Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 3

Chương 03

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau một buổi chiều suy nghĩ vẩn vơ, Trần Việt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ dần tối lại, rồi lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại – 17:56.

Tưởng Tùng Tầm vừa làm xong việc còn chưa kịp ngồi xuống, đã tinh mắt nhìn thấy màn hình của đối phương, liền “chậc” mấy tiếng, thở dài nói: “Con trai trong nhà lớn rồi, không quản nổi.”

Trần Việt cảm thấy Tưởng Tùng Tầm của ba năm trước đúng là hơi ồn ào quá mức, còn Tưởng Tùng Tầm của ba năm sau thì đã trưởng thành lên không ít, những kiểu ăn nói không kiêng dè như thế này cũng không còn nhiều nữa.

Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng đã từng có một thời trẻ trung mà.

“Tùng Tầm!” Một giọng nam vang lên từ phía cửa, Trần Việt nghe thấy thì quay đầu lại nhìn. Cùng với tiếng chuông gió leng keng trong trẻo vui tai vang lên nơi cửa, bốn người xuất hiện trước mắt Trần Việt.

Người vừa nói là người thấp nhất trong nhóm bốn người, trông như một cậu trai nhỏ, nhưng lại có giọng khàn đặc như hút thuốc lâu năm. Anh ta đứng ở phía trước nhất, vẫy tay về phía Tưởng Tùng Tầm. Ba người còn lại đứng phía sau anh ta, một người đeo kính, trông nho nhã, đeo đàn guitar sau lưng; một người rất cao lớn, đeo đàn bass; còn một người thì không mang theo gì cả, hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh tanh.

Tưởng Tùng Tầm huýt sáo một tiếng, đi về phía cửa, còn không quên kéo Trần Việt theo, trên mặt hiện rõ nét vui vẻ: “Đến sớm vậy à?”

Trần Việt nhìn về phía bốn người kia, vẻ mặt có phần phức tạp. Cậu mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không thốt ra lời.

Thật sự là… đã lâu lắm rồi không gặp.

Tưởng Tùng Tầm không nhận ra biểu cảm khác lạ thoáng qua trên mặt Trần Việt, khoác vai cậu rồi giới thiệu với nhóm người kia: “Đây là đàn em của tôi, cũng là một trong hai ông chủ của quán này.”

“Cậu ấy tên là Trần Việt, Việt là bộ mộc ghép với chữ Việt trong vượt qua.”

“Chào các anh.” Trần Việt chỉ sững người một giây, sau đó liền nở một nụ cười nhẹ, chào họ một cách lịch sự.

“Đây là ban nhạc Sunbird, ai cũng là trai đẹp cả.” Tưởng Tùng Tầm giới thiệu với Trần Việt: “Đây là Tưởng Tồn, hát chính của nhóm, tuy tụi anh cùng họ Tưởng nhưng không có quan hệ máu mủ gì đâu nhé; đây là Tôn Khải, tay bass của nhóm; đây là Vu Văn Nhất, tay guitar; còn đây là Ngô Tịch, tay trống, đánh trống cực kỳ ngầu luôn.”

Tưởng Tùng Tầm lần lượt giới thiệu từng người với Trần Việt, cả bốn người cũng đều chào hỏi Trần Việt một cách thân thiện.

Trần Việt có khuôn mặt dễ khiến cả nam lẫn nữ đều xiêu lòng, tỷ lệ người quay lại nhìn khi cậu đi ngoài phố lên đến 90%, từng có người trong giới giải trí muốn mời cậu làm nghệ sĩ, đưa danh thiếp cho cậu không dưới ba lần.

“Ông chủ nhỏ đẹp trai thật đấy.” Tưởng Tồn là người lên tiếng trước, đôi mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào Trần Việt, rõ ràng là bị mê hoặc. Sở thích lớn nhất của anh ta là ngắm người đẹp, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần là người đẹp thì anh ta đều thích nhìn.

Vì đã từng tiếp xúc hai năm với họ ở kiếp trước, Trần Việt biết ánh mắt của đối phương không có ác ý gì, liền cười tươi nói: “Cảm ơn lời khen của anh, giọng của anh cũng rất quyến rũ đấy.”

Nghe câu đó xong, ánh mắt của Tưởng Tồn lại càng sáng hơn, trong khoảnh khắc ấy, Trần Việt suýt tưởng rằng đối phương sẽ lao tới ôm mình luôn.

Ở kiếp trước, trong quá trình tiếp xúc, Trần Việt từng phát hiện ra vài bí mật của họ, ví dụ như Tưởng Tồn, người có vẻ ngoài dễ thương đó thật ra cực kỳ ghét bị khen là dễ thương, điều anh ta thích nhất là được khen giọng hát hay; ví dụ như Tôn Khải, trông to cao lực lưỡng vậy mà lại là người ở dưới; ví dụ như Vu Văn Nhất, bề ngoài có vẻ nho nhã nhưng khi điên lên thì ba người cũng không cản nổi; lại ví dụ như Ngô Tịch, người ngoài nhìn vào tưởng lạnh lùng ít nói, thật ra sau lưng là người lắm mồm vô cùng.

Ngô Tịch không chịu nổi dáng vẻ mê trai của đồng đội, đưa tay kéo Tưởng Tồn đi: “Bọn tôi đi hậu trường thay đồ trước đây.”

“Ông chủ nhỏ có muốn xem bọn tôi biểu diễn không?” Tưởng Tồn bị Ngô Tịch kéo đi rồi mà vẫn không quên quay lại hỏi Trần Việt.

Trần Việt hơi ngập ngừng: “Tối nay chắc không được, để tối mai nhé.”

Sunbird sẽ biểu diễn tại quán Tầm Mịch suốt một tuần.

“Vậy được, ông chủ nhỏ, hẹn gặp lần sau nhé!”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tưởng Tồn, Trần Việt bật cười: “Hẹn gặp lại.”

Đứng bên cạnh, Ngô Tịch hận không thể đập cho Tưởng Tồn một trận, nghiến răng nói: “Đi nhanh!”

Mất mặt đến tận trước mặt người ta rồi.

“Ô Kê Kê* đừng giả vờ nữa, ban nãy tôi còn thấy cậu lén liếc người ta mấy lần đấy.”

(*Chơi chữ từ tên Ngô Tịch. Chữ Ngô gần âm với   nghĩa là đen. Còn Tịch phát âm giống 鸡鸡 là gà)

“……”

Nhìn bốn người đi bên nhau, trong lòng Trần Việt lại dâng lên một cảm xúc khó tả.

Kiếp trước Sunbird gặp tai nạn xe, không một ai sống sót. Ngôi sao vừa mới nổi tiếng liền vụt tắt. Trong lòng Trần Việt thấy khó chịu vô cùng. Suốt một năm sau đó, cậu cố không nghe lại nhạc của họ nữa. Chỉ cần nghe thấy giọng quen thuộc ấy, cậu lại nhớ đến những kỷ niệm từng có với họ, cảm xúc nặng nề vô cùng.

Ngồi tại chỗ, Trần Việt lật xem lại chiếc điện thoại cũ từ ba năm trước. Xoá đi mấy bức ảnh khác thường trong máy, cậu xoa cổ vài cái, cầm ly nước cam lên uống một ngụm thì nghe thấy bên cạnh có người trò chuyện.

“Ở cửa có đậu một chiếc Bugatti kìa, xe bảy mươi triệu, má ơi, đại thiếu gia nhà nào đến trải nghiệm cuộc sống đây!”

“Tôi cũng thấy rồi! Đậu hơn mười phút rồi ấy, chắc đang đợi ai đó.”

Bàn bên thảo luận vô cùng sôi nổi, Trần Việt chỉ nghe loáng thoáng. Cậu vốn dĩ không hứng thú với xe cộ, nhưng Chu Chúc Tinh thì lại khá thích sưu tầm xe.

Nghĩ đến Chu Chúc Tinh, Trần Việt lại nhìn đồng hồ – 18:27.

Còn ba phút nữa, cậu sẽ được gặp Chu Chúc Tinh.

Chu Chúc Tinh còn sống, Chu Chúc Tinh của ba năm trước, lúc tính cách vẫn chưa trở nên lạnh nhạt như sau này.

Không hiểu sao, Trần Việt lại cảm thấy hồi hộp. Cậu bật cười không thành tiếng. Không phải chứ Trần Việt, mày với người ta cũng từng làm chồng chồng ba năm rồi đấy, sợ cái gì? Cậu âm thầm mắng bản thân trong lòng.

Tưởng Tùng Tầm vừa từ hậu trường quay lại, tiện thể còn tám chuyện với vài vị khách, lúc này bước tới bên Trần Việt: “Người kia nhà cậu bao giờ đón cậu thế? Anh vừa nghe người ta bảo ngoài cửa có đậu một chiếc siêu xe, chẳng lẽ là tiểu Chu tổng hả?”

Trần Việt chớp chớp mắt. Mặc dù Chu Chúc Tinh thích xe, nhưng bình thường đi lại rất kín đáo kiêm tốn, nên cậu lắc đầu: “Không đâu, anh ấy khá kín tiếng mà.”

Tưởng Tùng Tầm “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, rồi kéo tay Trần Việt: “Ôi trời, gần đến giờ rồi, chúng ta ra cửa đón anh ta đi.”

Trần Việt còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tưởng Tùng Tầm kéo thẳng ra cửa.

Ngoài cửa quán bar đúng là có đậu một chiếc xe đen, nhìn khá ngầu, đúng kiểu xe mà Chu Chúc Tinh thích, Trần Việt nhìn thêm mấy lần.

Giây tiếp theo, một người đàn ông mặc vest đen, từ đầu tới chân gần như hoàn mỹ tuyệt đối bước xuống xe.

Nếu chỗ xuống xe có trải thảm đỏ, Tưởng Tùng Tầm chắc tưởng người đó đang đi thảm đỏ thật rồi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, nhịp tim của Trần Việt như đánh rơi mất hai nhịp.

Sau khi xuống xe, ánh mắt của Chu Chúc Tinh lập tức hướng về phía Trần Việt, rồi anh bước từng bước về phía cậu.

Cảnh tượng có chút giống như hoàng tử và công chúa gặp nhau. Tưởng Tùng Tầm đang mặc một chiếc áo bông hoa sặc sỡ, đút tay vào túi đứng một bên, nhìn hai người đang nhìn nhau chằm chằm, cảm thấy họ như đang quay một bộ phim thần tượng, còn mình thì giống như một NPC trong phim.

Khoan đã, giữa mùa đông lạnh cắt da cắt thịt thế này, tiểu Chu tổng à, anh mặc mỗi bộ vest chỉ để trông đẹp trai thôi hả!?

Hết chương 03

Bình Luận (0)
Comment