt qua vành tai cậu, có chút nhột. Rồi lại nghe thấy giọng nói yếu ớt mà dịu dàng vang lên: “Đừng sợ, Tiểu Nguyệt*…”
(*Chữ Việt (樾) và chữ Nguyệt (月) đồng âm với nhau, đều phát âm là Yuè.)
“Xin lỗi…”
Nói xong hai câu đó, anh ấy không còn động tĩnh gì nữa.
Xin lỗi là ý gì? Tiểu Nguyệt có nghĩa là gì? Tại sao lại chọn bảo vệ mình vào lúc ấy?
Trần Việt muốn hỏi Chu Chúc Tinh rất nhiều câu hỏi, nhưng khi lời đến bên miệng lại chỉ thành một câu duy nhất: “Đừng ngủ, Chu Chúc Tinh…”
Vào khoảnh khắc mất đi ý thức, Trần Việt vô thức nắm chặt lấy vạt áo đã đẫm máu của đối phương, miệng thì thầm: “Tỉnh lại đi…”
**
“Tỉnh lại đi!”
Tưởng Tùng Tầm ngồi ở chỗ của mình, nhìn Trần Việt đã ngủ gục trên bàn gần một tiếng đồng hồ, vẻ mặt đầy bất lực.
Cậu thở dài, đưa tay chọc chọc vào vai Trần Việt, rồi không nhịn được còn nghịch ngợm kéo kéo cái chỏm tóc nhỏ sau đầu cậu.
“A Việt—”
“Trần Việt—”
“Tiểu Nguyệt—”
Không biết là câu nói nào đã k*ch th*ch đến đối phương, Tưởng Tùng Tầm thấy người vừa rồi còn đang gục đầu trên bàn đột nhiên run lên rồi ngồi bật dậy, hơi thở dồn dập, vành mắt cũng đỏ hoe. Vì ngủ quá lâu, trên mặt vẫn còn hằn vết đỏ.
Thế nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc của Trần Việt.
Trần Việt sở hữu khuôn mặt khó phân biệt nam nữ. So với nói là đẹp trai, thì phải gọi là xinh đẹp mới đúng hơn. Lúc nhỏ từng bị nhầm là con gái, lớn lên lại bị xúi đóng vai công chúa, khiến bao chàng trai thầm thương trộm nhớ. Sau khi biết cậu là con trai, trái tim của đám trai thẳng đó đều vỡ vụn.
Có một câu nói rất đúng, khuôn mặt này, dù là con trai hay con gái đều rực rỡ.
Tưởng Tùng Tầm nhìn đôi mắt hoe đỏ của đối phương, trong đầu một lần nữa khẳng định lại câu nói đó. Làm bạn với Trần Việt mấy năm, nhưng khuôn mặt này anh vẫn chưa bao giờ cảm thấy chán.
Trong khi anh đang mải suy nghĩ linh tinh, đầu óc Trần Việt cũng loạn như tơ vò.
Một giây trước cậu còn đang cùng Chu Chúc Tinh giành giật sự sống giữa biển lửa, mà giây sau lại ngồi trong quán bar?
Trần Việt trừng mắt, cảm giác lo lắng trong lòng vẫn còn nguyên, thậm chí trong mũi như vẫn còn mùi máu tươi, hình ảnh Chu Chúc Tinh toàn thân bê bết máu vẫn hiện rõ trước mắt cậu.
Chờ mãi không thấy đối phương trả lời, Tưởng Tùng Tầm cũng quay lại trạng thái bình thường. Anh vươn tay vẫy vẫy trước mặt Trần Việt: “Lại ngẩn người rồi? Này, không phải anh nói chứ, sao hôm nay cậu kỳ lạ vậy Tiểu Việt Việt, giữa trưa không nói không rằng chạy tới quán bar, ai mà chẳng biết cậu uống một ly là say, vậy mà lại gọi mấy ly liền như không muốn sống nữa. Nếu không phải Tiểu Nhuế báo cho anh, anh còn đang nằm nhà đấy.”
Nghe lời của đối phương, Trần Việt càng thêm hoang mang. Cậu nhìn Tưởng Tùng Tầm với vẻ ngoài trẻ trung hơn hẳn, không nhịn được cất tiếng hỏi: “Sao anh trẻ ra thế?”
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh, trong lòng càng thêm bàng hoàng.
Lúc Trần Việt còn chưa tốt nghiệp, Tưởng Tùng Tầm mới ra trường không lâu, đã dùng số tiền trong tay mở một quán bar. Trần Việt cũng góp chút vốn vào, trở thành ông chủ thứ hai của quán bar này.
Tên quán là “Tầm Mịch”. Cái tên này cũng có chút lai lịch. Mối tình đầu của Tưởng Tùng Tầm có chữ “Mịch” trong tên. Anh ta vẫn nhớ mãi không quên người ấy, bao năm qua sống rất đứng đắn, còn đặt tên quán đầu tiên của mình là “Tầm Mịch”, với ý nguyện rằng mình sẽ tìm được người ấy, nối lại duyên xưa.
Trần Việt không mấy quan tâm đến mấy chuyện tình cảm kiểu đó, nghe tên thì gật đầu đồng ý luôn.
Trần Việt không thích ồn ào, Tưởng Tùng Tầm thì đau đầu mỗi khi nghe nhạc DJ, vì thế “Tầm Mịch” trở thành một quán bar yên tĩnh.
Mấy năm nay, “Tầm Mịch” càng lúc càng nổi tiếng, đã sửa sang lại nhiều lần, còn mở rộng hai lần nữa.
Nhưng bây giờ… Trần Việt nhìn xung quanh, thấy kiểu trang trí đã lỗi thời, mang theo nét buồn bã của thời đại khác thường, trong phút chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ mình vừa mơ một giấc mộng của ba năm trước?
“Tiểu gia anh lúc nào chả trẻ, vừa trẻ vừa đẹp trai,” Tưởng Tùng Tầm hất tóc đầy tự tin, nhưng lại phát hiện có gì đó không ổn, “A Việt, sao anh thấy cậu hôm nay cứ lạ lạ. Cậu có chuyện gì giấu anh à?”
Giấc mơ này thật là chân thực quá. Trần Việt động đậy chân, không may va phải chân bàn, đau đến mức bật ra một tiếng “áu” khẽ. Cậu sợ đau, khả năng chịu đau cực kỳ kém.
Không đúng, nếu là trong mơ thì sao lại cảm thấy đau?
Khuôn mặt Trần Việt bỗng chốc tái nhợt.
“Trời ơi tổ tông của tôi ơi, đụng vào đâu rồi? Để anh xem nào.” Tưởng Tùng Tầm biết Trần Việt sợ đau, lập tức đứng dậy định kiểm tra chân cậu, thì nghe Trần Việt nói một câu: “Anh cấu tôi thử xem.”
Tưởng Tùng Tầm nhìn Trần Việt như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: “Cậu phải là người cấu anh mới đúng chứ. Nào, cấu vào chỗ này nè, cấu mạnh vào!”
Trần Việt nhìn bàn tay vươn ra trước mặt, không hề khách sáo, lập tức đưa tay cấu một cái.
“Đệt mẹ! Cậu cấu thật à?!” Tưởng Tùng Tầm không thể tin nổi nhìn Trần Việt. Vừa định lên tiếng thì đã thấy Trần Việt vừa mới liếc qua màn hình điện thoại vừa đỏ hoe đôi mắt.
Cậu chưa chết… Không, phải nói là, cậu đã quay lại ba năm trước.
Trần Việt nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên điện thoại — ngày 27 tháng 11, chính là ngày cậu và Chu Chúc Tinh đăng ký kết hôn.
Trần Việt thò tay vào túi áo, chạm vào một v*t c*ng cứng. Dừng lại một giây, cậu lấy nó ra. Ba chữ “Giấy kết hôn” nổi bật trên nền bìa đỏ gần như làm chói mắt Tưởng Tùng Tầm.
“Vãi đạn, cậu kết hôn với ai đấy?!” Tưởng Tùng Tầm gần như gào lên “Âm thầm lặng lẽ đi kết hôn mà không nói với anh một tiếng!”
Đôi mắt của Tưởng Tùng Tầm gần như trợn tròn hết cỡ, dán chặt vào tờ giấy đăng ký kết hôn, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức kéo áo xông vào đánh nhau với Trần Việt… không, phải là với người bạn đời hợp pháp của Trần Việt.
Nhìn Tưởng Tùng Tầm trước mặt như sắp bốc hỏa đến nơi, Trần Việt lại bật cười. Cậu nhớ đến kiếp trước, khi đối phương biết tin mình kết hôn đã lập tức xắn tay áo đòi đến đánh nhau một trận với Chu Chúc Tinh, miệng còn lẩm bẩm cải trắng nhà mình bị heo gặm mất rồi.
“Chu Chúc Tinh, đàn anh hơn anh một khóa, Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị.” Trần Việt mở giấy kết hôn, nhìn hai người với nụ cười gượng gạo trong bức ảnh nền đỏ, lại nhớ tới khoảnh khắc tai nạn xe, người ấy đã ôm chặt lấy mình không buông. Cậu nhẹ giọng nói: “Có lẽ nên gọi anh ấy một tiếng… đàn anh Chu?”
Hết chương 01