Chương 02
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
“Cái gì?” Tưởng Tùng Tầm lập tức đặt mạnh ly xuống bàn “Là anh ta chủ động tìm cậu à?”
“Anh nói rồi mà, với khuôn mặt này của cậu, đến cả Tổng Giám đốc Chu cũng không cưỡng lại được.” Nhìn gương mặt xinh đẹp đến mức không tưởng nổi của Trần Việt, Tưởng Tùng Tầm Tầm cảm thấy câu “là anh ta tìm tôi” quả thật cũng có lý.
Trần Việt bất lực thở dài, phẩy tay, một lần nữa chịu thua với trí tưởng tượng bay xa của Tưởng Tùng Tầm: “Không phải đâu, tôi còn chưa nói hết mà.”
“Không như anh nghĩ. Anh ta tìm tôi kết hôn là có điều kiện.” Trần Việt chống cằm, nheo mắt lại: “Công ty nhà tôi gặp chút rắc rối về tài chính. Anh ta tìm đến tôi, nói có thể giúp nhà tôi vượt qua khó khăn, nhưng với một điều kiện là—”
“Tôi đang thiếu một người bạn đời hợp pháp. Hiện tại người nhà họ Chu ai cũng muốn tranh quyền đoạt lợi, tìm đủ cách nhét người đến bên cạnh tôi. Tôi cần một người bạn đời để bịt miệng bọn họ.” Chu Chúc Tinh ngồi phía đối diện, mặt không biến sắc nói ra câu đó.
Dù đã nhiều năm trôi qua, Trần Việt đến giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Chu Chúc Tinh khi nói câu ấy. Không, thực ra là anh ta không hề có biểu cảm nào.
Mặt lạnh như băng.
Đó là biệt danh mà kiếp trước Tưởng Tùng Tầm đặt cho Chu Chúc Tinh. Ban đầu Trần Việt nghe xong thì sững người, rồi phản ứng lại, cười đến đau bụng. Từ đó mặt lạnh trở thành cách gọi riêng của Trần Việt dành cho Chu Chúc Tinh.
“Má ơi, Tiểu Chu tổng này đúng là nói cái gì là làm cái đó luôn.”
Nghe Tưởng Tùng Tầm kiếp này vẫn gọi Chu Chúc Tinh là “Tiểu Chu tổng”, Trần Việt không nhịn được lại khẽ bật cười.
Thấy Trần Việt cười, Tưởng Tùng Tầm tức đến muốn phát hỏa: “Cười, cười, cười! Cậu còn cười được à? Bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền! Mình còn chưa biết anh ta là người thế nào, cậu lại dễ dàng kết hôn với anh ta như thế. Nhỡ, nhỡ đâu anh ta đối xử tệ với cậu thì sao? Hơn nữa, nếu ba mẹ cậu cần giúp đỡ, thì cậu nói với anh, anh nói với ba anh là được mà, sao lại phải đồng ý với anh ta?”
Nụ cười trên mặt Trần Việt dần tắt, trong lòng bỗng có một góc mềm yếu bị chạm đến. Dù là ở kiếp này hay kiếp trước, Tưởng Tùng Tầm vẫn luôn quan tâm cậu như vậy, luôn lo sợ cậu bị ấm ức khi ở bên Chu Chúc Tinh.
“Ba mẹ tôi giấu tôi, là anh ta lén liên lạc với tôi. Việc tôi đi đăng ký kết hôn… tôi vẫn chưa nói với họ.” Trần Việt nhún vai, khẽ thở dài, bất giác nhớ lại cảnh tượng kiếp trước khi cha mẹ biết mình kết hôn với một người đàn ông.
Dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp từ lâu, nhưng vẫn còn nhiều bậc phụ huynh hy vọng con trai mình sẽ cưới vợ sinh con.
Ba mẹ Trần thì không thuộc nhóm đó.
Họ rất cởi mở trong việc giáo dục Trần Việt, bất kể con trai họ thích con trai hay con gái, họ đều chấp nhận. Khi biết Trần Việt đã đăng ký kết hôn, ba Trần rất tức giận, nhưng không phải vì Trần Việt kết hôn với một người đàn ông, mà là vì ông nghĩ Trần Việt bị lợi dụng làm quân cờ trong một cuộc hôn nhân sẽ không mang lại hạnh phúc thực sự.
Tối hôm đó, ba Trần nổi trận lôi đình qua điện thoại. Chu Chúc Tinh khi đó đang ngồi trên sofa bên cạnh, lặng lẽ nghe Trần Việt nói chuyện với ba mình.
Sau khi tắt máy, Chu Chúc Tinh gọi Trần Việt lại. Anh chỉ liếc nhìn Trần Việt một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi, nói: “Ngày mai tôi sẽ đến thăm ba mẹ.”
Trần Việt ngẩn người, chỉ đáp một tiếng “ừm”, trong đầu thì nghĩ có nên nhắn trước cho ba một tin, bảo hôm sau nhẹ nhàng với anh ta một chút không.
Ngày hôm sau, hai người cùng đến nhà họ Trần. Sau bữa cơm tối im lặng, Chu Chúc Tinh bị gọi vào thư phòng, nói chuyện rất lâu với ba mẹ Trần.
Đến khi ba người họ bước ra khỏi thư phòng, cơn giận của ba Trần dường như đã nguôi đi không ít, thậm chí còn vỗ vai Chu Chúc Tinh, vẻ mặt như đang ân cần dặn dò.
Cho đến tận bây giờ, Trần Việt vẫn rất tò mò không biết rốt cuộc đối phương đã nói gì khiến ba mình nguôi giận.
Trần Việt lắc nhẹ đầu, thu lại dòng suy nghĩ: “Còn về việc anh ta là người thế nào ấy à… Tôi tự biết chừng mực.”
“Thật ra tôi cũng hiểu rõ anh ta một chút ít, anh ta không phải người xấu. Nếu không thì tôi đã không đồng ý kết hôn với anh ta rồi.” Trần Việt cười tủm tỉm nói.
“Được thôi.” Tưởng Tùng Tầm cảm thấy chắc Trần Việt đã bị tẩy não rồi, quyết định phải tận mắt gặp Chu Chúc Tinh cho rõ, cười như không cười nói: “Thế thì gọi cho anh ta đi, bảo anh ta đến đón cậu. Tiện thể cho tôi gặp mặt ‘em rể’ luôn.”
“Gọi thì gọi.” Trần Việt nhìn vẻ mặt kia của Tưởng Tùng Tầm mà cố nhịn cười. Cậu lấy điện thoại ra, nhìn dãy số vừa lưu không lâu nhưng lại vô cùng quen thuộc, rồi nhấn nút gọi.
Ở kiếp trước, Chu Chúc Tinh có thể liều mình bảo vệ cậu trong khoảnh khắc sinh tử, hẳn là không ghét cậu đúng không?
Cũng chưa chắc, Trần Việt đột nhiên như nghĩ ra điều gì, lập tức dừng cuộc gọi giữa chừng.
Cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Tùng Tầm, cậu mím môi, khẽ ho một tiếng: “Giờ này chắc anh ấy đang họp, tôi vẫn là…”
Câu “không làm phiền anh ấy nữa” còn chưa kịp nói xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Việt nhìn màn hình, cơ thể khựng lại.
— Là Chu Chúc Tinh gọi đến.
Tưởng Tùng Tầm nhướng mày: “Chu Chúc Tinh gọi hả?”
Trần Việt gật đầu, rồi dưới sự thúc giục của Tưởng Tùng Tầm, hít sâu hai hơi rồi mới bắt máy.
“Alo.” Trần Việt khẽ hắng giọng, là người mở lời trước. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi hồi hộp. Sống với Chu Chúc Tinh ba năm, Trần Việt biết rõ mấy thói quen nhỏ của anh ấy, ví dụ như khi gọi điện, Chu Chúc Tinh thường không nói trước, luôn đợi bên kia mở lời.
“Ừm, có chuyện gì không?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, Trần Việt chớp mắt mấy cái, lại một lần nữa xác nhận — Cậu thực sự đã quay lại ba năm trước. Chu Chúc Tinh còn sống, cậu cũng còn sống.
Nghĩ đến điều này, tảng đá đè nặng trong lòng Trần Việt cuối cùng cũng được bỏ xuống, cậu không còn quá hồi hộp như ban nãy nữa.
“Tối nay anh có thể đến Tầm Mịch đón tôi không?” Khi nói câu này, Trần Việt vô thức siết chặt điện thoại. Cậu cố nhớ lại xem ngày này kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu chắc chắn một điều, kiếp trước, cậu chưa từng nhờ Chu Chúc Tinh đến đón mình. Ngày đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn, cả hai chẳng khác gì người dưng.
Phía bên kia ngừng vài giây mới trả lời: “Được.”
“6 giờ 30 tối, tôi sẽ đến đón em.” Chu Chúc Tinh lại lên tiếng, giọng trầm khàn truyền đến từ đầu dây bên kia. Trần Việt gật đầu, rồi nhớ ra là đang gọi điện, vội vàng nói thêm: “Được, tôi đợi anh nhé.”
Bên kia không lên tiếng nữa. Đúng lúc Trần Việt nghĩ rằng đối phương sắp cúp máy, thì một tiếng “Ừm” nhẹ vang lên bên tai.
Trần Việt theo bản năng nhìn lại màn hình: “Vậy… tối gặp nhé?”
“Tối gặp.”
Cúp máy xong, Trần Việt xoa xoa sống mũi, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đang ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt Tưởng Tùng Tầm như đang táo bón. Không nhịn được liền bật cười: “Sao? Tôi gọi điện cho anh ấy rồi đấy. Còn gì dặn dò nữa không, Tưởng thiếu?”
Tưởng Tùng Tầm “chậc” lưỡi liên tục: “Không phải hai người yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ? Gọi có mỗi cuộc điện thoại mà ỡm ờ như cặp tình nhân đang yêu nhau ấy. Khiếp… nổi cả da gà.”
Trần Việt trừng mắt nhìn anh ta một cái, chẳng có tí lực uy h**p nào: “Lạnh thì mặc thêm quần giữ nhiệt vào.”
Nói xong lại không kìm được suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng hiểu điều kỳ lạ nằm ở đâu rồi —— Chu Chúc Tinh từ khi nào mà gọi điện lại ỡm ờ, lề mề như vậy? Rõ ràng ba năm qua, mỗi lần gọi điện đều rất ngắn gọn, dứt khoát.
Không, hình như ban đầu không phải vậy.
Trần Việt nhớ lại khoảng thời gian đầu khi sống cùng Chu Chúc Tinh ở kiếp trước, đối phương chưa lạnh lùng như sau này. Thậm chí còn chủ động gọi điện cho cậu, hoặc nhắn tin nhắc cậu mặc thêm áo. Khi Trần Việt tưởng rằng cả hai có thể cứ không nóng không lạnh như thế mà tiếp tục sống chung với nhau, thì đột nhiên Chu Chúc Tinh trở nên xa cách. Suốt nửa tháng liền bận công tác, mối quan hệ giữa họ dần quay lại như ban đầu.
Sau đó…
Trần Việt cụp mắt xuống, tự nhủ với lòng không nên nghĩ nhiều về những chuyện chưa xảy ra nữa.
Hết chương 02